Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 46: Bị bệnh phải uống thuốc




Đốt pháo suốt một giờ, thẳng đến khi ngã tư đường yên tĩnh mới trở vào nhà.

Trong phòng ngủ Trần Thiên Khanh mở một ngọn đèn hôn ám. Hắn nằm trên giường, xuyên qua cửa sổ kéo rèm nhìn ra bên ngoài.

Trong ngã tư đường tối đen, chỉ có ánh sáng đèn đường mỏng manh.

Chung quanh hết thảy đều an tĩnh lại, những người trong nhà cũng đã say giấc.

Trần Thiên Khanh không buồn ngủ, trên người hắn là chăn bông ấm áp thế nhưng lại không cảm thấy thoải mái.

Có chút ký ức, khi bạn cho là bạn đã quên, lại phát hiện không phải là bạn không nhớ rõ.

Khi Trần Thiên Khanh nhìn Lục Chính Phi đến từ trong mưa tuyết, lại nhớ tới chuyện trước khi hắn sống lại. Khi đó hắn bị nhốt trong nhà suốt ba năm, tuy rằng không hẳn là cầm tù, nhưng tuyệt đối đừng nghĩ thoát khỏi tầm mắt của cha mẹ hắn. Hắn đấu tranh, kết quả cũng bị cha hung hăng đánh một trận, vì thế hắn học được ẩn nhẫn, cũng học được thỏa hiệp.

Thiên kiêu chi tử, trong cốt tuỷ chung quy có chút ngạo khí. Mặc dù trên mặt không biểu hiện ra, nhưng trong sinh hoạt hằng ngày thủy chung sẽ lộ ra một phần. Hắn vốn cho rằng thời gian ba năm, đủ để phai mờ tình yêu mà hắn dành cho “Trần Thiên Khanh”. Người trẻ tuổi đều thích mới mẻ, những cảm xúc mãnh liệt có lẽ chỉ là bởi vì cầu mà không được —— cơ hồ mọi người, đều định nghĩa tình yêu mà hắn dành cho “Trần Thiên Khanh” là như vậy.

Đáng tiếc sự thật không như thế.

Vào năm ba mươi tuổi, khi hắn gặp lại “Trần Thiên Khanh”, gần như trong phút chốc, hắn đã hiểu, đời này ngoại trừ người này, hắn không thể yêu một ai khác.

Sau ba năm cách biệt, khi họ gặp lại nhau cũng là vào một đêm tuyết, tựa hồ cũng lạnh như hôm nay, những ký ức này vốn đã trở nên mơ hồ, lại bởi vì kích thích hôm nay mà trở nên phá lệ rõ ràng.

Hắn nằm trên giường lại giống như trở về cái đêm rét lạnh kia, nhìn thấy “Trần Thiên Khanh” mặc một cái áo bành tô màu xám, cầm ô chậm rãi đi về phía hắn. Sắc mặt “Trần Thiên Khanh” hơi hơi đỏ ửng, đôi môi xinh đẹp nhấc lên thành một độ cung vui vẻ, thoạt nhìn đẹp như một bức họa —— sau đó, “Trần Thiên Khanh” nhìn thấy hắn đứng trong tuyết, nụ cười ấm áp kia, nháy mắt tan thành bọt nước…

Bỗng nhiên vang lên tiếng chuông tin nhắn, cắt ngang hồi tưởng của Trần Thiên Khanh. Hắn cầm lấy di động mới phát hiện là tin nhắn của Lục Chính Phi, Lục Chính Phi viết: Bảo bối, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.

Trần Thiên Khanh không trả lời lại, chỉ tùy tay đóng di động và tắt đèn, cuộn vào trong ổ chăn. Hắn rất mệt mỏi, nhưng lại ngủ không được, vì thế chỉ có thể mở to mắt nhìn tuyết rơi xuống càng ngày càng lớn bên ngoài cửa sổ, cùng với ngọn đèn càng ngày càng xa xôi.

Cũng không biết qua bao lâu, Trần Thiên Khanh mơ mơ màng màng chợp mắt trong chốc lát, lại như thế nào cũng không ngủ tiếp được. Hắn cầm lấy di động nhìn đồng hồ, phát hiện mới hơn 6 giờ sáng.

Mùa đông bình minh đến trễ, 6 giờ sáng cùng buổi tối dường như không khác gì nhau.

Trần Thiên Khanh chần chờ một lát, vẫn là đứng dậy mặc quần áo, thật cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Liễu Hoa Mai cũng vừa đi ra. Bà muốn chuẩn bị điểm tâm, cho nên bình thường đều tỉnh rất sớm, nhìn thấy Trần Thiên Khanh bước ra từ phòng ngủ, bà hỏi: “Thiên Khanh, sao lại không ngủ thêm?”

Trần Thiên Khanh nói: “Có chút việc.”

Liễu Hoa Mai: “Con muốn ra ngoài sao? Chuyện gì mà đi sớm như vậy?”

Trần Thiên Khanh trả lời: “Bạn học của con có chút việc rủ con ra ngoài, giữa trưa con sẽ về ăn cơm.”

Hôm nay là ngày đầu tiên của Tết, lẽ ra hắn phải ở cùng người nhà, nhà Trần Thiên Khanh lại không chú ý đến mấy quy tắc này, cho nên Liễu Hoa Mai nghe Trần Thiên Khanh nói như vậy, chỉ ngừng một lát rồi dặn dò hắn phải chú ý an toàn.

Trần Thiên Khanh tùy tiện ăn bánh chẻo Liễu Hoa Mai nấu, sau đó cầm ô đi ra cửa.

Tuyết rơi so ngày hôm qua còn lớn hơn, ở thành phố C vài thập niên qua quả thực khó có được kỳ cảnh này, nhưng Trần Thiên Khanh cũng không phải là “Trần Thiên Khanh” chưa từng thấy tuyết, cho nên hiện tại nhìn tuyết rơi lớn hắn cũng không có chút cảm giác hưng phấn.

Chân đạp vào tuyết mềm mại, Trần Thiên Khanh bước từng bước đến khách sạn.

Lục Chính Phi ở tầng hai mươi ba, Trần Thiên Khanh vừa ra khỏi thang máy liền tới gõ cửa phòng Lục Chính Phi.

Kết quả gõ vài tiếng nhưng trong phòng vẫn không có ai đáp lại, Trần Thiên Khanh nghĩ có phải Lục Chính Phi ngủ say quá không, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Chính Phi.

Tiếng thứ nhất vẫn không có người nhấc máy, cái thứ hai vang lên bảy tám lần Lục Chính Phi mới chịu nghe.

“…Alo.” —— Lục Chính Phi vừa mở miệng, Trần Thiên Khanh lập tức hiểu đã có chuyện gì, bởi vì giọng của Lục Chính Phi từ trong điện thoại truyền tới ám ách khàn khàn, vừa nghe là biết chủ nhân đang không tốt.

Trần Thiên Khanh nói: “Mở cửa, tôi đến rồi.”

Bên kia Lục Chính Phi an tĩnh một hồi lâu, Trần Thiên Khanh mới từ trong điện thoại nghe được thanh âm trở mình đứng lên, sau đó là tiếng bước chân thất tha thất thểu của Lục Chính Phi.

Lục Chính Phi khó khăn mở cửa ra. Hôm nay khi gã bị điện thoại của Trần Thiên Khanh đánh thức, đầu đau như muốn vỡ ra, toàn thân đều không có sức lực, nghe thấy Trần Thiên Khanh nói, hơn nửa ngày mới hiểu được là có ý gì.

Cửa mở, Trần Thiên Khanh đi vào, không hề ngoài ý muốn thấy được mặt Lục Chính Phi đỏ ửng không bình thường.

Trần Thiên Khanh hỏi: “Mặt của anh sao lại đỏ như vậy?”

Lục Chính Phi vừa mở cửa ra, liền phát giác mình không đủ sức về giường nhưng gã lại không muốn yếu thế trước mặt Trần Thiên Khanh, vì gã thế dựa vào tường chậm rãi lắc đầu: “Anh không sao.”

Trần Thiên Khanh không nói gì, chỉ kéo tay Lục Chính Phi đỡ gã trở lại giường ngủ.

Lục Chính Phi nửa người trên trần trụi, nửa người dưới mặc một cái quần lót màu đen, khi Trần Thiên Khanh kéo trở lại giường thì yếu đuối tựa như một cọng bún thiu, miệng còn nói: “Anh không sao…..”

Trần Thiên Khanh nhíu mày, vươn tay kiểm tra trán của Lục Chính Phi —— thật nóng.

Lục Chính Phi ngã xuống giường vẫn không động đậy, nửa trợn tròn mắt, thanh âm vừa nhỏ vừa yếu: “Thiên Khanh, em đến tìm anh rồi.”

Trần Thiên Khanh hiện tại đang nghiêm túc suy xét một việc, nếu hắn cứ như vậy mắt mở trừng trừng nhìn Lục Chính Phi biến thành kẻ ngốc, có phải tốt hơn so với cứu gã?

Đều nói đứa nhỏ mà khóc sẽ có sữa bú, hai người Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh đều là loại người có chết cũng không chịu khóc. Trần Thiên Khanh dù chịu khổ cũng tuyệt không nói cho Lục Chính Phi, Lục Chính Phi có chỗ nào không thoải mái, cũng sẽ không nói cho Trần Thiên Khanh, hai người đều muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng, lại không nghĩ rằng vì duy trì loại tôn nghiêm hèn mọn này mà trả giá bao nhiêu.

Trần Thiên Khanh lại chạm vào trán Lục Chính Phi một lần nữa, mười phút sau, hắn chậm rãi nói: “Mặc quần áo vào, tôi đưa anh đi bệnh viện.”

Lục Chính Phi ừ hử hai tiếng, vẫn không nói chuyện.

Trần Thiên Khanh nhíu nhíu mày, đứng dậy lấy quần áo của Lục Chính Phi, chuẩn bị mặc vào cho gã.

Lục Chính Phi đã nóng đến có chút hồ đồ, làn da gã không trắng như Trần Thiên Khanh, gần giống với màu lúa mạch, bình thường cơ bản nhìn không thấy đỏ mặt, nhưng lúc này Trần Thiên Khanh rõ ràng có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của gã, chuẩn xác mà nói là đen đen đỏ đỏ.

Trần Thiên Khanh mặc áo trong và áo khoác cho Lục Chính Phi, kỹ thuật mặc quần áo của hắn không ra làm sao, cả người Lục Chính Phi thoạt nhìn đều có vẻ dúm dó.

Nhưng hiện tại không lo nhiều như vậy.

Trần Thiên Khanh đỡ Lục Chính Phi lúc này chân đã mềm nhũn, vô cùng khó khăn đi xuống lầu, càng vô cùng khó khăn gọi xe, chạy thẳng đến bệnh viện.

Hôm qua Lục Chính Phi nói phải bay lúc 10 giờ, phỏng chừng là không kịp rồi.

Hắn nhìn nhìn đồng hồ, bảy giờ mười, đến bệnh viện phỏng chừng là bảy giờ rưỡi.

Sau khi Lục Chính Phi lên xe, liền gục trên đùi Trần Thiên Khanh, ánh mắt một mảnh sương mù, tựa hồ đã sắp mất đi ý thức.

Tài xế hơn năm mươi tuổi thấy thế hỏi: “Làm sao vậy? Uống rượu?”

Trần Thiên Khanh tùy tiện tìm lý do: “Không, nghịch tuyết đến phát sốt.”

Lái xe nói: “Mặc ít quần áo như vậy, có thể không phát sốt sao, ai, các cậu mấy năm nay đều sống sung sướng, tuổi trẻ liền không chú ý như vậy, chờ già rồi mới hối hận.”

Trần Thiên Khanh nhìn áo khoác mỏng manh của Lục Chính Phi, không trả lời.

Tài xế vừa cùng Trần Thiên Khanh tán gẫu, vừa lái xe, hắn cũng câu được câu không đáp lại.

Khi đến bệnh viện, Trần Thiên Khanh cởi áo khoác của mình, khoác lên người Lục Chính Phi, thanh toán tiền liền đưa gã đi ra ngoài.

Nói thật, bởi vì trong nhà có bác sĩ chuyên môn, trừ phi bệnh nặng còn lại rất ít khi đến bệnh viện, cho dù đến, cũng có người giúp hắn làm thủ tục, cho nên đối với việc đăng ký này, Trần Thiên Khanh có thể nói là cực kỳ lạ lẫm.

Vì thế sau một phen tới tới lui lui, chờ Lục Chính Phi nằm trên giường truyền dịch đã là việc của hai mươi phút sau.

Bác sĩ sau khi kiểm tra nói: “Ba mươi chín độ tám, chưa đến bốn mươi độ, may là đưa tới đúng lúc, nếu trễ một chút không chừng sẽ bị viêm phổi.”

Trần Thiên Khanh mới vừa đi lầu hai nộp phí, lại đi cầu thang bộ trở về lầu sáu, còn có chút mệt, hắn hỏi: “Bị sốt sao?”

Bác sĩ nói: “Hiện tại xem ra là phát sốt, cậu nếu lo lắng, có thể làm kiểm tra toàn diện.”

Trần Thiên Khanh: “Cám ơn.”

Bình dịch trên tay phải của Lục Chính Phi từng chút chảy xuống. Ánh mắt Lục Chính Phi gắt gao nhắm lại, nhìn bộ dáng như đã ngủ.

Trần Thiên Khanh lấy lại áo khoác của mình, mặc vào, ngồi ở bên giường, nhìn người đang ngủ say—— hắn vẫn mềm lòng đối với mình, nếu như là “Trần Thiên Khanh” hẳn sẽ lựa chọn mở mắt trừng trừng nhìn Lục Chính Phi sốt thành tên ngốc.

Trần Thiên Khanh vươn tay lau mặt, lại có chút muốn hút thuốc, nhưng cuối cùng vẫn không lấy thuốc ra, hắn tự thì thầm: “Lục Chính Phi, tự làm bậy, không thể sống…..”

Lục Chính Phi dĩ nhiên không đáp lại, Trần Thiên Khanh ngồi trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy khát nước. Hắn đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra ngoài mua nước uống, chợt nghe chuông điện thoại di động của Lục Chính Phi vang lên.

Trần Thiên Khanh xoay người, cầm lên điện thoại của gã, nhìn thấy người gọi, liền nhấn xuống nút nghe.

Bên kia vang lên một thanh âm quen thuộc: “Lục Chính Phi, em đi đâu? Nếu em không quay về cẩn thận ba của em lột da đó!”

Trần Thiên Khanh nhìn người còn đang ở trên giường say ngủ, thản nhiên nói: “Nguyễn Ôn Hoành, em họ của anh còn đang ngủ.”

Bên kia yên lặng khoảng một phút đồng hồ, sau đó Nguyễn Ôn Hoành mới tìm về thanh âm của mình, gã cơ hồ là gầm lên: “Trần Thiên Khanh, Lục Chính Phi ở cùng cậu?!”

Trần Thiên Khanh không nhanh không chậm ừ một tiếng.

Bên kia truyền đến tiếng ồ ồ thở dốc, lấy hiểu biết của Trần Thiên Khanh về vị anh họ này, phỏng chừng là gã muốn nổi bão rồi.

Quả nhiên, một lát sau, Nguyễn Ôn Hoành lạnh lùng nói: “Cậu đưa điện thoại cho Lục Chính Phi.”

Trần Thiên Khanh nghe vậy, cũng chỉ cười cười, ngữ khí mềm nhẹ giống như bông sen trắng ngây thơ không hiểu gì: “Hôm qua Chính Phi bị mệt, hôm nay còn đang ngủ.”

Nguyễn Ôn Hoành: “……” Hắn cơ hồ muốn mắng ra một tiếng, thao.