Hoa Sen Nước Chảy

Chương 8




“Vận Nhu, ngươi làm sao vậy?” Thôi Vịnh Hà kinh ngạc cực độ, một phen giữ chặt Vận Nhu, kinh hoàng nhìn lên khuôn mặt sưng vù của nàng.

“Không sao.” Vận Nhu thản nhiên cười cười.

“Là mẫu thân ta đánh ngươi sao?” Thôi Vịnh Hà vừa sợ vừa giận, “ Hẳn là đã biết chuyện ta trốn ra ngoài gặp Phúc Khang An rồi.”

“Mới rồi, một vị tổng quản của Gia Thân Vương phủ đến đây, cả lão gia và phu nhân đều sợ hãi.” Vẻ mặt của Vận Nhu vẫn thản nhiên như thường.

Thôi Vịnh Hà không quá sợ hãi, nàng chỉ không ngờ sự trả thù lại đến nhanh như vậy. Mà hiện tại, nàng lại càng thêm để ý đến vết thương của Vận Nhu: “Vận Nhu, ngươi đi đi. Ngươi chính là nữ nhi của vú nuôi ta, làm bạn với ta từ nhỏ, chưa từng ký vào khế ước bán mình, lúc nào ngươi cũng có thể đi được. Nếu ở lại, không biết cha mẹ ta sẽ còn đối xử thế nào với ngươi nữa.”

Vận Nhu bật cười: “Tiểu thư, người muốn đuổi ta đi sao? Ta còn đang chờ người được gả vào Tể Tướng phủ, tương lai có thể tìm cho ta một vị hôn phu anh tuấn nữa đây.”

Nghe Vận Nhu đùa cười tự nhiên như vậy, Thôi Vịnh Hà cảm thấy trong lòng đau nhức, muốn tiếp tục khuyên nàng nhưng lại nhớ ra tính tình Vận Nhu xưa nay quật cường, một khi quyết định sẽ không dễ thay đổi, đành phải kéo nàng đi: “Chúng ta đi tìm phụ thân mẫu thân, ta sẽ không để họ tiếp tục đánh ngươi nữa.”

Vận Nhu giãy dụa nhưng không thoát được, đành thân bất do kỷ đi theo nàng.

Vừa đến tiền viện, Thôi Vịnh Hà đã nhìn thấy vợ chồng Thôi Danh Đình đứng đó, vẻ mặt nghiêm nghị, giữa sân là một ngọn lửa lớn, đốt cháy một chồng sách cao.

Thôi Vịnh Hà còn chưa kịp phản ứng, Vận Nhu đã đứng bên cạnh nói: “Ta đang muốn nói với người, vừa rồi phu nhân sai người mang hết sách trong Hà Tâm Lâu đi thiêu hủy, ta cũng là bị đánh lúc cố ngăn lại.” Vừa rồi khi nói chuyện với Thôi Vịnh Hà, nàng không dám nói đến chuyện này, nàng hiểu Thôi Vịnh Hà trân quý những cuốn sách này như thế nào, rất sợ tính tình của Thôi Vịnh Hà phát tác.

Thôi phu nhân đã nhìn thấy hai người đi vào: “Con còn dám đọc tà thư, thiên lý nhân luân cũng không để ý, chẳng những ngỗ nghịch với cha mẹ, còn nơi nơi gây chuyện. Hỏa thiêu chúng đi, cũng chặt đứt tà căn của con.”

Thôi Vịnh Hà không tức giận một cách thần kì, hơi ngẩng đầu lên, nhìn phụ thân và mẫu thân đang đứng trong đại sảnh: “Phụ thân, mẫu thân, hai người thiêu hủy hết đống sách này cũng vô dụng. Những đạo lý có trong sách, sớm đã ở trong này.” Nàng nhẹ nhàng nâng tay, đè lên ngực mình, “ Trừ phi con chết, nếu không chúng sẽ vĩnh viễn không thể biến mất.”

“Trước kia chúng ta đã quá dung túng con, về sau không cho phép con tùy hứng làm bậy như vậy nữa.” Sắc mặt của Thôi Danh Đình vô cùng âm trầm, “ Ngày mai chúng ta sẽ đến Phó gia từ hôn, về sau không được qua lại với Phúc Khang An nữa.”

“Không được!” Thôi Vịnh Hà kêu lên thất thanh.

“Trước kia không phải con nhất quyết không chịu gả cho Phúc Khang An, ngày nào cũng muốn từ hôn sao?” Thôi phu nhân vội vàng nói, “ Hiện tại không phải đã theo ý muốn của con rồi sao? Con cũng đừng làm loạn, có biết lần này người con đắc tội là ai không? Nếu không lập tức từ hôn với Phó phủ, họ chắc chắn không bỏ qua cho Thôi gia đâu.”

“Nhưng phụ thân...” Thôi Vịnh Hà tiếp tục cố gắng.

“Câm miệng!” Thôi Danh Đình lạnh lùng quát một tiếng, “ Chuyện này đều do cha mẹ làm chủ, không tới phiên con cái nói nhiều! Từ giờ trở đi, không cho con ra khỏi phủ nửa bước, lập tức đi về Hà Tâm Lâu cho ta!”

Thôi Vịnh Hà yên lặng nhìn phụ mẫu của mình, khuôn mặt trở nên tái nhợt, một câu cũng không nói thêm, cùng Vận Nhu rời khỏi.

Thôi phu nhân gạt nước mắt thở dài: “Đứa nhỏ này, trước đây nghe lời cỡ nào, từ khi đính ước với Phó gia liền thay đổi hoàn toàn, tất cả đều do Phó gia làm hại.” Bà ta hiển nhiên một chút cũng không nhớ, nhiều năm trôi qua như vậy, vinh quang phú quý của Thôi gia có được bằng cách nào.

Thần sắc Thôi Danh Đình càng thêm ủ dột: “Phân phó cho thị vệ, tuyệt đối không được để tiểu thư ra khỏi phủ nửa bước.”

☆☆☆

Tóc tai bù xù, quần áo dính đầy bùn đất, trong bóng đêm chạy vội chạy vàng, đó không phải là dáng vẻ mà một tiểu thư khuê gia nên có, cũng không phải hành động mà một thiên kim tiểu thư nên làm. Chỉ là, Thôi Vịnh Hà căn bản không hề để ý đến chính mình, giờ phút này có bao nhiêu chật vật.

May mắn thay, sau năm nàng mười hai tuổi vẫn luôn cố gắng trở thành một cô nương không biết lễ nghĩa trước mặt Phúc Khang An, bản lĩnh trèo cây là nhất đẳng, nhờ đó mới có thể trong tình huống Thôi phủ được bảo vệ chặt chẽ, trèo cây nhảy ra ngoài.

Tuy nàng vì trèo cây nên quần áo dính bẩn, tay chân cũng không ít vết thương, nhưng nàng chỉ nhanh chóng chạy đi, không hề cảm giác được đau đớn.

Ngày mai phụ thân sẽ đi từ hôn, nhất định phải tìm được Phúc Khang An trước, bảo hắn kiên quyết không thể đáp ứng.

Nhất định phải...

Chạy quá nhanh khiến nàng thở dốc mãnh liệt, nhưng cách đó không xa, một cảnh tượng dưới ngọn đèn leo lắt của Phó phủ rõ ràng đập vào mắt nàng.

Phía đó, một đoàn kiệu đang chuẩn bị vào phủ, người đi cạnh kiệu vô cùng quen mắt, đúng là Vương Cát Bảo vẫn luôn đi theo Phúc Khang An, như vậy, người trong kiệu...

Thôi Vịnh Hà hít sâu một hơi, cố gắng chạy nhanh hơn, gọi lớn một tiếng: “Phúc Khang An!”

Đoàn kiệu lập tức dừng lại, Vương Cát Bảo đưa tay, vén tấm rèm che trước kiệu lên.

Khoảng cách giữa Thôi Vịnh Hà và chiếc kiệu chỉ còn vài chục bước, nhưng đang chạy vội, nàng bỗng nhiên dừng lại, không còn tiếp tục chạy nữa, nụ cười trên khuôn mặt lập tức cứng đờ.

Dưới ngọn đèn, tấm rèm được vén lên như mở ra cánh cửa xuống địa ngục, khiến nàng phải đối mặt với cơn ác mộng đáng sợ nhất trên đời.

Người trong kiệu đúng là Phúc Khang An, ánh mắt của hắn lạnh như băng, nhìn nàng như nhìn một người lạ, hắn ngồi trong kiệu, thậm chí không thèm động đậy chút nào. Quan trọng hơn là, trong kiệu còn có một người, cho dù ngọn đèn có mờ mịt thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn nhận ra, đó là một nữ tử xinh đẹp.

Không gian của chiếc kiệu không lớn, vì thế, nữ tử kia trực tiếp ngồi trên người Phúc Khang An, sa y đỏ tươi, mái tóc buông nhẹ, dung mạo như tranh. Nàng ta cúi đầu xuống, cả người kề sát Phúc Khang An, nhẹ nhàng như đang khẽ thầm thì với hắn, tư thế thân mật kinh người.

Hai chân Thôi Vịnh Hà như đinh dính chặt trên mặt đất, khuôn mặt đờ đẫn, chỉ có thể thẳng tắp nhìn vào chiếc kiệu, đôi mắt mở to, trong đầu hỗn loạn vô cùng, căn bản không rõ mình vừa nhìn thấy điều gì nữa.

Một nụ cười như hoa bỗng tràn đầy trên khuôn mặt nàng, nhưng không phải một nụ cười vui vẻ, mà là một nụ cười mang theo tức giận mà bi thương.

Nhưng, ánh mắt Phúc Khang An nhìn nàng vẫn lạnh lùng như trước, thậm chí còn có chút chán ghét: “Ngươi tới đây làm gì?”

Đôi môi của Thôi Vịnh Hà run lên, thanh âm nào cũng không phát ra được.

Nữ tử ngồi trên người Phúc Khang An cười cười, mang theo phong tình quyến rũ vô tận, đánh giá Thôi Vịnh Hà từ trên xuống dưới: “Nàng ta chính là thê tử tương lai của Tam gia sao? Bộ dạng như vậy, thật làm mất thể diện của Tam gia.”

Thôi Vịnh Hà nhìn về phía nàng ta, nữ tử đó mặc một thân hồng y, không có nửa điểm tục khí, dung hoa xinh đẹp, tư thái tiên diễm, không như nàng hiện giờ, quần áo rối loạn, tóc tai bù xù, không phải ảm đạm thất sắc, mà căn bản ngay cả nhan sắc cũng không có.

“Chẳng những lỗ mãng làm càn, còn đi khắp nơi gây rắc rối.” Trong câu nói của Phúc Khang An có giận, có oán, có vô tình, “ Không biết đã tìm thêm cho ta bao nhiêu kẻ thù. Bây giờ ngươi còn chạy tới đây làm gì? Có phải nhất định phải lôi kéo ta đánh đến Gia Thân Vương phủ, gặp họa sát thân, ngươi mới vừa lòng?”

Thân thể Thôi Vịnh Hà run rẩy như lá rụng trong gió thu, ánh mắt nhìn chằm chằm Phúc Khang An, nhưng một câu cũng không nói, chỉ liều mạng cắn môi thật chặt. Một dòng máu đỏ tươi, trong đêm tối lặng lẽ chảy xuống từ môi nàng.

Vương Cát Bảo lộ ra thần sắc không đành lòng. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, hồng y nữ tử đã nhẹ nhàng nói một tiếng, Phúc Khang An ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng, buông tấm rèm xuống: “Đi!”

Không ai để ý đến nàng nữa, chiếc kiệu lập tức được nâng vào trong đại môn tối om của Phó phủ, đại môn nhanh chóng khép lại, ngăn cản ánh mắt thê tuyệt của Thôi Vịnh Hà.

Đương nhiên, Thôi Vịnh Hà không hề biết, đoàn kiệu vừa tiến vào phủ liền lập tức dừng lại, đám người theo kiệu lặng yên lui xuống.

Hồng y nữ tử nhẹ nhàng bước ra từ trong kiệu, nhưng Phúc Khang An một chút cũng không động đậy.

Hắn phải cố đè ép tinh thần, dùng toàn bộ ý chí không chế mỗi tấc cơ bắp trên cơ thể, ngăn cản chính mình không nhịn được sẽ lao ra ngoài, ôm lấy thân thể run rẩy bất lực của Thôi Vịnh Hà trong đêm tối. Vì thế hiện tại, hắn vẫn đang ở trong trạng thái chết lặng, thậm chí ngay cả động tác xuống kiệu cũng không thể hoàn thành.

Vương Cát Bảo cẩn thận tiến lại gần, nhấc tấm rèm kiệu lên, nhìn thấy biểu tình còn thê thảm hơn so với chết trên mặt Phúc Khang An liền cảm thấy bi thương trong lòng, thấp giọng gọi: “Tam gia.”

Phúc Khang An hơi khép mắt lại: “Nàng vẫn còn ở ngoài sao?”

Vương Cát Bảo cúi đầu, không dám lên tiếng nói chuyện.

☆☆☆

Thôi Vịnh Hà vẫn lẳng lặng đứng trong gió đêm, khiếp sợ cực độ khiến nàng thậm chí không thể cảm thấy bi ai, hai mắt vẫn mở to, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống được.

Nàng chỉ kinh ngạc đứng thẳng, nhìn về phía Phó phủ, đại môn vô tình đóng chặt, cao quải trước cửa đung đưa, đèn lồng lúc sáng lúc tối.

Nàng theo bản năng đưa tay lên ôm ngực, muốn tìm kiếm một sự ấm áp nhỏ nhoi trong gió đêm, nhưng toàn bộ thân thể nàng lại như bị tẩm trong nước đá, không có lấy một chút hơi ấm nào.

Nữ tử xinh đẹp như vậy, nàng ta là ai? Nàng ta là ai?

Vì sao, nàng cảm thấy hai người họ ngồi cùng nhau, tỏa sáng như mặt trời, hào quang chói mắt.

Có lẽ vì gió lạnh, khuôn mặt nàng đã trắng xanh không thấy huyết sắc, trong ngọn đèn lại càng trở nên tiều tụy hơn, cho dù không có gương, Thôi Vịnh Hà cũng biết bản thân tóc tai bù xù, váy áo rối loạn, giờ phút này có bao nhiêu khó coi.

So sánh với nữ tử xinh đẹp kia, nàng là gì?

Nàng là gì trong mắt hắn? Nàng là gì?

Thôi Vịnh Hà vẫn gắt gao nhìn chằm chằm đại môn Phó phủ, nhưng thời gian trôi qua, lại không thấy nữ tử đó ngồi kiệu ra khỏi phủ.

Cũng không biết đã bao lâu, chân trời đã bắt đầu lóe lên ánh sáng bình minh, nhanh thôi, trên đường cái sẽ có vô số người qua lại. Thôi Vịnh Hà khẽ chuyển động thân thể cứng nhắc, cuối cùng quay người bước đi.

Cho đến lúc này, từng giọt nước mắt mới khẽ khàng rơi xuống.

Phúc Khang An, chàng cũng biết, thật ra ta cũng có thể xinh đẹp, thật ra ta cũng có thể ôn nhu.

Chàng có biết không?

Chàng có biết không?

Mười hai tuổi, từ năm mười hai tuổi, ta đã là thê tử tương lai của chàng, nhưng, nhiều năm như vậy, ta chưa từng xuất hiện trước mặt chàng với bộ dạng xinh đẹp.

Ta cố ý làm bản thân trở nên khó coi, không muốn hòa hảo với chàng, bị gió mưa xối ướt đến một thân chật vật, nhưng vì giấu cha mẹ nên không dám mời đại phụ, cố gắng tự mình chịu đựng.

Phúc Khang An, ta vốn nghĩ, về sau, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội, cho chàng nhìn thấy ta trong bộ dáng xinh đẹp nhất, hóa ra, là ta đã sai rồi.

Nữ tử xinh đẹp như vậy, chắc là chàng sẽ không bao giờ để mắt đến người vừa khó coi vừa hay gây rắc rối như ta nữa đâu, đúng không?

Phúc Khang An, ta sai rồi sao? Ta thật sự sai rồi sao?

Ta không để chàng phải chịu nhục, ta không để người ngoài thương tổn chàng, vì thế ta sai rồi sao?

Ta thật sự đã khiến chàng phải chịu đại họa, làm chàng giận dữ? Ta sai rồi sao?

Phúc Khang An, ta sai rồi sao? Có phải hay không, ngay từ khi mới bắt đầu, ta đã hoàn toàn, triệt để mắc sai lầm rồi?

Phúc Khang An, ta yêu chàng, như thế là sai sao?

☆☆☆

Canh bốn, ánh sáng bình minh khẽ hé lộ, kiệu của Thôi Danh Đình đã chờ trước Thôi phủ, chuẩn bị đưa lão gia vào triều.

Nhưng Thôi Danh Đình vừa ra khỏi phủ môn, liền nhìn thấy nữ nhi vốn đang phải ngủ yên trong Hà Tâm Lâu, y phục tán loạn, sắc mặt thê thảm như quỷ lờ đờ bước đến gần.

Thôi Danh Đình giận đến tái mặt, gầm lên một tiếng: “Vịnh Hà, con vừa chạy đi đâu?”

Thôi Vịnh Hà nửa chữ cũng không nghe được, vẫn chậm chạp đi đến trước mặt Thôi Danh Đình, ngẩng đầu nhìn phụ thân, trong mắt là một màn sương, căn bản cái gì cũng không nhìn thấy. Nàng nở một nụ cười, xinh đẹp nhưng yếu ớt vô lực: “Phụ thân, người không cần đi từ hôn nữa. Phúc Khang An, chàng không cần con.” Sau đó, nàng nhắm mắt, như một đóa hoa tươi nhanh chóng héo tàn, ngã xuống.

Thôi Danh Đình đỡ được thân thể vô lực của nàng, thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, mặt không còn chút máu, nhất thời cốt nhục động tình, tức giận phẫn nộ đều quên sạch, kêu lên thất thanh sợ hãi: “Vịnh Hà!” Vừa kêu, Thôi Danh Đình vừa lay nàng, thấy nàng không phản ứng lại càng thêm gấp gáp, liền bất chấp chuyện triều đình ôm Thôi Vịnh Hà chạy vào phủ, nhanh chóng phân phó: “Nhanh nhanh, mau mời đại phu!”

Thôi Danh Đình quá mức lo lắng và sốt ruột nên căn bản không nghe được, tại chỗ rẽ gần phủ, một thanh âm ho khan quen thuộc vang lên.

Trong mắt Vương Cát Bảo tràn đầy sầu lo, nhìn vị chủ nhân mà hắn đã đi theo từ nhỏ. Tam gia từ nhỏ đã luyện võ, thể trạng cường tráng, vốn chưa từng bị bệnh, tại sao có thể ho mạnh như vậy?

Phúc Khang An ho mạnh một lúc lâu mới ngừng, đưa khăn tay lên lau miệng, trên khăn tay trắng tinh nhanh chóng xuất hiện một búng máu đỏ tươi, khiến Vương Cát Bảo cả kinh nhảy dựng lên.

Phúc Khang An hờ hững đem khăn tay vứt bỏ. Như vậy cũng tốt, đau lòng cho nàng quá mức khiến hắn thổ huyết, nhưng không biết, hắn có thể đành lòng nhìn nàng phải chịu thương tổn đến bao giờ?

“Tam gia, người tội gì phải làm khó chính mình như vậy? Người làm như vậy, về sau cũng sẽ không tìm thấy được một nữ tử khác hữu tình có nghĩa như Thôi tiểu thư đâu. Người giữ tất cả nỗi buồn trong lòng, như vậy sẽ càng hại thân.” Vương Cát Bảo như muốn khóc.

“Đây là cách duy nhất ta có thể làm để cứu nàng. Đối với nữ nhân mà nói, không còn chuyện gì thống khổ hơn là việc bị nam nhân vứt bỏ. Cũng chỉ có như vậy, Gia Thân Vương và Cùng Khôn mới buông tha cho nàng, vì họ chỉ thích nhìn người khác thống khổ.” Sắc mặt Phúc Khang An trắng bệch như một tờ giấy, cố gắng bảo trì ngữ khí bình tĩnh, nhưng người thống khổ lúc này, cũng là chính hắn. Nói ra những lời nói thật như vậy đã làm hắn đau lòng không thôi, cổ họng lại có gì đó ngòn ngọt dâng lên. Hắn không kịp rút khăn tay, chỉ có thể lấy tay che miệng, một ngụm máu tươi phun đỏ đầy tay.

Tay hắn lạnh, vì thế máu nóng đỏ tươi lại càng rõ ràng hơn.

Nhưng đau đớn trong lòng, lại vẫn không thể giảm đi một phần nào cả.

Vịnh Hà, Vịnh Hà, ta có thể bù đắp cho nàng thế nào đây?

☆☆☆

Ba ngày sau, tin tức Phúc Khang An cả ngày ở thanh lâu, luôn luôn ôm ấp tình cảm với danh kỹ Thanh Nhã, uống rượu tìm niềm vui đã truyền đi khắp kinh thành.

Hắn như một công hầu chi tử, một thiếu niên chưa bao giờ gặp phải suy sụp, một khi chịu thiệt tại chốn quan trường chỉ có thể dùng rượu và mỹ nhân để an ủi bản thân, đây là chuyện cực kì bình thường và hợp lý.

Vợ chồng Thôi Danh Đình sớm đã không còn muốn hôn sự này nữa, Phúc Khang An phóng đãng như vậy cũng chính là hợp ý họ, vì vậy không vội từ hôn, chỉ lo cho tâm tình và thân thể của Thôi Vịnh Hà, mỗi ngày đều phái bốn năm nha hoàn canh giữ bên cạnh nàng, dịu dàng an ủi.

Nhưng Thôi Vịnh Hà không hề khóc một tiếng nào, thậm chí biểu tình trên mặt cũng không có bao nhiêu bi ai, hoàn toàn bất đồng với trạng thái thê thảm lúc trước.

Trong Thôi gia, ngược lại, nàng lại là người có phản ứng bình thản nhất.

“Như vậy cũng tốt, con không muốn gả cho hắn, nhưng khi hắn gặp rủi ro, thân là thê tử tương lai, con không thể không giúp đỡ hắn một tay, nay hắn có hồng nhan tri kỷ mới, ngược lại con có thể thanh thản, tự do tự tại rồi.”

Nàng nói vậy, thản nhiên như thường, vợ chồng Thôi Danh Đình rốt cục cũng yên tâm, không hề bảo nha hoàn theo sau nàng nữa.

Người vẫn ở bên nàng không rời đi nửa bước, cũng chỉ còn lại Vận Nhu.

“Vận Nhu, nếu ngươi còn có chuyện phải làm thì cứ làm đi, không cần để ý đến ta.” Sắc mặt Thôi Vịnh Hà có chút tái nhợt, hơi nhếch miệng cười, “ Ngươi còn sợ ta sẽ gây chuyện sao?”

Vận Nhu chỉ cười, không nhiều lời, cũng không rời đi, trong ánh mắt không có đồng tình xót thương, chỉ có sự thấu hiểu.

Thôi Vịnh Hà lắc đầu, thản nhiên thở dài một tiếng: “Vẫn là không thể gạt được ngươi.” Nàng vẫn ngồi trên Hà Tâm Lâu nhìn xuống dưới như cũ, chỉ là, dưới lầu đã không còn nam tử phong nghi như ngọc, oai hùng như thần ngóng nhìn lên nữa.

“Ta thích chàng, từ năm mười hai tuổi đã thích chàng. Ta vẫn còn nhớ rõ, chàng ngồi trên bạch mã, nói chuyện với ta, thời khắc đó, dương quang đầy trời đều như vì phụ trợ cho chàng mà tồn tại, trong ánh mắt của ta chỉ có chàng. Ta chưa bao giờ biết, loài người lại có thể đẹp đến vậy, oai hùng đến vậy, chỉ cảm thấy, đó chính là thiên thần hạ giới.”

Nàng cúi đầu nói nhỏ, thanh âm không vui cũng không buồn, đều đều như đang tự thuật.

“Không biết tại sao sau khi đính ước, mỗi lần thấy chàng, ta không phải đánh chính là mắng. Sau đó, ta tự nói với chính mình, vì cha mẹ ta mỗi lần đứng trước mặt chàng liền trở nên rất hèn mọn, vì thế ta không cần phải ăn nói khép nép, nhưng, hiện tại ta mới hiểu được, hóa ra ta ích kỉ như vậy, không phải vì cha mẹ, không phải vì tự ti, không phải vì Thôi gia, mà là vì chính mình, ta sợ chàng vì cha mẹ mà khinh thường ta, vì thế luôn cố gắng giả bộ, giữ vững bộ dáng không đem chàng để vào mắt.”

“Nhiều năm như vậy, ta chưa từng xuất hiện trước mặt chàng trong bộ dáng xinh đẹp thục nữ, luôn hung hăng gây chuyện, vì thế chàng mới thích chọc ta tức giận, phân cao thấp với ta, chứ đương nhiên không hề thích ta, ngươi nói có phải không?”

Vận Nhu không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng như muốn an ủi, lại phát hiện, đôi vai mảnh mai đang run lên nhè nhẹ như muốn giãy dụa trong bi thương, đau khổ.

“Nữ tử tên Thanh Nhã kia thật sự rất đẹp, mặc xiêm y nào lên mình cũng xinh đẹp, nghe nói nàng còn là một tài nữ, thi từ ca phú không thứ gì không giỏi, Phúc Khang An thích nàng, cũng là chuyện có lý. Ta cho tới bây giờ vẫn chưa cho chàng biết, thật ra ta cũng có thể múa hát, có thể đánh đàn soạn nhạc, cho tới bây giờ ta vẫn chưa cho chàng biết.” Ánh mắt Thôi Vịnh Hà đờ đẫn, hoàn toàn không tức giận, “ Chàng đương nhiên sẽ không biết, ta luôn cố ý lỗ mãng như vậy trước mặt chàng, chàng làm sao có thể biết?”

Vận Nhu đau xót trong lòng, cơ hồ không nhịn được muốn nói ra phỏng đoán của mình nhưng lại cố gắng nén lại, thở dài một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài, liền thấy vài nha hoàn đang hoang mang rối loạn ghé tai nhau nói gì đó trong hoa viên.

“Có chuyện gì?” Vận Nhu đứng trên Hà Tâm Lâu hỏi xuống.

Một nha hoàn chần chừ đáp: “Phúc Tam gia của phủ Phó Tể Tướng đến, hắn muốn từ hôn, nói muốn kết hôn với nữ nhân tên Thanh Nhã gì đó, lão gia và phu nhân đang nổi giận trong tiền viện.”

Vận Nhu cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Thôi Vịnh Hà.

Nhưng, Thôi Vịnh Hà ngay cả ánh mắt cũng không biến đổi, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy: “Ta muốn chải đầu, thay quần áo.”

Không nhìn đến biểu tình khiếp sợ của Vận Nhu, Thôi Vịnh Hà đã ngồi xuống trước gương, chậm rãi bắt đầu chải tóc.

Thanh Nhã, ngươi cuối cùng là một nữ tử thế nào?

Đêm hôm đó, dưới ngọn đèn, nàng ta xinh đẹp như trăng rằm tỏa sáng.

Thôi Vịnh Hà từ từ vuốt mái tóc dài của mình.

Đêm hôm đó, nàng ta rực rỡ như minh châu, hào quang chói lọi.

Thôi Vịnh Hà đeo trâm hoa lên đầu, mái tóc nàng nhè nhẹ rủ xuống.

Đêm hôm đó, nàng ta hồng y như lửa, cướp đoạt ánh mắt người khác.

Thôi Vịnh Hà ôn nhu lên tiếng: “Vận Nhu, lấy cho ta bộ váy thêu hoa sen vàng đến đây.”

Phúc Khang An, chàng cũng biết, thật ra ta cũng có thể xinh đẹp, chỉ là, sự xinh đẹp ấy, chưa từng cho chàng thấy qua.

Phúc Khang An, ta sai rồi sao?

Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng, trong tiếng cười tràn đầy vẻ tự giễu.

Cổ nhân nói, nữ vi duyệt kỷ giả dung[1].

[1] Phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu.

Vịnh Hà, nay ngươi làm vậy, là vì ai?

Thanh Nhã kia một thân phong trần, khiến Phúc Khang An hạ quyết tâm cưới về làm chính thê, chàng yêu nàng ta sâu sắc như thế...

Vịnh Hà, ngươi còn định làm gì? Muốn làm bản thân xinh đẹp trước mặt chàng, ngươi có thấy nực cười không?

Tiếng cười trầm thấp không dứt, đôi mắt đã ướt từ khi nào.

☆☆☆

“Nữ nhi của ta có điểm nào không tốt, ngươi lại so sánh nàng với một kỹ nữ thanh lâu?”

“Lui ước hối hôn, cho dù là dân chúng bình thường cũng sẽ không làm vậy, ngươi đường đường là một đấng anh hùng, sao có thể không tuân thủ tín nghĩa như thế?!”

Thôi Danh Đình quát mắng, Thôi phu nhân chỉ trích, âm thanh vang lên lớn kì lạ, hợp lý hợp tình dị thường, như thể họ chưa từng có ý định từ hôn, như thể họ là hai con người vô tội nhất.

Phúc Khang An lại nhíu mày: “Vô luận thế nào, việc từ hôn này sẽ không thay đổi, mong hai vị đem vật đính ước của ngạch nương năm đó trả lại cho ta.”

“Phúc Tam gia.”

Một thanh âm mềm nhẹ vang lên cắt ngang cuộc tranh cãi, thân thể Phúc Khang An lập tức cứng đờ, dùng hết sức lực toàn thân mới có thể chậm rãi quay đầu, thậm chí còn có thể nghe rõ được tiếng thở đáng sợ của bản thân hắn.

Vốn tưởng rằng vì hắn đã tự tay phá hủy nên sẽ không đau lòng, sẽ không thấy đau khổ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thôi Vịnh Hà, hắn vẫn không nhịn được toàn thân chấn động.

Phúc Khang An chưa từng thấy qua dáng vẻ hoa lệ, xinh đẹp thế này của Thôi Vịnh Hà, cũng chưa từng thấy qua... nàng mang vẻ mặt đáng sợ như vậy.

Đó là một loại xinh đẹp đến cực điểm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nàng như một con quỷ, một con quỷ diễm lệ, không có nửa điểm nhân khí, đẹp đến cực độ, vượt qua cả vẻ đẹp mà nhân gian nên có.

“Phúc Tam gia.” Khi gọi tên hắn lần thứ hai, Thôi Vịnh Hà đã bước đến bên cạnh Phúc Khang An.

Thanh âm quen thuộc, tên gọi xa lạ, Phúc Khang An trong nháy mắt nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mộng, chỉ cần tỉnh mộng, tất cả đều sẽ quay lại như ban đầu.

Nữ nhân tùy hứng lớn mật này, làm sao có thể gọi hắn là Phúc Tam gia? Nàng phải thở phì phì, trong mắt lóe lên hỏa diễm, khuôn mặt hồng hào, luôn miệng mắng mỏ “Phúc Khang An” mới đúng.

Thôi Vịnh Hà tiến đến trước mặt hắn, mỉm cười, nâng tay lên. Nàng cũng có chút giật mình với bản thân, vậy mà vẫn còn sức lực đi lại trước mặt hắn, còn có thể nói chuyện với hắn một cách bình tĩnh: “Trả lại cho chàng.”

Phúc Khang An đờ đẫn cúi đầu, nhìn xuống bàn tay của Thôi Vịnh Hà. Trên tay nàng có một viên minh châu trong suốt sáng bóng, nhưng Phúc Khang An căn bản không nhận ra được nó là cái gì, vì hắn chỉ nhìn được bàn tay nhỏ bé của nàng.

Khi nàng nâng tay lên, tay áo màu vàng trượt xuống làm lộ ra cổ tay nõn nà như bạch ngọc, nhỏ nhắn mềm mại, tư thái xinh đẹp như vậy, không có nửa điểm tức giận, chỉ là, cho dù chỉ liếc một cái thôi cũng sẽ cảm nhận được, bàn tay ấy giờ khắc này nhất định là lạnh lẽo như băng.

“Đông châu này là đính vật ngày đó Phó phu nhân đưa cho mẫu thân ta, ta còn nhớ rõ điển cố về minh châu đính ước mà Phó phu nhân kể, chỉ tiếc rằng bà không biết, kết cục của điển cố này, là ‘Hoàn quân minh châu song lệ thủy’[2]. Hôm nay, cũng nên đến ngày hoàn quân rồi.” Thôi Vịnh Hà không rơi nước mắt, thậm chí ngay cả lời nói cũng không có ý bi thương. Chỉ là, giọng nói của nàng không rõ vui buồn như đang đeo một chiếc mặt nạ hờ hững, ngâm nga một câu nói không có chút quan hệ nào với mình.

[2] Hoàn quân minh châu song lệ thủy: Trả lại cho chàng hạt châu sáng, hai hàng nước mắt ròng ròng – ‘Tiết Phụ Ngâm’

Phúc Khang An gian nan nâng tay, nhận lấy viên đông châu trong tay nàng, sau đó mới ngẩng đầu nhìn vợ chồng Thôi Danh Đình: “Cáo từ.” Không hành lễ, cũng không chậm trễ, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Thôi Vịnh Hà một cái, hắn xoay người nhanh chóng chạy đi, tốc độ cực nhanh như muốn trốn tránh cảnh tượng đáng sợ nhất thế giới.

Thôi Vịnh Hà không biến sắc, cũng không nhìn theo thân ảnh rời đi của Phúc Khang An, hờ hững quay người về phòng.

Vợ chồng Thôi Danh Đình tràn đầy quan tâm, nhưng nhìn đến sự lãnh đạm của nữ nhi liền không biết an ủi thế nào, chỉ có thể nhìn nhau thở dài.

Vô luận thế nào, chuyện này xem như đã kết thúc, hi vọng cuộc sống của Thôi gia về sau sẽ yên bình.

☆☆☆

Phúc Khang An vừa ra khỏi đại môn của Thôi phủ liền kịch liệt chấn động, một danh tướng liên tiếp tung hoành sa trường như hắn, hiện tại dường như ngay cả đứng cũng không thể đứng vững, đưa tay bám vào tường mới miễn cưỡng có thể đứng thẳng.

Lòng đau như muốn rách toạc, hô hấp cũng biến thành chuyện vô cùng khó khăn, hắn vô lực động đậy, chỉ có thể cố gắng áp chế đau đớn cực điểm trong lòng mình.

“Tam gia, Tam gia, người làm sao vậy? Người làm sao vậy?” Tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai nhưng tựa như truyền đến từ thế giới bên kia, hắn căn bản không để ý tới, cũng không muốn để ý tới.

“Tam gia, tay người...” Vương Cát Bảo vốn dũng mãnh như mãnh hổ, giờ phút này chỉ có thể kinh hoàng bất lực như một đứa trẻ đáng thương.

Phúc Khang An thong thả cúi đầu, có chút hờ hững nhìn xuống bàn tay của chính mình.

Màu đỏ yêu diễm thu hút ánh nhìn của hắn, nhưng vì sao, hắn chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt không rõ buồn vui, ánh mắt đờ đẫn của Thôi Vịnh Hà mà thôi?

Vương Cát Bảo nhìn người đã chém qua không biết bao nhiêu địch nhân trên sa trường, nhìn qua bao nhiêu thi thể, nhưng hiện tại, sắc mặt hắn tái nhợt đến cực điểm, móng tay đâm sâu vào bàn tay khiến máu chảy đầm đìa nhưng lại dường như hoàn toàn không cảm nhận được. Tam gia, tội gì phải làm vậy, tội gì?

“Không sao, chúng ta đi thôi.” Phúc Khang An nắm chặt viên đông châu trong tay, máu tươi nhiễm đỏ một mảng.

“Nhưng vết thương của Tam gia...”

“Không sao, cứ để nó lưu lại.” Phúc Khang An đột nhiên nở một nụ cười, một nụ cười không có bi thương, chỉ có tuyệt vọng đến tận xương tủy, “ Có lẽ, đến khi chỗ máu này chảy hết, tim sẽ không còn đau nữa.”

Trong kinh thành, người người hối hả qua lại, chỉ ba ngày nữa sẽ đến đại thọ sáu mươi của Hoàng Thượng, mọi người đều bận rộn, không ai chú ý đến một quý công tử tuấn tú oai hùng nhưng lại tái nhợt, tiều tụy dị thường, trên đường đi về phủ, máu tươi từng giọt, từng giọt nhỏ xuống đường.

Vết máu màu đỏ kéo dài, rất nhanh thôi, nó sẽ bị cát bụi che đi mất, sẽ không ai biết, máu từ trong lòng chảy ra, chính là đỏ như vậy, đẹp đẽ mà tuyệt vọng như vậy...