Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 54




Nửa tháng sau, Li Vương đến.

Trường Nhạc cung tổ chức một bữa tiệc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ để nghênh đón.

Làm Trường Nhạc cung cung chủ Tô Kỳ tự nhiên phải đi trước tiếp kiến, mà Tô Thần cũng bị cưỡng chế đi theo — Tô Kỳ giống như không cho phép Tô Thần thoát khỏi ánh mắt hắn.

Chính sảnh Y Ảnh uyển là địa điểm tổ chức tiệc. [uyển là vườn hoa].

Ảnh phi tự nhiên ở bên cạnh Tô Thần bảo vệ an toàn, Tô Cửu tổ chức nhân thủ ở xung quanh phòng nhỏ của Tô Thần mà bất động thân sắc tuần tra.

“Này, Tô Cửu của ngươi ở đây, vì sao không nói gì với nàng?” Y ngồi trên ghế đệm, nhàn rỗi buồn chán mà trò chuyện cùng Ảnh phi, Tô Kỳ đã ở tiền thính tiếp đãi quan viên Ly Quốc, chình y lại bị an bài ở phía sau nghỉ ngơi, đợi lát nữa Ly Vương đến Tô Kỳ mới cho y ra ngoài, hắn cũng không tin tưởng Tô Cửu cùng Ảnh phi, nhưng Tô Thần thân thể không tốt, cũng không thể thích ứng nơi ồn ào, chỉ có thể để y đợi ở đây.

Tô Thần cũng hiểu được bất an của hắn, cũng không phản đối, thành thật theo sát Tô Kỳ đến Y Ảnh uyển.

Qua một hồi lâu, Ảnh phi ẩn thân trong góc mới nói: “…Tô Cửu, khi đang làm việc, sẽ không nói chuyện.”

Khẩu khí cực kì cứng ngắc, hoàn toàn không thích hợp Ảnh phi bình thường lười nhác mồm miệng nói không đếm xỉa đến cái gì.

Tô Thần sững sờ một chút, sau đó cười: “Ngươi…không phải là đang khẩn trương chứ!”

Ảnh phi trầm mặc, lại hồi lâu mới ấp úng: “Ngươi quản nhiều làm gì.”

…Ảnh phi vô sỉ da mặt dày cư nhiên có khẩu khí như vậy.

Tô Thần cảm thấy rất vui vẻ, nên tiếp tục đùa với hắn: “Ngươi không nói chuyện với Tô Cửu, nàng có thể nghĩ là ngươi hận nàng.”

Ảnh phi kinh ngạc mà hiện thân ra, “Sao lại nói thế, ta đâu có hận nàng!” Một thân y phục dạ hành màu xám, thoạt nhìn hào hiệp tiêu sái không giống ngày thường.

“Trước kia không phải ngươi là của Tô Cửu sao, là Tô Cửu cử ngươi lên làm Ảnh phi a.”

Ảnh phi gật đầu.

“Chính ngươi rõ ràng, Ảnh phi này vốn không có ai muốn làm, đặc biệt lại là Ảnh phi của Tô Kỳ .” vừa làm bảo tiêu, vừa làm thế thân, khi tất yếu còn phải để hắn phát tiết dục vọng, không phải rất khó sao.

Y nói rất rõ ràng, Ảnh phi cũng là người thông minh, thoáng cái đã hiểu: “Nhưng là, ta thật cao hứng có thể vì nàng làm việc, cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt a.”

“Thế nhưng nàng lại không biết.” Tô Thần cười nói, “Ngươi vừa thấy nàng thì nửa ngày không nói lời nào, lẽ nào chính ngươi cũng chưa từng để ý hay sao? Ngươi ở đây với ta nàng liền tách ra đi nơi khác, có thể là nàng sợ ngươi gặp nàng sẽ thấy khó chịu.” Kỳ thực chính y trước đây cũng không phát hiện, sau lại cùng Tô Bát nói chuyện phiếm, nàng cố tình vô ý nói ra, để ý lại, đúng là như vậy.

Đám người Tô Cửu trong Trường Nhạc cung tuy rằng bình thường đều quạnh quẽ ít lời, nhưng trên thực tế cũng đã hạ rằng buộc sâu sắc, hai bên dựa vào nhau, tại Trường Nhạc cung to như vậy, xác thực mà nói, chỉ có chín người bọn họ là nhân tài thuộc về cùng một thế giới, Tô Thập đắm chìm trong báo thù không thể tự kiềm chế, Ảnh phi chỉ chú ý đến Tô Cửu, căn bản những cái khác không để ý đến, mà những thị nữ thị vệ  lại chỉ dừng ở mức gặp gỡ, Tô Kỳ, càng không cần phải nói, trong thế giới của hắn chỉ có hắn.

Cũng không biết có phải ta bây giờ đã cải thiện một chút quan hệ này rồi? Nếu như là vậy, cũng tốt, hi vọng mọi người, có thể cùng nhau nhìn thấy một thế giới.

Tô Kỳ nha…

Hắn nếu không nhìn thấy, chậm rãi chỉ hắn a…

Tô Thần chìm đắm trong suy nghĩ của mình, mà Ảnh phi tựa hồ cũng đang suy nghĩ cái gì, hai người ngây người.

Cho đến khi Tô Cửu đi đến: “Thiếu chủ, mời mang khăn che mặt, Ly Vương…tiểu Cảnh?” Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng vẫn có thể nghe ra kinh ngạc trong khẩu khí của nàng.

Ảnh phi hoàn hồn, theo bản năng mà muốn lẩn tránh.

Tô Thần lần này phản ứng phi thường nhanh: “Cảnh nhi, ngươi không có gì muốn nói cùng Tô Cửu sao?” Cảnh nhi là tên của thị nữ mà Ảnh phi giả dạng, hôm nay ở yến hội lại giả dạng để bảo vệ y.

Vì vậy Ảnh phi phiền muồn mà nhìn y một cái, lại xoay người đi chỗ khác hướng Tô Cửu nói: “…Cửu tiên sinh.” Ở Trường Nhạc cung, có thể gọi thẳng tên các nàng cũng chỉ có phụ tử Tô Kỳ, những người khác phải gọi ‘tiên sinh’ này để tỏ rõ tôn kính.

Tô Cửu khẽ gật đầu: “Ảnh phi có việc xin nói.”

Ảnh phi cử chỉ cứng ngắc mà quay đầu: “…Thiếp thân…”

Tô Thần ở bên cạnh thấy vậy không tự giác mà há miệng. Một đại nam nhân, phải tự xưng mình là thiếp thân, cũng thật buồn bực.

Hơn nữa còn là trước mặt nữ nhân mình một lòng ngưỡng mộ.

Không ngờ đến, Ảnh phi lại làm ra một loạt hành động khiến người khác khiếp sợ, hắn bỗng nhiên vọt tới trước mặt Tô Cửu nắm tay nàng: “Cửu tiên sinh, không Tô Cửu, ta, ta…”

Tô Cửu cùng Tô Thần đều không hiểu được hắn phát điên cái gì, đặc biệt là Tô Cửu, bị hắn nắm tay, cư nhiên lại quên mất rút lại, ngây ngốc đứng đó.

“Ta vẫn thích ngươi!” Giương cổ đỏ mặt mà rống.

Một tiếng hét này, Tô Thần cảm thấy trong tai còn ong ong.

Đáng tiếc Tô Cửu mang khăn che mặt, không thể nhìn biểu tình của nàng, nếu không chắc chắn là cực kì đặc sắc.

Nói vậy thị nữ đứng bên ngoài hầu nhất định nghe thấy rõ ràng…

Nhưng rất nhanh Tô Cửu khôi phục trấn tĩnh: “Thiếu chủ, Ly Vương đã đến, chủ tử dặn người mang theo khăn che mặt đi ra ngoài.”

Mang theo khăn che mặt là muốn tránh đi nguy hiểm cho Tô Thần, chỉ là, Tô Thần không thể hiểu được Tô Kỳ vì sao lại cố chấp, bọn Tô Cửu mang khăn gặp người khác không nói, ngay cả mình cũng vậy, …

Quên đi, dù sao cũng qua đêm này trước.

Tô Thần mở hộp trên bàn lấy ra khăn mềm màu trắng. Mang vào.

Bên kia Ảnh phi cũng thoát khỏi trang phục dạ hành mặc vào y phục thị nữ, thay mặt nạ da người, nhanh chóng chải đâì, sau đó đứng lại: “Thiếu chủ, chúng ta đi thôi.” Mơ hồ giống tiếng thông báo.

Tô Cửu cũng ra ý bảo thuộc hạ hai bên bảo vệ Tô Thần.

Hai người này…làm việc có phần quá hiệu suất rồi a, vừa rồi rõ ràng xảy ra sự tình bất ngờ như vậy, không phải sao?

Bất quá…

Liếc mắt nhìn, Tô Cửu tận lực không để mình đối mặt với Ảnh phi.

Quên đi, chuyện bọn họ tự bọn họ xử lý a, ta cũng không nên quản nhiều.

Ly Vương rốt cục là hạng người gì? Tuổi còn trẻ hay đã già? Đi xem a.

Tô Cửu phía trước dẫn đường, phía sau là hai thị nữ, sau đó mới là Tô Thần cùng Ảnh phi, sau lưng còn có bốn thị vệ cũng thị nữ nghiêm chỉnh bảo trì cự li theo sát.

Đi qua con đường đá vụn màu trắng, đèn ***g phía trước khiên động tác mọi người lặng lẽ chập chờn, trong không khí trời thu có mùi vị khoan khoái nhẹ nhàng.

Cách đó không xa Y Ảnh uyển đèn đuốc sang trưng, tiếng mọi người nhốn nháo truyền đến.

“Li Vương này trước mắt theo nên chính trị nhân từ, từ sau khi đoạt quyền, đối nội tự xưng Nhân quân, nếu thiếu chủ có hứng thú nói chuyện phiếm có thể lấy đây làm trọng tâm câu chuyện, lần này Li Vương đến đây có một thiếp thân theo hầu, quan viên lớn nhỏ mười người, thiếu chủ không phản ứng bắt chuyện những quan viên này cũng không có gì đáng ngại, nếu muốn gì nói chúng ta là được,” thị nữ dưới quyềnTô Cửu thấp giọng nói tình huống tối nay, “Nếu Li Vương đến bắt chuyện, Thiếu chủ thuận theo là ổn, nếu không muốn nói chuyện chúng ta có thể giúp Người cản trở.”

Tô Thần đáp lời, trong khi nói chuyện, đã đến tiền thính.

Cảnh giới trước cửa là vệ binh mặc nhuyễn giáp. Thấy Tô Cửu dẫn nhiều người đến như vậy, cùng hô lớn: “Cửu tiên sinh cực khổ rồi.”

“Thiếu chủ đến.” Tô Cửu phân phó, “Chú ý cảnh giới.”

“Vâng!” Thị vệ đầu lĩnh trịnh trọng đáp, phất tay, ý bảo thủ hạ nhường đường.

Tuy rằng mỗi lần xuất hiện đều là bố trí nhiều người như vậy, nhưng vẫn cảm thấy không thích ứng được, nhưng mà không có cách nào, Tô Kỳ đại khái là không có cảm giác an toàn a, lần trước y bị bắt đi khiến Tô Kỳ mang theo tiếc hận sâu trong long.

Trong phòng khách không nhiều người lắm, có thể nói yến hội chưa chính thức bắt đầu, cho nên tình hình có chút tán lạn, mọi người thấy y cứ thế chậm rãi bước vào thì an tĩnh một chút, sau đó lại tiếp tục cùng nhau nghị luận.

Tô Kỳ thân mặc trường bào màu tím đứng ở đại sảnh, cùng người bên cạnh nói chuyện gì, biểu tình trên mặt trước sau đều là lạnh lùng cao ngạo. Hai mắt lien tục đảo qua cửa, rõ ràng là đang rất sốt ruột.

Sau khi nhìn thấy Tô Thần, hai mắt sang ngời, xoay người cùng bọn họ nói câu gì, thì quay đầu đi đến nơi này.

“Ngươi đã đến rồi.” Tô Kỳ ngữ khí ôn nhu, trên mặt là tiếu ý nhu hòa, cùng với khuôn mặt lãnh khốc vừa rồi quả nhiên tưởng như hai người.

“Nữ nhân cùng ngươi nói chuyện là ai?” Y vô ý hỏi. Bởi vì cách một khoảng, không thể thấy rõ nữ nhân kia hình dạng ra sao, chỉ có thể căn cứ cử chỉ ưu nhã phán đoán là một nữ tử rất xinh đẹp.

Tô Kỳ căn bản không có hứng thú trả lời, chỉ đem trọng tâm câu chuyện chuyển lên người y: “Có phải rất ầm ĩ không? Nhưng ta sợ ngươi đi cùng bọn hắn lâu vậy có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, hơi thiếu nhẫn nại.”

Tô Thần cười khổ mà liếc mắt nhìn Ảnh phi cùng Tô Cửu hai bên: “Không có cái gì ngoài ý muốn, ngươi suy nghĩ nhiều quá.” Hai người kia cư nhiên là dáng dấp thờ ơ, xem chừng chuyện Tô Kỳ không tín nhiệm bọn họ cũng đều biết. “Nữ nhân kia là ai? Ngươi vẫn chưa trả lời ta.”

Tô Kỳ lúc này mời tùy tiện đáp: “Li Vương, muốn gặp nàng sao?”

“Li Vương là nữ nhân?” Tô Thần không thể tin được mà hỏi lại.

Đã thấy Li Vương kia phát hiện ra mình, đi đến gần.

Gần them một chút, liền thấy trên mặt nàng dáng tươi cười thong dong, tuy rằng không thực đẹp lắm, nhưng thần thái lại rất có mị lực.

Một thân áo dài màu trắng ánh trăng, trên đầu cài một đóa châu hoa đơn giản, bên người là một nam tử hai mắt tinh tường tướng mạo anh tuấn.

“Vị này, chắc là Trường Nhạc công tử trong lời đồn a.” Li Vương mỉm cười, hướng y gật đầu, “Ngưỡng mộ đã lâu.”