Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 62




Hai tuần sau, hai người đã ở dừng thuyền bên bờ biển rồi.

Tô Kỳ trong tay vẫn không dừng làm việc, ban ngày việc duy nhất hắn có thể làm đó là đưa Tô Thần đến bờ biển dạo sau đó đặt bàn ngồi cùng một đống văn kiện, nhìn y vừa đi vừa nhặt vỏ sò vỏ hến lung tung trên bờ biển.

Nơi này trừ y ra, còn có Tô Kỳ ngồi tít trên bờ xa làm việc, cũng chỉ còn một đống thị nữ quần trắng, căn bản không có ngư dân, có thể là do người Trường Nhạc cung đã đưa đi nơi khác từ trước rồi.

Bãi biển vô cùng vắng vẻ, chỉ nghe thấy thanh âm sóng biển đánh cùng tiếng chim biển kêu, không còn thanh âm khác.

Đưa tay che mắt, nhìn mặt biển xa xa.

Ở chỗ này đúng là một chút cũng không cảm thấy không khí mùa đông.

Nóng rực, biển rộng vô tận, trời xanh không một áng mây.

Quan sát sắc trời, Tô Thần lại tiếp tục dùng xẻng tìm sò trên bờ biển.

Y đương nhiên không biết rõ cái gì nên ăn cái gì không, tất cả đều là do nhà bếp làm hết.

Nhưng Tô Kỳ hình như rất thích, tuy rằng không nhìn ra biểu thị tán thưởng từ hắn, thế nhưng như bình thường hắn cơm nước xong sẽ gác đũa không đụng đến các món nguội, thế nhưng lần đi biển này mấy thức ăn nguội hắn đều ăn một chút.

Nhìn đình nơi Tô Kỳ ngồi phía xa xa, nơi đó tầng tầng lụa trắng được ánh dương bao phủ, không nhìn rõ lắm, nhưng thân ảnh lờ mờ ngồi ngay ngắn trước bàn chứng mình hắn đang cố gắng phê duyệt công văn, nhớ đến bữa trưa Tô Kỳ ăn cơm vô cùng thoải mái, Tô Thần lại thấy tò mò.

Bất quá, mặt trời trên đầu đúng là nóng rực a, tuy rằng gió biển vẫn thổi, nhưng vẫn nóng.

Mấy vấn đề chính trị, y không hiểu, cũng không biết rõ chuyện mấy nước lục đục với nhau, nhưng tốt xấu vẫn có những chuyện y có khả năng hỗ trợ — có thể tìm hải sản vân vân…

Nghĩ xong bản thân cũng thấy xấu hổ — nguyên lai y cũng chỉ có thể làm chút việc mà một người bất kì nào cũng có thể làm được nha.

Uể oải một chút, sau lại tiếp tục nỗ lực.

Qua một lúc, cái sọt nhỏ trong tay đã đầy lên.

“Thiếu chủ.” Một thị nữ trong đình đi xuống, trong tay cầm khăn lụa trắng, “Chủ tử nói cần đi về rồi.”

Y đứng thẳng người.

Đứng trong đình bên kia, Tô Kỳ đã vén lụa trắng lên, gương mặt lộ ra hướng y mỉm cười.

“Ân.” Đưa cái sọt cùng cái xẻng trong tay cho thị nữ: “Đưa đến nhà bếp đi.” Cầm khăn lụa chà xát hai tay đầy cát.

“Vâng.” Nhận lại khăn bẩn, thị nữ đi về phía phòng bếp.

Y cùng ba người phía sau đi đến đình kia.

Quả nhiên, ra ngoài là đúng, tuy rằng nhiệt độ nơi này rất nóng, ban ngày rất nực, nhưng chưa đến mười ngày, thân thể đã khỏe hơn nhiều.

Nhưng mà…

Cúi đầu nhìn hai bên tay lộ ra ngoài, phơi nắng hảo đen a!

So sánh qua, Tô Kỳ kia mặc dù cũng có lúc cùng y tìm vỏ sò nhưng màu da bạch ngọc vẫn không biến đổi chút nào.

Là do thể chất trời sinh sao?

“Rửa mặt trước.” vừa đi vào đình, Tô Kỳ cho thị nữ bưng bồn nước đến, cầm khăn đưa qua.

“Ừm.” Y rất tự giác mà ngồi vào bên cạnh Tô Kỳ.

Tô Kỳ thành thạo rửa mặt cùng tay cho y, sau đó rót chén nước, “Không cần mỗi ngày đều đi lấy hải sản. Nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi rồi.” Nhìn hai bên thái dương chảy mồ hôi của y, “Hơn nữa, đều đã phơi nắng đến đen.”

Tô Thần uống xong chén nước, tùy tiện lau mồ hôi: “Không sao, người tuy rằng không cần giống thực vật cần quang hợp, thế nhưng vẫn cần ánh sáng mắt trời.” Cười.

Tô Kỳ không hiểu y nói cái gì quang hợp, thế nhưng cũng hiểu đại khái ý tứ của hắn, gật đầu: “Tối nay, chúng ta ra ngoài một chút.”

Tô Thần mở to mắt: “Thật vậy chăng? Ngươi tối nay không bận việc?”

“Ừ.” Tô Kỳ gật đầu, “Cũng không thể để ngươi cứ ở trong phòng a, bãi biển ban ngày cùng ban đêm không giống nhau, nếu đến, cũng không nên uổng công chuyến đi này.”

“Hảo.” Tô Thần cười liên tục gật đầu.

Y rất thích địa phương như vậy, vô cùng an tĩnh, lại không quá lạnh, ánh sáng mặt trời trực tiếp chiếu trên người, trong không khí là mùi của tự nhiên, khiến cho rất thoải mái.

“Chủ tử.” Thị nữ phía sau nhẹ giọng kêu, đem nước ô mai ướp lạnh đến.

Tô Kỳ tiếp nhận, sau đó đưa đến trước mặt Tô Thần: “Đến, há mồm.”

Tô Thần ngượng ngùng ấp úng: “…Ta, ta tự mình uống.” Từ ngày đầu đến đây, chính y vì quá nóng mà ngất khiến hắn phải tìm đồ uống này đến, mỗi ngày đền trình diện như vừa rồi.

“Lại.” Tô Kỳ sở vi bất động, mỉm cười nhìn y.

Tô Thần vô cùng không tự nhiên – ta cũng không phải là không có tay không có chân, người này làm cái gì vậy chứ.

“Nhanh nhanh uống, ta còn có việc phải xử lý.” Tô Kỳ cười đến cong cong khóe mi.

“Vậy thì cũng đừng ngồi đây dây dưa nha.” Tô Thần nhỏ giọng thầm liếc, nhìn xung quang, không biết mọi người đã lui xuống lúc nà, chỉ còn hai người bọn họ.

Bất đắc dĩ há mồm.

Tô Kỳ cười uy y uống hết nước ô mai, sau đó tự nhiên đưa y ôm vào trong lòng: “…Không phải là cố ý muốn cho ta hôn người sao? Mỗi lần bên môi đều đọng nước.”

Tô Thần đại quẫn: “Ai cố y, ta mới không…ô!”

Nói còn chưa dứt lời, đương nhiên là do Tô Kỳ đem cái miệng của y chặn lại – dùng môi a.

Trừng mắt nhìn khuôn mặt tuần mĩ dán lại gần – hắn vì sao lại say sưa nhắm hai mắt, là hắn hôn ta trước nha!

Trong lòng hơi bực tức, sau lại nhắm mắt, ngây ngốc mà phối hợp dây dưa của hắn.

Hôn xong, hô hấp Tô Kỳ thở nhanh trước mặt y, thật sâu nhìn ngượng ngùng không cách nào dấu đi còn đọng trong mắt y, nở nụ cười nhẹ, ôn nhu hôn hôn trán y, ôm y vào lòng.

Gió biển thôi mang theo hương vị bay qua đỉnh đầu, hương vị nhàn nhạt trên người Tô Kỳ hòa vào, khiến y cảm thấy vô cùng thư thái.

Tại bờ biển này, đại khái sẽ lưu lại cho ta hồi ức vô cùng tốt đẹp.

Không phải do cảnh sắc đẹp đẽ, mà bởi vì bên cạnh có người này.

Hai người ôm nhau, qua hồi lâu, Tô Kỳ mới nói: “Nghỉ ngơi trước a, đợi đến bữa trưa ta gọi ngươi.”

“Ừ.” Tô Thần gật đầu, không muốn rời khỏi ngực hắn, đi đến trường kỉ bên cạnh Tô Kỳ.

Chung quy hình như, chính y bắt đầu cảm thấy lưu luyến ngực hắn rồi.

Tô Kỳ cầm qua áo ngủ bằng gấm mềm mại đặt trên người y, sau đó nhìn Tô Thần đang trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu trên khuôn mặt y, nhẹ nhẹ đặt lên một nụ hôn: “Ngủ đi.”

Tô Thần gật đầu, nhắm mắt lại.

Tuy rằng hai người vừa rồi hôn qua, nhưng không có cảm giác kích động, trái lại lại cảm thấy toàn tâm an toàn.

Nhìn nhìn vẻ mặt Tô Thần ngủ, Tô Kỳ mỉm cười một chút, tiếp tục làm việc.

Cũng không lâu lắm, nữ nhân đeo khăn lụa trăng viết chữ ‘Ngũ’ bên trên dẫn theo thị nữ đi đến.

Liếc mắt nhìn quần áo trên người thị nữ, Tô Kỳ thấp giọng nói: “Cơm trưa chuẩn bị xong rồi?”

Tô Ngũ gật đầu.

“Hắn đang ngủ.” Tô Kỳ nhàn nhạt nói.

Tô Ngũ hiếu y gật đầu, xoay người thấp giọng phân phó nữ quan phía sau, nữ quan gật đầu, lĩnh mệnh rời đi.

Tô Ngũ không tiếng động bước qua, thu thập văn kiên trên bàn.

Một nữ quan khác đem văn kiện đã phê xong mang về, bút nghiêng mực cùng văn kiện chưa phê đặt lên kệ bên trong đình, dùng chặn giấy đè lại.

Tô Kỳ cầm văn kiện đang cần phê duyệt ngay đi đến bên cạnh Tô Thần ngồi xuống, một bên tay lén lút mò lấy tay y dưới áo gấm, cẩn thận nắm, khẽ khẽ đùa.

Tô Thần hoàn toàn không biết mình đang ngủ bị người ‘đùa bỡn’, ngủ rất sâu.

Một lát sau, bọn họ an tĩnh đem ngọ thiện đến bắt đầu bày ra.

Đợi thức ăn đem ra xong xuôi, bọn họ lại lui xuống, Tô Ngũ, Tô Tam đem bát đũa để bên cạnh.

Tô Kỳ gọi y vài tiếng, Tô Thần mới mở đôi mắt mơ hồ: “…Ân, ăn cơm sao?”

Tô Kỳ cười: “Ừ.”

Nghĩ muốn chống người ngồi dậy, mới ý thức tay mình bị người nào đó nắm.

Cố trừng mắt liếc Tô Kỳ, mời thuận lợi đứng dậy.

Hai người ngồi xuống, Tô Ngũ thử độc, trong đó có hải sản hấp, nhìn Tô Kỳ nói: “Đây là lúc nãy thiếu chủ lấy.”

Tô Kỳ nhìn Tô Ngũ, dừng một chút, mới nói: “Đi xuống đi.”

Tô Ngũ cúi người chào, dẫn Tô Tam ra khỏi đình.

Cảm thấy thanh âm Tô Ngũ mang theo chút tiếu y, lại nói, Tô Bát từng nói qua, Tô Ngũ dường như không phải quá sợ hãi Tô Kỳ…

Bất quá, lúc này dường như càng có chuyện cần phải làm rõ.

“Cái kia, Tô Kỳ…”

Tô Kỳ đang gắp rau cho Tô Thần, nghe y gọi, quay mặt nhìn.

“Ta nghĩ ngươi thích ăn, cho nên mỗi ngày đều đi lấy, ngươi nếu không thích ăn cũng không cần miễn cưỡng…” Y xấu hổ nói, nếu không phải Tô Ngũ hôm nay nói vậy, chính y sợ rằng vẫn không hay biết gì.

Tô Kỳ nở nụ cười, kề sát tai y thấp giọng: “Ta là thích a, bởi vì là do ngươi lấy.”

“Đây không phải là ta nói cái loại thích này.” Tô Thần nhỏ giọng. Bởi vì là thích ta, nên mới dùng a.

“Biết ngươi làm là cho ta, ta càng thích.” Tô Kỳ cười, “Xác thực mà nói, là vui mừng.” Lại cầm bàn tay y, “Dùng hai tay này làm việc vì ta, ta thật cao hứng.”

Người này bị gì, nói đến như vậy, thế nào cũng không cảm thấy xấu hổ một chút sao…

Tô Thần đỏ mặt, hết lần này đến lần khác đều không nói được hắn.

Thế nào mà từ ta đè ép hắn làm thành hắn gắt gao bức ta a a a a a !