Hoa Thiên Cốt 2

Chương 41: Vì yêu mà xả thân




“Còn nữa, Thiên Tầm, kỳ thực sư phụ Bạch Tử Họa của ngươi vẫn chưa chết, hắn từng bị Hoa Thiên Cốt hạ chú “kiếp này, vĩnh viễn không già, bất tử bất diệt”, nếu ngươi vẫn không yên lòng có thể đi tới Trường Lưu tìm hắn”

Lời nói của Địa tàng vương Bồ Tát hoàn toàn đã cứu Thiên Tầm, nàng nghe xong mà vui mừng, hoàn toàn không thể tin vào lỗ tai mình.

Sư phụ chưa chết! Vậy sao sư phụ lại bị phụ vương đoạt mất thần khí và bội kiếm?

Rốt cuộc không thể kiềm chế tâm tình muốn gặp Bạch Tử Họa, Thiên Tầm bay nhanh tới Trường Lưu, đến Tuyệt Tình điện trên cao.

Khi còn là tiểu đệ tử, nàng chưa bao giờ có thể đi lên, mà hiện giờ nàng có yêu thần lực trong người, lại là chủ nhân của Minh Vương quỷ, sẽ không là cô bé bị đứng ở ngoài kết giới Trường Lưu nữa.

Thoái mái cưỡi gió bay lên Tuyệt Tình điện, ngoài điện canh phòng nghiêm ngặt làm cho Thiên Tầm có dự cảm cực kỳ không tốt, Bạch Tử Họa có đạo hạnh cao thâm, chưa bao giờ cần thủ vệ.

Nàng ẩn thân, thoải mái vào Tuyệt Tình điện. Trong điện chỉ có màu trắng thanh kiết trang nhã, giống như Bạch Tử Họa, thật không ấm áp giống như ở Vân Sơn, thật sự rất khác.

Trong đại sảnh không có người, đột nhiên một tiếng rên đau đớn truyền đến từ phía nội điện, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, lại tiêu tán rất nhanh, giống như chưa bao giờ có.

Thiên Tầm nhạy cảm nghe thấy, lòng của nàng đều run lên.

Nàng tìm theo âm thanh vào phòng ngủ, giường trắng noãn như tuyết, Bạch Tử Họa nằm trên giường, mái tóc dài rơi xuống đất, màn sa mỏng quanh giường bay lên, giống như cánh bướm muốn phá kén bay đi.

Thiên Tầm chảy nước mắt làm mờ cả tầm mắt, sư phụ, người làm sao vậy?

Lặng yên không tiếng động đi tới trước giường, vén tầng sa mỏng lên, cảnh tượng trước mắt làm nàng thất thanh thét chói tai!

Nàng bịt chặt miệng mình, răng nanh cắn đầu lưỡi, ngăn cản mình phát ra âm thanh, nước mắt như vỡ đê tràn xuống, sư phụ!

Người trước mắt đầy vết sẹo, khuôn mặt từng thoát tục tuyệt trần mà nàng ngày nhớ đêm mong hiện giờ toàn vết sẹo màu đỏ xấu xí, vết sẹo tầng tầng lớp lớp như rắn uốn lượn, như bị lửa đốt, là nước hồ Tuyệt Tình.

Đúng rồi, trên đời này còn có cái gì có thể làm Bạch Tử Họa bị thương? Trừ bỏ thứ có thể làm cho người si tình trong thiên hạ thi cốt vô hồn, nước Hồ Tuyệt Tình!

Bạch Tử Họa nghe được động tĩnh rất nhỏ, mở hai mắt, lại vô thần, không có tiêu điểm, ai? Giọng nói mờ mịt khàn khàn như giấy ráp, không phải nhè nhẹ u buồn như trước đây.

Thiên Tầm rút cuộc không khắc chế được mình, run rẩy vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn chạm vào khuôn mặt Bạch Tử Họa, sao khuôn mặt lại nóng như hỏa thiêu vậy!

Giọng nói bị hủy, dung mạo bị hủy, lại còn sốt cao, nhất định rất đau, nàng ở bên cạnh hắn đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy hắn đau đớn đến vậy.

Bạch Tử Họa không nghe thấy ai trả lời, lại có một đôi tay nhỏ dịu dàng xoa khuôn mặt của hắn, thần trí hắn không rõ, vẫn hỗn loạn nhiều ngày nay, chỉ mơ thấy giấc mộng luôn lặp lại, Tiểu Cốt của hắn đã trở lại. Cảm thụ đôi tay nhỏ nhắn trên mặt tràn đầy tình ý, hắn thử thăm dò hỏi:”Tiểu Cốt, là con sao?”

Đúng rồi, sư phụ, là Tiểu Cốt của người đã trở lại, Thiên Tầm ở trong lòng yên lặng đáp lại Bạch Tử Họa, nhưng không lên tiếng.

Đôi môi đỏ mọng hôn lên vết sẹo, đôi tay lớn mật cởi quần áo của sư phụ nàng, nhìn thấy vết thương trên thân thể hắn làm hai mắt nàng đau đớn.

Nàng phải cứu hắn, bởi vì vết thương này vì nàng mà ra, nàng phải truyền yêu thần lực cho hắn mới có thể cứu hắn, làm cho sư phụ coi nàng là Tiểu Cốt đi, như vậy cũng có sao đâu.

Chuyện con yêu người đâu liên quan gì đến người đâu!

Một người là cô gái cột tóc bánh bao, một người là Trường Lưu thượng tiên gần như bị hủy hoại.

Mái tóc tím đen hoa lệ diêm dúa, lẳng lơ dụ hoặc, cùng sợi tóc đen đoan trang như thác nước cùng nhau quấn quýt, dây dưa dần dần không phân rõ. Giống như tằm xuân tự giăng tơ trói mình, người lâm vào bể tình không bao giờ chốn khỏi tương tư si tình của mình,

Hai thân thể cuồng dại quấn quýt si mê, tạo thành một bức tranh xinh đẹp mà lại quỷ dị.

“Tiểu Cốt, Tiểu Cốt….”

“Sư phụ, sư phụ, Tiểu Cốt ở đây, ở đây….”

Yêu thần lực theo từ trong cơ thể Thiên Tầm như nước suối ào vào cơ thể Bạch Tử Họa, thân thể Bạch Tử Họa khôi phục nhanh đến mức nhìn mắt thường cũng có thể nhìn thấy, vết sẹo mất đi, dung mạo hồi phục như cũ, ấn ký yêu thần lực ở giữa mắt hắn dần hiện lên.

Thiên Tầm thấy hắn đã khôi phục toàn bộ, chuẩn bị tỉnh lại, vội vàng đứng lại đi khỏi, lại bị Bạch Tử Họa nắm lấy cổ tay, ánh mắt của hắn chưa thể thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

Tim Thiên Tầm gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, đột nhiên có tiếng mở cửa từ bên ngoài, Thiên Tầm nhanh chóng ngưng khí điểm huyệt ngủ của Bạch Tử Họa, cánh tay của hắn rơi xuống buông lỏng tay nàng ra, Thiên Tầm vội vàng lấy quần áo mặc vào, lại thấy có đồ vật rơi xuống đất.

Là gì?

Thì ra là bài vị mà lúc trước Thiên Tầm khắc cho hắn trong sơn động, nàng nhớ tớ ngày ấy không hiểu sao bài vị đột nhiên biến mất, mà ngày hôm nay mới biết được vì sao.

Thì ra là sư phụ cầm đi, ngày ngày ở bên sư phụ, mỗi đêm làm bạn cùng sư phụ.

Thiên Tầm cảm thấy tâm tình như sóng biển mênh mông, không kịp nghĩ lại thì người lạ đã tới của phòng, ngay tại lúc Sanh Tiêu Mặc bước vào phòng, Thiên Tầm biến mất từ cửa sau, không lưu bất kỳ dấu vết gì, giống như chưa bao giờ tới.