Hoa Thiên Cốt 2

Chương 56: Chỉ mong làm cây




Thiên Tầm trở về địa cung, muốn đi xem cây sinh mệnh của mình, Ám Chấp đi cùng nàng.

Thiên Tầm nhìn cây sinh mệnh của mình, vẫn quang hoa rực rỡ, lá xanh nõn nà, nhưng chẳng phải chủ nhân nó không sống được lâu sao.

Thiên Tầm si ngốc nhìn cây, đột nhiên cúi đầu nói: “Ta thà làm một cái cây, cả đời chỉ sinh trưởng ở một chỗ, không bao giờ phải đi đâu cả.”

Lời nói ấy như đang nói cho Ám Chấp, hoặc như đang lầm bầm lầu bầu. Ám Chấp hiểu được ý của nàng, muốn khuyên giải nhưng lại chỉ một tiếng: “Công chúa…”

Cuối cùng không nói gì được nữa.

“Ám Chấp, ngươi thích ta?”

Ánh mắt Thiên Tầm khẽ động, nàng không phải không hiểu tình cảm của Ám Chấp, chỉ là vẫn giả vờ không biết thôi.

Ám Chấp nghe Thiên Tầm đột nhiên hỏi như vậy, muốn nói gì lại không hé miệng được, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên.

Thiên Tầm nhìn hắn, cười khổ một tiếng, nói: “Ta có cái gì đáng để thích chứ, sự tồn tại của ta khiến ba ta chết.

Ta là đứa trẻ bị mẹ ruột ghét bỏ như rắn rết, cho dù có sư phụ yêu thương, nhưng tình yêu của hắn cũng chỉ là với Tiểu Cốt trong thân thể ta.

Tiểu Cốt à, ngươi có biết ta hâm mộ ngươi đến thế nào không.

Sư phụ, Sát Thiên Mạch, Đông Phương Vực Khanh, đều yêu ngươi thương ngươi, vì ngươi, bọn họ đều có thể trả giá hết thảy.

Nếu có thể, ta thực sự muốn thành toàn ngươi và sư phụ, moi tim mình ra cho hắn là xong, mà chỉ sợ đây cũng là ý nghĩa duy nhất mà ta đến thế gian này.

Nhưng bây giờ ta có con, ta rất hiểu nỗi đau bị cha mẹ ruột ruồng bỏ, bảo ta làm sao nhẫn tâm bắt nó phải đi lên đường mà ta đã đi chứ.

Ta rất khó xử, mệt mỏi quá, không muốn ra quyết định này, vậy hãy làm cho sư phụ quyết định đi.

Ta chết hoặc là hoặc, đứa con sống hoặc là chết, hoặc là… Ngươi cùng ta, đều làm cho hắn quyết định đi.”

Ám Chấp nghe xong Thiên Tầm nói vậy, sắc mặt ngưng trọng, ngữ khí này rõ ràng là không có ý chí muốn sống nữa.

“Ám Chấp, ngươi nói đi, rốt cuộc vì sao ngươi lại thích ta? Chỉ bởi vì ta là công chúa minh phủ này sao?”

Thiên Tầm không muốn gây phiền nhiễu thêm cho Ám Chấp, cố ý dẫn dắt rời đề tài để xua đi không khí nặng nề.

“Công chúa, công chúa khác người khác…”

“Ồ? Khác, khác thế nào, ngươi nói thật đi.”

Thiên Tầm cười khổ trong lòng, nàng thà là một người bình thường nhất còn hơn, như vậy sẽ không có nhiều đau khổ phiền não nữa.

“Công chúa tuy bị vận mệnh bắt buộc, nhưng luôn giữ tín niệm của mình, không dễ dàng từ bỏ, bao nhiêu nam nhi cũng không có được sự kiên cường chấp nhất như công chúa.

Mặc dù thuộc hạ thấy, công chúa thật sự đã làm mình bị thiệt thòi khổ sở, nhưng lại khiến người ta không thể không cảm động.

Bản thân mình còn mang nguy cơ, nhưng lại vẫn truyền sự ấm áp cho người khác, cho dù kẻ trong tiên môn cũng đâu có mấy người có thể có tình cảm và trí tuệ như công chúa!”

“Ha ha, ngươi khen như vậy, cứ như là ta rất vĩ đại ấy. Nhưng ta chung quy chỉ là cái một nữ tử.

Nếu ông trời cho ta cơ hội lựa chọn, ta thà sống cuộc sống bình thản, chỉ cùng người mình âu yếm bên nhau cả đời.

Đối với một nữ tử mà nói, cuộc sống gia đình êm đềm mới là quan trọng nhất.

Ngươi nói ta chấp nhất, ta nghĩ đó cũng không hẳn là bản tính của ta.

Sư phụ đã dạy ta nhiều năm, những thứ ta suy nghĩ đơn giản đều là người dạy. Người từng nói, người ta cuối cùng thế nào, đơn giản chỉ xem lựa chọn của chính mình thôi, lời này sớm đã khắc vào lòng ta.

Chỉ sợ là, nếu là thứ hắn thích thì ta cũng thích, thứ hắn chán ghét mà vứt bỏ thì ta cũng chán ghét mà vứt bỏ, ta sớm không có chính mình, chỉ biết theo hắn mà sống thôi.”

“Công chúa, thiên hạ to lớn, đâu chỉ có một mình Bạch Tử Họa. Chỉ cần công chúa muốn, thiên hạ không thiếu cây cỏ.

Theo như thuộc hạ thấy, công chúa chỉ cần yên tâm ở nhà sinh con ra.

Nếu như đứa trẻ này là một nhân tài, công chúa truyền cho hắn địa vị Quỷ Vương, những ngày còn lại thì công chúa chỉ cần sống theo lòng mình, sao mà phải khiến mình chịu thiệt, thành toàn người khác!”

Ám Chấp nói chân tình, Thiên Tầm nghe xong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng từ từ mở miệng nói: “Nói đến đây cũng thấy thật kỳ quái, ta tuy có gặp những người khác trong đời, nhưng tại sao trong lòng lại chỉ có một mình sư phụ chứ?

Có thể thấy được Tiểu Cốt trong tim ta cũng thật sự yêu hắn.

Tình không biết từ đâu mà có, chỉ biết lấn sâu, người sống có thể chết, người chết có thể sống.

Sống mà không thể cùng chết, chết mà không thể sống lại.

Sư phụ có tu vi đương nhiên là đệ nhất lục giới, dù ta theo người nhiều năm, nhưng pháp thuật võ nghệ không học được bao nhiêu, lại chỉ đọc không ít sách vô dụng.

Sư phụ cũng chiều ta, ta thích là làm, không thích thì không miễn cưỡng.

Đọc một đống hữu dụng vô dụng, chẳng lẽ là muốn xuống nhân gian thi tú tài sao?

Ta hồi nhỏ, có khi không cẩn thận đánh nát chén bát, sư phụ chỉ quan tâm ta có bị thương hay không, chưa từng có nửa câu trách cứ.

Có khi ta bướng bỉnh, đánh bạo leo lên người sư phụ, túm tóc túm quần áo, người cũng chiều ta.

Thật sự không kiên nhẫn thì nhẹ nhàng buông ta xuống, bảo ta tự đi chơi.

Khi lớn hơn, ta thích trộm trèo cây, bị sư phụ phát hiện, lần đầu tiên người trách cứ ta, trách ta không biết nguy hiểm.

Ta nói ta chỉ muốn lên cao một chút, ngắm rừng núi đồ sộ dưới chân, rất thú vị.

Sư phụ nghe xong liên làm một bàn đu dây bằng giàn trồng hoa trên cây cao nhất của Vân Sơn, trên dây cắm đầy hoa tươi đẹp không bao giờ héo rũ.

Sư phụ nói với ta, Tiểu Thiên, về sau đừng trèo cây nữa, con muốn ngắm cây ngắm núi, hãy ngồi bàn đu dây này ngắm đi.

Ám Chấp, ngươi nói xem, mạng của ta là sư phụ cứu, người lại luôn đối xử tốt với ta như thế, sao ta có thể không yêu hắn chứ.

Cho dù không có ân tình nhiều năm, sư phụ siêu phàm thoát tục tiên tư tuấn dật như thế, có nữ tử nào lại không động lòng?

Lúc trước có Hạ Tử Huân, sau lại có mẫu thân ta Bạch Liên, ai mà không cam nguyện trả giá vì người chứ… Khụ…”

Nói đã lâu, Thiên Tầm chống đỡ nổi nữa, Ám Chấp nhanh chóng bước lên giúp đỡ nàng trở về phòng.

Sau khi rời khỏi phòng Thiên Tầm, Ám Chấp hạ quyết tâm trong lòng, vô luận công chúa quyết định thế nào, hắn sẽ vẫn bảo vệ nàng đến một khắc cuối cùng, không, là bảo vệ nàng đến vô cùng vô tận!

Công chúa, nàng không phải sợ, đừng đau lòng, cho dù người khắp thiên hạ đều phụ ngươi, nhưng vẫn còn ta, ta sẽ yên lặng đứng về phía nàng!