Hoạ Trung Hoan

Chương 49




Editor: Qin Zồ

Nhất thời ta chẳng còn tâm trí đâu mà du ngoạn Kinh Hồng tháp, cuối cùng buồn bực đi xuống khỏi Kinh Hồng tháp. Hàn Trương Thị đứng cách đó không xa chờ ta, ta vừa ra khỏi Kinh Hồng tháp đã trông thấy nàng.

Hàn Trương Thị nói: “Vừa nãy ta mới thấy Yến thị lang đi từ trong tháp ra, Mộc cô nương có gặp Yến thị lang ở trong tháp không?”

Nhắc đến Yến Thanh cơn giận trong lòng ta bùng lên, nhưng ta không muốn đem chuyện của mình với Yến Thanh ra nói cho người khác biết, bàn nói: “Cũng có chạm mặt nhau.”

Hàn Trương Thị cười nói: “Mộc cô nương có lên đến đỉnh tháp không?”

Ta gật đầu, “Phong cảnh trên tháp thật không tệ.”

Hàn Trương Thị nói: “Quả thật là rất không tồi, đặc biệt nhìn từ Kinh Hồng tháp ra phía xa, cây bóng nước đầy khắp núi đồi, hồng hồng tím tím, cực kỳ đẹp tuyệt.” Vừa nãy ta chỉ lo đấu khẩu với Yến Thanh nên không chú đến cây bóng nước mộc trên đỉnh núi. Móng tay ta cũng là nhuộm bằng màu cây bóng nước, lần này không trông thấy cây bóng nước thì thật là đáng tiếc.

Hàn Trương Thị lại nói: “Nói đến cây bóng nước, thật ra có một câu chuyện, hơn nữa còn có liên quan đến đương kim công chúa.”

Ta hơi sững sờ, Hàn Trương Thị làm ra vẻ thần bí, ta cũng phối hợp giả vờ tò mò, “Nó là gì?”

Hàn Trương Thị nói: “Trước khi dựng Kinh Hồng tháp, công chúa từng vi phục xuất tuần đến Tĩnh Tây, một ngày nọ công chúa ở trong thực tứ nhìn ra phương xa, thấy cây bóng nước trên đỉnh núi thì ca ngợi hết lời, cũng nói nếu có thể từ trên cao nhìn sẽ càng đẹp hơn. Sau đó công chúa rời khỏi Tĩnh Tây thì bỗng dưng trong đầu nảy ra một ý nghĩ, kết quả là hạ lệnh cho người xây Kinh Hồng tháp ở bên bờ hồ.”

Ta không ngờ Kinh Hồng tháp tháp nổi danh trong giân dan vòng tới vòng lui lại vòng lên người ta. Nhưng mà câu chuyện này… thật sự là giả dối quá rồi, trước kia ta chưa từng đến Tĩnh Tây, huống hồ phẩm vị của ta cũng không thẩm như thế, cho dù có thật sự muốn xây, ta cũng sẽ không xây một tòa tháp đơn điệu như thế này. Nếu chuyện này kể trong Thuyết Thư lâu, cũng không biết sẽ lại có bao nhiêu lời đồn thổi.

Ta nói: “Chuyện này là thật sao?”

Hàn Trương Thị nói: “Đương nhiên là thật, tất cả mọi người đều nói vậy. Công chúa mà, muốn cái gì thì có cái đó.”

***

Khi quay lại phủ đệ Hàn Sinh thì đèn đã thắp sáng lên. Minh Nhuận với Liễu Dự cũng đã quay về, thần sắc Liễu Dự chứa nét hân hoan, có lẽ chuyện đã có manh mối. Sau khi dùng qua cơm tối, Liễu Dự cho ta hay, hôm nay hắn thu hoạch được rất nhiều.

Ta hỏi: “Đã điều tra được gì rồi?”

“Nương tử còn nhớ tiếng nữ nhân khóc hôm trước không?” Thấy ta gật đầu, Liễu Dự tiếp tục nói: “Hôm nay ta với Minh Nhuận thần xui quỷ khiến thế nào mà tìm thấy phụ nhân kia, nàng nói với chúng ta, nơi này tất cả đều là biểu hiện giả dối, đều là một tay Hàn Sinh bố trí để kừa gạt chúng ta. Trước khi chúng ta đến Tĩnh Tây, Hàn Sinh đã hạ lệnh nếu có ai dám tiết lộ với chúng ta nửa câu, hắn chắc chắn sẽ khiến kẻ nọ nửa đời còn lại sống không yên. Phụ thân kia vô cùng thê thảm, nữ nhi của nàng từng bị Hàn Sinh giày vò đến chết, nên bây giờ có thể nói nàng hận Hàn Sinh nhất.”

“Hàn Sinh chỉ là một quan cửu phẩm nhỏ bé, sao hắn có quyền lực đến thế? Huống hồ…” Dừng lại, ta trầm ngâm nói: “Phụ nhân kia còn nói gì khác không?”

Liễu Dự lắc đầu, hắn nói: “Đích thị sau lưng Hàn Sinh có hậu thuẫn lớn.”

Ta gật đầu, “Vả lại vị quan hậu thuẫn này nhất định cao hơn chàng với Yến Thanh. Xem ra lúc này ngoài việc tìm được chứng cứ Hàn Sinh tham ô ra, chàng còn phải bắt được kẻ hậu thuẫn hắn.”

Ta nghĩ đến sự khác thường lúc trước của Yến Thanh, lại nói: “Yến Thanh có biết vài thứ, Cẩn Minh, có lẽ chàng nên xuống tay với Yến Thanh trước.”

Liễu Dự nói: “Hôm nay ta không hề thấy hắn.”

Ta nghĩ Yến Thanh lại đến chỗ nào đó uống rượu rồi, chuyện xảy ra hôm nay giữa ta với Yến Thanh trong Kinh Hồng tháp, ta không muốn nói cho Liễu Dự biết. Liễu Dự đa nghi quá mức, nếu nó cho hắn, không biết hắn sẽ đi đến đâu, kết quả lại làm phiền ta, chẳng thà đừng nói gì.

“Có lẽ hắn cũng đi điều tra án.” Ta thấy Liễu Dự có vẻ mệt mỏi, bèn nói: “Chàng cứ đi nghỉ đi đã, hôm nay điều tra một ngày, hẳn chàng cũng mệt rồi.”

Sau khi ra khỏi phòng Liễu Dự, ta cũng chuẩn bị đi ngủ. Ta đi dọc trên hành lang dài, có lẽ Hàn Sinh vì giả vờ tiết kiệm nên ngay cả đèn cũng không thắp, xung quanh một mảnh tối đen, chỉ có ánh trăng mờ mờ chiếu rọi.

Ta về phòng cởi áo ra đi ngủ, nhưng do vì Yến Thanh quấy rối mà trong lòng ta vô cùng buồn bực, bất luận thế nào cũng không ngủ được. Sau lại ta ngồi dậy, khoác áo ra khỏi phòng ngắm trăng.

Bên ngoài im lặng, thi thoảng vang lên tiếng ve kêu, ta ngắm trăng một lúc thì thấy cô đơn, trong lòng cảm thấy trống vắng, đang định quay về phòng ngủ tiếp thì nhìn thấy phòng đối diện có ánh nến, nơi cửa sổ hắt lên bóng người đang cầm bút, không biết đang viết gì. Trong lòng ta hơi nghi ngờ, lúc này sắp hết canh rồi, sao Minh Nhuận còn chưa ngủ?

Ta khẽ khàng bước đến, nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ.

Minh Nhuận mở cửa sổ, y thấy ta thì hơi ngạc nhiên, nhưng lát sau lại mở cửa cho ta vào. Ta hỏi: “Minh Nhuận, sao huynh còn chưa ngủ?”

Minh Nhuận rót cho ta chén trà, “Công chúa cũng không ngủ đấy thôi.”

Ta cầm chén trà uống một ngụm, “Ngủ không được, hôm nay tâm trạng không được tốt lắm.”

Minh Nhuận ngồi xuống đối diện ta, “Ừm? Không phải hôm nay công chúa với Hàn Trương Thị đã đến Kinh Hồng tháp du ngoạn sao? Gặp phải chuyện gì không vui ư?”

Ta nhìn Minh Nhuận, y mỉm cười nhìn ta, ta biết Minh Nhuận là một người biết lắng nghe, bởi thế đem chuyện hôm nay với Yến Thanh ra nói với y.

Sau khi Minh Nhuận nghe xong, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ trong đó có chút hiểu lầm, nhưng công chúa không cần phiền lòng. Việc có nguyên nhân tất có kết quả, ta tin chuyện qua mấy ngày nữa sẽ rõ ràng thôi.”

Ta không khỏi cười nói: “Lời này của huynh thật giống lời mấy thầy số hay nói. Nếu thêm một câu thiên cơ bất khả tiết lộ nữa thì…”

“Thiên cơ bất khả tiết lộ.”

Ta ngẩn người, Minh Nhuận thốt ra sáu chữ này cùng lúc với ta.

Minh Nhuận chớp mắt nói: “Thầy số nào mà không nói thế, không phải sao?”

Ta gật đầu, “Đúng thế, rất đúng.”

Trong tích tắc vừa rồi, ta như nhìn thấy Ôn Diễn trên người Minh Nhuận, phong thái khi bọn họ nói những lời này cực kỳ giống nhau. Ánh mắt ta dừng lại trên người Minh Nhuận, ta nói: “Vừa rồi huynh đang viết gì thế?”

“Chẳng có gì cả, chỉ là một ít cảm xúc thôi, trong phòng này có bút nghiên giấy mực nên viết đại mấy câu thơ.”

“Mà nhắc mới nhớ, ta chưa thấy chữ huynh bao giờ. Cổ ngữ có câu, nét chữ như người, không biết chữ của huynh có dịu dàng như con người huynh không.” Không đợi Minh Nhuận mở miệng, ta lập tức đứng lên, đi về phía án thư.

Minh Nhuận lập tức bước lên chặn trước người ta, dùng cơ thể che khuất tầm mắt ta, “Tối nay chữ viết không được đều, thật sự không nên tay, nếu công chúa muốn xem, ngày mai ta sẽ đưa nàng một bức tranh chữ.”

Ta chưa từng thấy dáng vẻ lo lắng như thế của Minh Nhuận, trong lòng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, ta chớp mắt nói, “Thật sao?”

Minh Nhuận gật đầu, “Thật đấy.”

Ta nói: “Được, vậy mai huynh nhớ rõ đấy.”

“Nhất định rồi.”

Ta vờ như xoay người, rồi sau đó thừa dịp Minh Nhuận lơ là liền nhanh chóng vòng ra sau Minh Nhuận, tay chuẩn bị chạm đến giấy trên án thư thì Minh Nhuận lập tức giật lấy, nhanh đến nỗi ta không kịp phản ứng.

Minh Nhuận cười nói: “Ta biết ngươi sẽ làm vậy mà.”

Ta cười híp mắt, “Minh Nhuận, có phải huynh viết xấu về ta không?”

Minh Nhuận nói: “Tối nay chữ của ta thật sự không đẹp.”

Ta vạn phần không tin lời Minh Nhuận nói, rõ ràng là y đã viết gì đó, bằng không y sẽ không lo lắng như thế, vẻ mặt vừa rồi của y giống như bảo vệ một bí mật động trời nào đó.

Minh Nhuận lại nói: “Công chúa, ta biết nàng muốn làm gì, nếu thật sự nàng cứ cố cướp lấy thì…”

Ta hỏi: “Thì sao?”

Y nói: “Nàng không cướp được đâu.”

Ta nhướn mày cười, “Cái này chưa chắc…” Vừa dứt lời, ta nghiêng người cướp lấy tờ giấy Minh Nhuận giấu sau lưng Minh Nhuận, không ngờ chân trượt một cú, cả người bổ ngửa ra sau, suýt nữa ngã té ra sàn nhà.

Ta cứ nghĩ mình sẽ bị ngã đau, may mà Minh Nhuận nhanh tay lẹ mắt bắt được ta, ta chỉ cảm thấy có một vòng tay ấm áp bao xung quanh mình, ngay sau đó mà một luồng lực cực kỳ dẻo dai, ta thấy trước mắt nhoáng một cái, cả người đã đổ gục trước ngực Minh Nhuận. Ta nghe tiếng tim Minh Nhuận đập cực kỳ rõ ràng, đến nỗi tai ta dường như cũng nhảy theo.

Ta ngẩn người.

Minh Nhuận cũng ngẩn người.

Hai chúng ta trong chốc lát không ai cử động, cứ như vậy thất thần bất động. Cho đến khi ta đưa mắt nhìn tờ giấy trong tay Minh Nhuận ta mới phản ứng lại.

Ta nhẹ nhàng kéo, cũng đồng thời đẩy Minh Nhuận ra, bước ra sau vài bước.

“Ta cướp được rồi.”

Ta dùng ngữ khí ung dung để che dấu xấu hổ trong mình, dứt lời, ta không để ý đến ánh mắt Minh Nhuận mà cúi đầu nhìn trên giấy viết gì. Giấy trắng mực đen, bên trên viết vài chữ, nhưng điều khiến ta khiếp sợ chính là… chữ của Minh Nhuận.

Nói đến việc độc nhất thiên hạ ngoài việc ý văn ra, thì đó là chữ viết.

Mà chữ của Minh Nhuận lại giống của Ôn Diễn vô cùng tận.