Hoa Vô Lệ

Chương 35




Tuyết Y khẽ đẩy người Nhã Kỳ ngồi thẳng dậy:

- Anh đang khó chịu. Nếu không có chuyện gì, anh muốn nghỉ ngơi.

Đây đúng là một sự xúc phạm với Nhã Kỳ. Đã5 lần bảy lượt Tuyết Y từ chối cô đến với cậu. Rõ ràng trước đây theo cô biết cậu chưa biết từ chối phụ nữ đẹp đến với mình bao giờ mà, sao… Nhã Kỳ nuốt khan, cô cố ép mình nở nụ cười tự nhiên:

- Vậy, Hàn thiếu nghỉ ngơi sớm đi.

Nhã Kỳ miễn cưỡng đứng dậy ra về, dù đang rất giận về việc Tuyết Y hờ hững với mình nhưng cô vẫn phải cắn răng cam chịu.

Tiếng gót dày nghe cồm cồm như sắp nứt sàn đá hoa ra vậy. Mọi nỗi bực tức của cô giường như dồn nén hết vào tiếng bước chân thì phải.



Thấy Tử Di đang đứng ngoài đại sảnh, Nhã Kỳ gườm gườm đi đến trước mặt cô, mặt hất ngược lên giọng ra lệnh như mình là bà chủ vậy:

- Cô chăm sóc Hàn thiếu của tôi tốt vào đấy. – Nhã Kỳ cố cười cợt nhả như giữa mình và Hàn thiếu vừa quan hệ thân mật song vậy, cô nhìn Tử Di bằng nửa con mắt mà nói:

- Hàn thiếu rất dịu dàng với tôi…Cô – Nhã Kỳ cười cười – Không biết với cô thì sao nhỉ…hoho.

Nhã Kỳ phẩy phẩy vai áo Tử Di:

- Nên biết thân phận mà rút lui đi. Đừng làm trò đỉa bám chân hạc nữa con nai vàng ngơ ngác ạ…haha…

Nhã Kỳ bước ngang qua mặt Tử Di, giọng cười đầy phách lối.

Tử Di chợt lên tiếng:

- Chị đừng nghĩ mình là cao sang trong khi cũng đến để ve vãn người đàn ông khác.

- Cái gì…?

Nhã Kỳy dừng chân quay phắt người lại mắt trợn lên nhìn Tử Di. Nhã Kỳ bước lại gần Tử Di:

- Mày vừa nói cáci gì? – Nhã Kỳ trợn mắt hung dữ hỏi.

Tử Di không nói lại, cô quay mặt định đi thi Nhã Kỳ đã kéo áo cô lại:

- Mày câm hay điếc, tao hỏi sao không trả lời.

Tử Di hất tay Nhã Kỳ ra khỏi áo mình, cô vẫn giữ thái độ chống đối là im lặng.

Nhã Kỳ điên tiết, nhịn không được nữa, cô dơ cao chiếc túi xách của mình lên đập vào đầu Tử Di, miệng quát tháo:

- Mày chỉ là một ******** rẻ tiền mà dám lên tiếng chống đối tao à…

Như không hả dạ, Nhã Kỳ còn nhảy vào túm tóc Tử Di thô bạo khiến Tử Di choáng váng…đầu óc nhức nhối quay cuồng…

Tử Di với tay định chống lại nhưng lại mắc vào chiếc dây chuyền của Nhã Kỳ khiến nó đứt hẳn rơi xuống dưới sàn.

Nhã Kỳ càng nổi máu điên, cô tát tới tấp vào mặt Tử Di, miệng đay nghiến:

- Con khốn này…mày dám phản kháng à…tao phải dạy mày mới được…

Bộp…bộp…

Những tiếng đánh cùng tiếng kêu đau của Tử Di khiến Tuyết y đứng trên hành lang nãy giờ không thể đứng im được nữa.

Cậu cố tình tạo tiếng chân to để cho trò chơi này kết thúc.

Đúng vậy, vừa nghe có tiếng chân Nhã Kỳ lập tức dừng tay, cô kéo vội tay Tử Di hất mạnh vào người mình rồi ngã xuống đất khiến Tử Di bàng hoàng…

Vừa lúc Tuyết Y đến, cậu nhìn từng người rồi lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Nhã Kỳ sụt sùi làm vẻ đáng thương, cô gượng đứng dậy. Tuyết Y thấy vậy cũng đỡ cô lên:

- Em không sao chứ?

Nhã Kỳ lắc đầu, cô vờ thụt lùi ra sau Tuyết Y dáng vẻ sợ sệt nhìn Tử Di.

Tử Di thấy Tuyết Y nhìn mình, cô lắc đầu mặt mày thất sắc, muốn giải thích là cô không làm gì Nhã Kỳ hết. Những gì cậu thấy đều là tự cô ta sắp đặt hết.

Mắt Nhã Kỳ ươn ướt, giọng nói nghẹn ngào uất ức:

- Em không thể chịu đựng được nữa rồi…Hàn thiếu – Nhã Kỳ níu tây cậu. – Hàn thiếu hãy làm chủ cho em…hức…hức…

Khoé môi Tuyết Y khẽ nhếch lên tạo thành một đừơng cong hòan mĩ cho nụ cười mỉa mai kín đáo. Cậu chỉ nhẹ nhàng nói:

- Cô Di, cô có thấy mình hơi quá khi làm Nhã Kỳ ra nông nỗi này không.

- Tôi…- Tử Di chưa kịp lên tiếng giải thích Nhã Kỳ đã xen nganga:

- Cô thật quá đáng, lần trước tôi đã nhẫn nhịn cô rồi vậy mà…cô …- Nhã Kỳ cố làm ra vẻ oan ức kể lể cho Tuyết Y hỉêu nỗi oan thị màu cùa mình.

Tuyết Y nhìn xang Nhã Kỳ, cậu vuốt lại tóc cho cô, miệng khẽ cười khiến Nhã Kỳ sửng sốt lẫn sung sướng và cả một đống hạnh phúc vô bờ bên chắp cánh bên cô khi Tuyết Y đối xử ân cần với mình như vậy. Cậu nhẹ nhàng nói:

- Chắc em mệt lắm. Về nghỉ ngơi sớm đi. Anh sẽ đòi lại công bằng cho em.

- Dạ…- Nhã Kỳ ngoan ngoãn nghe lời như chú cún con.

Cô liếc mắt qua nhìn Tử Di, môi cười cười đắc ý rồi quay đi.



Còn lại hai người…

Đang mệt mỏi định xuống pha cốc cafê uống cho tỉnh táo thì cậu lại bắt gặp cảnh đó.

Tuyết Y nhìn Tử Di không nói gì chỉ lặng lặng bỏ đi. Tử Di cũng ngạc nhiên khi cậu không la mắng hay hạch tội mình chuyện lúc nãy.

Bây giờ cô mới có cảm giác đầu mình đau đau, sờ tay lên đầu thấy sưng một cục, Tử Di kêu thầm trong miệng, mặt cô nóng ran vì những vết tát vừa nãy, cô thở dài xoa tay lên cục u trên đầu…

Thay vì uống café, cậu lấy cho mình ly nước lọc úông rồi trở ra ngoài thì không thấy Tử Di đâu.

Cậu đi lên phòng xem cô có ở đó không thì quả thật là có.

Tử Di đang ngồi trước bàn trang điểm soi những vết xước nhẹ ở cổ chắc là do lúc nãy Nhã Kỳ cào xé.

Tuyết Y nhìn cô một lúc rồi mới trở về phòng.

Cậu thả người xuống giường, mệt mỏi kéo chăn chùm kín người…nằm cố thiếp vào giấc ngủ.

Tít…tít…

Lại có điện thoại, vừa chợp mắt được vài phút đã có điện thoại. Tuyết Y cầm lên xem số, cậu mở máy:

- Chuyện gì?

- …

- Gì cơ? – Tuyết y cau mày – Anh nói ai bị suy tim?…

- …

Đang cau có, mặt Tuyết Y bỗng trở nên tà mị, mắt cậu sáng hẳn lên, môi cười gian tà:

- Được rồi, cứ nói vậy đi.

Cậu tắt hẳn nguồn để khỏi ai làm phiền đến mình nữa…Đầu cậu lại nhớ đến những lời Từ Vũ vừa nói “ Tôi nói cậu bị suy tim để cô ấy lo lắng chút chút xem sao…hh”.

- Hàn thiếu của tôi đâu.

- Anh ấy đâu rồi.

Tử Di đang ngồi xem phim dưới đại sảnh vẽ bản thảo, bỗng dưng từ đâu một tốp các cô gái xinh đẹp xông vào trong, miệng nói mắt láo liên nhìn quanh chân bước xồng xộc vào như nhà không chủ.

Tử Di đứng dậy, cô ngơ ngác nhìn họ, miệng hỏi:

- Các chị…?

Chưa kịp nói hết câu, cô gái váy đỏ đã chặn lời:

- Hàn thiếu đâu rồi.

- Hàn thiếu đang nghỉ ngơi trên phòng, các chị có chuyện gì em sẽ nhắn giúp.

- Xê ra…- Cô ta gạt ngang người Tử Di xang một bên.

Mấy cô gái đi cùng cũng bước đi lên tầng theo chân người đẹp váy đỏ kia. Tử Di vội vàng theo chân định chặn các cô gái này lại nhưng không thể.

Họ mở toang từng phòng một xem Tuyết Y có trong đó không. Họ xục xạo đi hết phòng này đến phòng khác trong căn biệt thự như thợ săn săn thỏ vậy…

Tử Di thở hắt ra. Thôi kệ vậy, chắc toàn người tình của Hàn thiếu cả, đúng là mấy cô gái này đánh hơi nhanh thật Hàn thiếu chỉ mới ốm thôi đã nhanh chân đến đây chăm sóc lấy lòng cậu ta rồi.

Tuyết Y mới vừa tỉnh giấc, đầu vẫn còn hơi choáng váng chóng mặt. Cậu ngồi dậy định ra ngoài, vừa mở cửa phòng bước được nửa bước chân ra khỏi ngưỡng cửa đã nhìn thấy mấy cô người mẫu trong côngti (tất cả từng là người tình cũ) đang dần dần tiến tới.

Cậu vội thụt đầu lại đóng cửa phòng khoá trong. Ra gặp họ chắc cậu sẽ đau đầu mà chết mất. Tuyết Y lại giường mở máy gọi cho Tử Di.

Chờ mãi vẫn chỉ là một hồi chuông không có người hồi đáp. “Đâu rồi mà không nghe máy “. Tuyết Y cắn môi bực mình.

Cậu nằm xuống giường. Chùm kín chăn lên đầu. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cậu phải chốn các em thợ săn xinh đẹp này.

(Bên ngoài)

Cộp cộp…

Cạch…cạch…

Cô gái váy đỏ xoay nắm cửa mãi mà không ra, cô ta cau mày:

- Ai khoá rồi.

Cộc cộc…

- Hàn thiếu à, anh ở trong đó không?

- Hàn thiếu…

Tiếng gọi ới ời của mấy cô gái làm Tuyết Y nhức cả đầu. Cậu nằm im không lên tiếng. Thật sự cậu rất sợ mấy em chân dài này làm phiền trong lúc này…găp họ trong khi ốm đau này trả khác gì tự tra tấn mình…Tuyết Y quyết tâm nằm lỳ im lặng không ra.

Các cô gái bên ngoài thấy lạ, càng gõ mạnh cửa. Thấy bên trong im lặng, chân dài váy đỏ Mĩ Chi quay xang nhìn Lan Anh:

- Cô xuống gọi con nhỏ lúc nãy lên đây mở cửa phòng này ra.

- Ừm.

1 lúc sau Lan Anh cùng Tử Di trở lại đó, Mĩ Chi hất mặt:

- Mở cửa ra.

Tử Di xoay xoay cửa. Qúai lạ, sao Tuyết Y khoá trong lúc nào vậy, rõ ràng lúc nãy cô vẫn ra vào được bình thường mà.

Tử Di nhìn qua mấy cô gái sau lưng mình mặt mày nôn nóng như muốn gặp Tuyết y lắm thì phải.

Mĩ Chi dục:

- Nhanh lên nhìn cái gì?

- Tôi…không có khoá.

Văn Linh đẩy Tử Di qua một bên:

- Hàn thiếu đang nằm ở đâu?

Hy Nhiên cau mày:

- Cô giấu Hàn thiếu ở đâu.

- Có chỉ không thì bảo – Vân Anh quát, mắt trợn ngược lên.

Những tiếng nói xang xảng bên tai làm Tử Di hoảng hốt, cô nuốt khan, sao những người này mặt mày xinh đẹp mà giọng nói đáng sợ vậy cơ chứ. Tử Di nhìn họ từ tốn đáp:

- Tôi không biết.

Mĩ Chi gườm gườm nhìn Tử Di:

- Cô…

Cạch…

Tiếng cửa phòng bật mở…

Tuyệt nhiên các em chân dài thay đổi bộ mặt trong giây lát, tất cả đều trở nên hiền thục, mặt mày giãn hết cỡ, chạy lại tuốt bên Tuyết Y, hỏi dồn dập:

- Hàn thiếu nghe nói anh bị cảm à?

- Hàn thiếu không sao chứ.

- Em lo cho anh quá.

- Anh làm em lo muốn chết được…

- …

Tuyết Y cau mày, mặt cậu hầm hầm gạt hết tay của mấy em ra khỏi người mình:

- Nên về trước khi tôi nghĩ đến chuyện đuổi việc các cô.

Họ nhìn Tuyết Y, tay chân vẫn còn trong trạng thái cứng đờ. Mĩ Chi vội vàng lên tiếng:

- Chúng em chỉ muốn đến thăm Hàn thiếu thôi mà.

Tử Di nhìn họ rồi nhìn Tuyết Y. Đúng là người trăng hoa có khác, mới chỉ ốm chút thôi đã có hàng loạt các người đẹp xếp hàng thăm mom dù bị anh ta từ chối thẳng thừng. Tử Di quay đầu định đi thì Tuyết Y lên tiếng:

- Tử Di, tiễn họ cho anh – Nói xong cậu đi luôn.

“Tử Di – anh”. Thật hiếm hoi nghe những từ gọi thân mật như vậy từ Tuyết Y. Tử Di hơi ngạc nhiên xong cũng dẹp nó qua một bên để làm nhiệm vụ. Mấy cô gái tức hộc máu khi có lòng tốt (thật ra đến để lấy lòng mong anh quay lại) đến lại bị Tuyết Y đuổi về như vậy.

Họ nhìn xang Tử Di càng thấy khó chịu hơn khi cô ta được ở cùng với Hàn thiếu. Dù muốn dù không họ cũng phải đi trong cơn bực tức.

Tiếng gót giầy xang xảng như đất nứt đến nơi vậy. Tử Di rùng mình đi sau họ.

Đến khi họ về hết, Tử Di ra sân đằng sau ngồi, cô chợt nghĩ có khi nào mình cũng rơi vào tình trạng như những cô gái này không?… Cô tự bật cười chính mình…người như Tuyết Y sinh ra chắc để làm khổ phái nữ các cô thì phải.

- Tôi đói rồi.

Tử Di giật mình khi có tiếng nói từ sau lưng, cô quay lại nhìn thì ra là Tuýêt Y.

Cô đứng dậy:

- Anh muốn ăn gì tôi sẽ làm.

- Tuỳ cô.

Tuyết y nói xong lại quay lưng bỏ đi. Đúng là người máu lạnh có khác. Tử Di đi vào sau…



Thấy Tuyết Y cứ cặm cụi chăm chú ăn mà không nói tiếng nào, Tử Di thấy không khí thật ngột ngạt căng thẳng chẳng giống lúc ăn cùng với San Phong chút nào.

- Tất cả đều là người tình của anh à?

Cô đột nhiên bật thốt trong khí chính mìh cũng không hiểu sao lại hỏi điều đó.

Tuyết Y dừng ăn, cậu ngước nhìn thẳng xang Tử Di, cô vội cúi gằm mặt xuống vờ như chưa nói gì, đuôi mắt cong cong rồi lại gật đầu nói:

- Cũ thôi.

Tử Di im lặng không nói gì thêm. Cô dám nói thêm lời nào sợ Tuyết Y lại hiểu lầm mình quan tâm chuyện anh ta. Mà sự thật đúng là vậy mà.

….

14-2

- Cầm hết đi.

Đan Băng đẩy hết đống sôcola được tặng từ chị em gái trong trường xang cho Tử Di, cô nhìn lên cậu:

- Của cậu sao đưa tôi làm gì?

- Không ăn thì vứt đi.

Đan Băng nhớ lại cuộc hẹn với bà Như Hạ, cậu vội vàng nói:

- Thôi về sau nhớ, đi trước đây.

- Ừ.

Đang không biết xử lý số socola của mình ra sao đây lại còn thêm đống socola của Đan Băng nữa. Tử Di cho hết vào túi xách,rồi ra về.

Vừa ra đến cổng, Tử Di đã nghe thấy tiếng San Phong gọi mình,

Lúc nào cậu xuất hiện trước cổng trường y rằng là có những ánh mắt xăm xoi ghen tị lẫn ngưỡng mộ nhìn về phía Tử Di, không biết cô là quan hệ gì với người anh đẹp trai đi xe xịn ấy…

Tử Di khẽ cười đi tới chỗ San Phong. Cậu nói:

- Lên xe đi, anh đưa em về.

Tử Di nhìn cậu:

- Anh đến đây để đón em về thôi à?

San Phong gật gật đầu, mặt bi thương:

- Anh thất nghiệp rồi nên chẳng có gì làm.Mà sao số điện thoại em không liên lạc được vậy?

- Em thay số rồi.

San Phong đưa máy của mình cho Tử Di:

- Lưu số em vào cho anh nhé.

- Ừm.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ cho đến khi đến nơi.

San Phong xuống xe vòng qua mở cửa cho Tử Di. Cô bước xuống cúi đầu nhẹ chào cậu rồi định vào trong thì San Phong kéo cô lại, đưa cho cô một chiếc hộp màu đỏ:

- Nhớ đeo nó nhé. Anh về đây.

Cậu cười cười rồi nhanh chân tọt vào xe phóng vút đy.

Tử Di nhìn nhìn chiếc hộp, cô nghiêng nghiêng đầu không biết là gì nhưng thôi vào nhà rồi tính.



Tử Di lôi trong túi ra một đống sôcôla đã thu thập đặt hết lên bàn, cô vừa dở được tấm thiệp đầu tiên thì Tuyết Y lù lù xuất hiện. Cậu nhìn số chiến loại phẩm trên bàn của Tử Di và cả tấm thiệp trên tay Tử Di:

- Hôm nay là ngày gì vậy?

Tử Di giật mình, quay xang. Lúc nào Tuyết y cũng như một hồn ma xuất hiện bất ai hay ngờ không ai hay.

Tuýêt Y ngồi xuống đối diện cô. Cậu nhìn nhìn tấm thiệp khác được kẹp vào hộp sôcôla trên bàn, cậu cầm nó lên mở ra

“ Tử Di cho tớ một cơ hội nhé…

Mạnh Hạo”.

Cậu nhìn nhìn Tử Di, rồi nói:

- Tôi ăn hết chỗ này được không?

Tử Di nhìn lên Tuyết y, cô chỉ tay lên đống socola:

- Hết chỗ này?

- Cô được tặng hết à?

- Vâng, có cả của Đan Băng nữa.

- Hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy?

Tử Di nhìn trừng trừng Tuyết Y

- Anh không biết hôm nay là valentime à?

Tuyết Y lắc đầu không có vẻ gì là quan tâm:

- Vậy à.

Từ trước đến giờ cậu chẳng bao giờ quan tâm đến ngày lễ nào cả vì chẳng có người nào để cậu cùng vui cả.

Cậu ngồi dở từng hộ ra ăn từ từ. Dù ghét đồ ngọt lắm nhưng để cho Tử Di ăn đồ người khác tặng cậu chẳng cam tâm, giờ tự nhiên dựt hết số quà cô được tặng vứt đi thì cũng vô duyên. Tốt nhất là ăn…