Hoàn Châu Cách Cách

Chương 23




Tiểu Yến Tử nằm trên giường bệnh. Nhưng cũng đâu có nằm yên. Chỉ được mấy ngày là lồm cồm bò dậy, dù bây giờ chữ cũng tạm thời được nghỉ học, nghi lễ triều đình cũng không cần. Nhưng Yến Tử vẫn không thể nằm yên dù vết thương ở mông chưa lành. Cô nàng cứ bứt rứt đi tới đi lui trong Thấu Phương Trai một cách bực dọc, vì lòng Yến Tử cứ đầy ngập những âu lo vô cớ. Đến đâu cũng thấy hình ảnh của Tử Vy. Lời nói cửa Tử Vy, ánh mắt trách móc cửa Tử Vy, chẳng có một khoảng trống nào trong đầu.

Tiểu Yến Tử ngước nhìn lên trời cao ngoài cửa sổ. Nàng ước gì, phải chi mình thật sự được biến thành một chú chim én để có thể bay vút lên, đến khoảng không bao la vẫy vùng.

Hôm ấy Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái cũng ghé qua Thấu Phương Trai. Vĩnh Kỳ chăm chú nhìn Yến Tử rồi hỏi:

- Thế nào? Vết thương trên người đã lành chưa? Còn đau không? Mấy viên thuốc Cửu độc hóa ứ cao rất có công hiệu trong việc chữa trị ngoại thương, quá của Lục Thúc mang từ xứ Mèo về đấy! Đây là loại thuốc được luyện từ chín thứ trùng độc, với phương thức vĩ độc trị độc hiệu nghiệm khỏi chê, cô dùng thử chưa?

Vĩnh Kỳ ngờ vực hỏi nàng khi tông thấy sắc diện của Tiểu Yến Tử vẫn trắng bệch. Tiểu Yến Tử gật đầu đáp cho qua việc. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Dùng rồi! Dùng lâu rồi!

Nhĩ Thái thấy thái độ thờ ơ của Tiểu Yến Tử, không dằn được chen vào:

- Món thuốc đó rất quý hiếm đấy, chẳng phải dễ tìm đâu, lần trước Vĩnh đại ca hỏi Ngũ A Ca, mà Ngũ A Ca nào có cho. Vì vậy cô phải dùng chứ đừng có ném bậy mà phí đấy nhé.

Tiểu Yến Tử bực dọc:

- Dùng rồi thì bảo là dùng rồi, chứ nói dối mà làm gì?

Vĩnh Kỳ ngắm Tiểu Yến Tử, rồi nói:

- Tôi thấy thì chắc hẳn là cô chưa dùng, nếu không thì… Chẳng lẽ thuốc lại kém hiệu quả như vậy? Thú thật vì vết thương trên người cô nó ở vào cái chỗ nghiệt quá, bằng không, bọn nầy đã giúp cô xoa rồi, như vậy mới tin. Nếu cô không là gái thì bọn nầy đã đè xuống làm việc…

Vĩnh Kỳ vừa nói vừa diễn tả, làm Tiều Yến Tử đỏ cả mặt. Cái đỏ mặt đầy nữ tính của một cô gái đầy tính ngông con trai, bất giác làm Vĩnh Kỳ thấy xao động. Chàng thật sự không ngờ mình lại bạo miệng thế, và bất giác đỏ mặt theo.

Nhĩ Thái thấy thái độ khác lạ của hai người bất giác giật mình. Chàng linh cảm một cái gì đang xảy ra và sự ganh tị chợt nhen nhúm trong lòng. Không dằn được, Nhĩ Thái chen vào nói:

- Thôi đủ rồi! Đủ rồi. Ngũ A Ca, bổn phận của huynh là mang thư đến đây cơ? Thế thư đâu chẳng đưa?

Vĩnh Kỳ nghe nhắc, vội lấy thư trong túi ra, Tiểu Yến Tử vừa hiếu kỳ, vừa ngạc nhiên:

- Thư gì vậy? Ai gởi cho tôi ư? Chắc là của Tử Vy rồi đưa cho tôi xem nào?

Vĩnh Kỳ không đưa ngay, bước ra xem có bọn thái giám nào tò mò không. Rồi khép hết các cửa lại và nói:

- Tử Vy bảo, bao giờ cô xem xong, phải đốt hết đừng để lộ ra ngoài nhé.

Tiểu Yến Tử không chờ được, chụp lấy phong thư xé toạc ra. Bên trong chỉ là mấy bức tranh.

Bức thứ nhất, hình một chú chim bị nhốt trong lồng, bên ngoài có một bông hoa đứng cạnh.

Bức thứ hai, chú chim bị đánh, đóa hoa bên ngoài khóc.

Bức thứ ba, chú chim thoát bay ra ngoài, cùng cánh hoa nhảy múa.

Bức thứ tư, chú chim đội mão cách cách, đóa hoa tươi cười lẫn trong đám mây bay.

Tiểu Yến Tử xem xong thư, sắc diện thay đổi liên tục đau khổ nói:

- Thế nầy thì không được, không được rồi! Tại sao Tử Vy lại có thể nghĩ xấu tôi như vậy? Tôi cũng đã sớm nghĩ đến điều nầy. Tử Vy chẵng hiểu một chút gì về hoàn cảnh khó xử của tôi. Bây giờ tôi phải giải thích sao đây? Tôi biết là Tử Vy đang rất giận, rất oán tôi. Các người… Vậy mà các người lại nói dối là Tử Vy đã tha thứ! Không Tử Vy chẳng hề tha thứ! Cô ấy đã chửi rủa tôi! Rủa tôi phải mãi mãi đóng vai cách cách. Sao lại có chuyện như vậy được? Tôi sẽ chết không nhắm mắt. Không? Không thể dể thế nầy được.

Tiều Yến tử vừa hét, vừ buông người xuống ghế. Bất chợt kêu lên: "Ui da!" Vì cái mông của cô còn đau, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái vội bước tới đỡ Tiểu Yến Tử dậy, Vĩnh Kỳ nói:

- Làm gì xúc động vậy? Phải nhớ là vết thương ở mông chưa lành chứ? Muốn ngồi cũng phải từ từ.

Nhĩ Thái thì nói:

- Cái ghế gỗ đó cứng vô cùng, tốt nhất là nên ngồi ghế nệm thôi.

Tiểu Yến Tử còn giận, lắc đầu:

- Kệ tôi! Mấy người đừng nói gì nữa, chết là cùng!

- Thôi được rồi! Được rồi! Bọn tôi sẽ không nói gì nữa đâu.

Nhĩ Thái tò mò hỏi:

- Có điều bọn nầy không biết, tại sao xem xong thư cô lại có vẻ xúc động như vậy. Thư đã viết gì? Giải thích cho bọn nầy nghe xem?

- Có gì đâu mà phải giải thích? Cô ấy viết rất rõ ràng, để tôi dọc cho mấy người nhe nhé.

Rồi Tiểu Yến Tử cầm thư lên đọc:

- Tiểu Yến tử, mi là một kẻ dối trá, lừa lọc. Bây giờ ngươi đã bị quả báo nhãn tiền rồi đấy. Mi bị nhốt trong lồng, có muốn bay ra ngoài cũng không được. Còn bị đánh bán sống bán chết. Mi đã làm cho ta đau khổ, nên trời đã trừng phạt ngươi. Đó là sự báo ứng. Bây giờ ngươi có muốn ra ngoài cùng ta đùa, cùng ta vui thì chỉ là chuyện nằm mơ thôi. Mọi cánh cửa dã khép kín. Ngươi muốn làm cách cách thì cứ làm luôn đi, ta không cần nữa. Bây giờ ta đi đây! Tạm biệt!

Lời giải thích của Tiểu Yến Tử làm Vĩnh Kỳ và cả Nhĩ Thái đều giật mình. Vĩnh Kỳ nói:

- Cô giải thích gì kỳ cục vậy? Hoàn toàn khác hẳn điều Tử Vy đã nói. Vậy mà ta tưởng cô không đọc được chữ, hẳn biết rõ tranh. Không ngờ cô giải thích sai bét cả.

Nhĩ Thái cũng nói thêm:

- Cô hiểu lầm rồi. Tử Vy không phải viết như vậy đâu.

Tiểu Yến Tử bày tranh trước mặt hai người:

- Đấy, hai người xem!

Xem kỹ đi! Có phải là cô ta đang mắng tôi không?

Vĩnh Kỳ chăm chú nhìn tranh, rồi thở ra nói:

- Thôi, để tôi giải thích cho cô nghe đây: "Tiểu Yến Tử, tôi biết tỉ hiện nay rất khổ sở. Bị nhốt trong hoàng cung, giống như ngồi ở trong tù. Tôi rất lo lắng, nhưng không biết làm sao để chia sẻ với tỉ. Tôi cũng nghe nói, tỉ bị đánh đau lắm. Điều đó làm tôi phát khóc. Nhưng mà, tỉ Tiểu Yến Tử cần phải kiên nhẫn, đừng để những chuyện không hay xảy ra nữa. Tôi tin là, rồi sẽ có ngày chúng ta lại gặp nhau. Khi gặp lại, tỉ sẽ thấy là tôi vẫn không khác gì lúc trước, tôi vẫn quý mến tỉ. Riêng về cái chuyện "Cách cách". Tỉ đã lỡ "Nhập vai" rồi thôi thì cứ tiếp tục "nhập" đi. "Nhập một cách vui vẻ". Tôi bất luận có đi đến nơi nào, vẫn cầu chúc cho tỉ tốt lành.

Tiểu Yến Từ nghe Vĩnh Kỳ đọc xong, nhơ ngác nhìn Vĩnh Kỳ:

- Có thật là cô ấy đã viết như vậy không? Đúng là như vậy không?

- Đúng một trăm phần trăm, chẳng sai một tí nào cả.

Tiểu Yến Tử lại cầm tranh lên, đảo ngược tới lui xem rồi nói:

- Tôi chẳng tin! Tơi vẫn thấy cô ấy giận tôi, đang rủa tôi!

Vĩnh Kỳ bực dọc hét:

- Tại sao cô bi quan như vậy, đọc lại kỹ xem?

Tiểu Yến Tử lắc đầu:

- Từ lúc bị Hoàng A Ma đập cho một trận đến giờ, tôi chẳng còn tin một điều gì cả.

Rồi Tiểu Yến Tử lại nâng tranh lên đi tới đi lui ngắm. Chợt nhiên cô nàng ngừng lại trước mặt Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái, rồi sụp xuống dập đầu lia lịa. Vừa dập đầu vừa nói:

- Tôi van xin các người, các người hãy tìm cách giúp, để tôi được đi ra ngoài, tôi muốn gặp mặt Tử Vy một lần thôi!

Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái vội đỡ Tiểu Yến Tử dậy:

- Cô làm gì kỳ cục vậy. Bây giờ cô đã chánh danh la Cách cách. Cô quỳ dập đầu trước mặt chúng tôi, lỡ mà vua đi qua trong thấy là bị đòn nữa. Bị đòn một lần chưa tởn ư?

Nhưng Nhĩ Thái nói, Vĩnh Kỳ thấy thái độ thiết tha của Tiểu Yến Tử như vậy. Không cầm được lòng, nói tiếp:

- Thôi được rồi, được rồi! Tôi sẽ bất chấp tất cả liều một lần vậy. Tôi sẽ cố gắng tìm cách đưa cô ra khỏi hoàng cung.

Tiểu Yến Tử vừa nghe nói, mừng nhảy lên. Cô nàng hồ hởi trở lại, líu lo nói:

- Thế bao giờ thì khởi hành? Tối nay có được không?

Nếu không, tính tới tính lui mãi sẽ chẳng bao giờ thực hiện được cả. Đâu phải là chỉ có chúng ta không? Hai ông bà Phước đại nhân, Phước Tấn nghe được lại cản trở thì nguy. Vậy thì muốn gì cứ làm đại, đừng xin phép tắc gì mới thành công, thực hành ngay trong tối hôm nay nhé?

Vĩnh Kỳ suy nghĩ, rồi gật đầu:

- Không làm thì thôi, làm thì phải tính tới. Được rồi, tối nay vậy. Tối nay Minh Nguyệt sẽ đóng vai cô, nắm trên giường giả bộ ngủ. Có ai đế thăm đều phải nói là vừa uống thuốc xong, mới ngủ. Còn cô, thì phải đóng giả vai thái giám, cùng chúng tôi đi ra ngoài. Đi một cách tự nhiên nhé. Tiểu Thuận Tử có bổn phận đứng cạnh cửa hoàng cung, để mở cửa cho bọn ta. Nhưng mà tôi nói trước đấy, đi ra ngoài chỉ được gói ghém trong một canh giờ thôi, là phải quay lại. Hiểu chưa?

Nhĩ Thái thấy hai người bàn tính làm thật, sợ hãi nói:

- Các người có điên không? Nếu bị phát hiện thì sao? Không lẽ Ngũ A Ca cụng muốn nếm thử đòn roi nữa ư?

Tiểu yến Tử vì quá hứng khởi, nên chẳng có gì ngăn cô ta được, nói:

- Ồ! Nhĩ Thái huynh, huynh đàn ông con trai mà chẳng có chút tinh thần mạo hiểm gì cả. Sợ gì? Mỗi người chỉ có một cái đầu, một mạng sống thôi! Cùng lắm thì…

Vĩnh Kỳ nghe nói gật gù, rồi hào phóng tiếp:

- Đúng! Chỉ có một cái đầu, một mạng sống!

Nhĩ Thái thấy vậy, chỉ biết giậm chân:

- Vậy là hết! Mất hết lý trí rồi. Tiểu Yến Tử điên đã đành, Ngũ A Ca cũng điên theo ư? Tiểu Yến Tử vừa mới ăn đòn, vậy mà còn chưa tởn, như thế này thì, tôi… tôi…

Tiểu yến Tử trừng mắt, hét:

- Tôi thế nào? Tính, thế nào? Nói ngay!

Nhĩ Thái lắc đầu:

- Thì chỉ có nước đi theo mấy người thôi chứ làm sao.

Và ưỡn ngực lên, Nhĩ Thái nói:

- Nào bây giờ hãy gọi Tiểu Dặng Tử, Tiểu Trác Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Thuận Tử, Tiểu Quế Tử… cùng vào, để chúng ta bàn chuyện đại sự. Mong rằng chúng đều là những đứa đáng tin cậy cả.

Tiểu Yến Tử nghe vậy. Mừng nhảy lên:

- Ồ! vậy mới phải chứ! Vậy mới là sống chết có nhau thì mọi gian nguy không sợ!

Tiểu Yến Tử vì quá vui, nên quên hết mọi thứ. Cô nàng nhảy tót lên bàn. Vừa đặt đít xuống lại nhảy nhỏm lên:

- Úi da!

Vĩnh Kỳ va Nhĩ Thái nhìn nhau, vừa tức cười vừa tội, chỉ biết lắc đầu.

o0o

Thế là tối hôm ấy, Tiểu yến Tử hóa trang thành một tiểu thái giám, đầu đội mũ thấp, còn cổ áo thì kéo cao, ngồi thụt lỏm trong chiếc xe ngựa sang trọng của Vĩnh Kỳ, cạnh Tiểu Thuận Tử và Tiểu Quế Tử. Xe càng tiến gần cửa, Tiểu Yến Tử càng hồi hộp, càng lo đến nín thở.

Nhưng đám thị vệ gác cổng thấy xe của Ngũ A Ca và Nhĩ Thái ra cổng thì nhìn còn chẳng thèm, chứ đùng nói là khám xét hoặc tra hỏi. Mọi chuyện coi như thuận lợi suôn sẻ. Xe từ từ lăn bánh ra khỏi cổng thành đả nhảy nhỏm lên, suýt tí đã rơi xuống xe.

- À thích quá! Thích quá! Tôi đã ra khỏi cổng thành rồi! Tôi đã ra ngoài được rồi! Ông trời ơi! Tử Vy ơi! Ta sắp được gặp ngươi! Thích quá! Thích quá! Ta không còn là Hoàn Châu cách cách nữa. Ta đã trở về với Tiểu Yến Tử rồi!

Xe đi thẳng đến dinh phủ của Phước Tấn đại học sĩ. Sự xuất hiện bất ngờ của ba người làm cả nhà Phước Tấn rối loạn hẳn lên. Chẳng ai ngờ họ dám hành động táo bạo như vậy. Ông Phước Luân không dám lớn tiếng với mọi người. Chỉ trừng mắt với Nhĩ Thái:

- Nhĩ Thái. Con thật chẳng coi trời đất ra gì cả. Sao lại làm chuyện động trời như vậy mà chẳng hề thương lượng với cha một tiếng. Nếu có gì sơ sót, rồi phải đối phó ra sao đây? Thật là… thật là hết biết!

Nhĩ Thái thở ra:

- Con cũng chẳng làm sao khác hơn được. Ngũ A Ca và Hoàn Châu Cách cách đã tính toán. Con chỉ còn cách tuân lệnh thôi!

Bà Phước tấn thì vừa nhìn thấy Tiểu Yến Tử đã tái mặt, hỏi:

- Thế nào, mọi thứ trong cung Cách cách đã sắp xếp đâu vào đấy chưa mà dám ra đây. Nếu không may mà Vạn Tuế biết được thì nguy đấy!

Tiểu Yến Tử cười nói:

- Quý vị hãy yên tâm, cũng đừng trách Nhĩ Thái gì cả, trước khi ra đây tôi đã xếp đặt đâu vào đấy rồi. Bây giờ Minh Nguyệt đang nằm trên giường tôi ngủ. Tôi là cách cách giả thì cô ấy là cách cách giả của cách cách thôi.

Tiểu Yến Tử vừa nói đến đấy, thì cửa xịch mở. Tử Vy và Kim Tỏa được tin Tiểu Yến Tử đến nên vội vã chạy ra. Phía sau là Nhĩ Khang.

Tiểu yến Tử vừa trông thấy Tử Vy là tim trong người như ngừng đập. Đứng đấy mà như đã hóa đá.