Hoàn Châu Y Chi Tiên Ca Ca

Chương 14




Tới bãi săn, sau khi dàn xếp ổn thoả, tiểu bánh bao nhìn những người xung quanh hoàng a mã, yêu, chẳng những Ngũ Ca cùng thư đồng ngốc của y đến đây, ngay cả lỗ mũi to kia cũng có mặt. Này da mặt chắc dày lắm a! Tiểu bánh bao trong lòng cảm thán,trước bọn họ bộ dáng vênh váo tự đắc, vương công đại thần chung quanh sẽ không đem ánh mắt từ khinh bỉ trở thành kính ngưỡng đối với bọn họ đi? Hơn nữa cũng không nhìn lại thân phận chính mình, ba người chạy song song với nhau cũng được thôi, cư nhiên còn chạy vượt mã của Càn Long, bỏ qua quy định mà thân phận cho phép, tiểu bánh bao lắc đầu lại lắc đầu, chỉ số thông minh quá thấp, thà giúp hắn thử thuốc thí nghiệm đi, cung cấp lạc thú cho hắn, đại khái ý nghĩa lớn nhất đời mấy tên này là cho hắn ngoạn đi.( chém đẹp:p)

Càn Long nhíu nhíu mày, không nghĩ tới hoàng tử của hắn cư nhiên có hành động ngu xuẩn như vậy, bất quá làm nhiều trò như thế cũng không được cái gì, vì thế hô một tiếng bắt đầu.

Ba người kia cũng không quản phản ứng của người khác liền xông ra ngoài, khiến cho mọi người phản cảm, hướng ngón tay về phía trước lớn giọng: “Thử xem bãi săn hôm nay sẽ là thiên hạ của ai?”

Đương trường đại thần trên mặt biến sắc, này ngũ a ca như thế lại đi nói lung tung, chớ không phải là cùng hai huynh đệ Phúc gia hỗn hào này làm đầu óc ngu đi đấy chứ, lại nghĩ tới một thời gian trước truyền khắp kinh thành rằng Phúc Nhĩ Khang mắc”quái bệnh”, lập tức quyết định phân rõ giới hạn với Ngũ a ca và Phúc gia đi, không nghĩ là bị những kẻ ngu dốt làm liên lụy, đó mới thật sự là chết không minh bạch.

Tiểu bánh bao vẫn đi theo bên người Càn Long, bánh bao rất hiểu bản thân mình, hắn cưỡi ngựa bắn cung không giỏi, đừng nói là bắn trúng con mồi, không làm bị thương đến người một nhà đã là tốt lắm rồi.

Càn Long rõ ràng đã nhận ra điểm này, trong lần đi săn này cũng có lúc chỉ dạy cho tiểu bánh bao kĩ thuật cưỡi ngựa bắn cung nhưng tiểu bánh bao cũng không học được bao nhiêu.

Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng xôn xao.

Càn Long mặt lập tức liền đen, hắn cùng tiểu bánh bao tán gẫu đang cao hứng liền bị đánh gãy, tâm tình hắn hiện tại vô cùng không tốt.”Chuyện gì?” Hắn lạnh giọng hỏi qua thị vệ đến báo tin

Thị vệ xuống ngựa trả lời, Ngũ a ca bắn trúng nữ thích khách.

Càn Long nhướng mày, ở bãi săn này như thế nào có thích khách xông vào, tiểu bánh bao hiện tại phong ấn còn chưa gỡ bỏ, trí nhớ cùng pháp lực đều chưa khôi phục, vạn nhất bị thương làm sao bây giờ? Nghĩ vậy,sắc mặt Càn Long liền hoàn toàn một màu đen.

Nghe thế, tiểu bánh bao từ đáy lòng thật có chút hiểu rõ, hẳn kia là “ngốc điểu”( con chim ngu ngốc, mà mọi người có biết đó là ai không:” >) đi. Nghĩ vậy hắn lại nhìn Càn Long, trong lời nói ấy, nhất định sẽ không giống nữ nhân trong sách viết đi. Bất quá còn hoa thánh mẫu( ta không rõ lắm, có lẽ là chỉ Tử Vi) đâu, tiểu bánh bao trong lòng bắt đầu cảm thấy được bực tức. Chán ghét, thừa dịp người ta không có ở đây, tìm nhiều như vậy nữ nhân còn sinh  nhiều nữ nhân nữa, ╭(╯^╰)╮ bất quá, sau này, hừ ~~ (ghen rồi, ghen rồi ^.^,)

“Hoàng a mã, chúng ta đi nhìn xem đi.” Tiểu bánh bao nói, hắn nhưng thật ra muốn xem ngốc điểu mà trong sách nói có lực phá hoại to lớn kia trưởng thành sẽ có hình dạng như thế nào.

Nghe được lời này, Càn Long ngừng thiếu chút nữa nói ý chỉ làm cho thị vệ trực tiếp đem thích khách thiên đao vạn quả, dù sao đã phát hiện, lại bị Vĩnh Kì bắn bị thương, hẳn là không có gì nguy hiểm, “Hảo, vậy đi xem đi.”

Đang nói còn không có lạc, chỉ thấy ngũ a ca ôm một người toàn thân là máu, vọt tới trước mặt Càn Long, miệng còn hô, “Thái y, thái y, mau tới nhìn vị cô nương này  xem, nàng chảy rất nhiều máu......” Đằng sau còn hàng dãy thị vệ đi theo, rõ ràng là muốn ngăn cản hắn rồi lại không ngăn cản được.

“Ngũ a ca,  nữ tử này thân phận không rõ, ngài như thế nào có thể... ” Một cái đại thần nhịn không được mở miệng, này Ngũ a ca cũng quá kỳ cục đi, làm vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến an nguy của hoàng thượng.

“Ngươi sao có thể không có tâm, một cô nương yếu đuối làm sao gây uy hiếp!” Ngũ a ca đánh gãy lời nói của người nọ.

Lúc này, đột nhiên nghe thấy nữ tử đang hôn mê đột nhiên hô từng tiếng đứt quãng, “Hoàng Thượng, ta muốn gặp Hoàng Thượng......” mở mắt ra, mờ ảo nhìn về phía trước không xa một thân ảnh màu vàng, kia hẳn chính là hoàng đế đi, “Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ mười chín năm trước tại ven hồ Đại Minh có Hạ Vũ Hà sao?”

Càn Long sửng sốt, phản ứng đầu tiên phải quan sát sắc mặt tiểu bánh bao. Tiểu bánh bao híp mắt, biểu tình có vẻ bí hiểm, Càn Long cảm thấy không yên, quả muốn làm cho người ta đem hai người phía trước tha ra ngoài chém. Mười chín năm trước hắn là ở cùng một nữ nhân có ánh mắt rất giống Tông nhi một khoảng thời gian, nhưng là chỉ nhớ rõ điểm này mà thôi, về phần nữ nhân kia họ gì, tên gì thậm chí bộ dáng ra sao nữa hắn đã sớm quên hoàn toàn.

Ngũ a ca lấy ra từ chỗ nữ nhân một tay nải, “Nàng một đường cố giữ lấy tay nải, hẳn bên trong có đồ vật gì đó đi?” tay nải đột nhiên rớt ra, xuất hiện một bức tranh cùng một cây quạt thanh. Thị vệ liền đem hai món đồ trình lên Càn Long, Càn Long mở ra vừa thấy, quả nhiên, sắc mặt dần trở nên khó coi.

Tiểu bánh bao mắt thấy hắn thất thần, bên kia ngốc điểu đã gần như chết vì mất máu quá nhiều, đã chết sẽ không diễn gì được. Hắn đành phải ra tiếng nói, “Thái y đâu, còn đứng đó làm cái gì, mau cứu chữa cho cô nương này.”