Hoàn Châu Y Chi Tiên Ca Ca

Chương 47




Tử Vi, Kim Toả đi theo Quế ma ma đi đến thái y viện, không được bao lâu, Tử Vi liền nhịn không được bắt đầu hỏi Quế ma ma về Hoàng Thượng, Quế ma ma trong lòng cười lạnh, cái loại tâm kế này còn muốn chiếm vị trí nhỏ nhoi ở trong cung, thật sự như một con gà lớn mà muốn làm loạn thiên hạ này.

Thấy Quế ma ma không nói, Kim Toả như nhớ tới điều gì đó, từ trong ngực lấy ra khối bạc, nghĩ phải đưa cho nàng. Quế ma ma liếc liếc khối bạc kía, nhiều nhất cũng là mười hai lạng đi, có lẽ đối với gia đình bình dân thì coi như có chút của cải đi, nhưng Quế ma ma là thân phận gì a, chính là tâm phúc bên người thái hậu, được lão Phật gia ban cho, tạm thời bất luận, hậu cung phi tử người nào muốn nàng hỗ trợ ở trước mặt lão Phật gia nói vài lời đều đem đến đồ tốt hối lộ, thứ tốt nào nàng chưa từng thấy qua, mười hai lạng bạc không lọt vào mắt, hơn nữa chưa thấy ai bổn như vậy, cư nhiên ngay cả đi hối lộ cũng không biết cách, không nhìn xung quanh thái giám cung nữ đang qua lại hay sao. Nghĩ như vậy, Quế ma ma vẻ mặt chính khí đem bạc đẩy trở về, “Ngươi làm cái gì vậy? Nghĩ Quế ma ma ta là loại người nào!”

Tất cả những gì Tử Vi học được từ nương nàng, đầu óc trừ bỏ cầm kỳ thi họa thì là tình tình yêu yêu, cái gì tâm cơ cái gì tính kế đại tiểu thư nàng đều là dốt đặc cán mai, nếu không cũng sẽ không tin tưởng Tiểu Yến Tử vừa thấy mặt đã biết là kẻ lừa đảo, lúc này thấy hành động Quế ma ma, nghĩ rằng Quế ma ma thật sự là người chí công vô tư, không nhận hối lộ, vì thế trách cứ Kim Toả, “Kim Toả, ngươi làm gì vậy? Còn không đem bạc thu hồi lại, Quế ma ma là người cao quý, vô tư như vậy, ngươi sao có thể làm thế với nàng?”

Kim Toả lên tiếng dạ, sau đó thu hồi bạc, nàng tuy là nghe theo lệnh tiểu thư, nhưng vẫn cảm thấy Quế ma ma không thu bạc không phải bởi vì cao quý linh tinh như trong lời tiểu thư nói, nhưng nàng chung quy chỉ là một nha hoàn mà thôi, nàng cũng không thông minh giống tiểu thư, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh tiểu thư là tốt rồi.

Cao quý? Vô tư? Quế ma ma thiếu chút nữa cười ra tiếng, hai nha đầu từ nông thôn nào đến, bất quá không thể nói lung tung, nàng lạnh lùng nói, “Lão thân chỉ là một nô tài của hoàng gia mà thôi, không nhận nổi chữ ‘ cao quý ’ này.”

Tử Vi đang muốn nói tiếp, chợt nghe một thanh âm xa xa truyền đến, “A! Tử Vi Tử Vi ——”

Ba người ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến, chỉ thấy Tiểu Yến Tử vẫy vẫy khăn, nhảy lên trên nhảy xuống chạy hướng về phía các nàng, lại là Hoàn Châu cách cách, Quế ma ma trong mắt hiện lên khinh thường, đồng dạng là từ nhỏ lớn lên ở ngoài cung, thất a ca người ta tao nhã có lễ, nhu thuận đáng yêu, còn Tiểu Yến Tử lại thô lỗ thấp kém, quả nhiên là vấn đề huyết thống sao, vẫn cúi đầu hành lễ, “Lão nô bái kiến  Hoàn Châu cách cách!” Đều bởi vì không tuân quy củ bị phạt vài lần, người này còn không nhớ kỹ giáo huấn? Có lẽ bởi vì đầu óc chim đặc biệt nhỏ, cho nên “nhớ ăn không nhớ đánh”?

Tiểu Yến Tử phất phất tay, “Đứng lên đi!” Lại chuyển hướng Tử Vi, thoáng có điểm chột dạ, “Tử Vi, Tử Vi, ngươi như thế nào tiến cung?”

Nghe Quế ma ma kêu Tiểu Yến Tử là “Hoàn Châu cách cách”, lại hành lễ với nàng, Tử Vi nắm chặt nắm tay, móng tay bấu vào thịt cũng chưa phát giác, khi nàng ở bên ngoài sống mà phát sầu, kẻ lừa đảo này chiếm vị trí vốn thuộc về nàng rồi cả tình thương của cha; khi nàng làm cung nữ tiến cung phải vất vả học tập quy củ nên người đầy vết thương, Tiểu Yến Tử lại ở trong cung hưởng phúc, vị trí cách cách còn có cung nhân tôn trọng đáng lẽ phải là nàng Hạ Tử Vi a, dựa vào cái gì đều cho kẻ lừa đảo Tiểu Yến Tử ngay cả cha mẹ cũng không rõ ràng?!

“Tiểu Yến Tử, đồ lừa đảo!” Kim Toả nhịn không được hô thành tiếng, nàng thay tiểu thư nhà mình cảm thấy vạn phần không đáng, như thế nào liền tin Tiểu Yến Tử như vậy?

“Câm mồm! Làm càn!” Quế ma ma trách mắng, tuy nói nàng cũng thực khinh thường Tiểu Yến Tử gọi là “Dân gian cách cách”, bất quá rốt cuộc vẫn là huyết mạch thiên gia, làm sao để một cung nữ nho nhỏ tùy ý vũ nhục?

Tiểu Yến Tử biết không ổn, nghe thấy thanh âm Quế ma ma, định tính tìm phương pháp nói sang chuyện khác, “Phong ‘bốn’ cái gì, ta còn chưa có phóng ‘ năm ’ đâu! Tử Vi, Kim Toả là tỷ muội kết bái của ta, ngươi dựa vào cái gì hung với các nàng?”

Đây là “Chó cắn Lã Động Tân, không nhìn thấy tâm người tốt”*  trong truyền thuyết sao? Quế ma ma không nói gì, này Tiểu Yến Tử chính là cái JP (JP = cực phẩm hoặc tuyệt phẩm). Nàng rõ ràng không nói, dù sao Tiểu Yến Tử sẽ không cảm kích.

*Điển tích “chó cắn Lã Động Tân” này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.

Còn muốn mở miệng nói Kim Toả bị Tử Vi kéo lại, thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình tiểu thư không tốt, Kim Toả cũng ngậm miệng.

Tiểu Yến Tử tạm thời không nghĩ ra lời biện giải cho chính mình vì thế mấy người đều trầm mặc.

Cứ vậy một hồi lâu, Quế ma ma trước nhịn không được, tại đây không còn rảnh mà so đo với người khác, chạy nhanh đem dược đưa đến thái y viện, lão Phật gia còn chờ nàng trở lại, hôm nay thất a ca trúng độc mấy chủ tử trong lòng rất không vui, ai biết trở về chậm sẽ chịu phạt gì.”Cách cách, ngài cùng tỷ muội ngài ôn chuyện thì có thể chờ bọn nô tì làm việc xong xuối đã? Chủ tử bên kia còn chờ lời đáp a.”

Tử Vi tạm thời không nghĩ muốn cùng Tiểu Yến Tử dây dưa không rõ, hơn nữa người nhà họ Phúc cùng nàng nói qua, chuyện này không thể rêu rao bốn phía, nếu không tất cả mọi người trốn không thoát, vì thế nàng cũng đúng lễ, tuy rằng khẩu khí bất hảo, nhưng tóm lại cấp bậc lễ nghĩa là kết thúc, “Thỉnh cách cách để nô tỳ đi làm việc đi.”

Tiểu Yến Tử thấy nàng như vậy, liền cảm thấy được nàng đang nhắc nhở mình là giả, trong lòng càng phát ra chột dạ, ánh mắt tả hữu dao động đứng lên, lại thấy vẻ mặt Quế ma ma không kiên nhẫn, nhớ tới lão bà này hình như là người bên cạnh thái hậu – cái lão yêu bà kia, Tử Vi là người ôn nhu nhu vậy sao lại không muốn nghe nàng giải thích, nhất định do lão yêu bà đối Tử Vi làm cái gì. Càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là có chuyện, nàng kéo lấy tay áo Tử Vi, muốn kéo Tử Vi về phía sau mình, Tử Vi bất ngờ không kịp đề phòng, bị nàng kéo một cái lảo đảo, lại bởi vì đi giày đế hoa, lần này uy chân, trong lòng lại hận chết Tiểu Yến Tử.

*Giày đế hoa: Giày có gót mà các cô nương quý tộc trong cung thường đi.

Tiểu Yến Tử cũng không để ý, quát Quế ma ma, “Nói, có phải hay không các ngươi đã làm gì Tử Vi, bằng không nàng sao lại không để ý tới ta?”

Quế ma ma chỉ cảm thấy nàng thực vô lực, ta làm sao biết vì điều gì mà nàng không để ý tới ngươi! Nhưng nàng vẫn là đáp lời, “Hồi bẩm cách cách, cho dù Tử Vi là tỷ muội kết bái của ngài, nhưng hiện tại đang ở trong cung, phải tuân thủ nghiêm cẩn quy củ, ngài là chủ tử, nàng là nô tài, cũng không thể rối loạn quy củ.”

Tiểu Yến Tử rất mất kiên nhẫn với quy củ linh tinh, nghe nàng lời này, bật người y như khẩu pháo, nàng dạng chân hô, “Cung nữ cũng là mẹ sinh cha dưỡng, cái gì nô tài với không nô tài, chúng ta đều là ngang hàng!”

Tử Vi cũng không cảm kích, nàng cúi đầu, phẫn hận, lời Tiểu Yến Tử   làm cho nàng cảm thấy được vạn phần khuất nhục, nàng mới là chính quy cách cách, Tiểu Yến Tử ngươi mới là đê tiện nô tài, lời này phải là nàng nói mới đúng.

Quế ma ma trợn mắt há hốc mồm, đây là đạo ý tưởng đại nghịch bất cỡ nào a! Nàng cư nhiên dám ở trước công chúng hô lên, đầu óc Tiểu Yến Tử rốt cuộc là phát triển thế?