Hoàn Khố Tà Hoàng

Chương 62: Thiên Sách, Thần Sách




Trên đường trở về, Doanh Trùng cũng không gặp chút trở ngại nào, tên thích khách kia chắc đã chạy xa rồi.

Sau khi trở về Hổ Cứ bảo, Doanh Trùng dốc toàn lực khôi phục Khổng Tước Linh. Nói chính xác thì hắn chỉ là trợ thủ, người sửa chữa chính là Nguyệt Nhi. Dựa theo Nguyệt Nhi giải thích thì chữa trị Khổng Tước Linh không có trong nhiệm vụ Tà Anh thương, lần này nàng nhúng tay giúp đỡ không gây ra ảnh hưởng gì.

Thật ra một mình Doanh Trùng cũng có thể chữa được vật này chỉ là Khổng Tước Linh bị hỏng quá nặng, quan trọng nhất là phù trận bên trong cũng bị hỏng. Nếu hắn chỉ muốn sử dụng lại vật này thì chỉ cần động thủ làm chút bánh răng, chút linh kiện thay thế bên ngoài là được. Nhưng Doanh Trùng hắn hiểu rõ trình độ cơ quan thuật của mình không bằng Nguyệt Nhi, nếu do chính hắn làm thì Khổng Tước Linh khôi phục được ba, bốn phần trăm so với lúc toàn thịnh là tốt rồi. Nếu như là Nguyệt Nhi làm thì chí ít khôi phục được một phần mười.

Món bảo vật này trong một thời gian dài tiếp đây là chỗ dựa mạnh nhất của Doanh Trùng hắn, nếu là đồ để bảo mệnh thì không thể làm qua loa được. Theo Doanh Trùng thấy, uy lực Khổng Tước Linh này càng cao càng tốt. Vì thế từ đầu đến cuối, Doanh Trùng đều ôm thái độ quan sát học tập, để Nguyệt Nhi làm là chính.

Hắn thật ra cũng có thu hoạch, thủ pháp điêu khắc, khắc triện của Nguyệt Nhi giúp hắn thu lợi không nhỏ. Thậm chí lúc nàng khắc họa phù trận cũng làm hắn tâm sinh kính nể, hắn không biết những tông sư, đại tông sư vẽ phù trận như nào nhưng việc này trong tay Nguyệt Nhi đơn giản trơn tru như ăn cơm uống nước vậy.

Quá trình chữa trị vô cùng nhanh, hai ngày sau trước khi Doanh Trùng theo lịch quay về thành Hàm Dương, Nguyệt Nhi đã giao cho hắn Khổng Tước Linh được chữa trị, ngoài ra còn có ba nhóm “linh tiễn”, mỗi nhóm có ba mươi sáu mũi, trong đó bốn mũi làm chủ, ba hai mũi là phó, đều có hình dáng giống lông chim khổng tước.

Doanh Trùng chưa thử uy lực cụ thể của Khổng Tước Linh, đơn giản chỉ vì những “linh tiễn” này quá đắt. Đặc biệt là bốn mũi chủ tiễn, mỗi mũi đều dùng kim loại cao cấp nhất, lại được Nguyệt Nhi phụ ma, giá trị lên đến năm trăm hoàng kim! Ba mươi sáu mũi “linh tiễn” giá đến tám ngàn hoàng kim, mà lại là loại dùng một lần, dùng xong là hỏng!

Vì lẽ đó Doanh Trùng căn bản tiếc của không dám dùng thử. Có điều Nguyệt Nhi cũng từng nói cho hắn biết, khi bắn Khổng Tước Linh thì linh tiễn che ngợp bầu trời, đẹp đẽ mê hoặc tâm thần, mỗi một mũi linh tiễn có thể sánh với trọng nỗ ba trăm ngưu, lực xuyên thủng mặc giáp thần cấp. Đấy là hiện tại Khổng Tước Linh vẫn bị hỏng nặng, chứ lúc toàn thịnh thì mạnh mẽ không bút lực nào tả xiết…

Vì vậy những linh tiễn này tuy đắt nhưng Doanh Trùng không thấy chút tiếc nuối nào. Hai mươi tư ngàn lạng vàng đủ để hắn mua một mặc giáp Hàn Vũ hoặc Kinh Lôi nhưng có ba nhóm linh tiễn này, chí ít hắn có thể lấy mạng ba vị cường giả tiểu thiên vị! Thậm chí nếu thao tác tốt, dù là trung thiên vị hắn cũng có thể giết!

Uy năng lớn như này, dù linh tiễn có tốn tiền hơn nữa thì Doanh Trùng hắn cũng vẫn cam tâm tình nguyện.

Khi Khổng Tước Linh hoàn thành cũng là lúc Doanh Trùng buông lỏng được bản thân, mấy mục đích đến Hổ Cứ bảo của hắn đều đã hoàn thành, tâm tình vui sướng ra về. Tâm tình cũng ảnh hướng đến tu hành, mấy ngày này hắn an nhàn tự tại, Đại Tự Tại huyền công đột nhiên tăng nhanh như gió, “khôn” mạch hắn đang xung kích tiến triển thần tốc. Dựa theo xu thế này tiếp tục tu hành, Doanh Trùng cảm giác trước khi về kinh hẳn có thể mở được “chấn” mạch, tiến vào võ tông cấp sáu. Bây giờ đường đệ của hắn Doanh Phi cũng mới chỉ là võ tông trung kỳ mà thôi.

Lúc này điều duy nhất làm hắn khó chịu là tiểu thư Mã Ấp quận thừa kia. Ngay khi hắn lên đường về kinh, chủ tớ nàng ta lại như cao dán chó, dính lấy đoàn xe của hắn.

Doanh Trùng từng lệnh người đi hỏi thì vị tiểu thư kia nói năng hùng hồn, nói lần trước suýt bị tập kích, có thể thấy đường này nguy hiểm như nào, giờ không theo đoàn xe của Doanh Trùng thì gặp nạn biết làm sao?

Lúc này Doanh Trùng còn tin tưởng thiếu nữ kia là tiểu thư Lý gia thì hắn đúng là quá ngu rồi…

Nhưng tổ chức “Dạ Hồ” dưới trướng hắn bản lĩnh còn kém, không thể điều tra ra được thân phận, bối cảnh thật sự của nàng ta nên chỉ đành bó tay không làm gì được. Có điều thân phận Lý tiểu thư kia không tra ra được nhưng Dạ Hồ lại thu được tin bất ngờ.

- Lý Tĩnh?

Trong xe ngựa, Doanh Trùng tay cầm tư liệu liên quan đến Lý Tĩnh mà kinh ngạc không thôi. Lý lịch vị Mã Ấp quận thừa này thật sự quá mức xuất sắc. Lý Tĩnh xuất thân Huỳnh Dương Lý thị, gia tộc này chỉ là tứ đẳng thế gia, khi xuất sĩ hương bình cao đến tứ phẩm trung thượng. Vài chức quan trước thì không có gì để nói, chỉ có đánh giá loại Ưu, trong chốn quan trường, loại Ưu để chỉ bình thường.

Nhưng sau khi thăng nhiệm Mã Ấp quận thừa, tất cả nghiệp vụ đều xử lý rất tốt. Đặc biệt là năm năm trước, ba nước Triệu Hàn Ngụy liên quân xâm phạm, Đại Tần bất đắc dĩ điều binh từ bắc xuôi nam chống đỡ, lại trải qua trận thua Thần Lộc nguyên, hao binh tổn tướng rất nhiều.

Khi đó Hung Nô phía bắc cũng thừa cơ đột tập, chia mấy vạn tấn công Mã Ấp nhưng không thể lay động mảy may Mã Ấp. Lúc đó biên quân phụ cận Mã Ấp đã bị điều động đi hết, chỉ còn hai trấn phủ quân và hơn vạn người trấn thủ. Lý Tĩnh có thể giữ được Mã Ấp bình yên đã là công lao rất lớn, thậm chí trong tình báo có nhắc đến Lý Tĩnh ở dã ngoại từng dùng quân lực ngang nhau đánh bại quân Hung Nô Vương Trướng.

Điều này lại càng khó tin, phải biết Hung Nô Tiên Ti là tập hợp nhiều tộc phương bắc, do thiếu kim loại và thợ thủ công nên hàng năm có rất ít mặc giáp. Vì thế dù võ sĩ trong tộc rất hung hãn hiếu chiến nhưng mặc giáp trong quân không nhiều, chỉ bằng một phần hai quân chế các nước Trung Nguyên.

Duy chỉ có Vương Trướng quân là ngoại lệ, đó là tinh nhuệ thuộc về Hung Nô Vương Đình. Sĩ tốt trong quân không chỉ chiến đấu mạnh mẽ mà số lượng mặc giáp cũng bằng với quân chế các nước Trung Nguyên.

Khi đó trong tay Lý Tĩnh chỉ có bảy ngàn phủ quân, vậy mà dám dũng cảm nghênh chiến, cuối cùng đánh bại quân Vương Trướng, trấn áp nhuệ khí đối phương, tranh thủ bình yên cho Mã Ấp quận.

Theo lẽ thường mà nói thì Lý Tĩnh với chiến công như này phải sớm được thăng chức rồi nhưng không biết là vị này đắc tội với ai, đến giờ vẫn là quận thừa nho nhỏ, bị người ép đến không thể lên được.

Điều này Doanh Trùng khá là không rõ, đại tài như vậy, gia thế cũng không kém, chẳng lẽ các đại lão trong Hàm Dương thành đều mù cả sao? Hắn tuy động lòng nhưng đáng tiếc tình cảnh hiện tại của hắn còn chẳng bằng Lý Tĩnh, mời chào lung lạc cái gì đó căn bản không làm được… Trừ khi có một ngày hắn thật sự nắm giữ An Quốc công phủ!

- Nguyệt Nhi, ngươi có biết Lý Tĩnh không?

Vốn Doanh Trùng không hi vọng biết được đáp án từ Nguyệt Nhi, dù sao đó cũng là chuyện tiết lộ thiên cơ. Nhưng bất ngờ là Nguyệt Nhi lại đáp ngay:

- Biết a, đó là tướng tài vô song phụ vương từng nhắc đến. Phụ vương vốn cũng có cơ hội chiêu Lý Tĩnh vào Thần Sách phủ của mình nhưng cuối cùng bỏ lỡ cơ hội, vì vậy tiếc nuối không thôi. Sau này phụ vương chạy khỏi Hàm Dương khởi binh phản Tần, chính người này nắm giữ Lương Châu, dùng mười vạn tàn binh cản bước phụ vương hai năm. Phụ vương từng nói nếu không phải vị kia không được Tần Lệ Đế tin dùng, nếu người kia được nắm giữ quân lính Đại Tần thì phụ vương phản Tần thất bại chắc chắn.

- Tần Lệ Đế? Đây là thụy hào (tên sau khi băng hà) sao? Rốt cuộc Nguyên Hữu Đế kia là ai?

Doanh Trùng nheo mắt chờ đợi nhưng hồi lâu không có đáp án. Hắn cũng biết việc này Nguyệt Nhi không thể tiết lộ nên đành đổi chủ đề:

- Ta không phải thụ phong An Vương sao? Tại sao lại có Thần Sách phủ?

Cho dù ngày sau bản vương khai phủ kiến nha thì cũng phải là An Vương phủ mới đúng.

- Trên đời có một Thần Sách phủ, một Thiên Sách phủ, một là của phụ vương, một thuộc về Đường Vương ở Triệu quốc.

Nguyệt Nhi lơ đễnh đáp, ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn lén mấy chiếc xe ngựa phía sau:

- Năm Thiên Thánh thứ ba mươi chín, Triệu Tần liên quân đánh vào Ngụy đô, Lý Thế Dân được lệnh Triệu Vương kiến tạo Thiên Sách phủ, chấp chưởng quân sự đất Ngụy. Thiên Thánh Đế không cam yếu thế, sắc phong phụ vương là An Vũ Quận Vương, hào Thần Sách Thượng Tướng, được lệnh khai phủ kiến nha, tổng quản một quân chính khu tiếp giáp Ngụy Quốc.

Doanh Trùng cẩn thận lắng nghe, ánh mắt lấp lánh suy tư nhưng hắn lập tức phát hiện Nguyệt Nhi không đúng. Nàng ta không chỉ lén nhìn phía sau, thần tình cũng thấp thỏm, căng thẳng, bất an lại có mấy phần chờ mong, hy vọng.

Doanh Trùng thấy vậy không khỏi kỳ quái hỏi:

- Ngươi đang nhìn gì vậy? Sao phải lén lút thế?

Thế gian này người có thể làm Nguyệt Nhi căng thẳng hẳn không nhiều.