Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 4 - Chương 25: Chết không có gì đáng tiếc




Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía trước, bốn vạn binh mã trong doanh trướng kia hiển nhiên không ngờ rằng có quân đội từ hai bên phía sau đánh lén, xách theo đại đao trường thương quần áo xốc xếch ra ngoài nghênh chiến, trong lúc nhất thời loạn thành một đoàn.

Bước đầu tiên này của Diệp Thiến đúng là chiếm được tiên cơ, đánh bất ngờ.

Diệp Thiến cũng không gia nhập vòng chiến, mà là ở phía sau chỉ huy, hai vạn binh mã hiển nhiên là được huấn luyện nghiêm chỉnh, lấy một địch hai, lại đánh bọc sườn ba phía, mùi máu tươi lan tràn ra.

“Bản công chúa là Diệp Thiến, người kế thừa dòng chính của hoàng thất Nam Cương, tương lai là nữ vương Nam Cương, niệm tình các ngươi nhất thời ngộ nhập lạc đường, nếu nguyện ý quy hàng, chuyện cũ bản công chúa sẽ bỏ qua!” Diệp Thiến hướng về phía binh sĩ nghênh chiến hô lớn.

“Các ngươi mau đầu hàng, chuyện cũ công chúa sẽ bỏ qua, tha chết cho bọn phản tặc các ngươi!”

” Các ngươi mau đầu hàng, chuyện cũ công chúa sẽ bỏ qua, tha chết cho bọn phản tặc các ngươi!”

. . . . . .

Người đi theo phía sau bảo vệ Diệp Thiến hô lớn.

Tiếng hét lớn một tiếng nối lại nối tiếp một tiếng, ở trong tiếng kêu vô cùng có lực xuyên thấu, vang dội cả vịnh Phần Thủy.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới bước thứ hai nhiễu loạn ý chí chiến đấu của quân địch, Diệp Thiến cũng làm được.

“Diệp Thiến tiểu nhi, ta là thúc thúc của ngươi! bản vương là Diệp Tiêu, người thừa kế dòng chính của Nam Cương vương thất.” Một đạo thân ảnh áo bào tro từ bên trong đi ra ngoài, tiếng nói vang lên có lực, lớn tiếng quát: “Đều không cho phép tin lời của nàng, bản vương nhận tổ quy tông, Nam Cương vương thất tìm mọi cách ngăn trở, âm thầm muốn giết bản vương, mới khiến cho bản vương bất đắc dĩ khởi binh!”

Binh sĩ vốn đang có chút hoang mang thấy Diệp Tiêu đi ra ngoài, do dự trên mặt đồng loạt không thấy, trong khoảnh khắc tinh thần tăng gấp đôi.

“Nhận tổ quy tông? Trăm năm trước phản bội Nam Cương, còn có mặt mũi trở lại nhận tổ quy tông?” Diệp Thiến nhìn Diệp Tiêu đi ra ngoài, hắn đã không phải là dung mạo của Tần Thừa tướng, đã dịch dung, nàng cười lạnh nhìn hắn, “Ba mươi năm trước ngươi muốn nhận tổ quy tông, tổ phụ thấy một chi các ngươi lưu lạc bên ngoài sinh lòng nhân từ, sau đó ngươi hóa cẩu thành hổ, lòng muông dạ thú, tổ phụ mới bị ngươi làm hại, hôm nay ngươi còn có mặt mũi bước vào đất Nam Cương?”

“Bản vương làm việc chính trực, năm đó một chi của tằng tổ phụ quy thuận Thiên Thánh thuận theo thiên lý, Thiên Thánh nhất thống, sau đó không phải là Nam Cương cũng xưng thần làm nô? Diệp Thiến tiểu nhi, ngươi một nha đầu chưa đủ lông đủ cánh còn có thể ý kiến cái gì?” Diệp Tiêu quát lên phẫn nộ, “Chuyện ba mươi năm trước không phải là ta gây nên.”

“Thuận theo thiên lý cũng không nên giết tổ giết cha, mất hết nhân tính. Trăm năm trước nếu các ngươi đã cút ra khỏi Nam Cương thì cũng đừng trở lại!” Diệp Thiến cũng giận dữ, “Ba mươi năm trước không phải là ngươi gây nên thì là người phương nào gây nên? Bản công chúa đã sớm điều tra xong, năm đó người hẹn Hoàng tổ phụ ra chính là ngươi.”

Diệp Tiêu bỗng nhiên dùng tay giật dịch dung trên mặt, lộ ra tướng mạo Tần Thừa tướng, lớn tiếng quát: “Bản vương vẫn ở Thiên Thánh, ba mươi năm trước vừa mới vào triều làm tướng, làm sao có thể tới Nam Cương hại người? Diệp Thiến tiểu nhi, bản vương là huyết mạch của chân chính Nam Cương, giữ lại huyết mạch Nam Cương vương thất, mà còn ngươi? Còn ngươi chính là dư nghiệt tiền triều!”

“Tần Thừa tướng, ngươi quả nhiên lộ ra diện mạo rồi? Ngươi luôn mồm tự xưng bản vương, chẳng phải quá buồn cười sao? Nam Cương vương thất cũng không có Vương gia như ngươi!” Diệp Thiến nhướng lông mày lên, giận dữ nói: “Bản công chúa xuất thân là công chúa của Nam Cương vương thất, bao nhiêu ánh mắt nhìn thấy, tên phản tặc ngươi nói bản công chúa là dư nghiệt tiền triều? Cẩn thận bị người trong thiên hạ cười đến rụng răng!”

Diệp Tiêu hừ lạnh một tiếng, ” Nam Cương Vương Hậu là dư nghiệt tiền triều Mộ Dung thị, nữ nhi nàng sinh ra, không phải là dư nghiệt tiền triều thì là cái gì?”

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, không nghĩ tới Tần Thừa tướng nói ra những lời này .

“Ngươi nói hươu nói vượn! Mẫu hậu ta là nữ tử bình dân.” Diệp Thiến nghe vậy lại càng giận dữ.

“Có phải trên cổ ngươi trên cổ đeo một khuyên tai ngọc hay không? Phía trên khuyên tai ngọc khắc một chữ Mộ?” Diệp Tiêu nhìn chằm chằm cổ Diệp Thiến.

Sắc mặt Diệp Thiến hơi đổi, cả giận nói: “Không có!”

Diệp Tiêu tức giận hừ, “Diệp Thiến tiểu nhi, ngươi đừng không thừa nhận, cái khuyên tai ngọc kia chính là vật di truyền của Mộ Dung thị, là công chúa sót lại của hoàng thất. Mẫu hậu ngươi mới không phải nữ tử bình dân gì, mà là dư nghiệt của Mộ Dung thị.”

“Ít ở đây nói hưu nói vượn đi! Hôm nay bản công chúa không thay lịch đại Nam Cương vương thất liệt tổ liệt tông xử trí tên phản đồ ngươi thì bản công chúa hổ thẹn với chữ Diệp.” Diệp Thiến không cùng hắn nói nhảm nữa, một đoàn hắc vụ đánh úp về phía Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu cười ha ha, “Ngươi đã không tôn trọng thúc thúc ta đây, vậy ta cũng sẽ không khách khí với ngươi, để ta giúp ngươi kiến thức một chút chú thuật chân chính của Nam Cương vương thất.” Dứt lời, hắn giương một tay lên, một đoàn hắc vụ đánh úp về phía Diệp Thiến.

Hắc vụ của hai người không phải là hắc vụ thuần túy, mà là trong hắc vụ đều trộn lẫn đồ vật màu đen hình dáng viên bi.

Vân Thiển Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Diệp Thiến nhìn hai người, khóe mắt nhìn lướt qua cổ Diệp Thiến, nơi đó đúng là loáng thoáng có một chiếc khuyên tai ngọc. Nàng từng cùng ngủ một giường với Diệp Thiến, cũng nhìn thấy qua cái khuyên tai ngọc kia, có điều khi đó không quá chú ý mà thôi. Nếu phía trên thật sự khắc chữ “Mộ”, như vậy lời của Diệp Tiêu tám chín phần là đúng.

Nhớ tới hôm đó Mặc Cúc tìm được tư liệu về Nam Cương quốc cữu, ghi lại hai mươi năm trước Nam Cương quốc cữu mang theo hai muội muội gặp Nam Cương Vương cùng với Nam Lương vương ở núi Thiên Nữ, sau khi trải qua một phen vướng mắc, hai muội muội một gả cho Nam Cương Vương, một gả cho Nam Lương vương. Nhưng không biết thân phận lai lịch của bọn họ, đến nay vẫn là bí ẩn. Nếu bọn họ là người còn sót lại của Mộ Dung thị tiền triều, như vậy…

Hai đoàn hắc vụ đụng vào cùng nhau, “Phanh” một tiếng, phát ra mấy tiếng vang “Xuy xuy”.

Suy nghĩ của Vân Thiển Nguyệt bị cắt đứt, thấy Diệp Tiêu lùi một bước, Diệp Thiến lùi hai bước.

Sau khi Diệp Thiến lùi hai bước, một lần nữa xuất thủ, lần này khí thế bén nhọn hơn so với vừa rồi, đồng dạng là hắc vụ, trong hắc vụ không còn là viên bi màu đen, mà là viên bi màu nâu.

Diệp Tiêu cũng xuất thủ lần nữa, khí thế cũng mãnh liệt hơn so với vừa rồi, trong hắc vụ không còn là viên bi màu đen, mà là viên bi màu đỏ.

Hai đoàn hắc vụ ở giữa không trung gặp nhau, cũng phát ra mấy tiếng vang “Xuy xuy”, nhưng lần lại không vừa tiếp xúc lập tức nổ tung, mà lâm vào thế đánh giằng co ngươi tới ta lui ngươi lui ta vào, một lát sau, ở giữa hắc vụ dâng lên ngọn lửa, trong lúc nhất thời chỗ này ánh lửa ngất trời, soi sáng rực.

Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng quan sát hai người đánh nhau, cũng đồng thời theo dõi cuộc chiến, lâu như vậy vẫn không thấy Tần Ngọc Ngưng ra ngoài, hai phe binh lính đánh đến kịch liệt, mùi máu tươi càng ngày càng nồng đậm.

Lúc này phía thành Phần Thủy truyền đến một tiếng hô to, “Ủng hộ công chúa, đánh bại phản tặc, bảo vệ quốc thổ Nam Cương!”

” Ủng hộ công chúa, đánh bại phản tặc, bảo vệ quốc thổ Nam Cương!”

” Ủng hộ công chúa, đánh bại phản tặc, bảo vệ quốc thổ Nam Cương!”

. . . . . .

Một tiếng cao hơn một tiếng, tựa như những làn sóng đại dương đánh tới, ngay tức khắc trống trận vang lớn, tiếng kêu rung trời, tựa hồ có hơn vạn binh mã đánh về phía vịnh Phần Thủy, tiếng vó ngựa giẫm đạp chấn động cả vùng đất.

Vân Thiển Nguyệt theo âm thanh nhìn lại, mơ hồ thấy cửa thành Phần Thủy mở rộng ra, một đám nhân mã đông nghịt có xu thế bao vây về hướng này. Hiển nhiên cùng hai vạn binh mã của Diệp Thiến mang đến tạo thành xu thế giáp công.

Diệp Thiến thấy Vân Mộ Hàn xuất binh từ thành Phần Thủy, cánh môi nhếch lên lộ ra một nụ cười, nhưng ngay sau đó, nụ cười hóa thành bén nhọn, tựa hồ năng lượng toàn thân trong khoảnh khắc tăng vọt gấp đôi, thoáng cái đánh lui Diệp Tiêu về phía sau mấy bước.

Mặc dù trên mặt Diệp Tiêu hiện lên vẻ bối rối, nhưng cũng rất nhanh liền biến thành ngoan lệ, bỗng nhiên văng hai đồ vật đỏ rực từ trong tay áo ném về phía Diệp Thiến.

Diệp Thiến cũng không cam chịu yếu thế, cũng từ trong tay áo văng hai đồ vật đỏ rực ném về phía Diệp Tiêu.

Vân Thiển Nguyệt tinh tường thấy là hai con bọ cạp màu đỏ cùng với hai con rết màu đỏ khổng lồ.

Bọ cạp màu đỏ cùng với rết màu đỏ chống lại nhau, phát ra hai tiếng phát vang, đồng quy vu tận.

Trong miệng Diệp Tiêu bỗng nhiên niệm một câu gì đó, thi thể gãy lìa trên mặt đất dường như sống lại, đồng loạt bay về phía Diệp Thiến.

Diệp Thiến mặt không đổi sắc, trong miệng cũng niệm một câu gì đó, trong khoảnh khắc đao kiếm binh khí ném trên mặt đất cũng như một loại vật còn sống, bay về phía Diệp Tiêu.

Thi thể gãy lìa cùng đao kiếm anh thương gặp nhau, trong lúc nhất thời ở giữa hai người bùm bùm đánh thành một đoàn, tiếng vang không ngừng.

Vân Thiển Nguyệt kéo khăn che mặt, mùi máu tươi vẫn xông vào mũi miệng, nàng lãnh tĩnh nhìn.

Chỉ thấy đội ngũ của thành Phần Thủy vừa muốn xông vào doanh địa, bỗng nhiên những người hàng trước phát ra mấy tiếng kêu thảm thiết, người với ngựa đồng loạt ngã quỵ. Đợt người thứ hai tiến lên, cũng phát sinh chuyện y hệt, còn chưa nhích tới gần, đã kêu thảm thiết ngã quỵ.

Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, nhìn nơi đó, nơi ấy có chút sương mù dày đặc, nhìn không rõ lắm.

“Sở phu nhân, ngươi đi qua nghênh đón Mộ Hàn!” Diệp Thiến nghe thấy được binh mã giáp công phát ra tiếng kêu thảm thiết, hô lên với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt ngồi bất động trên lưng, thản nhiên nói: “Ngươi không cần lo lắng, chẳng qua chỉ là trận địa nho nhỏ mà thôi, Vân Phò mã ứng phó được.”

Diệp Thiến nghĩ một chút thấy cũng đúng, không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía đó, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng, cũng không có đi qua. Nghĩ lại lúc trước ở hoàng cung Nam Cương uống rượu Diệp Thiến nói một phen, nhất là câu kia”Bây giờ ta không còn tưởng niệm những người khác nữa, biết rõ mình nên cần cái gì. Ta cùng Phò mã của ta, sẽ là tế thủy trường lưu, lâu ngày sinh tình. Nếu hai người trải qua cả đời mà không có tình yêu thì quá thê thảm rồi. Ta dùng hết toàn lực, cũng phải yêu hắn.”, bởi vì một câu nói kia, nàng cũng phải vì Vân Mộ Hàn bảo vệ tốt Diệp Thiến, ở chỗ này hộ pháp cho nàng, không thể để cho Tần Thừa tướng được như ý.

“Đều lui về phía sau!” Vân Mộ Hàn truyền đến một tiếng hô to.

Binh lính đồng loạt lui về phía sau, một lát sau, nơi đó không tiếp tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết nữa.

Vân Thiển Nguyệt phất tay xua tan hắc vụ lượn lờ trước mắt, nhìn lại, chỉ thấy phía trước rõ ràng hơn một chút, mơ hồ thấy tuấn nhan lạnh lùng của Vân Mộ Hàn nhìn về địa phương phía trước binh lính mới vừa ngã ngựa kêu thảm thiết, một thân ảnh màu lam mờ mịt ngồi nơi đó, nàng hé mắt.

“Lam gia chủ, bản gia chủ vừa tới đã nhìn thấy ngươi ngồi ở trong trận, là niệm Phật sao?” Giọng nói tà mị của Phong Tẫn truyền đến, giây lát sau, từ phía sau đánh ngựa đi lên trước, đi tới bên cạnh Vân Mộ Hàn, nhướng mày nói: “Không muốn tham niệm hồng trần muốn xuất gia rồi sao? Nhưng ngươi muốn xuất gia cũng không nên ngồi ở chỗ này, hẳn là đi am ni cô chứ?”

“Bản gia chủ thích ngồi nơi này uống trà có gì không tốt, Phong gia chủ có muốn đi vào uống một chén hay không?” Giọng nói của Lam Y vang lên.

“Nếu Lam gia chủ có lời mời, bản gia chủ thế nào cũng phải cho ngươi mặt mũi, dù sao ta và ngươi đã từng sắp kết hôn.” Phong Tẫn tà mị cười một tiếng, bỗng nhiên bỏ ngựa, phi thân vào trong trận.

Hắn mới vừa vào trong trận, nơi đó bỗng nhiên tràn ngập hắc vụ.

“A, thì ra là trong trận này không chỉ có một mình Lam gia chủ đang uống trà, còn có Tần tiểu thư!”Tiếng cười Phong Tẫn từ trong trận truyền đến, kêu lên với người bên ngoài, “Quốc cữu đại nhân, có phải ngươi cũng nên đi vào uống một chén hay không? Mặc dù Tần tiểu thư là nữ nhi của kẻ phản tặc, nhưng dù sao cũng là người Nam Cương, có phải ngươi nên đi vào nhận người thân một chút hay không?”

“Nhận người thân cũng không cần! Trừ loạn còn không sai biệt lắm!” Giọng nói của Nam Cương quốc cữu vang lên, từ phía sau phi thân nhảy vào phía trong trận, cùng lúc đó, hắn quăng một người về phía Vân Thiển Nguyệt, “Sở phu nhân, người của ngươi, tiếp lấy!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía người bị ném tới là Trầm Chiêu, nàng nhẹ nhàng phất tay, kéo hắn lại, vững vàng ngồi ngay ngắn sau nàng ở trên ngựa.

Trầm Chiêu tựa hồ bị ném có chút mê muội, một hồi mới thích ứng được, vội vàng từ phía sau bắt được cánh tay Vân Thiển Nguyệt, gấp giọng hỏi: “Sở cô nương, thân thể của ngươi thế nào? Có khỏe không?”

Vân Thiển Nguyệt nghe ra giọng điệu quan tâm của hắn, quay đầu lại ôn hòa cười một tiếng với hắn, “Ta rất khỏe, không có chuyện gì.”

“Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, hôm đó làm ta sợ hãi một phen.” Trầm Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng với hắn, nhìn Diệp Thiến cùng Diệp Tiêu đánh nhau kịch liệt, vốn là nàng cho rằng Diệp Tiêu có bao nhiêu lợi hại, chú thuật của Diệp Thiến không bằng hắn, nhưng hôm nay xem ra Diệp Thiến công chúa Nam Cương này tóm lại không phải là người bất tài đấy, hai người rõ ràng là người tám lạng kẻ nửa cân, mặc dù Diệp Thiến không chiếm thượng phong, nhưng cũng không có rơi xuống hạ phong. Nàng nói với Trầm Chiêu: “Không phải ngươi vẫn nhớ tới di ngôn của vị kỳ nhân kia sao? Bây giờ thử một chút, ra tay trợ giúp Diệp Thiến, giết hắn rồi, ngươi cũng coi như trả nợ ân tình cho vị kỳ nhân có kia.”

Trầm Chiêu gật đầu, từ trong lồng ngực lấy ra một lọ nước, đổ nước vào lòng bàn tay, ngón tay vẽ ra ký hiệu cổ quái tại trên lòng bàn tay, hắn vừa mới vẽ ra đã nhắm ngay về phía Diệp Tiêu, bỗng nhiên nói với Vân Thiển Nguyệt: “Không đúng, Sở cô nương, người này không phải là Diệp Tiêu.”

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhìn về phía Trầm Chiêu, “Hắn không phải là Diệp Tiêu?”

“Không phải, hắn và người mà ngày hôm trước ngươi để cho ta tìm cùng với người mà hôm trước ta tới giao thủ không phải là một người.” Trầm Chiêu lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy sắc mặt ngưng trọng, nhìn Trầm Chiêu, lãnh tĩnh hỏi, “Ngươi xác định?”

Trầm Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Tiêu đang giao thủ kịch liệt với Diệp Thiến giao, khẳng định gật đầu, “Xác định, không phải là người kia! Thủy thuật của ta hướng về phía hắn không có cảm giác quen thuộc hôm đó, rất xa lạ. Tuyệt đối không phải là một người.”

Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, nàng vừa mới nghi ngờ cảm thấy Diệp Tiêu không phải là phế vật như thế, ngay cả Dung Cảnh cũng nói hắn có mấy cấm thuật thất truyền của Nam Cương, mà Diệp Thiến không có, nhưng hiện tại xem hai người đấu pháp, hắn không thật sự lợi hại hơn Diệp Thiến. Nàng lập tức nói: “Dùng thủy thuật của ngươi lập tức tìm ra chỗ của hắn.”

Trầm Chiêu gật đầu, mở một tay ra, một tay chỉ vào lòng bàn tay, có nước giọt ngưng tụ mà thành ký hiệu cổ quái bỗng nhiên di chuyển từ trên người Diệp Tiêu cùng Diệp Thiến đánh nhau, chuyển về phía sông Phần Thủy. Một lát sau, Trầm Chiêu nói: “Sở cô nương, không tốt, hắn ở trên sông Phần Thủy thi thuật.”

“Đi, ta mang ngươi đi qua!” Vân Thiển Nguyệt biết Diệp Tiêu giả không làm gì được được Diệp Thiến, liền không bảo vệ nàng nữa, lôi kéo Trầm Chiêu phi thân lên, thi triển khinh công đi về phía sông Phần Thủy.

Vùng chiến trường này vốn là ở vịnh Phần Thủy, cho nên cách sông Phần Thủy chỉ mấy trăm mét. Một lát sau, hai người liền đi tới bờ sông Phần Thủy.

Vân Thiển Nguyệt vừa mới đỡ Trầm Chiêu nhẹ nhàng rơi xuống, đê sông Phần Thủy bỗng nhiên sụp đổ, trong khoảnh khắc nước sông tuôn ra khắp nơi, dũng mãnh lao về phía chiến trường mấy vạn người đang đánh nhau.

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt run lên, nghĩ tới Diệp Tiêu thật là độc ác, hắn dùng giả đánh tráo mê hoặc Diệp Thiến, còn chân chính bản thân thì ở sông Phần Thủy thi thuật ý định nhấn chìm Thất quân, ngay cả người của chính hắn cũng không cần, chỉ muốn phá hủy Diệp Thiến cùng những binh lính Nam Cương này. Mấy vạn nhân mạng. Nàng nhất thời giận dữ, bỗng nhiên phất tay, đầu ngón tay ngưng tụ một đoàn linh khí, mặc niệm, “Nếu nước có hồn, nghe ta nói, ngừng!”

Vân Thiển Nguyệt dứt lời, lũ lụt dang mãnh liệt tuôn ra bỗng nhiên ngừng lại.

Trầm Chiêu mở to hai mắt, không dám tin hoảng sợ nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Sở. . . . . . Sở cô nương ngươi. . . . . .”

“Mau tìm Diệp Tiêu!” Vân Thiển Nguyệt ngưng tụ linh khí trên đầu ngón tay trầm giọng ra lệnh.

Trầm Chiêu nghe vậy không dám trì hoãn, y theo phương pháp vừa nãy, làm bọt nước ngưng tụ thành âm phù quỷ quái thổi về phía bờ sông, hắn lập tức nói: “Hắn ở dưới gốc cây hòe bên kia bờ sông.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay chỉ về phía đê điều vừa mới mỡ, nhẹ giọng nói thầm: “Xếp, đắp bờ!”

Chỉ thấy đá vụn của đê điều vừa mới vỡ trong khoảnh khắc tụ lại chung một chỗ, từng cục xếp chồng lên nhau, không tới chốc lát, liền xếp thành một con đê, mặc dù không bằng nguyên trạng, nhưng đã ngăn trở nước không mãnh liệt tuôn ra ngoài nữa.

Sắc mặt Trầm Chiêu trắng bệch như tờ giấy, tận mắt nhìn thấy, nói không nên lời.

Vân Thiển Nguyệt thả tay xuống, không nói thêm lời nào, lôi kéo Trầm Chiêu kinh hãi thành pho tượng phi thân lên, đạp lên bèo cùng với gỗ nổi trên mặt sông thi triển khinh công bay về phía bờ bên kia. Mặc dù con sông này rộng, nhưng khinh công của nàng cực cao, mấy cái lên xuống đã tới bên kia bờ sông.

Dưới cây hòe, có hai người một đứng một ngồi, một người là lão giả xa lạ, một người là Thương Đình.

Hai người đều nhìn nước sông bị ngăn cản trong khoảnh khắc, không dám tin, trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Trầm Chiêu, dùng khả năng của ngươi, giết!” Vân Thiển Nguyệt trầm giọng phân phó Trầm Chiêu.

Trầm Chiêu nghe vậy nhất thời bừng tỉnh, nhận ra người này chính là Diệp Tiêu chân chính, trong khoảnh khắc Thủy thuật trong lòng bàn tay hắn chỉ về phía Diệp Tiêu, lớn tiếng thì thầm: “Nước tái tiên hồn, tôn kính tiên sư, bắn chết quốc tặc, dẹp loạn dư hận. Giết!”

Hắn dứt lời, phía sau hắn ở giữa sông Phần Thủy bỗng nhiên lao ra một đạo thủy tuyến, như lợi kiếm lướt qua hắn thẳng tắp đâm về phía Diệp Tiêu ngồi ở dưới cây hòe.

Lúc này Diệp Tiêu cũng bừng tỉnh, vẽ một vòng nước trên mặt bàn, một đạo thủy tuyến cũng xông về Trầm Chiêu.

Vân Thiển Nguyệt đang yên lặng bỗng nhiên ngưng tụ linh lực ở đầu ngón tay niệm một tiếng với Diệp Tiêu, “Ngừng!”

Trong khoảnh khắc Thủy tuyến của Diệp Tiêu đột nhiên ngừng lại, hắn cả kinh, trên mặt kinh dị còn chưa thối lui lại lần nữa xuất hiện trong mắt, trong khoảnh khắc kinh dị biến thành kinh hãi, giây lát biến thành hoảng sợ, sau đó dường như hắn muốn nói gì, cột nước của Trầm Chiêu đã phá tan phòng hộ của hắn, bao vây lấy hắn, chỉ nghe”Xuy xuy xuy” mấy tiếng vang tương tự như đao kiếm đâm rách.

Lúc này Thương Đình cũng bừng tỉnh, biến sắc, muốn ra tay cứu Diệp Tiêu.

“Thương thiếu chủ, biệt lai vô dạng!” Lúc này Vân Thiển Nguyệt lên tiếng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng trầm tĩnh nhìn Thương Đình.

Trong nháy mắt Thương Đình dừng lại, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, trong lúc nhất thời không nói chuyện.

“Thương thiếu chủ muốn cứu người cần phải nghĩ kỹ, chớ vì giúp một tên phản tặc mà bồi cả tính mạng.” Vân Thiển Nguyệt lần nữa nói.

Thương Đình bỗng nhiên híp híp mắt, nhìm chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt bén nhọn, “Thì ra là Sở phu nhân! Người ở trong núi sâu điều khiển những độc vật kia cắn ta bị thương là Sở phu nhân?”

“Thương Thiếu chủ chỉ nghĩ đến ta điều khiển độc vật cắn ngươi bị thương, làm sao lại không nghĩ đến là ta thả ngươi một con ngựa ?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, lạnh lẽo nói: “Nếu ta không dừng tay, Thương thiếu chủ có thể tưởng tượng hậu quả ngay lúc đó.”

Sắc mặt Thương Đình trầm xuống, “Nói như vậy bản thiếu chủ nên cám ơn Sở phu nhân hạ thủ lưu tình rồi?”

“Đúng là Thương thiếu chủ nên cám ơn ta! Nếu không phải bản phu nhân niệm tình phu quân ta là người Sở gia trong thập đại thế gia, ta cũng coi như là người Sở gia, còn bởi vì ngọn nguồn giữa Hồng các cùng thất đại thế gia, thì bản phu nhân sẽ không hạ thủ lưu tình với Thương thiếu chủ.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

“Sở phu nhân rất lợi hại, thậm chí còn có bản lãnh như thế!” Thương Đình sắc mặt trầm tĩnh lại.

Vân Thiển Nguyệt không cho ý kiến.

Trong khi hai người đang nói chuyện, tiếng vang “Xuy xuy” vẫn không ngừng đánh vào trên người Diệp Tiêu, hắn bị cột nước vây quanh giống như là con nhộng, tay Trầm Chiêu vẫn chỉ vào Diệp Tiêu, sắc mặt tái nhợt, nhưng thần sắc kiên nghị.

Vân Thiển Nguyệt không hoài nghi chút nào, lúc này Diệp Tiêu đang bị vô số thanh đao kiếm lăng trì, bị nàng ngăn cản, hôm nay đối với Trầm Chiêu không có võ công chỉ có thủy thuật, hắn cũng không có sức đánh trả.

Thương Đình không nói thêm gì nữa, môi mỏng mìm thành một đường, cũng không có ý định cứu Diệp Tiêu nữa. Có lẽ hắn biết, lúc này cho dù hắn ra tay cũng vô dụng.

Một lát sau, Vân Thiển Nguyệt nói: “Trầm Chiêu, lui tay đi!”

Trầm Chiêu nghe vậy lập tức rút tay về, trong khoảnh khắc nước bao vây Diệp Tiêu rút lui, mang theo một mảnh huyết khí, trở về trong sông, khiến nước sông nhiễm đỏ một mảnh.

Diệp Tiêu vốn đang ngồi lúc này đã mềm nhũn ngã trên mặt đất, cả người là máu, trên người vô số vết thương, ngay cả trên mặt của hắn cũng vậy, cả người biến thành một huyết nhân, đã nhìn không ra bộ dáng.

Trầm Chiêu lắc lư thân thể, muốn ngã trên mặt đất.

Vân Thiển Nguyệt duỗi tay ra đỡ hắn, linh lực trong lòng bàn tay theo huyệt đạo vận chuyển vào cơ thể hắn từng chút một, Trầm Chiêu đứng vững thân thể, vốn là ánh mắt muốn nhắm lại lại mở ra, sắc mặt trắng bêch quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, há miệng, không phát ra âm thanh nào.

“Làm sao? Thân thể không thoải mái?” Vân Thiển Nguyệt ôn hòa hỏi.

Trầm Chiêu lắc đầu, thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, một lát sau, có khàn giọng lên tiếng: “Vừa nãy có chút, chỉ là bây giờ khá hơn rồi.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thả tay xuống, nhìn về phía Thương Đình, mặt mày trong trẻo lạnh lùng, “Hiện tại Thương Thiếu chủ còn ở lại chỗ này không rời đi?”

Thương Đình không đáp ngược lại nói: “Sở phu nhân có một điểm giống với một người ta biết, vô luận ở nơi đâu, cũng không thiếu nam nhân.” Dứt lời, hắn nhìn Trầm Chiêu một cái, cười nói: “Vậy mà Sở gia chủ có thể yên tâm Sở phu nhân, thật làm cho Bản thiếu chủ bội phục lòng dạ của Sở gia chủ.”

“Phu quân là quân tử, tự nhiên sẽ không có lòng tiểu nhân!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn Thương Đình, nhắc nhở: “Nếu Thương Thiếu chủ còn không đi cứu Lam gia chủ, hôm nay thổ địa Nam Cương sẽ chôn thêm một phương hồn.”

“Bản thiếu chủ có nên tạ ơn Sở phu nhân hôm nay lại thả ta một con ngựa hay không?” Thương Đình nhướng mày.

“Chẳng lẽ thương Thiếu chủ cũng muốn hôm nay chôn xương ở Nam Cương? Bản phu nhân có thể thành toàn ngươi.” Vân Thiển Nguyệt cũng nhướng mày.

Thương Đình bỗng nhiên cười, đưa tay phủi phủi nước đọng trên y phục, nhìn Vân Thiển Nguyệt thật sâu, “Sở phu nhân, sau này còn gặp lại!” Dứt lời, hắn điểm nhẹ mũi chân, bay về phía một chỗ bờ bên kia.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh Thương Đình đạp trên nước đi ở trên mặt nước, tay áo tung bay, khinh công tuấn dật.

“Sở cô nương, ngươi. . . . . . Ngươi cứ thả hắn như vậy? Không phải là thả hổ về núi sao? Hắn là người đi chung đường cùng cái quân bán nước này.” Trầm Chiêu nhìn Thương Đình rời đi, nói với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Mười năm trước, tóm lại là bởi vì sự can dự của ta nên gia gia của hắn mới chết. Coi như là thiếu hắn một mạng, lúc này coi như trả lại đi!” Dứt lời, nàng bổ sung: “Huống chi thập đại thế gia còn chưa tới trình độ ngươi chết ta sống máu chảy thành sông, hôm nay người chết đủ nhiều rồi, coi như xong đi.”

Trầm Chiêu cái hiểu cái không gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt đứng ở tại chỗ bất động, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Thương Đình bay qua bờ sông bên kia tiến vào trong trận. Mà bên kia Diệp Thiến đang dùng kiếm kề vào cổ Diệp Tiêu giả, tựa hồ phát hiện Diệp Tiêu này không phải Diệp Tiêu kia, gầm lên hỏi: ” Diệp Tiêu chân chính đâu? Ở đâu?”

Người nọ không đáp trả lại câu nào.

“Diệp Thiến, Diệp Tiêu chân chính ở chỗ này, đã bị Trầm Chiêu giết báo thù cho sư phụ!” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Vân Thiển Nguyệt vang lên. Giọng nói của nàng ngưng tụ nội lực, xuyên thấu qua bên kia bờ sông, không chỉ truyền đến trong tai Diệp Thiến, cũng truyền đến trong tai mọi người.

Dường như lúc này Diệp Thiến mới phát hiện Vân Thiển Nguyệt ở bên kia bờ sông, nàng cất giọng hỏi, “Thật sự?”

“Thật sự!” Vân Thiển Nguyệt chắc chắn trả lời.

Diệp Thiến run lên cổ tay, trong khoảnh khắc Diệp Tiêu giả bị chặt rơi đầu, nàng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, cất giọng hô lớn, “Diệp Tiêu phản tặc đã chết, lúc này các ngươi đầu hàng, bản công chúa sẽ đặc xá các ngươi vô tội! Nếu người nào không muốn đầu hàng, toàn bộ đều giết!”

Diệp Thiến cũng dùng nội lực ngưng tụ, toàn bộ chiến trường tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng giọng nói của nàng.

Bốn vạn nhân mã Diệp Tiêu dẫn dắt vốn đã chết non nửa, lúc này thấy Diệp Tiêu đã chết, cũng mất đi chiến ý, liếc mắt nhìn lẫn nhau, nhất tề ném binh khí, một mảng lớn phần phật quỳ xuống.

Ngay sau đó, người chiến đấu bên trong khắp trường chiến liên tiếp quỳ rạp xuống đất.

Trong khoảnh khắc thế cục đảo ngược về hướng Diệp Thiến.

Lúc này nơi bố trí phương trận kia cũng tan rã, Thương Đình ôm Lam Y ra khỏi phương trận, nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt bên kia bờ sông, phi thân rời đi. Giây lát sau, Nam Cương quốc cữu cùng Phong Tẫn ra khỏi phương trận, hai người cũng không đuổi theo Thương Đình, mà là đi về phía bên kia bờ sông.

Khinh công hai người đều vô cùng tốt, đạp lên bèo cùng với gỗ nổi trên mặt sông, hơn mười cái lên xuống đã tới bờ bên kia.

Hai người trước sau nhẹ nhàng rơi xuống, đứng vững gót chân, Nam Cương quốc cữu đi về phía Diệp Tiêu đã chết nằm trên mặt đất, nhìn thoáng qua nói: “Không sai, đây là Diệp Tiêu thật.” Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Chiêu, khen: “Tiểu tử, ngươi giết Diệp Tiêu, từ nay về sau, thiên hạ này có chỗ cho ngươi. Ngươi dương danh thiên hạ rồi!”

Trầm Chiêu kéo kéo khóe miệng, lại không nở nụ cười, liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, lắc đầu, thấp giọng nói: “Là Sở cô nương giúp ta, nếu không ta cũng không giết được Diệp Tiêu. Sở cô nương lợi hại hơn ta.”

“Người là ngươi giết, ta chỉ đưa ngươi tới bên kia bờ sông hộ pháp cho ngươi mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt biết lúc trước nàng dùng linh thuật khống chế được nước, đắp lại đê, khiến cho Trầm Chiêu kinh hãi, nhưng chuyện này chỉ có thể kết thúc trong lòng nàng cùng Trầm Chiêu, công lao này phải là của hắn, lúc ấy Thương Đình ở bên kia bờ sông, đê sụp đổ cùng khôi phục những biến hóa đó chỉ trong khoảnh khắc, hắn không thấy được là nàng động tay.

Trầm Chiêu vốn thông minh, lập tức hiểu ý tứ của Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “May là không phụ phó thác của vị kỳ nhân kia!”

Nam Cương quốc cữu đi tới vỗ vỗ bả vai Trầm Chiêu, “Tiền đồ vô lượng a!”

Trầm Chiêu khẽ cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Phong Tẫn nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, ánh mắt có chút âm trầm, nhưng cũng không nói chuyện.

“Tần Ngọc Ngưng đâu? Đã chết?” Vân Thiển Nguyệt hỏi Nam Cương quốc cữu.

Sắc mặt Nam Cương quốc cữu trầm xuống, lắc đầu, “Tần Ngọc Ngưng kia cũng là giả, căn bản không phải là thật.”

Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, “Tần Ngọc Ngưng cũng là giả?”

“Ừ!” Nam Cương quốc cữu gật đầu, “Ta cũng bị nàng mê hoặc, giết nàng xong mới phát hiện là giả. Dùng thuật truy tung, nhưng truy tung không tới, có lẽ là không ở thành Phần Thủy nữa.” Dứt lời, hắn nói với Trầm Chiêu: “Ngươi truy tung thử một chút.”

Trầm Chiêu gật đầu, lòng bàn tay dẫn dắt thủy thuật hóa thành phù chú, một lát sau, hắn thả tay xuống, lắc đầu, “Đúng là không có ở thành Phần Thủy.”

“Không nghĩ tới hai cha con này đều có bản lãnh như vậy, treo đầu dê bán thịt chó tìm thế thân.” Vân Thiển Nguyệt cũng ngoài dự đoán.

“Hẳn là đã sớm bồi dưỡng thế thân, nếu không sẽ không tinh thông chú thuật Nam Cương như thế, lấy giả đánh tráo đến loại trình độ này.” Nam Cương quốc cữu nhìn Diệp Tiêu đã chết trên mặt đất nói: “Có điều Diệp Tiêu đã chết coi như là thành một công lớn, bốn vạn binh mã này đã chết hơn vạn người, còn lại cũng bị Thiến nhi thu phục, Diệp Linh Ca chỉ là một tiểu nha đầu, cũng không thể trở mình.”

“Nàng có thể đi kinh thành Nam Cương hay không? Dù sao Diệp công chúa ở chỗ này, vạn nhất nàng đi kinh thành Nam Cương, sợ rằng không tốt. . . . . .” Trầm Chiêu nói.

Nam Cương quốc cữu nghe vậy nghĩ tới nhìn thoáng qua về phía kinh thành Nam Cương, gật gật đầu nói: “Cũng chưa biết chừng. Một lát nữa Thiến nhi dọn chiến trường xong, sau khi kiểm kê binh lực, lập tức hồi kinh. Diệp Tiêu đã chết, bốn vạn binh mã chết một vạn còn lại ba vạn cũng bị thu phục, kinh thành có mười vạn binh mã do Thừa tướng, tướng quân dẫn dắt, nàng ta chỉ một tiểu nha đầu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không gây ra cái gì nghiêm trọng.”

Trầm Chiêu không nói thêm gì nữa.

“Đi, chúng ta qua bờ bên kia! Đưa thi thể lão già này cho Thiến nhi, mang về tổ tự Nam Cương tế điện vong linh.” Nam Cương quốc cữu phất tay bổ một gốc cây, đặt thi thể Diệp Tiêu lên trên gốc cây, phất tay dùng nội lực đẩy, thi triển khinh công trở về bên kia bờ sông.

Vân Thiển Nguyệt duỗi tay ra kéo tay Trầm Chiêu, lại bị Phong Tẫn đi trước một bước túm đến bên cạnh hắn, lạnh lùng nói với nàng: “Đừng quên ngươi là phụ nữ có chồng, cùng người khác dây dưa thì thành cái dạng gì?” Dứt lời, hắn kéo Trầm Chiêu điểm nhẹ mũi chân, thi triển khinh công đi theo phía sau quốc cữu sang bờ bên kia.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Phong Tẫn tức giận rồi, nhưng lúc ấy tình huống nguy cấp mới sử dụng linh thuật, nàng không thể để cho nước sông Phần Thủy nhấn chìm mấy vạn binh mã tạo thành sát sinh lớn như thế, nếu như vậy ý nghĩa việc nàng cực khổ tới Nam Cương ở đâu? Nàng thấy Phong Tẫn kéo thân ảnh Trầm Chiêu cứng ngắc, có chút nhức đầu, từ lúc nào nàng thành phụ nữ có chồng rồi? Người khác không biết, Phong Tẫn hẳn là rõ ràng nhất. Nàng điểm nhẹ mũi chân, đi theo phía sau hai người.

Một lát sau, ba người đều qua sông, Nam Cương quốc cữu ném thi thể Diệp Tiêu xuống, Phong Tẫn chán ghét đẩy Trầm Chiêu.

Thân thể Trầm Chiêu bất ổn, suýt ngã xuống mặt đất, sau đó Vân Thiển Nguyệt đi tới phất tay dùng chân khí đỡ lấy Trầm Chiêu, trừng mắt với Phong Tẫn, Phong Tẫn hừ lạnh một tiếng, mặt Trầm Chiêu vừa đỏ vừa trắng bệch, quay lại đầu, thấp giọng nói: “Cám ơn Sở cô nương. . . . . .”

“Đừng để ý đến hắn!” Vân Thiển Nguyệt trấn an Trầm Chiêu một câu.

Trầm Chiêu nhìn Phong Tẫn một cái, trầm mặc gật đầu.

Lúc này Diệp Thiến đã cùng Vân Mộ Hàn đứng chung một chỗ, dặn dò người kiểm kê nhân số binh mã, thu thập chiến trường, thấy mấy người trở lại từ bên kia bờ sông, hai người vội vàng đi tới.

“Thiến nhi, đây là Diệp Tiêu!” Nam Cương quốc cữu chỉ chỉ thi thể Diệp Tiêu trên mặt đất nói: “Bị Trầm Chiêu giết! Mặc dù nữ nhi của hắn đã chạy, nhưng lão già kia đã chết cũng coi như một công lớn.”

Diệp Thiến nhìn thi thể Diệp Tiêu một cái, gật đầu, “Đích xác là hắn, chết không có gì đáng tiếc!” Dứt lời, ánh mắt nàng nhìn thoáng qua về phía kinh thành Nam Cương, lạnh lùng nói: “Sớm muộn gì Tần Ngọc Ngưng cũng phải chết!”