Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 4 - Chương 4: Hai đạo thánh chỉ




Dung Cảnh dứt lời, Dạ Thiên Dật mạnh mẽ quay đầu lần nữa nhìn về phía hắn.

Mọi người quỳ trên mặt đất lúc này mới nhớ tới còn có hai đạo thánh chỉ chưa được mở ra, cũng nhất tề ngẩng đầu.

Không khí trở nên đông lạnh lần nữa, tuyết bay đầy trời cũng bởi vì hơi thở của người nào đó mà đông lạnh lại.

“Cảnh thế tử nói không sai, không phải là còn có hai đạo thánh chỉ sao? Nhiếp chính vương, đều mở ra xem một chút đi!” Hoàng hậu đoan trang uy nghiêm mở miệng, đánh vỡ yên lặng.

“Đúng vậy, Nhiếp chính vương, hai đạo thánh chỉ còn lại cũng nên mở ra xem! Đều phải mở ra xem thì chuyện hôm nay mới có thể xác định được.” Trước giờ đều không lên tiếng, Lãnh Thiệu Trác đón ý nói hùa theo lời của hoàng hậu.

“Không sai! Trong thánh chỉ đầu tiên Tiên hoàng đã nói lập thành ba đạo thánh chỉ.” Dung Cảnh nhìn Dạ Thiên Dật, cũng chậm rãi mở miệng.

Ba người dứt lời, không tiếp tục có người lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật rút đi lãnh ý trong mắt, dời tầm mắt trên người Dung Cảnh, nhìn về phía Hiếu thân vương cùng Vân Vương gia đang quỳ trên mặt đất, trầm thấp ra lệnh: “Lãnh vương thúc, Vân Vương thúc, các ngươi mở thánh chỉ đi!”

“Dạ!” Hai người vội vàng lên tiếng.

“Chậm đã, trước tiên nên kiểm tra xem hai thánh chỉ còn hoàn hảo hay không!” Đức thân vương ngăn cản hai người.

Hai người dừng động tác lại, nhìn nhau, đồng thời cung kính giơ thánh chỉ lên.

“Đức vương thúc nói đúng, Văn Lai, ngươi tới kiểm tra!” Dạ Thiên Dật ra lệnh cho Văn Lai.

“Dạ!” Văn Lai cẩn thận đi lên trước, trước cầm qua thánh chỉ trong tay Hiếu thân vương kiểm tra một lần, lại mang đến trước mặt Dạ Thiên Dật cho hắn nhìn, Dạ Thiên Dật gật đầu, hắn giao trả thánh chỉ lại cho Hiếu thân vương, lại kiểm tra thánh chỉ của Vân Vương gia một lần, cũng mang tới trước mặt Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dật nhìn thoáng qua, gật đầu lần nữa. Hắn trả lại thánh chỉ cho Vân Vương gia, lui về phía sau Dạ Thiên Dật.

“Thánh chỉ hoàn hảo, không có dấu vết bị mở ra. Hai vị Vương thúc mở ra đi!” Dạ Thiên Dật phân phó hai người.

“Vâng!” Hai người cầm qua thánh chỉ, động tác dựa theo phương pháp của Đức thân vương mở di chiếu ra.

“Lãnh vương thúc đọc trước!” Dạ Thiên Dật nói.

Hiếu thân vương đáp một tiếng, mở quyển trục ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào bên trong thánh chỉ, chợt sắc mặt đại biến, một đôi mắt lão hiện lên kinh dị không dám tin nhìn thánh chỉ, giây lát sau, “Lạch cạch” một tiếng, thánh chỉ từ trong tay của hắn trượt ra, rơi trên mặt đất.

Tất cả mọi người kỳ quái nhìn hắn, cũng theo ánh mắt của hắn, thấy được thánh chỉ rơi trên mặt đất, tất cả đều nhất tề kinh hãi.

Chỉ thấy trên thánh chỉ trống rỗng, không viết bất kì chữ gì.

Khuôn mặt Dạ Thiên Dật khẽ động, ánh mắt híp lại, chăm chú nhìn vào đạo thánh chỉ trống kia.

“Tại sao có thể như vậy?” Dạ Khinh Nhiễm cũng kinh ngạc, tiến lên một bước, nhặt thánh chỉ trống không trên mặt đất lên, hỏi Hiếu thân vương.

Hiếu thân vương không khỏi kinh hãi, vội vàng lắc đầu, nét mặt già nua trắng bệch, “Lão thần. . . . . . lão thần cũng không biết là chuyện gì xảy ra!”

“Ngươi không biết là chuyện gì? Thánh chỉ này thế nào lại là trống không ?” Dạ Khinh Nhiễm rõ ràng không tin.

“Nhiễm Tiểu vương gia, lúc hoàng thượng giao cho lão thần thánh chỉ đã được niêm phong, lúc ngủ lão thần cũng đều hận không thể ôm nó ngủ cùng, cho tới bây giờ cùng không có rời khỏi người, mới vừa. . . . . . mới vừa ngươi cũng đã thấy, thánh chỉ là hoàn hảo, hơn nữa dùng loại keo đặc chế của hoàng thất niêm phong lại, nếu lão thần có mở ra thì cũng sẽ để lại dấu vết. . . . . .” Giọng nói của Hiếu thân vương run rẩy giải thích.

Dạ Khinh Nhiễm cau mày, cầm lấy thánh chỉ lật xem, đây chính là một đạo thánh chỉ trống rỗng mà thôi, cái gì cũng không có. Hắn nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

Sắc mặt Dạ Thiên Dật hơi trầm xuống, đưa tay cầm thánh chỉ trong tay Dạ Khinh Nhiễm nhìn thoáng qua, cũng không phát hiện ra cái gì, liền nói với Vân Vương gia: “Vân Vương thúc, mở thánh chỉ trong tay ngươi ra.”

“. . . . . . Vâng!” Vân Vương gia tựa hồ cũng bị kinh sợ, nghe vậy vội vàng mở thánh chỉ ra, nhưng tay hắn phát run, mở hồi lâu cũng không sao mở được, ngược lại còn làm rơi thánh chỉ xuống đất.

Dạ Khinh Nhiễm không nhìn được, tiến lên một bước, nhặt thánh chỉ trên mặt đất lên, động tác lưu loát mở ra, khi thấy thánh chỉ, chân mày cũng nhăn lại, không nói một lời đưa cho Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật nhận lấy thánh chỉ, nhìn thoáng qua, màu sắc trong mắt đã trầm nay càng trầm hơn, không nói một lời.

Lúc này mọi người cũng nhìn thấy thánh chỉ trong tay Vân Vương gia, cũng giống của Hiếu thân vương, cũng là trống không, lại càng không khỏi kinh ngạc.

“Này. . . . . . Này làm sao có thể như vậy?” Vân Vương gia cũng vội nói: “Sau khi lão thần nhận được thánh chỉ từ hoàng thượng, còn được hoàng thượng cố ý căn dặn, lão thần cùng Lãnh vương huynh giống nhau, ngủ cũng không dám buông lỏng, cũng đều ôm thánh chỉ cùng ngủ . . . . . .”

“Đúng vậy, tại sao có thể như vậy?” Đức thân vương cũng không dám tin nhìn hai đạo thánh chỉ trống không.

Trong lòng mọi người đều xuất hiện một dấu hỏi thật lớn.

Dạ Thiên Dật bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Dung Cảnh, ánh mắt vừa ám vừa chìm, “Cảnh thế tử, ngươi có thể nói cho bản vương nghe một chút đây là chuyện gì xảy ra hay không?”

Dung Cảnh thản nhiên nhìn Dạ Thiên Dật, ấm giọng nói: “Thất hoàng tử hỏi thật là kỳ quái, hoàng thượng chưa từng giao thánh chỉ cho Cảnh, Cảnh làm sao có thể biết đây là chuyện gì xảy ra!”

“Cảnh thế tử kỳ tài ngút trời, tiên hoàng vẫn luôn khen ngợi, bây giờ hai đạo thánh chỉ này đều trống không, phụ hoàng không thể nào hạ hai đạo thánh chỉ trống không rồi niêm phong lại giao cho Hiếu thân vương và Vân Vương, mà bây giờ đều là hai đạo thánh chỉ trống không, xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ Cảnh thế tử không nghĩ ra tại sao?” Dạ Thiên Dật chăm chú nhìn Dung Cảnh.

Sắc mặt Dung Cảnh thanh thanh đạm đạm, giọng nói không cao không thấp, nhất quán nhẹ nhàng chậm chạp ôn nhuận, “Thật ra thì cũng nghĩ ra được rồi, chỉ có điều không biết Nhiếp chính vương có nguyện ý nghe hay không.”

“Cảnh thế tử có nghĩ ra đương nhiên là tốt, cứ nói đừng ngại! Không chỉ là ta nghe, các vị đại thần tất cả cũng muốn nghe một chút.” Dạ Thiên Dật nói.

“Vậy thì Cảnh sẽ nói!” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Thứ nhất, thánh chỉ hoàn hảo, cái này vốn là do đặc chế của hoàng thất, một khi đã niêm phong, chỉ cần có người mở ra sẽ lưu lại dấu vết, hôm nay cũng không hề có dấu vết bị mở ra, cũng có thể khẳng định hai đạo thánh chỉ mà tiên hoàng giao cho hai vị vương gia đích thị là hai đạo thánh chỉ trống.”

“Không thể nào! Mới vừa rồi phụ hoàng ở trong thánh chỉ của Đức vương thúc đã nhắc tới, phân làm ba phần.” Dạ Thiên Dật lập tức phủ quyết.

Dung Cảnh cũng không phản biện, tiếp tục nói: “Thứ hai, nhất định đã có người mở ra thánh chỉ, dùng thủ pháp đặc thù làm biến mất nội dung bên trong, sau đó lại niêm phong thánh chỉ lại.”

“Điều này cũng không thể! Đừng nói là việc mở ra thánh chỉ rồi sau đó niêm phong lại, chính là thánh thỉ này trên bề mặt toàn là trống không, một vết mực cũng không có, kỷ xảo bậc này tuyệt không thể làm được. Bản vương không làm được, Cảnh thế tử kỳ tài ngút trời, chẳng lẽ có thể làm được?” Dạ Thiên Dật lần nữa phủ quyết, sau đó nhướng mày nhìn Dung Cảnh.

“Cảnh đương nhiên là không làm được !” Dung Cảnh lắc đầu, tiếp tục nói: “Thứ ba, đó chính là hai vị Vương gia không có giữ gìn thánh chỉ cẩn thận, thánh chỉ đã bị đánh tráo. Dùng hai đạo thánh chỉ trống không đổi đi hai thánh chỉ thật.”

Dạ Thiên Dật nhíu mày, lúc này không có phản bác.

Tất cả mọi người cũng cảm thấy điểm này là có khả năng nhất, trong lúc nhất thời không người nào nói chuyện.

Dung Cảnh nhìn mọi người, rồi tiếp tục nói: “Nhưng thánh chỉ hoàng thất trước khi được giao cho người khác trông giữ sẽ được cất ở một nơi đặc biệt và được ám vệ trông coi. Mỗi lần hạ một đạo thánh chỉ thì đều sẽ phái người đi lấy, tất cả đều được ghi chép lại cẩn thận. Sau khi hoàng thượng bệnh, lúc ấy là đích thân Thất hoàng tử hay bây giờ là Nhiếp chánh vương giám quốc, thánh chỉ liền chuyển giao đến trong tay Nhiếp chính vương. Nhiếp chính vương tiếp nhận liền phái người trông coi thánh chỉ, chẳng lẽ nói có người từ trong tay Nhiếp chính vương trộm đi hai đạo thánh chỉ?”

“Số lượng thánh chỉ nhiều hay thiếu một cái sẽ có người trông chừng kịp thời bẩm báo.” Dạ Thiên Dật nói: “Đến nay bản vương còn chưa từng nghe nói có người bẩm báo chuyện như thế.”

“Nhưng thánh chỉ này đích xác là thật sao? Sau lưng khắc đồ đằng cùng long văn của Thiên Thánh. Đây là tộc ấn của Dạ thị, chỉ có người của hoàng thất biết, tuyệt đối không truyền ra ngoài.” Dung Cảnh nhìn Dạ Thiên Dật, từ từ nói: “Việc này cần Nhiếp chính vương tra xét cẩn thận. Xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thánh chỉ bậc này, ngoại nhân muốn làm giả, thế nhưng cũng không làm được.”

Sắc mặt Dạ Thiên Dật âm trầm, không nói một lời nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, ngón tay nhẹ nhàng phủi đi lớp bông tuyết dày rớt trên người hắn, bông tuyết dưới ngón tay như ngọc của hắn tuôn rơi. Động tác của hắn tùy ý, nhẹ nhàng và chậm rãi lại vô cùng ưu nhã, ở ngoài điện Thánh Dương, mọi người hoặc đứng hoặc quỳ, nhưng hắn lại như một người độc lập hoàn toàn không liên quan tới mọi vật xung quanh, đơn độc mà đứng, giống như một bức tranh phong cảnh.

“Ngoại nhân muốn làm giả thánh chỉ đích xác là không thể, nhưng chuyện như vậy cũng không thể làm khó được Cảnh thế tử kỳ tài ngút trời đúng không?” Dạ Thiên Dật trầm mặc chốc lát, nhìn chằm chằm Dung Cảnh, trầm trầm lên tiếng.

Mọi người đồng thời hít vào một hơi, đều nhìn về Dung Cảnh. Dung Cảnh là kỳ tài trong kỳ tài, dưới con mắt của mọi người, bao gồm tất cả những người ở đây, chỉ cần là việc hắn muốn làm, không có ai hoài nghi hắn không làm được. Giả tạo thánh chỉ, thâu lương hoán trụ (treo đầu dê bán thịt chó), ở dưới mí mắt của Nhiếp chính vương, lặng yên không một tiếng động, chuyện này người khác nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng nếu đổi lại là hắn thì lại khác.

Giờ khắc này, đối với Dung Cảnh, không chỉ là dân chúng thiên hạ sùng bái, tất cả mọi người tại chỗ này đều phát hiện, trong lòng của bọn họ, đã đem hắn cùng với Vinh vương phủ trở thành người ở trên một độ cao mà thế nhân không ai có thể với tới. Chuyện người khác không làm được, hắn có thể làm được. Cho dù là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

“A. . . . . .” Dung Cảnh cười khẽ, nhìn Dạ Thiên Dật, thờ ơ nói: “Nhiếp chính vương quá đề cao ta!”

“Có phải đề cao hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất!” Dạ Thiên Dật trầm mặt nhìn Dung Cảnh.

“Nếu Dung Cảnh có bản lãnh bực này, như thế nào lại bị ám hại mà trúng Thôi Tình Dẫn, phải dùng hàn độc hoàn áp chế, sau khi nhặt về được một mạng lại bị người ám toán trúng một chưởng, thân thể không chịu nổi tổn thương, sau lại càng không thể khống chế hàn độc, bệnh tình khổ sở suốt mười năm?” Sắc mặt Dung Cảnh nhàn nhạt nhìn Dạ Thiên Dật, chậm rãi nói: “Cảnh là người, không phải là thần, Nhiếp chính vương chớ nghĩ sai. Kỳ tài ngút trời, cũng không thể chữa trị bệnh của bản thân, cũng có chuyện không làm được.”

“Vậy cũng không nhất định, không phải Nguyệt nhi mới vừa nói. Thiên hạ không có chuyện Dung Cảnh ngươi không thể làm, chỉ là ngươi nghĩ không muốn làm mà thôi. Nàng hiểu ngươi như thế. Ngươi nói như vậy thì ai sẽ tin?” Dạ Thiên Dật lạnh lùng nói.

“Nàng mới vừa rồi chỉ là giận dữ mà thội. Huống chi người nói ra lời đó là nàng, ta cảm thấy cũng không kỳ quái, trong thiên hạ nam tử nhiều không kể xiết, nhưng trong lòng nàng ta là người tốt nhất. Nàng đề cao ta, chỉ vì quá yêu, yêu tới cực độ mà thôi. Nhiếp chính vương là người lý trí, không nên lấy lời nói của nữ tử một lòng yêu thương ta mà phán đoán suy luận.” Dung Cảnh tựa hồ bởi vì nhắc tới Vân Thiển Nguyệt, dung nhan như vẽ tràn ra vẻ ấm áp, ôn hòa mà cười.

Trong mắt Dạ Thiên Dật dâng lên tức giận, giống như một cơn gió giận dữ, trong khoảnh khắc liền tụ lại trong đôi mắt hắn.

“Nếu Nhiếp chính vương khẳng định là Cảnh, vậy thì tra đi. Tra ra chứng cớ , Dung Cảnh không lời nào để nói, nếu là tra không ra chứng cớ , Nhiếp chính vương nghi vấn thần tử trung thành của Thiên Thánh, kia quả thật rất tổn thương ta, nhất định phải đưa ra một công đạo. Nếu không hài cốt tiên hoàng còn chưa lạnh, tâm thần tử cũng đã lạnh trước.” Dung Cảnh không để ý tới phong bạo trong mắt Dạ Thiên Dật, bình tĩnh nói.

Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh, phong bạo ở trong mắt hắn đảo quanh.

“Nhiếp chính vương, Cảnh thế tử nói đúng, chuyện này tốt nhất vẫn cần phải điều tra, không thể dễ dàng hoài nghi là người phương nào gây nên. Mặc dù Cảnh thế tử là kỳ tài ngút trời, nhưng tổng yếu vẫn cần có chứng cớ.” Đức thân vương nhìn phong bạo trong mắt Dạ Thiên Dật, trong lòng chợt sợ, vị Thất hoàng tử này có lực uy hiếp chỉ có hơn chứ không kém so với tiên hoàng. Chỉ sợ hắn còn tức giận nữa, máu sẽ thật sự nhiễm ngoài điện Thánh Dương, hậu quả như vậy thật không tưởng tượng nổi.

Lúc này Hiếu thân vương cũng không nói tiếp, dù sao trong tay của hắn xuất hiện thánh chỉ trống không, hôm nay mọi chuyện nguyên do còn chưa rõ, hắn không dám tùy ý phụ họa bên nào. Sợ rằng Dạ Thiên Dật tức giận, hắn liền bị tai ương. Nhưng cũng may là còn có Vân Vương cùng cảnh ngộ với hắn.

Vân Vương gia cũng không nói gì, vẫn một bộ dạng kinh hãi cúi thấp đầu, thoạt nhìn rất giống như mặc dù người khác chà xát dẹp văn vê tròn hắn, hắn cũng không có ý kiến gì, nhiều lắm là kêu lên hai tiếng mà thôi.

Hai vị Vương gia không nói lời nào, chuyện như vậy quả thật là đại sự, những văn võ bá quan khác cũng không dám nhiều lời, sợ một khi không cẩn thận, đắc tội một trong hai người là Thất hoàng tử hoặc là Cảnh thế tử đều không được, mạng nhỏ sẽ khó bảo toàn.

“Phụ vương nói đúng, Nhiếp chính vương, chuyện này tốt hơn vẫn nên điều tra rõ.” Dạ Khinh Nhiễm dứt lời, nhìn Dung Cảnh một cái, trầm giọng nói: “Không thể bởi vì Nhược mỹ nhân có tài, liền hoài nghi hắn.”

“Thiên hạ người trí giả tài ba chiếm đa số, người không có danh tiếng lại càng nhiều không kể xiết, không chỉ một người là Cảnh, Cảnh chỉ là có tiếng mà không có miếng mà thôi.” Dung Cảnh thản nhiên nói.

“Cảnh thế tử cần gì quá khiêm nhường!” Dạ Thiên Dật nặng nề ném ra một câu, không hề nhìn Dung Cảnh nữa, quát to: “Văn Lai!”

“Nhiếp chính vương, có nô tài!” Văn Lai vội vàng lên tiếng.

“Truyền mọi người trông coi Ngự thư phòng tới đây cho bản vương!” Dạ Thiên Dật phân phó nói.

“Dạ!” Văn Lai lên tiếng, vội vàng vung chân đi về hướng Ngự thư phòng.

Mọi người thấy Văn Lai rời đi, không tiếp tục có người lên tiếng.

Ngự thư phòng cách điện Thánh Dương không xa, không lâu lắm, Văn Lai chạy về, theo sau là hai hắc y nhân. Một cao một thấp, một mập một gầy. Hai người mặc áo đen che mặt. Không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng từ vóc người cùng cước bộ cũng có thể nhận ra là hai lão nhân.

Khi hai lão nhân tới gần, cung kính thi lễ với Dạ Thiên Dật, sau đứng lại, không nói một lời.

“Các ngươi chịu trách nhiệm trông chừng Ngự thư phòng, có chuyện gì phát sinh hay không? Thí dụ như mất thánh chỉ” Dạ Thiên Dật nhìn hai người.

Hai người nghe vậy nhất tề lắc đầu.

Lúc này mọi người mới biết trông chừng Ngự thư phòng chỉ sợ là hai người câm.

“Cho tới nay có cái gì dị thường?” Dạ Thiên Dật lại hỏi.

Hai người nhất tề suy nghĩ một chút, lần nữa lắc đầu.

“Các ngươi đi xuống đi!” Dạ Thiên Dật cũng không giận, phất tay để cho hai người lui ra.

Hai người cung kính thi lễ lần nữa, rồi xoay người lui ra ngoài.

“Nhiếp chính vương, cứ như vậy hỏi hai câu liền xong chuyện?” Hiếu thân vương không nhịn được hỏi.

“Hai người này là Nhị lão quỷ mị, trăm năm trước cùng với Tứ lão Thiên Địa Huyền Hoàng xưng thiên hạ. Năng lực của bọn họ không cần hoài nghi. Bọn họ nói vô sự, chính là vô sự.” Dạ Thiên Dật nói.

Hiếu thân vương nghe vậy lập tức im lặng, mọi người vẫn biết trông chừng Ngự Thư phòng là hai người có võ công đã đạt tới ảo cảnh. Nhưng cũng không ngờ tới lại là nhị lão Quỷ mị thanh danh uy chấn thiên hạ trăm năm trước. Nếu là bọn họ trông chừng Ngự thư phòng, người khác trộm thánh chỉ lại không bị bọn họ phát hiện, không có lưu lại một tia dấu vết khả nghi nào là việc không thể.

“Nhưng thánh chỉ không có bị trộm, vậy. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tiên hoàng để lại cho chúng ta thật sự là thánh chỉ trống?” Vân Vương gia tựa hồ như mới từ trong kinh hãi định thần lại, nghi ngờ hỏi.

“Điều này là không thể nào ! Hoàng bá bá nói rõ thánh chỉ được lập thành ba bản, không thể nào chỉ có một bản.” Lúc này Dạ Khinh Nhiễm phản bác, trầm giọng nói: “Trừ phi là có người sớm có dự mưu, không phải là ở Ngự thư phòng đánh cắp thánh chỉ, mà là có người chân chính có thể chế tạo ra tộc ấn của hoàng thất, tạo thành công thánh chỉ giống y hệt thánh chỉ thật rồi đổi đi thánh chỉ thật.”

“Rất có khả năng này!” Đức thân vương gật đầu, đồng ý suy luận của Dạ Khinh Nhiễm.

“Nhưng lão thần vẫn luôn bất ly thân với thánh chỉ. . . . . .” Hiếu thân vương nói.

“Cũng theo như lời Cảnh thế tử nói, người trí giả tài ba chiếm đa số, cho dù là ngươi không rời thánh chỉ, chính mình không phát hiện, nhưng có người thần không biết quỷ không hay đổi đi thánh chỉ của ngươi cũng là điều có thể, ngươi thật cảm thấy Hiếu phủ thân vương là tường đồng vách sắt sao? Thân thể của ngươi là tường đồng vách sắt à? Người khác không tới gần được?” Đức thân vương nhìn Hiếu thân vương.

Hiếu thân vương lập tức im bặt.

Vân Vương gia nhìn Đức thân vương, tựa hồ muốn nói cái gì, nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.

“Lão thần tự nhận là Đức phủ thân vương không có tường đồng vách sắt như vậy, nhưng vì sao thánh chỉ của lão thần không bị đổi?” Đức thân vương nói lên nghi vấn.

“Ước chừng nếu đem ra so sánh, Đức phủ thân vương quả thật là tường đồng vách sắt hơn Hiếu phủ thân vương và Vân Vương Phủ, thậm chí so với hoàng cung, cũng không thua kém bao nhiêu.” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Dù sao Nhiễm Tiểu vương gia trông coi bốn mươi vạn binh mã kinh thành, sẽ có người sợ, không dám đánh cắp đồ của Đức thân vương!”

“Hiện tại nói gì cũng không có tác dụng! Kế tiếp phải làm sao bây giờ?” Dường như Dạ Khinh Nhiễm đã không nhịn được, hỏi Dạ Thiên Dật.

“Toàn lực tra rõ chuyện này!” Dạ Thiên Dật nhìn mọi người một cái, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Dung Cảnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ lần đầu tiên lộ ra uy nghi hiếm thấy, giây lát sau, hắn dời ánh mắt nhìn hướng hoàng hậu từ nãy giờ vẫn không có mở miệng, “Mẫu hậu, ngài có ý kiến gì không?”

Từ lúc Dạ Thiên Dật muốn ngăn Vân Thiển Nguyệt sắc mặt Hoàng hậu hiện lên uy nghiêm bén nhọn sau đó cũng đã sớm lấy lại vẻ bình tĩnh, vẫn yên lặng nghe mọi người nói chuyện, lúc này thấy Dạ Thiên Dật hỏi nàng, đoan trang nói: “Bổn cung không có ý kiến gì.”

“Cảnh thế tử, ngươi nghĩ thế nào?” Dạ Thiên Dật lại nhìn về phía Dung Cảnh, trầm giọng hỏi.

“Chuyện này đương nhiên cần tra. Hơn nữa cần phải tra ra rõ ràng.” Dung Cảnh lạnh lùng nói.

Dạ Thiên Dật dời tầm mắt, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, uy nghiêm phân phó, “Nhiễm Tiểu vương gia, chuyện này giao cho ngươi toàn quyền điều tra, cần phải tra ra manh mối.”

“Dạ!” Dạ Khinh Nhiễm cúi đầu lên tiếng.

Dạ Thiên Dật vung vẩy thánh chỉ trong tay, một lần nữa liếc nhìn hai đạo thánh chỉ trống, nói với mọi người: “Về việc thánh chỉ chỉ còn lại một bản, các vị đại thần có ý kiến gì không? Không ngại nói ra. Chúng ta cùng xem nên xử lý chuyện hôm nay như thế nào?”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không người nào nói chuyện. Chuyện như vậy, ai cũng không dám nói bừa một câu.

“Không có ai nói gì sao? Cảnh thế tử, ngươi tới nói!” Dạ Thiên Dật nhìn về phía Dung Cảnh, nhướng mày lãnh chìm nói: “Đối với việc chỉ còn một đạo thánh chỉ có lẽ Cảnh thế tử hẳn là vừa ý nhất, bởi vì nếu là chỉ còn một đạo thánh chỉ thì, có nhiều thứ cũng sẽ không cần tôn sùng rồi. Ví dụ như. . . . . . tứ hôn!”

“Thất hoàng tử nói như vậy là đưa Cảnh ở chỗ nào? Bởi vì ta cùng Vân Thiển Nguyệt yêu nhau, Thất hoàng tử cùng nàng có hôn ước trước, hay bởi vì Thất hoàng tử là nhi tử tiên Hoàng sủng ái nhất, có cái điều kiện tiên quyết này, cho nên liền muốn dùng Quân áp Thần? Một đạo thánh chỉ đưa ra liền chia rẽ người hữu tình. Chuyện bực này mặc dù trong lòng Cảnh oán hận, Vân Thiển Nguyệt vì vậy giận dữ, nhưng ta cũng không có để ở trong lòng. Dù sao sinh tử tương hứa, không phải là một đạo thánh chỉ là có thể thao túng mọi việc. Dù sao được người cũng không được tâm nàng. Cảnh có thể ngay trước mặt người trong thiên hạ nói, một đạo thánh chỉ này chẳng những Vân Thiển Nguyệt không tuân theo, Cảnh cũng không tuân theo, bởi vì nó bất công.”

Dung Cảnh nhìn Dạ Thiên Dật, tựa hồ rốt cục cũng bị chọc giận, ánh mắt nhẹ ngưng tụ một tia lãnh ý, giọng nói ôn nhuận cũng trở lạnh, tiếp tục nói: “Nhưng ta ngăn cản Vân Thiển Nguyệt hủy thánh chỉ, không để cho nàng máu nhiễm hoàng cung, là bởi vì hài cốt tiên hoàng còn chưa lạnh, thánh chỉ là vận mệnh quốc gia đại sự. Tứ hôn chỉ là chuyện tư tình nhi nữ mà thôi, so sánh với quốc sự, ở trong lòng chúng ta tuy lớn, nhưng ở trong lòng thiên hạ dân chúng cùng với vận nước trước mắt nhỏ đến không đáng giá nhắc tới. Cảnh thân là người của một trong bốn Vương Phủ, thân là thế tử Vinh vương phủ, thân là một triều thần trong triều, tiên hoàng coi trọng, di chiếu phong làm Thừa tướng, Cảnh không muốn phụ ưu ái của tiên hoàng, không muốn áy náy với dân chúng khắp thiên hạ nên mới ngăn cản Vân Thiển Nguyệt. Nhiếp chính vương, nếu mới vừa rồi không có ta ngăn trở, ngươi xác định Vân Thiển Nguyệt thật sự không phá hủy được thánh chỉ? Hoặc là thật không có năng lực phá hủy thánh chỉ sao? Lấy tính tình bướng bỉnh của nàng, bị làm cho tức giận, tất sẽ liều cái mạng nhỏ này, cũng sẽ phá hủy thánh chỉ, nếu so sánh, ngươi còn biết nàng sớm hơn ta, điều này ngươi hẳn nên biết, cũng sớm đã chấp nhận việc như vậy.”

Ánh mắt Dạ Thiên Dật càng chìm, không nói lời nào.

“Nếu ta cầu kết quả vừa ý nhất, như vậy hẳn là nên giúp nàng phá hủy thánh chỉ mới đúng! Một đạo thánh chỉ cũng không còn nữa, cũng không có việc tứ hôn rồi. Thất hoàng tử, ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa? Nếu Thất hoàng tử vẫn không rõ? Vẫn cố giội nước bẩn lên người Cảnh, như vậy Cảnh cũng không thể nói gì hơn.” Giọng nói của Dung Cảnh khẽ lạnh lùng.

Mọi người yên lặng như tờ.

Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười, nhìn Dung Cảnh, trong khoảnh khắc sắc mặt lãnh chìm cùng gợn sóng trong mắt rút đi, cười nói: “Bản vương chỉ là tùy ý nhắc tới mà thôi, dù sao nơi này mọi người ai cũng không có bản lãnh giống như Cảnh thế tử, Cảnh thế tử cần gì tức giận? Bản vương chỉ muốn hỏi một chút hiện tại hai đạo thánh chỉ trống không, chỉ còn lại một đạo thánh chỉ, chuyện như vậy nên xử trí như thế nào? Nếu Cảnh thế tử được phụ hoàng phong làm Thừa tướng, thống lĩnh văn võ bá quan. Bản vương tự nhiên muốn nghe ý kiến của Cảnh thế tử một chút.”

“Cảnh như thế nào còn dám nói ý kiến? Nói nhiều sai nhiều mà thôi. Chuyện như vậy là chuyện lạ thiên cổ, hơn nữa lại là đại sự di chiếu. Nhiếp chính vương vẫn nên hỏi người khác đi!” Dung Cảnh nhàn nhạt cản nói trở về.

“Di chiều phụ hoàng, trừ nhắc tới bản vương, chính là Cảnh thế tử. Hơn nữa lúc tiên hoàng bệnh nặng, Bản vương giám quốc, ngươi chính là chi thần phụ chính. Hôm nay tất cả mọi ngưởi tại đây, bao gồm Đức vương thúc, Lãnh vương thúc, Vân Vương thúc, còn có Tần Thừa tướng được phụ hoàng ân chuẩn cáo lão hồi hương, cùng với Nhiễm Tiểu vương gia, Lãnh tiểu Vương gia, Dung Phong thế tử, tất cả mọi cùng tính toán. Cũng sợ là không thể bằng một lời của Cảnh thế tử, mặc dù Bản vương có nghi vấn nho nhỏ, không quá đáng khi nói là tiếng lòng của dân chúng trong thiên hạ, dù sao trong lòng dân chúng, Cảnh thế tử ngươi là tồn tại không gì sánh kịp. Hơn nữa ngươi cũng phản bác Bản vương, Cảnh thế tử đại tài, miệng lưỡi biện luận như vậy, còn sợ Bản vương nghi vấn sao? Như thế nào không dám nói ý kiến nữa? Bản vương nghĩ chắc rằng mọi người nơi này cũng đều muốn nghe một chút ý kiến của ngươi .” Dạ Thiên Dật nhướng mày, dứt lời, quét nhìn mọi người một cái, hỏi: “Đức vương thúc, Lãnh vương thúc, Vân Vương thúc, có phải các người muốn nghe ý kiến của Cảnh thế tử đối với chuyện lần này hay không?”

“Đúng!” Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia, ba người vội vàng lên tiếng, chỉnh tề nhất trí.

“Các vị đại thần ở đây thì sao? Phải chăng cũng có ý nghĩ như Bản vương cùng ba vị Vương gia hay không?” Dạ Thiên Dật hỏi mọi người.

“Đúng!” Mọi người cũng đồng thời lên tiếng, không một chút do dự.

“Ngươi xem, Cảnh thế tử, uy vọng của ngươi đã áp đảo thiên tử cùng bản vương là Nhiếp chính vương rồi!” Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh đưa tay xoa cái trán, bất đắc dĩ cười một tiếng, giây lát sau, hắn thả tay xuống, vừa muốn nói chuyện, trước mắt chợt lóe một đạo thân ảnh, Thanh Ảnh vô thanh vô tức rơi vào trước mặt hắn, hắn ngẩng đầu, nhìn Thanh Ảnh, không đợi hắn mở miệng, đã hỏi trước: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh Ảnh “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, trong giọng nói tràn đầy áy náy, “Bẩm thế tử, thuộc hạ đã để mất dấu Thiển Nguyệt tiểu thư!”

“Mất dấu?” Đuôi lông mày Dung Cảnh ngưng lại.

“Dạ!” Thanh Ảnh gật đầu.

“Nàng bị thương nặng, sao ngươi lại để mất dấu nàng?” Dung Cảnh hỏi.

“Mặc dù Thiển Nguyệt tiểu thư bị thương nặng, nhưng khinh công cũng không bị giảm, từ sau khi rời khỏi hoàng cung, thuộc hạ một đường đi theo nàng ra khỏi thành, khi vừa mới ra khỏi thành, bỗng nhiên một trận gió thổi qua, trước mắt thuộc hạ nổi lên một mảnh sương mù, khi thuộc hạ mở được mắt ra, phía trước đã không thấy thân ảnh của nàng.” Thanh Ảnh áy náy nói: “Thế tử thứ tội, thuộc hạ vô dụng.”

Dung Cảnh giơ tay lên, đặt hai ngón tay như ngọc ở mi tâm, nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái, nói: “Nàng hẳn là phát hiện ra ngươi theo dõi nàng, cho nên mới bỏ rơi ngươi.”

“Thuộc hạ đã rất cẩn thận rồi, Thiển Nguyệt tiểu thư sẽ không phát hiện ra mới đúng. . . . . .” Thanh Ảnh nói.

Dung Cảnh cười cười, thở dài nói: “Nàng đoán ta tất nhiên sẽ không yên lòng nàng, chắc chắn phái người đi theo, mặc dù nàng trọng thương không phát hiện được ngươi theo dõi, nhưng nàng có thể đoán ngươi nhất định ở sau lưng nàng, cho nên liền bỏ rơi ngươi.”

Thanh Ảnh nghe vậy quỳ trên mặt đất không nói thêm gì nữa.

Những lời này của hai người cũng không có kiêng kỵ ai, cho nên tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.

“Cảnh thế tử, phía ngoài tuyết lớn như thế, Nguyệt nhi một mình một người, có xảy ra chuyện gì hay không?” Hoàng hậu lo lắng, “Mau phái người đi tìm đi! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Hoàng hậu nương nương đừng nóng vội, Cảnh đi tìm nàng ngay. Hôm nay nàng bị chọc tức, vốn cũng không thể trách nàng tức giận.” Dung Cảnh thả tay xuống, nói với hoàng hậu.

“Ngươi đi tìm là tốt nhất!” Hoàng hậu gật đầu.

“Nhiếp chính vương, Cảnh cảm thấy tìm người quan trọng hơn, hôm nay tuyết lớn như vậy, trên người nàng lại đang bị thương nặng, ngươi cũng không muốn nàng gặp chuyện không may đúng không?” Dung Cảnh quay đầu trở lại nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật trầm mặc không nói.

“Hôm nay chuyện thánh chỉ này là đại sự, theo Cảnh thấy một đạo thánh chỉ này cũng chính là thánh chỉ hoàng thượng, không bằng tạm thời trước cứ tuân thủ làm theo, các vị thấy sao! Đợi chuyện thánh chỉ trống tra ra manh mối, sau đó sẽ đưa ra phương hướng giải quyết chuẩn xác nhất. Lúc Hoàng thượng ngã bệnh như thế nào, thì vẫn là như thế ấy. Không thể vì vậy mà ảnh hưởng triều cục.” Dung Cảnh tựa hồ suy nghĩ một chút, nói: “Nhiếp chính vương, Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia cùng với các vị đại nhân, các ngươi nghĩ như thế nào?”

Đức thân vương nghe vậy vội vàng trả lời, “Cảnh thế tử nói đúng, lão thần cũng cho là lẽ ra nên như vậy! Không thể vì vậy mà ảnh hưởng đến triều cục.”

Hiếu thân vương cũng liền vội vàng gật đầu, Vân Vương gia lại càng không cam lòng rơi ở phía sau, luôn miệng phụ họa.

Tất cả mọi người đều trái nhìn phải liếc, gật đầu lia lịa.

Quần thần thống nhất ý kiến, như vậy cũng chính là tuân theo di chiếu của tiên hoàng biến thành một phần chiếu thư tạm thời.

“Như vậy là tốt nhất!” Dạ Khinh Nhiễm cũng thừa nhận đây là biện pháp tốt nhất, nhìn về phía Dạ Thiên Dật, “Nhiếp chính vương, ta cùng Nhược mỹ nhân đi tìm tiểu nha đầu? Nếu nàng thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta đều không cần sống rồi.”

“Nhiễm Tiểu vương gia mới vừa rồi cũng bị thương. Tuyết rơi nhiều trời giá rét, Cảnh một người đi tìm là được rồi. Nếu ngươi lại xảy ra chuyện gì, người của Đức thân vương phủ cùng bốn mươi vạn binh mã kinh thành thật sự không cần sống nữa.” Dung Cảnh lắc đầu, nhìn Dạ Thiên Dật, thấy hắn không nói lời nào, cũng không hề để ý tới nữa, nói với Thanh Ảnh đang quỳ: “Đi thôi!”

Thanh Ảnh đứng lên, trước mắt đã không có thân ảnh của Dung Cảnh, hắn vội vàng phi thân đuổi theo.

Mọi người trơ mắt nhìn Dung Cảnh từ chỗ này rời đi, nửa điểm gió nhẹ cũng không có nổi lên, không có một bông tuyết nào bay lên, vốn biết Cảnh thế tử có võ công cao tuyệt, mấy tháng trước ở Thanh Tuyền sơn Linh Đài tự lấy lực lượng một người hóa giải một tăng một đạo so đấu nội lực, hôm nay tận mắt nhìn thấy hắn xuất thủ, lại không có một ti gió nhẹ thổi lên, kinh công thật đáng sợ, đáy lòng mọi người đồng thời than nhẹ.

Dạ Thiên Dật thấy Dung Cảnh rời đi, cũng không nói lời nào, thu hồi tầm mắt, giấu cảm xúc tràn ra ở trong mắt xuống, nhìn mọi người một cái nói: “Các vị đại thần đều đứng dậy đi. Các ngươi đều trường cột nước nhà, đối với Thiên Thánh, đối với tiên hoàng một lòng trung thành, tiên hoàng vẫn biết được, không cần ở chỗ này đạp tuyết túc trực bên linh cữu, nếu bị lạnh hại thân thì đều là tổn thất của xã tắc.”

“Tạ ơn Nhiếp chính vương!” Mọi người nghe vậy nhất tề đứng lên, trong thời gian chốc lát, đã có mấy vị đại thần lâu năm chịu không nổi mà run cầm cập.

“Từ hôm qua cho tới bây giờ, mấy vị huynh đệ tỷ muội vẫn luôn túc trực bên linh cữu của phụ hoàng, mọi người đều có hiếu tâm, đủ để an ủi. Tất cả cũng đứng lên đi!” Dạ Thiên Dật nhìn về phía đám người Lục công chúa, lại nói.

Thân thể đám người Lục công chúa đã đông lạnh đến tê rần, nha hoàn thiếp thân của mỗi người đi đầu là nha hoàn thiếp thân của Lục công chúa đỡ đám người bọn họ đứng dậy. Sắc mặt mọi người trắng bệch, đôi môi trắng bệch, có người thậm chí liền ngay cả lông mày cũng hiện lên một tầng sương trắng.

“Những người còn lại đều là người bên gối tiên hoàng, lúc tại thế tiên hoàng vẫn đều một mực yêu thương các ngươi, hôm nay tiên hoàng đã mất, các ngươi thân là người bên gối tiên hoàng nên dẫn đầu túc trực bên linh cữu.” Dạ Thiên Dật nhìn những phi tần thứ phi hậu cung, thản nhiên nói. Hắn dứt lời, có mấy người thân thể nhất thời mềm nhũn, té xỉu ở trong đống tuyết, hắn cũng không để ý tới, nhấc chân đi về hướng hoàng hậu, đưa tay đở lấy cánh tay của nàng, giọng nói hòa hoãn nói: “Thái hậu có mang thiên tử, tuyết trời giá rét, phụ hoàng đau lòng thiên tử, cũng sẽ không cần ngài túc trực bên linh cữu, nhi thần đưa ngài hồi cung.”

Sắc mặt Hoàng hậu hiện lên một tia hoảng hốt, hai mươi mấy năm tại hoàng cung, nàng từ một thiếu nữ, tựa hồ trong nháy mắt đã trở thành Thái hậu.

“Cung tiễn Thái hậu!” Âm thanh mọi người vang lên rung trời.

Trong lúc Thái hậu hoảng hốt, Dạ Thiên Dật đã vịn nàng rời khỏi điện Thánh Dương, đi về hướng Vinh Hoa cung.

Một đời đế vương băng hà, lại hiện ra hai đạo thánh chỉ trống, di chiếu tiên hoàng biến thành một lời nói suông, buồn cười, thật buồn cười!