Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 4 - Chương 81: Động phòng hoa chúc




Edit:Châu Kha
Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt thu hồi ánh mắt xa xăm, nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh cũng thu hồi ánh nhìn, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định lặp lại: “Ta sẽ tặng nàng một mảnh cẩm tú sơn hà.”

Trong nháy mắt, tim của Vân Thiển Nguyệt như có dòng rượu đậm hương ngọt ngào chảy qua, lại mềm nhẹ như nhung, như gió xuân thổi rơi những cánh đào mỏng manh. Hóa ra, mục tiêu của hắn chính là dùng lụa đỏ nhuộm dần mỗi tấc đất trong thiên hạ. Hắn muốn tận tay trao cho nàng các địa phương mà hắn có thể bao trùm là một mảnh giang sơn xinh đẹp. Hắn biết rõ nàng ghét bên trong một mảnh thổ địa mà có cảnh dân chúng lầm than, sống trong nước sôi lửa bỏng, ghét cảnh “ cửa son rượu thịt thối, đường phơi xương lạnh” , ghét cảnh hoang tàn, cướp bóc khắp nơi. Cho nên hắn muốn tặng nàng một mảnh giang sơn tươi đẹp. Không liên quan đến chuyện hắn là hậu duệ của Mộ Dung thị, Không liên quan đến chuyện hắn là con cháu của Vinh vương phủ, không liên quan đến hắn có tâm ý thương xót con dân trăm họ, thậm chí không liên quan đến bất cứ người nào, hắn chỉ là vì nàng mà thôi. Trong mắt nàng ngập tràn cảm xúc, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Dung Cảnh nhìn sâu vào mắt Vân Thiển Nguyệt một lúc, rồi nhẹ nhàng cười, vươn tay ôm nàng vào ngực, ôn nhu nói: “Ta muốn bảo vệ nàng, một đời một kiếp, đương nhiên là muốn một mảnh núi sông tại trong mắt của nàng thật đúng là giang sơn như họa.”

Vân Thiển Nguyệt trong ngực Dung Cảnh nhẹ nhàng gật đầu, giật giật khóe miệng, cười khẽ: “Được”

Trên đỉnh núi Ngọc Long tuyết rơi nhiều tung bay, hai người lặng lẽ ôm nhau ở trong tuyết phong cảnh như vẽ.

Một lát sau , ở phía sau truyền đến tiếng ho khan.

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, không nhúc nhích vẫn tựa đầu vào ngực Dung Cảnh, làm như không nghe thấy, Dung Cảnh cũng phảng phất không nghe thấy, vẫn ôm nàng không buông ra.

Phía sau lại truyền tới một trận ho khan, lúc này ho khan nhiều hơn lúc trước vài cái.

Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Người ở phía sau rốt cục không ho khan nữa, không nhịn được mà lên tiếng, giống như là thở dài vô hạn nói: “Bản thái tử bôn ba ngàn dặm đến đây, một ngụm rượu mừng cũng không uống được, hai người các ngươi làm chủ nhà dường như có chút lãnh đạm khách quý?

Dung Cảnh buông Vân Thiển Nguyệt ra, chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía người đứng sau mà cười nói: “Quà mừng của Ngọc thái tử Cảnh còn chưa thu được đâu.”

Vân Thiển Nguyệt đi ra từ trong ngực Dung Cảnh, nhìn về phía sau lưng, thấy Ngọc Tử Thư đang ngồi giữa màn tuyết rơi, trên mỏm núi đá phía sau cách hai người tầm mười trượng, khuôn mặt vẫn giống như trước kia, bộ dáng nhàn nhã, hiển nhiên là đã đến lâu rồi. Chỉ có điều khi nàng và Dung Cảnh đi lên nàng không phát hiện ra, hoặc là chỉ có Dung Cảnh phát hiện ra hắn. Nàng tiếp lời Dung Cảnh, cười: “Đúng vậy, không có hạ lễ, đừng nghĩ đến rượu mừng.”

Ngọc Tử Thư nhìn hai người trước mặt, ánh mắt nhìn đến hỉ phục màu đỏ thẫm trên người Dung Cảnh cùng với mũ phượng khăn choàng trên người Vân Thiển Nguyệt, áo đỏ rực rỡ cực kỳ nổi bật trên nền băng tuyết trắng xóa, nói sang chuyện khác: “Y phục này thật bắt mắt, làm sáng ngời mắt của người khác.”

Vân Thiển Nguyệt phụt cười. Ngọc Tử Thư lại nói: “Thiên hạ này nhìn cũng thật thích mắt, tươi đẹp sáng ngời mắt của người khác.”

Dung Cảnh nhíu mày, không nói chuyện.

“Nhưng Cảnh thế tử không trải vạn dặm gấm hồng lên Đông Hải, phải chăng không thể nào nói nổi?” Ngọc Tử Thư lại nói: “Nếu ngươi trải vạn dặm gấm hồng lên Đông Hải, ta sẽ không đến mức vất vất vả vả chạy tại đây đến thưởng thức phong cảnh có một không hai này rồi.

Dung Cảnh nhướn cặp lông mày lên: “Nếu ta thật sự đi trải rồi, chỉ sợ bây giờ Ngọc thái tử còn phải bận rộn hưng binh chứ không có thời gian chạy đến chỗ này ngắm cảnh đâu.”

“Hưng binh thì sẽ không, nếu Vân nhi nhà ta muốn thì ta vui vẻ tự nguyện hai tay dâng cho nàng.” Ngọc Tử Thư cười nói.

Vân Thiển Nguyệt nghe những lời này, cảm thấy mấy chữ “Vân nhi nhà ta “nặng nề hơn mấy chữ khác đây này.

Đôi mắt Dung Cảnh chợt tối sầm, tịch mịch trong giây lát, chậm rãi nói: “Ngọc thái tử, người nói nếu hiện tại bản thế tử ra tay, phải chăng ngươi vẫn có thể ở đây ngắm cảnh?”

“Ta chỉ sợ Vân nhi không bỏ được”. Ngọc Tử Thư cười nói.

Dung Cảnh híp mắt lại, Vân Thiển Nguyệt có cảm giác không ổn, nàng cũng không muốn hai người động thủ ở nơi băng tuyết đầy trời khắp đất như thế này, càng không muốn có hôn lễ của nàng có thêm một phần quà mừng kinh tâm động phách như vậy. Lập tức nắm chặt tay Dung Cảnh, nhìn Ngọc thái tử nói: “Cam lòng cho, ai nói ta không bỏ được. Ngay cả hạ lễ huynh cũng đều chưa cho ta, muội mới sẽ không che chở cho ta.”

Dung Cảnh lập tức nhếch khóe miệng lên một cái, trên mặt liền vui vẻ, dùng ánh mắt đắc ý nhìn Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư nghe vậy thở dài: “Quả nhiên xa xôi ngàn dặm, chính là xa không chỉ một chút thôi đâu.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn cười, thấy y phục sang trọng đẹp đẽ của hắn có vết nhăn nhỏ, chắc hẳn là vừa mới đến đây, ngày cả y phục cũng chưa kịp thay. Hẳn là ở Vinh vương phủ xem lễ xong liền chạy đến đây. Nàng cảm thấy cảm động, biết rõ là hắn sẽ đến, lấy tay ngoắc hắn: “Mau xuống đây, ngồi trên băng tuyết huynh không sợ lạnh sao, bị phong hàn thì đừng mong có người chăm sóc.”

“Cũng đúng” Ngọc Tử Thư nở nụ cười, từ vách đá nhẹ nhàng phi thân xuống đứng trước mặt Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh, đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt lóe lên cảm xúc, một lát sau vươn tay muốn ôm nàng: “Nào, tới đây ta ôm một cái.”

Vân Thiển Nguyệt buông tay Dung Cảnh ra, đến bên Ngọc Tử Thư.

Mà Dung Cảnh lại hiếm khi không ngăn cản.

Ngọc Tử Thư liếc nhìn Dung Cảnh, hai mắt giao nhau, ai cũng không nói lời nào, trong giây lát, hắn dời ánh mắt, nhẹ ôm Vân Thiển Nguyệt vào lòng.

Giờ khắc này, tuyết lặng lẽ rơi đầy trời, trắng xóa cả ngọn núi Ngọc Long.

Giờ khắc này, chuyện cũ bỗng ùa về tâm trí hai người.

Giờ khắc này, đất trời tĩnh lặng, phảng phất không một bóng người.

Một lát sau, Ngọc Tử Thư nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Vân nhi, chúc mừng muội thành hôn, chúc muội hạnh phúc.”

Khóe mắt Vân Thiển Nguyệt chua xót, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu Thất, ta tìm được hạnh phúc của mình rồi, hi vọng huynh cũng mau chóng tìm thấy hạnh phúc của riêng mình nhé.”

Ngọc Tử Thư nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ hai câu nói ngắn ngọn liền nói rõ hết tả tình ý kiếp trước kiếp này của hai người. Không cần phải nói thêm gì cả,

Giây lát sau, Ngọc Tử Thư buông Vân Thiển Nguyệt ra, nhẹ nhàng đẩy nàng đổ lên trên người Dung Cảnh, chôn giấu tất cả cảm xúc trên mặt, nói chế nhạo: “Hiếm khi Cảnh thế tử hào phóng thế này, ta muốn uống thêm vài chén rượu mừng.”

Dung Cảnh khẽ duỗi tay nắm lấy tay Vân Thiển Nguyệt đang ở trong ngực mình, cười nói:”Trong phủ đã chuẩn bị sẵn Tuyết Liên Hương cho Ngọc Thái tử rồi”

“Vì sao không phài là Linh Chi túy?” Ngọc Tủ Thư hỏi

“Linh Chi túy là rượu uyên ương” Dung Cảnh nói.

Ngọc Tử Thư ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, bản thế tử cô đơn một mình, uống Tuyết Liên Hương vậy” . Dứt lời, thân hình hắn lóe lên, từ đỉnh núi Ngọc Long tung mình bay xuống.

Dung Cảnh nhìn thân ảnh Ngọc Tử Thư rời đi, quay đầu lại cúi xuống ôm hôn Vân Thiển Nguyệt thật sâu.

Vân Thiển Nguyệt chớp mắt mấy cái, nội tâm buồn cười, người này chịu đựng bao nhiêu ghen tuông mới để cho Ngọc Tử Thư ôm nàng đây.

Hôn sâu một cái, Dung Cảnh buông Vân Thiển Nguyệt ra, khàn giọng nói: “Đi thôi, hắn trờ về uống rượu mừng, còn chúng ta về động phòng hoa chúc thôi”

Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, người này…

Dung Cảnh nắm tay Vân Thiển Nguyệt muốn bay xuống, nàng liền vội kéo tay hắn, hỏi: “Ở đây chỉ có một mình Tử Thư thôi sao?”

“Ước chừng là trước sau cũng có vài người qua lại” Dung Cảnh thờ ơ nói.

Vân Thiển Nguyệt đánh giá đỉnh núi, ánh mắt rơi vào tảng đá lớn nơi Ngọc Tử Thư ngồi, bên cạnh có vài dấu vết nhỏ. Mắt nàng lóe lên vài tia sáng, như đã hiểu rõ, cười nói: “Hóa ra Tử Thư chỗ này không chỉ ngắm mỗi phong cảnh mà còn giúp chúng ta dọn dẹp bớt chướng ngại nha”

Dung Cảnh nhíu mày,” Tuyết Liên Hương một vò vạn kim khó mua được, ta chuẩn bị cho hắn hai vò. Hắn làm chút việc kể ra cũng đáng.”

Vân Thiển Nguyệt buồn buồn cười nhìn hắn một cái, Dung Cảnh ôm nàng phi thân xuống. Dạ Khinh Noãn hiển nhiên không phải là đối thủ của Tử Thư, bị hắn đánh bại cũng là chuyện dễ hiểu.

Từ đỉnh núi nhẹ nhàng bay xuống, từ trong ngực Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt nhìn về nơi xa.

Sau nửa canh giờ, hai người đã xuống đến chân núi. Dưới núi không thấy bóng dáng Ngọc Tử Thư, Vân Thiển Nguyệt nghĩ hẳn là hắn đã hồi phủ trước hai người.

Dung Cảnh đi không ngừng, điểm nhẹ mũi chân, mang theo Vân Thiển Nguyệt hướng về phía kinh thành. Cho dù trời đã chập choạng tối, nhưng xa xa phía kinh thành vẫn đượm không khí vui chơi náo nhiệt.

Khi hai người trở lại, yến hội ở kinh thành vẫn vui vẻ như lúc hai người rời đi.

Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt về đến Vinh vương phủ, bay vọt vào Tử Trúc Viện.

Tử Trúc Viện vẫn thanh tịnh giống như lúc bọn hắn rời đi, Dung Cảnh nghe thấy âm thanh nâng ly cạn chén phát ra từ trong phòng. Vân Thiển Nguyệt mở trừng hai mắt, nhìn về phía gian phòng, thấy có vài dáng người quen thuộc bên trong. Nàng nghĩ bọn hắn thật biết chọn chỗ, liền nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh hé mắt.

Thanh Thường ôm Dạ Thiên Tứ đi đến, thấp giọng nói với Dung Cảnh: “Thế tử, mấy người Ngọc thái tử tới rồi, hôm nay sắp xếp yến hội ở trong phòng ngài, nô tỳ không tiện ngăn cản.”

Dung Cảnh gật đầu, kéo Vân Thiển Nguyệt đi vào.

Đẩy bức rèm che ra, thấy người bên trong đang khoanh chân ngồi vây quanh bếp lò, bên cạnh bếp lò xếp mấy cái bàn. Ngọc Tử Thư, Ngọc Tử Tịch, Dung Phong, Phong Tẫn, Tây Duyên Nguyệt, Nam Lăng Duệ, Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt xẹt qua từng người, nhìn thấy Phong Tẫn nàng không cảm thấy kỳ quái. Đại hôn của nàng Phong Tẫn hiển nhiên là sẽ đến chức mừng. Nhưng ba người Nam Lăng Duệ, Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn cũng đến thì có chút bất ngờ rồi. Nàng cười nói: “Sao các huynh cũng đến đây?”

“Nha đầu chết tiệt này, sao chũng ta lại không thể đến?” Nam Lăng Duệ trừng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Dung Cảnh vất vả lắm mới đưa được ca về Nam Lương, ca còn có gan chạy đến đây sao? Không sợ đến rồi không đi được à?” Vân Thiển Nguyệt lườm Nam Lăng Duệ, nàng hoài nghi hắn về đến Nam Lương mông còn chưa kịp ngồi vững vàng đã lại chạy đến đây rồi.

Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, hung dữ nhìn Dung Cảnh nói: “Đợi đấy, ta tính sổ với đệ sau:”

Dung Cảnh cười ôn nhu: “Nếu tiểu Duệ ca ca còn muốn gặp Lạc Dao công chúa thì nên cất đuôi của mình cho kỹ vào”.

Nam Lăng Duệ nghẹn họng, đem lửa giận trút lên người Vân Thiển Nguyệt: “Muội xem muội tìm dạng nam nhân gì về đây? Lòng dạ thâm độc hiểm ác.”

Vân Thiển Nguyệt không để ý tới Nam Lăng Duệ, nhìn về phía Vân Mộ Hàn, buông ta Dung Cảnh, nhào tới về phía hắn: “Ca ca, nghe nói huynh viên phòng rồi, sao hôm nay không mang đứa bé cùng đến?”

Dung Cảnh không có túm Vân Thiển Nguyệt, nhưng lại ngăn cản nàng. Diệp Thiến nổi giận cảnh cáo nói: “Vân Thiển Nguyệt, nhớ cho kỹ đây là đám cưới của ngươi, đừng có nhào vô người nam nhân khác như vậy.”

Vân Thiển Nguyệt bỏ tay hắn ra, đảo mắt nhào vào ngực Vân Mộ Hàn: “Ca, huynh dạy nữ nhân của mình như thế nào vậy? Sao mà la hét to thế, thật là nữ nhân đanh đá.”

Diệp Thiến tức giận. Vân Mộ Hàn cười khẽ, ôm Vân Thiển Nguyệt. Đáy mắt đã từng tích tụ âm mù đã sớm rút đi, tuy giọng nói vẫn còn có chút đạm mạc, nhưng khi nói với Vân Thiển Nguyệt vẫn nghe ra một chút ôn nhu : “Hôm nay là đại hôn rồi, sao vẫn còn giống tiểu nha đầu thế”

“Tiểu Cảnh, nàng nhìn thấy nam nhân là nhào vào kìa, bỏ nàng đi.” Nam Lăng Duệ lập tức nói.

Dung Cảnh không nói chuyện. Phong Tẫn lạnh lạnh nói: “Vân Thiển Nguyệt, mắt có phải mắt ngươi bị mù hay không? Không nhìn thấy ta hả?”

Vân Thiển Nguyệt xem thường một cái, từ trong ngực Vân Mộ Hàn đi ra, từ trên xuống dưới đánh giá Phong Tẫn một lượt: “Có phải ngày ngày ngươi ngâm mình trong đám nữ nhân, bị ôn nhu hương hút hết máu rồi hả. Sao gầy thành như vậy?”

Mặt mày Phong Tẫn tối sầm.

Vân Thiển Nguyệt cười hì hì, vội vàng vòng vo, đi đến trước mặt Tây Duyên Nguyệt: “Nghe nói Tây Duyên mới có một vị quan thiếu niên, bộ dạng tuấn mỹ, ngươi có tính toán đưa hắn vào hậu cung hay không?.”

Mặt Tây Duyên Nguyệt tối sầm.

Vân Thiển Nguyệt lập tức chạy về trốn phía sau lưng Dung Cảnh, nói: “Dung Cảnh, những người này nhìn thật chướng mắt, đuổi hết đám người này ra đi”.

Mấy người nghe thấy vậy thì liền nhìn nàng nhíu mày.

Nam Lăng Duệ “A” một tiếng rồi nở nụ cười, chậm rài nhìn quanh rồi nói: “Không biết tám đấu một, tiểu Cảnh tối nay có động phòng nổi hay không?”

Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng,

Mắt Ngọc Tử Tịch sang ngời, lập tức giơ tay tán thành: “Ta cảm thấy ý tưởng này không tệ”.

Dung Phong mỉm cười tiếp lời: “Ta cũng cảm thấy đề nghị này không sai”.

Tuy Phong Tẫn cùng Tây Duyên Nguyệt không nói chuyện, nhưng thần sắc nghiên răng nghiến lợi kia nhìn thôi cũng đủ biết nếu có động thủ bọn hắn tuyệt đối là người xông liên đầu tiên.

Vân Mộ Hàn cười không nói, Ngọc Tử Thư nhướn mày khiêu khích.

Mắt Dung Cảnh nhìn quanh một vòng, rồi quay trở lại nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi: “Nàng cảm thấy tám đấu một thì thế nào?”

Vân Thiển Nguyệt nhìn tám người một lượt, một người Ngọc Tử Thư đã đánh ngang tay với Dung Cảnh rồi, lần này tám người cùng tụ tập thế này rõ ràng là muốn nháo động phòng rồi. Lai giả bất thiện mà. Nàng thức thời lắc đầu, khoát tay tỏ vẻ rộng lượng: “Được rồi, người tới là khách mà, sao có thể đối xử lãnh đạm với khách quý như vậy.”

Dung Cảnh cười khẽ: “Nàng nói đúng”.

Diệp Thiến liếc trắng mắt, nói với Vân Mộ Hàn: “Sao chàng lại có loại muội muội như vậy, thật đáng xấu hổ.”

Vân Mộ Hàn buồn cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, nói với Diệp Thiến: “Tuy muội ấy điểm gì cũng không tốt, nhưng có một ưu điểm rất đáng quý đó là rất thức thời. Lúc trước ta dạy muội ấy học chữ, rõ ràng là chữ nào cũng biết nhưng hết lần này đến lần khác giả vờ không biết. Làm ta giận sôi người. Về sau thấy ta giận quá thì mới ngoan ngoãn học hành. Đóng cửa học trong Thiển Nguyệt các nửa tháng.”

Vân Thiển Nguyệt nghe Vân Mộ Hàn, nhắc tới lúc trước nàng vì khởi động Phượng Hoàng kiếp mà mất đi trí nhớ, nửa tháng bị hắn nhốt tại Thiển Nguyệt các học chữ, cảm thấy trước mắt bao phủ một tầng mây đen. Nửa tháng màu đen kia, nàng im lặng nhìn hắn, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Diệp Thiến nghe vậy liền cười, khoát tay với Vân Thiển Nguyệt: “Nào đến đây, đêm nay chúng ta không say không nghỉ.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Diệp Thiến, rất không đỏ mặt mà nhắc nhở: “Diệp nữ hoàng, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của ta và Dung Cảnh đấy.”

Diệp Thiến tỏ vẻ không sao: “Dù gì cũng không phải là ta động phòng, ta quan tâm làm gì đến việc ngươi động hay không động. Chúng ta bôn ba ngàn dặm đến đây, nếu ngươi muốn đuổi chúng ta đi, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt?”

Vân Thiển Nguyệt im lặng, nhìn về phía Dung công tử. Nghĩ đến việc động phòng của chàng phải ngâm nước nóng rồi.

Dung Cảnh nhếch môi một cái, kéo Vân Thiển Nguyệt ngồi xuống, cười nhẹ: “Các vị ngàn dặm đến đây chúc mừng, Cảnh rất là cảm động, tất nhiên là phải không say không về rồi.”

Diệp Thiến nghi ngờ nhìn Dung Cảnh: “Cảnh thế tử, sao dễ nói chuyện vậy? Nói, ngươi có tính toán gì hả?”

Dung Cảnh nhướng mày: “Nếu Diệp nữ hoàng không đồng ý, lúc này ngươi tranh thủ sang gian phòng kia, cho dù ta tính kế cũng không tính đến trên người ngươi.”

Diệp Thiến hừ một tiếng: “Ngươi tính toán ta cũng không sợ.”

“Vậy thì uống rượu thôi. Ta biết các vị nhất định sẽ đến, nên đã cố ý chuẩn bị rượu mừng.” Dung Cảnh dứt lời, xoay người phân phó: “Thanh Thường, mang rượu đến.”

Thanh Thường lên tiếng trả lời.

Diệp Thiến nhìn Dung Cảnh: “Rượu của ngươi ai biết có hạ độc trong đó hay không, sao chúng ta dám uống.”

Dung Cảnh bỗng nở nụ cười: “Nếu các ngươi không uống thì tiết kiệm cho ta rồi,. Bây giờ Vinh vương phủ không giống trước rồi , ta muốn tiết kiệm một chút.”

Diệp Thiến cảm thán nói: “Để cho Cảnh thể tử của Vinh vương phủ nói muốn tiết kiệm, quả thật là thiên phương dạ đàm rồi. Khi nào ngươi hết bạc tiêu, muốn bán chiếc xe ngựa kia thì báo với ta một tiếng nhé, ta mua.”

Da mặt Vân Thiển Nguyệt co giật mấy cái.

Dung Cảnh gật đầu cười: “Được.”

“Cái nhà này bên trong đều xây từ vàng, chờ tới khi hắn bán xe ngựa, ngươi đã thành hoa tàn ít bướm rồi.” Nam Lăng Duệ quát một tiếng.

Diệp Thiến lập tức nổi giận: “Ta muốn vậy đấy, ngươi quản được sao?”

“Ngươi mặc mạ vàng cũng không có bộ dáng của nữ hoàng”. Nam Lăng Duệ ghét bỏ liếc nhìn Diệp Thiến.

“Còn ngươi dù có mặc long bào nhìn cũng không giống thiên tử”. Diệp Thiến mỉa mai trả lời lại.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, vui vẻ xem kịch vui.

Không bao lâu sau, Thanh Thường dẫn theo hai người ôm vài vò rượu vào, còn chưa mở nút đã ngửi thấy mùi hương nồng đậm. Vân Thiển Nguyệt hô to: “Dung Cảnh, sao chàng lại cho bọn hắn uống rượu ngon như vậy, chúng ta mang ra ngoài bán, đủ cho chúng ta ăn cả đời.”

“Nếu bọn hắn không sợ hạ độc, thì chúng ta buông tha cho bạc đi. Yên tâm, ta sẽ không để nàng đói.” Dung Cảnh âu yếm xoa đầu Vân Thiển Nguyệt.

“Nhưng đều là rượu ngon đây này! Đều bị chàng lấy ra à nha?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Dung Cảnh gật đầu: “Ừ”

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía tám người đang ngồi, hảo tâm đề nghị: “Thiên hạ không có chuyện uống rượu miễn phí, trong đó nhất định bị hạ độc đấy, hoặc là bị hạ các loại dược bất tỉnh ba ngày liền, các ngươi vẫn đừng nên uống. Lòng dạ Dung Cảnh độc ác lắm, sẽ không uống cùng các ngươi trắng đêm không ngủ, không say không nghỉ đâu.”

Mắt Nam Lăng Duệ sáng ngời, cầm một vò rượu qua rót cho bản thân một chén,” Trẫm muốn nếm thử rượu này có lợi hại hơn Hoa Lan nhưỡng tại Linh Đài tự làm trẫm ngủ nửa tháng hay không”.

Diệp Thiến giành vò rượu trong tay Nam Lăng Duệ, cũng rót cho mình và Vân Mộ Hàn một ly, miệng nói: “Rượu ngon như vậy, Nam Cương ta không có. Cho dù bị hạ độc ta cũng muốn nếm thử cho biết”

Phong Tẫn hừ một tiếng, không nói lời nào, trực tiếp rót rượu ra uống.

Tây Duyên Nguyệt cầm vò rượu đánh giá nửa ngày, lại nhìn chằm chằm vào mặt Dung Cảnh, khẳng định nói: “Nhất định có độc.” Dứt lời cũng rót cho mình một chén rồi uống cạn.

Ngọc Tử Tịch nhìn trái nhìn phải , trong phòng chỉ còn có Dung Cảnh và Ngọc Tử Thư còn chưa uống, hắn hỏi: “Ca, huynh có uống không?”

Ngọc Tử Thư nhìn Dung Cảnh, cười nói: “Rượu này là do Cảnh thế tử tự tay nhưỡng à?”

Dung Cảnh nhíu mày, không nói lời nào, xem như cam chịu.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ ngoại công của Dung Cảnh có sở thích nhưỡng rượu, không lý nào cháu ngoại là không biết?

“Ai nha, hóa ra là rượu do tỷ phu đích thân nhưỡng.” Ngọc Tử Tích tán thưởng một tiếng, hỏi Dung Cảnh: “ Tỷ phu, nếu hôm nay ta không uống rượu này, ngày mai có thể uống được hay không?”

“ Tất cả chỉ có mười vò thôi.” Dung Cảnh nói.

Ngọc Tử Tịch lập tức xoắn quýt, tựa hồ trong nội tâm đang tiến hành giằng co, một lát sau dường như hạ quyết tâm: “Được rồi, rượu này do chính tay tỷ phu nhưỡng, vạn kim khó cầu, thiên hạ có bao nhiêu người có thể uống chứ. Cho dù bị hạ độc, ta cũng muốn uống.”

Hắn nói xong, Dung Phong đã đổ rượu , bưng chén lên uống rồi.

Ngọc Tử Thư chỉ cười cười, chỉ còn lại hắn, cũng không nói chuyện liền ngồi xuống uống cùng với mọi người”.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến rượu Dung Cảnh tự tay nhưỡng, tất nhiên cũng muốn uống. Ôm một vò đến, nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh cười khẽ nhìn nàng: “Tổng cộng mười vò, vừa vặn mỗi người một vò. Rượu này cũng có phần của nàng đấy. Khách quý từ xa tới chúc mừng, sao chúng ta có thể không cùng nâng chén chứ.”

Vân Thiển Nguyệt lập tức cười rạng rỡ, rót một chén rượu uống một ngụm. Nghiền ngẫm, khẽ nhìn Dung Cảnh hỏi: “Không hạ dược?”

Dung Cảnh im lặng nhìn nàng cười.

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không để ý đến. Hôm nay những người này vì nàng mà đến, đều là tri kỉ của nàng. Bọn hắn có thể tới, nàng rất cảm động. Vì đại hôn của nàng mà ngàn dặm bôn ba. Phần tình ý này, nàng mãi khắc sâu.

Có Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt tham gia càng thêm náo nhiệt, không bao lâu sau, dường như tất cả mọi người đều đã quên chuyện rượu độc.

Một lúc lâu sau, mười vò rượu đều uống cạn, trên mặt mỗi người đều nhuộm thêm vài phần men say.

Vân Thiển Nguyệt nhìn mấy người họ, không thấy dấu hiệu muốn hôn mê, lại nghĩ từ lúc nào mà tâm Dung Cảnh trở nên tốt thế? Thật sự không có hạ thuốc mê sao? Nàng âm thầm vận công, phát hiện khí tức trôi chảy, không có sự tình gì xảy ra, không khỏi nhìn về phía Dung Cảnh, vẫn không tin được mà hỏi: “Chàng thật sự không hạ dược?”

Dung Cảnh cười khẽ, nhìn nàng, ánh sáng trong đáy mắt lập lòe: “Nàng hi vọng ta hạ dược sao?”

Vân Thiển Nguyệt lầm bầm: “Ta chỉ cảm thấy chàng không hạ dược thì không được bình thường.”

Dung Cảnh gật đầu, nhìn tám người nói: “Bọn hắn là ai? Nếu bọn hắn đã quyết định chờ chỗ này, há lại có thể bị đánh gục bởi một vò rượu hay sao? Nếu ta thật sự hạ độc vào rượu, cho dù tự tay ta nhưỡng, mặc dù vạn lượng hoàng kim không mua được, bọn hắn cũng sẽ không uống.”

Nam Lăng Duệ nghe vậy liền vỗ tay tán dương Dung Cảnh: “Còn không vui mừng tân hôn đến mức váng đầu, không tệ.”

Diệp Thiến gật đầu: “Khó được đêm động phòng hoa chúc còn thanh tỉnh như thế, khó được.”

Mấy người nhao nhao gật đầu.

Mọi người vừa dứt lời, Ngọc Tử Thư chậm rãi nói: “Rượu của hắn quả thật là không có hạ dược, nhưng trong huân hương trong phòng có pha thêm nửa khắc say.”

Ánh mắt Dung Cảnh lóe lóe, Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía lư hương trong phòng, tinh tế ngửi. Quả nhiên là nửa khắc say, chính nàng cũng không phát hiện ra. Nàng quay đầu nhìn mấy người còn lại, chỉ thấy Nam Lăn Duệ ghé đầu tỳ mặt lên bàn, ngay sau đó Diệp Thiến, Vân Mộ Hàn, Tây Duyên Nguyệt, Dung Phong, Phong Tẫn, Ngọc Tử Tịch cũng đều ghé mặt lên mặt bàn. Bảy người vốn rất hoạt bát , nhưng giờ thì đang bất tỉnh nhân sự rồi.

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, sợ hãi thán phục Dung Cảnh, vậy mà cũng có thể hạ dược tám người đề phòng trước đề phòng sau này. Nàng nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh” Sao ta vẫn bình thường?”

“ Nàng đã sớm ăn giải dược rồi” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt hỏi: “Lúc nào?”

“Thời điểm nàng nói sinh.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt im lặng, nói cách khác là từ lúc nàng ăn hai cái bánh bao chưa chín hả? Cái thứ nhất nàng nuốt cả chửng cả cái, không cảm thấy vị gì cả, chỉ cảm thấy sống, cái thứ hai dưới mê hoặc của người nào đó, nàng cũng ăn hết rồi, cũng không phát hiện ra vị gì cả, vậy mà trong đó có giải dược của nửa khắc say. Nàng nghĩ đến mấy người này đến, tất nhiên là Dung Cảnh đã sớm truyền tín nói thời gian đại hôn, cho nên, bọn hắn tới nơi này, hắn tất nhiên có tính toán cùng chuẩn bị. Nàng nhìn Ngọc Tử Thư, hỏi: “Tử Thư, huynh đã biết rõ, sao lại không nhắc nhở bọn hắn?”

Ngọc Tử Thư chậm rãi nói: “Đắc tội người nào đó, hậu quả rất ngiêm trọng đấy. Phụ hoàng ngày ngày ngóng trông một ngày nào đó muội sẽ đi Đông Hải, đành ủy khuất bọn họ vậy, về sau muội họ Dung rồi.”

Thì ra thế! Nàng họ Dung, về sau đều chịu quản chế của người nam nhân tên Dung Cảnh này rồi. Không còn tùy tiện muốn đi nơi nào là đi nữa. Tử Thư biết rõ, cũng chỉ giả đò không biết. Vân Thiển Nguyệt buồn cười.

Khóe miệng Dung Cảnh hơi cong lên, cười nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngọc thái tử hãy đi nghỉ ngơi ở trong phòng của mình tại Vinh vương phủ đi! Gian phòng kia vẫn luôn giữ lại cho ngươi đấy.”

Ngọc Tử Thư gật đầu, đứng dậy mỉm cười đi ra ngoài.

Dung Cảnh phân phó người hầu: “Ngườitới, thỉnh bảy vị khách quý về phòng nghỉ ngơi.”

Thanh Thường vui vẻ ở bên ngoài lên tiếng, trong chốc lát dẫn người đến dìu đám người Nam Lăng Duệ về phòng. Lăng Liên và Y Tuyết tiến lên thu dọn đồ thừa còn lại trên bàn.

Cửa phòng đóng lại, trong tròng trở nên yên tĩnh.

Vừa mới náo nhiệt ồn ào náo động cùng tĩnh lặng lúc này hình thành đối lập rõ nét, thật đối lập, khiến cho người ta hoảng hốt như nằm mộng.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đều lẳng lặng ngồi yên một chỗ, trong nhất thời không ai nói được tiếng nào.

Đồng hồ cát lẳng lặng chảy, cảnh đêm ngoài cửa sổ dần dần dày đặc.

Hồi lâu, Vân Thiển Nguyệt mở miệng, “Dung Cảnh, hôm nay ta rất cao hứng.”

Dung Cảnh bồng nhiên xoay người ôm ngang Vân Thiển Nguyệt, đi về phía giường, khàn giọng nói: “Còn có càng cao hứng hơn nữa đấy…”

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, thò tay nhẹ đánh hắn một cái. Thoáng một cái nàng liền bị áp trên giường lớn, Dung Cảnh cúi xuống hôn thật sâu, nàng vội né tránh, cau mày nói: “Trên giường có cái gì…”

“ Là sớm sinh quý tử.” Dung Cảnh ôn nhu nói.

Lông mày Vân Thiển Nguyệt nhăn lại: “Đem những vật này lấy ra trước đã…”

Dung Cảnh ôm nàng, nhẹ tay phất một cái, đồ vật trên giường liền bay xuống đất, phát ra tiếng vang đùng đùng không dứt.

Giữa tiếng vang, Dung Cảnh nâng mặt của nàng, không cho nàng tránh né, hôn xuống thật sâu.

Trong lúc thở dốc, Vân Thiển Nguyệt nhớ tới một việc, hỏi hắn: “Ngày mai có phải đi kính trà cho gia gia không?”

Dung Cảnh “ừ” một tiếng.

“Vậy là mai phải dậy sớm sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

Dung Cảnh mạnh tay cởi áo nàng ra, tơ lụa đỏ thẫm chảy xuống, hàm hồ nói: “Gia gia nóng lòng muốn ôm tôn tử, sẽ thông cảm cho chúng ta thôi…