Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 4 - Chương 86: Kỳ tội đáng giết




Edit: Shu
Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt đã sớm quyết định, hôm nay đã gả cho hắn, mọi chuyện không thể để Dung Cảnh giải quyết một mình được.

Mặc dù hai người Dung Dực và Dung Cát là hai kẻ không ra gì, nhưng bọn hắn cũng đều xuất thân từ Vinh vương phủ, không ngu đến mức không có thuốc chữa. Hôm nay làm nhục Lục công chúa, thuần túy chính là muốn chết. Chuyện này nàng có muốn nghĩ đơn giản cũng khó.

Hai người vừa đi đến cửa, giọng nói của Thất công chúa từ phía sau vang lên, “Đợi một chút.”

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt dừng bước quay đầu lại nhìn nàng.

Thất công chúa đẩy Vân Ly đang đỡ bên người ra, nói với hai người: “Cảnh thế tử, muội muội, chúng ta cùng nhau đi .”

Vân Thiển Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Tẩu tẩu vẫn nên ở trong phủ tĩnh dưỡng! Chuyện như thế này liền để mình bọn muội đi.”

Thất công chúa mấp máy môi, nói khẽ: ” Nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ta.”

Vân Thiển Nguyệt híp mắt, giọng nói lạnh đi vài phần, “Tới giờ cho dù tẩu vẫn coi nàng là tỷ tỷ, thì nàng cũng không nhận tẩu làm muội muội. Đương nhiên tâm địa tẩu tốt, điều này không có gì đáng trách, ta không thể ngăn cản tỷ muội tẩu tình thâm. Nhưng tẩu cần phải hiểu rõ chuyện hôm nay không đơn giản như những chuyện trước đây. Lục công chúa đến Vinh vương phủ tham gia lễ đại hôn, uống rượu say, bị Dung Dực và Dung Cát làm nhục. Chuyện này quả thật kì lạ rồi! Nói lời không dễ nghe chính là ở Vinh vương phủ chuyện bé bằng hạt vừng cũng không thể giấu nổi đôi mắt của Dung Cảnh, nhưng chuyện này lại xảy ra ngay dưới mí mắt hắn, đến tận bây giờ hắn mới biết, cái này nói lên điều gì ? Tẩu có thể nói hai ngày này hắn chỉ biết có ta, không để ý tới chuyện tình trong phủ, nhưng chả nhẽ thủ hạ của hắn đều mắt mù tai điếc hay sao? Đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Chỉ có thể nói rõ một điều, có người ở sau lưng âm mưu giở trò mới xảy ra chuyện như vậy. Về phần hướng về ai, chắc tẩu cũng không ngốc đến mức hồ đồ chứ. Tẩu xác định vẫn muốn lúc này đi thể hiện tỷ muội tình thâm?”

Sắc mặt Thất công chúa trắng bệch, nhìn Vân Thiển Nguyệt, há to miệng không nói lời nào.

“Lúc trước ta để cho ca ca chọn tẩu, nguyên nhân lớn là do ta kính nể dũng khí và ẩn nhẫn khốn khổ mười năm của tẩu. Chỉ cần ca ca ta hạnh phúc, dù không thích nữ nhi Dạ Thị thì cũng vẫn để ca cưới tẩu vào cửa. Từ khi tẩu vào cửa Vân vương phủ, từ trên xuống dưới, từ gia gia ta cho tới người hầu, không có một ai coi tẩu là người ngoài. Vân Thiển Nguyệt nhìn Thất công chúa, mỗi chữ mỗi câu mà nói: “Hạnh phúc có được không dễ, phải nên biết đủ, tẩu chớ có quên mình đang mang hài tử, đứa bé kia là tử tôn của Vân vương phủ, là hài tử của ca ca, cũng là con của tẩu. Hôm nay là Lục công chúa, ta không muốn ngày mai người gặp chuyện không may chính là tẩu.”

Rốt cục khuôn mặt Lục công chúa hoảng sợ phát ra tiếng, “Ta. . .”

“Nếu tẩu còn muốn đi, ta không phản đối, tất nhiên cũng sẽ không hạn chế tự do của tẩu. Nhưng ta nói cho tẩu nhớ, đừng quên thân phận của mình cùng hài tử trong bụng .” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nói.

“Ta không đi, ta vừa mới. . . chỉ là vừa mới. . . trong lúc nhất thời ta không tiếp thu được.” Thân thể Thất công chúa khẽ run.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt hòa hoãn, “Ta và Dung Cảnh đi rồi, buổi tối trở về sẽ nói lại tình huống cho tẩu biết. Chuyện đã xảy ra, tẩu cũng không cần suy nghĩ nhiều .” Dứt lời, nàng nhìn về phía Vân Ly, “Ca ca, huynh và tẩu ở trong phủ nghỉ ngơi thật tốt!”

Vân Ly gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt lạnh mặt nói Thất công chúa một trận, hắn cũng không có chút bất mãn nào, ngược lại đôi mắt còn ánh lên lo lắng, ấm giọng nói: “Huynh biết, muội và Cảnh thế tử cẩn thận.”

Những ngày này trong triều, hắn vẫn luôn tinh tường những sóng ngầm xảy ra trong tối ngoài sáng, chuyện của Lục công chúa hôm nay cũng không phải là chuyện nhỏ.

“Đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, kéo tay Dung Cảnh đi ra ngoài.

Hai người ra khỏi sân nhỏ của Vân lão vương gia, rất nhanh liền đi tới cửa lớn Vân vương phủ.

Ở cửa lớn Văn Lai đang lo lắng đi lại lòng vòng, thấy hai người đến, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt liền vội vàng chào.

Dung Cảnh gật đầu, đỡ Vân Thiển Nguyệt lên xe, Huyền Ca vung roi lên, xe ngựa đã đi ra khỏi cửa lớn Vân vương phủ.

Văn Lai cũng lập tức bò lên xe ngựa đi theo sau xe Dung Cảnh, hai cỗ xe ngựa chạy hướng hoàng cung.

Trong xe, mọi khi Vân Thiển Nguyệt đều thích uốn mình nằm trong ngực Dung Cảnh, mà hôm nay nàng chỉ ngồi ở bên cạnh im lặng không nói một lời.

Xe ngựa đi được nửa đường, Dung Cảnh vươn tay kéo Vân Thiển Nguyệt qua, cúi đầu nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của nàng, thấp giọng cười nói: “Chuyện này có gì đáng lo, sao nàng lại có biểu lộ như vậy ?”

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Dung Cảnh, “Rốt cuộc chàng có biết việc Lục công chúa bị Dung Dực và Dung Cát làm nhục hay không? Là đúng như lời hôm nay nói mới nhận được tin tức, hay là đã sớm biết rồi.”

Dung Cảnh chống lại ánh nhìn của nàng, cười nhạt một tiếng, ” Cũng không phải là sớm biết. Hôm nay lúc chúng ta ra khỏi Tử Trúc Viện chuẩn bị trở về Vân Vương phủ, Thanh Ảnh dùng truyền âm mật báo ta mới biết được. So ra cũng chỉ sớm hai canh giờ thôi.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hỏi: “Chuyện này có người bày trò đúng không? Tất nhiên không phải do Dung Dực và Dung Cát làm. Nếu không thì sao đến bây giờ chàng mới biết? Đại hôn của chúng ta đã qua hai ba ngày, sao người làm chuyện này lại che giấu được lâu như vậy? Dạ Thiên Dật cùng Dạ Khinh Nhiễm bị chàng vây khốn, Dạ Khinh Noãn cũng bị Tử Thư vây khốn .”

“Hẳn là đã sớm tính toán. Bọn hắn bị khốn trụ, nhưng có một số việc vẫn có thể tiến hành mà không bị ảnh hưởng .” Dung Cảnh thản nhiên nói “Cũng không phải bọn hắn giỏi che giấu. Chẳng qua là ta và mọi người đều dồn mọi chú ý đến đại hôn, đối với một việc quá mức chuyên tâm, khó tránh khỏi những chuyện khác liền có sơ hở. Chuyện này cũng không kỳ quái.”

Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại cũng đúng, hỏi: “Từ ngày Dạ Khinh Noãn bị Tử Thư vây khốn, giờ đang ở đâu?”

“Ngày đó nàng ta bị Ngọc thái tử cho ăn một khỏa dược say rượu, đưa đến Đức Thân vương phủ, hôm nay có lẽ đã tỉnh lại”. Tiếng cười của Dung Cảnh chứa một tia mát lạnh, không thèm đếm xỉa tới nói, “Ta đã nói rồi, chuyện gì cũng không quan trọng bằng đại hôn của ta và nàng. Việc như thế này cũng không tính là chuyện lớn gì.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, tựa vào ngực Dung Cảnh. Nàng cũng hiểu được chuyện này không đáng là gì, nhưng cuối cùng vẫn bị Thất công chúa ảnh hưởng chút ít. Đổi lại là người khác lúc lại mặt gặp chuyện náo loạn như vậy, tâm tình cũng sẽ không tốt .

Xe ngựa đi vào cửa cung, vững vàng dừng lại.

Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt xuống xe, Văn Lai liền bước lên phía trước, nói với hai người: “Cảnh thế tử, Cảnh thế tử phi, Nhiếp chính vương và Nhiễm tiểu vương gia đang ở ngự thư phòng.”

Dung Cảnh gật đầu, cùng Vân Thiển Nguyệt đi vào cung.

Từ buổi tiệc đêm giao thừa, Vân Thiển Nguyệt chưa từng bước vào cung. Hôm nay đã qua hai mươi ngày, nàng từ Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ, chính thức trở thành Cảnh thế tử phi. Hoàng cung vẫn lạnh lẽo, sâm nghiêm trang trọng, không có gì thay đổi.

Cung nữ thái giám nhìn thấy hai người, đều vội vàng hành lễ, xưng hô với Vân Thiển Nguyệt là Cảnh thế tử phi.

Gặp được hai đại thần trong triều, đều vội vàng chào Dung Cảnh, đối với Vân Thiển Nguyệt cũng cẩn thận đổi xưng hô thành Cảnh thế tử phi.

Vân Thiển Nguyệt rất hài lòng với xưng hô này, nghe nhiều thêm mấy lần làm cho hỏa khí trong lòng nàng dịu xuống. Dù như thế nào thì nàng cũng đã gả cho Dung Cảnh. Cho dù ngay ở ngày đại hôn xảy ra chuyện tình bẩn thỉu như thế thì chỉ là một việc nhỏ người khác làm ra.

Hai người đi tới ngự thư phòng, Văn Lai tiến đến bẩm báo.

Vân Thiển Nguyệt đánh giá cảnh vật bên ngoài ngự thư phòng, ngọc thạch trên mặt đất có vết rạn đặc biệt sâu, cột trụ ở hành lang đều thấy được vết nứt. Nhìn những dấu vết này có thể tưởng tượng ra được, ở đây đã từng trải qua một phen đánh phá. Có lẽ đây là kết quả của việc phá ván cờ Linh Lung do Dung Cảnh bố trí của Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm.

Đang lúc nàng suy nghĩ, bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp của Dạ Thiên Dật: “Mời Cảnh thế tử tiến vào.”

Tuy Vân Thiển Nguyệt không nghe thấy Dạ Thiên Dật gọi tên mình, nhưng nàng vẫn không buông tay Dung Cảnh ra, đi vào theo hắn.

Hiển nhiên bên trong ngự thư phòng đã được sửa chữa qua một lần, dấu vết vỡ hỏng không quá rõ ràng.

Bên trong không chỉ có Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, còn có đám người Đức thân vương, Hiếu thân vương, Lãnh Thiệu Trác, Dung Phong, Thương Đình, Thẩm Chiêu. Đều là trọng thần cùng tân quý trong triều. Còn có hơn mười vị đại thần đắc lực.

Đức thân vương và Hiếu thân vương hiển nhiên không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt cũng tới, nên có ngơ ngác một chút.

“Nơi này là Ngự thư phòng, không phải là chỗ nữ nhân nên đến.” Dạ Khinh Nhiễm mở miệng trước, giọng điệu hơi trầm xuống.

“Có người quấy rối yến tiệc lại mặt của ta, chẳng lẽ ta còn không đủ tư cách tham dự?” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không tốt.

Dạ Khinh Nhiễm híp mặt lại, không để ý đến Vân Thiển Nguyệt nữa, lạnh lùng nhìn về phía Dung Cảnh, “Cảnh thế tử, người ở Vinh vương phủ ngươi đã làm chuyện vũ nhục công chúa dơ bẩn như thế , ngươi định giải quyết như thế nào đây?”

Mắt Dung Cảnh nhàn nhạt liếc nhìn mọi người, “Ta muốn tra rõ sự thật rồi nói sau.”

“Sự thật?” Dạ Khinh Nhiễm cười lạnh, “Nhân chứng vật chứng đều có! Ngươi còn muốn chối tội sao?”

” Xem ra Nhiễm tiểu vương gia ước gì tội danh này chụp lên người của ta mới đúng!”. Giọng nói của Dung Cảnh lành lạnh, ” Trong kinh thành đại viện nhà phú quý nào mà không có vài tử tôn bất tài, không làm chuyện đàng hoàng, Vinh vương phủ xảy ra chuyện thế này, chỉ có thể coi là do ta quản chế không nghiêm. Nhưng Lục công chúa thân là công chúa, một mình xuất cung, bên người không có người đi theo, tự tạo nghiệt, đây xem như là Hoàng thất quản chế không nghiêm, hai bên đều sai, không thể chỉ trách một phía được.”

Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm lạnh xuống, “Ngươi cho rằng một câu hai bên đều sai của người là có thể chối bỏ trách nhiệm sao?”

“Ta cũng không chối bỏ trách nhiệm! Nhiễm tiểu vương gia nói nhân chứng vật chứng đầy đủ, vậy chúng ta cũng muốn nhìn nhân chứng vật chứng như thế nào rồi mới có thể luận tội.” Dung Cảnh thản nhiên nói.

“Tốt, vậy cho ngươi nhìn! Chẳng những là cho ngươi mà còn cho tất cả những người ở đây xem, chúng ta đều cùng đi! Trăm năm qua thanh danh Vinh vương phủ được thiên hạ tôn sùng, hôm nay phải để cho mọi người thấy rõ, tử tôn trong phủ ở sau lưng đã làm ra việc dơ bẩn như thế nào.” Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, nói với mọi người: “Đi, chúng ta đều đến biệt viện của Dung Dực!”

Dứt lời, hắn vén rèm đi ra ngoài.

“Đi biệt viện ! Chúng ta cũng chưa nhìn qua, đang đợi Cảnh thế tử đến rồi cùng nhau đi.” Dạ Thiên Dật trầm giọng nói.

Dung Cảnh gật đầu, nắm tay Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài.

Đức thân vương, Hiếu thân vương,Lãnh Thiệu trác, Dung Phong, Thương Đình, Trầm Chiêu đều không nói chuyện, đi theo ra ngoài.

Mấy người ra khỏi hoàng cung, đều im lặng, ngay ngắn ngồi trên xe ngựa, rời kinh thành đi đến biệt viện của Dung Dực.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến việc Dạ Thiên Dật cùng Dạ Khinh Nhiễm vốn có thể đến biệt viện của Dung Dực trước, đằng này cố ý chờ nàng cùng Dung Cảnh tiến cung, rồi mới lôi kéo những người này cùng đi đến đó. Mặc kệ âm mưu này có phải do bọn hắn bày ra hay không, nhưng biểu hiện bên ngoài cũng đủ chân thực.

Mấy cỗ xe ngựa ra khỏi thành, sau nửa canh giờ liền đến biệt viện của Dung Dực.

Xe ngựa dừng lại, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt xuống xe. Vân Thiển Nguyệt xem xét hoàn cảnh trước mắt, chỉ thấy phía trước là một mảnh điền trang, còn có một mảnh sân nhỏ, bốn phía bao quanh là núi hồ cùng cỏ cây. Hiện giờ đang là mùa đông, nhưng vẫn có thể nhìn ra được phong cảnh nơi đây vô cùng xinh đẹp.Xung quanh cũng rất thanh tịnh. Thật khó tưởng tượng một người như Dung Dực lại có một biệt trang thế này.

Sân nhỏ bốn phía đều có binh sĩ vây quanh, ba tầng trong ba tầng ngoài. Một con chim nhỏ cũng khó lòng bay lọt ra ngoài. Áng chừng có khoảng 5000 binh sĩ.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu thấp giọng hỏi Dung Cảnh, ” Chàng có biết biệt trang này của Dung Dực không?”

Dung Cảnh thản nhiên nhìn Lãnh Thiệu Trác: “Ta nhớ trước kia biệt trang này là của Lãnh tiểu vương gia.”

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, nhìn về phía Lãnh Thiệu Trác.

Sắc mặt Lãnh Thiệu Trác không tốt. Mấy ngày nay hắn gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn hốc mắt có chút lõm vào, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt do ngủ không ngon. Nghe được lời Dung Cảnh, hắn chống lại ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt nói: “Đúng vậy, trước kia là của ta. Nhưng ngay trong ngày các ngươi đại hôn , ta ở Vinh vương phủ uống rượu say, về sau biệt viện này đã thua trong tay Dung Dực. Hôm nay biệt viện này đã là của hắn rồi.”

Vân Thiển Nguyệt thoáng híp mắt lại: ” Là ngươi trong ngày hôn đại của chúng ta uống rượu thua Dung Dực sao? Tửu lượng của hắn tốt hơn ngươi à?”

Sắc mặt Lãnh Thiệu trác có chút tối, thấp giọng nói: “Tửu lượng của ta tốt hơn hay không ta không biết, dù sao lúc đó đần độn, u mê nên mới thua. Lúc ấy người nhiều, rất loạn, đùa rất náo nhiệt. Sau khi tỉnh lại, gã sai vặt bên người nói ta mới biết được mình thua.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến việc Dung Dực chơi đùa vị hôn thê của Lãnh Thiệu Trác ngay trong biệt viện mà hắn thua. Chuyện này thật đúng là thú vị.

“Đi thôi! Cảnh thế tử, không phải ngươi muốn nhìn sự thật sao? Chúng ta liền vào thôi!” Dạ Khinh Nhiễm liếc nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh không nói chuyện, dẫn Vân Thiển Nguyệt vào.

Binh sĩ canh gác biệt viện mở đại môn dẫn đường cho một đoàn người tiến vào.

Đi vào sân nhỏ thứ ba của biệt viện , nhìn bên trong bố cục tinh xảo, hiển nhiên đây là nơi vui chơi trước kia của Lãnh Thiệu Trác.

Vân Thiển Nguyệt biết rõ ở kinh thành Thiên Thánh này tất cả mọi người đều có tính toán riêng, bàn về vui chơi, không có người nào có thể so sánh với LãnhThiệu Trác. Trước kia tuy nhân phẩm của hắn không được tốt lắm, nhưng cũng rất biết cách thưởng thức. Cái này đương nhiên là có quan hệ với việc Hiếu thân vương tận tâm dạy bảo. Cho dù là được sủng đến mức coi trời bằng vung, nhưng điều gì nên học cũng vẫn học được. Nhìn phong cảnh bên ngoài tốt, phong cảnh bên trong như vẽ, tiểu viện này thật lịch sự tao nhã.

Đi qua tiểu viện trong cùng liền đến phòng chính. Dạ Khinh Nhiễm dừng bước, quay lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, trầm giọng nói: “Ta khuyên muội vẫn nên đừng xem!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, không để ý tới.

“Tình hình bên trong sợ là không tốt ! Dung Cảnh, ngươi xác định muốn để nàng chứng kiến?” Dạ Khinh Nhiễm khiêu mi nói với Dung Cảnh.

” Dù sao cũng chỉ là chuyện hoang đường mà thôi, lại nói, có chuyện dơ bẩn bẩn thỉu nào mà nàng chưa từng thấy qua.” Dung Cảnh thản nhiên nói.

Nghe vậy Dạ Khinh Nhiễm nặng nề nhìn hắn một cái, vươn tay đẩy cửa.

Cửa phòng mở ra, trong phòng truyền ra một cỗ hương vị rất nặng, tình hình bên trong chỉ cần nhìn qua một chút là không sót gì. Ba người trần truồng nằm ngang trên giường, hai nam một nữ. Đúng là Dung Dực, Dung Cát và Lục công chúa. Mất trật tự không chịu nổi, khắp người Lục công chúa đều có dấu vết bị làm nhục. Lúc này ba người đang ngủ hỗn loạn, không biết bên ngoài ngôi biệt viện này có 5000 binh sĩ đang bao vây.

Dạ Khinh Nhiễm quay đầu lại, nhìn về phía Dung Cảnh, cười lạnh nói: “Hôm nay ngươi còn lời gì để nói?”

“Không có gì để nói!” Dung Cảnh rút ánh mắt về.

“Lục công chúa là công chúa hoàng thất, là Tiểu Vương phi được ban hôn của Hiếu phủ thân vương, chuyện này Vinh vương phủ giải thích như thế nào ? Đừng tưởng một câu hai bên đều sai là có thể xong.” Dạ Khinh Nhiễm nói giọng lạnh lùng.

Dung Cảnh thản nhiên nói: “Nhiễm tiểu vương gia muốn Vinh vương phủ làm như thế nào?”

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dung Cảnh, nói ra bốn chữ, “Kỳ tội đáng giết!”

Sắc mặt Dung Cảnh không có cảm xúc, nhìn về phía Dạ Thiên Dật, “Nhiếp chính vương nghĩ sao?”

Dạ Thiên Dật liếc nhìn vào phòng, ánh mắt chuyển hướng đến Hiếu thân vương và Lãnh Thiệu trác, “Tuy Lục công chúa là công chúa hoàng thất, nhưng tháng trước đã tứ hôn cho Lãnh Tiểu vương gia, ta nghĩ nên nghe ý tứ của Hiếu thân vương cùng Lãnh Tiểu vương gia.”

Hiếu thân vương nghe vậy tiến lên một bước, rõ ràng là đang phẫn nộ, “Dung Dực, Dung Cát khinh người quá đáng, tội này đáng giết.”

Lãnh Thiệu Trác nhếch môi không nói một lời.

“Cảnh thế tử, chuyện này thật quá hoang đường! Dung Dực và Dung Cát thân là người của Vinh vương phủ, bình thường nếu có hoang đường thì cũng thôi đi. Nhưng chuyện như vậy, đùa bỡn công chúa, vũ nhục hoàng thất, làm cho Hiếu thân vương phủ không còn mặt mũi, việc này thật sự là. . . Cho dù là tru di cửu tộc cũng không đủ đền tội.” Đức thân vương phẫn nộ nói.

“Hử? Tru di cửu tộc?” Dung Cảnh nhướng mày.

Đức thân vương gật đầu, “Đây chính là tội lớn, Cảnh thế tử thân trong triều, không thể không biết rõ luật lệ của Thiên Thánh!”

“Ta đương nhiên là biết điển luật Thiên Thánh.” Dung Cảnh bỗng nở nụ cười , ” Trăm năm qua Hoàng thất đã sớm cùng Vân vương phủ gắn liền không thể phân, lịch đại hoàng hậu đều xuất thân từ Vân Vương phủ, mà hôm nay ta cưới Vân Thiển Nguyệt, nếu là cửu tộc mà nói…, Đức thân vương xem ra cũng coi như là một trong cửu tộc đấy. Không chỉ Đức thân vương, Nhiếp chính vương và Nhiễm tiểu vương gia cũng đều dính líu vào.”

Đức thân vương nghẹn lời, lập tức im lặng không nói.

Dạ Khinh Nhiễm cười lạnh, “Vinh vương phủ muốn chịu trách nhiệm như thế nào?”

“Sao Nhiễm tiểu vương gia nóng lòng vậy? Vinh vương phủ chưa nói không chịu trách nhiệm mà. Nhưng theo như tình hình hôm nay chúng ta thấy, dù có khép tội chết cũng phải cho người ta một cơ hội biện bạch. Biết đâu chính Lục công chúa cũng cam tâm tình nguyện!” Vân Thiển Nguyệt tiếp lời Dạ Khinh Nhiễm nói, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, cười lạnh nói: “Nếu không vì sao một công chúa của hoàng thất lại đi ra ngoài mà không mang theo người hầu bên người ? Vì sao vừa đúng ngày Lãnh Thiệu Trác thua mất biệt viện, vì sao hai ngày này chúng ta không biết được tin tức? Chuyện tình cỡ này, có hay không có âm mưu, ta muốn biết rõ ràng. Dù không có âm mưu ngập trời cất giấu sau lưng, chỉ riêng việc có người muốn tính toán Vinh vương phủ, đừng nói trị tội, trái lại Vinh vương phủ chúng ta còn muốn yêu cầu công bằng đấy.”

“Ngươi còn yêu cầu công bằng?” Dạ Khinh Nhiễm không biết có phải là tức giận quá hay không mà khi Vân Thiển Nguyệt dứt lời, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, giọng nói lạnh lẽo, “Muội gả vào Vinh vương phủ, liền bắt đầu không phân biệt được thị phi hả? Chuyện công chúa chịu nhục thế này, ngươi còn muốn đòi công bằng?”

“Hôm nay ba người còn mê man, ngươi không đi điều tra tiền căn hậu quả, liền muốn định tội, đây là cách dân trị pháp luận mà Nhiễm tiểu vương gia học được sao?” Vân Thiển Nguyệt không cam lòng yếu thế, “Sao ta không thể đòi công bằng? Mặc dù hai người nằm bên trong là cặn bã, nhưng vẫn có quyền lợi biện bạch . Nếu thật sự có tội, tất nhiên là đáng tội chết, không thể tha thứ, nhưng nếu là bị người khác tính toán lợi dụng, đương nhiên là phải trả lại công bằng cho người ta! Công chúa hoàng thất bị người vũ nhục là không đúng nhưng người của Vinh vương phủ cũng không phải dễ ức hiếp!”

“Tốt! Chúng ta sẽ hỏi một chút tiền căn hậu quả!” Dạ Khinh Nhiễm cười lạnh một tiếng, phân phó : “Người tới, dẫn người trong biệt viện đến.”

“Vâng!” Có một người vội vàng lên tiếng.

“Dùng nước lạnh giội cho bọn hắn tỉnh!” Dạ Khinh Nhiễm phân phó lần nữa.

“Vâng!” Có một người bưng nước lạnh vào phòng, giội nước xuống giường lớn.

Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nhìn, lẳng lặng chờ. Ngoại trừ Dạ Khinh Nhiễm liên tiếp ra lệnh, mọi người không ai nói một tiếng nào.

Không bao lâu sau trong phòng truyền ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, là tiếng của Lục công chúa. Ngay sau đó, Dung Dực, Dung Cát lần lượt mở mắt. Sau khi bọn hắn mở mắt, mê mang trong giây lát, liền đồng thời phát hiện ra Lục công chúa, lập tức sững sờ, sau đó là cả kinh, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, rồi nhanh chóng chuyển sang màu xám tro. Sau mới phát hiện cửa phòng đang mở rộng, cũng nhìn thấy đám người Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, Dung Cảnh đứng bên ngoài, hai mắt liền trợn to, hiện ra thần sắc kinh khủng.

Vân Thiển Nguyệt quan sát nét mặt của bọn hắn, từ khi tỉnh lại thì sắc mặt không có chút khả nghi nào.

“Hai vị đã tỉnh, cứ ở đây nói đi! Khi nhục công chúa là đáng tội gì. Ở đây có người đang muốn giúp các ngươi lấy lại công bằng.” Dạ Khinh Nhiễm lành lạnh nhìn hai người, quét mắt về phía Vân Thiển Nguyệt .

Vân Thiển Nguyệt thu lại ánh nhìn, lạnh lùng phân phó: “ Để cho bọn hắn mặc quần áo vào.”

“ Nhìn như vậy nửa ngày rồi muội mới phát hiện đây là thân thể nam nhân sao?” Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng cười ,”Không phải là muội không để ý sao? chẳng phải lúc trước Cảnh thế tử cũng cảm thấy không sao cả sao?”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nổi giận, đúng lúc dưới chân có một hòn đá nhỏ, nàng giơ chân lên liền đá về phía Dạ Khinh Nhiễm, giọng nói lạnh lẽo, “Dạ Khinh Nhiễm, người điên không đáng sợ, đáng sợ chính là điên mà không biết mình điên!”

Dạ Khinh Nhiễm vừa tránh cục đá, nghe được một câu như vậy, cả khuôn mặt liền như mây đen áp núi, “Ta thấy chính muội mới điên! Là tự muội muốn xem, bây giờ muội sợ cái gì?”

“Ta sợ?” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh, “Chuyện cười! Ta đã từng đem thân thể nam nhân làm tiêu bản không ít rồi! Thân thể của huynh ta muốn nhìn, hiện tại huynh có dám cởi sạch quần áo không!” Dứt lời, nàng lần nữa ra tay với Dạ Khinh Nhiễm, một vòng linh khí bay thẳng tắp về phía hắn.

Dạ Khinh Nhiễm mặt đen chống cự, đáng tiếc linh khí xuyên qua chống cự, lập tức thắt lưng của hắn đã bị vòng linh khí kia giật ra.

Dạ Thiên Dật vừa muốn ra tay, Dung Cảnh liền vươn tay ngăn cản Vân Thiển Nguyệt.

Linh lực rút về trong cơ thể, sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không tốt, nhìn Dung Cảnh, “Sao chàng lại ngăn cản ta làm gì?”

Dung Cảnh không nói, nhìn Dung Dực và Dung Cát phân phó: “Mặc quần áo vào, đi ra!”

Dung Dực và Dung Cát càng sợ hãi, nhưng vẫn nghe lời Dung Cảnh nói, tìm quần áo loạn xạ, run rẩy mặc vào người.

“Muội quả nhiên là Sở phu nhân!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt chằm chằm, “Từ tết Nguyên Tiêu ngày đó là ta biết rồi!”

Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, không muốn nói chuyện với hắn, Dung Cảnh đã ngăn không cho nàng động thủ, nàng sẽ không ra tay.

“Cái gì? Ngươi. . . Ngươi là Sở phu nhân?” sắc mặt Đức thân vương đại biến.

Hiếu thân vương cũng kinh hãi, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Mắt Thương Đình giật giật, ánh mắt Dung Phong lẳng lặng, đôi mắt u ám của Lãnh Thiệu Trác cũng lộ ra kinh ngạc.

“Cấu kết Cùng Nam Cương, Tây Duyên, Nam Lương! Có phải hiện tại ngươi muốn ta trị tội ngươi thông đồng với địch phản quốc hay không?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt vẫn m như không nghe thấy.

“Dung Cảnh, ngươi còn lời gì để nói?” Dạ Khinh Nhiễm chuyển hướng sang Dung Cảnh.

“Muốn khép tội phải có chứng cớ.” Dung Cảnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Dạ Khinh Nhiễm , “Nhiễm tiểu vương gia, ngươi lấy gì chứng minh nàng là Sở phu nhân? Chỉ vì nàng có linh thuật sao? Thiên hạ chẳng lẽ chỉ có mỗi Sở phu nhân là có linh thuật chắc?”

Dạ Khinh Nhiễm vừa muốn nói, trong phòng Dung Dực, Dung Cát té lăn đi ra. “Phù phù” hai tiếng liền quỳ trên mặt đất. Không phải thỉnh tội với Dạ Thiên Dật, cũng không phải thỉnh tội với Dạ Khinh Nhiễm, mà là thỉnh tội với Dung Cảnh, cầu xin tha thứ : “Thế tử. . . Tha mạng. . .”

“Các ngươi nói tại sao lại xuất hiện cùng Lục công chúa ở đây?” Dung Cảnh nhìn hai người.

Hai người run rẩy nói: “Chúng ta. . . Cũng không biết. . . Vì sao ở chỗ này, chúng ta. . . Chúng ta. . .”

“Không biết?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Ngày đó, ta nhớ rõ là đại hôn của thế tử, sau đó. . . sau đó. . .” Dung Dực và Dung Cát giống như đang cố gắng nhớ lại, nhưng hồi lâu cũng không nhớ ra cái gì về sau, chỉ hoảng sợ nói: “Cho chúng ta một trăm lá gan, chúng ta cũng không dám… đối với Lục công chúa. . . nàng. . . Chúng ta cũng không biết vì sao lại như thế với nàng. . .”

“Ah. . .” Lúc này, trong phòng truyền ra một tiếng thét.

Vân Thiển Nguyệt nhìn lại trong phòng, thấy đột nhiên Lục công chúa từ trên giường ngồi dậy, hoảng sợ nhìn mình.

Thân thể Dung Dực và Dung Cát chấn động, đang nói run rẩy bỗng nhiên nghe vậy, sợ đến mức không phát ra được tiếng nào.

“Cái này. . . Như thế nào. . . Như thế nào. . Ah. . .” Lúc này Lục công chúa thấy được người đứng ngoài cửa, ánh mắt rơi trên người Dung Cảnh, bỗng nhiên hoảng sợ, lần nữa hét lên một tiếng, thân thể ngã ngược về trên giường, hai mắt khẽ đảo, ngất đi.

Lúc này, người hầu ở biệt viện bị người của Dạ Khinh Nhiễm bắt lại dẫn lên.

Vân Thiển Nguyệt nghe được tiếng bước chân trở lại, sau lưng quỳ hơn mười người. Có đủ nam nữ già trẻ.

Dường như Dạ Khinh Nhiễm kìm nén lại tức giận và táo bạo trước kia, lúc này lạnh lẽo nói: “Các ngươi hầu hạ ở đây, nói rõ mọi chuyện ra .Nói hết sự thật, nếu có nửa câu dối trá, giết không tha.”

Sắc mặt hơn mười người quỳ dưới đất trắng nhợt, thân thể không hẹn mà cùng run lập cập.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hơn mười người, rút toái tuyết bên hông ra, “Keng” một tiếng ném vào hơn mười người trước mặt, tiếp lời Dạ Khinh Nhiễm, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Nếu có nửa câu gian dối, ta sẽ dùng thanh kiếm này chém các ngươi!”