Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 5 - Chương 108: Tương tư mỗi ngày




Sau khi thả Dạ Khinh Noãn, Nam Lăng Duệ hạ lệnh cho Nam Cương quét dọn chiến trường, kiểm kê nhân số, kiểm kê thành quả sau trận chiến.

Tây Duyên và Bắc Kỳ, cộng thêm một vạn Hắc Y kỵ của Dạ Khinh Noãn, binh lực ban đầu được chỉnh đốn khi tới núi Bát Hoang là ba mươi mốt vạn binh mã, giờ đây lúc Dạ Khinh Noãn và Bắc Thanh Diệp rời đi thì chỉ còn lại chưa đầy bảy vạn binh mã, hao tổn hai mươi bốn vạn binh mã, chiến bại với số lượng hao tổn khổng lồ vào hôm nay là lần chiến bại lớn nhất của Thiên Thánh từ khi khai chiến đến nay.

Nam Cương thì đầu tiên là có Vân Mộ Hàn dẫn tới hai mươi vạn binh mã, lúc này đánh mấy trận, binh lực không giảm mà ngược lại còn tăng thêm, chỉ tính riêng binh lực Tây Duyên đầu hàng đã thu phục được hơn mười lăm vạn, còn có hàng binh và tàn binh của Thiên Thánh và Bắc Kỳ trong mấy lần giao chiến, cộng lại, binh lực Nam Cương đã đạt đến con số khổng lồ gần bốn mươi vạn.

Nói cách khác, mấy phen đại chiến, tử vong hao tổn binh lực chỉ có ba bốn vạn, người bị thu phục chiếm đa số.

Trận chiến núi Bát Hoang của hai quân, lấy Nam Cương đạt được toàn thắng, Dạ Khinh Noãn mang theo đám binh lính ít ỏi của Bắc Kỳ thối lui đến Bắc Cương, kết thúc.

Trong sử sách nhất định ghi lại một đoạn, “Trận chiến Bát Hoang, Nam Cương lấy ít thắng nhiều, binh mã tăng lên gần gấp đôi, xưa nay hiếm có.”

Ngày hôm đó, Nam Lăng Duệ, Lạc Dao, Phong Tẫn và đám tướng sĩ Nam Cương cùng với đám tướng sĩ Tây Duyên mới đầu hàng nâng cốc ngôn hoan.

Nam Lăng Duệ ở trên bàn rượu đánh nhịp, “Mọi người cực khổ mấy ngày, vẫn chưa từng nghỉ ngơi, Bản vương làm chủ, đại quân nghỉ ngơi mười ngày chỉnh đốn.”

Lời vừa nói ra, chúng tướng sĩ hoan hô.

Bữa tiệc vẫn uống từ đêm đến sáng hôm sau, Nam Lăng Duệ uống say, leo lên bàn hát, “Minh nguyệt bao lâu có, nâng cốc hỏi trời xanh, không biết cung khuyết trên trời, đêm nay là năm nào……”

Phong Tẫn cũng uống không ít, nghe thấy hắn hát, bỗng ném chén rượu xuống, cả giận nói: “Không được hát bài này!”

Nam Lăng Duệ không để ý tới hắn ta, tiếp tục hát lớn.

Phong Tẫn tức giận, nhấc chân đá ngã cái bàn. Nam Lăng Duệ đứng ở trên bàn, không khỏi bị té xuống. May mà Ẩn vệ thiếp thân của hắn động tác mau, lập tức đỡ được hắn, mới không ngã xuống đất.

Lạc Dao kinh ngạc nhìn Phong Tẫn, nhìn hắn ta nhíu mày, “Phong gia chủ, sao bài hát này không thể hát?”

Phong Tẫn mím môi không nói.

Nam Lăng Duệ đã say lờ đờ mơ mơ màng màng nhìn Phong Tẫn, chợt cười to, “Thì ra ngươi cũng lo cho nha đầu kia, giấu không hiện sơn không lộ thủy, giờ lại ngay cả một bài hát của muội ấy mà cũng không muốn nghe. Chẳng lẽ là sợ không được nghe lại lần nữa?”

“Ngươi muốn hát liền tự hát đi, gia không nghe.” Phong Tẫn hừ lạnh một tiếng, bỗng phủi tay áo một, rời khỏi bữa tiệc đi ra ngoài.

Nam Lăng Duệ đẩy Ẩn vệ đang đỡ hắn ra, một tay kéo Lạc Dao ôm vào lòng, giọng nói ủ rũ hỏi nhỏ, “Dao nhi, nàng nói…… Đều sắp ba tháng rồi, lâu như vậy còn không có tin tức, có phải tiểu nha đầu kia sẽ không trở về không?”

Giờ Lạc Dao mới hiểu được nguyên nhân, đỡ lấy hắn, ôn nhu kiên định nói: “Sẽ không! Muội muội nhất định sẽ bình an trở về.”

“Vậy sao?” Nam Lăng Duệ hỏi.

“Ừ!” Lạc Dao gật đầu khẳng định.

Nam Lăng Duệ bỗng cười, “Được, ta liền tin tưởng nàng! Nàng nói muội ấy có thể trở về, muội ấy liền nhất định có thể trở về.”

“Ta đỡ chàng đi nghỉ ngơi!” Lạc Dao gật đầu, đỡ hắn đi vào doanh trướng.

Tin tức về trận chiến núi Bát Hoang, Nam Cương đạt được toàn thắng, Thiên Thánh bị đánh bại, không ra hai ngày liền truyền khắp thiên hạ. Khiến cho người trong thiên hạ khiếp sợ lại không phải là sau khi Tây Duyên Nguyệt chết, Tây Duyên như rắn mất đầu, cử binh quy thuận Nam Lăng Duệ, trở thành binh lính dưới trướng Cảnh thế tử, mà là Dạ Khinh Noãn lâm trận chiêu phu, phò mã là Vương của tiểu quốc Bắc Kỳ – Bắc Thanh Diệp.

Trong lúc nhất thời thiên hạ ồ lên.

Chẳng ai ngờ rằng công chúa Khinh Noãn, vị công chúa đệ nhất của Dạ thị hiện nay, giỏi văn thiện võ, giỏi mưu giỏi chiến, muốn cương có cương, muốn nhu có nhu, từ trước đến giờ lòng dạ cao ngạo, có thể giao chiến với các nhân vật tuấn mỹ anh tài trên chiến trường, bậc cân quắc không tu mi này, lại chọn hàng vương của một nước nhỏ như Bắc Kỳ làm phò mã của nàng ta.

Nếu không phải lần này Bắc Kỳ Vương quy thuận Thiên Thánh, dâng thư xin hàng, xuất binh núi Bát Hoang, thì người trong thiên hạ gần như đều đã quên ở phía bắc Bắc Cương của Thiên Thánh còn có một nước nhỏ như vậy. Nó thực sự nhỏ đến không thể so với những nước lớn như Nam Lương. Hơn nữa nhiều năm qua vẫn không có động thái gì làm cho người khác chú ý, vẫn luôn là một đất nước không có tiếng tăm gì cả, rất khó làm cho mọi người nhớ được. Không nghĩ tới lần này Vương của một nước nhỏ lại đột nhiên sắp cưới công chúa đệ nhất Thiên Thánh, sao có thể không khiến cho người ta ngạc nhiên?

Cho nên, giờ khắc này, mọi người đều dời tầm mắt từ núi Bát Hoang sang Lan thành.

Công chúa Khinh Noãn là bào muội duy nhất của Tân hoàng Thiên Thánh, chuyện đã xảy ra trên người nàng ta, tất nhiên đều sẽ nghĩ đến thái độ của vị ca ca làm Tân hoàng Thiên Thánh này.

Hôm nay người người đều biết, Thiên Thánh không còn như trước nữa.

Thế lực của Tân hoàng Thiên Thánh và Cảnh thế tử ngang nhau, án binh bất động giằng co ở Lan thành và Mã Pha Lĩnh, núi Bát Hoang liền trở thành điểm mấu chốt thắng bại trong trận chiến của hai người. Hiển nhiên, giờ đây Dạ Khinh Noãn thua, Nam Lương Vương thắng, hậu thuẫn của Cảnh thế tử gia tăng, hậu thuẫn của Dạ Khinh Nhiễm suy yếu. Đây là bất lợi với Thiên Thánh.

Mấy ngày qua, Lan thành vẫn cực kỳ an tĩnh, không truyền ra bất kỳ thánh chỉ nào của Tân hoàng Thiên Thánh.

Ngày hôm đó, Lan thành vẫn bình tĩnh mấy ngày bỗng nhiên truyền ra một tờ chiếu thư, là một đạo ý chỉ tứ hôn.

Dạ Khinh Nhiễm lấy thân phận Tân hoàng Thiên Thánh và ca ca, tứ hôn cho muội muội Dạ Khinh Noãn, Phò mã là Bắc Kỳ Vương Bắc Thanh Diệp.

Trừ đạo thánh chỉ này ra, không còn gì khác nữa.

Dân chúng thấy Lan thành không còn truyền ra tin tức nào nữa, liền dời tầm mắt đến Mã Pha Lĩnh. Mấy ngày liên tiếp Mã Pha Lĩnh vẫn cực kỳ an tĩnh, doanh trướng vẫn đứng nghiêm trang, đại kỳ thêu hai chữ ‘Mộ Dung’ vẫn tung bay trong gió. Cả Mã Pha Lĩnh có một loại tư thái như hùng sư đang nằm nghỉ ngơi.

Chớp mắt liền qua ba ngày, Mã Pha Lĩnh vẫn không có động tĩnh.

Ba ngày sau, một đội nhân mã xuất hiện ở Mã Pha Lĩnh, trong đội ngũ hộ tống có một cỗ quan tài băng, nên mới khiến cho Mã Pha Lĩnh có chút ít ồn ào.

Đội nhân mã này chính là đội nhân mã hộ tống quan tài băng của Tây Duyên Nguyệt của Quốc cữu Nam Cương.

Quốc cữu Nam Cương một người một ngựa, dẫn đầu, ở trên đường tất nhiên ông đã nhận được tin núi Bát Hoang đạt được toàn thắng, hưng phấn mấy ngày, mới kiềm nén kích động. Ông nhận định tất cả mọi người trong thiên hạ cộng lại cũng không có được cái loại vui mừng như núi cao biển rộng như ông có thể có khi biết được núi Bát Hoang đại thắng. Dù sao ông âm thầm trù tính mấy năm, chính là vì Mộ Dung hậu chủ thu phục sơn hà, hôm nay núi Bát Hoang là bước đột phá thắng lợi, những trận chiến sau này chỉ cần không xảy ra vấn đề lớn, thì Thiên Thánh sẽ không còn cường binh nữa, giang hà liền nằm trong tầm tay bọn họ.

Lúc còn cách quân doanh vài dặm, ông bỗng nhìn thấy có một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa quân doanh, hai mắt ông mở to, lấy tay xoa, lại mở to, giây lát sau, liền hỏi người đang đi bên cạnh, “Người kia có phải là Cảnh thế tử không?”

“Hồi bẩm quốc cữu, thuộc hạ thấy chính là Cảnh thế tử.” Người nọ lập tức đáp lời.

Quốc cữu Nam Cương vui mừng, vội vàng ra roi thúc ngựa, đội ngũ năm ngàn người cũng nhanh chóng đuổi theo ông ấy.

Không lâu sau, quốc cữu Nam Cương đi tới binh doanh, cũng không thở dốc, ném cương ngựa, tung mình xuống ngựa, lễ bái Dung Cảnh, “Thuộc hạ bái kiến hậu chủ.”

“Chúng thuộc hạ bái kiến Cảnh thế tử!” Năm ngàn binh lính đồng loạt xuống ngựa quỳ lạy.

Dung Cảnh mặc một thân gấm Trầm Hương màu đen tuyền mười lượng vàng một tấc, trên đầu cài trâm mặc ngọc, đứng lặng im ở ở cửa quân doanh, bên cạnh không có người hầu hạ, cũng không có tướng lãnh, có một loại cô tịch lạnh lẽo, đợi quốc cữu Nam Cương đi tới gần, hắn nhìn ông ấy, sắc mặt bình tĩnh, tùy ý phất tay, “Quốc cữu và các tướng sĩ cực khổ, dậy đi!”

“Chúng thuộc hạ không khổ cực!” Năm ngàn binh lính đứng dậy, người người dùng ánh mắt sùng kính nhìn Dung Cảnh.

Quốc cữu Nam Cương cũng đứng lên, nhìn Dung Cảnh, kích động mà ông kiềm nén mấy ngày lúc này liền phát ra, “Ngài đã nhận được tin núi Bát Hoang đạt được toàn thắng chưa? Đây thật sự là một tin tức tốt, công chúa Lạc Dao không hổ là công chúa đệ nhất Đông Hải, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Dung Cảnh gật đầu, không thấy vui mừng, thần sắc nhàn nhạt, “Công chúa Lạc Dao vốn có tài hoa, thượng binh phạt mưu, chính sự quân sự, nàng ấy vô cùng tinh thông, không phải là loại người nghiên cứu võ công ám sát từ nhỏ như Dạ Khinh Noãn kia có thể sánh bằng, có thể thắng Dạ Khinh Noãn cũng không kỳ lạ.”

Quốc cữu Nam Cương gật đầu, vui mừng nói: “Lần này, núi Bát Hoang đại thắng, vô cùng có lợi với chúng ta. Dạ Khinh Noãn mang theo Bắc Thanh Diệp và mấy vạn binh mã đi Bắc Cương. Chỉ cần chúng ta thắng Bắc Cương nữa, thì giang sơn này sẽ liền nằm trong tầm tay. Sợ là Dạ Khinh Nhiễm cũng không còn lấy ra được nhân thủ và binh lực đối kháng với ngài nữa!”

Ánh mắt Dung Cảnh nhìn về phương xa, trên trời có một cánh chim cô độc bay qua, giọng nói của hắn không nghe ra tâm tình, “Vậy sao? Cũng chưa chắc.”

Quốc cữu Nam Cương ngẩn ra, nhìn Dung Cảnh, “Phải ha, thế cục có lợi như thế, ngài không có lòng tin?”

Dung Cảnh không đáp lời, nhìn bầu trời, ánh mắt bình thản, trong mắt không thấy vui không thấy buồn, dường như tâm tình gì cũng không có.

Quốc cữu Nam Cương nhìn hắn, bỗng nhiên nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt, lộp bộp một, do dự một chút, ôm lòng thử thăm dò, hỏi, “Chẳng lẽ Cảnh thế tử phi…… Còn chưa có tin tức sao?”

Dung Cảnh lắc đầu, “Chưa!”

Quốc cữu Nam Cương bỗng trầm mặc. Gần ba tháng, Cảnh thế tử phi còn chưa có tin tức. Có thể đã…… Ông không dám nghĩ thêm nữa. Nghe nói từ nhỏ đến lớn, Cảnh thế tử phi vẫn luôn nghĩ đủ mọi biện pháp để giải độc, cũng đều không giải được. Cô gái kinh tài tuyệt diễm như nàng ấy, nhìn khắp thiên hạ, vô luận là tài hoa, mưu lược, võ công, hay là tâm tư bản lĩnh, đều không có đối thủ, ngay cả Cảnh thế tử cũng có nhiều phương diện không bằng nàng ấy, hôm nay không có tin tức lâu như vậy, thật sự khó có thể tưởng tượng được hậu quả.

Năm ngàn binh lính đuổi theo quốc cữu Nam Cương đến đều nhìn Dung Cảnh, giờ khắc này, dường như cũng bị lây nhiễm tâm tình không đề nổi chút cảm xúc nào, có một loại thê lương cô tịch, làm cho họ không khỏi nín thở ngưng thần, không muốn quấy rầy hắn.

Một vài cánh chim cô độc càng bay càng xa, còn dư lại một điểm đen nhỏ, Dung Cảnh vẫn im lặng nhìn.

Rốt cuộc quốc cữu Nam Cương không nhìn được cố lấy dũng khí mở miệng, “Thế tử, ngài có biết Vân Sơn ở đâu không? Thay vì cứ chờ như vậy, không bằng phái người đi thăm dò. Cũng vẫn tốt hơn……”

Dung Cảnh thu hồi tầm mắt, giọng nói trầm tĩnh, “Vân Sơn bị mây đen che phủ mặt trời, vạn vật khô héo, đi cũng là đi không.”

Quốc cữu Nam Cương ngẩn ra, nhìn Dung Cảnh, “Không phải Vân Sơn không truyền ra tin tức gì sao? Sao ngài biết……”

“Dạ quan thiên tượng!” Dung Cảnh nói.

Quốc cữu Nam Cương hiểu ra, Dung Cảnh biết xem thiên tượng, ông cũng biết, nhưng không nghĩ tới ngài ấy lại có thể nhìn ra được thiên tượng của Vân Sơn. Ông hỏi thăm, “Vân Sơn bị mây đen che phủ mặt trời, vạn vật khô héo…… Đây là dấu hiệu gì?”

“Có thể lật đổ rồi tiêu vong, cũng có thể chết mà sống lại.” Dung Cảnh nói.

Quốc cữu Nam Cương thở ra một hơi, vội nói: “Nhất định sẽ chết mà sống lại. Thế tử phi là người hiền tự có phúc báo, nhất định không sao.”

Dung Cảnh bỗng nhiên cười cười, nhìn cái bóng đổ xuống ở trước mặt mình, chiếc bóng cô đơn, hắn thấp giọng nói: “Ta cũng cảm thấy nàng ấy không sao.”

Trong lòng quốc cữu Nam Cương cầu nguyện, không nói thêm gì nữa.

Dung Cảnh ngẩng đầu, nhìn vào quan tài băng ở giữa đội ngũ, hỏi: “Là Tây Duyên Nguyệt sao?”

“Dạ!” Quốc cữu Nam Cương lập tức gật đầu.

Dung Cảnh chậm rãi đi vào trong đội ngũ, năm ngàn binh lính lập tức nhường đường cho hắn, hắn đi tới bên cạnh quan tài băng, im lặng nhìn Tây Duyên Nguyệt đang nằm ở trong. Có quan tài băng giữ gìn, tướng mạo Tây Duyên Nguyệt không thấy biến hóa, nằm im hơi lặng tiếng, hắn nhìn một lát, bỗng nhiên phất tay, thanh chủy thủ vẫn cắm trong ngực của hắn ta nhẹ nhàng di chuyển chui ra, trên chủy thủ có một vài giọt máu đỏ tươi chảy xuống.

Quốc cữu Nam Cương cả kinh, không dám tin nói: “Người chết mạch máu đều đông lại, nhiều ngày như vậy, mà vẫn còn có máu đỏ tươi, này……” Ông nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh không nói lời nào, ném chủy thủ xuống, lấy ngọc bội thiếp thân trong ngực mình ra, tùy ý đặt lên ngực hắn ta, sau đó đậy nắp quan tài băng lại, xoay người lệnh cho quốc cữu Nam Cương, “Đưa đến An Hồn đường ở Kỳ thành.”

Quốc cữu Nam Cương lại cả kinh, An Hồn đường là nơi lưu giữ những tướng sĩ có chiến công lớn đã hy sinh trên chiến trường, đợi mai sau Thế tử thu phục sơn hà đăng cơ sẽ truy phong, mỗi người đều có thể được phong hầu bái tướng, phù hộ cho đời sau. Sao hôm nay lại đặt Tây Duyên Nguyệt đến đó? Ông nhìn Dung Cảnh, “Thế tử, Tây…… Tây Duyên Vương này là…..” Ông có quá nhiều nghi hoặc, muốn hỏi Tây Duyên Nguyệt thật sự đã chết, hay hôm nay vẫn còn một đường sinh cơ, hay là……

“Hắn ta tự sát, trong lồng ngực vẫn còn lại một hơi thở, nhưng ta không cứu được, liền dùng chút Linh lực mỏng manh trong khối ngọc bội này tạm thời trấn giữ linh hồn của hắn ta đi!” Dung Cảnh thu hồi tầm mắt, nhìn về hướng đông, “Nếu nàng ấy về, có thể cứu hắn ta, nếu nàng ấy không thể về nữa, hắn ta chỉ có thể chết như vậy thôi.”

Quốc cữu Nam Cương chợt hiểu ra, thì ra Tây Duyên Nguyệt là bởi vì Cảnh thế tử mà tự sát, ông nhìn Dung Cảnh, hỏi thử, “Thế tử, vậy Vân Mộ Hàn tự sát……”

Dung Cảnh bỗng cười một tiếng, có chút lạnh, “Dạ Khinh Nhiễm đã biết chuyện Vân Vương phủ và Nam Lương đổi con từ lâu, nhiều năm như vậy, giúp Vân Vương phủ giấu, giữ kín không nói ra. Ngươi cho rằng không có mưu tính sao?”

Quốc cữu Nam Cương gật đầu, về Vân Mộ Hàn, hôm đó nghe Diệp Thiến nói cũng biết cái chết của hắn ta có liền quan đến Dạ Khinh Nhiễm rồi, nhẹ giọng hỏi: “Thiến nhi đi sớm hơn dự tính là Thế tử đã dự kiến trước, nên truyền tin tức cho nó sao?”

Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, không muốn nói nữa, hạ lệnh: “Kỳ thành ở gần đây, quốc cữu dẫn người một đường bôn ba chạy đến, cũng cực khổ, hôm nay ngươi mang quan tài Tây Duyên Nguyệt đến Kỳ thành nghỉ ngơi mấy ngày đi!”

Kỳ thật quốc cữu Nam Cương còn muốn thương nghị với Dung Cảnh về chiến dịch sắp tới, làm sao ở dưới tình huống có lợi thắng Dạ Khinh Nhiễm, nhưng biết cũng không gấp được, liền gật đầu, “Được!”

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, xoay người trở về binh doanh.

Quốc cữu Nam Cương vung tay lên, năm ngàn binh lính mang quan tài của Tây Duyên Nguyệt đi theo ông đến Kỳ thành ở gần đó.

Dung Cảnh trở lại đại trướng trung quân, Thanh Ảnh cầm hai phong thư chờ ở cửa đại trướng, thấy hắn đã về, liền nhanh chóng đưa thư cho hắn, “Thế tử, là thư của Ngọc thái tử và công chúa Tử La ở Đông Hải.”

Dung Cảnh vươn tay nhận lấy thư, đầu tiên là mở thư của Ngọc Tử Thư ra, xem xong, sắc mặt giống như xuất hiện tâm tình gì đó, giây lát sau, hắn lại mở thư của Tử La ra, đọc xong, không thấy tâm tình gì.

“Thế tử, có phải có tin tức của Thế tử phi không?” Thanh Ảnh hỏi thăm. Những người đi theo bên cạnh Thế tử như họ đều lo lắng cho Thế tử phi, Mặc Cúc đã thỉnh cầu muốn đi Đông Hải tìm kiếm tung tích của Vân Sơn mấy lần, nhưng đều bị Thế tử ngăn cản.

“Coi như là có chút tin tức đi!” Dung Cảnh nói.

Thanh Ảnh nhìn hắn.

Dung Cảnh nhìn Thanh Ảnh một, nhẹ giọng nói: “Ngọc thái tử đợi thật lâu không nhận được tin tức của nàng ấy, đã lên Cửu Tiên Sơn, sư tổ Cửu Tiên Sơn dùng công lực trọn đời khỏi động Mệnh Lý Vân Bàn của Cửu Tiên Sơn, nói không dò ra tử hồn của nàng ấy.”

Thanh Ảnh lập tức mừng rỡ, “Nói vậy Thế tử phi vẫn không sao.”

Lông mi Dung Cảnh khẽ rung động, “Không dò được tử hồn của nàng ấy, như vậy liền có hai loại khả năng, một là đã hồn phi phách tán, đây là không dò được, loại còn lại là linh hồn lâm vào ngủ say, cũng không dò ra.”

Sắc mặt Thanh Ảnh hơi đổi, “Mệnh Lý Vân Bàn của Cửu Tiên Sơn có thể tin sao?”

“Nghe nói là khay thần cổ vật mà thượng cổ lưu lại, nào biết có phải hay không.” Dung Cảnh gấp thư lại, sắc mặt bình tĩnh, “Chờ một tháng nữa, nếu vẫn không có tin tức……” Câu nói kế tiếp hắn không nói ra khỏi miệng, xoay người đi vào doanh trướng.

Thân mình Thanh Ảnh hơi cứng lại, hôm nay đã gần ba tháng, chờ thêm một tháng nữa, nếu còn không có tin tức, Thế tử sẽ thế nào đây?

Năm ngày sau, Bắc Cương truyền ra tin tức, vì ổn định lòng quân, công chúa Khinh Noãn và Bắc Thanh Diệp đại hôn ở Bắc Cương.

Quốc cữu Nam Cương đưa quan tài của Tây Duyên Nguyệt đến An Hồn đường ở Kỳ thành xong, bản thân nghỉ ngơi năm ngày, nhận được tin tức Dạ Khinh Noãn và Bắc Thanh Diệp đại hôn ở Bắc Cương, liền vội vàng đi Mã Pha Lĩnh.

Ông tới Mã Pha Lĩnh, sau khi gặp Dung Cảnh, câu nói đầu tiên liền hỏi, “Thế tử, lúc này Dạ Khinh Noãn và Bắc Thanh Diệp đang ở Bắc Cương, nếu chúng ta cũng đã có an bài trước ở Bắc Cương, vậy có nên nhanh chóng ra tay, tránh cho đêm dài lắm mộng không?”

Trong đại trướng trung quân của Dung Cảnh chẳng biết từ lúc nào bày một chậu mẫu đơn tịnh đế, mẫu đơn tịnh đế đã khô héo, nhưng hắn lại không bỏ đi, mà vẫn bày trên bàn, mỗi ngày tưới nước cho nó, nghe vậy thản nhiên nói: “Không vội! Cứ cho họ có mấy ngày tân hôn đi!”

“Thế tử, sớm ngày thu phục sơn hà, cũng sẽ sớm ngày đi Đông Hải tìm hiểu tin tức của Thể tử phi, ngài giam mình ở đây, cũng không thay đổi được gì. Theo thuộc hạ thấy, phải nhân lúc Dạ Khinh Noãn và Bắc Thanh Diệp còn chưa đứng vững ở Bắc Cương liền nhanh chóng ra tay.” Quốc cữu Nam Cương đề nghị, đừng trách ông nóng vội, thật sự là sợ càng kéo dài, Dạ Khinh Nhiễm sẽ lại có động thái gì đó.

“Ta sẽ không đi Vân Sơn.” Sắc mặt Dung Cảnh tĩnh mịch, nhẹ giọng nói ra một câu lạnh lùng, “Nếu nàng ấy đã chết, liền một thân một mình chôn xương ở Vân Sơn đi!” Dừng một chút, giọng nói trầm thấp nói tiếp: “Mà ta, cái giang sơn này, luôn phải thu phục.”

Quốc cữu Nam Cương ngẩn ra, nhìn Dung Cảnh.

Ngón tay như ngọc của Dung Cảnh gõ gõ cành mẫu đơn tịnh đế đã khô héo, cành cây phát ra tiếng vang nho nhỏ, hắn không có biểu tình gì, nói: “Hôm đó nàng ấy đi, lời nói của ta vĩnh viễn có hiệu lực, nếu nàng ấy dám không về. Ta liền dám……”