Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 5: Thay đổi khuôn mặt (hoán kiểm)





Nghe Phương Hạo Vân nói thế, Nguyệt Như cảm thấy sống mũi cay cay, cô không còn kiềm nén được nữa, từng giọt nước mắt trào ra, khuôn mặt cô giờ chỉ còn đau thương và buồn bã, đôi mắt đen láy mê hồn kia, lúc này đã trở nên đỏ ngầu và cô đơn.

Phương Hạo Vân lại thở dài, lấy một miếng khăn giấy từ trên bàn đưa qua cho Nguyệt Như.

Nguyệt Như đón lấy khăn giấy, lau sạch nước mắt trên khuôn mặt, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, trái tim của cô lúc này đã bình tĩnh lại nhiều. Cô chầm chậm nói: "Em đã nói với ba rồi, đợi sau khi thu xếp ổn thỏa chuyện của anh xong, em sẽ rời khỏi Trung Quốc, sau này em sẽ phụ trách nhiệm vụ bên châu Âu."

Nói đến đây, Nguyệt Như dừng lại để thở dài, khóe môi cố nặn ra một nụ cười chua chát: "Em muốn anh nhớ lấy, bất kể sau này chúng ta có gặp lại nhau hay không, anh cũng nợ em một yêu cầu."

"Anh đi đi, em muốn được yên tĩnh một mình, đợi sự việc có tiến triển gì, em sẽ báo cho anh biết." Nguyệt Như hiểu có những chuyện không thể cố miễn cưỡng mà có được, tuy trong lòng không nỡ nhưng lúc nên buông tay thì phải buông tay thôi, cô xua tay ra dấu cho Phương Hạo Vân rời khỏi căn phòng.

Phương Hạo Vân đứng bật dậy khỏi ghế sofa, cũng không nói những câu khách sáo kiểu như hãy bảo trọng, sải bước đi ra khỏi căn phòng VIP dành cho tổng thống, khuôn mặt hắn tuy mang chút ít thương hại nhưng lại không hề hối hận, cũng không có một chút lưu luyến không nỡ rời xa.

Khi Nguyệt Như nhìn thấy Phương Hạo Vân không hề do dự bước ra khỏi phòng, đôi mắt đã được lau khô ráo một lần nữa nước mắt lại tuôn trào.

Hai tay cô giữ chặt chiếc tách uống trà của Phương Hạo Vân, tuy chiếc tách hãy còn hơi ấm, nhưng hai tay cô lại cảm thấy lạnh băng, thậm chí trái tim cô cũng đóng thành lớp băng dày mất rồi.

Nguyệt Như cúi đầu nhìn ngây dại vào chiếc tách trà, kí ức ba năm qua không ngừng lửng lờ trôi theo dòng suy nghĩ của cô…

Cô từng cho rằng Phương Hạo Vân là người đàn ông được ông trời ban cho cô, cô từng cho rằng mình sẽ cùng Phương Hạo Vân làm một cặp sát thủ suốt cuộc đời này…

Nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn, cô chợt nhớ đến một câu nói của giáo quan: "Cậu ta chỉ là một con đại bàng thích tự do bay lượn trên bầu trời, tổ chức chưa chắc là nơi cậu ta chịu gắn bó mãi mãi."

Khi đó Nguyệt Như chả thèm quan tâm đến câu nói ấy, giờ nhớ lại thấy đúng là vị giáo quan kia hiểu rõ Phương Hạo Vân hơn cô.

Nguyệt Như đặt tách trà xuống, chầm chậm bước đến bên cửa sổ sáng choang, dõi mắt xa xăm ra bên ngoài cánh cửa, cắn chặt môi lẩm bẩm một mình: "Hạo Vân, anh là người đàn ông duy nhất em đã chọn trong suốt cuộc đời này, em sẽ không từ bỏ đâu, sớm muộn gì em cũng sẽ đến tìm anh."

……

Ba ngày sau, Phương Hạo Vân nhận được tin từ Nguyệt Như, nói là việc sắp xếp thay đổi thân phận cho hắn đã có tiến triển, bảo hắn đến gặp mặt.

Địa điểm hai người gặp mặt nhau vẫn như cũ, chính là căn phòng VIP dành cho tổng thống tại hội sở quốc tế Tân Nguyệt nằm trên con phố phồn vinh nhất thành phố Hoa Hải.

Vừa gặp mặt, Nguyệt Như vội nói: "Bây giờ chúng ta lập tức đi bệnh viện Tân Văn, ở chỗ đó, chúng em sẽ làm phẫu thuật ghép da cho anh…"

Nguyệt Như chỉ buông ra một câu đơn giản, nắm lấy tay Phương Hạo Vân đi xuống dưới lầu lái xe chạy về hướng bệnh viện Tân Văn.

Trên đường đi, Nguyệt Như nói rõ chi tiết sự việc với Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân nghe Nguyệt Như kể xong, đại khái hiểu rõ sắp đặt của kế hoạch thay đổi thân phận này.

Theo Nguyệt Như Như cho biết, tương lai không xa, hắn sẽ xuất hiện tại thành phố Hoa Hải với thân phận mới là con trai Phương Hạo Vân của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thịnh Hâm thành phố Hoa Hải Phương Tử Lân.

Sự việc là thế này: Con trai của chủ tịch tập đoàn Thịnh Hâm Phương Tử Lân cũng tên là Phương Hạo Vân, năm nay mới chỉ mười tám tuổi, vừa tham gia kì thi tốt nghiệp trung học, hơn nữa với 600 điểm thi đậu vào trường đại học Hoa Hải có chút tiếng tăm trong nước. Nhưng tiếc là hôm nay vào lúc 4h sáng, cậu bé gặp tai nạn giao thông, được đưa đến bệnh viện Tân Văn cấp cứu. May mà bệnh viện Tân Văn là một bệnh viện hạng A thuộc tuyến hai do tổ chức đầu tư tại thành phố Hoa Hải, các bác sĩ trưởng khoa đầu ngành phụ trách chữa trị trong bệnh viện đều là thành viên ngầm của tổ chức, khi họ phát hiện chiều cao, cân nặng, thể hình của Phương Hạo Vân phù hợp với người mà cấp trên giao nhiệm vụ tìm kiếm, bèn lập tức báo cáo lên cho Nguyệt Như.

Nguyệt Như sau khi nhận được tin, cô đưa ra chỉ thị nhanh chóng, phái mọi thành viên của tổ chức trong thành phố Hoa Hải phối hợp với bệnh viện Tân Văn bưng bít thông tin Phương Hạo Vân bị xe đụng trọng thương đang hấp hối, đồng thời tiến hành xét nghiệm xương tủy và nhóm máu của cậu bé, cuối cùng nhận được một kết quả khiến Nguyệt Như vô cùng hài lòng, Phương Hạo Vân bị xe đụng và Phương Hạo Vân sát thủ của tổ chức có khung xương giống nhau, thậm chí ngay cả nhóm máu cũng trùng hợp.

Nguyệt Như tính thế này, đem da mặt của Phương Hạo Vân bị xe đụng kia cấy cho Phương Hạo Vân sát thủ, làm vậy Phương Hạo Vân sát thủ sẽ trở thành con trai của chủ tịch tập đoàn Thịnh Hâm Phương Tử Lân rồi.

Theo như tình báo mới nhận được, ba mẹ của cậu bé vẫn đang ở Paris bàn chuyện làm ăn, nhà họ Phương hiện giờ chỉ còn một người chị gái cùng ba khác mẹ với Phương Hạo Vân là Phương Tuyết Di ở nhà.

Phương Tuyết Di căm hận mẹ ruột của em trai Phương Hạo Vân từng phá hoại hạnh phúc của ba mẹ cô nên đối với người em trai này ghét cay ghét đắng, trước giờ chưa hề quan tâm. Phương Hạo Vân có vắng nhà năm bảy hôm đi nữa cô cũng không bao giờ hỏi đến.

Nên mới nói, khi bệnh viện Tân Văn có ý bưng bít thông tin Phương Hạo Vân gặp tai nạn giao thông, cho đến nay nhà họ Phương vẫn chưa ai biết chuyện Phương Hạo Vân bị xe đụng. Điều này tạo điều kiện về mặt thời gian cho ca phẫu thuật ghét da thay đổi khuôn mặt do Nguyệt Như sắp xếp.

Tất nhiên giấy không thể gói được lửa, cho dù là với sức mạnh của tổ chức cũng không thể che giấu tin này mãi mãi được, chậm nhất là ba ngày, nhà họ Phương chắc chắn sẽ biết tin Phương Hạo Vân xảy ra tai nạn.

Phẫu thuật cấy da tất nhiên không thể hoàn toàn bình phục trong thời gian ba ngày, nhưng với sát thủ Phương Hạo Vân mà nói đó lại không phải vấn đề to tát, vết thương trên người hắn chỉ cần không phải vết thương chí mạng, trước giờ chỉ trong một phút là hồi phục, về mặt này Nguyệt Như biết rõ, trong ba năm qua cô đã không ít lần tận mắt chứng kiến kì tích xảy ra trên cơ thể của Phương Hạo Vân, cũng chính vì cơ thể hắn có chức năng đặc biệt này, không sợ bị thương, nên trong quá trình thực hiện nhiệm vụ của tổ chức, mặc cho đối thủ hung hăng cỡ nào, hắn đều chưa từng thất bại, nhờ đó nhận được danh xưng là một trong tứ đại sát thủ của tổ chức.

"Nó còn cứu được không?" Phương Hạo Vân tuy là sát thủ giết người không gớm tay nhưng hắn chưa bao giờ giết một người vô tội, lóc da cấy thịt dù sao cũng là một việc làm tàn nhẫn, hắn không muốn vì tự do cá nhân mà làm hại một thiếu niên vô tội.

Nguyệt Như ảm đạm nói: "Có lẽ anh thực không thích hợp làm một sát thủ."

Sát thủ cần một trái tim vô tình, nhưng Phương Hạo Vân lại không có, chí ít trên tay hắn chưa từng nhuốm máu của người vô tội.

"Anh không cần lo nghĩ nhiều, cậu bé đã không thể cứu được rồi!"

Nghe Nguyệt Như nói vậy, Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm.

"Phải rồi, còn chưa hỏi qua ý anh thế nào? Sắp xếp như vậy anh có vừa ý không? Nếu anh không vừa ý em sẽ tìm cách khác." Nguyệt Như dịu dàng hỏi nhỏ.

Trầm ngâm một hồi, Phương Hạo Vân quay đầu qua nói với Nguyệt Như: "Không cần đâu, anh rất hài lòng với sắp xếp lần này của em. Em biết mà, anh lớn lên trong cô nhi viện thành phố Hoa Hải, từ nhỏ đã không có người thân. Anh sẽ sống tốt trong nhà họ Phương, anh muốn cảm nhận hơi ấm của một gia đình…"

Nghĩ đến gia đình, trong kí ức của Phương Hạo Vân hiện lên một cô bé mắt to to thắt bím tóc sau lưng, lúc ấy cô nắm chặt tay Phương Hạo Vân hứa hẹn với hắn, đợi khi nào cô học xong đại học, nhất định sẽ cho hắn một mái ấm gia đình, nhưng sau đó cô ta lại vì một triệu USD quay lưng với lời hẹn ước kia…

Nghĩ đến đây, trái tim của Phương Hạo Vân bỗng thấy nhói đau. Đã sáu năm rồi, mỗi khi nhớ lại kỉ niệm buồn này, trong lòng hắn vẫn cứ đau khổ như ngày nào, không chỉ vì mối tình không đi đến đích đó, mà là thất vọng với bản tính của con người.

"Phương… Hạo Vân, anh sao rồi?" Nguyệt Như nhận ra Phương Hạo Vân mang nặng tâm sự, liền lên tiếng quan tâm.

"Anh không sao!" Phương Hạo Vân bừng tỉnh, đưa mắt hối lỗi nhìn Nguyệt Như, mỉm cười chua chát, không buồn giải thích.

Nguyệt Như mím chặt môi, trong lòng cô cũng nhói đau từng hồi, ba năm qua cô đã gặp cảnh này không biết bao nhiêu lần, lần nào Phương Hạo Vân cũng mỉm cười cho qua chuyện.

Tuy Phương Hạo Vân không nói ra, nhưng Nguyệt Như hiểu rõ tâm sự của hắn, trong tim hắn đang rất đau rất đau. Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, hắn từng bị phụ nữ làm tổn thương rất nặng.

……

Sau khi đến bệnh viện Tân Văn, bác sĩ bên đó đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ còn đợi Nguyệt Như dẫn Phương Hạo Vân tới là tiến hành cuộc phẫu thuật ghép da.

Cuộc phẫu thuật thuận lợi hoàn thành vào tối hôm đó, Phương Hạo Vân bị xe đụng trước đó đã tắt thở, để xóa sạch mọi dấu vết, cái xác được Nguyệt Như bí mật cho hỏa thiêu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nguyệt Như một lần nữa được chứng kiến khả năng hồi phục nhanh chóng của Phương Hạo Vân, một tiếng sau cuộc phẫu thuật, hắn đã hoàn toàn thích ứng với khuôn mặt mới.

"Nguyệt Như, đưa cho anh tấm gương, để anh xem thử khuôn mặt của anh bây giờ." Phương Hạo Vân từ trên giường bệnh nhổm dậy, đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt.

"Yên tâm đi, tuy không đẹp trai bằng anh trước đây, nhưng cũng không kém mấy, dám chắc với anh là anh sẽ hài lòng. Anh nên nhớ để giúp anh có được thân phận mới này, em đã huy động một nửa lực lượng của tổ chức, thế mới tìm được một người cùng họ cùng tên với anh đấy…" Nguyệt Như vừa nói vừa đưa tấm gương qua cho Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân cầm lấy tấm gương, hít một hơi sâu, cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, hồi lâu sau mới dám đưa gương lên soi mặt.

Một thiếu niên mười tám tuổi, quả nhiên là một khuôn mặt tràn đầy sức sống và tươi trẻ. Nguyệt Như nói đúng, khuôn mặt này không đẹp trai bằng Phương Hạo Vân sát thủ trước kia, mất đi mấy phần từng trải, đổi lại bằng mấy phần hồn nhiên, được vậy là tốt lắm rồi.

"Hạo Vân, anh còn thời gian hai ngày. Trong hai ngày này anh phải làm quen với nếp sinh hoạt và quan hệ trong gia đình của nhà họ Phương… Đây là tất cả tư liệu liên quan, em đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi."