Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 54: Ý định của yêu nghiệt




“À, thật không? Không biết Thiên Tuế gia cao thượng thế nào? Tiểu nữ nguyện rửa tai lắng nghe.” Tây Lương Mạt chậm rãi hỏi, tiện thể hạ tầm mắt không nhìn vào mắt hắn.

Một thân tinh hoa của lão yêu nghìn năm đều tích tụ trên mặt tiền này, không thể nhìn.

Có điều nàng cũng thật hiếu kỳ, vị Thiên Tuế gia này mỗi đêm chạy tới chỗ nàng, dù là trộm hương thiết ngọc cũng không nên chọn một nha đầu phát dục không đầy đủ như nàng, huống hồ hắn còn là thái giám.

Bách Lý Thanh tao nhã vung tay áo, cổ tay bị Tây Lương Mạt vặn lệch “khực khực” hai tiếng, trở về vị trí cũ rất dễ dàng, đầu ngón tay còn xuất hiện thêm mấy chiếc kim châm.

Tây Lương Mạt hoảng hốt, người này có thể bẻ cong tháo rời đốt ngón tay hay sao vậy, chuyện này rất không tưởng tượng nổi, một kích vừa rồi là đòn sát thủ mà Bạch ma ma dạy cho nàng, nàng luyện một tháng, ngay cả ma ma cũng nói thủ pháp nàng tinh xảo, cao thủ bình thường không đề phòng nhất định trúng chiêu, nhưng Bách Lý Thanh lại không hề bị ảnh hưởng, thì ra luyện loại võ công tà môn như vậy.

“Tiểu nha đầu, ngươi cho rằng gần đây công lực của ngươi tinh tiến thật sự vì ăn thứ đan dược bỏ đi kia sao?” Bách Lý Thanh cười như có như không liếc mắt nhìn Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt không khỏi thở dài một hơi: “Thiên Tuế gia, ngài hoàn toàn không định dấu ta ngài đến đây, không phải sao? Không biết vì sao Thiên Tuế gia phải giúp ta?”

Tư thế ngủ của nàng không đẹp cũng không đến mức ngày ngày lộ ngực lộ lưng, Bạch Nhụy cũng luôn ngủ say như chết, vì vậy sau khi phát hiện có chuyện kỳ lạ, lúc nào nàng cũng cảnh giác, hôm nay nội tức của nàng đã có chút thành quả, dù ngủ không đủ giấc ngày hôm sau cũng không quá khó chịu, chỉ là không phải ngày nào Bách Lý Thanh cũng tới, nàng cũng không nắm được quy luật của hắn.

Hơn nữa tuy Bách Lý Thanh dùng thủ đoạn với người của nàng, nhưng thủ đoạn này chỉ khiến bọn họ ngủ say mà thôi, hoàn toàn không cao minh, cũng hoàn toàn không hợp tác phong của vị Cửu Thiên Tuế này.

Điều đó chứng tỏ hắn căn bản không thèm lừa gạt nàng, cho dù nàng phát hiện hắn muốn làm bất cứ chuyện gì bất lợi nàng cũng không cách nào ngăn cản.

Tựa như hiện tại, biết rõ hắn cưỡi trên người mình, rất không phù hợp, thậm chí khiến nàng cảm thấy nhục nhã, nhưng nàng thật sự không thể làm gì được đối phương.

“Ngươi cũng không ngu lắm, không cần quá cảm kích bản tọa đại công vô tư mà kim châm độ huyệt cho ngươi, sau này sẽ có lúc dùng đến ngươi, cởi quần áo nằm xuống, xong việc bản tọa còn phải về nghỉ ngơi, hôm nay tấu chương quá nhiều, mệt chết được.” Trên gương mặt diễm lệ của Bách Lý Thanh lóe lên một tia mất kiên nhẫn.

Tây Lương Mạt không nói gì, nàng cầu xin hắn “đại công vô tư” hay sao?

“Kim châm độ huyệt này không cần mỗi lần… trần nửa thân chứ?” Mấy tiếng cuối cùng Tây Lương Mạt nghiến răng nghiến lợi nói, lẽ nào thái giám này còn muốn kiểm tra tình hình dậy thì của nàng?!

“Đương nhiên cần, ngươi đã là người của bản tọa, đương nhiên bản tọa cần phải cẩn thận một chút, nếu không ngươi sợ cái gì?” Bách Lý Thanh có chút khinh miệt nhếch môi cười, ngón tay so đo trước ngực nàng giống như đang cười nàng ngu ngốc, nhưng khi đôi mắt sâu không thấy đáy liếc tới lại mang theo vẻ dụ dỗ ngả ngớn, khiến Tây Lương Mạt không nhịn được mà nóng đỏ hai vành tai, phun máu ba thước.

Đa gặp nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến mức này.

“Cửu Thiên Tuế gia bận rộn công vụ, cần gì vất vả hao tâm tốn sức vì tiểu nữ, tiểu nữ không mong cấp tốc học võ.” Cuối cùng Tây Lương Mạt vẫn mìm cười, tay lại siết chặt vạt áo mình, không hề có ý nhượng bộ.

Bách Lý Thanh nhìn thiếu nữ toàn thân tỏa ra vẻ đề phòng trước mặt, giống một con thú nhỏ đang cảnh giác, đôi mắt hẹp dài của hắn híp lại: “Ngươi đang từ chối bản tọa?”

Tây Lương Mạt khẽ giật khóe môi, lộ ra hàm răng nhỏ sắc nhọn, lại cười vô cùng kính cẩn: “Không dám, nếu Thiên Tuế gia nhất định có “lòng tốt” tiểu nữ cũng không còn cách nào.”

Bách Lý Thanh liếc thiếu nữ trước mặt, con ngươi yêu mĩ chợt lóe lên, trong chốc lát, giống như tất cả tâm tình mặt trái hắc ám nhất trên cõi đời đều ùa về phía Tây Lương Mạt, nàng cắn môi không hề lùi bước, trong lòng vội vàng niệm kinh Kim Cương.

Không biết bao lâu sau, Bách Lý Thanh bỗng cười khẽ một tiếng: “Nha đầu, sẽ có một ngày ngươi cầu xin bản tọa, chỉ mong lúc đó ngươi còn có cốt khí như vậy.”

Lời còn chưa dứt, trước mặt Tây Lương Mạt đã không còn bóng dáng hoa lệ kia nữa, ngay cả cảm giác tối tăm đè nén vừa rồi cũng như chưa từng tồn tại, nàng không khỏi ngẩn ra, hồi lâu sau mới đổ mồ hôi lạnh toàn thân thở phào một hơi.

Dám ngỗ nghịch Bách Lý Thanh, may mà không hao tổn gì, nàng nên cảm thấy may mắn hay lo lắng đây?

***

Bóng đêm mông lung, khi đã tiêu cấm (*thời gian cấm đi lại ban đêm), trên con đường tối tăm, có một nam tử dung mạo hoa mỹ cầm trong tay một chiếc đèn lồng trắng phau, bước chân lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, vạt áo hoa lệ phất phơ trong gió đêm tỏa ra hương thơm phiêu miểu, không hề quét trên mặt đất, giống một yêu quái cường đại chiếm đoạt hồn người trong đêm tối, đạp sương khuya mượn một đoạn đường nhân gian, cẩm y dạ hành.

Trong bóng đêm mờ mịt bên cạnh có một âm thanh bay tới: “Đốc công.”

Giọng nói người đàn ông nhẹ bẫng mà yêu dị: “Ừ, xong việc rồi?”

“Vâng, một trăm hai mươi sáu người, đã xử lý xong, chọn mười tấm da lưng nữ tử cùng mười sáu tấm da lưng nam tử tốt nhất đưa đến phường Chế Hương tạo thành quạt và trống, còn có mười hai tấm da đầu liền tóc tốt nhất đã đưa đi phường Dịch Dung.”

“Ừ.”

“Đốc công, hôm nay ngài ra thật sớm.”

Khóe môi diễm lệ của Bách Lý Thanh nhếch lên: “Tiểu hồ ly kia gần đây trưởng thành không tệ, xúc cảm tốt hơn chút, tiếp tục tưới bón sẽ có chỗ trọng dụng.”

“Trọng dụng? Đốc công muốn dùng da của Trinh Mẫn Quận chúa chế thành quạt hay dùng xương chế thành bát Lưu Kim?”

Bách Lý Thanh lắc đầu, bỗng lóe lên một ý định: “Bọn Tiểu Liên Tử đều có con nuôi, chi bằng bản tọa cũng nhận con gái nuôi đi?”

“Con gái nuôi?”

“Ừ, tiếc là tuổi hơi lớn, không thể hưởng thụ lạc thú đổi tã, tè dầm, đánh đòn, làm nũng, cắn người, nhưng vẻ mặt của lão già Tây Lương nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.”

“…Đốc công, Trinh Mẫn Quận chúa sẽ cắn chết ngài.” Ham mê của Đốc công ngày càng quái dị.

Bách Lý Thanh chậm rãi cười: “Ừ, nuôi cổ (*con sâu độc), cho uống chút máu cũng là đương nhiên, hơn nữa thuần phục ngựa hoang xinh đẹp không phải rất thú vị sao?”

“Ngài đang nói Hàm Ngọc Quận chúa?”

“Hừ, Mị Nhất, gần đây ngươi thật lắm chuyện.”

“…”

“Ngày mai sai đám tú nương chuẩn bị một vài cái yếm, phải là màu sắc diễm lệ nhất, đưa tới chỗ tiểu thư tương lai của các ngươi, còn nữa, đồ dùng nguyệt sự phải chọn gấm vóc tốt nhất.”

“Ngài muốn luyện thải âm sao? Các cô nương trong phủ đều có thể cống hiến sức lực vì ngài.”

Bách Lý Thanh thở dài một tiếng, tỏ vẻ thất vọng: “Không thể đổi tã cho tiểu nha đầu thì đổi đồ dùng kinh nguyệt tạm vậy.”

Bóng đen kia “huỵch” một tiếng, không cẩn thận đập đầu vào cây.