Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 74: Hôn sự sơ định




Hà ma ma còn chưa dứt lời, con vẹt béo Tiểu Bạch vốn đang quay cuồng trong lồng trúc đột nhiên vỗ cánh, giống như bị kinh sợ nhảy nhót kêu lên: “Gả cho thái giám, Cửu Thiên Tuế, Cửu Thiên Tuế, kéc kéc… Cửu Thiên Tuế!”

Đám nha hoàn đều không khỏi ngẩn người, ngay sau đó đồng thời không nhịn được mà phì cười một tiếng, Bạch Nhụy còn ôm bụng lăn lộn dưới gầm bàn.

Tây Lương Mạt thì nhất thời mặt mũi sa sầm, ánh mắt sắc như dao hung dữ trừng Tiểu Bạch, thuận tay mở cửa lồng, lôi con vẹt béo đỏ tươi bên trong ra, nở một nụ cười âm u với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ta muốn lấy lông chim làm trang sức từ lâu rồi, không bằng ngươi cống hiến lông của mình đi, sao hả, chúng ta sẽ không để ý chuyện ngươi biến thành một con chim trụi lông đâu!”

Lại dám nguyền rủa nàng lấy tên Đại thái giám biến thái cộng yêu nhân chết tiệt kia!

Đôi con ngươi đen láy như hạt đậu của Tiểu Bạch lập tức lóe lên tia sáng tỉnh ngộ, nhúm lông màu trắng trên đầu “xoạt” một tiếng xòe ra thành một cái quạt, lấy lòng cọ cọ vào lòng bàn tay Tây Lương Mạt, dáng vẻ khúm núm kinh sợ, ra vẻ người ta vừa nãy chẳng qua là nằm mơ, nói mớ.

Tây Lương Mạt câm nín, thấp giọng mắng: “Đúng là người nào chim nấy, vô sỉ!”

Lại chẳng nghĩ tới, con chim này giờ đang do nàng nuôi, vậy nên Tiểu Bạch cũng ngúc ngoắc cái đầu: “Kéc kéc” hai tiếng tỏ vẻ đồng ý.

Tây Lương Mạt xấu tính xoa cái bụng mập mạp của Tiểu Bạch, xoa đến khi nó kêu loạn lên mới ném nó cho Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc thích Tiểu Bạch nhất, chỉ sợ nó chọc giận Tây Lương Mạt sẽ bị vặt cho trụi lông, vội vàng đón lấy, thương tiếc ôm trước ngực, dỗ dành nói: “Chỉ tại ngươi lắm mồm, sợ chưa hả, Bạch Ngọc tỷ tỷ lấy đồ ăn ngon cho ngươi nhé.”

Nói xong liền ôm nó đi lấy hạt ngô giã nhỏ.

Tiểu Bạch vô cùng thỏa mãn nép vào ngực Bạch Ngọc cọ rồi cọ, vẫn là nằm trong ngực của các cô nương là thoải mái nhất, đầy đặn, đầy đặn biết bao, lại còn có đồ ăn nữa, đời chim của nó từ đây viên mãn.



Trường Môn cung rêu xanh phủ kín, huân hương lan tỏa từ đêm tới sáng, bồng bềnh trôi theo năm tháng rộng dài, cung nữ đầu bạc kể chuyện năm xưa.

Sâu trong cung cấm, có mười hai cung nhân đang nâng xe hương liễn ngọc khắc phượng hoàng tám đuôi một đường nhẹ nhàng đi tới, chậm rãi đến trước một tòa cung điện, bên trên có một tấm bảng – điện Tu Hành.

Nơi đây chính là nơi ở của đương kim thiên tử – Tuyên Văn Đế, năm xưa ông ta đã đổi cung Vị Ương của mình thành điện Tu Hành giống với Thái Thượng Lão Quân của Đạo giáo, cũng chính là bởi vì tin thờ Hoàng lão thuật, luôn luôn tìm kiếm đạo tu tiên trường sinh bất lão qua luyện đan, mặc dù chưa đến mức không để ý đến triều chính nhiều năm, nhưng quá nửa thời gian đều ở đây, thường tụng kinh ngồi thiền, thỉnh thoảng cũng chỉ có sủng thần Cửu Thiên Tuế mới có thể tiến vào điện tham kiến Hoàng đế, xin được thánh chỉ.

Có lúc, đến thời điểm Hoàng đế phải tu luyện, hoặc là khi ích cốc, một hai tháng, thậm chí hơn nửa năm không gặp người khác, đều là do Cửu Thiên Tuế quản lý triều chính, cầm ngự bút thay. Những cung phi tầm thường khác thì không thể tiến vào điện Tu Hành, thậm chí cả Hoàng hậu nương nương và Tứ phi cũng chỉ có thể ở bên ngoài điện chờ Hoàng đế ra ngoài, nếu Hoàng đế muốn lâm hạnh tần phi nào cũng sẽ không để cho cung phi tiến vào điện Tu Hành của mình, mà ngồi loan giá đến cung của họ.

Có thể thấy, Cửu Thiên Tuế còn được tin cậy hơn cả tần phi bên cạnh Hoàng Đế.

“Nương nương, đã đến điện Tu Hành, xin người hãy cẩn thận.” Một đại cung nữ vận bộ y phục màu xanh như bầu trời sau mưa cung kính đứng trước xa liễn, vươn tay ra, nghênh đón chủ tử của mình xuống kiệu.

Xuất hiện đầu tiên là một bàn tay trắng như tuyết, cổ tay sáng bóng như ngọc, mềm mại không xương, nhẹ nhàng đặt lên tay cung nữ, sau đó bức rèm che chậm rãi được vén lên, làn váy tím thêu vân phượng mây bay thoáng lay động, tựa như đóa thược dược bung nở trong nháy mắt, từ bên trong hiện ra một mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

Trên mái tóc mây của mỹ nhân cài một chiếc trâm phượng hoàng tám đuôi kết dây rủ xuống, trên búi tóc mây có điểm từng viên nam châu to bằng quả long nhãn làm trang sức, tua rua màu vàng thật dài từ hai bên má rủ xuống trên vai, mi dài cong vút, mắt đẹp như nước ngậm sương thơm, một thân y phục từ lụa giao châu mỏng màu tím, tơ mây trắng xóa phiêu đãng bay bay, không phải Hàn quý phi nương nương đang được sủng ái nhất thì là ai.

Một thân trang phục hoa lệ quý giá này mặc trên người bà ta không hề mang vẻ tục diễm, chỉ càng khiến bà ta thêm không gì sánh nổi.

Hàn quý phi xuống kiệu, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy cách đó không xa, có một chiếc kiệu phượng mạ vàng hoa mỹ khác cũng vừa dừng lại.

Trong đôi mắt quyến rũ của bà ta thoáng qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó nhẹ chế giễu một tiếng: “Không ngờ Hoàng hậu nương nương cũng tới.”

Xa liễn của Quý phi mặc dù cũng được gọi là loan giá, nhưng trên quy chế thực vẫn còn kém không ít so với Hoàng hậu, phượng hoàng điêu khắc bên trên chẳng những chỉ có tám đuôi, lại không thể dùng sơn vàng để trang trí, cho nên Hàn quý phi mặc dù ngoài mặt thì ra vẻ rằng mình được sủng ái hơn Hoàng hậu khắp nơi nhưng trong lòng cũng hiểu, bà ta có được sủng ái hơn nữa thì cũng không thể sánh bằng chính thê của Hoàng đế.

Điểm nào cũng kém hơn Hoàng hậu một cái đầu.

Nhưng nếu bà ta có thể lên được ngôi vị Hoàng hậu thì tất cả sẽ khác.

Hàn quý phi thoáng nheo mắt, trấn định bước về phía điện Tu Hành, một gã tiểu thái giám từ xa đã nhìn thấy loan giá của Quý phi nương nương tới, lập tức bước lại, lấy lòng mà cung kính cười nói: “Nương nương tới rồi, xin chờ nô tài đi thông truyền cho người một tiếng.”

Hàn quý phi vuốt ve chiếc khuyên tai bằng vàng khảm hồng ngọc của mình, tựa như lơ đễnh cười khẽ nói: “Tiểu Trác Tử, hôm nay Hoàng hậu nương nương cũng tới sao, đến được bao lâu rồi?”

Tiểu Trác Tử lập tức nói: “Khi nãy bệ hạ đang cùng Cửu Thiên Tuế thương nghị chuyện triều chính trong nội điện, sau đó thì Hoàng hậu nương nương tới, tính đến giờ đã được nửa canh giờ, chắc là đang thương nghị việc hôn sự của Thái tử gia.”

Hàn quý phi nghe thấy tên Cửu Thiên Tuế, có chút khó chịu thoáng nhíu mày.

Sau đó bà ta không khỏi châm chọc cười một tiếng: “Cửu Thiên Tuế đến để thương nghị triều chính với bệ hạ hay sao, Bổn cung thấy vị Thiên Tuế gia kia đến đây là để thảo luận chuyện luyện chế tiên đan hoặc là lại tiến cử đạo sĩ ở tiên sơn động phủ nào với bệ hạ mới là thật.”

Tên nịnh thần Bách Lý Thanh kia, chính hắn là người dẫn dụ bệ hạ đi tu tiên gì đó, cũng không biết lôi được ở đâu ra một đống đạo sĩ từ núi Thái Cực, động Càn Khôn gì đó, ngày nối ngày luyện đan niệm kinh, khiến cho bệ hạ mang cái vẻ thanh tâm quả dục, thân thể lại ngày càng suy yếu, cố tình bệ hạ lại cực kỳ tin cậy hắn, thậm chí dựa dẫm vào đồ nịnh thần Bách Lý Thanh kia, số lần đến cung của bà ta cũng ngày càng ít.

Cũng may vài năm gần đây không có tú nữ đặc biệt xuất chúng nào được tuyển vào cung, có vài cung tân không an phận cũng bị bà ta tìm cách xử lý, về phần mụ già Hoàng hậu kia, bệ hạ chẳng qua chỉ đến Khôn Ninh cung của bà ta vào mồng một và mười lăm ngồi một chút, nếu không phải vì bà ta đã theo bệ hạ từ đầu đến cuối, lại có công sinh con rồng, sinh được một đứa con trai xuất sắc, mà cố tình mình lại không có được con trai, chỉ có hai đứa con gái thì bà ta sao có thể ngồi trên vị trí Hoàng hậu lâu được như vậy!

Hàn quý phi bước vào chính điện, lập tức thu hồi vẻ lạnh lùng khinh thường trên mặt, đổi sang vẻ mặt tươi cười quyến rũ, nhìn Đế Hậu đang ngồi trước bàn đọc sách nói chuyện hành lễ.

“Tần thiếp bái kiến Bệ hạ, bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Tuyên Văn đế thấy ái phi của mình tới, gương mặt mặc dù trông vẫn coi như tuấn lãng nhưng bởi vì sử dụng đan dược đồ chay lâu ngày mà quá mức xanh trắng, lại thêm cặp mắt thâm quầng lộ ra một nụ cười nhẹ: “Ái phi bình thân.”

Lục Hoàng hậu nhìn Hàn quý phi đẹp tựa đào mận bước vào, dáng vẻ nũng nịu, lại còn liếc mắt đưa tình với Hoàng đế trong lúc thỉnh an, lòng thầm cười lạnh một tiếng, ngầm mắng một câu hồ ly tinh, nhưng trên gương mặt luôn ôn nhuận bình thản vẫn treo một nụ cười mềm mỏng: “Muội muội, đứng dậy đi, hôm nay là ngày lành gì mà cả hai tỷ muội chúng ta lại đều gặp nhau ở chỗ bệ hạ thế này.”

“Đúng vậy, thật là khéo, chưa biết chừng còn có chuyện khéo hơn nữa kìa.” Hàn quý phi cười cười, đứng bên cạnh Tuyên Văn Đế, giống như cực kỳ tự nhiên vươn hai tay xoa bóp bả vai cho Tuyên Văn Đế.

Tuyên Văn Đế dường như cũng có chút hưởng thụ sự dịu dàng quan tâm của bà ta, cười cười vỗ tay bà ta: “Nàng chỉ thích bày trò đánh đố thôi, sao hả, có chuyện gì mà đến tìm trẫm, hay là lại nhìn trúng cuộn lụa giao châu do Xiêm La tiến cống, giờ đã phát ba cuộn xuống rồi, còn sót lại phải cất trong khố phòng để thưởng cho người ta, không còn nữa đâu.”

Hàn Quý phi ra chiều không thuận làm bộ định đánh: “Bệ hạ, người chỉ thích trêu người ta, chẳng lẽ người ta trong mắt người lại tham lam như vậy sao?”

Lục Hoàng hậu đứng bên cạnh, nhìn bọn họ thân mật tự tại như vậy, miệng không khỏi đắng ngắt, thị thiếp có thể tùy ý đùa giỡn với phu quân, đó là tình thú của thị thiếp, nhưng chính thê lại nhất định phải đoan trang nền nã, hiền thục độ lượng, nhất là Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, lại càng phải như thế.

Bà ta chỉ có thể nhìn những người đàn bà kia không ngừng lượn quanh phu quân mình, còn phải dùng một gương mặt tươi cười để chào đón, ví dụ như lúc này.

Lục Hoàng hậu cũng cười nói: “Muội muội là đáng yêu nhất, sao lại tham lam được, chẳng biết muội muội nói khéo hơn là chỉ chuyện gì?”

Hàn Quý phi liếc nhìn Lục Hoàng hậu, cười như không cười nói: “Nương nương, thiếp thân là đến để xin một đạo thánh chỉ ban hôn cho cháu mình.”

Bà ta biết trong đám người mà Lục Hoàng hậu coi trọng vốn có nha đầu Tây Lương Mạt kia, nhưng không hiểu tại sao ở yến tiệc chân tuyển Lương Đệ cho Thái tử đột nhiên lại mất hứng thú với Tây Lương Mạt, điều này thực sự khiến người ta tò mò, chưa biết chừng, bà ta có thể thăm dò được ý tứ của Lục Hoàng hậu.

Cho tới bây giờ, Hàn Quý phi vẫn phi thường tiếc hận vì chuyện Tây Lương Tiên đánh mất cơ hội trở thành Thái tử phi, bà ta đã nhìn Tây Lương Tiên lớn lên, đương nhiên có ba phần hiểu biết đối với đứa cháu gái nhìn có vẻ đoan trang dịu dàng mà kì thực tâm cơ thâm trầm này, nếu nó có thể thành Lương Đệ của Thái tử, chẳng những có thể theo dõi hành động của Thái tử và Hoàng hậu, tương lai nếu sinh hạ được người thừa kế thì bà ta sẽ không phải lo sau khi Tuyên Văn Đế băng hà, Hoàng hậu sẽ đối phó với mình.

Có điều thực đáng tiếc, tất cả đều bị đồ đàn bà đê tiện Thái Bình Trưởng công chúa kia làm hỏng!

“A, vậy sao, quả thực là rất khéo, Bổn cung đang cùng Bệ hạ bàn luận chuyện tuyển chọn Lương Đệ cho Thái tử, không ngờ Quý phi muội muội cũng muốn xin thánh chỉ ban hôn cho cháu mình, không biết Quý phi muội muội coi trọng cô nương nhà ai?” Lục Hoàng hậu ôn hòa khoan dung nói, dáng vẻ tựa hồ như cảm thấy có chút hứng thú.

Tuyên Văn Đế hình như mơ hồ nhớ ra anh trai của Hàn Quý phi, Bộ Hộ Thượng Thư Hàn Đinh quả thực có một đứa con trai, đầu năm nay còn đỗ Tiến sĩ, được cử đến Hàn Lâm viện, hình như cũng là một chàng trai tuấn tú, ông ta gật đầu một cái cười nói: “Đúng vậy, không biết ái phi muốn xin cưới cô nương nhà ai cho cháu mình?”

Có thể khiến Hàn Quý phi phải thỉnh hôn, nói vậy dòng dõi cũng sẽ không đến nỗi thấp kém.

Hàn Quý phi quyến rũ gạt tóc mai một cái, ưu nhã cười: “Bẩm bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, tần thiếp đang muốn xin cưới Đại tiểu thư của phủ Tĩnh Quốc công, Trinh Mẫn Quận chúa Tây Lương Mạt cho cháu mình, Úy nhi nhà thiếp và Trinh Mẫn Quận chúa từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành, tình nghĩa không giống bình thường, hai nhà bọn thiếp đều có lòng tác thành cho một đôi nam nữ trẻ tuổi chúng nó.”

“Ừm, quả nhiên thực là khéo.” Tuyên Văn Đế nghe vậy, vuốt chén trà nở nụ cười: “Trước trong số những cô nương mà Hoàng hậu muốn tuyển làm Lương Đệ của Thái tử, cô nương mà nàng ấy hài lòng nhất chính là vị Trinh Mẫn Quận chúa đã từng có công cứu giá với Trẫm này, có điều sao giờ lại nghe như vị Quận chúa này đã có người khác trong lòng?”

“Cho nên thần thiếp mới nói, còn có chuyện khéo hơn, chính là việc này.” Hàn Quý phi che miệng cười, mị sắc khuynh thành, ánh mắt lại khiêu khích nhìn về phía Hoàng hậu.

Hoàng hậu thì đã làm sao, thứ bà ta muốn, sớm muộn cũng có thể cướp được về tay.

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Hàn quý phi, sau đó ưu nhã ung dung khẽ nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Thần thiếp vốn là cũng để ý đến vị Quận chúa này, có điều Lương Đệ Thái tử, thân phận khác thường, giờ Thái tử phi thân thể không tốt, nếu tìm được người hiền lương thục đức thì có thể trợ giúp Thái tử quản lý Đông cung, nếu tìm phải người dung mạo cử chỉ chưa thuần thục, tài đức không đủ thì lại không hay cho lắm, sợ là không phải phúc của xã tắc, cho nên thần thiếp nghĩ phải khảo sát thêm một phen.

Giờ nghe Quý phi nương nương nói vậy, vị Quận chúa này trong lòng đã sớm có người thương, tơ tình sớm động, không khỏi quá mức dễ dãi, làm sao có thể xứng đôi với Thái tử, đảm đương trọng trách làm Thái tử Lương đệ, một khi đã vậy, lấy cháu bên họ ngoại của muội muội trái lại sẽ phù hợp hơn.”

Một phen khen sáng chê tối, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe khiến cho sắc mặt Hàn quý phi lúc xanh lúc trắng, cặp mắt long lanh mê hoặc thoáng qua vẻ giận dữ, ngón tay thon dài siết chặt lấy ống tay áo thêu đầy kim sa của mình.

Mụ già Hoàng hậu này, rõ ràng là đang nói bà ta là đồ hồ ly tinh, cháu trai phẩm đức không tốt cho nên mới hợp với nha đầu dễ dãi bồng bột như Tây Lương Mạt.

Cho dù là bản thân nói chuyện Úy nhi và Tây Lương Mạt có tư tình lần này quả thực là có ý chê bai Tây Lương Mạt, trừ việc khinh thường và chán ghét nha đầu kia ra, còn lại chính là vì lo Hoàng hậu thực ra vẫn còn chưa bỏ ý định chọn Tây Lương Mạt làm Lương đệ Thái tử, mình nhất định sẽ không tranh được với Hoàng hậu.

Chỉ là không ngờ tới xem bên ngoài thì Hoàng hậu chẳng những đã bỏ qua ý định để Tây Lương Mạt làm Lương đệ Thái tử, mà chẳng hiểu vì sao, Hoàng hậu thậm chí còn có chút chán ghét Tây Lương Mạt, giờ thì hay rồi, để cho mụ già này chê bai cả Úy nhi nữa, nếu để lại ấn tượng không tốt cho bệ hạ…

Hàn Quý phi vừa định mở miệng nói chuyện với Hoàng đế: “Bệ hạ…”

“Bệ hạ hãy thành toàn cho hôn sự của nhà Tĩnh Quốc công và Hàn Thượng thư đi, cũng coi như là thành toàn cho một giai thoại kinh kịch.” Hoàng hậu cười đến ung dung độ lượng ngắt lời bà ta, phảng phất như đang nhắc đến một chuyện vui vẻ thú vị, trong giọng nói lại không che giấu được một tia khinh bỉ.

Lại dám đánh đồng cháu bà ta với con hát!

Hàn Quý phi không nhịn được nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi…”

“A, hôm nay là ngày lành gì mà hai vị nương nương đều ở chỗ bệ hạ thế này, từ xa vi thần đã nghe thấy tiếng nói cười rồi.” Một giọng nói như cười như không, cực kỳ rung động bỗng vang lên đằng sau ba người, chẳng qua là giữa sự rung động ấy lại mang theo một tia u lãnh quỷ dị.

Hàn Quý phi và Hoàng hậu đồng loạt nhìn về phía người đang tới.

Vạt áo mãng bào hoa tử thêu bát long bằng chỉ bạc thoáng lay động, người đang chầm chập bước ra từ trong điện có một đầu tóc đen rủ đằng sau mũ quan bàn long, ngũ quan tinh xảo côi lệ đến siêu việt, da thịt trắng như tuyết, môi tựa chu sa.

Cặp mắt đan phượng tựa như được tỉ mỉ phác thành, phấn tím dọc theo đuôi mắt ba tấc lan dần về phía tóc mai, phảng phất như trên nền tuyết trắng trong suốt thái dương đang tràn ra một đóa Mạn đà la tầng tầng lớp lớp, mắt hắn to mà đuôi mắt lại chếch lên, đẹp quỷ dị như hồ ly, đôi tròng mắt sâu thẳm thuần một sắc đen đang khẽ nheo lại, bên trong không có lấy một tia sáng, nếu nhìn lâu, phảng phất như đến cả hồn phách cũng sẽ hoàn toàn bị giam trong u ngục quỷ giản, là bóng tối âm u trọn đời sẽ không thể siêu sinh.

Hô hấp của Hàn Quý phi và Hoàng hậu đều cứng lại, tựa như không dám nhìn gần, mang theo một tia sợ hãi quay mặt đi.

Người đàn ông này, bất luận là lúc nào nhìn thấy cũng sẽ thu hút ánh mắt và hơi thở của người khác, đẹp thì có đẹp, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy tràn ngập áp bức và cảm giác vặn vẹo, nhất là thủ đoạn khi hắn dùng để xử trí kẻ làm trái, tanh máu tàn khốc khiến người ta nghe đã rùng mình.

Cũng không hiểu rốt cuộc tại sao bệ hạ lại sủng hạnh một tên yêu nhân như vậy!

Thậm chí để mặc hắn tàn sát cung phi của mình.

Hàn Quý phi còn nhớ rõ, sáu năm trước, bà ta vẫn còn là một Chiêu nghi nhị phẩm, mặc dù cũng được sủng ái nhưng trên nữa còn có một vị Thục phi nương nương mới được Bệ hạ yêu thích nhất, Thục phi nóng như lửa, thậm chí còn biết một chút võ công, vô cùng được Bệ hạ yêu quý, chẳng qua là không ưa thủ đoạn của đồ gian nịnh Bách Lý Thanh này nắm giữ triều chính, dối trên gạt dưới, chẳng qua là mắng hắn vài câu trước mặt Bệ hạ, khuyên giải Bệ hạ phải giữ mình sạch sẽ, rời xa yêu nhân.

Liền bị Bách Lý Thanh nghe tin mà đến, sai người quất roi ngay trước mặt Hoàng đế, lại ném vào ổ rắn vườn thú, mặc cho mãng xà trong vườn thú nuốt sống nàng ta, còn lệnh cho tất cả cung phi tới xem hình.

Tiếng khóc thê lương và cả tiếng kêu thảm thiết cùng cảnh tượng tàn nhẫn đó thậm chí còn khiến cho ba tần phi nhát gan bị hù chết.

Nhưng bệ hạ chẳng những không trách tội, còn cẩn trọng trấn an Bách Lý Thanh, chỉ sợ hắn bị chọc tức hại đến thân thể.

Tất cả đều hoài nghi Bách Lý Thanh thực ra mới là người vào mắt của bệ hạ, lại không có kẻ nào dám chứng thực.

Từ đó về sau, tần phi hậu cung mặc dù ganh ghét Bách Lý Thanh nhưng lại không có ai dám nói xấu Bách Lý Thanh trước mặt bệ hạ dù chỉ một câu.

Hoàng đế vừa thấy Bách Lý Thanh, vẻ mặt vốn có chút mệt mỏi trong nháy mắt sáng bừng lên, cười nói: “Ái khanh sao lại ra ngoài, lẽ nào Kim châu Long hổ đan của Chu chân nhân đã luyện thành rồi?”

Bách Lý Thanh cầm một chiếc hộp châu ngọc quý giá đi tới, mở ra trước mặt Tuyên Văn Đế, mỉm cười chúc mừng: “Đúng vậy, Chu chân nhân nói hắn đang dùng lửa làm phép, bỗng ngửi thấy một làn hương thơm lạ lùng, mới vui sướng khôn cùng, nhờ hồng phúc của Bệ hạ, trải qua chín mươi chín ngày luyện thiêu, Kim châu Long hổ đan cũng đã luyện thành!”

Quả nhiên, chiếc hộp vừa được mở ra, hương thơm lạ lùng đã xộc vào mũi, viên đan màu vàng lóa mắt.

“Tốt quá, quả nhiên là trẫm trai giới tắm rửa chín ngày, được lão quân ở Thượng Thanh cung yêu mến, ban thưởng cho đan dược, mau lấy nước trời không nguồn lại đây.” Tuyên Văn đế mừng rỡ, lập tức lệnh cho Thái giám dâng thiên thủy hương lộ lên.

Cái gọi là thiên thủy, nước vô căn, tức là mưa móc, đạo gia cho rằng nước từ trên trời giáng xuống không có chút nào dơ bẩn, thuần khiết không bụi bặm, là nước để dưỡng khí độ nguyên.

Hàn Quý phi mặc dù miệng thì nói chúc mừng bệ hạ, nhưng lại nhìn đan dược kia mà cau mày, không biết đang nghĩ gì.

Hoàng hậu nhìn viên đan dược kia, trong lòng lo lắng, rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng: “Bệ hạ, có cần…”

“Hoàng hậu nương nương định nói gì, đan dược này là hỏa đan thuần dương, chỉ luyện được một viên, chỉ có thể để cho bệ hạ dùng, nương nương là phượng thuần âm, e là không dùng được.” Bách Lý Thanh nhìn Hoàng hậu nhàn nhã nói.

Hoàng hậu nhìn cặp mắt quỷ mỹ kia của Bách Lý Thanh, sâu không lường được, âm u vô cùng, nhất thời sợ hết hồn, lời muốn nói cũng không thốt ra nổi.

Hoàng đế che viên thuốc đi, cũng có chút khó chịu và đề phòng nhìn Hoàng hậu: “Hoàng hậu không cần phải lo, nếu sau này Trẫm phi thăng thành tiên, nhất định sẽ đón Hoàng hậu đi cùng đầu tiên là được chứ gì.”

Hoàng hậu bất đắc dĩ, có trăm miệng cũng không bào chữa được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bách Lý Thanh dùng một câu nói bốn lạng đè ngàn cân đã khích bác được Hoàng đế hiểu lầm mình.

Bà ta chỉ có thể cười nói quanh co: “Bệ hạ suy nghĩ nhiều, nô tì chỉ cảm thấy đan dược này nhìn thật xinh đẹp, muốn biết có thành phần gì mà thôi.”

Bệ hạ là phu quân của bà ta, bà ta không thể nhát gan bàng quan như Hàn quý phi, mặc kệ Bệ hạ dùng thứ đan dược gì. Ngày thường không nhìn thấy thì thôi, hôm nay bà ta vẫn hy vọng có thể khuyên can Bệ hạ một chút.

Bệ hạ thật sự quá mức tin tưởng Bách Lý Thanh, nếu một ngày yêu nhân này đầu độc Bệ hạ… hậu quả không tưởng tượng nổi.

Hoàng đế lạnh nhạt liếc bà ta một cái: “Hoàng hậu không cần biết thành phần là gì, vật tiên người phàm há có thể hiểu được.”

Dứt lời hắn liền dùng nước không nguồn nuốt đan dược.

Hoàng hậu vừa bất đắc dĩ vừa thất vọng, chỉ đành cắn chặt răng không nói thêm nữa.

Hàn quý phi tuy lo lắng nhưng vẫn có chút hả hê khi thấy Hoàng hậu đụng phải trắc trở trong tay Bách Lý Thanh, lại tự nhiên bị Hoàng đế ngờ vực.

Nhìn Hoàng đế dùng đan dược xong Bách Lý Thanh mới nhướng lông mày như có chút hứng thú: “Không biết vừa rồi Bệ hạ cùng các nương nương đang nói chuyện vui gì, vi thần có may mắn được nghe hay không?”

Hoàng đế dùng đan dược xong có vẻ như tinh thần hưng phấn, sau đó rất hăng hái kể lại chuyện vừa rồi một lần.

“À, thì ra có chuyện trùng hợp như vậy thật.” Bách Lý Thanh vỗ cây quạt trong tay, liếc nhìn sắc mặt không tốt của Hoàng Hậu, cười như có như không nói: “Nói đến cũng thật là khéo, vị tiểu thư nhà Tĩnh Quốc công, Trinh Mẫn Quận chúa này ấy vậy mà lại chính là con gái của cố nhân chúng ta, không ngờ bây giờ đã lớn như vậy, đến tuổi lập gia đình rồi.”

Lời này vừa nói ra Hàn Quý phi thầm nghĩ, con gái cố nhân?

Ai chẳng biết Tây Lương Mạt kia là con gái Tĩnh Quốc công.

Chỉ có sắc mặt Hoàng hậu đột nhiên tái nhợt, thoáng ngẩng đầu nhìn thẳng Bách Lý Thanh, ánh mắt giống như mang theo cầu xin lại giống như có chút sợ hãi, có chút uy hiếp.

Đáng tiếc bà ta không biết người như Bách Lý Thanh không thể tha thứ cho kẻ khác uy hiếp hắn, từ giây đầu tiên hắn cướp lấy quyền lực tuyệt đối, chỉ có hắn mới được uy hiếp người khác.

“Con gái cố nhân?” Hoàng đế ngẩn người, thời gian đã lâu khiến hắn không thể phản ứng ngay tức thì.

Trong con mắt tối tăm của Bách Lý Thanh hiện lên một tia ác ý, hắn cười nói: “Đúng vậy, sợ rằng Bệ hạ nhất thời không nhớ ra. Vị Trinh Mẫn Quận chúa này không phải con gái ruột do chủ mẫu phủ Tĩnh Quốc công hiện nay, Hàn thị, sinh ra, mà là con gái của Hoàng Dực Tướng quân Lam thị năm đó. Vài ngày trước, khi tiến cung vi thần đã gặp vị tiểu Quận chúa kia, quả thật trổ mã ngày càng giống mẹ.”

Mấy câu nói như sét đánh giữa trời quang, đánh lên người Đế Hậu. Tuyên Văn Đế như hoàn toàn giật mình, thoáng cái nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt mờ mịt, thì thào tự nói: “À… Là con gái của Linh tỷ tỷ sao, hình như nàng có một cô con gái thật, con gái nàng đã lớn vậy sao, phải lập gia đình rồi…”

Không biết Tuyên Văn Đế nhớ tới cái gì, trên gương mặt luôn mệt mỏi đến suy sụp bỗng lộ ra một nụ cười kỳ dị.

Hàn Quý phi sững sờ nhìn nụ cười kia của Hoàng đế. Hoàng đế trước nay lạnh lùng xa cách, nụ cười có thể gọi là quỷ quyệt này là thế nào?

Cả đời này bà ta chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy nụ cười như phát từ trong lòng trên gương mặt vĩnh viễn mệt mỏi của Hoàng đế.

Còn Hoàng hậu đã kinh ngạc nhìn Hoàng đế, vô thức ôm lấy ngực mình, giống như có thứ gì đó cực kỳ cay đắng tuôn ra từ vết thương nhiều năm không nhắc tới.

Duy chỉ có Bách Lý Thanh, kẻ khơi mào tất cả mắt lạnh nhìn vẻ mặt khác thường của ba người Đế Hậu Phi, hắn dừng lại một chút, cho bọn họ đủ thời gian bình tĩnh mới chậm rãi phe phẩy quạt nói: “Đúng vậy, Bệ hạ, vị tiểu Quận chúa kia đúng là một người thú vị, dung mạo giống Lam Đại phu nhân nhưng tính tình lại khác xa, không bằng Bệ hạ truyền nàng vào cung ôn chuyện cũng tốt.”

Hàn Quý phi khó hiểu nhìn Bách Lý Thanh, ôn chuyện?

Không phải gặp cố nhân mới được gọi là ôn chuyện sao, cho dù muốn ôn chuyện cũng nên gọi Lam thị đến, gọi một tiểu nha đầu mười mấy tuổi đến nói chuyện cũ cái gì?

Có điều ả Lam thị kia đóng cửa ăn chay đã vài chục năm, không gặp ai, ngay cả cô con gái duy nhất cũng không quan tâm, nhớ trước kia nghe đồn Bệ hạ từng ở trong Lam phủ vài năm, luôn coi Lam thị là đại tỷ, chỉ sau khi Lam thị lập gia đình dường như Bệ hạ cũng đã quên vị tỷ tỷ này, nay năm tháng dông dài không biết đã già thế nào rồi.

Nhưng nếu Bách Lý Thanh mở miệng, Hàn Quý phi cũng có ý cho hắn một nhân tình, lấy lòng Bách Lý Thanh, liền cũng nũng nịu cười nói: “Đúng vậy, Bệ hạ, nô tì cũng muốn trò chuyện với cô cháu dâu tương lai đấy nha.”

Bách Lý Thanh liếc nhìn Hàn Quý phi, khóe môi cong lên thành một nụ cười châm chọc, không nói gì.

Mà Hoàng hậu bỗng nhiên hung hăng trừng mắt với Hàn Quý phi, gần như suýt nữa bật ra hai tiếng “ngu xuẩn”.

Hàn Quý phi đương nhiên không muốn tỏ ra yếu thế, khiêu khích nhìn Hoàng hậu.

Hoàng đế dường như không biết thê thiếp nhà mình đang âm thầm đối mắt, chỉ chậm rãi hoàn hồn rồi mờ mịt cười cười: “Tốt, chọn ngày tuyên vị Trinh Mẫn Quận chúa này vào cung gặp một lần.”

Dứt lời, Tuyên Văn Đế đứng lên, xoa trán nói: “Trẫm mệt mỏi, ái khanh, ngươi cùng trẫm vào nội điện, Hoàng hậu cùng Quý phi lui đi.”

Hàn Quý phi vội vàng liếc nhìn Tuyên Văn Đế, Hắn vừa dùng đan dược, đan dược kia dường như có chút hiệu quả, sắc mặt cùng tinh thần Tuyên Văn Đế tốt hơn nhiều rồi, còn có chút hồng hào, vì sao lại muốn đi?

Nếu là trước kia bà ta nhất định sẽ làm nũng níu kéo, dỗ Tuyên Văn Đế tới cung điện của bà ta.

Nhưng hôm nay Bách Lý Thanh ở đây, bà ta không thể không kiềm chế, đành cung kính nói: “Vâng.”

Ánh mắt Bách Lý Thanh lóe lên quỷ dị, giống như có đám sương nhẹ nhàng bay qua, hắn cười khẽ liếc Hoàng hậu cùng Hàn Quý phi người người mang ý xấu một cái mới đỡ Tuyên Văn Đế đầy bụng tâm sự biến mất sau cửa nội điện.

Hoàng hậu tái mặt nhìn trong điện không một bóng người, ánh mắt rơi xuống trên người Hàn Quý phi, không biết chán ghét hay oán hận, cũng có thể đang châm chọc, chỉ lạnh lùng thốt: “Quý phi muội muội, bản cung vốn tưởng ngươi là người thông minh, không ngờ thì ra vụng về như lợn, ngươi tự cầu nhiều phúc đi, chỉ mong hôn sự này thuận lợi.”

Dứt lời, bà ta không chờ Hàn Quý phi phản ứng lại liền vung tay áo hồng sa, xoay người rời khỏi điện Tu Hành.

Hàn Quý phi cùng Hoàng hậu tuy bất hòa, đấu đá nhiều năm nhưng chưa từng trực tiếp trở mặt, duy trì vẻ ngoài hòa bình, không ngờ hôm nay Hoàng hậu lại mắng chửi bà ta, nhất thời Hàn Quý phi không phản ứng lại, ngẩn người tại chỗ.

Chờ bà ta hoàn hồn, tức giận đến giậm chân thì Hoàng hậu đã lên phượng liễn biến mất trước của điện Tu Hành lâu rồi.

***

Mà đối tượng khiến nhóm người đứng trên đỉnh tam giác quyền lực của Thiên triều phải rung động tâm tình lúc này đang ngồi trong Thiên Hương trà lâu sang quý nhất nổi danh nhất đế đô, lẳng lặng uống trà thơm chờ con mồi của mình tự tới.

Bạch Ngọc luôn đứng bên cạnh cửa sổ phía sau nàng nhìn đường cái phồn hoa tấp nập người đi lại dưới lầu, đường lớn Chu Tước, lưu ý những người ra vào Thiên Hương lâu.

Sau khi thấy mục tiêu, nàng lập tức quay đầu nhẹ giọng nói với Tây Lương Mạt: “Quận chúa, đến rồi.”

Tây Lương Mạt gật đầu, ánh mắt hiện lên một tia sáng sắc bén, sau đó bị bao trùm trong sự dịu dàng lả lướt.

“Tiểu Vương gia, mời đi bên này, sương phòng của ngài đã được chuẩn bị sẵn sàng.” Dưới lầu truyền đến giọng nói cung kính lấy lòng của chưởng quầy, nương theo tiếng bước chân ưu nhã, một nam tử dần dần xuất hiện trên lầu. Áo choàng lưu vân cẩm thuần trắng thêu mãnh thú quấn quanh vóc người cao ngất, đai lưng buộc tơ vàng ngọc ấm, giày không vương một hạt bụi, dáng đi có thể thấy nhã nhặn trầm ổn cực kỳ.

Hắn cúi đầu nói đùa với bạn bè bên cạnh, trên một nửa gương mặt mi dài cong vút, mắt sáng như sao, da như tuyết Tây Lĩnh, mũi thẳng như huyền đảm, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên mặt hắn quả thực có thể thốt lên một câu mặt như quan ngọc, phong thần tuấn lãng.

Không hổ là đệ nhất giai công tử kinh thành.

Cũng khó trách khi hắn ra đường có nữ tử to gan ném hoa quả khăn tay cầu tình yêu, nếu đi xe quả thật có thể gọi là quả ném đầy xe.

Tây Lương Mạt lẳng lặng ngồi trước bàn đánh giá người thanh niên này, nàng không keo kiệt lời ca ngợi với những thứ mỹ lệ, đương nhiên, ngoại trừ một tên yêu quái già nghìn năm.

Nếu đối diện với một gương mặt như vậy có lẽ nàng có thể chịu được đối phương chạm vào, đúng không? Tây Lương Mạt hạ tầm mắt, nâng chén trà thơm lên khẽ nhấp một ngụm, tự giễu cười cười.

Còn Bạch Ngọc đi thẳng tới chặn đường chưởng quầy, rất tức giận nói: “Chưởng quầy, không phải ngươi nói sương phòng của Thiên Hương Lâu đã đầy hết rồi sao, vì vậy tiểu thư nhà chúng ta mới chịu đựng ngồi ở chỗ ầm ĩ này, thế nào, giờ lại có phòng trống rồi? Chẳng phải đang gạt người hay sao, thật buồn cười!”

Chưởng quầy Thiên Hương Lâu đang định đưa Đức tiểu Vương gia lên lầu thì bị nha đầu kia chặn đường, đành phải khó xử nói: “Cô nương, không phải ta đã nói sao, sương phòng của Thiên Hương Lâu đều được đặt trước, có khi ngài tới cũng sẽ may mắn còn phòng, có điều hôm nay thật sự không còn phòng trống, vị công tử này là khách quý của bản lâu, sương phòng này do ngài ấy trường kỳ đặt trước, sao có thể nói là ta lừa ngươi?”

Thiên Hương Lâu diêu lan ngọc thế, đặt trên đường lớn Chu Tước, ăn dùng bên trong không gì không tốt, đồ ăn cũng lưu hành một thời, vì vậy giá cả càng xa xỉ, không phải cao môn quý hộ sẽ ăn không nổi, sương phòng hơn phân nửa bị đám công tử hoặc tiểu thư danh môn trường kỳ đặt trước làm chỗ ngâm thơ, một phòng cũng khó tìm.

Nhưng lúc này Bạch Ngọc mặc kệ lắm chuyện như vậy, chỉ tức giận nói: “Bản cô nương lại cảm thấy địa vị nhà ta thấp hơn bọn họ nên mới phải ngồi ở đây.”

Đám quý công tử áo trắng bắt đầu bực bội, một người trong đó tức giận nói: “Các ngươi là ai mà dám chặn đường các gia!”

Bạch Ngọc đang định nói gì đó thì một giọng nữ phía sau nàng ngắt lời: “Bạch Ngọc, không được vô lễ, nếu không có sương phòng thì thôi.”

Giọng nói thiếu nữ vừa bay bay bổng bổng tựa như tiếng suối chảy, vừa như gió mát hây hây, khiến người ta nghe mà vui lòng, cực kỳ thoải mái.

Vì vậy đám quý công tử đều lia tầm mắt qua tiểu nha đầu trước mặt, rơi vào người bên cửa sổ.

Bên cạnh thiếu nữ kia còn có một ma ma và một nha đầu, nàng đặt chiếc mũ trùm đầu bằng lụa mềm trên chiếc bàn vuông gỗ lim khắc hoa khảm châu cạnh cửa sổ, trên đầu chỉ mang một vòng hoa bằng đá tím chạm trổ tinh xảo, tóc đen buộc hết lên đỉnh đầu, đổ xuống sau lưng như thác nước, chân tóc buộc bằng lụa giao châu màu tím mỹ lệ lại hiếm thấy.

Một rèm hạt châu màu tím nho nhỏ rủ xuống trán làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của nàng, đôi mắt hạnh nhân to tràn đang nhìn về phía bọn họ, đôi mắt nàng như một hồ nước xanh trong, phía trên còn có hơi sương quanh quẩn.

Dưới cái mũi xinh đẹp tuy không phải cái miệng nhỏ anh đào đang lưu hành đương thời, nhưng đôi môi nở nang hơi mím, khóe môi khẽ cong lên nhìn cực kỳ mềm mại, khiến người ta liên tưởng đến quả tươi mọng nước, trông mà muốn âu yếm.

Ống tay áo rộng thêu hoa sen buông rủ kết hợp với váy mềm và thắt lưng buộc chặt vòng eo lả lướt, nàng tựa một đóa hoa sen màu tím mỹ lệ chớm nở trong nắng ban mai.

Quý công tử áo trắng lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó nhàn nhạt vui sướng, hắn cười: “Thiên Hương Lâu quả nhiên khách quý đầy phòng, hôm nay có thể gặp được Quận chúa ở đây cũng là niềm hân hạnh của bản Vương.”

Tây Lương Mạt giống như có chút kinh ngạc, đứng dậy khom chân chào hắn, mỉm cười nói: “Thì ra là Đức tiểu Vương gia, hôm nay nha đầu của ta quá lỗ mãng, Mạt nhi tại đây xin lỗi ngài.”

Đám quý nhân đều lấy Tư Lưu Phong dẫn đầu, hôm nay nhìn thấy mỹ nhân hiếm có như vậy đang muốn thân cận nhiều hơn, lại nghe thì ra là Trinh Mẫn Quận chúa hành vi lặng lẽ lại vang tiếng kinh thành gần đây, càng không khỏi lo sợ trong lòng, mặt lộ vẻ vui mừng.

Chưa nói đến giai nhân bề ngoài xinh đẹp, chỉ bằng thân phận của nàng cùng môn hộ nhà Tĩnh Quốc công, nếu có thể lấy về nhà chẳng lẽ không phải may mắn? Thế nhưng vị giai nhân này rất ít tham gia tụ hội của danh viện kinh thành, hành sự lặng lẽ khiến người ta không tiếp cận được. Hôm nay có dịp gặp gỡ đương nhiên phải xum xoe lấy lòng, mong lọt vào mắt xanh của tiểu Quận chúa.

“Lưu Phong huynh, thì ra huynh quen biết Trinh Mẫn Quận chúa, hôm nay thật sự là dịp may hiếm có, nếu Quận chúa không chê, chi bằng tới ngồi chung với chúng ta, miễn cho có người lỗ mãng va chạm Quận chúa.” Công tử áo xanh kia diện mạo không tệ, chính là con trai trưởng của đại thần Liễu Chân thuộc bộ Lễ, hắn cười tủm tỉm tỏ vẻ phóng khoáng phất quạt mời Tây Lương Mạt.

Những người khác cũng lập tức lên tiếng phụ họa.

Tư Lưu Phong nào không biết tâm tư của bọn họ, nhất thời trong lòng nảy sinh bực bội, nhưng hắn quả thật mong chờ Tây Lương Mạt có thể ở lại cùng hắn thêm một lúc.

Từ yến tiệc chọn Thái tử Lương đệ lần trước, trong lúc vô tình nhìn thấy thần thái khác thường của nàng, mỗi khi thất thần hắn đều nhớ tới vẻ mặt cười thản nhiên đó.

Vì vậy Tư Lưu Phong không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt đối diện với ánh mắt của hắn, giống như ngẩn ra, sau đó lại cúi đầu như có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Mạt nhi đa tạ Vương gia cùng các công tử có lời mời, chỉ là… chỉ là hôm nay vì giải sầu mới đến, nay sắc trời không còn sớm, Mạt nhi nên hồi phủ rồi.”

Dứt lời, bàn tay trắng nõn cầm mũ chùm đầu lên định rời đi.

Chúng công tử dù có lòng giữ chân giai nhân lại e ngại cho phong độ của mình cùng thân phận cao quý của đối phương, không tiện trực tiếp ngăn cản, đành hướng ánh mắt hy vọng về phía Tư Lưu Phong.

Đám công tử trẻ tuổi ở đây đều theo Tư Lưu Phong, sai đâu đánh đấy, cũng chỉ có thân phận của Tư Lưu Phong mới phù hợp để ngăn Trinh Mẫn Quận chúa lại.

Có điều không biết Tư Lưu Phong nghĩ gì, hắn trầm ngâm nói: “Cũng tốt, vậy tiểu Vương tiễn Quận chúa xuống lầu.”

Đám công tử trẻ tuổi không khỏi đều phiền muộn “xì” một tiếng, lại không biết làm sao, chỉ có thể nhìn Tư Lưu Phong đưa tiểu Quận chúa mỹ lệ xuống lầu.

Tư Lưu Phong đưa Tây Lương Mạt xuống dưới lầu, bỗng mở miệng: “Quận chúa, gần đây đang lo lắng chuyện tiến cung?”

Nàng sắp trở thành người của Thái tử, dù hắn có tình ý với nàng cũng không thể cướp người của Thái tử, Đức Vương phủ không chịu nổi hậu quả đó, thế nhưng hôm nay nhìn thấy thiếu nữ còn mỹ lệ hơn ngày đó, còn mang dáng vẻ u sầu, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.

Thân hình Tây Lương Mạt như cứng lại, hạ tầm mắt xuống, trong đó như có cay đắng lướt qua đôi mắt tựa nước mùa thu của nàng: “Tiểu Vương gia thật xem trọng Mạt nhi, Mạt nhi nào từng muốn tiến cung?”

Tư Lưu Phong giật mình, ánh mắt hiện lên một tia khác thường, nhìn thẳng Tây Lương Mạt: “A, Hoàng hậu nương nương đã từng có ý để Quận chúa trở thành Thái tử Lương đệ, đây là chuyện mọi người đều biết, không phải sao?”

Tây Lương Mạt buông tầm mắt nhìn đầu ngón chân, than khẽ: “Tiểu Vương gia cũng biết là đã từng thì cũng chỉ là đã từng mà thôi, Mạt nhi tài đức gì mà xứng với Thái tử điện hạ, chỉ là…”

Tư Lưu Phong bỗng cảm thấy một sự vui mừng nảy lên trong lòng. Nói vậy Hoàng hậu nương nương thật sự vì nguyên do nào đó mà không chọn Tây Lương Mạt làm Thái tử Lương đệ!

“Chỉ là sao? Quận chúa tài mạo dung công đều đứng hàng đầu, dù không tiến cung cũng nhất định có nhiều người ngưỡng mộ, đếm không hết.” Tư Lưu Phong mặc kệ vì sao Tây Lương Mạt lại không trúng tuyển Lương Đệ, lúc này nghe tin tức như vậy trong lòng hắn chỉ tràn đầy một loại kích động kỳ dị.

Hắn tiến lên một bước, vươn tay như đang giúp nàng vén màn xe, lại thu ngắn khoảng cách với Tây Lương Mạt nửa bước, hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ gần trong gang tấc, ánh mặt trời tỏa sáng làn da mềm mại của nàng, phủ một lớp vàng nhạt lên những sợi lông mảnh mai gần như trong suốt, đó là một loại mềm mại ngây thơ chỉ thuộc về những thiếu nữ chưa cạo mặt lập gia đình, khiến hắn có một loại xúc động gần như muốn vươn tay xoa mặt nàng.

Thân hình Tư Lưu Phong cao gầy, khoảng cách chưa tới nửa bước khiến Tây Lương Mạt gần như bị vây trong ngực hắn, nhưng người ngoài lại không thấy có gì không đúng, chỉ cho rằng hắn tao nhã có lễ, cực kỳ chu đáo cẩn thận.

Tây Lương Mạt sửng sốt, thật không ngờ Tư Lưu Phong sẽ trực tiếp như vậy, không quá quen với hơi thở của đàn ông xa lạ cùng mùi xạ hương trên người hắn khiến nàng có chút mất tự nhiên mà quay mặt đi.

Động tác nho nhỏ vào mắt Tư Lưu Phong biến thành nai con vô tội e lệ không chỗ trốn, khiến đôi mắt trước nay ôn hòa xẹt qua một tia nóng cháy cùng cướp đoạt.

Nếu nàng không thuộc về Thái tử thì lấy dung mạo, tài tình cùng thân phận của thiếu nữ trước mặt, chỉ có hắn mới có thể xứng đôi, không phải sao?

Nhưng câu thở dài phảng phất phiền muộn bất đắc dĩ tiếp theo của Tây Lương Mạt khiến hắn như bị dội gáo nước lạnh vào đầu.

“Tiểu Vương gia quá khen, Mạt nhi chỉ là nữ tử tầm thường, nay không trúng tuyển Thái tử Lương đệ, Nhị nương cũng đã sắp xếp gả ta cho Hàn Úy biểu ca, sau này đại hôn mời tiểu Vương gia tới uống một ly rượu mừng.” Tây Lương Mạt nhẹ nhàng nói, mặt mày có chút ưu sầu.

Tư Lưu Phong nhíu mày, Hàn Úy? Cháu trai nhà mẹ đẻ của Hàn Nhị phu nhân? Nhìn có vẻ không tệ.

Nhưng nếu hắn không nhớ lầm, khi đó trên đường tới tiệc thưởng sen Hàn Nhị phu nhân từng tỏ vẻ tràn ngập địch ý với Tây Lương Mạt ngay trên phố lớn, xe ngựa kia gặp chuyện, Tây Lương Mạt suýt chút nữa mất mạng, Hàn Nhị phu nhân lại chỉ xử lý qua loa.

Giờ đột nhiên có lòng tốt vậy sao?

Huống hồ…

Hàn Úy kia hắn cũng biết, tư chất tuy không coi là kém nhưng tính tình lại nhu nhược không có chủ kiến, sao có thể xứng đôi Tây Lương Mạt?

Thiếu nữ trước mặt từng là Lương đệ mà Hoàng hậu nương nương định ra cho Thái tử, người như Hàn Úy sao có thể xứng đôi với nàng!

Tư Lưu Phong đột nhiên hỏi một câu: “Mạt nhi, nàng thật sự hài lòng với hôn sự này sao?”

Hắn thậm chí không dùng danh xưng Quận chúa mà đổi thành tên thân mật hơn.

Tây Lương Mạt cúi đầu, ánh mắt chợt lóe lên, nhẹ giọng nói: “Hôn sự của nữ nhi từ xưa đến nay do cha mẹ sắp đặt bà mối vun vào, Mạt nhi có hài lòng hay không cũng chỉ là… đều là mệnh mà thôi, tại Mạt nhi bạc mệnh, không có mẹ ruột làm chủ, chẳng trách ai.”

Khuôn mặt nàng như giăng đầy ưu thương vì tương lai không hy vọng, mỏng manh trong suốt, lại như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào khiến Tư Lưu Phong bỗng mềm lòng, đồng thời cũng dâng lên ý muốn bảo vệ.

“Mạt nhi, nếu nàng tin ta, ta sẽ không để nàng chịu uất ức.” Tư Lưu Phong nhìn thiếu nữ yếu đuối trước mặt, lòng tràn đầy thương tiếc, bỗng ma xui quỷ khiến nói một câu như vậy.

Tây Lương Mạt có vẻ bị hoảng sợ, bỗng ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi lay động như cánh bướm, gò má dâng lên mạt đỏ hồng, khẽ thở dài tựa đang bất an: “Thiếp sinh quân chưa sinh, quân sinh thiếp đã già, tiểu Vương gia, ngài cùng Tứ muội muội đã đính hôn, Mạt nhi coi như chưa từng nghe ngài nói lời này.”

Dứt lời, nàng giương mắt nhìn hắn một cái liền xoay người lên xe, Bạch Ngọc cùng Bạch Nhụy lập tức hạ rèm, cùng Hà ma ma đi theo bên cạnh xe, lên tiếng sai đánh xe đánh ngựa.

Giai nhân đi xa, bóng hình xinh đẹp vẫn còn lại.

Ánh mắt giống như mang theo ưu thương nhè nhẹ, e lệ phủ đầy sầu thảm khiến trái tim hắn siết chặt.

Tư Lưu Phong buồn vô cớ nhìn xe ngựa phủ Tĩnh Quốc công dần dần đi xa rồi biến mất, sau đó nắm chặt cây quạt bạch ngọc trong tay, ánh mắt lướt qua một tia sáng sắc bén cố chấp.

Đính hôn?

Tiệc đính hôn của hắn cùng Tây Lương Đan chưa hoàn thành, nghi thức đã ngắt đứt.

Nữ nhân như Tây Lương Đan dựa vào cái gì trở thành thê tử của hắn.

Nói tiếp, Tĩnh Quốc công phủ còn nợ Đức Vương phủ hắn một thê tử, không phải sao?

Tư Lưu Phong mỉm cười, xoay người sải bước về phía tuấn mã của mình, nói với gã sai vặt bên cạnh: “Đi nói với đám trong lâu, hôm nay bản Vương có chuyện quan trọng cần hồi phủ thương nghị, không thể tiếp chuyện, tất cả chi phí trong tiệc rượu hôm nay tính cho bản Vương!”

Dứt lời, hắn liền thúc ngựa đi, để lại gã sai vặt vẻ mặt khó hiểu.

— Ông đây là đường ranh giới mê đắm tiểu Bạch Bạch —

“Đại tiểu thư, xem ra Đức tiểu Vương gia sẽ có hành động đây.” Bạch Nhụy luôn quan sát hướng Thiên Hương Lâu, bỗng cười tủm tỉm quay đầu nói.

Nàng thấy hình như tiểu Vương gia thúc ngựa hồi phủ.

Tây Lương Mạt tựa bên cửa sổ, khẽ gảy bàn tính bằng ngọc xanh trong tay, uể oải nói: “Chúng ta chờ tin tức là được.”

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, con mồi nàng chờ đã thuận lợi cắn câu.

Tư Lưu Phong, quả thật có vài phần tình ý với nàng.

So với việc để Hàn thị cùng Tĩnh Quốc công luôn tính toán hôn sự của mình, chi bằng tự nàng chọn một phu quân.

Có thể chống lại Hàn gia, lại có liên hệ với phủ Tĩnh Quốc công, nàng chỉ nghĩ tới một lựa chọn tốt nhất – Tư Lưu Phong.

Nàng thân là Quận chúa, phải gả cho người có môn hộ không thể thấp, vì vậy cho tới nay nàng luôn để ý đám công tử thế gia trong kinh thành. Tư Lưu Phong danh tiếng không tệ, cũng không có phong lưu nghiệt trái gì, tài hoa hơn người, hơn nữa Đức Vương phi không phải mẹ ruột của hắn, đương nhiên không phải mẹ chồng chính thức, không đàn áp được nàng.

Hơn nữa xưa nay Tư Lưu Phong không có cảm tình tốt với Hàn thị và Hàn gia, không thân thiết với Tây Lương thế gia, bản thân nàng lúc đó muốn giải quyết Tây Lương thế gia hoặc chống lại Hàn gia, cho dù không cho trợ lực ít nhất cũng không trở thành lực cản.

Hà ma ma vẫn có chút sầu lo: “Quận chúa, quyết định như vậy có phải có chút vội vàng không, dù sao đây là đại sự cả đời.”

Bạch Ngọc cũng trầm giọng phụ họa: “Sợ rằng chuyện này ầm ĩ lên Tứ tiểu thư cùng Hàn nhị phu nhân sẽ không chịu bỏ qua.”

Tuy Hà ma ma là người của Cửu Thiên Tuế, thế nhưng theo Tây Lương Mạt lâu như vậy, cuộc sống có chút thư thái, Tây Lương Mạt đối đãi với người một nhà vô cùng tốt, hơn nữa không lên mặt chủ tử, đối xử với bà tôn kính như trưởng bối.

Có một thời gian bà bị cảm lạnh, chính Quận chúa đã tự mình mời đại phu, sắc thuốc cho bà, khiến trái tim lạnh giá rèn đúc trong cung vài chục năm của bà không nhịn được mà ấm lại.

Thật tình giả ý, Hà ma ma vẫn phân biệt được rõ ràng.

Tuy bà vẫn trung thành với Thiên Tuế gia nhất, cũng không rõ Thiên Tuế gia định lợi dụng Quận chúa làm gì.

Nhưng trong phạm vi khả năng cho phép, Hà ma ma vẫn hy vọng có thể làm gì đó cho Tây Lương Mạt, hy vọng thiếu nữ này có thể hạnh phúc.

“Hàn thị chỉ cần nhìn ta đã thấy không vừa mắt, lại chắn đường con gái của bà ta, đương nhiên ước gì đuổi ta đi, để ta gả vào Hàn gia là lựa chọn tốt nhất của bà ta, sau này có thể thỏa thích đắn đo ta, ngay cả đồ cưới bà ta muốn cho bao nhiêu thì cho, dù sao bất luận bao nhiêu, cuối cùng cũng sẽ vào tay Hàn gia.”

Tây Lương Mạt ôm Tiểu Bạch từ trong lồng ra, đặt lên bàn, vỗ về lông chim màu đỏ diễm lệ của nó, dừng lại một chút rồi trào phúng: “Bà ta quả biết tính toán, sợ người khác không biết phải không? Nếu đã vậy ta sẽ trực tiếp cắt đứt ý định của bà ta, khiến hai cô con gái của bà ta đều có “nơi dừng chân” tốt.”

Nàng chỉ sợ Tây Lương Đan không làm ầm lên, làm ầm lên mới thi vị.

“Hàn Nhị phu nhân thật sự khinh người quá đáng, nay Nhị tiểu thư dáng dấp thế kia, bà ta còn cố tình đối phó với Đại tiểu thư chúng ta!”

Trong mắt Tây Lương Mạt xẹt qua một tia sáng lạnh kỳ lạ: “Đúng vậy, bà ta quả thật quá rảnh rỗi, nếu thành người cô đơn, hai cô con gái bảo bối không còn ở bên, đại khái bà ta sẽ dành thơi gian cho việc tưởng niệm và hối hận, sẽ không rỗi hơi kiếm chuyện nữa.”

Nàng sẽ khiến Hàn thị hối hận vì đã nhúng tay vào hôn sự của nàng.

Hà ma ma nhìn Tây Lương Mạt một cái, mỉm cười như ngộ ra điều gì: “Tiểu thư nói đúng.”

Tiểu Bạch dường như nhận ra chuyện gì, bỗng vỗ thân thể mập mạp nhảy dựng lên, trong con mắt như đậu đen hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, nghiêng đầu bạo ngược kêu lên: “Giết ả, giết ả…”