Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 108: Giao thừa làm bạn




Edit by Pink Lady & LinhMaroon

“Môn nhân Đường Môn giỏi về thiết kế, phát minh và sử dụng các loại ám khí, cũng tinh thông độc thuật, hành động quỷ bí, động tác mơ hồ, nửa chính nửa tà. Thứ gọi là võ lâm chính đạo, dân tộc đại nghĩa, đối với người Đường Môn đều không có nghĩa lý gì, bọn họ không muốn kết giao với danh môn chính phái, cũng không thèm làm bạn với tà ma ngoại đạo, vì vậy chúng ta rất khó khẳng định bọn họ thuộc hắc đạo hay bạch đạo, nếu nữ thám tử kia thật sự là người Đường Môn sợ rằng sẽ rất phiền phức.” Giáo chủ Thiên Lý Giáo trầm ngâm nói.

Giang Ngũ thấp giọng hỏi: “Vậy ý của giáo chủ là…”



Nơi ánh nến rực rỡ, tiếng cường địch nghiêm túc nói nhỏ không ngừng truyền đến, mà nơi bóng tối ánh sáng không chiếu tới được, lại có bông hoa dục vọng diễm lệ nở rộ.

Ưm…

Tây Lương Mạt thừa nhận nụ hôn tràn ngập khiêu khích và xâm lược của hắn, rốt cuộc nàng vẫn là chim non, sao có thể chống lại sự trêu ghẹo của tên lão làng phong nguyệt như Bách Lý Thanh.

Dường như hắn biết từng nơi yếu điểm của nàng, liên tiếp xâm chiếm, ép nàng hô hấp hỗn loạn, liên tục bại lui.

Trong lúc này nàng vẫn cố gắng duy trì đầu óc tỉnh táo, ép mình đừng phát ra âm thanh, cánh tay mảnh khảnh mạnh mẽ của Bách Lý Thanh giữ chặt vòng eo thon của Tây Lương Mạt, thân thể nàng dính sát vào thân thể cao gầy của hắn, không để lại một khe hở.

Đủ rồi…

Sẽ bị người bên ngoài phát hiện.

Môi Tây Lương Mạt bị chặn, nàng đành cầm lấy vai đối phương, im lặng cầu xin.

Phát hiện thì sao?

Giết sạch bọn chúng là xong, nha đầu ngoan, mở cái miệng nhỏ nhắn ra một chút.

Bách Lý Thanh không hề có ý định thu tay, ngữ khí như nhẹ nhàng dụ dỗ, động tác lại hoàn toàn không có một chút nhẫn nại, trực tiếp nắm hai bên má nàng dùng răng nhọn khẽ cắn lên lưỡi nàng, ngón tay dài mờ ám chậm rãi viết chữ trên tấm lưng trần của nàng.

Hắn luôn tàn nhẫn, ngạo mạn như thế, chỉ lo đùa giỡn nếm mùi con mồi ngọt ngào mình bắt được, tựa như tuyệt đối không cho rằng những người ở ngoài là uy hiếp lớn nhất lúc này.



“Trước cứ im lặng quan sát đã, người Đường Môn dù thần bí khó lường thì vẫn là người, còn là nam nhân, mà Hương Vân Phường của chúng ta thì có rất nhiều vũ khí để đối phó nam nhân.” Giáo chủ Thiên Lý Giáo chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo tự tin.

Giang Ngũ cũng hơi gật đầu, cười mà không nói gì, vẻ mặt lại tràn đầy ngạo nghễ, Hương Vân Phường là vũ khí bí mật do thuộc hạ Điện Đường của hắn kinh doanh vài chục năm, bao nhiêu quan viên triều đình, hào kiệt giang hồ đều sống mơ mơ màng màng ở đây, trong lúc mỹ nhân xuân sắc sưởi ấm lộ ra đủ loại cơ mật.

Không ít kẻ thậm chí còn chết trên gối đầu của mỹ nhân.

Nhưng cô gái này chính là vũ khí tinh nhuệ nhất của Điện Đường hắn!



Ừm… Thì ra… Hương Vân Phường này ngay từ đầu đã tồn tại vì thu thập tình báo cùng ám sát, nói vậy Thiên Lý Giáo đã thành lập rất nhiều năm, mục đích của bọn chúng tuyệt đối không thuần khiết, không giống một tà giáo, càng không chỉ vì chiếm một vị trí trong giang hồ và dân gian.

Trên trán Tây Lương Mạt thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, trong đôi mắt đẹp mờ mờ một màn sương mông lung mỹ lệ, nàng cố gắng giãy khỏi ma chướng mà Bách Lý Thanh dựng lên, quay mặt đi nỗ lực chống cự xâm phạm ngày càng quá đáng của đối phương, vẻ mặt mơ màng vểnh tai nghe cuộc trò chuyện bí mật của giáo chủ Thiên Lý Giáo và đường chủ Điện Đường.

Thế nhưng yêu nghiệt phía trước hoàn toàn không để ý đến những thứ ngay cả Tư Lễ Giám mất rất nhiều năm và tâm sức cũng không thám thính được, chỉ biết cọ sát nàng không chút thương tiếc.

… Hức… Đừng như vậy!

Tây Lương Mạt đột nhiên cảm giác nửa người trên mát lạnh, xúc cảm không hề thuộc về mình đặt lên ngực nàng, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, tay vươn ra giật mạnh mớ tóc đen buộc sau người của Bách Lý Thanh, trong mắt nàng là kinh ngạc, xấu hổ, buồn bực hỗn loạn – ngươi đã nói không làm gì ta ở đây!

Bách Lý Thanh bị nàng giật ngẩng đầu lên, thản nhiên như yêu thú mạnh mẽ bị giật lông đau nhìn về phía con thú nhỏ đang xòe móng sắc với mình, hắn vừa thuận lợi viết chữ trên lưng trần của nàng vừa cười cười không để tâm – à, vậy sao, ai hứa với ngươi?

Tây Lương Mạt cứng đờ, đúng thế, không ai hứa với nàng hết!

Chỉ có đồ ngốc mới tin cái lão yêu nghìn năm hoàn toàn vô đạo đức, vô điểm dừng này!

Tây Lương Mạt nheo mắt, chân lại lần thứ hai không chút do dự, dùng hết sức bú sữa đá về phía xương đùi của Bách Lý Thanh.

Nhưng Bách Lý Thanh dường như đã dự đoán được phản ứng sau khi bị chọc tức của nàng, cổ tay khẽ lật đã điểm về phía huyệt tê trên đùi nàng nhanh như chớp.

Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy đùi tê rần, ngay cả đứng cũng không vững, toàn thân mềm nhũn, không còn khép cửa khép nẻo gì nữa, hoàn toãn ngã vào lòng Bách Lý Thanh.

Nàng nheo mắt há miệng cắn vào động mạch trên cổ Bách Lý Thanh, Bách Lý Thanh tinh mắt nhanh nhẹn nghiêng đầu né, nàng cắn trúng bả vai dày rộng rắn chắc của hắn.

Hơi thở trên người Bách Lý Thanh đột nhiên lạnh xuống, hắn trực tiếp nhấc tay, ba ngón tay phải nhấc gân mềm sau gáy Tây Lương Mạt, cứng nhắc kéo nàng ra, cúi đầu liếc nhìn đôi mắt lạnh lùng quật cường của Tây Lương Mạt, âm trầm nhìn nàng chằm chằm – quả là cắn người thành nghiện rồi, hử?

Tây Lương Mạt im lặng đọ mắt với hắn.

Người còn không dừng tay, sớm muộn gì cũng có một ngày ta cắn chết ngươi!

Nàng kiềm chế, nhẫn nại, không để kẻ địch bên ngoài phát hiện hắn và nàng, nhưng không phải vì thỏa mãn ham muốn đùa giỡn người khác biến thái của hắn!

Một lát sau, khóe môi tinh xảo của Bách Lý Thanh cong lên một nụ cười nhạt khiến người ta kinh hãi, động tác hắn không con thương tiếc, thẳng thừng điểm hết á huyệt của Tây Lương Mạt, thô bạo đẩy nàng lên vách tường, bừa bãi tận hưởng.

Hắn cố tình không vừa mắt nụ cười dối trá của nàng xuất hiện trước mặt mình.

Điều đó khiến hắn cảm thấy mình giống những kẻ khác, cũng chỉ có giá trị lợi dụng trong mắt tiểu hồ ly mà thôi.

Điều đó khiến hắn vô cùng, vô cùng khó chịu đấy ~

Rõ ràng nàng đã là vật tư nhân của hắn.

Cửu Thiên Tuế hắn khó chịu, đương nhiên muốn khiến đầu sỏ gây nên này khó chịu theo!

Hắn cứ thích nhìn nàng cùng đường, nhìn nàng xấu hổ bất an, nhìn nàng hoàn toàn đánh mất điềm tĩnh, lột bộ áo giáp dối trá lạnh lùng trước mặt người khác thì mềm mại thực ra cứng rắn không gì phá nổi của nàng, nhìn nàng rơi lệ than thở trên tay hắn, lộ ra dáng vẻ ngọt nhất, đáng thương đáng yêu nhất, thẹn thùng nhất.

Giống như nằm ngang trên đầu gối, mặc người yêu thương.

Hắn muốn nàng khuất phục, không có trái tim thì cơ thể cũng không tệ, đúng không?

Hắn có đủ thủ đoạn và phương pháp khiến nàng thuần phục, rơi lệ.

Một mảnh vải rách yên lặng rơi xuống trong góc tối nhất, hương thơm tươi đẹp ngày một nồng, thỉnh thoảng có bàn tay trắng như tuyết bám chặt vào tường như muốn giãy dụa thoát khỏi bóng tối đặc đến tan không ra này, lại bị một đôi tay yêu ma tái nhợt lạnh giá mọc ra từ trong bóng đêm quấn lấy, từng phân kéo về bóng tối càng sâu.

Giống như đóa hoa sinh trưởng tại nơi địa ngục ma giới tăm tối nhất, cũng giống như con mồi bị nhền nhện bao chặt, cắm nanh độc vào trong thân thể đối phương, gặm hút chất ngọt của con mồi, ngay cả hô hấp cũng cắn nuốt gần như không còn.

Có vài giọt chất lỏng trong suốt như sương nhỏ xuống đất.

Theo đó là tiếng rên thút thít khe khẽ phiêu bạt trong gió.



“Ai?!” Không khí rung động khác thường khiến giáo chủ Thiên Lý Giáo lập tức cảnh giác, nhìn về phía cửa sổ.

Lẽ nào lại có người nghe trộm?

Giang Ngũ bật dậy phóng về phía cửa sổ, phát hiện bên ngoài hoàn toàn vắng vẻ, chỉ có nước sông cùng băng trôi đang vỗ vào thân tàu.

Giang Ngũ quan sát tỉ mỉ, xác nhận xung quanh đều có thủ vệ, không có ai ngoài cửa sổ mới bẩm báo: “Giáo chủ, không có ai!”

Giáo chủ Thiên Lý Giáo nghe vậy hơi nhăn mày, lẽ nào hắn nghe nhầm?

Trong giây lát vừa rồi trực giác nói với hắn gần đó có người.

Hắn tự mình đứng dậy đến trước cửa sổ kiểm tra, đi qua tấm màn bị gió thổi bay lượn khắp nơi, hắn đứng trước cửa sổ hồi lâu, quan sát chung quanh một phen mà vẫn không có kết quả gì.

Hắn nheo mắt bực bội, sau đó do dự nói: “Có lẽ là bản tôn nghe nhầm.”

Giang Ngũ cười cười nịnh nọt nói: “Giáo chủ trước nay cảnh giác nên nhiều năm qua mới tránh né được thám tử Tư Lễ Giám truy tra.”

Giáo chủ Thiên Lý Giáo hơi gật đầu: “Ừ, chúng ta đi thôi, đại hội đoạt khôi trâm hoa ngày mai còn nhiều việc chưa chuẩn bị xong.”

Giang Ngũ cung kính ôm quyền nói: “Vâng!”

Sau đó, bọn họ một trước một sau rời khỏi phòng, trước khi đóng cửa lại, ánh mắt giáo chủ Thiên Lý Giáo vẫn chần chừ trong phòng, hắn luôn cảm thấy hình như hắn quên thứ gì đó?

Tâm tư hắn bỗng bất giác trở lại trên người nữ thám tử hôm nay, luôn cảm thấy thân hình nàng có điểm quen mắt, rốt cuộc đã gặp ở đâu?

“Giáo chủ?” Giang Ngũ nghi hoặc nhìn giáo chủ Thiên Lý Giáo.

Giáo chủ Thiên Lý Giáo hơi ngừng rồi thản nhiên nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”

Cửa gỗ khắc hoa “kẹt” một tiếng đóng lại.

Trong phòng hoàn toàn tối om, không có bất cứ tiếng động gì, nhưng mùi thơm vừa như lan vừa như xạ hương lại ngày một nồng, có tiếng thở dốc cùng tiếng than rất nhẹ tựa một đóa hoa đẹp đẽ sinh sôi trong bóng tối, rất lâu sau mới có thứ gì đó giật giật trong màn đêm đen này.

Một cái bóng chậm rì rì bay ra từ bên cửa sổ, trong tay hắn còn ôm một cái bóng mảnh mai khác.

Bách Lý Thanh mượn ánh trăng bên ngoài cúi đầu nhìn cô nàng sắc mặt tái nhợt, tóc tai tán loạn, bị hắn làm cho hôn mê trong lòng, khóe mắt nàng còn vương nước mắt, môi sưng đỏ, trên người bọc áo choàng của hắn, hoàn toàn không còn một mảnh vải nào thuộc về nàng, ngay cả đôi chân nhỏ trắng như tuyết cũng lộ ra ngoài.

Bách Lý Thanh rất hài lòng với kiệt tác của mình, đặt Tây Lương Mạt lên giường lớn, dùng chăn gấm quấn chặt cho nàng, tiện thể lật cổ tay đặt lên sau lưng nàng, chuyển nội lực mình vào kinh mạch của nàng để xua đi toàn bộ khí lạnh vừa xâm nhập từ trên thuyền.

Hắn dày vò nàng nhưng không có ý định khiến nàng bị bệnh.

Tây Lương Mạt vô thức phát ra một tiếng than nhẹ, cũng vô thức dựa vào nơi phát ra hơi ấm.

Một lát sau, xác định cơ bản đã không còn khí lạnh, lại để nội lực chạy trong cơ thể nàng ba mươi sáu tuần, bởi nội lực của Tây Lương Mạt cùng một mạch với nội lực của hắn, Bách Lý Thanh rất thông thuận dẫn nội lực nàng khôi phục thêm một ít.

Tuy hắn tuyệt đối không cảm thấy áy náy vì Tây Lương Mạt dồn gần như toàn bộ nội lực vào trong cơ thể để giải độc cho hắn, bởi nội lực này vốn do hắn cho nàng.

Nhưng những ngày tiếp theo, nàng sẽ phải đối mặt không ít nguy hiểm

Hắn không muốn tiểu hồ ly này không còn mạng sống chơi trò nhân sinh với hắn, đương nhiên phải giúp nàng sớm ngày khôi phục công lực.

Xong việc, Bách Lý Thanh thấy sắc mặt nàng đã hồng hào liền tiện tay cởi đai lưng, nằm vào ổ chăm, ôm Tây Lương Mạt vào trong lòng, nhìn cổ cùng da thịt nàng ngoài chăn đầy vết đỏ loang lổ, thậm chí kéo dài tới tận thân thể trong chăn, hắn hơi nheo mắt lại, che đi sương mù âm u yêu dị lần thứ hai lan tràn trong đáy mắt, lười biếng gác đầu lên đỉnh đầu nàng nhắm mắt lại.

Khi tỉnh lại, Tây Lương Mạt bị hơi thở lạnh giá phà và mặt như lông chim trêu chọc khiến ngủ không nổi, nàng mơ màng nâng tầm mắt, ánh vào mắt là một gương mặt tinh xảo vô cùng đang phóng đại.

Hắn nhắm hai mắt, một lọn tóc đen thoáng qua gương mặt tuyết trắng rủ xuống vai, nhìn bản mặt không rõ sống mái, mỹ lệ đến khác người này quá gần khiến Tây Lương Mạt nhìn quen nhan sắc khuynh thành của hắn cũng không khỏi ngẩn người. Nhưng sau đó nàng khẽ động cơ thể, đau đớn trên người lập tức nhắc nhở chủ nhân gương mặt kia rốt cuộc đã làm chuyện vô sỉ gì với nàng. Loại chuyện đùa bỡn nhục nhã suýt chút nữa bị người khác nhìn thấy khiến đáy mắt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia xấu hổ, phẫn hận và hung ác, nếu có thể nàng thật sự muốn dùng một kiếm giết hắn.

“Rất muốn giết ta à?” Người kia nhắm hai mắt mà lại như nhìn thấu mọi chuyện trên thế gian.

Tây Lương Mạt hạ tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Sư phụ nói quá lời, đồ nhi không dám.”

Bách Lý Thanh chậm rãi nói: “Không dám hay không muốn?”

“Có gì khác nhau à?” Tây Lương Mạt châm chọc nhếch môi, nàng hận nhất bị người ta nhục nhã như đồ vật, hận nhất người ta ép nàng làm chuyện nàng không muốn.

Cố tình mỗi khi nàng hơi buông lỏng đề phòng hắn lại làm hết những chuyện nàng hận nhất.

“Ừ… Đối với vi sư thì cũng không khác mấy.” Bách Lý Thanh chậm rãi mở đôi mắt, đồng tử màu đen thuần khiết, không một tia sáng, nhìn lâu giống như ngay cả hồn phách cũng bị hút vào địa ngục, trọn đời không được siêu sinh.

Ngón tay đeo cái nhẫn hoa lệ của hắn nâng cằm nàng, cười như có như không than nhẹ: “Ngươi biết rõ sẽ chọc giận vi sư, vì sao không thể ngoan một chút? Có lẽ ngươi ngoan một chút, vi sư sẽ nhanh chóng hết hứng thú với ngươi, nói không chừng sẽ thả ngươi đi.”

Tây Lương Mạt bỗng ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn: “Nếu nói ta cố ý muốn sư phụ chú ý, lạt mềm buộc chặt, thật ra không khác gì những kẻ nịnh hót muốn từ trong tay sư phụ đạt được quyền thế, địa vị, tài phú, sư phụ sẽ mất hứng thú với ta chứ?”

Nghe vậy, Bách Lý Thanh chậm rãi dùng đầu ngón tay lướt qua mái tóc đen buông rơi xuống cánh tay mình của Tây Lương Mạt: “Vậy vi sư không thể không nói, trò cưng, ngươi tương đối thành công, thành công đến mức dù vi sư đã biết mục đích của ngươi cũng không cách nào không hứng thú về ngươi.”

Tây Lương Mạt nở nụ cười tự giễu: “Ừ, vì vậy, đồ nhi cũng không có gì phải oán giận, đồ nhi chỉ thỉnh thoảng sẽ quên thân phận đồ chơi chẳng khác gì những phu nhân, công tử ở hậu viện của ngài, sư phụ cứ coi như đây là thủ đoạn cố ý khiến ngài hứng thú là được.”

Nàng chưa bao giờ là người già mồm cãi láo, tỉnh táo ngẫm lại mới thấy nàng quả thật không có gì phải oán giận, nàng vốn dùng bản thân để đổi lấy Bách Lý Thanh trợ giúp về quyền thế, không khác gì những giao dịch quyền sắc, thân phận nàng cũng chẳng tốt hơn công tử, phu nhân ở hậu viện hắn là bao, chỉ là thủ đoạn hơn chút mà thôi.

Huống hồ, Bách Lý Thanh ngoại trừ thích dày vò nàng ở chuyện “đối thực”, những phương diện khác xem như kim chủ hào phóng, không có lỗi gì với nàng.

Tại chính nàng nóng ruột, vọng tưởng không bị người kiềm chế.

Đây hẳn do thứ gọi là “lòng tự trọng” quấy phá.

Tây Lương Mạt hờ hững tự giễu.

Bách Lý Thanh liếc nhìn Tây Lương Mạt, gương mặt nàng tuy mềm mại ngoan ngoãn nhưng đáy mắt lại nặng nề, hoàn toàn lạnh nhạt, hắn không không khỏi có chút than thở bất đắc dĩ, nâng cằm nàng tỉ mỉ nhìn gương mặt nàng, thấm thía nói: “Nhìn xem, nhìn xem, chính là dáng vẻ này, ngươi cho là mình nhìn có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, cố tình đáy mắt lại đầy kiêu ngạo bất tuân, tưởng không ai nhận ra à? Ngươi không biết bộ dạng này càng kích thích dục vọng chinh phục của nam nhân sao? Đúng là nha đầu không hiểu chuyện.”

Nỗi lòng vốn bị làm lạnh xuống thoáng chốc lại châm lửa, nhìn vẻ trêu tức trong mắt Bách Lý Thanh, Tây Lương Mạt hừ khẽ một tiếng, hất tay hắn: “Đồ nhi thấy, là sư phụ ngài chịu một chút bất kính, chậm trễ với ngài cũng không chịu được, muốn hoàn toàn làm nhục mới đúng, nếu không sao ngươi không dùng phương pháp này chinh phục Tư Lưu Phong? Hắn hận ngươi tận xương, không chừng các ngươi sẽ thành một giai thoại thiên cổ vì yêu nhau mà giết nhau cũng nên!”

Cút mẹ ngươi đi, sao ngươi không dùng chiêu này chinh phục văn võ toàn triều đi?

Vừa dứt lời, Tây Lương Mạt bỗng cảm thấy thân thể dựa sát mình cứng đờ, sau đó ánh mắt hắn nhìn nàng đầy tử khí âm trầm, loại hàn ý máu tanh khủng khiếp này như làm không khí cũng phải ngưng đọng, khiến người ta không rét mà run.

Tây Lương Mạt cảm thấy da thịt mình đau nhói bởi khí lạnh, nàng cứng đờ, sau đó không nhịn được rùng mình một cái, sắc mặt hơi xanh.

Không biết có phải động tác rùng mình của nàng lay động Bách Lý Thanh hay không, hắn buông tầm mắt, một lát sau hàn ý tiêu tán đi nhiều, hắn mới một tay chống má, một tay chậm rãi vuốt mái tóc đen của nàng, thản nhiên nói: “Sau này đừng nói thế nữa.”

Một câu thản nhiên như không của hắn lại khiến Tây Lương Mạt bất giác lạnh toát sống lưng, nàng vô thức gật đầu.

Trong lòng nàng có chút nghi hoặc, dường như hắn vô cùng kiêng kỵ loại chuyện đồng tính luyến ái này, nhưng chính hắn cũng nuôi không ít công tử luyến đồng đấy thôi?

Tây Lương Mạt vẫn thông minh không tiếp tục chủ đề này nữa.

Nàng không tìm kiếm bí mật không liên quan tới mình.

Có điều bầu không khí không tính nhẹ nhàng cũng theo đó mà lạnh xuống.

Cho đến khi một tiếng nổ vang lên bên ngoài thuyền khiến Tây Lương Mạt cảnh giác nhìn ra theo, phát hiện ngoài cửa sổ đang nở bừng những bông pháo hoa sáng lạn.

Chia bầu trời đêm thành nhiều mảnh màu sắc.

“Thì ra giờ Tý đêm trừ tịch sẽ bắn pháo hoa…” Tây Lương Mạt nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ không khỏi thì thầm.

Pháo hoa không ngừng nở rộ, bắn ra tia lửa xinh đẹp lại lạnh giá.

“Bạo trúc thanh trung nhất tuế trừ, xuân phong tống noãn như đồ tô. Thiên môn vạn hộ đồng thống nhật, tổng bả tân đào hoán cựu phù*. Lại là đêm ba mươi rồi…”

*Bài thơ Nguyên Đán của Vương An Thạch.

Dịch thơ Phí Minh Tâm: Hết năm pháo nổ đón giao thừa

Hơi rượu ấm nồng gió thoảng đưa

Vạn hộ ngán nhà đều thắp sáng

Thẻ đào năm mới tiễn năm xưa.

Trên đầu nàng vang lên tiếng thì thầm của Bách Lý Thanh, giọng nói của hắn tuy lạnh nhưng khi ngâm thơ lại có một phen ý nhị kỳ lạ, cực kỳ êm tai.

“Không ngờ đêm trừ tịch năm nay chúng ta lại đón cùng nhau.” Tây Lương Mạt nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ không khỏi tự giễu.

Bách Lý Thanh không trả lời, chỉ lặng lặng nhìn pháo hoa xuất thần, ánh lửa long lanh soi sáng vẻ mặt lạnh lùng cô đơn của hắn.

Vẻ mặt nàng chưa từng thấy ở hắn.

Tây Lương Mạt nhìn hắn, đáy mắt thoảng qua một tia sáng kỳ lạ, nàng bỗng hỏi như vô tình: “Sư phụ, trước đây ngươi đón năm mới thế nào? Nói nghe chút đi.”

Nói không chừng có thể lừa được thông tin gì đó hữu dụng cho mình.

Bách Lý Thanh im lặng một lát rồi nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn nghe chuyện của vi sư thì cứ việc nói thẳng, không cần vòng vo như vậy, vô duyên vô cớ chọc người ta chán ghét.”