Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 114: Sóng ngầm cuồn cuộn




“Đồ nhi chỉ cảm thấy Tư Hàm Hương đã chuẩn bị hồi kinh, nếu ta không quay về, chẳng phải sẽ nhỡ mất trò hay hay sao?” Tây Lương Mạt cười cười, tiện tay kéo khăn che mặt xuống. Đã đến lúc nàng nên quay về là chính mình, từ ngày đầu tiên Lạc Dương, từ lúc tới nha môn hành chính của Tư Lễ Giám đã che che lấp lấp, không cải trang thì cũng che mặt xuất hiện.

Nay hành trình Lạc Dương nàng đã thu hoạch được kha khá, Thiên Lý giáo trọng thương, Tư Hàm Hương sớm quay về đài quan chiến thấy tình hình không ổn đã chuồn mất, muốn hỏi thăm chuyện bảo tàng và lệnh bài Lam gia ở đây sợ rằng không thực hiện được.

Huống hồ, nhân vật cốt yếu đều đã rời khỏi Lạc Dương, nàng cũng không cần ở lại đây làm gì.

Bách Lý Thanh nghe vậy nhướng mày, hắn không quan tâm tiểu hồ ly này lại định làm chuyện xấu gì, hắn tương đối quan tâm là: “Sau khi trở về, vị phu quân kia của ngươi hẳn cũng sắp khỏi, ngươi định thế nào?”

Tây Lương Mạt hơi ngừng, nàng đúng là chưa nghĩ tới, có điều…

Vị gia này sao có vẻ giống đang ghen, hắn luôn không nhớ rõ hắn mới là gian phu.

“Không thế nào hết, ân cần hỏi han, ôn tồn với tiểu Vương gia một phen là hẳn rồi, dù sao cũng là phu quân ta tốn tâm tốn sức mới giành được cơ mà.” Tây Lương Mạt nhếch khóe môi, lời mang hai nghĩa.

Bách Lý Thanh liếc nàng chốc lát, khẽ xì một tiếng: “Hừ, nói không dễ nghe thì đừng có nói.”

Hứt lời, hắn quay người cởi tuấn mã buộc ở thân cây ven sông, xoay người lên ngựa, thúc ngựa bỏ đi.

Mị Lục mon men đến cười tủm tỉm với Tây Lương Mạt: “Tiểu thư, gia giận rồi, còn không đi dỗ đi?”

Tây Lương Mạt khinh bỉ liếc một cái, tặng cho Mị Lục một câu tiếng Thục tiêu chuẩn: “Dỗ cái rắm!”

Sau đó, trong lúc Mị Lục đang sững sờ, nàng vươn tay giật cương ngựa, nhảy lên lưng ngựa, lắc mông đuổi theo Cửu Thiên Tuế đại gia đến giờ lên cơn.

Nhóm sát thần Mị Bộ và Tư Lễ Giám cũng lập tức lên ngựa đuổi theo nhóm chủ tử, chỉ để lại bụi trần cuồn cuộn.

— Đường ranh giới —

Kim anh thúy ngạc đái xuân hàn, hoàng sắc hoa trung hữu kỷ bàn?

Bằng quân dữ hướng du nhân đạo, mạc tác mạn tinh hoa nhãn khán.*

* Trích bài “Hái hoa Nghênh Xuân tặng Dương lang trung” của Bạch Cư Dị.

Thời gian như thoi đưa, tuyết trắng lơ thơ tiêu tán trong gió xuân khe khẽ thổi từ nam, đảo mắt đã cuối tháng ba, đầu tháng tư cây cỏ sinh sôi nảy nở.

Mọi người trong Đức Vương phủ đã thay trang phục mùa xuân mới tinh, không có Đại quản gia lấy thúng úp voi, điều khiển Đức Vương phủ, chúng đầy tớ chẳng thấy có gì khác, Nhị quan gia trước kia được thăng chức không bắt chẹt mọi người, nhưng có lỗi cũng không thoát khỏi tay Nhị quản gia.

Ví như việc hôm nay…

“Các ngươi làm việc thế nào, ngày mai chính là yến ngày xuân, vậy mà đến hôm nay trang phục mùa xuân của Vương phi còn chưa làm xong, các ngươi ngứa da, thèm đòn phải không!” Quan quản gia tức giận nhìn một đám tú nương quỳ dưới đất.

Hàng năm trong cung đều bày yến ngày xuân ở Mân Sơn, bệ hạ sẽ dẫn các hoàng tử, vương tôn tới bãi săn Mân Sơn săn bắn, vương phủ quý môn đều dẫn nữ quyến đi hội họp, là thịnh hội quý tộc mỗi năm một lần, đương nhiên cũng là lúc để đám vương tôn so dũng khí sính anh hùng, là lúc để các tiểu thư phu nhân tranh kỳ khoe sắc.

Hàng năm cứ đến dịp này, ngoại trừ tú nương trong nhà bận việc, ngay cả những khuê phòng có tiếng trong kinh thành từ một tháng trước đã không còn nhận đơn hàng, chỉ tập trung thêu xong hoa y mà khách đặt trước.

Hôm nay, Quan Đại quản gia đang ở bên ngoài tính toán chuyện nhập hàng, bỗng bị Kim nương tử quản sự hậu viện gọi tới, hỏi ra mới biết thì ra hôm nay y phục trong phường sẽ chia tới tay các vị chủ tử, nhìn kỹ lại thấy y phục của Vương phi còn chưa làm xong.

Quan Đại quản gia nghe vậy có điểm giận, yến ngày xuân quan trọng thế nào, vậy mà cũng dám có sơ suất này!

“Lô đại nương, ngươi là tú nương có kinh nghiệm nhất trong phủ, năm vừa rồi có xảy ra chuyện thế này đâu!”

Lô đại nương dẫn đầu quỳ trên mặt đất hơi do dự, ấp úng nói: “Ta cũng không có cách nào khác, năm nay có thêm xiêm y của tiểu Vương phi, một bộ cung y ngày xuân từ chọn vải, nhuộm màu, cắt, thêu đều phải làm từ trước năm mới, nhưng vừa rồi tiểu Vương phi không ở trong phủ, nay thời gian chỉ có nửa tháng, tiểu Vương phi lại là người tâm phúc trong cung, là quý nhân, chúng ta không dám chậm trễ. Cũng tại đám không có mắt này chỉ biết chăm sóc tiểu Vương phi, không chú ý tới quần áo của Vương phi nương nương chưa hoàn thành, thật đáng chết.”

Dứt lời, bà cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất, không dám nói nữa.

Quan Đại quản gia hơi ngẩn ra, thế là nói vì phải chế tạo gấp quần áo của tiểu Vương phi nên mới không làm xong của Vương phi sao?

Trong lòng hắn không khỏi bồn chồn, tiểu Vương phi này dường như cũng không tính là được tiểu Vương gia sủng ái, đặc biệt mấy ngày qua tiểu Vương gia ốm đau trên giường luôn là Vũ di nương chăm sóc, tiểu Vương phi lại ở Lạc Dương chuẩn bị đồ cưới cho Tín Phi nương nương bị phong hàn, không thể quay về kinh. Tiểu Vương phi mới vào cửa chưa tới ba tháng tiểu Vương gia đã nạp Đại nha hoàn Tĩnh Vũ bên cạnh Đức Vương phi làm thiếp, phu thê thành thân hơn nửa năm, số lần tiểu Vương gia tới Thỉnh Nguyệt Các có thể đếm trên đầu ngón tay!

Tiểu Vương phi rõ ràng không được lòng tiểu Vương gia, trên đời này vốn không thiếu loại người nâng cao đạp thấp, lẽ ra tiểu Vương phi không được mọi người coi trọng đến vậy. Thế nhưng tiểu Vương phi là chính nữ của Tĩnh Quốc Công, chưa nói tới là Trinh Mẫn Quận Chúa, chỉ nói đến trong cung truyền ra bệ hạ cảm thấy tiểu Vương phi giống trưởng tỷ của mình, đặc biệt cưng chiều, ý đồ muốn nhận làm nghĩa nữ đã khiến mọi người đồn thổi xôn xao.

Vì vậy tiểu Vương phi quả thật không thể đắc tội.

Chuyện này khiến Quan Đại quản gia vò đầu, cuối cùng vẫn truyền tới chỗ Đức Vương phi.

Đức Vương phi đang nhắm mắt dưỡng thần, niệm kinh ngồi thiền, nghe ma ma bên cạnh nói vậy tràng hạt trên tay hơi dừng.

Sau đó, bà nhàn nhạt cười: “Quên đi, cô nương trẻ tuổi thích diện đẹp, cũng không có gì quan trọng, bản Vương phi năm trước cũng đã làm bộ đồ mới rồi, chọn một bộ trong số đó là được.

Tĩnh Vũ đang gọt trái cây ở bên lại châm chọc nói: “Mẫu phi, ngài thật dễ tính, từ cổ chí kim đều là con dâu hiếu kính mẹ chồng, nào có mẹ chồng nhường cho con dâu, tiểu Vương phi không khỏi quá không hiểu lễ rồi.”

Dứt lời, nàng cắt trái cây trên tay thành từng miếng nhỏ, đặt trên đĩa bạc khắc hoa dâng cho Đức Vương phi, đổi một loại ngữ khí khác: “Mẫu phi, năm nay Yên Đài sớm tiến cống một ít trái cây, rất giòn thanh mát.”

Ma ma bên cạnh vội cười nói: “Quả vẫn là di nương hiếu thuận nương nương nhất, tính tình cũng săn sóc, rốt cuộc lớn lên bên cạnh vẫn không giống với người ngoài.”

Đức Vương phi buông tràng hạt trên tay, mở mắt nhìn vẻ mặt lấy lòng của Tĩnh Vũ, sau đó than thầm một tiếng trong lòng, nhận lấy miếng táo nàng đưa cắn một tiếng: “Ừ, quả là ngọt, Vũ nhi lập gia đình rồi cũng hiểu chuyện hơn.”

Trên mặt Tĩnh Vũ lập tức tỏ vẻ vừa thẹn vừa mừng: “Mẫu phi…”

Đức Vương phi nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ của Tĩnh Vũ, trái tim vừa mềm mại vừa ưu thương.

Đây chính là hoài bích có tội, năm đó sau khi Đức Vương gia mất, bà luôn một mình trông phòng, dưới tay còn có vài đứa con chính xuất thứ xuất, một thiếu nữ đối mặt với một đám người ý đồ chia cắt tài sản vương phủ và chiếm đoạt hai mỏ bảo thạch, không biết bao nhiêu phong sương đao kiếm chỉ vào.

Chính Tần Đại quản gia đứng ra, vận dụng thế lực ngầm của lão Vương gia, cùng bà bảo vệ Đức Vương phủ.

Tuy ban đầu bà cũng từng muốn thủ thân như ngọc, cứ thế kéo thân tàn này, nhưng Tần Đại quản gia dùng kế khiến bà cẩu thả với hắn, bà vốn xấu hổ giận dữ muốn chết, chỉ cho rằng Tần Đại quản gia bụng dạ khó lường, mơ ước của cải vương phủ.

Thế nhưng Tần Đại quản gia lại không hề nhúng chàm tài sản vương phủ, còn hỏi han ân cần với bà.

Vì vậy không lâu sau, bà cùng Tần Đại quản gia có một cô con gái – Tĩnh Vũ.

Khuê phòng tịch mịch, bà cũng dần quen có Tần Đại quản gia bên mình, ban ngày giống tôi tớ trung thành và góa phụ nghiêm giữ lễ giáo, đêm đến lại sống như vợ chồng.

Thật không ngờ, cuộc sống tốt đẹp mười mấy năm đã hoàn toàn kết thúc vài ngày trước.

Trong một giây tin Tần Đại quản gia đã chết truyền đến, nàng cảm thấy bản thân già đi rất nhiều, hôm nay…

Đức Vương phi xoa tóc mai nhiễm sương trắng của mình, lại vuốt búi tóc cài trâm bát bảo hoa thịnh lả lướt của Tĩnh Vũ, buồn bã thì thầm: “Nay mẫu phi chỉ còn mình con, Vũ nhi, con phải sống thật tốt.”

Tĩnh Vũ sửng sốt, ngẩng đầu lên mê mang nhìn về phía Đức Vương phi: “Mẫu phi, người làm sao vậy, có chỗ nào khó chịu ư?”

Đôi mắt Đức Vương phi như chìm trong một tầng nước khiến Tĩnh Vũ rất lo lắng, tuy trong lòng nàng thầm trách Đức Vương phi không chịu khôi phục thân phận tiểu thư đứng đắn của nàng, thậm chí không chịu nói cho nàng bí mật này, oán hận vì sao cùng một mẹ mà Tư Hàm Ngọc có thể sống vui vẻ như vậy, còn nàng phải khổ cực hèn mọn.

Thế nhưng dù sao Đức Vương phi cũng là mẫu thân của nàng, hơn nữa nhiều năm lớn lên bên cạnh Đức Vương phi nên Tĩnh Vũ đối với Đức Vương phi vẫn rất tận tâm.

Huống hồ nếu mẫu phi thật sự nhận nàng, tuy nàng cùng tiểu Vương gia không có quan hệ huyết thống nhưng huynh muội trên danh phận khiến bọn họ không thể nào ở bên nhau được.

Nếu là vậy, nàng tình nguyện Đức Vương phi vĩnh viễn không nhận nàng, cứ ngoan ngoãn nghe lời ở bên tiểu Vương gia làm một thê tử, sinh con dưỡng cái cho hắn.

Ma ma hầu hạ ở bên nhìn một màn mẫu từ nữ hiếu, trong lòng cũng nói thầm, Tĩnh Vũ được lòng Đức Vương phi cùng tiểu Vương gia thế này, mấy ngày gần đây Vương phi lại càng thêm yêu thương Tĩnh Vũ.

Lẽ nào tiểu Vương phi sẽ hoàn toàn thất sủng?

“Không có gì, chỉ là khói đàn hương hơi cay mắt.” Đức Vương phi lập tức quay mặt đi, sau đó khi ngẩng mặt hơi nước kia đã tiêu tán.

Tĩnh Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn Đức Vương phi, nhân tiện nói: “Mẫu phi, mấy ngày nay người luôn ở trong phòng ngồi thiền niệm kinh, đàn hương này tuy tốt nhưng ngửi nhiều sẽ choáng đầu, vì sao không ra ngoài đi dạo một chút, người cứ thế này không tốt cho sức khỏe.”

Đức Vương phi thản nhiên nói: “Không có việc gì, mẫu phi đều khỏe, ngược lại là con đấy, phải cẩn thận chăm sóc đứa bé trong bụng, chớ khiến Phong nhi và mẫu phi lo lắng.”

Lúc này Tĩnh Vũ mới xấu hổ cúi đầu, xoa bụng mình nói nhỏ: “Mẫu phi, đứa bé trong bụng đã ba tháng, đại phu nói qua ba tháng là tốt rồi, mang thai sẽ ổn định chút.”

Đức Vương phi nhìn nàng gật đầu, ôn hòa cười nói: “Ừ, tính ra sẽ sinh trước giao thừa, năm nay là năm rồng, đứa bé sinh ra trong năm rồng nhất định là nhân trung long phượng.”

Tĩnh Vũ hơi đỏ mặt: “Tĩnh Vũ chỉ mong là một bé gái.”

“Sao?” Đức Vương phi sửng sốt: “Ta tưởng con sẽ thích bé trai hơn?”

Lúc này Tĩnh Vũ mới buồn bã nói nhỏ: “Nhưng tiểu Vương phi còn chưa sinh con, nếu Vũ nhi sinh con trai trước, sợ rằng không tốt…”

Đức Vương phi bỗng ném chuỗi phật châu xuống bàn, cứng nhắc nói: “Không có gì không tốt, tại thân thể nàng ta không xong, có thể trách ai? Nay nói không sinh đươc, sau này cũng không nhất định sẽ sinh được.”

Lời này nói ra từ miệng Đức Vương phi xưa nay đoan trang tao nhã không khỏi mang theo ý tứ bực bội, chỉ trích.

“Được rồi, đừng nhắc đến nàng ta nữa, xúi quẩy.” Đức Vương phi hơi bực mình nói.

Từ lúc nàng dâu này vào cửa, chuyện của bà và Tần Đại quản gia không thuận, không biết nguyên nhân vì sao!

“Lát nữa ta đi thăm Phong nhi, con dẫn nha đầu của mình đi lấy cơm nước và canh từ phòng bếp tới cho Phong nhi, thằng bé bệnh nặng vừa khỏi, rất cần bồi bổ cơ thể.” Đức Vương phi dặn dò.

Tĩnh Vũ lập tức ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng lại vui cực kỳ.

Vương phi hoàn toàn chán ghét, vứt bỏ tiểu Vương phi mới là tốt nhất!



Tĩnh Đắc viện, vốn là chỗ ở của Tư Lưu Phong trước khi thành thân, nay đã thành chỗ Tư Lưu Phong dưỡng “bệnh”.

Đức Vương phi để lại hai nha hoàn canh chừng ngoài sân, người không có nhiệm vụ không được tới gần.

Khi bà đẩy cửa bước vào đúng lúc thấy Tư Lưu Phong đang cau mày, nhìn vết thương trước ngực mình trong gương đồng.

“Không cần nhìn nữa, đó là Truy Phong Đoạt Mệnh tán của Đường Môn, tính ăn mòn rất mạnh, dính vào chết ngay. Con cũng may mắn lại nhanh nhạy, vừa dính độc kia trên người liền nhảy xuống nước mới nhặt lại một mạng, vết thương này không khỏi ngay được đâu.” Đức Vương phi nhìn hắn, hít sâu một hơi rồi ngồi xuống ghế.

“Mẫu phi, sao ngài lại tới đây?” Tư Lưu Phong sửng sốt, sau đó khép vạt áo lại, trên gương mặt tuấn tú nhã nhặn lộ ra một tia nghi hoặc.

Đức Vương phi nhìn hắn thở dài: “Nếu Thiên Lý giáo đã trọng thương, e rằng không dễ dàng khôi phục, con… nếu không được, chúng ta hãy dừng tay đi.”

“Dừng tay? Mẫu phi, ngài cảm thấy nói như vậy không có lỗi với phụ thân sao!” Tư Lưu Phong thật không ngờ Đức Vương phi tới để nói chuyện này, nhất thời lửa giận bừng lên trong lòng, thế nhưng hắn mạnh mẽ đè xuống, chỉ tận lực thấp giọng nghiến răng nói.

“Không dừng tay, lẽ nào ngươi phải luôn giả bệnh với nàng dâu kia của ngươi à? Một lần, hai lần còn được, lẽ nào tám lần, mười lần sẽ không khiến người ta hoài nghi!” Vương phi tức giận nói.

Tư Lưu Phong im lặng một lát, sau đó nói: “Thời gian kia, con trai quả thật luôn bị bệnh, rất dễ choáng váng sau đó bất tỉnh nhân sự, không phải sao? Sau đó phong hàn chưa khỏi, cho nên mới “ốm đau” trên giường, Mạt Nhi cũng biết, hơn nữa chúng con chưa từng gặp mặt bên ngoài, tuy nàng cũng ở Lạc Dương nhưng thân là tiểu thư khuê các, đương nhiên ít lộ diện, hẳn rằng không có việc gì.”

Vừa nói xong, trong đầu Tư Lưu Phong bỗng thoáng qua bóng lưng của “nữ đệ tử Đường Môn” đã bắn ra Bạo Vũ Lê Hoa Châm.

Đức Vương phi lại bắt đầu chuyển động một trăm lẻ tám viên thạch anh trong tay, ngữ khí bất đắc dĩ lại châm chọc: “Lẽ nào con vẫn muốn giống như trước kia, lấy cớ bệnh để bôn ba giữa giang hồ và kinh thành? Con ta, lẽ nào con muốn thật sự bị bệnh hay sao!”

Tư Lưu Phong thật sự bị bệnh, ngay cả Lý thánh thủ của Hồi Xuân Đường cũng không nhìn ra hắn bị bệnh gì, chỉ nói ưu tư quá nặng, làm việc quá độ.

Nếu không vì chuyện của Thiên Lý giáo, hắn còn làm việc vất vả cái gì!

Tư Lưu Phong lạnh nhạt cười cười: “Mẫu phi, ngài cứ yên tâm, Phong Nhi sẽ không dễ dàng ngã xuống vậy đâu.”

Đức Vương phi nhìn vẻ bất cần của Tư Lưu Phong, không khỏi cười lạnh nói: “Nay Thiên Lý giáo đại thương nguyên khí trong đại hội đoạt khôi, vương phủ chúng ta lấp tiền vào hố này còn ít hay sao? Nuôi một đám phế vật chỉ biết ăn không ngồi rồi kia, núi vàng núi bạc cũng sẽ miệng ăn núi lở, nay chẳng khác gì lấy trứng chọi đá!”

Đức Vương phi hơi ngừng, rất bực bội nói: “Cố tình nàng dâu kia của con lại là kẻ tham tiền không có nhãn lực, sai người một nhà nâng toàn bộ đồ cưới của nàng ta vào kho riêng, chỉ phái người của mình tới giữ! Cho tới bây giờ chỉ có Tần Đại quản gia tìm cơ hội vào kiểm kê một lần, những hạ nhân vào kiểm kê còn đều bị đánh; hiện giờ, con ta còn định dùng cái gì để lấp lỗ thủng kia?”

Bà thật sự chưa từng thấy vương công phủ đệ nào khai thác mỏ bảo thạch còn sống những ngày túng quẫn như vậy!

Lấy vợ tưởng rước được tài thần, không ngờ là con gà mái keo kiệt không biết đẻ trứng, đúng là tức chết bà, còn không bằng bỏ quách cho xong!

Sắc mặt vốn ôn hòa của Tư Lưu Phong dần sa sầm xuống theo lời nói của Đức Vương phi, hắn mất kiên nhẫn nói: “Mẫu phi, việc này liên quan gì đến Mạt Nhi, đừng lạc đề.”

Hắn quả là muốn của hồi môn của Tây Lương Mạt, thế nhưng hắn không định dùng cách này để có được, trắng trợn cướp đoạt.

Tuy hắn vừa ý Tây Lương Mạt nhưng vẫn có chừng mực, nàng khác với Tĩnh Vũ, dù sao nàng mới gả vào chưa lâu, không đáng tín nhiệm.

Nhưng sắp xếp và kế hoạch của hắn đang đến thời điểm mấu chốt, thường xuyên cần ban đêm ra ngoài gặp môn đồ, vì vậy hắn vốn còn đang đau đầu giải quyết thế nào, có cần dùng mông hãn dược với nàng hay không, sợ bị thương cơ thể vốn yếu đuối của nàng.

Lại không biết vì sao bắt đầu choáng váng, cũng may không nghiêm trọng lắm, chỉ thỉnh thoảng tái phát, số lần cực ít, cộng thêm nhiễm phong hàn, ngược lại thành cái cớ vô cùng tốt, dùng một mạch tới tận bây giờ.

Đức Vương phi ngày càng tức giận, đứng bật dậy: “Được, được lắm, đám người các ngươi đều không nghe khuyên bảo, bản Vương phi ngược lại muốn nhìn xem các ngươi có thể có kết quả gì tốt!”

Tư Lưu Phong nghe vậy nhìn Đức Vương phi một cái thật sâu: “Những người chúng ta? Còn ai dám không nghe mẫu thân khuyên can nên gặp kết cục không tốt vậy?”

Đức Vương phi sửng sốt, đáy mắt thoáng qua một tia giật mình, nét mặt lại ôn hòa ung dung: “Hừ, ngoại trừ hai đứa con và Tư Hàm Ngọc, còn ai dám ngoảnh mặt làm ngơ với lời của mẫu phi.”

Tư Lưu Phong không nói nữa chỉ cười cười, nụ cười này mang theo một tia quái dị và bi ai khiến Đức Vương phi giây lát cảm thấy hoảng hốt, sau đó đứng dậy vừa đi ra ngoài vừa nói: “Được rồi, được rồi, bản Vương phi già rồi, không quản đám trẻ tuổi các con nữa.”

Ngày xưa khi Đức Vương phi nói những lời này, Tư Lưu Phong sẽ tiến lên an ủi, nhưng lúc này hắn chỉ thản nhiên nói: “Cung tiễn mẫu thân.”

Đức Vương phi có chút giật mình, nhìn về phía Tư Lưu Phong, luôn cảm thấy vẻ mặt của hắn có chút không thích hợp, thế nhưng không thể nói rõ vì sao, đành phải tiếp tục dặn dò: “Vũ Nhi đã mang thai ba tháng, đây là hương khói đầu tiên của Đức Vương phủ chúng ta, con phải lưu ý cẩn thận, đừng để những kẻ không thức thời va chạm Vũ Nhi, ảnh hưởng tới đứa bé.”

“Vâng.” Tư Lưu Phong hơi gật đầu, biểu cảm trên mặt lại không thay đổi.

Đức Vương phi còn muốn nói gì, lại nhìn đến nét mặt của Tư Lưu Phong xong không mở miệng nữa, xoay người ra cửa.

Tư Lưu Phong nhìn theo Đức Vương phi đi xa, cho đến khi bóng người kia biến mất gương mặt tuấn mỹ mới tối sầm xuống.

Hắn nhìn tràng hạt Đức Vương phi bỏ quên trên bàn, nhặt lên nhìn, phát hiện tràng hạt này đều chế từ bảo thạch, đầu tiên hắn dịu dàng quyến luyến vuốt chuỗi hạt kia, sau đó đột nhiên tàn bạo giật dứt.

Tràng hạt lạch cạch rơi xuống đất, lăn khắp nơi.

“Mẫu phi, ngài còn nhớ tới gã gian phu kia sao? Hắn đã chết, vì sao ngài còn khăng khăng một mực!”

Một ngày một tháng nào đó trước khi qua năm mới, thư phòng hắn bị nhét vào một phong thư, trong thư viết gian tình của Đức Vương phi và Tần Đại quản gia, thậm chí còn viết Tĩnh Vũ là con riêng của Đức Vương phi và Tần Đại quản gia, hắn vốn không tin, không ngờ…

Trong những ngày tiếp theo, hắn không ngừng quan sát, dần dần phát hiện rất nhiều chuyện hắn đã quên hoặc cố quên.

Cho đến một đêm, hắn lẳng lặng theo dõi Tần Đại quản gia, thấy hắn vào phòng Đức Vương phi. Chứng thực việc này là thật đả kích trái tim Tư Lưu Phong, gần như hoàn toàn phá hủy hình tượng dịu dàng, ổn trọng, kiên trinh của kế mẫu Đức Vương phi này trong cảm nhận của hắn.

Từ khi đó, hắn bắt đầu mang sát khí với Tần Đại quản gia.

Dám lấy thân thể ti tiện dơ bẩn như vậy nhúng chàm thê tử của chủ nhân, loại người hầu xấu xa đê tiện này đáng thiên đao vạn quả!

Thế nhưng…

Hắn lấy ra một phong thư từ trong tay áo, mở ra, đọc lại một lần dưới ngọn đèn dầu, trong mắt tràn đầy âm tàn, hắn bỗng nghiến răng nghiến lợi vò phong thư đã không còn hình dạng kia đến nát bét.

Mặc kệ là ai, kẻ biết bí mật này đều phải chết!

Trong Đức Vương phủ sặc mùi giông tố sắp đến.

Mà kẻ gây xích mích tạo thành sóng ngầm cuồn cuộn kia lại đang thoải mái vùi trong ổ chăn ngủ gà ngủ gật.

“Quận Chúa, Quận Chúa, ngài nên dậy rồi!” Hà ma ma nhìn mặt trời sắp bò lên đỉnh đầu, rốt cuộc không nhịn được nữa, vứt bỏ kim chỉ trong tay, đi vào phòng xốc màn lên thấp giọng gọi Tây Lương Mạt đang nằm trong ổ chăn.

Nào có nàng dâu thế này?

Ngủ thẳng tới mặt trời lên cao cũng không đi thỉnh an mẹ chồng?

Hà ma ma không phải xoi mói, chỉ cảm thấy tuy là phu thê ngoài mặt cũng phải duy trì bề ngoài hòa thuận. Tình hình hiện nay, Vương phi ngày càng không thích tiểu Vương phi, so với thái độ dịu dàng hòa ái khi mới vào phủ gần như hai người khác biệt.

Tây Lương Mạt buồn ngủ mở mắt ra, lười biếng ngáp một cái: “Ma ma, không phải ta không muốn dậy, mà đêm qua ta gặp ác mộng, mơ thấy phải đánh nhau với một lão yêu nghìn năm, thật sự chịu không nổi, quá mức vất vả. Ngài nể mặt học trò đáng thương là ta bị yêu hồ thấp thu tinh nguyên mà tha ta một lần đi!”

Nghe vậy Hà ma ma lập tức đỏ bộ mặt già, lắc đầu thở dài, Thiên Tuế gia đúng là tai họa, mới nửa năm thôi đã làm hại một thục viện ngây thơ thành một nha đầu phố phường, mở miệng là cái gì cũng dám nói!

“Cái gì vậy chứ, Quận Chúa, người mau đứng lên, xiêm y cho yến ngày xuân đã đưa đến, người phải nhanh thử xem, có người nói khuê phòng vì vội xiêm y của người mà ngay cả quần áo của Vương phi cũng chưa làm xong đấy!” Hà ma ma không định tha cho Tây Lương Mạt, kiên quyết kéo Tây Lương Mạt dậy.

“Hả?” Tây Lương Mạt lại bỗng tỉnh táo, nhanh chóng bắt được trọng điểm, nhướng mày nói: “Ngay cả quần áo của Vương phi cũng chưa làm xong?”