Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 144: Tiệc xem mặt




Bạch Ngọc ở bên nghe vừa thấy cáu vừa xấu hổ, mặt đỏ lên trợn trừng mắt với Phương Quan: “Lớn mật, loại người không biết xấu hổ nhà ngươi, cái thứ gì cũng dám làm càn trước mặt Quận Chúa, chán sống rồi phải không!”

Phương Quan lại hoàn toàn không thấy lời Bạch Ngọc là chói tai, chỉ nhìn Tây Lương Mạt mỉm cười, không kiêu không nịnh nói: “Tại hạ chỉ dựa theo lời Đại Trưởng Công Chúa để hầu hạ Quận Chúa, nếu Quận Chúa không thích Phương Quan, cũng xin Quận Chúa để Phương Quan ở lại bên cạnh Quận Chúa ba tháng, dù coi Phương Quan là nô bộc bình thường cũng được.”

Có lẽ Tây Lương Mạt bị ảnh hưởng bởi sự vô sỉ của Bách Lý Thanh đã lâu, đối với những lời nói của Phương Quan nàng không cảm thấy ngượng ngùng chỗ nào, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị ở một điểm —— nam sủng hầu hạ người như Phương Quan, nói chuyện vừa làm càn vừa trực tiếp, tương phản rất lớn với dung mạo và khí chất của hắn.

Hơn nữa, dường như hắn hoàn toàn không lo lắng cách nói trực tiếp đó sẽ phải tội người khác?

Tây Lương Mạt nhìn hắn, nhíu mày khẽ cười nói: “Nếu đã là ý tốt của công chúa bản Quận Chúa làm sao có thể không nhận, ngươi muốn đi theo bản Quận Chúa thì cứ theo đi.”

Phương Quan giống như tuyệt đối không bất ngờ khi Tây Lương Mạt đồng ý, cung kính chắp tay: “Đa tạ Quận Chúa thông cảm.”

Dù sao ý tốt của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không thể tùy tiện từ chối, người nàng ta cho cũng không thể tùy tiện xử lý.

“Quận Chúa!” Bạch Ngọc rất không tán thành, muốn nói gì nữa.

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Có điều thân là nam sủng phải có tự giác của nam sủng, nếu làm chuyện gì phản bội chủ tử thì đừng trách ta vô tình.”

Phương Quan ngẩn ra, sau đó tiếp tục mỉm cười gật đầu: “Đó là đương nhiên, Phương Quan luôn luôn cẩn thủ bổn phận.”

Tây Lương Mạt đột nhiên hỏi: “Thật không, vậy chủ tử của ngươi là ai?”

Phương Quan có chút nghi hoặc vì sao Tây Lương Mạt hỏi như vậy, nhưng vẫn chi tiết trả lời: “Là Thái Bình Đại Trường Công Chúa.”

Vừa dứt lời, Phương Quan bỗng cảm thấy cổ hơi lạnh, có cảm giác đau nhói truyền đến, khi hắn xoa cổ theo bản năng thì ở đó đã gác một thanh chủy thủ bóng loáng.

Tây Lương Mạt ra tay trong chớp mắt, không chút do dự cắt lên cổ hắn, máu tươi chậm rãi chảy xuống thân chủy thủ.

Tây Lương Mạt tay cầm chủy thủ, lại mỉm cười hỏi lần nữa: “Chủ tử của ngươi là ai?”

Phương Quan nhìn thiếu nữ xinh đẹp cười dịu dàng trước mặt, nàng tựa một đóa hắc mẫu đơn nở rộ, cánh hoa đen nhánh, nhụy hoa đỏ tươi, một loại màu sắc quỷ dị mê người, có điều loại màu sắc này cũng không thể che giấu sát khí và hơi lạnh như xuyên thấu lòng người dưới đáy mắt nàng.

Phương Quan bất giác sửa miệng: “Là Quận Chúa.”

Tây Lương Mạt mới thu hồi chủy thủ trên tay, khôi phục vẻ hờ hững vừa rồi: “Rất tốt, trước nay bên cạnh bản Quận Chúa không giữ kẻ rảnh rỗi, cũng không giữ kẻ hai lòng, ngươi đã là nam sủng của bản Quận Chúa thì trong khoảng thời gian này ngươi là vật sở hữu của bản Quận Chúa. Nếu để bản Quận Chúa phát hiện ngươi hai lòng, bản Quận Chúa không ngại tìm một nam sủng khác để bồi thường Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.”

Dứt lời, Tây Lương Mạt xoay người đi về phía Ngự Hoa Viên, Bạch Ngọc nhìn vẻ giật mình của Phương Quan không khỏi lộ ra nụ cười châm chọc, rồi lập tức xoay người đuổi kịp Tây Lương Mạt.

Phương Quan vuốt ve vết máu không tính là sâu trên cổ, nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt đi xa hơi nheo đôi mắt hẹp dài.

Vị Quận Chúa đứng nơi đầu sóng ngọn gió này thật đúng là… đúng là không giống với bất cứ tin đồn nào cả.

Vừa không dâm đãng háo sắc, kiêu căng vô lễ, cũng không mềm mại dịu dàng, điềm đạm đáng yêu. Hắn vươn đầu lưỡi liếm máu trên ngón tay mình một cái, nở nụ cười quỷ dị như có như không.

Khóe môi tinh xảo dính máu khiến hắn nhìn có vẻ khác thường.

Sau đó, hắn lấy ra một cái khăn trắng đơn giản che cổ lại, nhân tiện che khuất vạt áo bị nhuộm đỏ rồi cũng đi theo.

Khi bọn họ đều đã đi xa, một bóng người mặc áo xanh ngọc thêu vạn phúc và váy mã diện gấm hoa màu đen chậm rãi bước ra khỏi bụi hoa, nhìn bóng người đi xa lộ ra vẻ mặt như có điều suy ngẫm.

“Vương phi, làm sao vậy?” Chỉ chốc lát, trong bụi hoa lại xuất hiện một ma ma trung niên tay cầm giỏ, bà ta thấy chủ tử nhà mình trầm tư liền kỳ quái hỏi.

Đức Vương phi nhếch khóe môi nở nụ cười cổ quái, thì thào tự nói: “Bản vương phi đã nói Trinh Mẫn là một tiểu tiện nhân lẳng lơ, mới có mấy ngày đã không chịu nổi cô đơn, hừ!”

Đức Vương phi nói xong bỗng quay người lạnh nhạt nói: “A Tảo, chúng ta đi!”

“Đi đâu ạ? Vương phi, tiểu Vương gia công dặn dò chúng ta sớm hồi phủ một chút.” Tảo ma ma là người Đức tiểu Vương gia tự mình phái đến bên cạnh Vương phi hầu hạ, đương nhiên chỉ nghe lệnh Tư Lưu Phong.

“Đi chỗ bản vương phi muốn đi. Thế nào? Ngay cả một nô tỳ nho nhỏ như ngươi cũng dám không nghe lời bản vương phi phải không? Tư Lưu Phong dù là tiểu Vương gia, người thừa kế vương phủ tương lai, nhưng bản vương phi là đứng đắn Đức Vương phi, là mẫu thân của hắn!” Đức Vương phi bỗng trừng mắt hất hàm cười lạnh nói.

Từ ngày ấy Tư Lưu Phong ngăn cản hành động phá hỏng thanh danh của Tây Lương Mạt của bà, không hiểu sao hắn không còn nói gì nghe nấy đối với mẫu thân như bà nữa. Sau bà mượn tay Hoàng Hậu trừ bỏ Tây Lương Mạt không thành, Tư Lưu Phong đã thay đổi không ít người bên cạnh bà, nếu không phải Hàn Quý Phi triệu kiến mệnh phụ khoe khoang mình đã nắm đại quyền lục cung thì bà cũng không còn cơ hội vào cung nữa.

Lần này tiến cung bà thật sự không nhịn được muốn nhìn xem tiểu tiện nhân Trinh Mẫn này có còn sống thích ý tự tại trong lúc lời đồn đãi bên ngoài đang sôi sục hay không.

Ai ngờ bà vừa tới đã thấy loại chuyện xấu xa này, tiện nhân Trinh Mẫn kia chẳng những không bế môn trong cung, xấu hổ không dám gặp người, mà còn cấu kết với Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa dùng chung nam nhân, dâm đãng khoái lạc trong cung!

Quả là vô sỉ tới cùng cực!

Nữ tử như vậy dựa vào cái gì hại bà tan cửa nát nhà, hại Đức Vương phủ thảm như vậy xong còn được sống tự do tự tại, khiến Phong Nhi bà một tay nuôi lớn sinh ra hiềm khích với bà, thậm chí cả Hoàng Đế cũng thiên vị nuông chiều nó, lần nữa chọn rể hiền cho nó?!

Đức Vương phi nghiến răng nghiến lợi xoay người đi theo hướng Tây Lương Mạt vừa đi.

Tảo ma ma ngăn cản không kịp, trong lòng hoảng hốt vội vàng đuổi theo.

Thế này làm sao được, nếu tiểu Vương gia biết Vương phi lại không tính toán gì đi gây chuyện với Quận Chúa, Vương phi chỉ bị cấm chân trong phủ một thời gian là xong, còn làm hạ nhân như bà nhất định không được chỗ nào tốt!

—— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch đáng thương đã lâu chưa ra ngoài ——

Tiệc xem mặt cử hành tại Ngự Hoa Viên.

Không ít tân quý trẻ tuổi trong triều và đệ tử thế gia đã tụ tập bên trong, cũng có một ít tiểu thư quan gia xinh đẹp tham dự.

Buổi tiệc vô cùng náo nhiệt, nhìn không khác gì yến thưởng sen mà Hoàng Hậu nương nương tổ chức để công tử thế gia trẻ tuổi và các tiểu thư xem mặt, nhưng trong lòng những người ở đây đều biết rõ, nhân vật chính của buổi tiệc này chỉ có một, chính là Trinh Mẫn Quận Chúa —— Tây Lương Mạt.

Hơn nữa vì việc này, Hoàng Đế bệ hạ tự mình giá lâm, chỉ vì chọn một rể hiền khác cho cô cháu gái này.

Nhóm thanh niên đệ tử thế gia nhìn như đang nói chuyện trời đất, thực tế thì đang thì thầm bàn luận tin tức về vị Quận Chúa này.

Tin tức trên phố về vị Quận Chúa này nửa khen nửa chê, rất cực đoan. Tốt thì nói nàng dịu dàng kiên nhẫn, cực kỳ trinh liệt, không quen nhìn mẹ chồng ngược đãi thứ nữ, phu quân sủng thiếp diệt thê, dứt khoát hòa ly; cũng có người nói nàng lẳng lơ, phản bội phu quân có tư tình với người hầu, còn ghen tị thành nết, làm hại sủng thiếp của phu quân sảy thai, đến giờ còn trọng thương nằm trên giường.

Nhưng mà, đối với một nữ tử hòa ly chưa tới một tháng ngắn ngủi đã muốn chọn lương duyên khác mà nói, đám nam tử phần nhiều có vẻ khinh thường và chán ghét.

Nhưng vị Quận Chúa này là cô cháu gái mà Hoàng Đế bệ hạ thương yêu nhất, nâng niu trong lòng bàn tay. Vì nàng, thậm chí cả Hoàng Hậu nương nương cũng bị đuổi đến Trường Môn Cung, Thái Tử gia cũng vì thế chịu liên lụy, nhiều ngày chưa được Hoàng Đế bệ hạ triệu kiến.

Có thể thấy địa vị của nàng trong lòng Hoàng Đế bệ hạ, nếu có thể lấy về nhà đối với cả gia tộc mà nói nhất định cực kỳ có lợi. Hơn nữa, một vài gia chủ thế gia ít nhiều biết chuyện ồn ào giữa Tuyên Văn Đế và Lam thị năm xưa, trong lòng thầm đoán thật ra Tây Lương Mạt là con gái riêng của Hoàng Đế bệ hạ và Lam Đại phu nhân, nên nhắc nhở con cháu mình nếu có thể phải hết khả năng giành được sự ưu ái của Tây Lương Mạt.

Cho nên dù trong lòng bọn họ khinh khỉnh, ngoài mặt vẫn không biểu lộ ra, ngược lại còn ra vẻ ái mộ.

Còn nhóm tân quý trong triều, tuy đều là đệ tử nhà nghèo nhưng ai không hướng tới quyền thế, càng hy vọng đóa kiều hoa hoàng thất có thể rơi vào tay mình, cho dù đóa hoa này từng có người hái, nhưng đứng trước phú quý ngập trời, một chút việc ấy không đáng để so đo.

Chỉ có đám tiểu thư không che che lấp lấp chờ tranh cử như đám công tử, lòng ghen tị của phụ nữ trước giờ là thứ rất đáng sợ.

Bọn họ nói Tây Lương Mạt không đáng một đồng.

Cố tình ở đây lại có vài thiếu nữ khuê các có quan hệ không tệ với Tây Lương Mạt, thật sự nghe không nổi nữa liền châm chọc vài câu, nếu không cẩn thận nghe thì tình hình quả là thật sự náo nhiệt.

Tuyên Văn Đế cười tủm tỉm nhìn toàn cảnh, có chút vừa lòng.

Có Liên công công là thoáng qua một tia vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười dưới đáy mắt, bệ hạ càng ngày càng chẳng giống ai rồi.

“Trinh Mẫn Quận Chúa đến.”

Tiểu thái giám thấy chính chủ xuất hiện vội vàng thét lên the thé.

Không khí náo nhiệt như gặp phải dòng khí lạnh, thoáng chốc đông cứng lại, đồng loạt nhìn về phía người mới tới.

Mà một cô gái mặc trang phục hồng phấn đang rót rượu chợt cứng đờ, nhìn về phía người vừa tới, đáy mắt lộ ra tia sáng cực kỳ oán độc.

Cuối cùng cũng đến à?

Rất tốt, rất tốt!