Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 91: Ác đấu




“Thế tử gia đã trở về?” Ánh mắt Tĩnh Quốc Công hơi ngẩn ra, sau đó lập tức nhìn về phía lão phu nhân. Lão phu nhân chỉ yên lặng nhìn bát tổ yến bị vãi ra hơn nửa, giống như rất nhập tâm, rồi mới chậm rãi nói: “Bà già này đã lâu không gặp đại tôn tử, bảo thằng bé đến đây đi.”

Tĩnh Quốc Công giống như thoáng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Kim Ngọc, Kim Ngọc lập tức lui xuống.

Thấy Kim Ngọc đi rồi, lão phu nhân nhìn về phía Tĩnh Quốc Công, lấy ra chuỗi phật châu gẩy từng hạt, nói từng chữ: “Hàn thị, không thể giữ lại, Tây Lương gia không thể có một Mạt tỷ nhi thứ hai.”

Dứt lời, bà nhắm mắt lại, không nói thêm nữa.

Đáy mắt Tĩnh Quốc Công có một tia không đành lòng, nhưng không nói nữa, lẳng lặng ra khỏi phòng lão phu nhân.

Ninh An nhìn Tĩnh Quốc Công đi đến, thấp giọng nói: “Quốc Công gia…”

Tĩnh Quốc Công nhắm mắt, xoa huyệt thái dương đang giật liên hồi, ý đồ vuốt phẳng tâm tình hỗn loạn của mình lại không có hiệu quả gì, sau đó ông ta nói: “Bản Công không muốn nghe đến bất cứ tin đồn gì, nếu không…”

Ninh An nhìn đôi mắt tràn đầy tơ máu của Tĩnh Quốc Công, trầm giọng đáp: “Vâng!”



“Thế tử gia đến!”

Ngoài cửa Loan Thọ Viện vang lên tiếng cười vui mừng của Lệ cô cô: “Lão phu nhân mong ba năm, cuối cùng cũng chờ được ngài trở về.”

“Cô cô, lão phu nhân có khỏe mạnh không?” Tiếp theo là giọng nam cởi mở nhưng vẫn có lễ, khiến gương mặt vốn mờ mịt lạnh nhạt của lão phu nhân trong phòng lộ ra nụ cười hiếm có.

Bà chống gậy vịn tay Thượng Quan cô cô đi về phía cửa có chút vội vàng.

Vừa mở cửa, tuyết bay tán loạn, gặp một thiếu niên quan tướng mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng môi mỏng, ngân giáp trên người, vai khoác áo lông chồn đen, dáng người cao lớn, đeo kiếm đang được Lệ cô cô dẫn tới phòng bà.

Lão phu nhân nhìn thiếu niên quan tướng kia, hơi híp mắt như không thấy rõ mặt mày hắn.

Thiếu niên đó ngược lại phát hiện lão phu nhân đứng ở cửa đầu tiên, vui mừng nhanh chân hơn, sau đó lộ ra nụ cười vui sướng, khom người ôm quyền kích động hô một tiếng: “Tôn nhi Tây Lương Tĩnh bái kiến tổ mẫu!”

Lão phu nhân tiến thêm vài bước, rưng rưng nâng Tây Lương Tĩnh dậy: “Đứa trẻ ngoan, để tổ mẫu nhìn con xem, mấy năm nay thay phụ thân con ở lại biên cương, ngày đên hứng bão cát, gầy đi nhiều rồi!”

Ba năm trước, Tây Lương Tĩnh cùng Tĩnh Quốc Công dẫn ba mươi vạn đại quân tới Nhạn Môn Quan nghênh chiến đại quân của Khuyển Nhung, trải qua hơn nửa năm ác chiến, bức Khuyển Nhung lùi lại hơn trăm dặm, không dám xâm phạm, sau đó Cửu Thiên Tuế hạ liên tiếp ba kim chiếu triệu hồi Tĩnh Quốc Công hồi kinh.

Tĩnh Quốc Công tìm cớ để Tây Lương Tĩnh ở lại Nhạn Môn Quan.

Nay đã là năm thứ ba, đến ngày phải thay đổi chức vị, Tĩnh Quốc Công không dám nhận tội danh cầm giữ trọng binh, mưu đồ gây rối, rơi vào đường cùng đành gọi Tây Lương Tĩnh về.

Tây Lương Tĩnh đỏ viền mắt, vẫn nở một nụ cười vô cùng phóng khoáng: “Tổ mẫu, tôn nhi lớn rồi, vừa cao vừa khỏe, nay đã là tham tướng cơ mà!”

Thượng Quan cô cô nhìn đôi bà cháu này, cười nói: “Lão phu nhân, Thế tử gia chưa cởi giáp đã tới gặp ngài, không thể để Thế tử gia đứng ở cửa trò chuyện, huống hồ thân mình ngài không chịu nổi gió tuyết thế này!”

Lúc này lão phu nhân mới lau nước mắt, cười nói: “Đều là bà già này hồ đồ, mau vào đi, cháu ngoan của ta.”

Dứt lời, bà nắm tay Tây Lương Tĩnh đi thẳng vào phòng mình.

Vào phòng, Kim Ngọc và Kim Hương cùng đi lên giúp Tây Lương Tĩnh cởi bỏ áo lông chồn đen dính đầy bông tuyết, cởi giáp cho hắn.

Thượng Quan cô cô lấy chiếc áo khoác lông chồn trắng phủ lên người Tây Lương Tĩnh, cười nói: “Chiếc áo này lão phu nhân cố ý làm cho ngài vào mùa đông hai năm trước, ba năm liền ngài cao lớn hơn không ít, nay hẳn rất vừa người.”

Tây Lương Tĩnh vừa mặc vào vừa cảm kích nói: “Thật sự rất vừa người, tôn nhi cảm ơn tổ mẫu!”

Lão phu nhân chờ hắn mặc xong mới kéo hắn ngồi trên giường sưởi của mình, bảo Thượng Quan cô cô cầm một bát tổ yến nóng hổi đưa cho Tây Lương Tĩnh, bà cười: “Uống nhanh đi, cho ấm người.”

Tây Lương Tĩnh không thích đồ ngọt, nhưng lão phu nhân săn sóc như vậy hắn cũng cầm lấy uống, sau đó cười nói: “Đều là tổ mẫu có lòng, nhìn thân mình tổ mẫu hẳn là cực khỏe mạnh, không biết phụ thân cùng mẫu thân có bình an không ạ?”

Vì Tây Lương Tĩnh trấn thủ biên quan, truyền tin ít nhất cần hai tháng, huống hồ Hàn thị luôn không cho Tây Lương Tĩnh tham gia việc nội viện, nên Tây Lương Tĩnh hoàn toàn không biết những biến hoa nghiêng trời lệch đất trong Tây Lương gia hơn nửa năm qua.

Lão phu nhân dừng phật châu trong tay một chút, sau đó thản nhiên cười: “Phụ thân con thân mình vẫn như trước, luôn vì việc triều chính mà ưu phiền…”

Tây Lương Tĩnh nghe vậy, gương mặt thanh tú kiệt xuất thoáng qua một tia sát khí, nghiến răng nói: “Đám hoạn đảng họa quốc, cuối cùng sẽ có một ngày lấy đầu chó của đám hoạn đảng kia tế quân kỳ!”

Ánh mắt lão phu nhân bỗng lạnh đi, yên lặng nhìn hắn: “Tĩnh nhi, không được vọng ngôn, đừng vội trên miệng!”

Lúc này Tây Lương Tĩnh mới giật mình nhận ra nơi này không phải biên quan không cần kiêng nể gì, có chút bất đắc dĩ ngập ngừng nói: “Vâng, tôn nhi không dám!”

Mấy năm nay ở biên quan khiến hắn trưởng thành hơn không ít, không còn là thiếu niên phóng đãng năm nào.

Lão phu nhân giờ mới tiếp tục cúi đầu than một tiếng: “Mẫu thân con mấy ngày nay nhiễm phong hàn, hơn nữa lại có tật về tim, cho nên thân mình không tốt lắm, nếu rảnh rỗi con khuyên nàng một chút. Nam nhi ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, tự tìm phiền não chỉ tự hủy thân mình, còn mất thân phận.”

Tây Lương Tĩnh giật mình, mẫu thân không khỏe?

Sau đó hắn lập tức nói: “Mẫu thân… Người… Tôn nhi lát nữa sẽ đi thăm mẫu thân.”

Lão phu nhân chưa nâng mí mắt, chỉ lạnh lùng thốt: “Mấy ngày nay mẫu thân con đang tĩnh dưỡng, tu thân niệm phật ăn năn, con đừng đi quấy rầy, chờ mấy ngày nữa đi.”

Tây Lương Tĩnh nhất thời ngơ ngác, muốn cầu xin lại thấy gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của lão phu nhân, không còn vui sướng khi đón hắn vừa rồi, hắn liền ngậm miệng.

Niệm phật ăn năn cái gì, cách gọi khác của cấm túc thôi.

Hắn biết tính tình Hàn thị nóng nảy, dày vò không ít tiểu thiếp của phụ thân, có điều tiểu thiếp vốn là đồ chơi hầu hạ chủ nhân cùng chủ mẫu, phụ thân và tổ mẫu cũng rất ít hỏi đến.

Nếu không phải lần này mẫu thân quá đáng đắc tội, lão phu nhân sẽ không cấm túc, chỉ là…

Tây Lương Tĩnh vẫn nghe lời chắp tay nói: “Vâng!”

Lão phu nhân liếc mắt nhìn hắn: “Từ hôm nay trở đi, con ở trong viện của tổ mẫu ba ngày đi!”

Tây Lương Tĩnh ngẩn người, sau đó cười khổ: “Vâng!”

Tổ mẫu quả nhiên vẫn tai thính mắt tinh như trước, phát hiện hắn ý đồ thừa dịp đêm tối đi thăm mẫu thân.

Cho tới nay, người người đều nói mẫu thân hắn là chủ mẫu quyền uy nhất, sắc bén nhất trong phủ, nhưng vẫn luôn cảm thấy tổ mẫu mới là nữ nhân thông minh nhất phủ Quốc Công.

Giờ lão phu nhân mới vừa lòng nở nụ cười: “Được rồi, con khỉ con này, không cần nịnh bà già này, đi về phía sau rửa mặt chải đầu rồi đi bái kiến phụ thân con đi, phụ thân con hẳn là chờ lâu rồi.”

Nói xong, bà đuổi Lệ cô cô đi cùng Tây Lương Tĩnh đến hậu viện rửa mặt chải đầu.

Tây Lương Tĩnh vừa đi, Thượng Quan cô cô sắc mặt nghiêm trọng vội vàng nói bên tai lão phu nhân mấy câu, phật châu vốn nắm trên tay lão phu nhân va vào bàn, phật châu phỉ thúy phát ra những tiếng vang cực kỳ chói tai.

Lão phu nhân nắm phật châu như đang đè nén tức giận, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt, buông tiếng thở dài: “Oan nghiệt, mời Mạt tỷ nhi đến cho ta!”



Trong Ngưng Hương Các, dùng bữa tối xong, Tây Lương Mạt ngồi trên tháp dài, lơ đãng vuốt cái bụng đỏ sẫm của con chim béo trên bàn,

Tiểu Bạch nằm chổng vó trên một cái đệm nhỏ, bị sờ đến buồn ngủ, lông chim trên đầu mở thành một cây quạt nhỏ, thỉnh thoảng lại quét qua mu bàn tay Tây Lương Mạt.

Bạch Ngọc đi vào báo tin lão phu nhân cho mời rồi lại lui ra.

Tây Lương Mạt lười biếng nói với Bạch ma ma đang thêu thùa may vá bên cạnh: “Lão phu nhân quả nhiên sai người đến mời ta.”

Bạch ma ma có chút nghi hoặc: “Vâng, Đại tiểu thư có biết vì sao lão phu nhân cho mời không? Lẽ nào Lê Tam phu nhân qua sông đoạn cầu, tố giác tiểu thư?”

Tây Lương Mạt như lơ đãng nói: “Đại khái vì cô con gái không phải ruột thịt của Quốc Công gia là ta, lại dám cả gan làm loạn, hại chết Hàn Nhị phu nhân, chủ mẫu Tây Lương gia cũng nên.”

Sắc mặt Bạch ma ma tái nhợt, châm tuyến trên tay lập tức rơi xuống, bà nhìn về phía Tây Lương Mạt, giọng nói có chút sắc nhọn: “Ai nói người không phải con gái Tĩnh Quốc Công, Đại tiểu thư, nhất định không thể nghe người ngoài nói lung tung!”

Nhìn động tác run run cùng thái độ quá mức kích động của Bạch ma ma, Tây Lương Mạt ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn bà: “Có phải nói lung tung hay không, Mạt nhi không biết, ta chỉ tin lời người sắp chết. Lời này tuy không dễ nghe cũng có bảy phần thật, đây là Hàn thị nói cho ta biết trước khi chết, ma ma, lẽ nào ngươi không thấy nên giải thích cho ta hay sao?”

Nếu nàng thật sự do Lam thị vụng trộm với tình nhân sinh ra, thì nàng có thể lý giải vì sao Tĩnh Quốc Công lại đổi xử với con gái là nàng như vậy, mà Hàn thị căm hận nàng cũng không kỳ quái.

Còn Lam thị, có lẽ với bà ta, Tây Lương Mạt này chỉ là một sự tượng trưng đầy nhục nhã cho dục vọng của bà.

Nếu vậy, nàng còn tư cách gì đứng ở đây, ra tay trừng phạt cả nhà phủ Tĩnh Quốc Công?

Bạch ma ma nhìn đáy mắt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia mệt mỏi cùng ảm đạm, bà như không thể chịu đựng hơn nữa, cầm tay Tây Lương Mạt, nghiêm túc nói từng chữ với nàng: “Đại tiểu thư, ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ người ngoài nói thế nào, cho dù Tĩnh Quốc Công không thừa nhận ngươi, ngươi phải nhớ, trong cơ thể ngươi chảy dòng máu của Lam Linh, ngươi là Đại tiểu thư dòng chính danh chính ngôn thuận của phủ Quốc Công, là huyết mạch duy nhất của Lam Đại nguyên soái uy chấn thiên hạ!”

Tây Lương Mạt yên lặng nhìn Bạch ma ma, muốn nhìn thấy một tia chột dạ trong đáy mắt bà, nhưng chỉ có thể thấy vô tận ưu thương cùng đau đớn, cùng một loại cố chấp.

Bạch ma ma từ bé đến lớn dùng hết sức lực bảo vệ nàng giống như Liễu ma ma, sẽ không lừa nàng, nàng tin điều này.

Tin điều này, Tây Lương Mạt không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay nên thấy bi ai.

Chỉ là…

“Bạch ma ma, ngươi có thể nói cho Mạt nhi vì sao ngay cả Tĩnh Quốc Công cũng cho rằng ta không phải con gái hắn hay không? Hay là Hàn thị gây ra?” Tây Lương Mạt nhìn Bạch ma ma hỏi, gương mặt nhẹ nhàng trong sạch như lan lướt qua một tia khát máu.

Nếu thật sự là Hàn thị hãm hại Lam thị, khiến nàng lưu lạc đến nước này, thì để bà ta chết trong thùng phân vẫn là quá nhẹ tay!

Bạch ma ma nhìn nàng, do sự một lúc lâu cuối cùng thở dài một hơi: “Đại tiểu thư, không phải lão nô không muốn nói, mà vì việc năm đó liên quan quá rộng, lão nô căn bản không biết rõ mọi chuyện. Chỉ mơ hồ biết có liên quan đến tranh đấu trên triều, Lam Đại phu nhân thân phận đặc biệt. Sau khi Lam Đại nguyên soái mất, nàng liền thành lãnh tụ tinh thần của quân Lam gia đánh đâu thắng đó. Lúc ấy Quốc Công gia đã là đại tướng biên quan, trong cung nào có yên tâm để nàng ngồi vững vị trí Đại tướng quân phu nhân, để Tây Lương Vô Ngôn trở thành Tây Lương Đại nguyên soái nắm trong tay binh mã thiên hạ?”

“Cho nên chỉ khi phụ thân cưới con gái Hàn gia cung tần thế gia làm vợ, lục đục nội bộ với Lam thị, mới cởi bỏ ngờ vực vô căn cứ trong thánh tâm?” Tây Lương Mạt lập tức đoán được điểm mấu chốt, nàng hơi nhíu mày, không ngờ trong chuyện này còn có sự tham dự của cung đình.

“Vâng, lúc trước bệ hạ là Thập Hoàng tử, tuy thiên tư thông minh, tương đối được tiên đế yêu thích, mẫu phi xuất thân cũng cao quý, nhưng mẫu phi của Thập Hoàng tử chết sớm, Thập Hoàng tử không có mẫu phi che chở suýt nữ chết trong cung, cho nên từ mười tuổi hắn đã được tiên đế đưa đến Lam gia nuôi nâng, được Lam gia che chở nâng đỡ mới có bệ hạ hôm nay, không ngờ…” Bạch ma ma thở dài một tiếng, rơi lệ, sắc mặt khó nén phẫn hận.

Giờ Tây Lương Mạt mới hiểu rõ, trong lòng cười lạnh, chẳng trách lúc trước Hoàng Đế bệ hạ nhìn thấy nàng lại phản ứng kỳ lạ như thế, trong mừng rỡ có ảm đạm, chỉ sợ vị bệ hạ này nhớ lại trước kia được Lam gia che chở, cuối cùng tự tay diệt cả nhà Lam gia, cảm thấy áy náy mới ân thưởng nàng như thế.

Dù sao một bé gái mồ côi không quyền không thế, ban thưởng nhiều có thể biểu hiện thái độ khoan dung độ lượng, vừa có thể trấn an lương tâm, cớ gì không làm.

“Đúng là vô tình nhất đế vương gia, nếu ta là Lam thị, biết trước nuôi ong tay áo thì đã một đao giết chết Thập Hoàng tử, nay không giết được mới tức giận liên lụy đến con gái mình hay sao?” Tây Lương Mạt cười lạnh.

Sự khinh miệt trong lời nói của nàng khiến Bạch ma ma đau xót, nhưng chỉ bất đắc dĩ nói khẽ: “Đại tiểu thư, có lẽ, Lam Đại phu nhân cũng có nỗi khổ riêng,”

Tây Lương Mạt đứng dậy để Bạch Trân mang áo choàng vào, đồng thời lạnh nhạt nói: “Chỉ có kẻ thất bại mới ngụy biện cho bản thân!”

Lúc này, Bạch Ngọc cũng đã vào, nhẹ giọng nói: “Chỗ Lê Tam phu nhân đã xong việc, xác Hàn thị cũng đã được rửa sạch, vừa bị lão phu nhân mang đi.”

Đợi được tin tức chính xác, Tây Lương Mạt thản nhiên nhếch môi, ánh mắt xoay chuyển nói: “Bạch Trân, Bạch Ngọc, theo ta đi thỉnh an lão phu nhân, thuận tiện gặp vị Đại ca ca này đi.” Tây Lương Mạt hờ hững hạ lệnh, nàng xoay người đi về phía cửa, áo choàng màu xanh lam đính lông chồn thêu hoa mai vung ra một vòng gợn sóng.

Bạch ma ma nhìn làn sóng kia, chỉ thấy như nước đá đánh vào đáy lòng, khiến bà rét run, sau đó cười khổ: “Lam Đại phu nhân… quả là người được nuông chiều đến mức mù mắt mù tâm.”

Bà than thở nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt bề ngoài mềm mại lại cao ngạo như hàn mai.

Có điều, Mạt nhi mới mười lăm tuổi đã lãnh tính lãnh tình, sát phạt quyết đoán như vậy, không biết là tốt hay xấu.



Bên ngoài Loan Thọ Viện.

Kim Ngọc tự mình đi ra cung kính khom người với Tây Lương Mạt: “Quận chúa.”

Tự mình đón Tây Lương Mạt vào, để nàng chờ trong một sương phòng bên cạnh tương đối vắng vẻ, Kim Ngọc nghĩ Thế tử gia vừa trở về, đừng để họ gặp mặt trực tiếp thì hơn, nếu không…

Kim Ngọc nghĩ thôi đã thấy bất an, nàng từng ở cùng Tây Lương Mạt một thời gian, tuy Tây Lương Mạt không cho nàng biết chuyện gì nhưng kết cục của mẹ con Hàn thị ngày hôm nay thật sự thê thảm.

Quận chúa tuyệt đối không phải thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng như bề ngoài.

Tây Lương Mạt đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn những người vội vội vàng vàng lo liệu mọi chuyện vì Tây Lương Tĩnh trở về ở phía xa xa, một lúc lâu sau, nàng thầm trào phúng: “Quả là thân nam nhi, chính trưởng tử ruột thịt đúng là không giống người thường.”

Tây Lương Tĩnh, chỉ một chữ Tĩnh trong tên đã biết Tĩnh Quốc Công hy vọng vào hắn thế nào.

Nàng chưa từng thấy lão phu nhân để bụng vì bất cứ ai trong tỷ muội các nàng như thế bao giờ,

“Ngươi là ai? Vì sao ở đây?” Bỗng, một giọng nam đầy cảnh giác vang lên phía sau nàng.

Tây Lương Mạt giật mình, người này võ nghệ thật cao cường, đi đường có thể khiến nàng không hề phát hiện. Nàng lập tức quay lại nhìn người vừa tới.

Thiếu niên tuấn tú, dáng người như tùng, mày kiếm mắt sáng, trên mặt có khí thế sát phạt sắc bén, tuy đầu không đội ngân khôi, thân không mặc giáp trụ cũng biết là thiếu niên tướng quân.

Tây Lương Mạt thầm nhướng mày, Đại ca ca này nàng ba năm chưa gặp, nhìn trưởng thành ngày một giống Tĩnh Quốc Công.

Tây Lương Tĩnh đánh giá thiếu nữ trước mặt, mặt mày uyển chuyển thanh lệ như lan, môi mọng hơi cong lại mang vẻ quyến rũ mê người, dáng người yểu điệu, áo choàng màu xanh lam thêu hoa mai trên người càng làm nổi bật nhan sắc của nàng, khí chất xuất chúng khiến người ta không rời được tầm mắt.

Hắn không nhớ nữ quyến trong nhà có ai có nhan sắc xuất chúng như thế, chẳng lẽ người thân của ai hay tiểu thư phủ khác?

Hắn hàng năm đóng quân tại biên quan, trưởng bối trong nhà cũng từng thức giục hắn sớm thành hôn, chuẩn bị cho hắn không ít bức tranh của quý nữ thế gia, chỉ chờ hắn về chọn.

Nhìn giai nhân trước mặt đang cười khẽ nhìn mình, khiến Tây Lương Tĩnh không khỏi rung động, trên mặt hơi hồng, tim đập cũng không khống chế được.

Tây Lương Mạt nhìn hắn, nghĩ nghĩ, quyết định chờ lão phu nhân tự giới thiệu thân phận nàng có vẻ sẽ có sức rung động hơn. Cho nên nàng không nói gì, chỉ lộ ra nụ cười thâm thúy, rồi xoay người rời đi.

Tây Lương Tĩnh thấy nàng cười thản nhiên, ánh mắt xa xôi, không khỏi giật mình, chỉ có thể ngẩn người nhìn nàng biến mất trước cửa, một lúc lâu sau mới đuổi theo nhưng vừa lúc Lệ cô cô đến đây, cười với Tây Lương Tĩnh: “Thế tử gia, sao ngài lại ra đây, lão nô tìm ngài khắp nơi!”

Tây Lương Tĩnh không tiện hỏi nhiều, sợ tổn hại danh tiết thiếu nữ kia, đành theo Lệ cô cô đi ra, hạ quyết tâm sau này điều tra.

Nhưng rất nhanh hắn sẽ biết nàng là ai.



Đến trong viện của lão phu nhân, Thượng Quan cô cô đuổi hết nha hoàn, bà tử ra ngoài viện.

“Lão phu nhân.” Tây Lương Mạt lễ phép hành lễ với lão phu nhân.

Lão phu nhân giương mắt nhìn nàng, thiếu nữ trước mặt thật sự khác hoàn toàn với cô gái luôn kính cẩn trước mặt bà hơn nửa năm trước. Nàng tao nhã nở rộ, ánh mắt dịu dàng ẩn hàm một loại lạnh lùng, tàn nhẫn mà chỉ người đắm mình trong quyền thế hơn mười năm mới có – hoặc nên nói là dã tâm.

Lạ là bọn họ vẫn chỉ là một người, có điều bà cũng như tất cả mọi người trong phủ Quốc Công, hoàn toàn không nhìn rõ mà thôi.

Lão phu nhân ra hiệu cho nàng đứng dậy, nhưng không bảo nàng ngồi xuống.

Bà hỏi thẳng: “Hàn thị, là ngươi ra tay à?”

Tây Lương Mạt thật không ngờ lão phu nhân trực tiếp như thế, nàng chỉ hơi ngừng, nói như có chút khó hiểu: “Lão phu nhân, ngài đang nói gì vậy, Mạt nhi không hiểu.”

Lão phu nhân có chút mất kiên nhẫn nhướng mày, liếc nàng cười lạnh: “Nha đầu kia, còn không thành thật? Thế nào? Ngươi thật sự cho rằng bà già này không biết gì sao?”

Tây Lương Mạt mỉm cười: “Lão phu nhân thật sự biết đùa cháu gái, ngài luôn tai thính mắt tinh, hẳn là bất cứ thứ gì trong phủ Quốc Công chúng ta cũng không lọt qua được mắt ngài.”

Lão phu nhân xem bộ dạng dầu muối không thấm của Tây Lương Mạt, đành phải đổi giọng, thản nhiên nói: “Nữ nhi Tây Lương gia, cần có suy nghĩ cùng thủ đoạn như của ngươi, bà ta này mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, Hàn thị đã chết, đó là tự nàng ta không có năng lực, nhưng bà già này chỉ nói với ngươi một câu, Mạt nha đầu…”

Lão phu nhân cầm lấy cốc trà chậm rãi uống: “Bà già này có thể mặc kệ các người làm trò gì, nhưng một điểm duy nhất, không được phép tổn hại căn cơ của phủ Quốc Công chúng ta, ai cũng không được. Nếu không bà già này không sợ đổi mạng già, cũng khiến kẻ đó sống không bằng chết.”

Bầu không khí trầm thấp, mang theo cảm giác đè nén hít thở không thông.

Tây Lương Mạt nhìn lão phu nhân, bỗng nhiên bật cười: “Lão phu nhân, ngài nói nhiều thế chỉ vì sợ Mạt nhi ra tay với Đại ca ca thôi. Một khi đã vậy, mời lão phu nhân coi chừng Đại ca ca cẩn thận, dù sao không ai có ý định đánh hổ, nếu hổ có ý đánh người, thì Mạt nhi đương nhiên đành rút răng hổ, cắt móng hổ, đến lúc đó, ngài người đầu bạc tiễn người đầu xanh cũng không tốt lắm đâu.”

Giọng nói của nàng mềm nhẹ uyển chuyển, cực kỳ dễ nghe, nhưng sự lạnh lùng cùng kiêu căng trong đó khiến lão phu nhân nghe mà toàn thân phát run.

Cả đời lão phu nhân được nuông chiều, ngay cả vào cung Hoàng Đế cũng phải gọi nàng một tiếng đường cô, chưa từng bị vãn bối uy hiếp như thế.

Bà tức đến đau cả bụng, vỗ cái bàn, trừng mắt tức giận với Tây Lương Mạt, đang nói “ngươi!” Tây Lương Mạt đã tiến lên đỡ tay bà, thản nhiên nói bên tai bà: “Lão phu nhân, Mạt nhi luôn cảm thấy ngài thông minh hơn Dư lão thái quân của tổ gia. Ngài xem, bà ta đấu với ngài cả đời, vì sao lại chết thê thảm như thế, con cháu chết hết, cửa nát nhà tan. Còn ngài, vẫn ngồi chỗ vinh hoa, con cháu đầy nhà, đấy là vì ánh mắt ngài cao xa hơn, có thể thấy rõ thế sự hơn. Trên người Mạt nhi chảy máu nhà ai, ngài rõ ràng hơn ta!”

Nếu Bạch ma ma nói nàng là con gái Tĩnh Quốc Công, thì nàng tuyệt đối không buông thân phận chính nữ nhà Quốc Công!

Dứt lời, nàng đỡ lão thái quân vẻ mặt khiếp sợ ngồi về ghế mềm.

Lão thái quân nhìn Tây Lương Mạt không dám tin, không cách nào ngờ một thiếu nữ mới lớn như nàng lại nói ra những lời như thế, đó không phải uy hiếp, đó là một lại tuyên bố.

“Tổ gia… Tổ gia… Là ngươi…” Lão thái quân nhớ tới ngày Tây Lương Mạt xuất giá, được tin toàn bộ nam đinh tổ gia chết thảm, càng quỷ dị là bọn họ chết dưới tay nhau, còn Dư lão thái quân chết trong tay người con trai thứ ba ốm liệt giường của mình, nhìn con cháu mình chết đầy sảnh đường, chết không nhắm mắt.

Ngũ thành Binh Mã Tư chỉ nói là đạo tặc đánh cướp rồi không có ý kiến gì nữa.

Chẳng lẽ là…

Tây Lương Mạt nhìn bà như rất kinh ngạc: “Lão phu nhân, ngài nói gì vậy? Lẽ nào Mạt nhi nói không đúng sao? Tổ gia nay diệt vong, ngài tuy đã rời khỏi tổ gia lại có thể khiến Tây Lương gia nâng cao danh tiếng, chẳng lẽ ngài không coi là thông minh hơn Dư lão thái quân?”

Lão phu nhân nhìn Tây Lương Mạt, lại nghĩ tới những thứ Hoàng Đế ban cho nàng, bỗng có chút rét run, đúng rồi.

Hoàng Đế bệ hạ ân sủng Tây Lương Mạt như thế, hẳn đã đoán được thân phận chân chính của nàng.

Nhiều năm rồi, bọn họ nghĩ mọi chuyện đã qua, Tây Lương tổ gia để Tây Lương Mạt vào danh sách hòa thân Hách Hách, cho nên mới chọc giận bệ hạ, nên cả nhà bị giết?

Hoàng Đế từng điên cuồng vì Lam Linh thế nào, bà từng chứng kiến!

Lão phu nhân đoán, nhìn gương mặt Tây Lương Mạt như thấy một cô gái rạng rỡ trước kia, bà run rẩy.

Lúc trước, nếu không phải Hoàng Đế cùng Vô Ngôn đều không thể xác định huyết thống của nàng, lại là con gái, cho nên mọi người ăn ý quyết định mặc kệ đứa trẻ này, thì đứa trẻ không rõ thân phận cùng huyết thống này sao có thể đi tới ngày hôm nay?

Quả là thiên uy khó dò!

Nếu Tây Lương Mạt là một đứa bé nhát gan vụng về thì tốt, cố tình nàng quá thông minh!

“Được, ta sẽ coi chừng Tĩnh nhi, ngươi cũng phải nhớ ngươi đã hứa với ta thế nào, cho dù phủ Quốc Công có lỗi với ngươi thế nào, nếu không có phủ Quốc Công, ngươi đã sớm chết đói, hy vọng ngươi đừng quên điều này!” Lão phu nhân cắn chặt răng, nhìn Tây Lương Mạt trầm giọng nói.

Hai người mỗi người một tâm tư.

Tây Lương Mạt không biết lão phu nhân suy nghĩ nhiều phương diện như thế chỉ trong nháy mắt, chỉ tưởng bà sợ vì kết cục thê thảm của Tây Lương tổ gia.

Tây Lương Mạt nhìn vẻ cố nén hoảng sợ của lão phu nhân không khỏi cười thầm. Thế nào? Giờ ngay cả mặt nạ hiền hòa cũng không cần nữa à?

Cũng được, dù sao hiện giờ nàng không có ý định diễn trò bà cháu yêu thương nhau với lão phu nhân nữa.

Nàng đến chỉ vì muốn ép lão phu nhân làm một chuyện.

“Ha ha, một lời đã định, có điều cháu gái còn một việc cần lão phu nhân làm.” Tây Lương Mạt mỉm cười nhìn lão phu nhân: “Ngài trí tuệ như thế, hẳn cũng hiểu phải làm gì để Đại ca ca không dễ dàng đánh mất tiền đồ.”

Lão phu nhân nghe vậy toàn thân phát lạnh, càng thêm xác định Hoàng Đế đã thừa nhận Tây Lương Mạt, hoặc muốn bồi thường cho Tây Lương Mạt mới dung túng nàng như thế!

Bà lập tức quyết định: “Hôm nay Hàn thị chết là ta sai người làm, vì nàng hồng hạnh ra tường, bại hoại danh dự gia đình, tội không thể tha!”

Nay xem ra, Hàn thị có thật sự ngoại tình hay không còn là một nghi vấn, nhưng điều này đã không còn quan trọng. Đó là một người chết, không có tác dụng gì với tiền đồ của phủ Tĩnh Quốc Công.

Tây Lương Mạt nhìn đáy mắt lão phu nhân hiện lên nản lòng cùng tức giận, cuối cùng biến thành không cam lòng khuất phục, giờ mới vừa lòng nhếch môi nở nụ cười lãnh đạm.

Quả là lão phu nhân phủ Quốc Công, nhanh trí lại lạnh lùng, cũng có cùng một nhược điểm, một khi đã để ý thứ gọi là tiền đồ cùng danh dự gia đình thì trả chút giá bị cháu trai oán hận hẳn cũng tình nguyện.

Tây Lương Mạt quay người thản nhiên rời đi.

Cửa cọt kẹt mở ra, Tây Lương Tĩnh vừa vặn đi đến, không cẩn thận va phải Tây Lương Mạt đi ra ngoài.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, hắn cúi đầu, vui mừng phát hiện là thiếu nữ xinh đẹp vừa gặp.

“Là ngươi?”

Tây Lương Mạt không quen cảm giác hơi thở nam tính tràn ngập trong mũi, nhất là ánh mắt Tây Lương Tĩnh nóng cháy kỳ dị, sau đó nàng lùi một bước nhìn về phía lão phu nhân.

Lão phu nhân giấu giếm cảm xúc cuồn cuộn, miễn cưỡng cười với Tây Lương Tĩnh: “Tĩnh nhi, tới gặp Đại muội muội của con đi, nay nàng đã được sắc phong làm Trinh Mẫn Quận chúa, mấy ngày trước vừa gả cho tiểu Vương gia Đức Vương phủ, hôm nay vừa vặn là ngày lại mặt.”

Tây Lương Tĩnh giật mình nhìn về phía Tây Lương Mạt, thấy nàng dịu dàng có lễ lộ ra nụ cười hào phóng xinh đẹp với hắn: “Ra mắt Đại ca ca.”

Tây Lương Tĩnh không biết nên kinh ngạc về thân phận của nàng, hay mất mát vì tin nàng đã lập gia đình.

Đương nhiên hắn biết Tây Lương Mạt, có điều trong ấn tượng của hắn nàng vẫn là cô nương gầy yếu khô quắt, toàn thân đầy máu, bị Tiên nhi cùng Đan nhi lấy làm trò đùa, bắt nàng tranh một cái đùi gà với con chó trông cửa, khiến đứa bé này suýt nữa bị chó cắn chết. Cuối cùng, hắn từ học đường trở về mới ngăn cản loại hành vi khiến phụ thân bị Ngự Sử buộc tội này.

Nay thì ra nàng đã xinh đẹp quyến rũ như thế, một bước lên mây trở thành Trinh Mẫn Quận chúa, còn gả cho Đức tiểu Vương gia, chỉ là…

Tây Lương Tĩnh hơi nhíu mày, nếu hắn nhớ không nhần, nửa năm trước mẫu thân nói đối tượng Đan nhi đính hôn là Đức tiểu Vương gia, sao có thể…

“Thì ra là Đại muội muội.” Tây Lương Tĩnh chắp tay với nàng, cảm xúc hơi phức tạp, nhưng không nói gì nữa.

Tây Lương Mạt đánh giá hắn, sau đó mỉm cười đáp lễ như rất ngượng ngùng, đáy mắt lại thoáng qua tia sáng lạnh nhạt.

Nhìn Tây Lương Tĩnh không giống đồ ngốc, nếu hắn thông minh không trêu chọc nàng thì nàng không ngại để lại cho hắn một mạng.

Nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt đi xa, lão phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vì sao tổ mẫu gả Đại muội muội ra ngoài sớm vậy?” Tây Lương Tĩnh có điểm kỳ quái, hôn lễ của Tây Lương Mạt hình như hơi vội, mẫu thân không thông báo hắn, phụ thân cũng chỉ nói nếu hắn không về được thì thôi.

Huống hồ.

Hắn nhớ tới bóng dáng mảnh mai xinh đẹp kia, ánh mắt tối lại.

Lão phu nhân rũ mắt xuống, chậm rãi vuốt phật châu trong tay, mệt mỏi nói: “Giữ trong nhà làm gì, con gái lớn không giữ trong nhà, giữ mãi chỉ thành thù!”

— Ông đây là đường ranh giới Đức tiểu Vương gia không hay ho —

Bóng đêm rã rời, Tây Lương Mạt lẳng lặng đứng trong tuyết nhìn phủ Quốc Công đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa, đây là nơi cao nhất trong hoa viên phủ Quốc Công, có thể nhìn thấy toàn phủ, nhưng nếu không thắp đèn sẽ không ai nhìn thấy người đứng bên trên.

Bạch Trân cùng Bạch Ngọc mỗi người cầm một chiếc đèn đã tắt cùng một cái ô đứng bên cạnh nàng.

Chỉ chốc lát sau, Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Nàng đến rồi, nơi này tuyết đọng, gập ghềnh khó đi, Bạch Ngọc, võ công của em tốt nhất, em đi đón nàng một đoạn đường.”

Chính vì địa hình khó đi nên ba chủ tớ mới quyết định chờ người kia ở đây.

Bạch Ngọc lập tức lĩnh mệnh, chỉ chốc lát sau đã dẫn theo một người tới.

Người kia vừa được buông ra liền thở hổn hển, như có chút hoảng hồn, sau đó nhìn thấy thiếu nữ vẻ mặt lãnh đạm đứng trước mặt.

Nàng lập tức cung kính quỳ xuống: “Chủ tử.”

“Dậy đi, xem ra ngươi ở trong này sống không tệ.” Tây Lương Mạt nhìn cô gái ăn mặc phú quý phía trước, mỉm cười.

Nàng kia đáp ngay: “Đều nhờ phúc của chủ tử.”

Tuyết đọng phản chiếu một gương mặt xinh đẹp, rõ ràng là Đổng di nương đang nổi như cồn, rất được Quốc Công sủng ái.

Nàng vốn là thanh quan nổi danh thanh lâu, vốn muốn tiết kiệm tiền đủ cho đệ đệ đến trường rồi trốn đi, ai ngờ ngày chạy trốn, đệ đệ nàng bị đánh gãy lưng, nàng cũng bị tú bà trừng phạt ném cho một đám ăn mày.

Cuối cùng được Bạch ma ma cứu, từ đó về sau nàng tình nguyện làm việc cho Tây Lương Mạt, chỉ vì muốn một ngày báo thù cho đệ đệ.

Tây Lương Mạt nhìn nàng thản nhiên sai bảo: “Hôm nay Hàn thị đã chết, hẳn cha ta sẽ rất đau lòng, ngươi cẩn thận an ủi ông ấy. Làm thế nào an ủi một nam nhân đau lòng lại uống say, rồi từ miệng hắn nghe được tất cả, ta nghĩ ngươi rõ hơn ta, ta muốn trong một tháng tra được một thứ đang ở đâu.”

Đổng di nương do dự một chút rồi gật đầu: “Vâng.”

Nhìn dáng vẻ Đổng di nương, Tây Lương Mạt hơi nheo mắt lại, cuối cùng vẫn nói ra chuyện mình muốn sai bảo.

Nàng muốn Đổng di nương mau chóng tìm kiếm khối lệnh bài Lam gia, nếu Bách Lý Thanh dám khẳng định lệnh bài không ở trên tay Lam thị, thì khả năng ở trong tay Tĩnh Quốc Công là rất lớn.

Tiễn bước Đổng di nương, Tây Lương Mạt bỗng phân phó Bạch Ngọc: “Lát nữa để Thanh Y hầu hạ bên cạnh Đổng thị coi chừng Đổng thị cẩn thận.”

Bạch Ngọc hiểu ý, lập tức gật đầu.”



Thời gian Tây Lương Mạt lại mặt không dài, sáng sớm ngày thứ ba, nàng liền dẫn Tư Lưu Phong trở về.

Coi như hết lòng tuân thủ hứa hẹn với lão phu nhân, dù sao nàng cũng ưa thích người thông minh thức thời.

Tư Lưu Phong ôm cái đầu nóng cháy khó chịu, ý đồ thuyết phục Tây Lương Mạt: “Mạt nhi, nàng khó khăn về nhà một chuyến, sao vội vàng đi như thế, vi phu còn chưa kịp trò chuyện với nhạc phụ kia mà.”

Người ta có con trai trò chuyện, còn cần ngươi, buồn cười!

Tây Lương Mạt lười biếng nhìn Tư Lưu Phong bệnh đến choáng váng, bất an nói: “Tiểu Vương gia, thân mình ngài thế này đã làm cho Mạt nhi rất bất an, đương nhiên phải về sớm đỡ cho mẫu phi lo lắng.”

Lời Tây Lương Mạt nói khiến Tư Lưu Phong xấu hổ, nhưng hắn chưa từ bỏ ý định, Tây Lương Mạt có điểm mất kiên nhẫn, trực tiếp thừa dịp ấn hắn nằm xuống rắc mê hồn hương tự chế dấu trong tay áo ra ngoài.

“Phu quân, người nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng phiền lòng như thế.”

Tư Lưu Phong chỉ cảm thấy có mùi thơm thoảng qua, theo đó là nụ cười dịu dàng xinh đẹp của Tây Lương Mạt, hắn lâng lâng… ngã.

Tây Lương Mạt thở phào, lười biếng dựa vào cửa sổ: “Nam nhân đúng là thứ đáng ghét, nam nhân có dã tâm càng đáng ghét hơn.”

Cả ngày tính kế tới lui, nếu đối thủ là tiểu nha đầu vụng về thì thôi, cố tình nàng là loại khôn khéo lõi đời, như đang nhìn một màn kịch chán ngắt, đúng là phiền lòng.

Chẳng như Bách Lý Thanh…

Tây Lương Mạt ngẩn ra, nhăn mi, tự nhiên nàng nghĩ tới lão yêu ngàn năm đấy làm gì?

Nếu kẻ địch của nàng đều như Bách Lý Thanh, nàng thắt cổ tự vẫn luôn cho xong.

Có điều, sư phụ của nàng sau khi biết đã mạnh bạo cướp đi cái gì của nàng, nhất định sẽ rất muốn tự treo cổ.

Tây Lương Mạt cười cực kỳ sung sướng, lại không biết bản thân khi thì thấy phiền, khi thì hai má ửng hồng, cực kỳ giống một thiếu nữ đang yêu.

“Tiểu thư…” Bạch Nhụy nhìn cử động của Tây Lương Mạt, bỗng mở miệng có chút do dự.

Tây Lương Mạt nhìn về phía nàng: “Hử?”

“Nô tỳ… Nô tỳ có thể xin ngài chút mê hồn hương này không?” Bạch Nhụy do dự nói.

Tây Lương Mạt có điểm hứng thú nhìn nàng: “Em cần cái này làm gì?”

“Em… mất ngủ!” Bạch Nhụy cứng cổ nói.

Dù sao không thể nói nàng muốn dạy dỗ Mị Thất đúng không!

Tây Lương Mạt nhìn Bạch Nhụy, trong lòng cười thầm, sau đó rất rộng rãi cho nàng một túi mê hồn hương, chỉ cười như có như không nói: “Cẩn thận chút, dược tính của cái này rất mạnh, một chút là có thể không động đậy được nhưng tinh thần tinh táo, nhiều thêm chút nữa thì hôn mê ba canh giờ, nhiều thêm chút nữa thì ngủ mấy ngày liền cũng không phải không có.”

Bạch Nhụy lập tức nhận lấy, gật đầu như băm tỏi: “Đã biết.”

Tây Lương Mạt cười khẽ, nha đầu ngốc này, muốn dùng dược của chủ tử nhà em dạy dỗ nam nhân, cẩn thận bị nam nhân dạy dỗ lại.

Xe bỗng ngừng phắt lại, không biết đụng phải cái gì.

Bạch Ngọc ra ngoài thăm dò, đang định nói chuyện thì bỗng ngây người.

Không biết từ khi nào các nàng đã đi vào ngõ nhỏ, đám tiểu thương bên đường còn rút đao ra vây quanh xe bọn họ.

“Các ngươi là ai? Rõ như ban ngày cũng dám mạo phạm xe ngựa Vương phủ!” Bạch Ngọc lạnh giọng quát lớn.

Người cầm đầu thấy thiếu nữ dung sắc tú lệ, không chút e sợ, còn cười dâm đãng: “Chúng ta là hộ pháp đệ tử thiên hồng kỳ quân của Thiên Lý Giáo, hôm nay cứ thích mạo phạm xe ngựa Vương phủ các ngươi, lát nữa còn muốn mạo phạm tiểu nương tử ngươi, nhìn ngươi mảnh mai thế kia, chi bằng ngoan ngoãn chút cho bớt chịu khổ.”

“Làm càn!” Bạch Ngọc giận dữ, phi thân lên cho hắn hai bạt tai.

Hộ pháp Thiên Lý Giáo cầm đầu kia nào ngờ thị nữ Vương phủ còn biết võ, nhất thời bị đánh đến choáng đầu.

Nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh, kéo một gã sai vặt, đặt đao lên cổ hắn tức giận mắng: “Tiểu kỹ nữ kia, dám đánh đại gia của ngươi, ngoan ngoãn cùng đám chủ tử của các ngươi xuống xe, giơ tay chịu trói, nếu không chúng ta sẽ giết hết đám đồ chơi vô dụng các ngươi!”

Giờ Bạch Ngọc mới phát hiện ngoại trừ người trên xe bọn họ, những người khác đều đã bị đệ tử Thiên Lý Giáo bắt được, tiểu Lục nhi còn bị hộ pháp Thiên Lý Giáo kia đặt dưới đao.

Tiểu Lục tử mở to đôi mắt vô tội ngập nước nhìn Bạch Ngọc, lại nhìn hộ pháp phía sau: “Vừa rồi ngươi bất kính với Quận chúa tiểu thư và Bạch Ngọc tỷ tỷ!”

Hộ pháp Thiên Lý Giáo nhìn thiếu niên trong tay mình, kiêu ngạo cười hắc hắc: “Tiểu tử miệng còn hôi sữa, lát nữa lão tử chơi tiểu thư và Bạch Ngọc tỷ tỷ của ngươi, ngươi mới biết cái gì gọi là bất kính…”

Hắn vừa dứt lời đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, sau đó thế giới đảo điên trong nháy mắt, rồi hắn thấy thân thể không đầu của mình.

Không, không phải thế giới đảo điên, mà đầu của hắn đã rơi lăn trên đất.

Máu tươi nóng bỏng từ cái cổ không đầu phun ra, khiến giáo đồ Thiên Lý Giáo xung quanh sợ tới choáng váng.

Còn trong tay tiểu Lục tử cầm hai thanh kiếm gần như trong suốt, chậm rãi liếm máu bắn tới môi dưới, lộ ra nụ cười đáng yêu: “Kẻ bất kính tiểu thư, giết!”

Hắn dừng lại một chút, cười khẽ với Bạch Ngọc: “Kẻ nhục nhã Bạch Ngọc tỷ tỷ, cũng phải giết!”

Thiếu niên dung mạo xinh xắn đáng yêu, hai tròng mắt mở to như nai con, khóe môi nở nụ cười thân thiết lại phối hợp với nửa gương mặt máu bắn tung tóe, động tác liếm máu cùng lời nói tàn nhẫn vừa rồi, nhìn cực kỳ khủng bố.

Tây Lương Mạt lười biếng xốc mành lên, nhìn đám giáo đồ Thiên Lý Giáo xung quanh một lượt, sau đó hạ lệnh: “Mị Lục, Mị Thất, giết không tha, đừng để kẻ nào chạy mất, chỉ để lại những kẻ có chữ vạn trên cổ là được.”

Tất cả những kẻ có chữ vạn trên cổ đều là hộ pháp có địa vị nhất định, nàng muốn giữ bọn chúng lại để thẩm vấn.

Còn những giáo đồ khác thì không cần sống tiếp làm gì, nàng cũng không muốn bại lộ thế lực bên cạnh quá sớm.

Lập tức có nam tử cao lớn mặc trang phục thị vệ xuất hiện như ma đứng trước đường ra khỏi ngõ nhỏ, rút trường kiếm cùng tiểu Lục tử đồng thanh đáp: “Vâng!”

Tiểu Lục tử là Mị Lục võ nghệ đứng hàng thứ sáu trong Mị bộ, quen dùng một đôi kiếm mỏng, giết người như gió thổi qua cổ, gặp liền đứt, một kiếm đứt cổ.

Giáo đồ Thiên Lý Giáo ban đầu còn ỷ vào nhiều người ý đồ công kích hắn, lại phát hiện hắn nhanh nhẹn như cáo, kiếm trên tay thì vừa nhanh vừa độc, chỉ cần tới gần hắn sẽ tránh không được yết hầu nở hoa hoặc kiếm xuyên tim, vô số giọt máu bắn lên với tiếng kêu thê thảm, hắn thích nhất dùng một kiếm trực tiếp xiên trái tim từ trong ngực người ta ra ngoài.

Không ít giáo đồ Thiên Lý Giáo chết đi khi đang hoảng sợ cầm trái tim đầm đìa máu của mình, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy tim mình, cũng là lần cuối cùng.

Phương pháp tàn nhẫn như vậy khiến đám giáo đồ sợ đến mức không thể tổ chức phản công, mà nhanh chóng sụp đổ chạy trốn khắp nơi.

Nhưng có sát thần đứng ở một đầu khác, Mị Thất cùng Mị Lục phối hợp vô cùng ăn ý. Mị Lục ở đầu này phụ trách giết hại giáo đồ Thiên Lý Giáo ý đồ công kích hoặc chạy trốn, đuổi bọn chúng chạy về phía Mị Thất, Mị Thất ngay ở đó vung trường kiếm, không ngừng chặt, lạnh lùng gặt hái tính mạng đám giáo đồ Thiên Lý Giáo.

Bông tuyết bay tán loạn, từng đoạn tay chân đứt rời cũng không ngừng bay lên, máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ tuyết đọng trên đường.

Tây Lương Mạt lắc đầu, than một tiếng: “Người của Cửu Thiên Tuế quả nhiên đều không bình thường.”

Đây sao được gọi là giết người, rõ ràng là hành hạ đến chết!

Người của Bách Lý Thanh hoàn toàn thừa kế tính tình tàn nhẫn của hắn, có yêu thích trời sinh với giết chóc.

“Thế nào? Trò cưng, thì ra ba ngày không gặp, ngươi nhớ vi sư vậy sao?” Giọng nói dễ nghe đột nhiên vang lên bên tai Tây Lương Mạt.

Một đôi tay thon dài hoàn mỹ, xương cốt cân xứng không biết đã bá đạo nắm eo nhỏ của Tây Lương Mạt từ khi nào, kéo nàng vào trong xe.