Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 12: Chuyện cũ




“Bệ hạ nghĩ nhiều rồi, vi thần sớm đã quên quá khứ, chỉ có bệ hạ vẫn còn ở trong quá khứ không chịu thoát ra.” Phương Quan nghe vậy thoáng dừng, nhìn Tây Lương Mạt một lúc rồi bỗng dùng tay áo che miệng, cười run rẩy hết cả người: “Ha ha, quả nhiên vẫn không giấu được ngươi nhỉ, Quận Chúa.”

Tây Lương Mạt liếc hắn, hơi nheo mắt lại, đáy mắt thoáng qua một tia trào phúng, Phương Quan này rõ ràng có một gương mặt tương tự Bách Lý Thanh, có điều trong mắt nàng, khí chất của A Cửu là tối tăm mê hoặc lòng người, còn Phương Quan… Tuy không có sự âm trầm như thế, ánh mắt nhìn thoáng qua có vẻ giống Tư Thừa Kiền, nhưng không biết vì sao luôn làm cho nàng cảm thấy không thoải mái chút nào.

Người đàn ông này khiến nàng có một cảm giác nguy hiểm kỳ dị.

Nếu sau khi xong việc hắn không ngoan ngoãn cầm tiền rồi cút đi thì thật sự không giữ hắn được.

Phương Quan làm như không phát hiện suy nghĩ của Tây Lương Mạt, chỉ phất tay áo nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Thật ra Quý Phi nương nương sớm đã có tính toán rồi, Phương Quan chỉ nói cho Quý Phi nương nương biết một số việc cần quyết đoán sớm thì hơn.”

Tây Lương Mạt nhìn Phương Quan, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó lường: “Phương Quan, quả là con hát số một nhỉ, trình diễn đến mức Quý Phi nương nương say mê mất hồn, ngay cả chuyện lớn liên quan đến sự sống chết của toàn tộc cũng dám nói với ngươi, quả là không phụ sự kỳ vọng của ta.”

Dứt lời, nàng lấy một cái túi nhỏ từ trong tay áo ra, ném cho Phương Quan.

Phương Quan giơ tay nhận lấy, cười nói: “Đa tạ Quận Chúa ban cho.”

Nhưng trong mắt lại hiện lên một tia khinh thường, hắn biết nàng sẽ cho hắn cái gì, vàng bạc châu báu, địa khế ốc khế, những thứ này chỉ cần hắn muốn, bất kể là Quý Phi hay Hoàng Hậu đều sẽ cho hắn.

Tây Lương Mạt đương nhiên nhìn ra sự khinh miệt của hắn nhưng không nói gì thêm.

Phương Quan vốn lười phải mở ra xem, nhưng nhớ tới vị Quận Chúa này không phải loại nữ tử bị hắn chơi đùa trong lòng bàn tay như Hàn Quý Phi và Hoàng Hậu, nàng nói trở mặt là trở mặt, đức hạnh chẳng khác gì Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, chẳng trách hai người này lại thành tâm giao “tâm đầu ý hợp”.

Hắn tiện tay mở ra xem, tỏ vẻ cái là được.

Thuận tay mở túi đồ ra, hắn liếc nhìn một cái, sau đó không khỏi ngây người, trong đó là một bộ giấy tờ thông quan và chứng minh thân phận hoàn toàn mới, còn có một tấm lệnh bài quân sĩ dẫn thẳng tới biên quan, đương nhiên cũng có một xấp ngân phiếu tương đối dày, hắn để ý thấy giá trị ngân phiếu không quá lớn, lớn nhất chỉ khoảng một trăm lượng thôi, còn là ngân phiếu của rất nhiều ngân trang lớn.

Chẳng những đảm bảo có thể dùng ngân phiếu này nhận bạc ở mọi nơi, còn không cần lo lắng vì giá trị ngân phiếu quá lớn mà bị người ta tìm thấy hành tung của mình, đương nhiên điều này cũng đảm bảo an toàn bản thân và không thể truy tố người cho số ngân phiếu này.

Đủ để thấy tâm tư tinh tế và cẩn thận của Tây Lương Mạt.

Phương Quan nhìn mấy thứ này, sau đó nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Xem ra Quận Chúa đã tính thay Phương Quan cả rồi.”

Tây Lương Mạt đứng khoanh tay nhìn hắn, thản nhiên nói: “Đúng vậy, lệnh bài này là thứ để tất cả quân sĩ hạ cấp ra vào cửa thành và cửa khẩu biên quan sử dụng, mỗi ngày số quân sĩ ra vào biên quan nhiều không đếm xuể, khó có thể tuần tra, ngươi không cần lo lắng ta sẽ giết người diệt khẩu, đương nhiên, lệnh bài này cũng chỉ có tác dụng thông hành một lần.”

“Nói cách khác, Quận Chúa muốn ta vĩnh viễn không bước vào thổ địa Thiên Triều nữa?” Phương Quan nhíu mày than một tiếng: “Tâm tư Quận Chúa thật là kín kẽ, có điều nếu Phương Quan nói luyến tiếc vinh hoa phú quý, ôn hương nhuyễn ngọc nơi này thì sao? Nên biết rằng con người ai cũng có tham dục, ví dự như, ta sẽ luyến tiếc không còn được thấy Quận Chúa nữa.”

Tây Lương Mạt mỉm cười nhìn Phương Quan, trong đôi mắt như có một hồ nước rất xa xôi, lại khiến Phương Quan cảm thấy khí lạnh nhập xương: “Vậy thì ngươi ở lại đi.”

Nói xong nàng không nói gì nữa, chỉ thản nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, Hàn Quý Phi sẽ phát hiện mang thai con của ngươi nhanh thôi, chính ngươi chú ý một chút, cẩn thận mất mạng trên tay Quý Phi nương nương.”

Dứt lời, nàng xoay người rời đi không chút lưu luyến.

Phương Quan sửng sốt, nhìn bóng lưng lạnh nhạt của Tây Lương Mạt một lúc rồi hơi nhăn mày.

Hắn nghĩ nghĩ, sau đó vỗ tay, chỉ chốc lát sau, có bóng người chuyển động trong rừng, thái giám cấp cao lần trước cung kính đứng phía sau Phương Quan nói: “Phương gia.”

“Ngươi đã điều tra được trong Thái Y Viện ai là người của Quận Chúa chưa?” Phương Quan hỏi.

Thái giám kia do dự một lát rồi lắc đầu: “Còn chưa.”

Phương Quan vẫy tay để thái giám đó đi, không nói gì thêm, trong lòng có một dự cảm bất ổn.



Trong cung nhìn có vẻ thần hồn nát thần tính, chỉ có cung của Hàn Quý Phi là vẫn vang vọng tiếng cười như trước.

Các cung nữ lớn nhỏ đều tranh nhau a dua nịnh nọt Hàn Quý Phi, đại cung nữ Hà Nhi bên cạnh Quý Phi đang cầm một cái hộp đẹp đẽ tinh xảo đầy phong tình dị quốc khom mình trước mặt Hàn Quý Phi lấy lòng: “Nương nương, người xem, đây là loa tử mà Xiêm La vừa tiến công, màu sắc rất đẹp, trong cung này chỉ mình ngài có thôi đấy!”

“Đúng vậy, sau này trong cung chỉ có nương nương chúng ta là đứng đầu, nói không chừng ngày mai sẽ mặc phượng bào cửu vĩ, mẫu nghi thiên hạ cũng nên.” Một đại cung nữ khác không nhịn được đắc ý.

“Lời này có thể nói tùy tiện à, không sợ bị người ta nói ngươi cuồng vọng sao, cẩn thận ngay cả đầu cũng không còn.” Móng tay bôi son đỏ diễm lệ của Hàn Quý Phi chọc lên trán Tử Nhi, cười mắng.

Nhìn có vẻ như trách cứ, nhưng ai cũng có thể nhìn ra Hàn Quý Phi rất thích chí.

Không còn Hoàng Hậu, Hàn Uyển Ngữ nàng không thể nào không vấn đỉnh trung cung, như vậy bất cứ vị hoàng tử nào đăng cơ, nàng vĩnh viễn sẽ là Hoàng Thái Hậu, Thái Tử ra tay với nàng cũng phải cố kỵ ba phần.

Tử Nhi vội vàng lấy lòng: “Vì nương nương, dù đầu rơi máu chảy Tử Nhi cũng cam lòng.”

“Nha đầu nhà ngươi tinh quái nhất… Ọe…” Hàn Quý Phi đang định nói gì lại bỗng cảm thấy trong bụng cuộn hơi lên, cuối cùng không nhịn được nôn hết ra.

Một mùi chua loét nháy mắt lan tràn trong cung làm cho người ta khó chịu.

Nhưng nhóm cung nhân làm sao để ý tới chuyện này, nhảy dựng lên đỡ lấy Hàn Quý Phi, còn không ít người luống cuống tay chân đưa trà nóng.

Hàn Quý Phi uống một ngụm, nhổ hết nước trà trong miệng ra mới cảm thấy khá hơn một chút, nhưng ngửi thấy mùi thơm trên người đám cung nhân lại không nhịn nổi nôn một trận nữa.

Nàng suýt chút nữa nôn cả nước chua trong bụng ra, mềm nhũn tựa lưng vào ghế, khoát tay nói: “Thái Y đâu, chết hết rồi à, còn không đi mời Thái Y.”

Cơn khó chịu đến nhanh như trời đất quay cuồng khiến nàng không còn cả sức để mắng người.

Tử Nhi ở bên chỉ huy tiểu cung nữ thu dọn đống dơ bẩn trên đất, vừa vội nói: “Nương nương, đã đi mời rồi ạ, một lát sẽ tới.”

Quả nhiên, một lát sau, Hà Nhi túm một Thái Y trung niên thở hồng hộc chạy tới.

Tử Nhi lập tức tiến lên: “Lô Thái Y, mau xem cho nương nương của chúng ta, có phải ăn phải thứ gì không sạch sẽ không.”

Lô Thái Y vội cười làm lành tiến lên bắt mạch cho vị nương nương vàng ngọc này, bất chấp cả hơi thở còn hổn hển, vị nương nương này đang rất nổi danh, không thể đắc tội.

Mọi người nín thở, một lúc lâu sau trên mặt Lô Thái Y lộ vẻ hoài nghi, sau đó lại nghiêm trọng bắt mạch lại, dáng vẻ kia khiến tim người ta nảy lên tận cổ.

Ngay cả Hàn Quý Phi cũng bồn chồn, lẽ nào nàng bị bệnh gì nan y?

Ngay lúc hoa tươi cẩm tú, nước sôi lửa bỏng này, trăm ngàn lần đừng xảy ra việc gì.

Nhưng không lâu sau, Lô Thái Y bỗng nở nụ cười, chắp tay nói với Hàn Quý Phi: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, ngài có hỉ mạch, đã là tháng thứ hai rồi.”

Người trong cung Hàn Quý Phi nghe xong đều ngẩn ra, sau đó trên mặt đồng loạt có vẻ vui mừng, chúc mừng Hàn Quý Phi, nay Hàn Quý Phi đã đứng đầu trong cung, giờ mừng càng thêm mừng, nếu Hàn Quý Phi sinh hạ long tử nhất định sẽ càng bay cao bay xa, hậu tọa cũng là nắm chắc rồi.

Không ai chú ý tới sắc mặt bỗng chốc tái nhợt của Hàn Quý Phi, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, thậm chí có một chút hoảng hốt, chỉ nghĩ nàng ta thân thể suy yếu, vui mừng quá mức nên mới có phản ứng như vậy.

Hàn Quý Phi không hổ là người đắm mình trong cung đình nhiều năm, mặt thoáng chốc nở nụ cười: “Thưởng, trọng thưởng, mọi người đều có thưởng.”

Mọi người đồng loạt bái tạ.

Nhưng một lát sau Hàn Quý Phi có chút ngượng ngùng sầu lo nhìn về phía Lô Thái Y: “Nay trong cung đang buổi rối loạn, bản cung muốn tự mình báo tin tức này cho bệ hạ biết, hơn nữa nay đang trong ba tháng đầu, là lúc không ổn định nhất, nếu bị kẻ có ý đồ biết được, tiểu nhân quấy phá, chỉ sợ đứa trẻ trong bụng bản cung…”

Sầu lo như vậy là rất bình thường, nhất là khi Thái Tử gia nghe nói chuyện mẫu hậu của hắn đang chạy cao chạy thấp kiểm chứng chân tướng.

Lô Thái Y thường xuyên làm việc cho cung của Hàn Quý Phi, cũng là người Hàn Quý Phi tỉ mỉ chọn lựa, cho nên đương nhiên gật đầu: “Hạ quan hiểu, Quý Phi nương nương cứ yên tâm.”

Chờ Lô Thái Y được đưa đi rồi, Hàn Quý Phi nhìn về phía tất cả cung nhân của mình, vẻ mặt nặng nề trầm trọng, làm cho nhóm cung nhân vốn vui mừng cũng không dám thở mạnh, sau đó Hàn Quý Phi lạnh lùng ném ra một câu: “Chuyện hôm nay nếu bị tiết lộ nửa câu, tất cả những người ở đây, không hỏi nguyên do, đánh chết, các ngươi cẩn thận cho bản cung.”

Lời này vừa nói ra, chúng cung nhân vừa rồi còn vẻ mặt vui sướng thoáng chốc thành hư không, đồng loạt rùng mình một cái, sau đó quỳ xuống đất đáp vâng.

Hàn Quý Phi không nói gì nữa, chỉ quay người đi về phía tẩm điện của mình.

Sau khi đuổi hết cung nhân đi, Hàn Quý Phi vào tẩm điện, chân bỗng mềm nhũn quỳ phịch xuống đất.

Nàng run run vươn tay ôm bụng mình, đáy mắt tràn đầy đau đớn, mịt mờ, sợ hãi.

Chỉ có nàng biết, đã hai tháng Hoàng Đế bệ hạ không triệu hạnh nàng, nếu là ngày xưa, nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp xử lý tiểu hồ ly tinh Kim Tiệp Dư kia, đoạt lại sự sủng ái của Hoàng Đế. Nhưng khoảng thời gian gần đây, nàng đang vội đấu với Hoàng Hậu, cẩn thận bố cục, liên hệ hoàng tử khác, ra tay với Hoàng Hậu.

Hơn nữa, sau khi hưởng thụ tình cảm dịu dàng như nước từ nam tử tuấn mỹ như Phương Quan, đối với Hoàng Đế tự nhiên lạnh nhạt đi nhiều, dù sao thân thể Hoàng Đế đã không còn oai hùng như năm đó nữa.

Chỉ là…

Chỉ là, nàng không thể ngờ được làm sao mình có thể mang thai.

Làm sao bây giờ?

Giờ phải làm sao bây giờ?

Giết hết tất cả cung nhân?

“Nương nương?” Một giọng nói trầm thấp nhưng trong trẻo của nam tử bỗng vang lên trước mặt Hàn Quý Phi. Hàn Quý Phi ngẩng đầu nhìn, thấy một gương mặt tuấn mỹ và quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, đáy mắt nàng lại không còn vui mừng và nồng nhiệt như trước, mà hiện lên một tia sát ý.

Tuy nàng che giấu rất nhanh, cũng cười gượng nói: “Không có gì, chỉ có chút không thoải mái thôi.”

Phương Quan là loại người thông minh cỡ nào, sao có thể không thấy sát ý chợt lóe lên trong mắt nàng, nhưng hắn không có biểu cảm gì, chỉ tiến tới bỗng bế Hàn Quý Phi lên, ôm nàng về phía giường thêu hoa mỹ.

Hàn Quý Phi lập tức đỏ mặt, người này luôn bá đạo, chưa bao giờ để ý thân phận Quý Phi của nàng, cũng không để ý thân phận bản thân thấp kém, trong dịu dàng cũng không che giấu được bản tính chiếm đoạt của hắn.

Cũng chính hơi thở chiếm đoạt của phái mạnh này khiến Hàn Quý Phi lún xuống, hoàn toàn không thể tự thoát.

Nhưng nàng vẫn giơ tay đẩy lồng ngực hắn, do dự nói: “Đừng, ta không muốn…”

Phương Quan không để ý bàn tay như vuốt mèo của nàng, chỉ cẩn thận đặt nàng lên giường, sau đó thản nhiên nói: “Ngữ Nhi, ngươi có thai phải không?”

Hắn bỗng thay đổi xưng hô, mà nội dung câu nói cũng khiến Hàn Quý Phi toát mồ hôi lạnh, nàng nhìn về phía Phương Quan một cách không tin nổi: “Ngươi… Làm sao ngươi biết?”

“Ta chẳng những biết ngươi có lẽ đã mang thai con ta, mà còn biết ngươi muốn giết ta, đúng không?” Phương Quan nhìn nàng nhẹ giọng nói, trên mặt hoàn toàn không có biểu cảm khác lạ gì.

“Ngươi… Ngươi nói bậy…” Hàn Quý Phi kích động nhéo tấm đệm dưới người, trong lòng như mối tơ vò.

Phương Quan cầm bàn tay ngọc của nàng, thản nhiên nói: “Ngữ Nhi, nếu ngươi muốn ra tay, ta sẽ không trách ngươi chút nào hết, dù sao cũng tại ta lầm lỡ tiền đồ của ngươi, ngươi vốn nên là phượng hoàng trên chín tầng mây, không phải sao?”

Phương Quan càng ung dung hờ hững Hàn Quý Phi càng mâu thuẫn và luyến tiếc, tất cả lý trí đều nói với nàng phải ra tay với Phương Quan, nhưng mà… nhưng mà…

Nhìn gương mặt trẻ trung của tình nhân, nàng làm sao có thể nhẫn tâm ra tay với hắn được.

Nhất là ánh mắt hắn, sâu thẳm vô cùng, giống như một chiếc lưới bằng tơ lụa bao phủ nàng ở trong, vĩnh viễn không có ngày giãy dụa thoát ra.

Cuối cùng nàng chậm rãi nhắm mắt lại, những giọt nước mắt lớn lăn qua má nàng: “Ta không biết… Ta không biết nữa, Phương Quan, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Nhìn dáng vẻ Hàn Quý Phi, Phương Quan biết nàng ta đã hoàn toàn bỏ qua ý đồ gây bất lợi cho hắn, đáy mắt hắn hiện lên một ý cười gần như dữ tợn, nhưng sau đó hắn che lấp rất tốt, kéo Hàn Quý Phi vào lòng, dịu ngọt nói: “Đừng vội, Ngữ Nhi ngươi đang lúc tiền đồ rộng mở, bình thường lại chú trọng bảo dưỡng tránh thai, làm sao đột nhiên mang thai được? Nói không chừng là có người hãm hại ngươi đấy.”

Hắn không muốn Tây Lương Mạt dễ dàng hoàn thành chuyện này đến thế.

Hơn nữa hắn thật sự không tin trên thế gian này có chuyện khéo đến vậy, Tây Lương Mạt nói Hàn Quý Phi sẽ mang thai, hắn vừa đến đã thấy Hàn Quý Phi đang nôn nghén.

“Ngươi nói Lô Thái Y bị người khác mua chuộc?” Hàn Quý Phi giật mình, trong mắt có vẻ tàn ác, nhưng ngay sau đó nàng lại tự nhủ: “Không, không thể nào, Lô Thái Y vốn là người ca ca đề cử cho bản cung, cả nhà già trẻ của hắn đều ở trong tay ca ca, làm sao có thể bị kẻ khác mua chuộc?”

Phương Quan nghe vậy không khỏi nhăn mày, sau đó vẫn nhẹ giọng trấn an: “Đừng vội, để ta nghĩ biện pháp, ta quen một hoa tượng trong hoa viên, hắn vốn xuất thân Lâm Hạnh thế gia, sau đó bởi trị liệu cho một người trong võ lâm mà bị kẻ địch của người kia đuổi giết, bất đắc dĩ phải thay hình đổi dạng làm hoa tượng, y thuật của hắn rất cao minh, chi bằng để hắn đến xem, đảm bảo hơn một chút.”

Trông thấy vẻ tối tăm và do dự trên mặt Hàn Quý Phi, Phương Quan dịu dàng dỗ dành: “Đừng sợ, hoa tượng kia nợ ta ơn cứu mạng, tuyệt đối sẽ không bán đứng chúng ta, hơn nữa hắn cũng có kẻ địch ở ngoài, nếu không muốn bị kẻ thù ở ngoài cung giết chết thì phải ngậm chặt miệng ở trong cung.”

Hàn Quý Phi nghe vậy bất chấp những điểm đáng ngờ rõ ràng trong lời hắn nói, lập tức gật đầu: “Được, bản cung chờ ngươi.”

Phương Quan hành động rất nhanh, chỉ chốc lát đã dẫn người đóng giả hoa tượng kia vào, ngồi phía sau mành bắt mạch cho Hàn Quý Phi.

Hắn nhìn chằm chằm nét mặt hoa tượng kia.

Người kia cẩn thận bắt mạch một lúc, nhìn về phía Phương Quan gật đầu.

Sắc mặt Phương Quan nháy mắt sa sầm xuống, “hoa tượng” này vốn là người tài trong số những phụ tá của hắn, là đại phu tương đối có tiếng trong giang hồ, giờ ngay cả hắn cũng nói vậy, lẽ nào nữ nhân Hàn Uyển Ngữ này thật sự có cốt nhục của hắn?

Chuyện trên thế gian này khéo thế sao?

Đuổi hoa tượng đi, Hàn Quý Phi không nhịn được lập tức nằm trên người Phương Quan bộc lộ tất cả lo lắng và sợ hãi, nước mắt nàng rơi như mưa: “Làm sao bây giờ, Phương Quan, chúng ta phải làm sao bây giờ, nếu chuyện này bị người ta biết, chỉ sợ chúng ta đều…”

“Đừng lo lắng…” Phương Quan đang định nói gì, một giọng nữ cười cợt bỗng vang lên trong phòng.

“Vốn định qua xem dì Quý Phi của ta gần đây thế nào, không ngờ lại trùng hợp nhìn thấy một màn tình nồng ý mật như thế, dì sẽ không trách Mạt Nhi bổng đả uyên ương chứ?”

Hàn Quý Phi thấy Tây Lương Mạt chầm chậm đi ra từ sau tấm màn, nháy mắt như bị sét đánh, nhìn Tây Lương Mạt không dám tin, ngay cả đẩy Phương Quan ra và che giấu cũng quên luôn.

Phương Quan thấy Tây Lương Mạt xuất hiện không khỏi hơi nheo mắt lại, vị Quận Chúa này… rốt cuộc muốn làm gì?

Tây Lương Mạt gật đầu nhìn Hàn Quý Phi, sau đó tự tiện ngồi xuống ghế tử đàn khắc hoa: “Dì Quý Phi làm sao thế, ngươi có thai đấy, dù sao cũng là một việc vui cơ mà.”

Nàng hơi dừng, nhìn gương mặt chuyển từ khiếp sợ sang nổi sát ý của Hàn Quý Phi, cười khẽ: “Biểu cảm của ngài nhìn thế nào cũng giống muốn lấy mạng Mạt Nhi đấy nhỉ, Mạt Nhi sợ quá, có điều còn phải xem ngài có bản lĩnh kia không đã.”

Lời vừa dứt, hai xưởng vệ Tư Lễ Giám mặc áo bào thêu sen đỏ như xuất hiện từ không khí đứng phía sau Tây Lương Mạt, làm cho Hàn Quý Phi sợ ra một thân mồ hôi lạnh, không nhịn nổi run rẩy nhéo lấy Phương Quan bên cạnh.

Nàng biết tính tình Bách Lý Thanh, đối với cung tần là muốn giết thì giết, chưa bao giờ để ý vị phần đối phương, nàng không thể nào ngờ rằng bên cạnh Tây Lương Mạt lại có xưởng vệ của Tư Lễ Giám, Cửu Thiên Tuế để bụng nó thế sao?

Phương Quan cảm nhận được sự sợ hãi của Hàn Quý Phi, nhìn hai bóng người im lặng mà đầy sát khí phía sau Tây Lương Mạt, đáy mắt không khỏi lóe lên một tia sáng.

Vị biểu ca này của hắn thật làm người ta hâm mộ, muốn cái gì có cái đó, chẳng những thuần phục được một nữ tử khó nắm giữ như Tây Lương Mạt, ngay cả ảnh vệ bên cạnh cũng mạnh hơn thuộc hạ của hắn mấy lần.

“Ngươi… Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Hàn Quý Phi vực tinh thần dậy cười lạnh với Tây Lương Mạt: “Chớ quên Hàn gia coi như là quan hệ thông gia với phủ Quốc Công, nếu bản cung xảy ra chuyện, ngươi cho là phủ Quốc Công có thể thoát được quan hệ à?”

Tây Lương Mạt nhíu mày nhìn nàng ta, bỗng bật cười như nghe được chuyện gì thú vị lắm: “Quý Phi nương nương đã quên, có câu con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi rồi à? Hơn nữa, phủ Quốc Công gặp chuyện thì liên quan gì đến ta đâu?”

Hàn Quý Phi nhìn Tây Lương Mạt không dám tin, sau đó cắn răng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn gì, nói đi, nếu ngươi ngồi ở đây mà không trực tiếp đi báo cáo với bệ hạ thì nhất định có thứ muốn lấy!”

Nha đầu thối này, quả là đáng giận!

Lại không thể động vào nó, làm thế nào cho phải đây?

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, nở nụ cười như tán thưởng: “Quý Phi nương nương quả là Quý Phi nương nương, đắm mình trong cung đình nhiều năm quả là không giống người thường.”

Nàng hơi dừng, chậm chạp nói: “Rất đơn giản thôi, Mạt Nhi chỉ muốn biết rốt cuộc Quý Phi nương nương ăn ý với Cửu hoàng tử hay Lục hoàng tử?”

Vẻ mặt Hàn Quý Phi lạnh tanh, nhìn nàng cứng rắn nói: “Bản cung không hiểu ngươi nói Cửu hoàng tử, Lục hoàng tử là thế nào, cung phi cấu kết với hoàng tử là tử tội.”

Khóe môi Tây Lương Mạt nhếch lên một nụ cười trào phúng: “Dì Quý Phi đừng quên, ngài mê hoặc cung đình càng là tội lớn tru di cửu tộc.”

Sắc mặt Hàn Quý Phi trắng bệch, im lặng một lúc lâu mới nghiên răng nghiến lợi nói: “Là Lục hoàng tử.”

Tây Lương Mạt nghe vậy nhướng mày: “Thật không? Nếu ta nhớ không nhầm, mẫu phi của Lục hoàng tử chết trong tay ngươi cơ mà, thế nào, không sợ Lục hoàng tử điện hạ đăng cơ xong gây khó dễ cho ngươi à?”

Hàn Quý Phi khinh miệt xì một tiếng: “Trước mặt thiên hạ và lợi ích, một người chết có là cái gì?”

Tây Lương Mạt nhìn Hàn Quý Phi một lúc lâu, nhìn đến khi Hàn Quý Phi trong lòng thấy sợ hãi, thì bỗng thấy nàng cười khẩy một tiếng: “Mặc kệ ngươi kết minh với Lục hoàng tử hay Cửu hoàng tử đều không sao cả, bởi dì Quý Phi, người cuối cùng mà ngươi ủng hộ nhất định là Thập Lục hoàng tử.”

“Thập Lục hoàng tử? Ngươi nói giỡn gì đấy, một đứa bé còn trong tã, mẫu thân còn là… còn là tiện nhân Kim Tiệp Dư kia, bản cung dựa vào cái gì mà phải nghe lời ngươi.” Hàn Quý Phi khinh bỉ cười nhạo.

Chỉ nói tới tiện nhân Kim thị kia, dựa vào cái gì mà ngồi cùng bàn với nàng, chỉ là thứ tiện tỳ xuất thân cung nữ mà thôi.

Nhớ tới gần đây Kim Tiệp Dư luôn tỏ vẻ đắc ý trước mặt mình, Hàn Quý Phi hận không thể lột da ả.

Tây Lương Mạt dùng nắp chén trà gẩy lá trà, cười khẽ: “Dì già nên hồ đồ đồ rồi à? Kim Tiệp Dư vì xuất thân hèn mọn nên phía sau mới không có ngoại thích, mà Thập Lục hoàng tử phải phụ thuộc vào ngươi, phụ thuộc vào Hàn gia mới ngồi vững vị trí Hoàng Đế, không phải sao?”

Hàn Quý Phi nghe vậy trong mắt thoáng qua một tia suy nghĩ sâu xa, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi nói nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn để Cửu Thiên Tuế tiếp tục ép thiên tử làm chư hầu sau khi Hoàng Đế băng hà thôi.”

Nàng tình nguyện hợp tác với Lục hoàng tử cũng không muốn hoạn quan Bách Lý Thanh kia tiếp tục cưỡi lên đầu nàng làm mưa làm gió.

Tây Lương Mạt cười lạnh: “Ngài nghĩ ngài có cơ hội lựa chọn à? Thế nào, không đau lòng cho tình nhân dịu dàng tuấn mỹ của ngươi sao? Mệ hoặc cung đình, sau khi bị thiến sẽ bị thiên đao vạn quả tại chỗ đấy.”

Trên mặt Hàn Quý Phi lập tức có vẻ sợ hãi, ôm chặt lấy Phương Quan.

Phương Quan nhìn về phía nàng ta, muốn nói gì, nhưng đối diện với con mắt lạnh như dao của Tây Lương Mạt, trong lòng chấn động, sau đó hạ tầm mắt không lên tiếng nữa.

Chỉ yên lặng ôm lấy Hàn Quý Phi.

Mà cái yên lặng ôm chặt này lại làm cho Hàn Quý Phi hạ quyết tâm: “Được, ta có thể lựa chọn giúp Thập Lục hoàng tử, nhưng mà…”

“Nhưng mà vị tình nhân tuấn mỹ này của ngài phải tạm thời đi cùng cháu gái một chuyến.” Tây Lương Mạt thản nhiên ngắt lời nàng ta.

Phương Quan ngẩn ra, hoài nghi nhìn về phía nàng.

Mà cơ thể cứng nhắc của Phương Quan lại khiến Hàn Quý Phi tưởng hắn đang lo lắng, giận dữ gào lên với Tây Lương Mạt: “Ngươi nằm mơ, đừng khinh người quá đáng, tiện nha đầu ngươi bức tử muội muội ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!”

Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng sẽ không để nhược điểm lớn là Phương Quan rơi vào tay Tây Lương Mạt.

Huống hồ Hàn Nhị phu nhân và Hàn Quý Phi từ bé đã giúp đỡ lẫn nhau, tỷ muội tình thâm, Tây Lương Tiên từng tố cáo tất cả tội trạng của Tây Lương Mạt với nàng, nàng đương nhiên biết Tây Lương Mạt đã làm gì.

Có điều kiêng kỵ thân phận của Tây Lương Mạt không giống ngày xưa cho nên mới nhịn hết lần này đến lần khác, ý đồ ra tay với Tây Lương Mạt từ chỗ khác.

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, bỗng cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, nếu Quý Phi nương nương thức thời thì phải ngoan ngoãn hợp tác, còn không, Nhị nương và Nhị muội muội của ta nhất định rất thích ý ở dưới lòng đất chờ ngươi tới đoàn tụ, mùi vị chết chìm trong thùng phân cũng không tệ đâu!”

Có vài người, nói miệng một cách vô nghĩa với nàng ta căn bản không có tác dụng.

Hàn Quý Phi bị lời nói kiêu ngạo của Tây Lương mạt làm cho tức đến mức muốn hộc máu, những năm gần đây chưa từng có kẻ nào dám giáp mặt chống đối nàng, nghe thấy thảm trạng của muội muội mình, cộng thêm những chuyện hôm nay khiến tinh thần nàng gần như tới cực hạn, lập tức nhảy xuống giường, cầm một cái bình hoa hai tai màu phấn hồng trên bàn ném mạnh về phía Tây Lương Mạt.

Trong lòng Phương Quan thầm mắng nữ nhân ngu xuẩn, lúc này cũng dám chọc giận nha đầu Tây Lương Mạt ngoan độc kia, thật sự không muốn sống nữa à.

Nhưng hắn không kịp giữ Hàn Quý Phi lại.

Bình hoa kia bay thẳng tắp về phía Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt nheo mắt đang định đánh tan bình hoa kia, không biết trông thấy cái gì lại bỗng nghiêng mình, để bình hoa đập lên đầu mình, đương nhiên nàng có giơ tay ra cản, bình hoa hẳn là không có uy lực gì, nhưng Tây Lương Mạt vẫn lập tức ngã xuống ghế dài.

Hàn Quý Phi không ngờ mình có thể đập tới Tây Lương Mạt, nhất thời choáng váng, muốn đi qua xem nàng đã chết thật chưa.

Không ngờ ngay lúc này, ngoài cửa điện vang lên một tiếng rống giận dữ: “Hàn Uyển Ngữ, tiện nhân ngươi rốt cuộc đang làm gì?”

Hàn Quý Phi cực kỳ quen thuộc với giọng nói mang tới cho nàng vô số vinh hoa phú quý này, vừa quay mặt đã thấy gương mặt tối tăm tái nhợt của Tuyên Văn Đế, cảm thấy như bị sét đánh trúng đầu, ngã ngồi xuống đất.

Trong đầu đều là, xong rồi, xong rồi, bệ hạ đã biết cả rồi.

Toàn thân nàng lạnh run.

Còn Tuyên Văn Đế đi qua hoàn toàn không liếc nhìn nàng ta lấy một cái, chỉ vội vàng nâng Tây Lương Mạt dậy, thấy trên trán nàng có chút tím bầm, trong mắt đầy đau lòng: “Mạt nha đầu, sao ngươi không tránh đi, rõ ràng ngươi có võ nghệ cơ mà!”

Tây Lương Mạt nhìn Tuyên Văn Đế, cười tái nhợt: “Quý Phi là dì của Mạt Nhi, có câu trưởng giả ban thường không thể từ chối, Mạt Nhi sao có thể làm trái được?”

Tuyên Văn Đế ôm Tây Lương Mạt thở dài: “Nha đầu ngốc này!”

Sau đó hắn hung tợn trừng mắt với Hàn Quý Phi: “Độc phụ nhà ngươi, Mạt Nhi là nha đầu thuần hiếu tới mức nào, sao ngươi có thể ra tay với nàng được!”

Hàn Quý Phi run rẩy hoàn toàn không nói nên lời, nàng chỉ biết oán độc nhìn Tây Lương Mạt, tiện nha đầu này lại dám lấy cớ chặn lại tất cả sơ hở khi biết võ mà cũng bị thương, làm cho nàng không thể phản bác.

Hơn nữa đầu óc nàng giờ đang rất loạn, căn bản không biết nên trả lời thế nào cho phải, Phương Quan còn đứng phía sau nàng, Hoàng Đế bệ hạ đã phát hiện ra chưa?

Phương Quan đã sớm đứng bên chân giường phía xa xa, giả mạo thái giám, chỉ là nhìn thấy Tây Lương Mạt diễn trò không nhịn được buông tầm mắt lạnh lùng trào phúng.

Thuần hiếu?

Quá mức ti bỉ vô sỉ mới đúng!

“Bệ hạ đừng trách tội dì, nàng chỉ vô tình mà thôi.” Tây Lương Mạt nhìn Hàn Quý Phi, thở dài một tiếng như rất bất đắc dĩ.

“Vô tình cái gì, ả và tiện nhân Hàn thị kia đều là độc phụ, lúc trước Hàn thị không tốt với ngươi, nay tiện nhân này còn cá mè một lứa!” Tuyên Văn Đế trong lòng có áy náy với Tây Lương Mạt, cộng thêm Lam Linh phu nhân đã qua đời, hắn đối với Tây Lương Mạt càng thêm thương tiếc. Chính sự áy náy và thương tiếc này làm cho hắn không thể tha thứ hành vi của Hàn Quý Phi, cảm thấy vị sủng phi mỹ mạo trước kia nay nhìn không cách nào vừa mắt.

“Bệ hạ… Ta hầu hạ ngài nhiều năm rồi, ngài nhìn ta như vậy sao?” Hàn Quý Phi run run muốn nói lại không biết mình cần nói gì, chỉ có thể rơi nước mắt như mưa.

Tiểu tiện nhân Tây Lương Mạt kia sao đột nhiên lại thành điểm chí mạng của Hoàng Đế bệ hạ rồi?

Hàn Quý Phi chỉ biết có lẽ Tây Lương Mạt là con gái riêng của Hoàng Đế, có điều chỉ là một nữ nhi mà thôi, quan trọng đến mức nào được?

Hàn Nhị phu nhân luôn tâm cao khí ngạo, không chịu nói khúc mắc giữa phu quân của mình và Lam Linh phu nhân cho tỷ tỷ như nàng biết, làm cho Hàn Quý Phi luôn nghĩ Lam Linh phu nhân chỉ là một ả lẳng lơ, một nữ nhân thất bại trong trạch đấu dưới tay muội muội mình.

Tuyên Văn Đế cười lạnh: “Biết người biết mặt không biết lòng, độc phụ như ngươi không cần tốn võ mồm, nể mặt Hàn gia nhà ngươi coi như trung thành với trẫm, trẫm chỉ tước bỏ vị trí Quý Phi nhất đẳng của ngươi, giáng làm Hàn Phi để răn đe!”

“Bệ hạ, lẽ nào thần thiếp hầu hạ ngài nhiều năm, ngài không nhớ một chút tình cảm nào sao? Sao có thể vì một tiểu tiện nhân Tây Lương Mạt kia mà…” Hàn Quý Phi đối với Hoàng Đế không phải không có một chút tình cảm, dù sao sống chung nhiều năm như vậy, là con chó con mèo cũng có tình cảm, cho nên nàng càng không thể chấp nhận Tuyên Văn đế muốn lột bỏ vị trí Quý Phi của nàng vì Tây Lương Mạt!

Làm cho nàng sắp một bước lên trời thoáng chốc đã ở dưới Thục Phi và Hiền Phi!

“Thế nào? Còn không biết hối cải à?” Tuyên Văn Đế cười lạnh, ngoại trừ Lam Linh phu nhân, tất cả nữ nhân đối với hắn mà nói đều là đồ chơi mà thôi, chỉ xem ai hợp khẩu vị của hắn hơn.

Thấy Hàn Quý Phi như vậy hắn âm trầm liếc nàng ta một cái: “Ngươi đã không muốn bị lột bỏ vị trí Quý Phi thì cũng không phải không thể, nhưng từ hôm nay trở đi, chỉ cần Mạt Nhi tiến cung, ngươi phải thay nàng…”

Hắn vốn muốn để nàng ta hành lễ thần tử với Tây Lương Mạt, nhưng ánh mắt bỗng liếc thấy cái bô mạ vàng, hắn cười lạnh một tiếng: “Ngươi đổ bô cho Mạt Nhi một tháng đi!”

Lúc này không riêng gì Hàn Quý Phi hoàn toàn ngẩn ra, ngay cả Tây Lương Mạt cũng sửng sốt, suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng, khó khăn lắm mới nhịn được liền nhẹ giọng nói: “Như vậy không tốt…”

Tuy nàng rất muốn thấy Hàn Quý Phi đổ bô cho nàng, nhưng vẫn cần làm dáng chút.

Tuyên Văn Đế tức giận khoát tay: “Được rồi, trẫm đã quyết rồi!”

Dứt lời, hắn nâng Tây Lương Mạt dậy đi ra ngoài, vừa đi còn vừa nói: “Đập vào đầu có thể là chuyện lớn có thể là chuyện nhỏ, lát nữa nhất định phải gọi vài Thái Y qua xem.”

Tây Lương Mạt cảm giác được sau lưng bắn tới ánh mắt oán độc và tuyệt vọng, nàng quay đầu lại cười với Hàn Quý Phi, nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn như một con dao đâm thẳng vào lòng Hàn Quý Phi, nàng ta bỗng nhớ tới khi bị Bách Lý Thanh nhìn thẳng, chân mềm nhũn xuống, làm sao dám đối diện với Tây Lương Mạt nữa.

Nàng biết Tây Lương Mạt liếc mắt nhìn là có ý gì, nàng vô lực phản kháng, nay chính là thịt trên thớt gỗ của người ta.

Phương Quan lạnh lùng nhìn mọi chuyện, sau đó cúi đầu như có điều suy nghĩ.

— Ông đây là đường ranh giới Hàn Quý Phi phải đổ bô nước tiểu —

Trong tiểu viện thanh u, người đàn ông trung niên thân hình cao lớn đang múa bút trên giấy tuyên thành, đó là một bức tranh đại bàng sải cánh bay vọt khỏi vách núi, lực bút mạnh mẽ khiến người thanh niên đứng bên không khỏi có phần khen ngợi.

Giống như thấy được sự dao động dưới đáy mắt hắn, Lục Thừa Tướng vừa vẽ vừa nói: “Thái Tử điện hạ cảm thấy bức tranh này thế nào?”

“Đại bàng giương cánh, ngày vượt ngàn dặn, quát sát thiên hạ, bút lực của cữu cữu đương nhiên không tầm thường, ngài vốn tinh thông thi họa mà, không phải sao?” Thái Tử Tư Thừa Kiền trầm ngâm nói, bản vẽ của Lục Thừa Tướng ở trên thị trường hiện nay đã có giá trăm lượng vàng một bức, là đại họa sĩ tiếng tăm lừng lẫy.

Lục Thừa Tướng thản nhiên nói: “Thái Tử chớ quên, đại bàng muốn giương cánh cũng cần từ vách núi đen bay lên.”

Tư Thừa Kiền im lặng không nói gì, đáy mắt hiện lên một tia ưu phiền, chuyện của mẫu hậu đến giờ còn chưa có tin tức, hắn thật sự không có tâm tư thưởng thức hội họa.

Lúc Tướng gia liếc nhìn hắn, bỗng lạnh nhạt đổi một chủ đề khác: “Ngươi cảm thấy thế nào về chuyện Hàn Quý Phi vô tình làm Trinh Mẫn Quận Chúa bị thương, bị bệ hạ ép phải đổ bô cho Trinh Mẫn Quận Chúa?”

Tư Thừa Kiền nghe được cái tên này, trong lòng chú ý, khẽ gật đầu nói: “Danh tiếng của Trinh Mẫn ở trong cung hiện nay đã không ai dám vượt qua nữa.”

“Vậy ngươi cảm thấy Cửu Thiên Tuế có tâm tư thế nào đối với Trinh Mẫn Quận Chúa?” Lục Thừa Tướng lại hỏi.

Nghe được ba chữ Cửu Thiên Tuế, trong mắt Tư Thừa Kiền hiện lên sát ý lạnh lẽo, hắn lạnh giọng nói: “Hoạn quan kia căn bản chỉ muốn dâm ô nữ tử mới ép Trinh Mẫn gả cho hắn, có thể tốt với Trinh Mẫn ở chỗ nào được.”

“Thật không, ha ha.” Lục Thừa Tướng thản nhiên nói: “Ngươi không biết năm đó Cửu Thiên Tuế từng có một đoạn khúc mắc với Lam Linh phu nhân phải không?”

Lục Thừa Tướng cũng không hiểu tình hình cụ thể trong đó, nhưng lời đồn đại năm đó hắn nghe thấy cũng nhiều.

Tư Thừa Kiền sửng sốt, sau đó nghi hoặc nói: “Ngài nói Cửu Thiên Tuế cưỡng ép Trinh Mẫn chính vì di tình?”

Đôi mắt Lục Thừa Tướng thoáng qua một tia sáng lạnh: “Đúng vậy, bất kể về tình về lý, trước khi chết rất có thể Lam Linh phu nhân đã phó thác Trinh Mẫn cho Bách Lý Thanh.”

Đêm đó, khi Lam Linh chết, Bách Lý Thanh cũng ở đó.

Tư Thừa Kiền nghe khúc mắc giữa Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh chỉ thấy phiền muộn, hắn nhăn mày: “Cữu cữu, ngài nói chuyện này làm gì, dù thế nào Bách Lý Thanh cũng là một hoạn quan, có thể cho Trinh Mẫn hạnh phúc đến già hay sao?”

Hắn không hứng thú nghe những lời như Bách Lý Thanh sẽ đối tốt với Tây Lương Mạt gì đó.

Lục Tướng gia liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Đứa nhỏ này suy nghĩ sao không biết chuyển biến một chút. Muốn cứu mẫu thân ngươi, chúng ta nói không có tác dụng gì, nhưng Cửu Thiên Tuế nói thì có vẻ còn được.”

Tư Thừa Kiền không cho là đúng, cười khẩy một cái: “Chưa nói tới chuyện bản cung tuyệt đối không đi cầu xin tên hoạn quan kia, chỉ nói tới hoạn quan kia vốn chẳng có tình thầy trò gì với bản cung, sẽ có một ngày bản cung phải thiên đao vạn quả hắn!”

Lục Tướng gia nhìn Thái Tử gia, lắc đầu cười lạnh: “Cữu cữu làm sao có thể để ngươi đi cầu xin hắn, cữu cữu đang nói làm cho hắn không thể không cứu mẫu thân ngươi!”

Tư Thừa Kiền sửng sốt: “Chuyện đó…”

“Bệ hạ yêu thương Tây Lương Mạt chỉ căn cứ vào nàng ta là nữ nhi của Lam Linh phu nhân và bệ hạ, nhưng nếu Tây Lương Mạt là con gái của Tĩnh Quốc Công và Lam Linh phu nhân, không liên quan gì tới bệ ha, ngươi đoán xem bệ hạ sẽ có phản ứng gì với người đã lừa gạt mình lâu như thế?” Lục Thừa Tướng vuốt chòm râu ngắn trên cằm, mắt lóe lên ánh sáng âm lạnh.

“Nhưng chúng ta làm thế nào chứng minh Trinh Mẫn không phải con của Lam Linh phu nhân và bệ hạ, lấy máu nghiệm thân à? Hơn nữa chuyện này liên quan gì tới việc Bách Lý Thanh có ra tay cứu mẫu thân hay không?” Tư Thừa Kiền nghe nói sẽ phải ra tay với Tây Lương Mạt, không hiểu sao bản năng sinh ra một cảm xúc kỳ quái, hắn cũng nói không thành lời.

Lục Thừa Tướng chậm rãi cuộn bức tranh đại bàng lại: “Chứng minh thế nào cữu cữu tự nhiên có cách, khi bệ hạ có lòng nghi ngờ Trinh Mẫn Quận Chúa chính là lúc chúng ta buộc Cửu Thiên Tuế phải ra tay cứu mẫu thân ngươi. Nếu hắn bằng lòng cứu mẫu thân ngươi thì căn cứ chứng minh Trinh Mẫn Quận Chúa không phải con gái ruột của bệ hạ có lẽ không còn hiệu quả, nhưng nếu hắn không chịu, thì chứng cứ trong tay chúng ta sẽ chứng minh Tây Lương Mạt hoàn toàn không phải con gái của bệ hạ. Bị lừa gạt lâu như vậy, Hoàng Đế bệ hạ sao có thể tha nhẹ cho Tây Lương Mạt, hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn, còn Cửu Thiên Tuế nể mặt Lam Linh phu nhân cũng không thể nào không ra tay giúp đỡ mẫu thân ngươi.”

Tư Thừa Kiền nhìn Lục Thừa Tướng, không biết vì sao trong lòng luôn có vài lời khó nói ra miệng, làm cho hắn biết chủ ý này rất tốt, có hy vọng rất lớn, nhưng mà…

Hắn im lặng.

Lục Thừa Tướng nhìn hắn, thản nhiên nói: “Thừa Kiền, ngươi nhớ cho kỹ, ngươi là Thái Tử, đừng giống phụ thân ngươi, vì một nữ nhân mà mặc quốc mặc dân mặc chính mình, huống hồ, nếu ngươi muốn Trinh Mẫn Quận Chúa, đầu tiên phải đánh bại Cửu Thiên Tuế, đánh bại tất cả những người ngăn ngươi đi lên ngôi cửu ngũ chí tôn.”

Trong đôi mắt lạnh lùng của Tư Thừa Kiền hiện lên một tia dao động, sau đó hắn buông tầm mắt, chắp tay nói: “Vâng!”

Bóng đêm dày đặc, một đêm này mưa như trút nước.

Bên trong Tu Hành Điện cũng không còn sự yên tĩnh âm u như ngày xưa.

Liên công công đứng ngoài cửa lo lắng nhìn cửa lớn đóng chặt, Lục Tướng gia dẫn ai đó vào trong, Hoàng Đế bệ hạ đuổi hắn ra ngoài, tới nay đã một canh giờ!

Điều này làm cho hắn cảm thấy bất an, lại không thể nói rõ vì sao có cảm giác bất an kỳ lạ này.

Tiếng một chén trà vỡ tan bỗng vang lên làm Liên công công nhảy dựng, chỉ chốc lát sau, hắn thấy cửa lớn màu son cọt kẹt mở ra, Lục Tướng gia dẫn một nữ tử đội mũ trùm đầu đi ra.

“Ngài đây là…” Liên công công nhìn Lục Tướng gia, bắt chuyện lấy lòng, ý đồ muốn nhìn ra điểm gì đó.

Lục Thừa Tưởng chỉ nhìn hắn một cách kỳ lạ một lúc, cười lạnh nói: “Liên công công vất vả, vạn tuế ở bên trong chờ ngươi hầu hạ đấy.”

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Liên công công nhìn cô gái đội mũ trùm đầu kia, gió lớn bỗng thổi tung màn che trên mũ của nàng, lộ ra gương mặt có thể coi như tuyệt lệ.

Hắn không khỏi ngẩn ra, nàng kia rất quen mắt, hắn nhíu mày suy nghĩ rồi bỗng nhớ ra, nữ tử kia rất giống Hàn Quý Phi, hình như… hình như là Tứ tiểu thư, con gái Hàn Nhị phu nhân của phủ Tĩnh Quốc Công – Tây Lương Đan?

Vài ngày trước nghe nói nàng ta sẽ có đám hỏi với Đức tiểu Vương gia, một người hỏng thanh danh, một công tử bạch y bị biến thành khí phu, còn có tiền duyên, coi như xứng đôi rồi.

Nhưng sau đó Tư Lưu Phong dẫn người xâm nhập hoàng cung, gây ra hỏa hoạn trong cung cấm, ý đồ mưu phản, tuy chạy thoát khỏi tay Cửu Thiên Tuế nhưng đã bị truy nã toàn quốc nội.

Giờ vị Đan tiểu thư này tiến cung làm chi?

Liên công công có chút ngờ vực, lại nghĩ không ra nguyên do gì, chỉ nhìn hàng liễu ngả nghiêng trong Tu Hành Điện bỗng cảm thấy như mưa gió sắp ập tới.

Ngay khi Liên công công đang định đi vào hầu hạ Hoàng Đế bệ hạ, thuận tiện dò xét một chút thì nghe giọng nói âm trầm lạnh giá của Tuyên Văn Đế vang lên: “Đi, đi mời Cửu Thiên Tuế tới đây, trẫm có chuyện quan trọng thương lượng với hắn.”

Liên công công sửng sốt, đành lo sợ đáp lời rồi lui ra ngoài.

Khi nhận được tuyên triệu, Tây Lương Mạt còn đang nằm trên người Bách Lý Thanh ngủ say, mơ mơ màng màng cảm giác bên cạnh có tiếng sột soạt, nàng giữ tay áo hắn theo bản năng, mơ màng lẩm bẩm: “A Cửu, ngươi đi đâu thế?”

Bách Lý Thanh nhìn dáng vẻ kia trong lòng khó thể nào không thương tiếc, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng: “Không có gì, nha đầu ngoan, ngủ tiếp đi, lát nữa vi phu sẽ trở về.”

Tây Lương Mạt không hài lòng lầu bầu vài tiếng nữa, trở mình ngủ tiếp.

Bách Lý Thanh bật cười, xoay người đứng dậy thay quần áo tiến cung.

Trên đường đi, hắn nghe Liên công công kể lại không khỏi cười lạnh: “Lão thất phu kia lại có ý đồ gì, đúng là chán sống rồi, hừ.”

Lão thật sự cho rằng Bách Lý Thanh hắn ăn không ngồi rồi à!

Có điều ngay lúc này, ngay cả Bách Lý Thanh và Lục Tướng gia đều không ngờ sự tình sẽ phát triển theo một hướng hoàn toàn thoát khỏi dự đoán của bọn họ.

Bách Lý Thanh chầm chậm đi vào Tu Hành Điện, Hoàng Đế đang ngồi trên vị trí, ngẩn người nhìn bức trang luôn treo trên vách tường, trên đó là Lam Linh phu nhân khi còn là thiếu nữ xinh đẹp.

“Ngươi đến rồi?” Nghe tiếng bước chân Bách Lý Thanh, Hoàng Đế bỗng khàn khàn nói.

“Vâng, không biết bệ hạ tuyên vi thần suốt đêm vào cung vì đại sự gì?” Bách Lý Thanh lười biếng nói, đối với Hoàng Đế bệ hạ hắn chưa từng có lòng tôn kính.

Hoàng Đế bỗng quay sang nhìn về phía Bách Lý Thanh, đột ngột nói: “Mạt Nhi khỏe chứ?”

Trong lòng Bách Lý Thanh có chút quái dị nhưng vẫn thản nhiên nói: “Nhờ hồng phúc của bệ hạ, Mạt Nhi rất khỏe.”

Hoàng Đế nhìn hắn rất lâu, bỗng thốt ra một câu: “Trẫm… muốn cho Mạt Nhi tiến cung.”

Bách Lý Thanh nhíu mày: “Không phải Trinh Mẫn Quận Chúa thường xuyên tiến cung đấy sao?”

Hoàng Đế bỗng nở nụ cười, cười cực kỳ cổ quái: “Không, trẫm muốn Mạt Nhi trở thành phi tử của trẫm, ban phong hào Thần, vị trí ngang trung cung.”

Lời này vừa thốt ra, không khí đông cứng lại. Bách Lý Thanh gần như tưởng mình nghe nhầm lời Tuyên Văn Đế vừa nói.

Nhưng sau đó, Bách Lý Thanh sửng sốt, ánh mắt tối sầm xuống, hắn cười lạnh: “Lẽ nào bệ hạ điên rồi à, Mạt Nhi là nữ nhi của ngươi!”

Nụ cười quái dị trên mặt Hoàng Đế càng rõ ràng, hắn bỗng giơ tay nắm lấy bức tranh vẽ Lam Linh phu nhân, âm trầm nói: “Nàng thật sự là nữ nhi của trẫm à, hay là nữ nhi của Lam Linh và Tây Lương Tĩnh?”

Bách Lý Thanh nhìn Tuyên Văn Đế, nói từng chữ một: “Nàng đương nhiên là nữ nhi của bệ hạ và Lam Linh phu nhân, vi thần không biết bệ hạ bị kẻ nào mê hoặc mà lại nói ra những lời nghe rợn người này.”

Hoàng Đế nheo mắt lại, bỗng đứng lên cười ha hả như điên: “Các ngươi đều là kẻ lừa đảo, tất cả các ngươi đều lừa gạt ta, ngươi nghĩ ta không biết à, Mạt Nhi căn bản không phải nữ nhi của ta, ta biết rồi, biết cả rồi!”

Hắn điên cuồng siết chặt bức tranh kia, giống như đang nắm lấy Lam Linh phu nhân, đôi mắt đỏ ngầu, hắn gào lên: “Lam Linh, ngươi gạt ta, ngươi lừa ta thật khổ, ngươi khiến ta cho rằng giữa chúng ta vẫn còn hồi ức để nhớ lại, thì ra tất cả những gì ngươi làm, cho dù đến chết cũng chỉ vì tên khốn Tây Lương Tĩnh kia. Hắn có chỗ nào tốt, hắn làm sao có thể mạnh hơn ta, ta là thiên hạ chí tôn, những gì ta làm cho ngươi còn chưa đủ hay sao!”

Bách Lý Thanh nhìn Tuyên Văn Đế gần như lâm vào trạng thái điên cuồng, ngay cả tự xưng trẫm cũng không dùng, không khỏi nhăn mày lạnh lùng nói: “Bệ hạ, ngài còn chưa nói cho vi thần biết, ngài dựa vào cái gì cho rằng Mạt Nhi không phải con ngài, ngay cả Tùy Dương Đế cũng phải nói người sinh ta và người ta sinh là không thể, bệ hạ đang muốn làm chuyện trái với thiên luân hay sao!”

Hoàng Đế bỗng quay sang, nhìn Bách Lý Thanh chằm chằm, một lúc sau nở một nụ cười quái dị: “Thế nào, ái khanh, ngươi cũng không quên được Lam Linh à? Ta biết ngươi cũng không quên được nàng, không chỉ ngươi, tất cả chúng ta đều không quên được nàng, có phải không?”

Bách Lý Thanh lạnh lùng thốt: “Bệ hạ nghĩ nhiều rồi, vi thần sớm đã quên quá khứ, chỉ có bệ hạ vẫn còn ở trong quá khứ không chịu thoát ra.”

Hoàng Đế cười “hắc hắc”, giống như không nghe thấy lời Bách Lý Thanh nói, chỉ lầm lũi tự nhủ: “Cho dù không chiếm được Lam Linh, chiếm được nữ nhi của nàng cũng vậy!”

Bách Lý Thanh không biết vì sao Hoàng Đế bỗng nhiên điên cuồng đến thế, hắn lạnh nhạt nói: “Bệ hạ đã quên rồi à, Mạt Nhi là thê tử của vi thần, ngài muốn động nàng là không muốn dùng bạch linh phấn nữa phải không?”

Nghe tới bạch linh phấn, Hoàng Đế bỗng ngừng cười, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng sau đó hắn bước khỏi long ỷ, đi tới trước mặt Bách Lý Thanh, mắt bắn ra những tia sáng nhọn và sắc bén: “Phải không? Ái khanh đừng quên, đất trong thiên hạ này đều là vương thổ, người trong thiên hạ này đều là vương thần!”

Rồi ngón tay hắn ngả ngớn khều lọn tóc dài trước ngực Bách Lý Thanh, khẽ ngửi mùi hương lạnh trên đó, cười quỷ quyệt: “Ngay cả ngươi, Thanh Nhi của ta, ngươi cũng là của ta. Ngươi quên rồi à, đệ đệ đáng yêu của ta, ta vẫn còn nhớ ngươi ở trên giường hầu hạ vi huynh mất hồn đến nhường nào, không thua gì nữ tử đâu.”

P/s: Edit đến đoạn trên đột nhiên nghĩ, nếu Mạt Mạt là con gái của lão hoàng đế thật, A Cửu lại là em trai của lão hoàng đế, vậy 2 đứa chúng nó là chú cháu rồi. Đờ mờ. May mà không phải :v

Cái truyện này cũng kỳ tài, thể loại gì cũng có, nào là đại thúc, sư đồ luyến, tỷ đệ luyến, ngụy incest, thật incest, đam mỹ, bách hợp, trạch đấu, cung đấu, giang hồ đấu, xuyên không, trọng sinh, bla bla bla… Tôi còn kể thiếu cái gì không nhỉ =))