Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 52: Bụi bặm lắng xuống




Hàng lông mày dài của Bách Lý Thanh khẽ nhướng lên, nhìn Liên công công cười khẩy: “A, tiểu nha đầu kia cho ngươi cái gì tốt mà nói đỡ cho nàng như thế?”

Liên công công thấy trong đôi mắt âm mị của Bách Lý Thanh không có vẻ tức giận, liền cười nói: “Không dám, chỉ là, nếu phu nhân là nữ tử tầm thường thì có lẽ Thiên Tuế gia cũng chướng mắt.”

Bách Lý Thanh thoáng ngừng, khẽ hừ một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì bỗng nhìn về phía Tiểu Thắng Tử hỏi: “Phía lão già Tĩnh Quốc Công kia có tin tức gì không?”

Tiểu Thắng Tử lập tức tiến lên nhẹ giọng nói: “Phủ Quốc Công rất im lặng, nghe nói Quốc Công gia thấy lão phu nhân không khỏe đã dẫn người trong nhà lên Thu Sơn cầu phúc, nay chỉ còn Tam lão gia và vài người trông nhà.”

Tam lão gia kia là quan văn tầm thường, còn là thứ xuất, bình thường cũng nhát gan cẩn thận.

Bách Lý Thanh nghe vậy hơi nhếch khóe môi: “Cầu phúc? Lão già Tây Lương này ngược lại thức thời đấy.”

Chỉ sợ là không muốn liên lụy vào việc này cho nên mới lên núi cầu phúc ngay lúc chuẩn bị đưa tang tiên đế thế này, có điều…

Bách Lý Thanh nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ, lười biếng nói: “Hừ, cả đời này hắn chỉ biết lo chuyện của mình, có điều lần này e là không được rồi.”

Khi chủ tớ ba người nói chuyện bỗng thấy Lý Mật đang dẫn người vội vàng bước vào.

Lý Mật đầu đầy mồ hôi, chắp tay nói với Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia, Thái Tử muốn nói chuyện với ngài.”

Bách Lý Thanh nhặt một quả lựu đẹp mắt, vừa cong ngón tay chậm rãi bóc vừa nói: “Thằng nhóc đó muốn nói cái gì?”

Lý Mật lắc đầu: “Thái Tử không chịu nói với chúng ta, chỉ nói muốn gặp ngài!”

Bách Lý Thanh cười giễu cợt: “Thằng nhóc đó đúng là không biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo, cứ để hắn hóng gió trên thành nam, không cần để ý đến là được.”

Lý Mật sửng sốt, sau đó cung kính chắp tay nói: “Vâng!”

Kẻ không có lợi thế đàm phán mà dám ngông cuồng trước mặt Thiên Tuế gia, Thái Tử đang tự tìm mất mặt đấy à?

Bách Lý Thanh bỗng gọi lại Lý Mật đang định rời đi: “Đợi một lát!”

Lý Mật tập tức quay lại hỏi: “Thiên Tuế gia còn gì sai bảo?”

Bách Lý Thanh nhìn đám cung nhân Tu Hành Điện run rẩy kéo đống thi thể, dùng nước rửa máu trên mặt đất, hắn thản nhiên nói: “Cung biến lần này do Thái Tử điện hạ mưu nghịch, trong cung không có người phòng thủ, trong số chúng thần, vì bảo vệ di chiếu chính thống của bệ hạ mà chết vô số…”

Hắn thoáng dừng, nhấp một ngụm trà, bâng quơ nói nốt một câu: “Sau này, thăng một cấp, trợ cấp cho những triều thần trung tâm hộ chủ này.”

Giọng nói của Bách Lý Thanh cực kỳ dễ nghe, âm cuối hơi nâng lên, mang theo cảm giác vang vang uốn lượn, như âm cuối của thất huyền cầm, lại như một chút khói nhẹ xa xôi tan ra trong ánh mặt trời.

Chỉ là… Không riêng gì đám Lý Mật, ngay cả Tiểu Thắng Tử, Liên công công cũng phải chấn động.

Bách Lý Thanh có vẻ phát hiện sắc mặt kỳ dị của mọi người, thản nhiên đảo mắt liếc qua bọn họ một cái: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

“Mạt tướng tuân lệnh!” Sắc mặt Lý Mật trở nên âm hàn, trên người có sát khí lạnh thấu xương, tay ôm quyền, cung kính lui ra.

Chờ Lý Mật đằng đằng sát khí dẫn những Cẩm Y Vệ khác rời đi, Bách Lý Thanh mới nói: “Tiểu Liên Tử, sai người mang chút trà lạnh tới, thời tiết này quá nóng.”

Liên công công lập tức lĩnh mệnh đi ra, khi ra tới cửa điện, hắn nhìn một tia nắng chiều đỏ như máu phía chân trời, than khẽ.

Thiên Tuế gia, đang muốn mượn cớ đại khai sát giới.

Xem ra, lần cung biến này tuyệt đối không chỉ Đông Cung đại bại, mà là một cuộc tẩy trừ, rõ ràng là một cuộc tẩy trừ.

Nắng chiều đỏ tươi phủ một màu sắc diễm lệ lên cung thành khổng lồ, giống một yêu thú cực lớn ngồi giữa thiên địa huy hoàng, cửa cung chính là cái miệng thú rộng lớn của nó, chờ cắn nuốt vô số tính mạng.



Lăng Vũ Cung, thành nam.

“Điện hạ, điện hạ, ngài không thể quấy rầy tướng gia lúc này, tướng gia mất máu quá nhiều…!” Người hầu trung thành ngăn cản Thái Tử điện hạ hiện giờ đã lòng đầy lửa giận, lo sợ và nghi hoặc.

“Cút ngay!” Tư Thừa Kiền vung trường kiếm, trực tiếp dùng vỏ kiếm đập tới người hầu đang ngăn hắn đi gặp Lục Thừa Tướng, khiến người đó máu chảy đầy đầu kêu thảm một tiếng lăn sang một bên.

Sau đó, hắn không thèm nhìn, xông thẳng vào trong trắc điện nhỏ của Lăng Vũ Cung.

Lăng Vũ Cung này tuy gọi là cung nhưng thật ra là một tòa lầu tháp, bình thường các Hoàng Đế bệ hạ của Thiên Triều đột nhiên nổi hứng sẽ tới nơi này thị sát dân tình kinh thành, nơi này tầm nhìn tốt, đó cũng là lý do vì sao Lục Tướng gia và Tư Thừa Kiền chọn nơi này làm đường lui.

Tiếng động Tư Thừa Kiền xông tới rất lớn, Lục Thừa Tướng vốn trúng một tên trên đùi, máu chảy không ngừng, đang lúc khó chịu nhất, thấy hắn xông tới chỉ có thể ỉu xìu giương mắt nhìn hắn: “Điện hạ.”

Tư Thừa Kiền nôn nóng nhìn Lục Thừa Tướng: “Cữu cữu, không phải ngài nói sẽ có ba phiên vương dẫn người tới cần vương sao, nay đã một ngày một đêm, bóng người cũng không thấy một cái!”

Lại tiếp tục thế này, chỉ sợ sẽ là đường cùng!

Lục Thừa Tướng được thư đồng hầu hạ uống một bát canh sâm, có tinh thần hơn một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nói cũng trách bản tướng quá tin tưởng ba phiên vương đó, nếu nửa đường bọn họ bị người của Cửu Thiên Tuế chiêu an, chỉ sợ…”

Lúc trước hắn không gặp Tư Thừa Kiền cũng vì không hy vọng Tư Thừa Kiền chịu quá nhiều áp lực, nhưng nhìn sắc trời đã sắp sáng, bên ngoài đế đô lại không có bất cứ động tĩnh gì, nay bọn họ lui về cố thủ ở đây đã không còn đường lui nữa.

Tư Thừa Kiền đương nhiên biết Lục Thừa Tướng nói “chỉ sợ” cái gì, sắc mặt hắn thoáng chốc tái nhợt: “Cữu cữu, không phải ngài còn một vạn năm ngàn người ở Thu Sơn sao?”

Lục Thừa Tướng nhìn chân trời, một lát sau cười khổ: “Nghe nói Tĩnh Quốc Công dẫn gia quyến lên Thu Sơn.”

“Quốc Công gia xưa nay có thù có oán với gian tặc Bách Lý Thanh kia, đã là đối thủ thì sao lại giúp hắn đối phó chúng ta!” Tư Thừa Kiền kinh ngạc mở to mắt.

Lần này hành động, bọn họ dù có ý mượn sức Tĩnh Quốc Công, nhưng từ nửa tháng trước Tĩnh Quốc Công bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách, cáo ốm không ra, đối ngoại cũng để Thế Tử gia Tây Lương Tĩnh ra mặt. Tây Lương Tĩnh này không phải người dễ đối phó, hỏi cái gì cũng nói không biết, nếu hỏi nhiều hắn phiền cũng đóng cửa từ chối tiếp khách! Nhưng chuyện này cũng tỏ vẻ quả cân Tĩnh Quốc Công phủ hết sức quan trọng này không vì Trinh Mẫn Quận Chúa gả cho Bách Lý Thanh mà nghiêng về phía Bách Lý Thanh.

Một khi đã vậy, bọn họ không thể quá khắt khe.

Lục Thừa Tướng cười lạnh, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt: “Tĩnh Quốc Công chính là một tên nhu nhược, năm đó có thể vì lo thân mình mà vứt bỏ Lam Linh, nay đương nhiên cũng có thể vứt bỏ con gái của mình. Có điều, lần này, chỉ sợ Bách Lý Thanh có động tay chân gì đó ở Thu Sơn, nói không chừng đã khiến lão tặc Tây Lương Vô Ngôn kia không thể không ra tay, nếu không, người của chúng ta ở Thu Sơn không thể nào chưa tới!”

Lục Thừa Tướng nhìn chân trời, trong mắt có vẻ không cam lòng và oán hận, sau đó thần sắc của hắn trở nên đờ đẫn, bỗng quay đầu nhìn về phía Tư Thừa Kiền: “Người thành sự cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nếu lần này thua trên tay tiểu nhân ti bỉ Bách Lý Thanh kia, ta chỉ cầu được chết mà thôi. Thái Tử điện hạ có tính toán gì không?”

Tư Thừa Kiền cúi đầu nhìn bộ áo giáp loang lổ máu trên người, thanh kiếm loang lổ máu trên tay mà vẫn tỏa ra tia sáng lạnh, từ trên đó có thể nhìn rõ dáng vẻ của hắn, sắc mặt tái nhợt, mắt thâm quầng, đầu tóc rối bời, hắn nhìn mình trên thân kiếm cười khẽ một tiếng, nụ cười đỏ tươi kia mang theo một tia thê lương kỳ dị.

Đây là bảo kiếm thượng cổ Chiến Quốc mà phụ hoàng ban cho hắn sau lần đầu tiên hắn theo đại quân của Tĩnh Quốc Công xuất chinh chiến thắng trở về – Trầm Kim.

Hắn lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau thân kiếm, sâu kín nói: “Thanh Trầm Kim này theo ta đã không ít năm, từ một ngàn năm trước mới sinh ra, nó ở trên chiến trường đã nuốt không ít tính mạng kẻ địch, nay lấy mạng ta cũng coi như thêm một bút cho truyền kỳ của nó, từng liếm máu Thái Tử một nước.”

Vẻ mặt Tư Thừa Kiền bình tĩnh, sau khi biết có lẽ hôm nay sẽ đại bại, sự nôn nóng trong lòng hắn đã chìm xuống, nay Bách Lý Thanh vây khốn bọn họ trên tường thành này lại không hạ lệnh vây sát, tất có ý đồ, mà hắn là Thái Tử một nước, cũng là vua trời định của một nước.

Có thể giết, không thể nhục!

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dâng lên, xua tan bóng tối, nhưng ánh sáng vàng óng ấm áp đó lại đang tuyên bố sự thất bại của bọn họ.

Đã là một ngày mới, không có bất cứ tin tức gì của chín nghìn cường kỵ binh, đại quân phiên vương… càng không có bóng dáng.

Lục Thừa Tướng nhìn Tư Thừa Kiền, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, không biết đó là kích động hay bi thương, cuối cùng hắn thở dài một tiếng, cười khổ: “Thái Tử điện hạ, thần có thể chết, điện hạ thì phải sống!”

Tư Thừa Kiền ngẩng đầu nhìn Lục Thừa Tướng một cái, lạnh lùng nói: “Cữu cữu, ngài nên biết ta tuyệt đối không phải loại người lưu luyến nhân gian phồn hoa, bè lũ xu nịnh, còn sống cũng có ý nghĩa gì?”

Lục Thừa Tướng nhịn cơn đau trên đùi, chống người đứng lên, vươn tay tới nắm chặt Tư Thừa Kiền, cắn răng nói: “Thái Tử gia, ngài cũng biết chết dễ, sống mới khó. Năm đó Việt Vương Câu Tiễn nếm mật nằm gai, chịu hết khổ cực, không phải sau này cũng báo thù Ngô Vương gấp trăm lần hay sao? Nay Cửu Thiên Tuế kiêu căng ngạo mạn, khác gì Ngô Vương?”

Năm ngón tay của Lục Thừa Tướng gần như bấm vào trong thịt Tư Thừa Kiền.

Tư Thừa Kiền nhìn ánh mắt đỏ rực của Lục Thừa Tướng, gương mặt Lục Thừa Tướng có vẻ già đi trong thoáng chốc, dáng vẻ thê lương bi ai gần như dữ tợn này cực kỳ rúng động.

“Cữu cữu…!”

Hắn đang định nói gì, bỗng nghe bên ngoài có tiếng sung sướng hô lên: “Đến rồi, đại quân phiên vương đến rồi!”

Tư Thừa Kiền và Lục Thừa Tướng đồng thanh vui vẻ nói: “Cái gì!”

Sau đó Tư Thừa Kiền lập tức đứng dậy, sai người nâng Lục Thừa Tướng đến đầu tường, hắn thì không kiềm chế được xông ra ngoài trước, đứng trên đầu tường thành nam nhìn phương xa, quả nhiên cách đó không xa bụi mù cuồn cuộn, có một số đông người ngựa đang phi về phía tường thành, lá cờ màu lam xám tung bay trên bầy trời, mấy chữ Tấn Bắc, Tấn Ninh, Đông Dương vô cùng rõ ràng dưới ánh mặt trời, giống như mang theo vô số hy vọng của Tư Thừa Kiền và Lục Thừa Tướng.

Tư Thừa Kiền không nhịn được nở nụ cười, hưng phấn vỗ tường thành: “Quả nhiên, trời không tuyệt đường người, trời xanh cuối cùng vẫn bảo vệ chính thống hoàng thất, tuyệt đối không để yêu nhân Bách Lý Thanh kia muốn làm gì thì làm!”

Lục Thừa Tướng cũng được đỡ ra, mắt thấy một đám người ngựa trong nháy mắt sẽ sát khí tận trời dồn tới tường cung, hắn kích động vui mừng nở nụ cười: “Quả là thế!”

Người của Đông Cung đều vui mừng quá đỗi, vốn tưởng rằng phải chết trận nơi đây hoặc suy nghĩ phải đầu hàng thế nào, lúc này trong mắt bọn họ chỉ có vui mừng như điên.

“Được cứu rồi!”

“Thái Tử gia, chúng ta được cứu rồi!”

“Lát nữa dẫn người giết vào cung đi, lấy đầu yêu nhân Cửu Thiên Tuế kia tế bái huynh đệ chúng ta!”

Trên tường thành cả tòa Lăng Vũ Cung sôi trào lên, hân hoan nhảy nhót.

Chỉ là, niềm vui sướng hân hoan này lại bị người ta chặt ngang xương.

“Ha, nhìn đám ngu ngốc kia kìa, còn làm xuân thu đại mộng cơ đấy, Thiên Tuế gia, ngài xem lát nữa chúng nô tài cắt cái miệng không biết nói tiếng người của bọn chúng xuống làm thức ăn cho chó giữ cửa Tư Lễ Giám chúng ta được không?”

Tiếng nói sắc nhọn không ra nam không ra nữ vang lên trên đầu mọi người Đông Cung, tràn đầy lạnh lẽo và khinh miệt.

Người Đông Cung giật mình, đồng loạt quay đầu, mới phát hiện trên nóc nhà lưu ly của Lăng Vũ Điện có rất nhiều người đang đứng, bắt mắt nhất chính là bóng người mặc quan phục màu trắng thêu bát long đoạt châu hải thủy giang nhai tượng trưng cho quyền lực gần như tuyệt đối của Thiên Triều, thắt lưng là ấm ngọc khảm vàng ròng, con rồng vàng trên bàn long ô sa quan trên đầu hắn lóe lên ánh sáng hoa lệ lại lạnh như băng dưới mặt trời, giống như con người của hắn, lạnh lẽo hoa mỹ, mang theo hơi thở băng giá làm trái tim người ta run rẩy.

Người kia đứng ở đó, mang đến cảm giác mây đen cuồn cuộn che trời, cho dù trời quang lanh lảnh vẫn khiến người ta cảm thấy hơi lạnh thấm vào xương.

Đây là lần đầu tiên đám lính Đông Cung nhìn thấy Cửu Thiên Tuế khiến trẻ con nghe tiếng phải nín khóc trong truyền thuyết ở khoảng cách gần đến thế, dưới ánh mặt trời làn da trắng nõn của hắn thậm chí có vẻ trong suốt, nổi bật lên đôi môi tinh xảo diễm lệ dị thường, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, vô cùng tà vọng, giống như yêu thần bao trùm lên đầu mọi người.

Bách Lý Thanh đứng phía trên Lăng Vũ Điện, phía sau là mấy đại thái giám áo đỏ của Tư Lễ Giám, người người mặt phấn môi hồng, nhìn có vẻ âm u cực kỳ, Bách Lý Thanh từ trên cao liếc xuống đám người Đông Cung, cuối cùng, ánh mắt hắn lướt qua Lục Thừa Tướng rơi vào trên người Tư Thừa Kiền, hắn cười khẽ: “Thái Tử gia, thế nào? Hôm nay trưởng thành rồi nên muốn khi sư diệt tổ à?”

Tư Thừa Kiền thấy mình có viện quân, nào có chuyện sợ hãi Bách Lý Thanh, hắn cười lạnh một tiếng, rút trường kiếm ra chỉ về phía Bách Lý Thanh: “Gian tặc, ngươi chớ có cuồng vọng, hôm nay các vương thúc đã tới cần vương, thời gian để ngươi lấy thúng úp voi không được bao nhiêu nữa đâu, nếu ngươi là người thông minh thì tự sát đi, bằng không bản Thái Tử nhất định sẽ báo mối thù giết phụ hoàng!”

Bách Lý Thanh không nhịn được cúi đầu nở nụ cười giống như đang nhìn một đứa bé vô cớ giận dỗi, sau đó hắn nhìn về phía Lục Thừa Tướng, nhướng mày nói: “Lục Tử Minh, thế nào? Xưa nay tự xưng gia quốc, thiên hạ đều ở trong lòng ngươi, nay cũng biết xúi giục quân đội nên đi biên quan kháng địch quay lại phản quốc tác loạn rồi à?”

Lục Thừa Tướng nhìn hắn, trong mắt đầy hung quang dữ tợn, hoặc có thể nói là phẫn hận bi thương: “Hừ, Bách Lý Thanh, tên gian tặc nhà ngươi, năm đó tiên đế giữ lại ngươi và đệ đệ của ngươi vốn là một tai họa, nay ngày lành của ngươi đã đến cùng rồi. Trừ ngoại tắc trước an nội, nếu tên nội tặc như ngươi chưa chết sao có thể định quốc!”

Bách Lý Thanh nhướng mày, cười cười nói: “Thật không? Ngươi xác định ba phiên vương là viện quân cần vương của ngươi à?”

Lục Thừa Tướng nhìn dáng vẻ Bách Lý Thanh, tim bỗng đập hẫng một nhịp, sau đó vô thức nhìn về phía ba mươi vạn đại quân vội vàng tiếp viện, vừa nhìn bỗng cảm thấy có gì đó khác thường, tướng quân đầu lĩnh kia có chút quen mắt, mà loại quen mắt này lại khiến hắn có một dự cảm không tốt.

Tư Thừa Kiền cũng quay đầu nhìn người đang dẫn viện quân, hắn nheo mắt lại muốn nhìn rõ tướng quân đầu lĩnh tư thế oai hùng hiên ngang kia, tướng quân kia nhìn có vẻ rất trẻ, dáng người thon gầy, thế nhưng khí thế trên người lại rất mạnh.

Thân hình kia, có phải hắn từng nhìn thấy ở đâu không?

Trong một giây Tư Thừa Kiền phát hiện dáng người kia rất quen. Trong chính giây phút đó, tướng quân thiếu niên uy phong lẫm lẫm bỗng ngẩng đầu, mỉm cười với người ở trên tường cung.

Hắn môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn trong trẻo, dung sắc xinh đẹp tuyệt trần, nụ cười này trong mắt vài người là cực kỳ mỹ lệ, thế nhưng trong mắt một số người khác lại kinh khủng dị thường.

“Là… Là nàng?” Lục Tướng gia dẫn đầu hô ra tiếng, mở to hai mắt không dám tin.

Tư Thừa Kiền lập tức nhận ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đó, chỉ là, từ sự vui mừng kỳ quái không thể kiềm chế ban đầu qua đi lại có một cảm giác giá lạnh khó có thể khống chế từ lòng bàn chân lan dần lên trên, đông lạnh huyết quản của hắn, tràn vào trong tim.

Cảm giác thống khổ kỳ dị này khiến Tư Thừa Kiền chỉ có thể nhìn gương mặt mỹ lệ kia chằm chằm, trong mắt là cảm giác tĩnh lặng như tro tàn.

Là hận, là đau, là… loại cảm giác ở trong giá lạnh vô cùng vô tận này khiến hắn hoàn toàn không biết cảm xúc trong lòng mình là thế nào.

Lục Thừa Tướng tuyệt vọng chống lên tường cung cười ha hả, hắn nhìn bầu trời chằm chằm, giống như trên đó có cái gì, tiếng cười thê lương: “Tiện nhân… Lam Linh… Tiện nhân nhà ngươi, ngươi tai họa bệ hạ còn chưa đủ, nay còn sinh ra một yêu nữ tai họa Thái Tử điện hạ, tai họa sinh linh Thiên Triều nữa sao?”

“Mệnh— Tất cả đều là số mệnh —!”

Lục Thừa Tướng quay đầu trừng mắt nhìn Bách Lý Thanh, gió lạnh thổi tung mái tóc hắn, trong một đêm, mái tóc vốn đen nhánh của hắn đã trắng xóa, dáng vẻ tiều tụy già nua.

Đôi mắt Lục Thừa Tướng đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bách Lý Thanh, tên yêu nhân, Lục Tử Minh ta kiếp này vì ngươi mà bị vây khốn, cửa nát nhà tan, không còn chủ tử, thế nhưng ngươi nhớ cho kỹ, phong thủy luân chuyển, thiên lý sáng tỏ, cuối cùng sẽ có một ngày, sẽ có người tru diệt gian tặc như ngươi, trả lại càn khôn lanh lảnh cho Thiên Triều ta!”

Dứt lời, mười ngón tay hắn như kẹp sắt bắt lấy bả vai Tư Thừa Kiền, ánh mắt đỏ tươi mang theo vẻ điên cuồng: “Điện hạ, điện hạ, ngài nhất định phải nhớ kỹ lời cữu cữu nói, ngươi là người thừa kế hoàn mỹ nhất của triều ta, ngươi là Hoàng Thái Tử tôn quý nhất Thiên Triều, đây là sự thật bất cứ kẻ nào cũng không thể thay đổi, sứ mệnh cuối cùng của ngươi chính là leo lên lên ngôi vị Hoàng Đế!”

Tư Thừa Kiền nhìn về phía Lục Thừa Tướng, ánh mắt hoàn toàn lạnh ngắt: “Cữu cữu…”

Lục Thừa Tướng bỗng nhắm mắt lại, nở nụ cười thê lương cổ quái: “Đủ rồi, đủ rồi, nguyên soái đã đi từ lâu rồi, Lam Linh cũng đi, bệ hạ cũng đi, nên đến lượt ta… nên đến lượt ta…”

Dứt lời, hắn bỗng thả người nhảy xuống, trực tiếp lộn một vòng rơi ra khỏi tường cung phía nam, không có một chút do dự.

Tư Thừa Kiền vô thức vươn tay ra bắt lại không nắm được bất cứ thứ gì, hắn mờ mịt mở to mắt nhìn về phía bóng người rơi xuống phía dưới, sau đó máu bắn lên khắp nơi!

— Ông đây là đường ranh giới —

Trăng đỏ như máu.

Ánh trăng màu đỏ, dấu hiệu của binh hung, xâm chiếm.

Trên Chiếu Nguyệt Tháp được xưng là đỉnh của hoàng thành, có tiếng chuông gió bằng vàng leng keng phiêu đãng giống như chuông gọi hồn.

Tây Lương mạt ngẩng đầu nhìn vầng trăng đỏ yêu dị trên bầu trời, hơi nheo mắt lại.

Gió đêm thổi tung mái tóc mềm mại rủ xuống sau lưng nàng, tóc dài vừa gội chưa lâu còn mang theo hơi ẩm.

Một bàn tay thon dài tái nhợt nắm lấy đuôi tóc, giơ lên chóp mũi mình khẽ ngửi một hơi: “Sao lại có hứng thú ra ngắm trăng thế này?”

Tây Lương Mạt thả lỏng cơ thể, tự nhiên tựa vào người phía sau, trên người Bách Lý Thanh vẫn mang mùi hương pha trộn của mạn đà la và hương bạc hà đầy mê hoặc, không có chút mùi tanh nào của máu.

“Không có gì, chỉ bỗng nhiên cảm thấy rất muốn thử cảm giác đứng trên đỉnh quyền lực quan sát chúng sinh.” Tây Lương Mạt nhìn bóng đêm hun hút dưới chân, nhàn nhạt nói.

Cả kinh đô đang thực thi chính sách giới nghiêm nghiêm khắc, chỉ cần là người đi lại ban đêm, bất luận xanh đỏ trắng đen, cứ bắt vào hết, nếu chống cự giết không luận tội.

Vì vậy lúc này, cả kinh thành ánh đèn thưa thớt, có cảm giác bấp bênh.

Bách Lý Thanh cười khẽ, vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, cúi đầu ngửi bên tai nàng: “Nha đầu, ngươi có thích không? Thích cảm giác này? Ngươi còn nhớ những lời ngươi quỳ trước mặt ta nói ra, trong lần đầu tiên tới phủ Thiên Tuế?”

Tây Lương Mạt hơi nhướng mày, khẽ thở dài một tiếng, lặp lại những lời nàng từng nói ba năm trước khi lần đầu tiên lén cầu kiến hắn: “Mong không còn ai có thể ức hiếp ta, nhục nhã ta, chèn ép ta; muốn khiến những kẻ ức hiếp ta, nhục nhã ta, chèn ép ta phải tè ra quần, không còn hy vọng sống, không hơn —”

Bách Lý Thanh cười cười nói: “Hôm nay, ngươi đã làm được.”

Tây Lương Mạt im lặng, đúng vậy, nàng đã làm được. Hàn thị và hai cô con gái của bà ta kết cục thê thảm, thậm chí xương cốt không còn; Tĩnh Quốc Công không thể không cúi đầu hợp tác với nữ nhi thủ đoạn độc ác là nàng; Tây Lương thế gia hoàn toàn hủy diệt; Hoàng Hậu gần như bị phế; Lục Thừa Tướng nhảy lầu… Gần như tất cả những kẻ ức hiếp nàng, nhục nhã nàng đều không có kết cục tốt.

“Thế nào? Ngươi không hài lòng à? Bởi vì quá nhiều máu tanh nên ngươi không hài lòng?” Bách Lý Thanh mẫn cảm nhướng mày, quay nàng lại nhìn về phía mình, muốn biết tâm tình ẩn dấu trong lòng nàng.

Tây Lương Mạt nhìn hắn, hơi nở nụ cười nhạt: “Vì sao không hài lòng? Chỉ đột nhiên cảm thấy không còn kẻ nào đè trên đầu, hô hấp thuận lợi lại sinh ra cảm giác lo được lo mất. Đây có lẽ là vì sao người trong thiên hạ đều muốn làm Hoàng Đế, mà Hoàng Đế cũng là người hay nghi ngờ nhất thiên hạ.”

“Thật không?” Đôi mắt âm mị của Bách Lý Thanh nhìn thật sâu vào mắt nàng, dường như xác định thật giả, sau đó mới cười nhạo: “Cô nàng mê quyền lực nhà ngươi, thế nào, giờ lại muốn làm nữ hoàng rồi à?”

Tây Lương Mạt nghiêng mặt, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Bách Lý Thanh: “Nếu ta muốn làm nữ hoàng, ngươi có muốn làm hoàng phu của trẫm không?”

Bách Lý Thanh sửng sốt, không ngờ nàng dám không kiêng dè gì nói ra lời nói kinh hãi thế tục như thế.

Sau đó, hắn nhìn vẻ mặt dường như nghiêm túc của nàng, thu lại vẻ cười đùa, chỉ nhìn nàng, không nhanh không chậm gật đầu: “Có thể, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh kia, nói không chừng ta sẽ suy nghĩ.”

Tây Lương Mạt không biết nhớ tới cái gì, bỗng ghé sát vào hắn: “Vừa rồi ngươi hỏi ta có phải không hài lòng không, có phải mẫu thân kia của ta từng hỏi ngươi như vậy, hay là đã từng nói với ngươi những lời tương tự?”

Nếu không sao hắn lại hỏi vấn đề có thể coi như hết sức cổ quái với tính cách của nàng như thế.

Bách Lý Thanh ho khan một tiếng, hàm hồ nói: “Chuyện này… đấy là trước kia ta nghe mẫu thân và phụ thân ngươi nói chuyện phiếm khi còn ở sa mạc.”

“À, vị mẫu thân kia của ta lại nói cái gì hiên ngang lẫm liệt, trách trời thương dân à?” Tây Lương Mạt không nhịn được nhăn mày.

Bách Lý Thanh nhìn biểu cảm ghét bỏ của nàng, không nén được tiếng cười khẽ: “Mẫu thân ngươi nói không thích thấy cảnh giết chóc máu chảy thành sông, cho dù nàng ta chiếm được thắng lợi vẫn sẽ cảm thấy trong lòng tràn đầy bi thương, rất muốn khóc.”

Tây Lương Mạt không nhịn được cười khẩy khinh bỉ: “Hừ, tiện nhân đúng là hay già mồm cãi láo!”

Tuy nàng thờ phụng “đạo diệc hữu đạo*”, mỗi một binh sĩ phải tôn trọng sinh mệnh, thế nhưng nàng không có một chút cảm tình nào với kiểu không ốm mà rên, chỉ biểu hiện hành vi não tàn của Lam Linh.

*Đạo diệc hữu đạo: kẻ trộm cũng có cái đạo của kẻ trộm.

Hay là ngươi muốn giả mù sa mưa, vừa quyết đấu sinh tử với kẻ địch trên chiến trường vừa cảm thán biểu đạt sự thương hại thắm thiết của mình?

Chiến sĩ có chức trách của chiến sĩ, thầy tu có chức trách của thầy tu.

Lam Linh chính là loại người muốn làm “người lương thiện”, lại nuối tiếc tư dục của mình, vì vậy mới làm phiền cốt nhục của mình nửa đời khổ sở, liên lụy vô số những người đi theo bà ta nhận hết dằn vặt.

Tây Lương Mạt bỗng nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, bên Hoàng Hậu ngươi xử lý thế nào, phía sau bà ta dù sao vẫn còn không ít thế lực.”

Bách Lý Thanh ôm nàng ngồi xuống đùi mình, chậm rãi nói: “Hoàng Hậu nương nương đã tự nguyện chọn một nơi gửi gắm tốt – tuẫn táng.”

Tây Lương Mạt sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm: “Cái gì cơ?”

Bách Lý Thanh vươn ngón tay thon dài giúp Tây Lương Mạt vén lọn tóc ra sau tai, lần thứ hai lạnh nhạt nói: “Hoàng Hậu nương nương đã tự nguyện chọn tuẫn táng.”

Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái: “Ngươi có gian lận gì ở đây không đấy?”

Bách Lý Thanh nhàn nhạt nói: “Ta chỉ nói cho bà ta, con trai bà ta còn ngồi trong đại lao, mà thi thể của tiên đế sẽ rất nhanh được hạ táng, không còn tồn tại nữa.”

Hàn Quý Phi nương nương nhìn thế nào cũng không giống người sẽ bằng lòng đi theo tiên đế, ngược lại Hoàng Hậu mới là người một lòng say mê Hoàng Đế, không để hắn tốn bao nhiêu công sức, sau khi khóc ngất ba ngày ba đêm đã đưa ra nguyện vọng muốn cùng Hoàng Đế bệ hạ hạ táng.

“Ngươi đồng ý rồi? Sao ngươi lại đồng ý? Hoàng Hậu một nước muốn tuẫn táng?”

Bách Lý Thanh chậm rãi nói: “Bởi vì người không đồng ý trên cơ bản đều đã ngậm miệng, huống hồ đây chỉ là một phế hậu, cũng sẽ không ai vô vị xen vào.”

“Còn Hàn Quý Phi?”

“Xuất gia cạo đầu làm ni cô, đến Hành Sơn cầu phúc cho tiên đế.”

“…”

Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Thanh, không nhịn được âm thầm thở dài, quả nhiên là lão yêu nghìn năm lòng dạ hẹp hòi đến cực điểm, xử lý người khác thật sự thẳng thắn lưu loát, ân oán rõ ràng.

Bách Lý Thanh nhìn thoáng qua một đoạn cổ trắng ngần lộ ra của Tây Lương Mạt, đáy mắt có dòng nước chảy qua, bỗng đổi chủ đề: “Ngươi mặc nam trang còn mê người hơn cả mặc nữ trang.”

Tây Lương Mạt cúi đầu nhìn nam trang màu trắng trên người mình, thời buổi đặc biệt, vì hành động cho tiện, từ khi dẫn quỷ quân ra khỏi kinh thành tới Thiên Dương Quan phục kích chín nghìn cường kỵ binh phiên vương, nàng vẫn mặc nam trang hiên ngang.

“Ngươi đang khen ta hay đang chê ta vậy?” Tây Lương Mạt đẩy người phía sau, cảm thấy hơi thở của hắn phà lên cần cổ nhạy cảm của mình, ngứa râm ran.

Bách Lý Thanh đang định nhào tới cắn một miếng lên cần cổ trắng như tuyết kia, bỗng nghe giọng nói yếu ớt của Tiểu Thắng Tử vang lên phía sau hai người: “Thiên Tuế gia, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mặc đồ tang cầu kiến ngài.”