Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 57: Huyết nhiễm




Phương Quan lắc lắc cây quạt trong tay mình như có điều suy nghĩ.

Bất kể đối phương là ai, có mục đích gì, hắn đều vui vẻ nhìn thấy chuyện này thành công.

Hắn vốn tự mình đi theo, nhưng đi vài bước, không biết nghĩ tới cái gì lại dừng lại, bỗng huýt sáo một tiếng, một cung nữ mặc váy màu hồng phấn lặng lẽ xuất hiện phía sau hắn.

“Phương gia có gì sai bảo?”

Phương Quan thản nhiên nói: “Ta nhớ ngươi là người của Thượng Cung Cục phải không, đi theo đám Liễu tư chế, xem bọn họ định làm gì.”

Cung nữ kia cung kính gật đầu: “Vâng.”

Nàng ta lập tức đi theo.

Khóe môi Phương Quan nhếch lên một nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa, hắn thật sự rất mong đợi.

Trong cung này đã yên bình quá lâu rồi!

Lại nói tới bên này Liễu tư chế dẫn Vân Hương đưa đồ tới Từ Ninh Cung, mắt thấy rẽ một cái là sẽ tới cửa Từ Ninh Cung, Liễu tư chế bỗng dừng bước, nhìn về phía Vân Hương nãy giờ hỏi đáp không liền mạch, nhíu mày hỏi: “Vân Hương, vì sao từ lúc ngươi nhận được đồ tỷ tỷ ở ngoài cung gửi cho là mất hồn mất vía thế?”

Sắc mặt Vân Hương càng ngày càng xanh mét, nàng ta cẩn thận che giếu cánh tay đầy vết đỏ của mình, gục đầu xuống nói: “Ta không sao, đa tạ tư chế quan tâm, chỉ vì nghe nói tỷ tỷ vừa mới qua đời cho nên trong lòng khổ sở, không biết có ai nhặt xác cho nàng không, không biết khi nào có thể đi tế bái.”

Liễu tư chế nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng ta, yên lặng một lúc rồi than khẽ: “Nha đầu, ngươi nén bi thương đi, nếu chúng ta đã vào cung làm cung nữ thì phải hiểu rằng, trước khi ngươi đủ hai mươi lăm tuổi để xuất cung, tất cả những chuyện ngoài cung đều không liên quan đến chúng ta, lát nữa khi đi thử quần áo cho bệ hạ và Kim Thái Hậu, nếu ngươi mắc lỗi sẽ không phải chuyện của mình ngươi đâu.”

Trong mắt Vân Hương hiện lên tia sáng lạnh như băng: “Vâng, Vân Hương sẽ cẩn thận, đa tạ tư chế đại nhân nhắc nhở.”

Nhìn thiếu nữ im lặng trước mặt dường như đã lấy lại sự cẩn thận thường ngày, Liễu tư chế mới yên tâm một chút, dẫn Vân Hương đi về phía Từ Ninh Cung.

Tiểu thái giám canh giữ cửa cung thấy nàng lại đây, bước lên trước cười nói: “Liễu tư chế đại nhân, ngài đã tới.”

Liễu tư chế cũng mỉm cười nói: “Tiểu công công, Thái Hậu nương nương có ở trong cung không? Chúng ta đưa quần áo của nương nương tới.”

Tiểu thái giám kia cười tủm tỉm nói: “Bệ hạ vừa mới thức dậy, Thái Hậu nương nương đang ở bên, ngài cứ vào đi, lát nữa bảo Xuân Vũ tỷ tỷ trước cửa điện thông báo cho ngài là được.”

Hắn thoáng dừng, ghé tới gần nói nhỏ: “Ngài cẩn thận một chút, Thiên Tuế gia và Thiên Tuế Vương Phi đang ở trong điện, đang nói chuyện với Thái Hậu nương nương đấy.”

Liễu tư chế kia lập tức gật đầu hiểu ý, tiện tay nhét hà bao nhỏ đựng bạc vụn cho tiểu công công, cười nói: “Đa tạ, ta đã hiểu.”

Khi nghe tới Bách Lý Thanh cũng ở trong cung, Vân Hương có một chút bất an khác thường.

Tiểu công công cũng nhận không khách khí, cười tủm tỉm dẫn bọn họ vào.

Trong Từ Ninh Cung, Kim Thái Hậu mặc hoa y ngồi trên sập mềm, bảo Đại cung nữ của mình ôm Thuận Đế còn chưa đầy hai tuổi ngồi bên cửa sổ, vừa phơi nắng vừa sai nhũ mẫu đút đồ ăn cho hắn.

Nàng ta nhìn Thuận Đế ngoan ngoãn ăn, cười vừa lòng, sau đó nhìn về phía Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt ngồi một bên, trên gương mặt mềm mại xinh đẹp có một chút ưu sầu: “Nghe nói gần đây dịch ngựa truyền nhiễm rất nhanh, không biết Thiên Tuế gia đã có đối sách gì chưa? Nếu lây bệnh vào kinh thành thì làm sao bây giờ?”

Đại cung nữ đấm chân cho Kim Thái Hậu cũng rất sợ hãi nói: “Đúng vậy, nghe nói người nhiễm dịch ngựa lục phủ ngũ tạng sẽ thối rữa, không ngừng hộc máu, cuối cùng thất khiếu đổ máu, nôn hết tim phổi mà chết ạ.”

Kim Thái Hậu nghe vậy trên mặt lại thêm chút lo sợ bất an, dùng tay áo che miệng, nhìn về phía Bách Lý Thanh: “Đáng sợ vậy sao, Thiên Tuế gia, nay Hoàng Đế còn nhỏ, nếu thật sự bị lây bệnh dịch, chỉ sợ…”

Kim Thái Hậu nhìn Bách Lý Thanh vẫn có vẻ lạnh nhạt, tay còn cầm tấu chương giống như hoàn toàn không nghe mình nói chuyện, không khỏi xấu hổ ngậm miệng, nhìn về phía Tây Lương Mạt bên cạnh xin giúp đỡ.

Tây Lương Mạt mỉm cười: “Thái Hậu nương nương có ý tưởng gì không ngại nói ra.”

Vị Kim Thái Hậu này xưa nay là người thông minh, rất biết mình lên làm Thái Hậu là nhờ cái gì, con trai ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế là dựa vào cái gì, luôn ra vẻ rất khiêm tốn nghe lời trước mặt Bách Lý Thanh, nhiều ngày nay nàng ta lại mang thái độ khác thường, hai ba lần sai người mời bọn họ tới Từ Ninh Cung, chỉ nói gần đây mới chế được một loại trà thảo dược, rất tốt để cường kiện thân thể, mời bọn họ tới nếm thử.

Chỉ là, Bách Lý Thanh hoàn toàn mặc kệ con rối này, huống hồ gần đây đang lúc rối loạn, hắn và nàng đều rất bận, hôm nay mới có thời gian tới đây, xem rốt cuộc vị Kim Thái Hậu này muốn làm gì.

Trong mắt Kim Thái Hậu hiện lên một tia sáng, sau đó lập tức nói: “Ai gia nghĩ, hiện giờ hạ cung Giang Nam còn chưa có tin tức về bệnh dịch, nếu có thể tới hạ cung Giang Nam…”

Bách Lý Thanh còn không thèm nâng tầm mắt đã lạnh lùng ngắt lời: “Thuận tiện đưa cả bệnh dịch tới Giang Nam luôn, làm cho các tướng sĩ ở biên cảnh Tây Nam lòng quân đại loạn, hoặc trực tiếp nhiễm bệnh mà chết, để cho người Tây Địch không còn gì cản trở. Nếu bản tọa không biết tổ tiên mười sáu đời nhà Kim Thái Hậu đều là người Thiên Triều, bản tọa còn hoài nghi ngài có phải thám tử Tây Địch hay không.”

Kim Thái Hậu cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng sau khi chạm vào đôi mắt âm mị kỳ lạ của Bách Lý Thanh lập tức cười gượng nói: “Ngài nói đùa sao, ai gia làm sao có thể là thám tử Tây Địch được.”

“Nếu không thì Thái Hậu nương nương có ý kiến với sách lược phong tỏa phía nam Trường Giang và kênh đào mà bản tọa ra lệnh thực thi, cho nên mới cố tình đề xuất như thế để làm khó dễ?” Bách Lý Thanh liếc nàng ta, lạnh lùng nói.

Hắn không chút khách khí, thậm chí có thể nói là nói năng lạnh giá đến mức làm cho Kim Thái Hậu hoảng sợ.

Làm khó dễ?

Sắc mặt Kim Thái Hậu trắng bệch, như thế làm sao có thể được coi là làm khó dễ?

Nàng ta có một vạn lá gan cũng không dám làm khó dễ Bách Lý Thanh trong khi đang cần dựa vào hắn!

Nàng ta lập tức xua tay: “Đương nhiên không phải, ngài trăm ngàn lần đừng hiểu lầm!”

Tây Lương Mạt nhìn Kim Thái Hậu trong lòng buồn cười, mở lời giải vây: “Thiên Tuế gia chỉ nói đùa thôi, Thái Hậu nương nương đừng để trong lòng.”

Lão yêu ngàn năm này có lẽ bực mình vì Kim Thái Hậu nhất định muốn gặp bọn họ trong lúc đang bận tối mày tối mặt, cho nên mới cố ý gây chuyện điêu ngoa như thế.

Thấy Tây Lương Mạt nể mặt Kim Thái Hậu Bách Lý Thanh mới miễn cường hừ một tiếng không nói nữa.

Kim Thái Hậu thấy mình nhờ đúng người rồi trong lòng vui vẻ, lập tức dùng tay áo che mặt nhỏ vài giọt nước mắt như rất ưu thương: “Thiên Tuế Vương Phi, ngài không biết ai gia ngày đêm lo lắng, từ khi bệ hạ chào đời thân mình không tính là khỏe mạnh, suốt ngày bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, chưa nói tới bệnh dịch, chỉ nhiễm phong hàn thôi cũng phải một hai tháng mới khỏi hẳn, cho nên nếu bệnh khí theo gió cuốn đến người bệ hạ thì phải làm sao bây giờ, đương nhiên phải cách càng xa càng tốt.”

Tây Lương Mạt nhìn đứa bé đang ăn điểm tâm ở chỗ nhũ mẫu – Thuận Đế, béo tốt mập mạp, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, rất khỏe mạnh. Nàng thầm buồn cười nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên nói: “Thái Hậu nương nương thật sự không cần lo lắng, dịch ngựa này sẽ không truyền nhiễm theo không khí, nhưng nếu ngài thật sự sợ hãi thì đưa bệ hạ lên hành cung Thu Sơn đi, nơi đó vốn đã có mục viên để chăn nuôi trồng trọt đồ ăn cho hoàng cung, không lo chuyện ăn uống, đến lúc đó sai Ngự Lâm Quân và Tư Lễ Giám phong tỏa tất cả đường lên núi cũng được.”

Kim Thái Hậu sửng sốt, sau đó không cam lòng nói: “Nhưng mà…”

Tây Lương Mạt mỉm cười nhìn nàng ta: “Hay là Thái Hậu nương nương cảm thấy tới hành cung Thu Sơn quá phiền toái thì ở lại đây đi.”

Nàng dễ nói chuyện hơn Bách Lý Thanh một chút, nhưng đấy là trong trường hợp đối phương thức thời, nếu đối phương không thức thời thì nàng cũng ý chí sắt đá không kém Bách Lý Thanh nửa phần.

Kim Thái Hậu nhìn mỹ nhân mặc cung trang trước mặt, chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi mà trong mắt đã có sự khó lường vượt xa tuổi tác, kinh nghiệm sinh tồn nhiều năm trong cung nói cho Kim Thái Hậu biết cô gái trước mặt tuyệt đối không dịu dàng điềm tĩnh như hoa lan như bề ngoài, cảm giác nguy hiểm khiến nàng ta phải nuốt nước miếng, gật đầu nói: “Được, vậy đa tạ Thiên Tuế gia và Thiên Tuế Vương Phi…”

“Thái Hậu, Liễu tư chế của Thượng Cung Cục dẫn người tới đưa quần áo cho bệ hạ và ngài.” Một Đại cung nữ tiến vào nhẹ giọng bẩm báo.

Kim Thái Hậu cảm thấy giống như có người tới phá tan tình cảnh xấu hổ cho mình, khẽ thở phào môt hơi, lại bưng lên vẻ uy nghiêm của Thái Hậu, thản nhiên nói: “Tuyên vào đi.”

Đại cung nữ lĩnh mệnh đi ra, chỉ chốc lát sau đã dẫn một nữ tử trung niên mặc quan phục nữ tư chế cùng một cung nữ trẻ tuổi đi vào.

Liễu tư chế đó trước tiên dẫn Vân Hương hành lễ với Thuận Đế đang ăn vui vẻ, hoàn toàn không nhận thấy hai người, sau đó lại hành lễ với từng người ở đây.

Kim Thái Hậu chờ bọn họ hành lễ xong liền mỉm cười nói: “Được rồi, lấy trang phục mùa thu tới cho ai gia xem, nghe nói Tư Chế Cục các ngươi có một cung nữ cực kỳ khéo tay, tranh hoa điểu trên quần áo trông rất sống động.”

Liễu tư chế cung kính mỉm cười nói: “Đúng vậy, thưa Thái Hậu nương nương, hôm nay nô tỳ cũng dẫn cung nữ kia tới, lát nữa để nàng giải thích về chiếc áo bào thiên long giáng vân của bệ hạ và chiếc váy mẫu đơn toàn kim của ngài được không ạ?”

Thấy Kim Thái Hậu mỉm cười gật đầu, Liễu tư chế lập tức nhìn về phía Vân Hương nói: “Còn không mau lấy đồ ra cho bệ hạ và Thái Hậu xem.”

Nàng ta có chút căng thẳng, Vân Hương này do một tay nàng ta nhận làm đệ tử rồi đề bạt, chỉ hy vọng hôm nay đừng có mắc lỗi.

Có điều Liễu tư chế thật sự không ngờ Vân Hương chẳng những mắc lỗi mà còn mắc lỗi nghịch thiên.

Vân Hương gật đầu nhìn như cung kính, cầm quần áo bước tới trước mặt Thái Hậu, để cho hai vị Đại cung nữ giang rộng chiếc váy mẫu đơn cho Kim Thái Hậu xem.

Chiếc váy mẫu đơn kia nhìn cực kỳ phức tạp, dùng một số cách thêu phức tạp như thêu bình, thêu gấp, thêu móc… một bộ váy trải rộng ra nhìn xinh đẹp vô cùng, làm cho Kim Thái Hậu cực kỳ vừa lòng, vừa nghe Vân Hương giải thích vừa yêu thích nhìn bộ váy không rời mắt.

Liễu tư chế thấy Vân Hương không có gì khác thường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, âm thầm cười nói vị Thái Hậu nương nương này lúc trước chỉ là Tiệp Dư tam phẩm, làm sao có thể nhìn thấy thứ gì tốt, nếu Hàn Quý Phi ngồi đây, hoặc Hoàng Hậu nương nương ngồi đây chỉ sợ không dễ ứng phó như thế.

Bên này Liễu tư chế còn đang thầm cười nhạo Kim Thái Hậu quê mùa, bên kia Vân Hương đã cầm một chiếc áo bào đi tới bên cạnh tiểu Hoàng Đế, cung kính nói: “Bệ hạ, ngài xem, đây là long bào làm cho ngài, ngài có thích không ạ?”

Tiểu Hoàng Đế bi bô nói gì đó, nhìn trước mặt đột nhiên xuất hiện thứ màu vàng chói mắt, ánh mắt không khỏi sáng ngời, trẻ con luôn thích thứ sáng lấp lánh, hắn vươn tay muốn bắt lấy cái áo choàng kia.

Ngay khi bàn tay nhỏ của hắn sắp túm lấy áo choàng, một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo bỗng vang lên: “Bệ hạ, dừng tay, không nên đụng vào thứ đó!”

Mọi người sửng sốt, ngay cả tiểu Hoàng Đế cũng bị âm thanh đó dọa sợ, theo bản năng quay đầu nhìn về phía người vừa nói – Bách Lý Thanh.

Kim Thái Hậu chỉ thấy Cửu Thiên Tuế bỗng đứng lên, lạnh lùng quở trách Hoàng Đế một tiếng, nàng ta nhìn về phía Hoàng Đế rồi đột nhiên cảm thấy trước mắt lóe lên tia sáng lạnh, nàng ta lập tức cảm thấy như có một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, đông cứng trái tim nàng ta.

Đó là…

Một con dao găm!

Vân Hương thấy Bách Lý Thanh bỗng lạnh giọng ngăn cản động tác của tiểu Hoàng Đế, ánh mắt nàng ta lạnh xuống, thừa dịp mọi người đều nhìn về phía Bách Lý Thanh, nàng ta bỗng rút con dao găm giấu dưới quần áo ra hung hăng đâm về phía tiểu Hoàng Đế đang gần trong gang tấc!

Trong một chớp mắt đó, Kim Thái Hậu hoảng sợ hét ầm lên: “Thuận Nhi…!”

Còn Bách Lý Thanh thì đã híp đôi mắt lạnh, kim châm trong tay bắn vào đại huyệt trên cổ tay và toàn thân Vân Hương trong nháy mắt.

Động tác của Vân Hương có nhanh cũng không thể bằng Bách Lý Thanh, chỉ thấy ánh vàng lóe lên trước mắt, sau đó cổ tay và đại huyệt toàn thân đau nhói, dao găm trên tay cũng “keng” một tiếng rơi xuống đất!

Kim châm nhập thể, cơn đau bị đâm vào huyết mạch không phải một cung nữ nho nhỏ chưa từng luyện tập nội lực có thể chống đỡ được…

Vân Hương chỉ cảm thấy vô số đau đớn truyền tới từ làn da, sau đó cơn đau này tăng lên mấy trăm lần trong một giây, giống như có thứ gì đó muốn vặn đứt huyết mạch nàng, nàng lập tức ôm lấy thân thể, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất: “A!”

Tây Lương Mạt lập tức lớn tiếng hạ lệnh với Đại cung nữ sợ đến choáng váng, còn chưa tỉnh táo lại bên cạnh tiểu Hoàng Đế: “Còn không mau đưa bệ hạ đi, muốn chờ chết à!”

Đại cung nữ kia bị ánh mắt lạnh lẽo của Tây Lương Mạt nhìn, lập tức như tỉnh lại từ trong mơ, nhanh chóng ôm lấy tiểu Hoàng Đế còn đang ngẩn ngơ chưa biết chuyện gì xảy ra chạy vội về phía Kim Thái Hậu.

Kim Thái Hậu ôm lấy Thuận Đế, sợ tới mức toàn thân run rẩy hét ầm lên: “Người đâu, có thích khách, có thích khách!”

Bách Lý Thanh mất kiên nhẫn liếc Kim Thái Hậu một cái, lập tức làm cho Kim Thái Hậu sợ hãi ngậm miệng.

Hắn đi tới Vân Hương đang toàn thân co giật đau đớn, nằm trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống âm u hỏi: “Kẻ nào sai ngươi tới ám sát bệ hạ?”

Vân Hương kia cuộn mình trên mặt đất, đau đến toát mồ hôi lạnh toàn thân, nghe có người bước tới nàng ta miễn cưỡng ngẩng gương mặt tái nhợt, thấy được người trước mặt, đáy mắt bỗng hiện lên một tia sáng quỷ dị, nàng ta cười vài tiếng, bàn tay vươn về phía trong ngực mình.

Mà trong một giây đó, Tây Lương Mạt bỗng cảm thấy có gì đó khác thường, ánh mắt nàng lập tức nhìn thẳng vào cổ tay Vân Hương, trên một đoạn cổ tay trắng như tuyết kia có rất nhiều chấm đỏ.

Nàng cảm thấy toàn thân lạnh toát, giống như có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ túm lấy trái tim nàng, sau đó Tây Lương Mạt hét lớn: “A Cửu, tránh ra!”

Đồng thời, nàng một tay rút trâm cài trên đầu phóng về phía giữa trán Vân Hương, một tay kéo cái thảm Kim Thái Hậu dùng để che chân trên sập mềm trùm về phía Bách Lý Thanh.

Cùng lúc đó, một tiếng trầm đục như tiếng sấm rền phía chân trời vang lên.

Tây Lương Mạt thấy sắc mặt Vân Hương rất dữ tợn, mang theo nụ cười lạnh đáng sợ và tuyệt vọng, sau đó chính là… máu thịt bay tứ tung.

Chỉ trong một chớp mắt, nàng thấy mình cầm chiếc thảm thêu màu đen bao quanh chính mình và Bách Lý Thanh, nhưng mùi máu tanh nồng vẫn ùa vào mũi.

Sau một giây đáng sợ đó, cảm thấy có tiếng gió vang lên, dường như có thứ gì đó bắn mạnh tới, chạm vào chướng ngại vật, toàn bộ bị cản lại.



“A—!”

Người xung quanh không ngừng hét chói tai, một lát sau, Tây Lương Mạt không biết tất cả đã ổn định lại chưa, chỉ cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ, không thấy rõ gì hết, trong đầu dường như có thứ gì đó bị đông lạnh lại, đó là thứ gì đó mang tên sợ hãi, từ sau khi Liễu ma ma và Tử Mi chết, nàng đã rất lâu rất lâu chưa cảm nhận được cảm giác này.

Một lúc lâu sau nàng mới lấy lại phản ứng, vươn tay chạm vào người bên cạnh theo bản năng.

Dáng người cao gầy, ngay cả mùi máu tanh nồng nặc cũng không che giấu được hơi thở kỳ lạ của mạn đà la và bạc hà hỗn hợp trên người hắn – đó là hắn mà nàng quen thuộc nhất!

Tây Lương Mạt cảm nhận được những cử động khác, lập tức sẵng giọng quát lớn: “Không được cử động, tất cả mọi người không được cử động, cử động, giết!”

Có lẽ giọng nói của nàng nghe có một chút cảm giác điên cuồng đáng sợ, sự xôn xao xung quanh đều ngừng lại.

Tây Lương Mạt chậm rãi cuốn cái thảm lên, đầu tiên thật cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện trên mặt đất có vết máu bắn tung tóe, nhưng phía sau hắn và nàng không có, có lẽ bị thảm chặn, nhưng diện tích có vẻ hơi lớn?

Cho đến khi Tây Lương Mạt cẩn thận chui ra từ bên không có vết máu mới phát hiện, thì ra ngoại trừ tấm thảm mà nàng kéo tới trùm lên Bách Lý Thanh và mình, trước mặt Bách Lý Thanh còn có Mị Nhất dùng một cái lư hương cực lớn chắn phía trước bọn họ.

Tây Lương Mạt thấy trên người Mị Nhất đầy vết máu bắn ra từ Vân Hương, ánh mắt không khỏi nhíu lại, sau đó cắn răng dùng lực thật mạnh ném cả tấm thảm còn đang nhỏ máu tới chỗ không người, máu bên trên lại hoàn toàn không bay ra chút nào.

Nàng lập tức nhìn về phía Bách Lý Thanh, gương mặt vô cùng diễm lệ của hắn rất âm u, hắn đang cúi đầu dùng một ánh mắt cực kỳ đáng sợ nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng nhìn mình mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Nha đầu chết tiệt này, ai cho ngươi nhào tới, ai cho phép!”

Tây Lương Mạt hoàn toàn không để ý tới ánh mắt đáng sợ muốn bóp chết người của hắn, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới những chỗ lộ ra của hắn, phát hiện không dính vết máu mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nàng cũng kiểm tra trên người mình, cũng không thấy có vết máu mới thở ra một hơi, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm khắc như trước, lạnh lùng nói với mọi người: “Lập tức gọi người của Thái Y Viện chuẩn bị nước ngả thảo, chuẩn bị thêm vôi và rượu mạnh, những người dính máu lập tức đi tắm rửa, tất cả quần áo không được để lại!”