Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 90: Năm nào gặp lại




Bách Lý Liên Nhi giật mình rồi lại cười khẩy: “Ngươi cho rằng ngươi có thể dọa được ta à, thuốc của ta chưa bao giờ từng mất công hiệu!”

Sau đó, nó nhìn chằm chằm vào mặt Tây Lương Mạt, thô lỗ nhấc cằm nàng lên, đáy mắt lóe lên tia oán độc ăn vào xương tủy: “Ta chỉ cần nhìn thấy gương mặt tự cho mình thông minh của ngươi là cảm thấy buồn nôn!”

Sau đó nó giơ tay lên muốn tát lên mặt Tây Lương Mạt, thế nhưng một giây sau đã bị Tây Lương Mạt nắm cổ tay.

Dưới ánh mắt khó tin của Bách Lý Liên Nhi, Tây Lương Mạt nhếch khóe môi nở nụ cười: “Thật là khéo, bản Đốc Vệ nhìn thấy mặt ngươi cũng cảm thấy vô cùng buồn nôn!”

Bách Lý Liên Nhi hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới khi đó ở tòa lầu kịch, nó muốn ra tay với Tây Lương Mạt thì bị Tây Lương Mạt vỗ một chưởng trúng ngực, nó lập tức xoay người nhảy dựng lên như con thú hoảng sợ, nhanh chóng cách ra Tây Lương Mạt, quá mức hoảng hốt khiến nó không cẩn thận ngã lăn ra đất, cực kỳ nhếch nhác dùng cả tay cả chân bò ra xa.

Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ thảm hại của nó, cười mỉa một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, tiện thể khép vạt áo vào, ngồi khoanh chân nhìn nó thản nhiên nói: “Thế nào? Sợ lắm à?”

Bách Lý Liên Nhi dường như cũng nhận ra dáng vẻ sợ hãi của mình vừa rồi buồn cười đến mức nào so với vẻ tự nhiên bình tĩnh của Tây Lương Mạt, sắc mặt nó khi xanh khi tái, nó cáu giận nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt hét ầm lên: “Tiện nhân, ngươi chờ đấy!”

Sau đó, nó lập tức quay đầu lạnh lùng nói với thị vệ phía sau mình: “Phi Vũ Đốc Vệ này hiện nay coi như đệ nhất quý nữ Thiên Triều, thưởng cho các ngươi đấy, lên đi.”

Võ công của đám thị vệ không tệ, tất cả là tử sĩ nhất đẳng, hộ vệ thiếp thân của Bách Lý Liên Nhi, so ra võ công của bọn chúng gần như tương xứng với người Mị bộ, thường ngày nếu Bách Lý Liên Nhi có “ngon ngọt” thế này cũng không keo kiệt mà ban cho bọn chúng.

Bách Lý Liên Nhi không tin, dù Tây Lương Mạt có lợi hại thế nào cũng có thể chạy thoát khỏi tay đám tử sĩ của nó.

Bách Lý Tố Nhi ở bên kia liều mạng lắc song sắt, phẫn nộ tới run rẩy: “Bách Lý Liên Nhi, ta sẽ không tha cho ngươi, đám chó đẻ các ngươi cách xa nàng ra!”

Bách Lý Tố Nhi mở miệng mắng chửi một cách phố phường khiến sắc mặt Bách Lý Liên Nhi càng thêm âm trầm.

Đám thị vệ đều biết võ công của Tây Lương Mạt rất tốt, hiện nay lại không biết rốt cuộc nàng có trúng độc hay không, bọn chúng cẩn thận từng li từng tí rút đao dồn tới.

Còn Tây Lương Mạt thì bình tĩnh ngồi đó, dường như không để ý tới đám nam nhân đang dồn ép tới, có điều vẻ mỉa mai trong mắt thì rõ rành rành.

Đám thị vệ thấy nàng không phản kháng bèn nhìn nhau, cho rằng nàng là nỏ mạnh hết đà, đang nở nụ cười dâm đãng muốn nhào tới, không ngờ phía sau bỗng vang lên tiếng hét thảm thiết.

Âm thanh quen thuộc kia làm bọn chúng giật nảy mình, đồng loạt quay đầu lại mới kinh ngạc phát hiện chủ tử của bọn chúng đã bị một người thô bạo kéo tóc từ khi nào, mà một thanh kiếm dài nhỏ tạo hình rất đặc biệt đã xuyên qua ngực phải của ả, máu tươi tí tách nhỏ xuống từ mũi kiếm.

Người kia dường như cố ý muốn hành hạ Bách Lý Liên Nhi, vị trí của hắn có thể dùng một kiếm lấy mạng Bách Lý Liên Nhi, thế nhưng hắn cố tình chọn ngực phải, thậm chí thanh kiếm dài mảnh kia còn chậm rãi xoay tròn trong vết thương của ả, khiến vết thương càng rộng thêm, đồng thời khiến đối phương cảm nhận được càng nhiều đau đớn, cảnh tượng lưỡi kiếm mài qua thịt này chỉ cần nhìn đã cảm thấy đau đớn cực kỳ.

“A…!” Theo động tác của người phía sau, giọng nói của Bách Lý Liên Nhi cũng run rẩy theo.

Nếu có người quen thuộc với Tư Lễ Giám sẽ phát hiện thanh kiếm tạo hình đặc biệt kia là loại kiếm được Cửu Thiên Tuế chế tạo theo kiếm phù tang của Nhật Bản, mỏng mà cực cứng, trải qua ngàn lần búa đập, rửa bằng máu, chém hay đâm đều cực kỳ tiện lợi, chính là loại kiếm đặc biệt của nhóm sát thần Tư Lễ Giám.

Quả nhiên, người áo đen vẻ mặt lạnh lẽo xuất hiện từ phía sau bóng của Bách Lý Liên Nhi chính là Mị Lục.

“Ngươi…” Đám thị vệ đều kinh ngạc trợn tròn mắt, bọn chúng không thể nào ngờ rằng người rõ ràng đã đầu hạng bọn chúng lại đột nhiên trở mặt, hơn nữa đối phương còn bắt được chủ tử, bọn chúng nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tây Lương Mạt chậm rãi đứng lên, phủi vạt áo mình rồi đứng chắp tay: “Mị Lục, để lại Bách Lý Liên Nhi và hai người sống, còn lại các ngươi tùy tiện xử lý.”

Mị Lục không đeo khăn che mặt, gương mặt vốn đáng yêu xinh đẹp tuyệt trần lúc này như ma quỷ đến từ địa ngục, lạnh đến mức dữ tợn, hắn nhếch khóe môi nói: “Vâng!”

Sau đó, hắn vung tay bổ một chưởng lên cổ Bách Lý Liên Nhi, ném nó về phía cánh cửa lớn mà bọn họ vừa đi vào, rồi quay người giơ kiếm, mang theo toàn thân sát khí đột nhiên đánh úp về phía đám thị vệ trước mặt, khí thế như một con dã thú bị cướp đi bạn đời, vô tận oán hận và máu tanh bị dồn nén trong lòng, xòe móng sắc trả thù.

Những nơi hắn đi qua, nơi đó đầy gió tanh mưa máu.

Khiến đám thị vệ vốn nội lực không kém hắn nhiều lắm hoàn toàn không chống đỡ được, trong chớp mắt tiếng kêu thảm vang lên bốn phía, có kẻ tay đầu thân đứt rời, có kẻ chân tay bị chém gãy, máu văng khắp nơi.

Thế nhưng đám thị vệ này dù sao cũng là tử sĩ, trải qua muôn vàn giết chóc nên phản ứng lại rất nhanh, giơ đao nghênh đón.

Tuy đối phương đông hơn nhưng Mị Lục không khác nào hổ điên, cách đấu không muốn sống làm cho không kẻ nào có thể tiếp cận hắn.

Tây Lương Mạt nhìn Mị Lục giết tới liền chậm rãi ra khỏi cửa, trên mặt nước bên ngoài từ xa đến gần không biết đã đậu rất nhiều thuyền nhỏ từ bao giờ, trên đó đứng gần một trăm sát thần Tư Lễ Giám mặc trường sam đen thêu sen đỏ, im lặng như bóng quỷ.

Người dẫn đầu thấy Tây Lương Mạt đi ra cung kính chắp tay: “Phu nhân.”

Tây Lương Mạt gật đầu, thản nhiên nói: “Đi vào để ý Mị Lục một chút, đừng để hắn làm chính mình bị thương.”

Mị Lục kiềm chế quá lâu, hôm nay cần bùng phát.

“Vâng!” Mị Tam lập tức chắp tay đáp lời, sau đó dẫn năm, sáu người nhẹ nhàng nhảy vào khoang thuyền.

Đúng vậy, là khoang thuyền…

Tây Lương Mạt chắp tay đứng, lặng lặng nhìn xung quanh, đây vốn là một nơi đậu thuyền hoa trong kinh thành, nói là thuyền hoa chi bằng nói là kỹ viện thấp kém tập trung đám hạ lưu.

Bởi vì sông ngòi trong kinh thành không nhiều lắm, để thuận tiện vận chuyển lương thực vào kinh Hoàng Đế triều trước mới hạ lệnh khai thông dòng sông nhỏ này.

Ở đây ngư long hỗn tạp, rất nhiều phú hộ lương thực xây dựng kho lương lớn ở đây, để tiện cho vận chuyển và tích trữ lương thực.

Hơn nữa vì thương nghiệp cần bảo mật nên bọn họ quản lý cực kỳ nghiêm ngặt kho lương của mình, người bình thường chắc chắn không thể vào được, vì vậy khi đó Cẩm Y Vệ điều tra đến nơi này chỉ được quản sự dẫn đi xem một vòng, làm sao biết kho lương dưới nước này lại có càn khôn?

“Túc Vệ, đã tìm được người chưa?” Tây Lương Mạt nhìn mặt nước đen kịt, bỗng mở miệng hỏi.

Túc Vệ đã đi theo Tây Lương Mạt một lúc nhưng không mở miệng, nay nghe nàng hỏi vậy mới do dự nhẹ giọng nói: “Thưa phu nhân, chúng ta đã tìm được nơi lúc đó giam giữ Bạch Ngọc cô nương, nhưng không tìm được nàng… chỉ dựa theo ký hiệu ngài nói tìm được một phong thư mà nàng để lại.”

Đây cũng là lý do vì sao hắn đi theo phía sau Tây Lương Mạt lại không nói gì, hắn biết sự lo lắng và công sức của phu nhân đối với chuyện Bạch Ngọc như thế nào.

Phu nhân và mấy nha hoàn kia danh là chủ tớ thật ra là tỷ muội, tuy hôm nay đã phá án mà vẫn không tìm được người, trong lòng phu nhân nhất định không dễ chịu.

Tây Lương Mạt nắm chặt tay, nhắm mắt lại, im lặng một lúc lâu mới khiến nỗi khổ sở và thất vọng trong lòng lắng xuống, nhận lấy lá thư, khoát tay với Túc Vệ để hắn lui xuống, rồi giao thư cho Bạch Trân đang đi cùng Túc Vệ.

“Đọc đi.” Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng.

Bạch Trân cắn môi, run run mở lá thư ra, do dự một lát rồi run giọng nói: “Kính gửi Quận Chúa, nô tỳ Bạch Ngọc kính bẩm từ nơi giam cầm, Bạch Ngọc tự biết hành động sơ sẩy, bị kẻ xấu bắt giữ, chịu nhục nhã, khiến chủ tử hổ thẹn bạn bè lo lắng, kinh động mọi người tìm kiếm mấy tháng. Được chủ tử và bạn bè không rời không bỏ, Ngọc xấu hổ, nên tự đoạn tuyệt với nhân gian không khiến chủ tử hổ thẹn. Tam sinh hữu hạnh, Ngọc được vinh hạnh theo hầu Quận Chúa, mấy năm dạy dỗ, không ngừng vươn lên, người có thể chịu nhục nhưng chí không thể nhục. Nay ngọc đã vỡ nhưng tuyệt đối không vô duyên vô cớ chịu nỗi nhục này…”

Bạch Trân thoáng dừng, nước mắt làm nàng nhìn không rõ chữ viết trước mặt, nàng hít sâu một hơi, tiếp tục đọc: “…Lần này Ngọc đi để tìm một câu trả lời cho bản thân, mong chủ tử đừng lo lắng, một ngày nào đó Ngọc báo xong thù, chắc chắn sẽ trở về. Ngọc sinh ra trong doanh kỹ, đã nhìn quen nhân gian lạnh bạc, nam tử bạc tình, may mắn được kết duyên phàm cùng Mị Lục, nay Ngọc đã là quá khứ, tự đoạn tình duyên, cảm thấy áy náy sâu sắc, chỉ mong quân cưới người mới, một ngày nào đó gặp lại không còn oán trách, Bạch Ngọc hướng về phía nam cung kính ba lạy…”

Đọc đến đây, nước mắt Bạch Trân đã rơi xuống, không nhịn được tiếng nức nở: “Bạch Ngọc tỷ tỷ đi rồi, tỷ ấy đi rồi… Sao Bạch Ngọc tỷ tỷ có thể luẩn quẩn trong lòng như thế, ngốc như thế, chúng ta tìm tỷ ấy lâu như vậy cơ mà, đó có phải lỗi của tỷ ấy đâu, không có bất cứ ai dám ghét bỏ tỷ ấy, tỷ ấy tốt như vậy, Tiểu Lục Tử sao có thể ghét bỏ tỷ ấy được!”

Tây Lương Mạt nhắm mắt lại, kìm nén nỗi chua xót trong mắt, nàng chậm rãi nắm chặt tay, im lặng rất lâu mới nhẹ giọng nói: “Ngọc Nhi là người lớn tuổi nhất, dịu dàng nhất trong ba các em, nhưng trong lòng lại là cô gái kiêu hãnh nhất, Ngọc Nhi đi, không phải vì trốn tránh, cũng không phải vì sợ bất cứ ai ghét bỏ, Ngọc Nhi chỉ đang…”

Tây Lương Mạt thoáng dừng rồi nặng nề nói: “Ngọc Nhi nhỉ đang làm những chuyện mà mình cho là đúng.”

Tuy Bạch Ngọc xuất thân doanh kỹ nhưng trong mình chảy dòng máu quý tộc, sự kiêu hãnh của nàng khiến nàng không cách nào đối mặt với những gì đã xảy đến với mình, nếu Bạch Ngọc không đi để làm vài chuyện nào đó, bóng tối và oán hận trong lòng nàng sẽ vĩnh viễn không lắng xuống.

Muốn dùng sức mạnh của bản thân để báo thù cho bản thân… Tâm trạng này, ai có thể hiểu hơn Tây Lương Mạt?

Bạch Trân có chút hoang mang, nàng nửa hiểu nửa không, nàng chỉ biết bọn họ cố gắng nhiều như vậy, Quận Chúa dùng bản thân làm mồi nhử mới phá vụ án này, lại vẫn không tìm được Bạch Ngọc tỷ tỷ, người từng chăm sóc bọn họ như tỷ tỷ ruột thịt.

Không biết từ khi nào, gió sông lạnh lẽo thổi tới mùi máu tươi, Tây Lương Mạt quay sang nhìn về phía bóng người màu đen không biết im lặng đứng phía sau Bạch Trân từ lúc nào, thanh trường kiếm trên tay hắn đang nhỏ từng giọt máu tươi, tạo thành một bãi máu nhỏ trên mặt thuyền.

Tây Lương Mạt im lặng một lát rồi nói: “Bạch Trân, đưa thư cho Mị Lục đi.”

Bạch Trân khóc thút thít đưa thư tới, nhưng Mị Lục không nhận, giống như cảm thấy lá thư đó là thứ gì đó rất nóng hoặc có độc, vội vàng lùi lại một bước.

Bạch Trân không ngờ Mị Lục lại phản ứng như thế, ngẩn ra trong một giây.

Nhưng Tây Lương Mạt bỗng dưng lạnh lùng nói: “Mị Lục, ngươi cầm lấy thư của Bạch Ngọc, những gì nàng muốn nói đều đã nói, ngươi có thể quyết định những điều ngươi cho là chính xác.”

Mị Lục nhìn chằm chằm lá thư kia rất lâu, ánh mắt đó gần như có thể gọi là dữ tợn, giống như đang kìm nén điều gì, thế nhưng một lát sau, hắn bỗng bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Tây Lương Mạt nói: “Ta đợi nàng, kiếp này nàng chỉ có thể là thê tử của ta, thê tử duy nhất của ta!”

Sau đó hắn đột nhiên thu kiếm, thô lỗ giật lấy lá thư trên tay Bạch Trân, điểm mũi chân lần thứ hai ùa vào trong khoang thuyền như một trận gió mạnh, chỉ chốc lát sau, trong khoang thuyền vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu chói tai này khiến Bạch Trân không nhịn được run rẩy.

Mị Tam vội vội vàng vàng đi ra khỏi khoang thuyền, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Phu nhân, Mị Lục ở trong đó tàn sát, điên cuồng như hổ điên, chúng ta không ngăn được.”

Nếu nói là tàn sát, chi bằng nói Mị Lục đang ở trong đó điên cuồng hành hạ đến chết đám người Tây Địch đã không còn khả năng phản kháng dưới sự trấn áp của Mị bộ, giống như một chiếc máy nghiền thịt hình người, thậm chí thiến hết đám thị vệ là nam tử kia, cảnh tượng tàn khốc đến mức nhóm sát thần Mị bộ Tư Lễ Giám đã trải qua vô số khốc liệt như bọn họ cũng cảm thấy khó chịu.

Tây Lương Mạt im lặng rồi buồn bực than khẽ: “Mặc hắn đi, đều khờ dại cả!”

Bạch Ngọc bỏ đi, ngoại trừ vì kiếp nạn này cũng vì cảm giác mất lòng tin vào tình yêu và đàn ông thâm căn cố đế trong lòng nàng, sinh ra tại nơi trăng hoa, nhìn thấy sự bạc tình của đàn ông quá sớm, nàng luôn là cô gái bề ngoài dịu dàng chững chạc, trong lòng lại luôn bất an, không được phóng khoáng như Mị Lục, cho nên từ trước đến nay nàng chưa từng biểu lộ tâm tình của minh với Mị Lục, cho dù nàng và Mị Lục đã có thân thiết về da thịt, lại vẫn như gần như xa.

Hồng trần vạn trượng, ải tình khổ sở, là kiếp cũng là duyên, luyến tiếc, không thể dứt bỏ, không chịu nổi sẽ thành ma.

Đám Mị Tam lĩnh mệnh rời đi, Bạch Trân giương đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía Tây Lương Mạt, nhẹ giọng hỏi: “Bạch Ngọc tỷ tỷ… sẽ trở về chứ ạ?”

Tây Lương Mạt xoay người nhìn về phía mặt trăng đang dần hạ xuống phía xa xa, bầu trời đang sáng dần lên, nàng mỉm cười chậm rãi và chắc chắn: “Sẽ, chắc chắn sẽ có một ngày gặp lại, thuộc hạ của ta tuyệt đối sẽ không làm kẻ tiểu nhân nuốt lời.”

Có lẽ, một ngày nào đó gặp lại, Bạch Ngọc sẽ lột xác, thật sự trở thành mỹ ngọc rực rỡ tỏa sáng, không còn hoài nghi, không còn do dự.

Bạch Trân bị sự chắc chắn của Tây Lương Mạt đồng cảm, chậm rãi bớt một chút thương tâm, lẳng lặng cùng Tây Lương Mạt nhìn mặt trời lên, mặt trăng lặn.

— Ông đây là đường ranh giới Bạch Ngọc mỹ nhân —

Tuyết rơi không một tiếng động, hoa mai chớm nở làm người ta thương yêu.

Tây Lương Mạt yên lặng ngồi bên chiếc bàn trên hành lang, rót một chén rượu nóng đặt trước mặt Bách Lý Tố Nhi, nhàn nhạt nói: “Ủ từ cánh hoa mai, mơ, nước tuyết và đường, ấm áp thân thể.”

Bách Lý Tố Nhi nhìn chén rượu màu hổ phách trước mặt mình, xuất thần rất lâu, Tây Lương Mạt không vội, chỉ tự rót một chén cho mình, ngồi trên hành lang chậm rãi uống, nhìn cảnh đẹp tuyết đọng bạch mai ngoài cửa sổ.

Không biết bao lâu sau, Bách Lý Tố Nhi giơ tay cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn rồi đặt xuống “cạch” một tiếng, giọng nói trống vắng và lạnh giá: “Liên Nhi là muội muội của ta, hoặc nên nói là chính mẫu thân của ta cũng không thể xác định nàng là nam hay nữ, thế nhưng khi đó mẫu thân dẫn ta và nàng cùng đi dâng hương cầu phúc, vô tình lạc mất ta, vì vậy mới nuôi nàng như bé trai, thế nhưng, nàng luôn cho rằng mình là nữ.”

Giờ phút này, Bách Lý Tố Nhi không giống một thiếu niên choai choai kiêu căng, mà giống một thanh niên ưu thương.

Khi Bách Lý Liên Nhi và Bách Lý Tố Nhi chào đời đã khiến Thái Hậu Tây Địch lúc đó còn là Ninh Phi hoảng sợ, một bé trai khỏe mạnh, còn một… Bà ta không thể tin rằng mình lại sinh ra một quái vật.

“Nó” vừa có thân thể con gái lại có bảo bối của con trai, khiến bà mụ cũng phải sợ hãi, nói đây là trời phạt, một đứa trả thế này không có khả năng sinh sản, tuyệt đối không thể giữ lại.

Không biết có phải câu trời phạt này chạm vào nỗi đau của Ninh Phi hay không, vì vậy Ninh Phi nương nương xưa nay trứ danh dịu dàng xinh đẹp lập tức giận tím mặt, hung hãn hạ lệnh xử tử tất cả những cung nữ, bà mụ đỡ đẻ cho bà ta, đồng thời giữ lại đôi song sinh.

Chỉ là, những lời nói đó đã để lại bóng ma trong lòng Ninh Phi, tuy hai đứa bé giống nhau như đúc nhưng đứa bé không bình thường kia chưa từng được bà ta ôm, tất cả tình thương của bà ta đều dành cho đứa bé bình thường kia.

Người ngoài và Hoàng Đế thì đều không biết việc này, có điều Ninh Phi luôn kiêng kỵ câu “báo ứng” kia, sợ đứa bé này sẽ làm hao tổn phúc đức của mình, hàng năm đều dẫn hai đứa bé tới miếu tổ để cầu phúc, nhờ vào đôi song sinh được xưng là cát tường này, Ninh Phi ngồi lên vị trí Hoàng Hậu để không đã lâu. Khi hai đứa bé được ba tuổi, theo thường lệ tới miếu tổ cầu phúc, Bách Lý Tố Nhi đột nhiên mất tích, chuyện này là một đả kích lớn đối với Ninh Phi, hoặc nên nói là Hoàng Hậu, không cách nào tìm được Bách Lý Tố Nhi.

Vì thế, bà ta bệnh nặng một hồi, cũng may bà ta còn có một Nhị hoàng tử xuất sắc, ngày ngày làm bạn bên giường bệnh, cho đến khi bà ta khỏi hẳn, nhưng để lại tật đau tim, càng ngày càng ăn chay nệm phật, chỉ mong có thể tìm được cậu con trai nhỏ của mình.

Còn Bách Lý Tố Nhi lưu lạc dân gian, từ nhỏ được một đầu lĩnh hải tặc nhận nuôi, năm mười một tuổi, duyên phận thế nào từ biển trở về trộm mất túi tiền của Đại cô cô ra ngoài mua đồ cho Hoàng Hậu nương nương, kết quả là bị thị vệ bắt được, thế mới nhận lại được mẹ mình.

Nó vốn cảm thấy đây cũng là chuyện tốt, ít nhất mình không lo ăn lo mặc, còn là hoàng tử cao quý, có mẫu thân, ca ca yêu thương mình, thậm chí còn có một đệ đệ đáng yêu. Nhưng rất nhanh, nó phát hiện mọi chuyện không chỉ như thế, “đệ đệ” từ nhỏ được “kim kiều ngọc quý” nuôi lớn oán hận nó rất sâu.

Sau đó mới biết, Hoàng Hậu để nó trực tiếp biến thành Thập Bát hoàng tử, “Thập Bát hoàng tử” ban đầu hoàn toàn biến mất, hoặc trở thành cái bóng của Bách Lý Tố Nhi, thống lĩnh một đội ám vệ chuyên làm việc cho Hoàng Hậu.

“Thế nên nó hận ngươi?’ Tây Lương Mạt nhàn nhạt nhướng mày.

Bách Lý Tố Nhi cười khổ: “Đúng vậy, chỉ cần có thể khiến ta khổ sở nàng đều thích làm, hơn nữa nàng luôn cảm thấy mình là nữ, là một công chúa, chỉ không biết vì sao…”

Nó không nói tiếp nữa, Tây Lương Mạt gật đầu tỏ vẻ nàng hiểu.

“Ngươi… Ngươi đã biết người trong phủ không phải là ta từ lâu?” Bách Lý Tố Nhi nhìn Tây Lương Mạt, do dự hỏi.

Một lát sau Tây Lương Mạt mới khẽ gật đầu: “Không sai, tuy Bách Lý Liên Nhi bề ngoài không khác gì ngươi, ả thật sự cũng rất hiểu tính tình và từng hành động của ngươi, thế nhưng không ai có thể hoàn toàn biến thành một người khác, sơ hở lớn nhất trong đó là…”

Tây Lương Mạt nhìn vào mắt Bách Lý Tố Nhi, thản nhiên nói: “Đôi mắt, ngươi tuy kiêu căng nhưng ánh mắt của ngươi là một loại giảo hoạt trong suốt, đó là ánh mắt của một đứa trẻ được nuông chiều mới có, tùy hứng lại không mất phần ngây thơ, hơn nữa ngươi mới mười ba, chưa biết chuyện nam nữ, không biết dùng loại ánh mắt mang theo dục vọng để nhìn bất cứ kẻ nào.”

Cho dù khi đó vì chăm sóc Bách Lý Lạc bị rơi xuống nước, Bách Lý Tố Nhi và nàng ở cùng một phòng vài đêm, nó cũng ngây thơ như một đứa bé chỉ biết làm nũng, còn Bách Lý Liên Nhi thì khác, trăm phương nghìn kế, quyến rũ mờ ám, lúc đó nàng gần như có thể khẳng định “Bách Lý Tố Nhi” này có vấn đề.

Vì vậy nàng tương kế tựu kế, để ả làm nũng khờ dại với mình, cũng chưa từng từ chối, bởi nàng gần như có thể khẳng định Bạch Ngọc mất tích có liên quan đến ả, thế nhưng Bạch Ngọc chưa rõ sống chết, nàng không thể vì sảng khoái nhất thời mà trực tiếp bắt ả dùng đại hình thẩm vấn rồi cắt đứt con đường sống của Bạch Ngọc.

Để trấn an Bách Lý Thanh nàng đã trả giá không biết bao nhiêu nỗ lực.

Cho đến ngày tòa lầu kịch gặp chuyện không may, nàng mới trăm phần trăm xác định Bách Lý Tố Nhi này là hàng giả, phía sau ả nhất định có một thế lực khổng lồ, đồng thời thế lực này đã vươn vào trong Thiên Triều, vì thế tìm hiểu nguồn gốc từ Bách Lý Tố Nhi càng thêm quan trọng.

Bách Lý Tố Nhi ngẩng đầu nhìn Tây Lương Mạt, nhẹ giọng nói: “Hai ta lập trường khác nhau, ta vĩnh viễn là Hoàng Tử Tây Địch, đây là những thứ ta có thể nói với ngươi, nhiều hơn nữa, ta không thể nói.”

Sau đó, nó đứng dậy đi về phía phòng mình, trước khi đi nó bỗng nhớ tới cái gì, nói một cách phức tạp: “Ngươi… cẩn thận Trinh Nguyên tỷ tỷ, nàng không đơn giản đâu.”

Tây Lương Mạt gật đầu, mặt mày thản nhiên: “Ta đã biết, cảm ơn.”

Bách Lý Tố Nhi dừng một chút rồi do dự nói: “Ta muốn… Nếu như có thể, ta hy vọng có thể gặp Liên Nhi một lần.”

Tây Lương Mạt nhìn nó, thờ ơ nói: “Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ đồng ý?”

Bách Lý Tố Nhi nghẹn lời, nó cắn răng nói: “Ngươi muốn gì?”

Tây Lương Mạt mỉm cười nhìn nó: “Ta muốn thám tử và quân cờ mà người Tây Địch xếp vào con đường lương thực của triều ta.”

Bách Lý Tố Nhi không ngờ Tây Lương Mạt không khách khí như thế, nhất thời trợn trừng mắt: “Ngươi…”

Con mẹ nó, đây rõ ràng là công phu sư từ ngoạm, lương thực là căn bản của thiên hạ, là bàn thạch của dân sinh, Nhị ca tốn không biết bao nhiên tâm sức mới xếp được người vào con đường lương thực của Thiên Triều, vì một ngày cần phải khai chiến sẽ dùng đến quân cờ lớn này.

Tây Lương Mạt buông tầm mắt, thản nhiên nói: “Tố Nhi, ngươi đã quên vụ án ở lầu kịch một tháng trước, Thiên Triều ta bao nhiêu người đầu bạc tiễn người đầu xanh, hơn nữa ngươi cũng biết ta không thích ép buộc người khác, ngươi vẫn là một đứa tré, nên được che chở trong lòng bàn tay, không nên tham dự quá nhiều vào việc tranh đấu này.”

Sau đó, nàng khẽ đẩy trâm cài tua cờ hơi ngả xuống trên đầu, ung dung đứng dậy, nhìn về phía Bạch Trân đang đánh đàn cách đó không xa: “Chúng ta đi thôi.”

Bạch Trân sai đám tiểu nha hoàn ôm đàn, bưng bếp lò lập tức đi theo Tây Lương Mạt.

Bách Lý Tố Nhi nhìn bóng người khoác áo choàng lông cáo trắng của Tây Lương Mạt, lần đầu tiên cảm thấy nữ tử này thật sự giả dối như cáo.

Nàng vừa mở miệng đã muốn cái này, chứng tỏ lần này Mị Lục giả vờ quy hàng, ngụy trang cực kỳ giống, lấy được sự tín nhiệm của Liên Nhi, trên thực tế là dẫn sói vào nhà, bại lộ chuyện kho thóc ngầm trên bến tàu, đã khiến người Thiên Triều hoài nghi.

Nó do dự rất lâu, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Được, ta đồng ý.”

Tây Lương Mạt dừng bước, trong lòng cười khẽ, quả nhiên nhìn bề ngoài chững chạc, trong lòng vẫn là một đứa trẻ bị chiều hư, thật sự đã đồng ý.

Nàng quay đầu nhìn nó, mặt mày nhìn như dịu dàng lại mang theo một nụ cười quyến rũ giảo hoạt, đứng giữa màn tuyết bay, ánh mắt nàng cũng trong sáng như băng tuyết, Bách Lý Tố Nhi đột nhiên hơi đỏ mặt lảo đảo, nó cắn môi, vội xoay người chật vật chạy đi.

Bạch Trân nhìn bóng lưng như bỏ trốn của thiếu niên: “Chủ tử, thật ra Bách Lý Liên Nhi có một sơ hở rất lớn mà người không nói ra.”

Tây Lương Mạt hơi nhướng mày: “Hử?”

Bạch Trân thở dài một tiếng: “Thập Bát hoàng tử chưa bao giờ gọi người là tỷ tỷ, hắn chỉ gọi đầy đủ tên người hoặc gọi “ngươi”, bởi hắn không muốn người trở thành tỷ tỷ của hắn.”

Tây Lương Mạt lẳng lặng nhìn Bạch Trân một cái, nhếch khóe môi không phản đối, chầm chậm đi về phía một đầu hành lang khác.



Trong bầu không khí hôi hám có một mùi máu tanh mà người ta khó có thể chịu được, giống như có thứ gì đó đang thối rữa.

Một người áo xám vội vội vàng vàng cầm một cây quạt tới, thậm chí có người còn chuyển hoa mai và băng tuyết đến, cố gắng làm tan đi mùi vị này để tránh làm chủ tử khó chịu.

Nhưng…

“Ọe… Ngươi… Các ngươi có phải quá… quá đáng quá không!” Bách Lý Tố Nhi vẫn không chịu nổi tình cảnh trước mặt, một tay chống tường nôn đến hoa cả mắt.

Tây Lương Mạt nhìn nó, dửng dưng nói: “Hại người bị người hại, ả chỉ là gieo gió gặt bão thôi.”

Trong phòng giam, mấy tên phạm thân toàn thân hôi thối bẩn thỉu bị ngục tốt đuổi tới một phòng giam khác, chỉ còn lại một thân thể nho nhỏ gần như không mảnh vải che thân nằm giữa nhà lao, toàn thân dơ bẩn, vẫn không nhúc nhích, không khác gì một thi thể.

Có điều ả nằm ngửa mặt lên trời, tròng mắt thỉnh thoảng chuyển động để thấy rằng đó là một vật còn sống.

Trên người ả vết thương chồng chết, thế nhưng vết thương trên ngực phải lại được bôi thuốc, nát ra thành một lỗ máu, tứ chi đã hư thối, còn có thể thấy được vài đoạn lộ xương trắng, hạ thân lại càng nát bét, dịch trắng và máu hỗn hợp, có thể thấy đã thừa nhận điều gì, kẻ vốn nên chết đi lúc này vẫn không chết, mà còn kéo dài hơi tàn.

“Hôm nay nó thật sự quá thối rồi, không phạm nhân nào còn muốn… à… chạm vào nó nữa.” Ngục tốt kia đứng một bên, thấp giọng nói.