Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 13: Trò chơi kết thúc




Trong không gian u ám, có hương thơm lả lướt bốc lên, giống như có thứ gì đó lướt qua tai, ào ào như sóng biển.

Từng ngọn sóng dồn dập đánh tới, đập lên trán, khiến nàng… đau đầu như muốn nứt ra.

Tây Lương Mạt chậm rãi mở mắt, cảm giác mê muội kỳ quái này làm cho nàng không nhịn được lại nhắm mắt lần nữa, đồng thời cố gắng di chuyển cơ thể, nhưng điều đó chỉ khiến nàng càng thêm khó chịu.

Tây Lương Mạt thở hổn hển, cảm thấy cơn choáng váng của mình đỡ một chút rồi, nàng mới lại mở mắt lần thứ hai.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là ánh sáng lọt qua khe rèm cửa, nhìn theo luồng sáng đó có thể thấy trời đã sáng rồi.

Ừm…

Nếu nàng đoán không sai, ít nhất đã là sáng ngày hôm sau rồi.

Như vậy, lúc này hẳn là Tây Lương Sương đã gặp mặt Vân Sinh, thậm chí là A Cửu.

A, cô nàng Tây Lương Sương này, ra tay ác quá đi, khi đó nàng đưa ra kế hoạch này Tây Lương Sương còn làm ra vẻ không dám tin, vờ vịt lo lắng có làm nàng bị thương hay không, hôm nay xem ra con nhóc này rõ ràng đang mượn việc công báo thù riêng, âm thầm xả giận!

Tây Lương Mạt thì thào oán hận trong lòng, quả nhiên độc nhất lòng dạ đàn bà!

Được rồi, bản thân nàng từng giẫm gãy mấy ngón tay của Tây Lương Sương cũng không phải hạng người nhân từ gì, có loại em gái khắc nghiệt như Tây Lương Sương cũng không kỳ quái, có điều so với chị em Tây Lương Tiên, Tây Lương Sương còn chưa đến mức vừa thấy nàng đã vắt óc dồn vào chỗ chết, không biết tự lượng sức mình.

Nàng vươn tay muốn kiểm tra cái trán đau nhói của mình, không ngờ vừa vươn tay đã nghe thấy tiếng kim loại chạm vào nhau leng keng.

Tây Lương Mạt nghiêng đầu nhìn, trên cổ tay nàng bị trói dây xích sắt, đầu kia của xích sắt gắn trên tường, ánh mắt nàng hướng về phía sợi xích sắt đen bóng, dừng một chút, nàng cười khẩy, tự giễu nói thầm: “Chậc, ngay cả huyền thiết sang quý cũng dùng tới, đúng là quá để mắt ta.”

Sau đó nàng lại nhìn bốn phía, phát hiện mình không còn ở phòng giam lúc trước như đã nghĩ nữa, mà bị nhốt trong một căn phòng vừa đơn giản vừa đặc biệt.

Cả căn phòng, ngoại trừ cái giường nàng đang nằm, chỉ có một cái gương đồng ở góc tường.

Tây Lương Mạt ngồi một lúc, cố gắng thò chân xuống đi giày, khi đi giày, nàng phát hiện thì ra ngoài cổ tay, ngay cả cổ chân cũng bị khóa bằng xích huyền thiết rất dài.

Tây Lương Mạt sờ xích sắt trên mắt cá chân mình, ánh mắt lạnh lẽo, nàng đứng dậy đi về phía cửa.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, khi chỉ còn cách cửa hai thước, dây xích đã căng hết cỡ, phát ra âm thanh leng keng vì bị kéo căng.

Mà cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng quần áo sột soạt, không biết có phải vì hành động của nàng làm người bên ngoài giật mình hay không.

Tây Lương Mạt dừng bước, nhìn cửa trước cọt kẹt mở ra, gió lạnh ùa vào thổi bay mái tóc dài của nàng, cũng khiến nàng hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía ngoài cửa.

Có lẽ vẻ mặt của nàng quá lạnh giá, giống một thanh kiếm sắc vừa ra khỏi vỏ, trên gương mặt đầy vẻ cứng nhắc của binh khí, tựa như trong một giây cửa mở liền mang theo hơi lạnh thấu xương mà xông ra, lấy đầu người đối diện, cho nên người ngoài cửa hít sâu một hơi, làm ra động tác né tránh.

Tây Lương Mạt nhìn mấy thị vệ đang hoảng sợ kia, lạnh nhạt nói: “Ta cần nước.”

Một thị nữ vô thức kính cẩn gật đầu, sau đó xoay người đi.

Tây Lương Mạt nhàn nhạt liếc mấy người ngoài cửa một cái, rồi quay đầu: “Ta muốn nghỉ ngơi.”

Mấy tên thị vệ và thị nữ nhìn cánh cửa đóng kinh, liếc mắt nhìn nhau.

Thế này…

Bên trong rõ ràng là thích khách đã làm bệ hạ bị thương, tuy bệ hạ dặn dò không được lấy mạng nàng, thế nhưng trong lòng mọi người đều nghẹn một hơi, chỉ chờ âm thầm dạy dỗ thích khách này một phen, thế nhưng…

Rốt cuộc bên trong là phạm nhân hay chủ tử vậy?

Không biết có phải vì một màn vừa thấy khi cảnh cửa mở ra hay không, nhìn cánh cửa son đóng chặt, không ai dám đi lên mở cửa nữa.

Thị nữ bưng nước trà tới do dự chốc lát, đặt khay trà ở ngay trước cửa.



Liên tục mấy ngày, không ai quay lại quấy rầy Tây Lương Mạt, đồ ăn tuy đơn giản nhưng không còn đồ ăn thiu như Hàn phu nhân mang đến nữa.

Tây Lương Mạt cũng không quan tâm, chỉ cực kỳ nhớ tay nghề của đại hồ ly nhà mình thôi.

Một ngày này, khi bóng đêm phủ xuống, sau khi đám thị vệ mở cửa ra, một người đàn ông trung niên gương mặt lạnh lùng nghiêm túc đi vào, nhìn Tây Lương Mạt ngồi ở bên cạnh bàn, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi theo ta.”

Sau đó, hắn ra hiệu bằng tay, lập tức có mấy thị vệ cao to trầm ổn đi tới cởi dây xích trên cổ tay cổ chân nàng ra, thay bằng một đôi xiềng xích nhỏ nhắn tinh xảo hơn.

Trong suốt quá trình đó, bầu không khí rất nặng nề, người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm động tác của nàng, đám thị vệ thay xích sắt tuy không có động tác gì đặc biệt nhưng rõ ràng là cực kỳ cảnh giác đối với Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi, để mặc đối phương hành động, bởi vì nàng rõ ràng nhìn thấy huyệt thái dương của mấy thị vệ kia nổi lên, đó là đặc điểm chỉ cao thủ nội lực nhất đẳng mới có.

Trường Niên liếc nhìn nàng, nếu không vì tận mắt nhìn thấy vẻ âm hiểm tàn ác và nhạy bén, cùng tính toán chuẩn xác và sát phạt quả quyết như nam tử của nàng khi bắt bệ hạ làm con tin, Trường Niên có lẽ cũng sẽ cho rằng đây chỉ là một thiếu nữ quý tộc với gương mặt xinh đẹp, tuổi tương đương con gái mình mà thôi, nhiều nhất biết vài chiêu lục đục giữa các phụ nhân trong chốn cổng lớn.

Cuối cùng nếu không phải nàng thua trên tay người mà nàng gọi là muội muội, nói không chừng lúc này nàng thật sự có cơ hội thoát khỏi sơn trang Tịch Mai, khiến bọn họ rơi vào nguy hiểm cực độ.

Khi đó binh đoàn tây tuyến thất bại ở Long Quan, thua trên tay nàng, cũng là có thể lý giải được.

Nữ Đốc Vệ của Phi Vũ Quỷ Vệ quả nhiên danh bất hư truyền.

Vốn hành vi của nàng đủ để nàng biến thành thịt vụn cho chó ăn, thế nhưng bất đắc dĩ tình cảnh của bọn họ quá khó xử, thân phận của Tây Lương Mạt lại quá đặc biệt, đã tương đương với Hoàng Hậu ẩn hình của Thiên Triều, nếu thật sự hành hạ hoặc giết chết nàng chỉ vì hả giận, chỉ e kết quả sẽ không chịu nổi.

Trường Niên hơi nhăn mày, nhớ tới bệ hạ nhà mình trước khi trị liệu từng dặn dò tuyệt đối không được động vào Phi Vũ Đốc Vệ, tuy trong lòng bọn họ bực bội lại không thể không lo lắng đại cục, trấn an những tử sĩ, cận vệ đang rất kích động bên cạnh bệ hạ.

“Đi thôi.” Hắn xoay người đi ra ngoài.

Tây Lương Mạt không chống cự, đi theo.

Nơi bọn họ cần đến không xa, quanh co vài vòng rồi đồng thời đi tới một khu viện thanh lịch, có thị vệ nghiêm túc cầm đao và người hầu yên lặng bưng thứ trên tay đi tới đi lui làm việc của mình.

Khi Trường Niên đại nhân dẫn Tây Lương Mạt xuất hiện, mọi người đồng loạt ghé mắt.

Bọn họ không ngờ nữ thích khách hại bệ hạ nhà mình bị thương còn đứng được ở chỗ này, chưa bị xử tử, hơn nữa nhìn có vẻ không phải chịu hình phạt.

Chuyện này khiến bọn họ không thể hiểu nổi.

Tây Lương Mạt đối mặt với những ánh mắt giá lạnh hướng tới mình, giống như hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ ung dung thản nhiên đi vào phòng.

Khi đi qua một phòng khách tiến vào phòng trong tinh xảo, nàng có thể nhìn thấy bên trong lượn lờ sương khói, mùi thuốc đông y nồng nặc lan tỏa trong không gian.

Một lát sau, một ma ma trung niên dáng người thấp bé từ bên trong đi ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thoáng qua Trường Niên, cuối cùng dừng lại trên người Tây Lương Mạt, lạnh lùng nhìn nàng thật kỹ, cũng không che giấu vẻ oán độc âm trầm trong mắt: “Hừ, loại người thế này…!”

Loại người gì, bà ta không nói dứt lời, có điều vẻ nghiến răng nghiến lợi kia như dao nhỏ đâm vào người khác.

Tây Lương Mạt không thèm nhìn bà ta, nhìn thẳng phía trước không nói một lời, cũng không tỏ ra sợ hãi chút nào, cứ thản nhiên tự tại như thế, càng khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi rồi lại không biết phải làm sao.

“Tần cô cô, bệ hạ chưa nghỉ ngơi chứ?” Trường Niên nhìn vẻ mặt hận không thể nhào lên đánh giết Tây Lương Mạt của Tần cô cô, hắn đành dời sự chú ý sang hướng khác.

Tần cô cô gần như nuôi lớn bệ hạ, địa vị không tầm thường, thấy bệ hạ bị thương, người hận Tây Lương Mạt nhất chắc chắn là bà ta.

Chương Tần dẫn đầu xoay người vào trong phòng.

Trường Niên nghiêng người lạnh nhạt nhìn Tây Lương Mạt một cái, ra hiệu ý bảo Tây Lương Mạt đi vào.

Tây Lương Mạt thấy hắn không có ý đi vào cũng không lưỡng lự, đi thẳng vào trong phòng.

Trong phòng được bố trí cực kỳ giống phong cách đơn giản thanh lịch của Bách Lý Hách Vân, không có tranh chữ và vật bày biện phức tạp, nhiều nhất là sách, trong phòng đốt địa long, hơi ấm dào dạt.

Bên trong các Thái Y có vẻ vừa mới chẩn đoán bệnh cho chủ tử nhà mình xong, nối đuôi đi ra.

Chỉ còn lại mấy thị nữ xinh đẹp và Tần cô cô ở một bên cảnh giác nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm.

Tây Lương Mạt yên lặng đứng đó, thấy trên chiếc giường la hán bằng gỗ lê khắc hoa cúc trải lông cáo trắng là một người đang ưu nhã ngồi đó, nửa người trên không mặc áo trong, chỉ tùy ý khoác một chiếc áo choàng tối màu thêu hoa bạc, lộ ra lồng ngực rắn chắc gợi cảm, băng gạc trên đầu vai quấn thẳng tới ngực – Tây Lương Mạt biết đó là “kiệt tác” của nàng.

Sắc mặt Bách Lý Hách Vân vẫn tái nhợt như trước, tóc dài buông thõng trên vai, vẻ tái nhợt này không khiến hắn có vẻ yếu đuối, ngược lại giảm bớt vẻ thâm trầm sắc bén trên mặt hắn, thêm một loại hơi thở cao thượng ưu nhã như mây xa trên trời.

Đám thị nữ xung quanh bất giác đỏ mặt, cúi dầu

Chỉ có Tây Lương Mạt tiếp tục vô cảm nhìn hắn.

Bách Lý Hách Vân yên lặng nhìn nàng một cái, bỗng nhiên mở miệng: “Lại đây giúp ta bôi thuốc.”

Đám Tần cô cô biến sắc, muốn nói lại thôi, thế nhưng nhìn xiềng xích trên tay chân Tây Lương Mạt, lại nhìn sắc mặt chủ tử, biết tính cách hắn xưa nay nói một không nói hai, bọn họ không dám nói gì, chỉ tàn bạo trừng mắt với Tây Lương Mạt một cái mang tính cảnh cáo rồi lùi lại.

Tây Lương Mạt nhướng mày, ung dung đi tới bưng khay đồ lên rồi ngồi lên giường của Bách Lý Hách Vân, đặt khay đồ lên đùi, vươn tay phải cởi áo choàng của Bách Lý Hách Vân.

Đám Tần cô cô và Bách Lý Hách Vân đồng loạt sửng sốt, bọn họ không ngờ rằng Tây Lương Mạt lại… nghe lời như thế.

“Ai cho phép ngươi ngồi trên giường chủ tử, là nô tỳ thì phải có dáng vẻ hầu hạ của nô tỳ!” Tần cô cô lập tức trợn trừng mắt, nghiêm nghị quát lên với Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt nhìn bà ta một cái, hờ hững nói: “Vị đại thẩm này, ngài có nhầm hay không, nơi này là thổ địa Thiên Triều, ta còn chưa biết Thiên Triều có hai Hoàng Đế từ lúc nào đấy, các ngươi là nô tỳ của hắn, ta thì không…”

Ngoại trừ Trương ma ma bị hất xuống cầu thang, Tần cô cô là người được tin tưởng nhất trước mặt Bách Lý Hách Vân, chưa có ai dám không nể mặt bà ta, hôm nay nghe Tây Lương Mạt nói không chút khách khí cực kỳ chói tai như vậy, nhất thời tức giận đến choáng đầu, sắc mặt tái mét, vươn tay chỉ vào nàng, giọng nói cũng run run: “Ngươi… Tiện tỳ nhà ngươi… Ngươi… cho ta…”

Tây Lương Mạt lạnh nhạt liếc bà ta một cái, cười khẩy với Bách Lý Hách Vân: “Bệ hạ, thì ra bất cứ một nô tỳ nào bên cạnh ngươi cũng có thể ra lệnh thay ngươi, đúng là phải mở rộng tầm mắt với sự khoan hồng độ lượng của bệ hạ đấy.”

Rõ ràng đang châm chọc người của Bách Lý Hách Vân lấy hạ phạm thượng, giả truyền thánh chỉ, không có quy củ, cũng đang cười nhạo Bách Lý Hách Vân không có bản lĩnh dạy dỗ nô tỳ, để nô tỳ cưỡi lên đầu mình.

Bách Lý Hách Vân khoát tay với Tần cô cô đang run rẩy cả người, ý bảo bà ta lui ra, Tần cô cô nghiến răng nghiến lợi, lại không biết phải làm thế nào, đành phải tự lui ra, đồng thời cảnh cáo nhìn mấy tiểu cung nữ mình dạy dỗ phải cẩn thận Tây Lương Mạt một chút.

Lời nói châm chọc vừa rồi gần như không ảnh hưởng gì tới Bách Lý Hách Vân, hắn nhìn Tây Lương Mạt một cái: “Bôi thuốc đi.”

Tây Lương Mạt mới không chút biểu cảm tiếp tục động tác cởi áo Bách Lý Hách Vân, lại giúp hắn tháo băng gạc bôi thuốc.

Không hề ngượng ngùng vì đối mặt với nửa thân trần gợi cảm của nam tử, chỉ chăm chú làm việc của mình.

Không hiểu sao, thấy nàng như vậy trong lòng Bách Lý Hách Vân có chút khó chịu, hắn nheo mắt nhìn nàng: “Ta còn tưởng ngươi thà chết không chịu khuất phục, không chịu giúp ta bôi thuốc.”

Tây Lương Mạt vừa bôi thuốc lên vết thương trên vai hắn vừa lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn nhìn thấy ta nghiêm nghị chính nghĩa hoặc là bi thương anh dũng, sau đó tìm cớ dạy dỗ ta một trận phải không? Đối với ta mà nói, giúp ngươi bôi thuốc hay không không liên quan gì tới lập trường của ta, ta lại không ngứa đòn, nếu như vậy khiến ngươi không được xem tiết mục trung dũng báo quốc thì xin lỗi nhé.”

Bách Lý Hách Vân thầm than trong lòng, dáng vẻ ngươi lúc này mới là ngứa đòn!

“Xem ra ngươi không có một chút áy náy nào, cũng không thấy sợ, ta nên khen ngươi to gan hay cười nhạo ngươi không biết gì đây?”

Bách Lý Hách Vân nhìn Tây Lương Mạt, mỉa mai nhếch khóe môi mỏng.

Thời gian quá ngắn nên hắn còn chưa hiểu rõ đây rốt cuộc là một nữ tử thế nào, hoặc nên nói đây là một nữ tử như mây trên trời, hình thái thay đổi vĩnh viễn ngoài dự đoán của ngươi, ngươi cũng giống như vĩnh viễn không thể nắm lấy nàng.

Tây Lương Mạt liếc nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi thích nói thế nào thì nói.” Sau đó không nói tiếp nữa.

Nhất thời, hai người đều yên lặng không nói gì.

Bách Lý Hách Vân đang xuất thần, còn Tây Lương Mạt đang chăm chú với vết thương trên bả vai hắn, trong lòng có phần kỳ quái.

Dù sao Bách Lý Hách Vân bị thương đã mấy ngày, vì sao hôm nay vết thương nhìn giống như còn rất mới, tuy đã rắc rất nhiều thuốc mà vẫn có tơ máu thấm ra.

Nàng hơi nhăn mày, nhưng nàng không phải đại phu, nên nàng chỉ cầm thuốc bột cầm máu trên bàn rắc lên vết thương cho hắn lần nữa rồi quấn băng vải lại.

Bách Lý Hách Vân chỉ cảm thấy động tác của đối phương rất nhẹ, cũng rất chuyên nghiệp, không cố tình làm gì với vết thương của hắn, hắn nhìn nàng thản nhiên hỏi: “Xem tay nghề của ngươi… Thế nào, trước đây thường xuyên băng bó cho người khác à?”

Tây Lương Mạt không giấu giếm, ung dung nói: “Người lĩnh binh, thuộc hạ có mấy người là chưa bao giờ bị thương? Nếu một chút chuyện nhỏ này còn làm không tốt, nếu quân y trong thiên quân vạn mã bỏ mạng, chẳng lẽ tất cả mọi người cũng phải chết theo?”

Bách Lý Hách Vân lại nhìn nàng, ánh mắt có phần sâu thẳm: “Ngươi có thể về, sau này mỗi ngày tới đây phụ trách đổi thuốc cho ta.”

Tây Lương Mạt nghe vậy chỉ hơi khựng lại một chút, không có bất cứ tỏ vẻ gì không bằng lòng, gật đầu tỏ vẻ nàng đã hiểu, sau đó đứng thẳng dậy đi ra ngoài.

Tần cô cô nhìn bóng lưng kiêu ngạo, hận đến siết chặt bàn tay mình, nhìn về phía Bách Lý Hách Vân dựa trên gối mềm: “Chủ tử, sao ngài lại để yêu nữ đê tiện kia đi như thế? Còn để ả đổi thuốc cho ngài, chẳng may ả hạ độc gì vào thuốc… Ngài đã quên Long thiếu gia và Thương Nhi đã chết trong quá trình tiếp xúc với ả yêu nữ này sao, cả Thập Bát hoàng tử điện hạ sau khi về nước cũng trở nên rất kỳ quái, loại yêu nữ này nên giết chết mới đúng!”

Giọng nói của bà ta rất to, giống như cố tình khiến Tây Lương Mạt vừa mới đi đến cửa không thoải mái.

Tây Lương Mạt mắt điếc tai ngơ, ngay cả bước chân cũng không dừng, đi thẳng ra khỏi viện này, theo Trường Nhật lần thứ hai trở về căn phòng lạnh giá tối om của mình.

Nàng lười biếng ngồi bên cửa sổ, nhìn bầu trời than khẽ một tiếng: “A Cửu, ngươi còn không tới đón ta, ta sẽ chết đói!”

— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia uy vũ —

Thời gian giống như bông tuyết vội vã hạ xuống, trôi qua rất nhanh.

Thoáng cái đã bốn, năm ngày nữa, trong sơn trang Tịch Mai vẫn hoàn toàn yên ắng.

Tây Lương Mạt làm dược đồng đổi thuốc đã được bốn, năm ngày, tuy mỗi ngày Bách Lý Hách Vân đều gọi nàng vào phòng hắn, đồng thời không cho phép những người khác ở bên, ở một mình với nàng, thế nhưng không biết vì vết thương trên vai hắn luôn phát tác lặp lại, hay hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt muốn làm người tử tế, nói chung, trong khoảng thời gian này, tuy nàng và hắn cô nam quả nữ, “quần áo không chỉnh tề” ở chung một phòng, nhưng không xảy ra bất cứ chuyện gì hết.

Nàng cũng không biết Bách Lý Hách Vân luôn nhìn nàng như có điều suy nghĩ rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.

Thế nhưng trong mắt đám thị nữ và thị vệ bên ngoài, tất cả dường như đang bịt một lớp lụa mỏng ái muội.

Một ngày này, Tây Lương Mạt lại phụng mệnh đi đổi thuốc cho Bách Lý Hách Vân.

Vào đông ngày ngắn đêm dài, sắc trời vừa sáng lên không lâu, Tây Lương Mạt được Trường Nhật dắt ra khỏi phòng mình, đeo xích tay xích chân đi đổi thuốc cho Bách Lý Hách Vân.

Đúng vậy, cho tới bây giờ, Tây Lương Mạt vẫn mặc trang phục tiêu chuẩn của phạm nhân, tuy phạm nhân này hầu hạ chủ tử cao quý nhất trong sơn trang.

Nàng ngáp một cái, chậm rãi theo Trường Nhật đi qua hàng hiên vào phòng của Bách Lý Hách Vân.

Xung quanh là người hầu dậy sớm quét tuyết đọng hoặc đám thị về dò xét, trao đổi ánh mắt khinh bỉ, sau đó tiếp tục làm chuyện của mình.

Thời gian tuần tra luôn rất buồn chán, đám thị về vừa tuần tra vừa buôn chuyện, một thị vệ cao gầy như sào trúc mờ ám nói: “Không biết lần trước Phi Vũ Đốc Vệ kia ra tay có phải đã hạ dược gì lên người chủ tử không, mà đến bây giờ vẫn được hầu hạ chủ tử.”

Một người hơi béo chút cũng bí hiểm nói: “Phi Vũ Đốc Vệ kia không phải Cửu Thiên Tuế Vương Phi của Thiên Triều sao, một thái giám quyền cao tới đâu vẫn là thái giám, làm sao thỏa mãn được nhu cầu của nữ nhân, chẳng trách…”

“Hắc hắc, cũng đúng, nhìn nóng nảy như ớt, nói không chừng trên giường hầu hạ chủ tử rất mềm mại đấy…”

“Đúng thế, nữ quý tộc Thiên Triều đúng là đê tiện, nghe nói Hàn phu nhân chết trong thùng nước gạo lần trước là dì của nàng ta đấy.”

“Hừ, vô liêm sỉ quả nhiên là di truyền…”

Trong lúc bàn luận, đám thị vệ đi tới một cánh rừng mai nở rộ, đầu lĩnh vóc dáng cao bỗng dưng phát hiện hai đồng bọn đi cuối cùng không tham gia bàn luận, luôn giữ im lặng, không khỏi có chút kỳ quái.

Tên cao gầy kia cười hì hì sát tới gần: “Các ngươi thấy sao? Vì sao nãy giờ không nói gì?”

Thị vệ đứng sau cúi đầu không nói gì, thị vệ hơi cao lớn phía trước bỗng ngẩng đầu thản nhiên nói với tên cao gầy: “Bởi vì chúng ta đang nghĩ xem các ngươi chết thế nào mới hợp với khẩu vị của Tư Lễ Giám chúng ta.”

Vừa dứt lời, không thấy rõ hắn cử động thế nào, người kia chỉ vung tay đã có một mũi nhọn sáng lóe lên, sau đó máu tươi lập tức phun ra từ cần cổ của tên thị vệ cao gầy.

Đám thị về còn lại hết hồn, bọn họ không hiểu vì sao người một nhà lại động thủ giết nhau.

Bọn chúng đang định giơ tay phản kháng và gọi người thì vô số đao phong đã từ bốn phương tám hướng ập đến, trong nháy mắt cắt đứt cổ đám thị vệ như cắt rau, đám thị vệ còn không kịp kêu lên một tiếng.

Máu tươi văng khắp nơi, gió lạnh gào thét.

Hơi thở máu tanh đen tối, nồng nặc lặng lẽ lan tràn khắp sơn trang.

Giống như mở ra cánh cửa thông tới địa ngục, biểu hiện có yêu ma cường đại sắp tới, mang đến máu tanh khắp nơi.



Tất cả xảy ra quá nhanh, hơi thở hắc ám dương nanh múa vuốt rồi lặng lẽ cấp tốc bao phủ một nửa sơn trang Tịch Mai, trong bóng tối, ánh đao loang loáng lóe lên, không một người sống sót.

Nhưng dù sao nơi này cũng là nơi ở của người đứng đầu một nước, nhất là quốc chủ này còn không phải người tầm thường.

Cho nên bị phát hiện rất nhanh.

Khi tiếng ồn ào vang lên, Bách Lý Hách Vân còn đang được Tây Lương Mạt băng vết thương, một khắc sau, hắn nheo mắt, bật dậy nắm lấy bả vai Tây Lương Mạt rồi đứng trước cửa phòng.

Khi cửa mở ra, cảnh tượng dưới ánh sáng mờ mờ lạnh lạnh khiến Bách Lý Hách Vân nheo mắt lại.

Trên núi giả, phòng ốc, hành lang xung quanh, không biết từ lúc nào đã phủ kín hắc y nhân, bọn họ cầm trong tay vũ khí sắc nhọn lóe lên tia sáng xanh lam, lại yên lặng như một pho tượng, giống như ma quỷ đến từ địa ngục, không một tiếng động, thậm chí không một tia sát khí.

Mà hơi mù trong bóng tối giống như biến ảo thành hình người, người kia cao gầy ưu nhã, lẳng lặng đứng cách đó không xa, đối mặt với hắn.

Đó là nam nhân duy nhất mà Bách Lý Hách Vân từng thấy có gương mặt xinh đẹp đến mức gần như phải dùng từ ma vật mới có thể hình dung, hắn nhìn về phía người bên cạnh mình, đôi mắt ma mị hiện lên một tia sáng, giọng nói lạnh nhạt êm tai: “Nha đầu, chơi đủ chưa?”

Tây Lương Mạt cắn môi, trong mắt chứa đựng vui mừng: “A Cửu!”