Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 44: Gió thu thổi




Tây Lương Sương lạnh như băng trừng mắt với Tây Lương Nguyệt: “Ngươi thì nhanh rồi, một tiểu thư khuê các mà đi đường cứ hùng hục, đẹp mặt lắm chắc, chẳng trách không lấy được chồng.”

Tây Lương Nguyệt nghe vậy nhất thời giận đến run cả người, vị hôn phu của nàng trước khi cưới bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, Tây Lương Nguyệt lại không vội lập gia đình, trong phủ Quốc Công cũng không có nữ trưởng bối, mấy năm nay Tĩnh Quốc Công đổi tính, vào ở trong phật đường của Lam Đại phu nhân để tu thân dưỡng tính, Tây Lương Tĩnh tuy là huynh trưởng lại hoàn toàn không có khái niệm rằng muội muội đã đến tuổi lập gia đình, chỉ biết vung đao múa kiếm, hành quân luyện binh.

Tây Lương Nguyệt tự mình quản lý cả phủ, nàng cũng vui vẻ vì không có ai thúc giục hôn sự, cho dù trong kinh đang đồn đãi về nàng, nhưng vì Thiên Tuế Vương Phi Tây Lương Mạt là tỷ tỷ của nàng, những người nói huyên thuyên này không ai dám nói những câu không dễ nghe trước mặt nàng.

Vì thế Tây Lương Nguyệt cũng coi như không nghe thấy gì, sống những ngày tự do, cho đến khi Tây Lương Sương bỗng trở về phủ Quốc Công, tất cả bèn thay đổi.

Tây Lương Sương tính tình vốn lạnh lùng kiêu ngạo, nay tuy trải qua nhiều khúc triết nhưng chỉ ở trước mặt Tây Lương Mạt nàng ta mới khiêm tốn một chút, nàng ta lại được sắc phong Quận Chúa, Tây Lương Mạt không rảnh để ý chuyện của Tây Lương Nguyệt, Tây Lương Sương đương nhiên muốn lấy tư thế trưởng tỷ như mẹ mà đứng ra. Tây Lương Nguyệt đã quen một mình làm chủ, bỗng nhiên xuất hiện Tây Lương Sương, hai tỷ muội trước kia đã không hợp, là vì phải ứng phó Hàn thị nên mới làm ra vẻ tỷ muội tình cảm tốt, nay trên đầu không còn người đè, giữa hai người càng thêm gà bay chó sủa.

Tây Lương Nguyệt cười lạnh: “Tam tỷ tỷ, là ai ra cửa nhất định muốn ngồi chiếc xe ngựa tử sa ngọc cốt của Nhị phu nhân? Xe ngựa đó nhiều năm không dùng đến, đánh xe nói khả năng ổ trục có vấn đề, vậy mà có người cố tình không tin, nay nửa đường chết dí ở đó, còn mất công sai người mang cỗ xe sang quý vất đi đó về, làm cho hai chúng ta chỉ có thể đi bộ lên từ đường Thu Sơn.”

Nàng không nên ngồi cùng một chiếc xe với nữ nhân kiêu ngạo và hư vinh này, nay thì hay rồi, đường đường tiểu thư phủ Quốc Công lưu lạc đến mức phải đi bộ, còn không biết có thể mua được xe ngựa thích hợp để lên Thu Sơn hay không.

“Nếu không mua được xe ngựa chúng ta phải làm sao bây giờ? Đi bộ lên Thu Sơn à?” Tây Lương Nguyệt nhớ tới chuyện này là bực mình.

Tây Lương Sương liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Đi bộ thì sao? Một đoạn đường cũng đi không nổi thì ngươi ở dưới núi chờ đi.

“Được rồi!” Tây Lương Tĩnh rốt cuộc không nhịn được nữa, mất kiên nhẫn quát một tiếng: “Trước công chúng, còn ra thể thống gì.”

Hai chủ tử cãi nhau, đám hạ nhân không muốn mất thể diện đương nhiên không dám nói gì, Tây Lương Tĩnh lại không thể giả vờ không nghe thấy, hai nha đầu này suốt dọc đường không lúc nào ngậm miệng, nói lời châm chọc, hắn nghe mà phiền lòng.

Đối với Tây Lương Tĩnh mà nói, Thu Sơn tượng trưng cho hồi ức tốt đẹp, từ đường luôn là thánh địa thuở nhỏ của hắn và tỷ muội Tây Lương Tiên, cũng là nơi hắn thích đến nhất, đối với Tây Lương thế gia mà nói, không phải con vợ cả thì không thể vào từ đường.

Đối với tỷ muội Tây Lương Tiên mà nói, đó là một loại minh chứng vinh quang cho xuất thân của mình, có thể khoe ra địa vị khác biệt của tỷ muội bọn họ trước các tỷ muội khác của Tây Lương thế gia, là trân bảo đáng khoe ra mà những người sa cơ thất thế không có.

Còn đối với Tây Lương Tĩnh mà nói, tuy hắn không có nhiều suy nghĩ và kiêu ngạo như nữ tử, nhưng trước kia tới từ đường nghĩa là hắn có thể tạm thời tránh đi binh pháp mãi mãi học không hết, cũng không cần bị ép luyện kiếm từ khi trời còn chưa sáng.

Nhưng hiện giờ, Tây Lương thế gia đã không còn tồn tại, mà tỷ muội Tây Lương Tiên cũng không còn ở nhân gian.

Lễ tế mùa thu lần này chính là để tế điện những người thân đã chết.

Tuy Tây Lương Tĩnh không ngại Tây Lương Sương hoặc Tây Lương Nguyệt tới hiến tế, nhưng lúc này hắn không khỏi nhớ tới hai muội muội dòng chính của mình.

Hắn buông tầm mắt, ánh mắt có chút phức tạp lại nồng đậm thương cảm.

Cả Tây Lương Sương và Tây Lương Nguyệt đều không phải đồ ngốc, có thể nhận ra hiện giờ tâm trạng của vị Đại ca ca này không tốt.

Bọn họ đương nhiên cũng nhớ tới những quy củ của từ đường Thu Sơn khi bọn họ còn nhỏ, lại nghĩ tới hôm nay bọn họ đều công khai đi vào, trong lòng không biết mà vui hay buồn, nhưng hãnh diện là nhất định, có điều không tiện biểu hiện ra trước mặt Tây Lương Tĩnh, dù sao Tây Lương Tĩnh vẫn là đại ca của các nàng.

Hai người hiếm khi ăn ý liếc nhìn nhau một cái rồi không nói gì nữa.

Dù sao so với mấy tỷ muội đã chết, hai người bọn họ đã cười đến cuối cùng, sau này bọn họ còn rất nhiều thời gian, không phải sao?

Tây Lương Tĩnh nhìn quanh, có chút phiền lòng tiện tay sai vài người đi xung quanh xem có mua được xe ngựa hay không, hắn thì ngẩng đầu nhìn gần đó, dẫn Tây Lương Nguyệt, Tây Lương Sương và một đám nha hoàn bà tử cầm hương nến tiền giấy đi về phía tửu lâu gần đó.

Tửu lâu này nhìn có vẻ là tửu lâu duy nhất xung quanh đây có thể khiến hắn để mắt.

Nhưng hắn vừa đi tới cửa tửu lâu đã thấy vài tiểu nhị đứng ở cửa, vẻ mặt thứ lỗi nói với những người khác muốn vào: “Xin lỗi, hôm nay chúng ta không mở cửa, mời khách quan dời bước tới nơi khác.”

Tây Lương Tĩnh có chút nghi hoặc, đây là hội chợ mùa thu mỗi năm một lần của trấn nhỏ này, sao có thể không mở cửa được.

Hắn nhạy cảm đưa mắt liếc quanh một vòng, rất nhanh đã phát hiện gần đó đỗ hai chiếc xe ngựa, hộ vệ bên cạnh rõ ràng là người người có võ công, ánh mắt cảnh giác. Trong lòng hắn hiểu ra, đại khái là đại hộ nhân gia nào đó, thậm chí là người nhà quan lại đi ngang qua, sau đó bao cả tửu lâu này, có điều… nhìn xe ngựa không phải loại xe tốt, nhưng nhóm hộ vệ lại luyện võ công, loại tổ hợp mâu thuẫn này làm cho Tây Lương Tĩnh sinh lòng hiếu kỳ.

Tây Lương Tĩnh không phải loại người thích tìm phiền toái, càng không thích ỷ thế hiếp người, thấy người ta sẽ không để mình đi vào bèn xoay người định đi tìm nơi khác.

Tây Lương Sương và Tây Lương Nguyệt nghe được không khỏi lầm bẩm người nhà ai lại ích kỷ bao cả tửu lâu.

Nhưng nếu Tây Lương Tĩnh đã không định tranh hơn thua thì hai người cũng đành thôi, chỉ muốn tìm một chỗ thích hợp mau mau ngồi xuống.

Tiểu thư và quý phu nhân chiều chuộng đều không thể đi bộ quãng đường quá dài.

Có điều Tây Lương Tĩnh còn chưa dẫn người trong phủ đi xa, khi Tây Lương Nguyệt quay đầu một lần nữa bỗng nhiên ngừng bước, dáng vẻ có chút khó tin.

“Làm sao vậy?” Tây Lương Sương tức giận định nói gì lại bị Tây Lương Sương kéo tay áo, giọng nói của Tây Lương Nguyệt đầy kinh ngạc và hưng phấn: “Mau nhìn, mau nhìn kìa, đó có phải Đại tỷ tỷ của chúng ta không?”

Tây Lương Tĩnh và Tây Lương Sương sửng sốt, đồng loạt nhìn theo hướng tay nàng chỉ, quả nhiên nhìn thấy một bóng người mặc quần áo vải thô màu xanh, được hai nha hoàn nâng, chậm rãi đi về khu chợ phía trước, bên cạnh còn có một đám người không xa không gần đi theo.

“Nói cái gì thế?” Tây Lương Sương nhăn mày, khinh bỉ liếc nhìn Tây Lương Nguyệt: “Mắt ngươi có vấn đề à? Đó là một phu nhân mang thai, giống Đại tỷ tỷ ở chỗ nào?”

Trong cảm nhận của Tây Lương Sương, không biết từ lúc nào hình tượng của Tây Lương Mạt đã cố định ở dáng vẻ mặc nam trang, tuấn tú lạnh lùng, không nam không nữ trong đêm mà nàng tự tay đâm vào ngực Ngu Hầu, mang theo một hơi thở u ấm thần bí không giống nhân gian, lặng lẽ đến không một tiếng động, sau đó ngồi trên chiếc kiệu hoa lệ, biến mất trong bóng tối.

Nhất là đến bây giờ nàng còn cẩn thận nâng niu chiếc khăn lụa mà đêm đó Tây Lương Mạt đưa cho nàng thậm chí chính nàng cũng không biết cảm giác trong lòng mình là thế nào.

Cho nên khi nhìn thấy bóng lưng ung dung đó, nàng không hề liên tưởng tới Tây Lương Mạt.

Tây Lương Nguyệt nhức đầu, dáng vẻ rất hoang mang, ở trong lòng nàng, Tây Lương Mạt vĩnh viễn cao quý khiêm tốn, không quan tâm hơn thua lại có thủ đoạn lôi đình.

Cho nên nàng cũng không thể tưởng tượng được dáng vẻ mang thai của Tây Lương Mạt.

“Ừm, cũng đúng, chắc là ta hoa mắt rồi, Cửu Thiên Tuế là thái giám cơ mà, nếu Đại tỷ tỷ có thai chẳng phải đội nón xanh cho Cửu Thiên Tuế à…” Tây Lương Nguyệt cười ha hả, nhưng lời còn chưa nói xong đã biến mất dưới ánh mắt lạnh như băng của Tây Lương Sương và Tây Lương Tĩnh, biến thành cười gượng.

“Vậy… Ha ha, chúng ta đi nhanh thôi, chân sắp gãy rồi.”

Tây Lương Nguyệt vội vàng dẫn đầu đi về một hướng.

Tây Lương Sương lại liếc nhìn về phía phụ nữ có thai đó, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng vẫn nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, coi như mình hoa mắt.

Chỉ có ánh mắt một người là dần tối xuống.

Tây Lương Tĩnh hơi nheo mắt lại nhìn về phía bóng người dần biến mất trong đám đông, cho đến khi đối phương hoàn toàn biến mất mới xoay người rời đi.

— Ông đây là đường ranh giới Phương lang lộ ngực, bị A Cửu trói về SM hủ hóa —

Tây Lương Mạt đi dạo chợ thật sự tận hứng, thôn dân xung quanh đều rất chất phác, trông thấy phụ nữ có thai như Tây Lương Mạt xuất hiện đều tự giác né tránh, có vài đại thẩm nông gia còn hì hì đi lên bắt lời, thậm chí có người còn tặng nàng một con gà mái về nấu canh.

Hôm nay Tiểu Lục Tử không trực ban, cho nên mặc một bộ gia đinh bình thường cũng đi theo, trên người treo đầy thổ sản mà Tây Lương Mạt nổi hứng mua, tay còn xách con gà mái đó, đi phía trước mở đường.

Đi dạo được nửa canh giờ, cuối cùng Tây Lương Mạt cảm thấy mỏi lưng mỏi chân, mới gọi đám Tiểu Lục Tử tìm chỗ nghỉ chân.

Bác gái tốt bụng ven đường nói miếu thổ địa gần đó có thể làm chỗ nghỉ chân, hơn nữa trong miếu có lão Từ phát cháo bố thí, đồ thủ công cũng rất đẹp, hàng năm đều bán bùa bình an, nghe nói cũng linh nghiệm.

Tây Lương Mạt hướng về nơi được một cây cổ thụ che phủ đó, vừa nhìn đã thấy rất râm mát, không chút do dự bảo Tiểu Lục Tử tiếp tục mở đường, dẫn mọi người tới miếu thổ địa.

Đến miếu thổ địa, lão Từ là một ông lão mang dáng vẻ tú tài nông thôn tầm sáu mươi tuổi, thấy Tây Lương Mạt mang thai bèn tốt bụng để đám Tây Lương Mạt vào hậu viện nghỉ chân một lát.

Mị Thất, Mị Tinh và những người khác đều đi vào kiểm tra một lượt, xác định không có chuyện gì mới để Tây Lương Mạt cùng vào hậu viện.

Có điều người thắp hương trên con đường nhỏ ở trước sân rất nhiều, Bạch Trân và Bạch Nhụy vừa mới đỡ Tây Lương Mạt đi qua chiếc lư hương đó, Tây Lương Mạt bỗng cảm thấy trước mắt hiện lên một bóng đen, nàng không cẩn thận đụng vào, làm cho mũ trùm trên đầu cũng rơi xuống.

Mà nàng còn chưa đứng vững đã nghe Bạch Trân hết hồn đỡ lấy nàng lắp bắp nói: “Đại… Đại… Công tử… Không, Thế Tử gia.”

Tây Lương Mạt nâng tầm mắt, quả nhiên không biết Tây Lương Tĩnh nhảy ra từ đám khách hành hương từ lúc nào.

“Ngươi…”

Tây Lương Tĩnh cầm cổ tay nàng, từ trên cao nhìn xuống, mặt mày xanh mét nói: “Ta cái gì mà ta, ngươi đi theo ta!”

Tây Lương Mạt muốn giãy dụa nhưng cẩn thận cái bụng lớn, lão Y Chính từng dặn cố gắng đừng động chân khí, để dành chân khí dưỡng nguyên thần, nên nàng chỉ nhăn mày thấp giọng nói: “Tây Lương Tĩnh, ngươi điên rồi à, giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi định làm gì?”

Đúng vậy, giữa thanh thiên bạch nhật, cho nên những người khác còn chưa phản ứng kịp, mà người kịp phản ứng lại do dự vì trông thấy gương mặt đột nhiên xuất hiện.

Bọn họ không phải không thể trực tiếp ép khách không mời này cút đi, nhưng vị khách không mời hôm nay lại là… anh trai ruột của phu nhân.

“Đúng là giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi còn không biết xấu hổ, chẳng lẽ ngay cả mạng cũng không cần nữa?” Sắc mặt Tây Lương Tĩnh xanh mét, lại cố làm ra vẻ đè nén lửa giận, hạ giọng ôn hòa, nghiêng mặt nghiến răng nghiến lợi nói bên tai nàng: “Ngươi phải đi theo ta một lát.”

Tây Lương Mạt nhìn gương mặt có ba phần giống mình của Tây Lương Tĩnh, không khỏi thở dài trong lòng, aizz, quên đi.

Đi hội chợ cũng có thể gặp phải người quen không nên gặp.

Rồi nàng khoát tay, gật đầu lấy lệ với Tây Lương Tĩnh: “Được rồi, được rồi, ta dẫn ngươi tới một nơi yên tĩnh.”

Sau đó, Tây Lương Mạt dẫn Tây Lương Tĩnh thẳng tới nội viện.

Nội viện của miếu thổ địa này là những căn phòng nhỏ giống như thiện phòng, hoàn cảnh thanh tịnh, người của Tư Lễ Giám đã dọn dẹp để Tây Lương Mạt nghỉ tạm.

Tây Lương Mạt vừa mới vào phòng ngồi xuống đã phất tay bảo Bạch Trân và Bạch Nhụy dẫn những người khác rời đi.

Những người khác rời khỏi nhưng Bạch Trân và Bạch Nhụy liếc mắt nhìn nhau một cái, không hề cử động.

Thấy trong phòng gần như chỉ còn lại một mình Tây Lương Mạt, Tây Lương Tĩnh rốt cuộc không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Ngươi điên rồi sao, hay là muốn chết, nghiệt chủng này rốt cuộc là của ai?”

Tây Lương Mạt lạnh như băng nhìn hắn một cái: “Ngươi mới điên rồi, đứa bé trong bụng là của ta, không phải nghiệt chủng.”

Tây Lương Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi vác bụng ở bên ngoài đi tới đi lui, nếu để người của Tư Lễ Giám trông thấy, ma đầu Bách Lý Thanh đó còn tha cho ngươi được sao?”

Tây Lương Mạt lập tức đau đầu không biết nói gì, bởi vì nàng thật sự không biết phải giải thích thế nào, vì đứa bé vốn là của “đại ma đầu” mà hắn nói, làm sao bây giờ?

“Ngươi không cần lo lắng, tự ta có cách giải quyết, sẽ không liên lụy các ngươi là được.” Tây Lương Mạt suy nghĩ một lúc, chỉ có thể nói vậy.

Nhưng rõ ràng có người hiểu lầm, ban đầu Tây Lương Tĩnh nhìn Tây Lương Mạt một cách không dám tin, sau đó nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Ngươi… Ngươi cảm thấy ta chỉ vì an nguy của phủ Quốc Công mới tới tìm ngươi sao?”

Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ tổn thương của Tây Lương Tĩnh, không nhịn được phải vỗ trán, tình huống gì thế này, nàng với hắn thân thiết như thế từ bao giờ vậy, còn trình diễn tiết mục “huynh muội tình thâm” này nữa.

“Được rồi, ngươi không cần lo lắng, chuyện này Thiên Tuế gia cũng biết.” Tây Lương Mạt có chút vô lực nói, nhìn Tây Lương Tĩnh ra dáng anh trai, nàng cũng không tiện trực tiếp dội nước lã lên mặt hắn, nhất là bên kia còn có Tĩnh Quốc Công.

Nói như thế nào hai người này vẫn là nhà mẹ đẻ trên danh nghĩa của nàng.

“Ngươi… Ngươi nói Cửu Thiên Tuế biết?” Tây Lương Tĩnh không thể tin nhìn Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt gật đầu, thuận miệng nói: “Đúng vậy, ngươi không cần lo lắng, ta có thể xử lý được.”

Tây Lương Tĩnh dùng vẻ mặt cực kỳ phức tạp nhìn bụng nàng chằm chằm, bỗng nhiên nói: “Cửu Thiên Tuế có thể tha thứ ngươi mang thai, là… là ai? Đại thần trong triều, vương công quý tộc, hay là… hay là tướng lĩnh quỷ quân?”

Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra Tây Lương Tĩnh muốn nói gì, lẽ nào người này nghĩ rằng Bách Lý Thanh để nàng có tư tình với người khác, sau đó sinh con riêng, định làm con thừa tự gì đó? Tuy không ít đại thái giám quyền thế đã làm như vậy, nhưng mà…

Được rồi, nhìn biểu cảm của Tây Lương Tĩnh, rõ ràng đang có ý này.

Tây Lương Mạt không còn sức giải thích, bởi vì nàng cũng chưa nghĩa ra sau khi đứa bé chào đời sẽ dẫn theo bên cạnh thế nào, nay Tây Lương Tĩnh hiểu lầm như vậy coi như cũng là một loại giải thích.

“Đại ca ca, ngươi đừng hỏi nữa, đúng rồi, sao hôm nay các ngươi lại ở đây?” Tây Lương Mạt trực tiếp đổi chủ đề.

Tây Lương Tĩnh im lặng một lát mới nói: “Hôm nay là lễ tế mùa thu.”

Tây Lương Mạt suy nghĩ một lúc mới nhớ ra chuyện này: “Ngươi dẫn Tam muội muội và Ngũ muội muội tới à?”

Tuy Thu Sơn bị phong tỏa nhưng chỉ giới hạn ở lâm viên hoàng gia, Thu Sơn lại rất rộng, cho nên vẫn còn một phần không thuộc phạm vị lâm viên hoàng gia, là nơi mà các vương công quý tộc khác thích tới nghỉ hè nhất, từ đường của Tây Lương thế gia cũng ở nơi này.

Tây Lương Tĩnh gật đầu, sau đó nói: “Ngươi yên tâm, bọn họ không biết.”

Tây Lương Mạt nói thầm, sau này sớm hay muộn rồi cũng biết, nhưng ngoài miệng nói: “Ngươi cũng nhắc qua với bọn họ đi, sau này ta sẽ dẫn đứa bé này theo bên cạnh, chỉ là…”

“Ta sẽ nói với bọn họ đây là con nuôi của ngươi và Cửu Thiên Tuế.” Tây Lương Tĩnh lập tức trầm giọng nói.

Tây Lương Mạt thản nhiên: “Ừ, tạm thời cứ vậy đi, được rồi, ta cũng phải đi ra ngoài, nếu biến mất quá lâu hạ nhân sẽ sốt ruột.”

Bạch Nhụy và Bạch Trân lập tức tiến lên nâng Tây Lương Mạt, chậm rãi đi ra ngoài.

Nhìn cái bụng mang thai của Tây Lương Mạt, Tây Lương Tĩnh hỏi một cách ấp úng: “Còn… Còn bao lâu nữa đứa nhỏ chào đời?”

Tây Lương Mạt cúi đầu nhìn bụng mình, cười dịu dàng: “Còn chưa tới bốn tháng nữa đứa nhỏ này sẽ ra đời.”

Tây Lương Tĩnh nhìn nàng cúi đầu mỉm cười, có ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ dừng trên má nàng, gương mặt trắng như sứ có một vẻ dịu dàng xinh đẹp gần như trong vắt mà hắn chưa từng nhìn thấy.

Trái tim hắn bỗng rung động, có cảm giác chua xót mờ nhạt.

Khó có thể nói rõ, chỉ có thể nhìn nàng chậm rãi đi xa.

Hắn gục đầu xuống, cười khổ một tiếng, đột nhiên vừa chán ghét vừa hâm mộ người đàn ông có thể có được nàng, mà loại cảm giác này thì không tốt chút nào.

Rời khỏi miếu thổ địa, Bạch Nhụy hơi lo lắng quay đầu liếc nhìn miếu thổ địa một cái: “Đại tiểu thư, ngài xem Thế Tử gia như vậy… có khi nào…”

Tây Lương Mạt khoát tay, có chút lơ đãng nói: “Hắn không phải đồ ngốc, nếu muốn bảo vệ phủ Quốc Công, hắn sẽ không làm những chuyện nhàm chán ngu xuẩn.”

Bạch Trân vẫn có chút lo lắng: “Nhưng trên đời này không bức tường nào không lùa gió, chẳng may để kẻ xấu biết không biết sẽ sinh ra bao nhiêu chuyện nữa.”

Tây Lương Mạt hơi ngừng, sau đó thản nhiên nói: “Nhưng có những chuyện không phải chúng ta muốn là có thể trốn tránh, dù sao trước khi sinh không thể trở về thượng kinh, hẳn là không có vấn đề quá lớn.”

Bạch Trân và Bạch Nhụy liếc nhau một cái, không nói gì nữa.

Chờ Tây Lương Mạt đi dạo thêm một canh giờ, đoàn người mới thắng lợi trở về.

Nàng vừa xuống kiệu đã thấy Bách Lý Thanh lẳng lặng đứng trước cửa chờ nàng, Tây Lương Mạt thấy dáng người cao gầy của hắn được phủ một tầng vàng kim trong ánh nắng chiều, trong lòng có cảm giác ấm áp lạ thường, nàng ngọt ngào cười xuống kiệu, tùy tiện nhào tới ôm Bách Lý Thanh: “A Cửu.”

“Ừ, đã chịu về rồi.” Bách Lý Thanh thản nhiên nhìn nàng một cái, lại ôm lấy nàng đi vào cửa, vừa đi vừa nói: “Vi sư làm một ít đồ ăn, ngươi nếm thử khai vị.”

Những lúc bất giác hắn sẽ dùng loại xưng hô như trưởng bối này, Tây Lương Mạt cũng không ngại, gò má cọ bả vai hắn, trong lòng ngọt ngào vì được săn sóc, cảm thấy làm tiểu đồ đệ không riêng gì bị ức hiếp, ngẫu nhiên còn có thể hưởng thụ sự chăm sóc của đại mỹ nhân, thật sự rất tuyệt.

Đến khi Bách Lý Thanh ôm Tây Lương Mạt trở về phòng, Chu Vân Sinh cũng đã sắc thuốc xong, bưng vào phòng cho Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt nhìn bát thuốc đen xì như mực, không khỏi nhíu mày: “Hử, sao lại phải uống thuốc nữa, không phải thai đã ổn định rồi sao?”

Bách Lý Thanh dùng vẻ mặt như thường nói: “Đây là thuốc giúp ngươi thuận sản, trong bụng ngươi có hai đứa nhỏ đấy.”

Hắn không định giấu giếm Tây Lương Mạt, huống hồ Tây Lương Mạt không phải đồ ngốc, sớm hay muộn nàng cũng sẽ biết.

Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó không dám tin nhìn về phía Bách Lý Thanh, tay bất giác vuốt ve bụng mình.

Bách Lý Thanh cười cười, gật đầu, dịu dàng nói: “Hai vật nhỏ.”

Tây Lương Mạt còn chưa phản ứng ngay lại được, nàng chỉ cảm thấy bụng mình hình như hơi to một chút, nhưng mà… nhưng mà thai đôi?!

Nàng lại nhìn về phía Chu Vân Sinh, Chu Vân Sinh cũng mỉm cười với nàng: “Đúng vậy, tiểu tiểu thư, ngươi mang thai đôi, có điều trước kia còn ít tháng nên ta và Rose không dám tùy tiện suy đoán, chỉ sợ khiến hai người mừng hụt.”

“Thật sự là… thai đôi?” Tây Lương Mạt ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn cái bụng kềnh càng của mình, bên trong có hai đứa nhóc thật sao?

Chuyện này… có vẻ cũng hợp lý, gen sinh đôi của hoàng thất Bách Lý có vẻ rất tốt, ví dụ như A Cửu và Lạc Nhi là sinh đôi, cả Liên Nhi và Tố Nhi nữa…

“Không biết là bé trai hay bé gái nữa.” Nàng vui sướng vươn tay xoa bụng, cảm thấy đứa nhóc trong bụng đá nàng, nàng không khỏi cười một tiếng.

Hai đứa nhóc này không phải đang đánh nhau trong bụng nàng đấy chứ?

Bách Lý Thanh vuốt tóc nàng, thản nhiên nói: “Đều được, ta đều thích.”

Nhưng vui mừng qua đi, Tây Lương Mạt vẫn nhớ tới một chuyện làm cho nàng cảm thấy tê dại, có chút buồn bực mà lầu bầu: “Ừm, có phải sẽ rất khó sinh không?”

Bách Lý Thanh và Chu Vân Sinh liếc nhìn nhau một cái, sau đó Bách Lý Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hoàng thất Tây Địch không thiếu sinh đôi đúng không, đều không có vấn đề gì.”

“Đúng vậy, thân thể của tiểu tiểu thư được điều dưỡng rất tốt, nhưng phải uống thuốc đầy đủ, miễn cho lúc sinh phải chịu khổ.” Chu Vân Sinh cười nói.

Tây Lương Mạt ngẫm thôi đã thấy dựng tóc gáy, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống bát thuốc trên tay Bách Lý Thanh.

Bách Lý Thanh nhìn nàng, ánh mắt tối xuống, giống như có thứ gì đó u ám bốc lên trong mắt hắn, nhưng rất nhanh đã trở về dòng nước sâu thẳm tĩnh lặng kia.

Chín phần nói thật, một phần nói dối mới là lời nói dối chân thực nhất, trước khi nàng sinh còn mấy tháng, hắn không thể để nàng quá sầu lo, sẽ chỉ làm chuyện sinh nở này càng thêm nguy hiểm.

Tây Lương Mạt sau khi mang thai rất dễ mệt mỏi, huống hồ còn đi dạo bên ngoài một ngày, dùng bữa tối không bao lâu đã dựa vào vai Bách Lý Thanh buồn ngủ, Bách Lý Thanh bảo Bạch Trân và Bạch Nhụy hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu rồi lên giường nghỉ ngơi.

Bách Lý Thanh lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say xinh đẹp của Tây Lương Mạt trong bóng tối, cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn, sau đó cũng nhắm mắt, có điều không cách nào ngủ được.

— Ông đây là đường ranh giới Cún Tiểu Yêu, Nina Trang, Nguyệt Anh Siu Nhân đi thăm cảnh giường chiếu của Phương Quan —

Một người khác cũng mất hồn mất vía là Tây Lương Tĩnh, từ khi rời khỏi miếu thổ địa Tây Lương Tĩnh thậm chí không biết rốt cuộc mình đã tới từ đường Thu Sơn thế nào, chủ trì xong buổi hiến tế rồi trở về thượng kinh thế nào, để lại Tây Lương Nguyệt và Tây Lương Sương với tiếng oán than dậy trời ở lại Thu Sơn giải quyết những công việc còn lại.

Còn hắn sau khi trở về thượng kinh, tâm trạng không tốt lắm, đi thẳng tới Ngân Hà Lâu mà hắn thường tới, nơi đó là tửu lâu cao nhất thượng kinh, giống như một tòa tháp, vốn thuộc về sản nghiệp của Đức Vương phủ, chính là tòa lầu mà lão Đức Vương xây cho lão Vương phi năm đó, nhưng Đức Vương phủ rơi đài, các chủ tử vương phủ đã chết sạch, vương phủ bị tịch thu sạch bách, đồng thời chia thành mấy phần bán ra ngoài.

Ngân Hà Lâu này bị Lâu Quốc Công mua, biến thành tửu lâu, Lâu Quốc Công Thế Tử và Tây Lương Tĩnh quan hệ tốt, để lại cho hắn tầng thứ bảy làm phòng bao riêng.

Đối với Tây Lương Tĩnh mà nói, không gì tốt hơn một mình ở đây ngắm phong cảnh thượng kinh, vừa uống rượu vừa giải tâm trạng buồn bực.

Nhưng căn phòng này cũng là một tín hiệu, làm cho có người rất dễ dàng để ý đến.

Một bóng người yểu điệu vừa mới từ lầu bốn xuống đã để ý thấy có bóng người đi lên ở cầu thang đối diện, nhìn hơi quen mắt.

Nàng nheo đôi mắt quyến rũ: “Đó là…”

“Thưa Vương Phi, đó là Thế Tử gia nhà Tĩnh Quốc Công.” Tề Lam ở bên nhẹ giọng nói.

Trinh Nguyên Công Chúa, hoặc nên gọi là Ninh Vương Phi nhìn bóng người đi lên từ đối diện, không biết nàng đột nhiên nảy ý định hay vì cái gì khác, chỉ thấy Trinh Nguyên nói: “Chúng ta đi lên chào hỏi Thế Tử gia đi, coi như bằng hữu đã lâu không gặp, nhìn hắn có vẻ không vui lắm.”

Nàng nghe nói gần đây Tây Lương Tĩnh lên Thu Sơn hiến tế, hơn nữa thật khéo là nàng còn vô tình nghe được Ninh Vương nói, gần đây Cửu Thiên Tuế có vẻ rất sợ nóng, thỉnh thoảng lại đi Thu Sơn hóng mát, nay thấy Tây Lương Tĩnh trở về với dáng vẻ buồn bực đến cực điểm, lẽ nào trên Thu Sơn đã xảy ra chuyện gì?

Không thể không nói, Trinh Nguyên là một người cực kỳ sâu sắc và cẩn thận, nàng nhanh chóng phát hiện ra những chi tiết mà người khác không phát hiện được, hơn nữa thường xuyên tìm hiểu được chuyện nàng muốn biết.

“Chuyện này…”Tế Lam định nói gì, nhưng Trinh Nguyên Công Chúa đã trực tiếp xoay người đi lên lầu.