Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 49: Thái hậu tây địch




“Đại tỷ tỷ, muội thấy nàng ta nói thật, tuy việc làm hoang đường một chút, nhưng cũng thật lòng vì tốt cho tỷ.” Tây Lương Sương đuổi theo, thấy Tây Lương Mạt đứng ở ngoài cửa, nàng do dự một lát mới đi tới, ngập ngừng nói.

Nàng luôn cảm thấy dường như Tây Lương Nguyệt không hứng thú với chuyện lập gia đình, cho dù vị hôn phu của mình chết nàng ta cũng tỏ vẻ rất lạnh nhạt, nàng vốn cho rằng nàng ta không thích công tử kia, thế nhưng hôm nay có vẻ không đơn giản như vậy.

Chẳng lẽ…

Trong lòng Tây Lương Sương có chút bồn chồn, cũng không biết phải nói thế nào, tất cả chỉ là suy đoán của nàng mà thôi.

“Choang!” Tây Lương Mạt không nhịn được hung hăng ném cái chén trên tay, cái chén vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ trên đất.

“A!” Tây Lương Sương giật nảy mình, nàng chưa bao giờ thấy Tây Lương Mạt tức giận đến vậy, hoặc nên nói là bùng phát, Tây Lương Mạt vĩnh viễn là người không quan tâm hơn thua, khóe miệng mỉm cười, bất kể khi đang ở thế thượng phong hay hạ phong.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tây Lương Mạt tức giận đến vậy.

“Đại… Đại tỷ tỷ.” Nàng muốn khuyên giải an ủi chút gì đó, nhưng trông thấy sắc mặt của Tây Lương Mạt lại không dám mở miệng, trong lòng chỉ có sợ hãi.

Tây Lương Mạt lúc này tràn đầy sắc bén và sát khí, như một thanh kiếm rời vỏ, sắc nhọn và đằng đằng sát khí, ai đụng phải sẽ phun máu tươi

Không biết trôi qua bao lâu, Tây Lương Mạt nhắm hai mắt, cắn răng nói: “Ta tức giận không phải vì Tây Lương Nguyệt tự cho là đúng, không có đầu óc, càng không phải vì cái gì khác, mà là có kẻ lợi dụng phần tâm tư này của nàng, động tới con của ta!”

Tây Lương Sương sửng sốt, mờ mịt nói: “Cái gì… Đại tỷ tỷ… Chuyện này, Ngũ muội muội không phải đã nói không liên quan tới người khác sao, chỉ là nàng suy nghĩ miên man mới phạm phải sai lầm lớn thôi!”

Tây Lương Mạt cười lạnh, ánh mắt nhìn nắng chiều hiện lên tia sáng lạnh như băng: “Không liên quan tới người khác, ha, Tam muội muội, ngươi nói thủ đoạn hành hạ đám thê thiếp Ngu Hầu của ngươi học được từ lúc nào?”

“Sau khi gả tới phủ Ngu Hầu…” Tây Lương Sương trả lời không chút suy nghĩ, nhưng sau đó sửng sốt, bỗng nhiên hiểu được cái gì: “Tỷ nói là…”

“Hừ, Ngũ muội muội chỉ là thiếu nữ khuê các, nàng dù có khôn khéo giảo hoạt thế nào cũng chưa lập gia đình, di nương lại là người Hàn Nhị phu nhân lựa chọn, tính tình nhu nhược, mấy năm nay Hàn Nhị phu nhân không còn mà mỗi ngày chỉ ở trong phủ ăn chay niệm phật, chuyện của nữ nhi cũng không dám nhúng tay nửa phần, làm sao Ngũ muội muội biết mấy thủ đoạn hại người này, cho dù nàng học từ kẻ không đứng đắn khác, thế nhưng dược hiệu của phấn hoa hồng này ngay cả hoa hồng bình thường không thể so sánh được, nó còn có thể khiến cho sản phụ một xác hai mạng, ngươi cảm thấy dáng vẻ Ngũ muội muội vừa rồi là muốn hại chết ta à?” Tây Lương Mạt liên tiếp chỉ ra điểm đáng ngờ trong chuyện này.

Tây Lương Sương càng nghe càng kinh sợ, nhìn Tây Lương Mạt, sắc mặt cũng biến thành lạnh như băng: “Không sai, rốt cuộc chúng ta đều là người từng trải, Ngũ muội muội là người có tâm tư gì, chúng ta đều có thể nhìn ra được, nàng còn chưa lợi hại đến mức lừa gạt hai người chúng ta, chuyện này tất có kỳ quặc!”

“Cho nên…” Tây Lương Mạt nheo mắt lại, trong đôi mắt đẹp hiện lên tia sáng lạnh: “Cho nên ta mới nói tâm tư người này cực kỳ độc ác, bày kế cũng cực kỳ tinh vi.”

Tây Lương Sương trầm ngâm nói: “Nhưng… Biết là người nào, chẳng lẽ là kẻ địch của Cửu Thiên Tuế, chưa nói đến kẻ địch của Thiên Tuế gia…” Rất là nhiều.

Nhưng lời này, nàng không có can đảm nói ra, thám tử của Cẩm Y Vệ không nơi nào không có, đây chính là địa bàn của bọn họ.

Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói: “Người này nhất định không phải là người tầm thường, bằng không làm sao có thể biết tin tức ta mang thai, tất cả người canh gác Thu Sơn, ngoại trừ người canh gác phía trong là người của Thiên Tuế gia và thân tín của ta ở quỷ vệ biết chuyện này, người canh gác vòng ngoài còn không biết, cho nên chuyện này nhất định là người thần thông quảng đại gây ra!”

Tây Lương Sương suy nghĩ một chút, không nhịn được lắc đầu: “Chuyện này, ta thật sự không nghĩ ra, chỉ sợ Đại tỷ tỷ phải từ từ điều tra thôi.”

Tây Lương Mạt chợt lạnh giọng hạ lệnh: “Mị Lục, lập tức dẫn người xuống núi, đến Từ đường của phủ Quốc công phong tỏa cửa miếu, bắt tất cả mọi người, không để kẻ nào chạy thoát, cũng đừng để kẻ đó sợ tội tự sát, sau đó lập tức phái ra giám quan thẩm vấn đắc lực nhất của Tư Lễ Giám và Tiểu Thắng Tử công công cùng nhau tra rõ!”

“Tuân lệnh!” Trong không trung truyền đến tiếng của Mị Lục, rồi một bóng đen lập tức biến mất cách đó không xa.

Tây Lương Sương sửng sốt, không khỏi nói: “Đại tỷ tỷ, tỷ đây là… Lỡ như bắt nhầm người, nói không chừng tin này sẽ bị lộ ra ngoài mất.”

“Ngươi và Ngũ muội muội biết ta có thai khi nào?” Tây Lương Mạt đột nhiên hỏi.

Mặc dù Tây Lương Sương không rõ tại sao Tây Lương Mạt đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp: “Là ngày ấy tỷ xuống khỏi Thu Sơn, sau đó Đại ca ca bắt gặp tỷ, phát hiện chuyện này, hắn vốn không muốn nói cho chúng ta, thế nhưng ban đầu là Ngũ muội muội phát hiện tỷ khiến cho Đại ca ca đi thăm dò, Ngũ muội muội vốn tinh ranh, thấy dáng vẻ của Đại ca ca, không bao lâu nàng biết chuyện gì xảy ra. Đại ca ca là người ngay thẳng, giỏi về hành quân chiến đấu, nhưng về phần che giấu nói dối thì…”

Tây Lương Sương bất đắc dĩ lắc đầu: “Hắn không thể so được với nữ nhi khuê các chúng ta.”

“Vậy nghĩa là từ lúc các ngươi biết ta mang thai đến khi tới chỗ này ở cũng chỉ mới một tháng, Ngũ muội muội có thể tiếp xúc cũng chỉ vài người mà thôi, có bản lĩnh châm ngòi khiến Ngũ muội muội bất an, làm ra chuyện như vậy, còn có thể cung cấp phấn hoa hồng, không phải trong những người này còn ai, nói không chừng là những người thân tín bên cạnh Ngũ muội muội nữa kìa, việc này chỉ cần tra hỏi Ngũ muội muội lần nữa là biết.” Lương Mạt lạnh lùng nói.

Dám ra tay với con của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua!

Quả nhiên, không bao lâu người của Tư Lễ Giám tra rõ chuyện này, kẻ xúi giục Tây Lương Nguyệt chính là Vân ma ma, có người nói bà ta tình cờ cứu Tây Lương Nguyệt suýt chút nữa bị xe ngựa đụng vào ở trên đường nên mới được vào ở trong phủ Quốc Công, còn nói bà ta lúc còn trẻ xuất thân đại hộ, sau đó sa sút đến lưu lạc đi tìm việc làm, thông hiểu thi thư, rất được Tây Lương Nguyệt trọng dụng, hơn nữa bà ta thêu hai mặt vô cùng đẹp, cho nên không bao lâu đã trở thành đại ma ma đắc lực của Tây Lương Nguyệt.

Chính bà ta nói bóng nói gió với Tây Lương Nguyệt, làm cho Tây Lương Nguyệt vốn rất lo lắng vì Tây Lương Mạt mang thai trong tiềm thức cho rằng nhất định phải diệt trừ đứa bé trong bụng mới Tây Lương Mạt mới có thể bảo vệ Tây Lương Mạt.

Mà vị Vân ma ma kia khi cùng tỷ muội Tây Lương Nguyệt vào lâm viên hoàng gia bèn lấy lý do đi mua kim chỉ để rời khỏi miếu, đồng thời một đi không trở lại.

Hiện giờ người quỷ vệ đã đi đuổi bắt.

Sau khi nghe được tin tức này, Tây Lương Sương cáu giận không thôi, thế nhưng Tây Lương Mạt lại không ngoài ý muốn, chỉ dừng tay thêu quần áo lót một chút, mới nhàn nhạt nói: “Chuyện này coi như nằm trong dự đoán, nếu như người kia không chạy mới phải lo trong chuyện này có gì mờ ám hay không.”

“Nhưng… Là ai ra tay với Đại tỷ tỷ, nếu không bắt kẻ đó lại, thật sự quá nguy hiểm.” Tây Lương Sương cắn răng nói.

Tây Lương Mạt lại buông xuống hàng lông mi, lãnh đạm nói: “Bắt được hay không không quan trọng, người muốn ra tay với ta không nhiều cũng không thiếu, có điều, thêu hai mặt… Ha, nếu ta nhớ không lầm, Tây Địch rất thịnh hành phương pháp thêu như vậy.”

— Ông đây là đường ranh giới Phạm Vân Thảo dắt tay Ti Mệnh đi đậy nắp quan tài cho Phương lang —



Tây Địch.

Định Hải Cung.

“Chát!”

Một cái tát vang dội không chút nể tình lập tức làm cho Chương cô cô té nhào, lực mạnh đến mức khiến bà ta ngã nằm trên đất, choáng váng không thể động đậy.

“Ai cho ngươi làm việc này!” Bách Lý Hách Vân lạnh như băng nhìn Chương cô cô, đáy mắt như hàn băng dưới biển sâu, không có một tia một thương tiếc.

Trường Niên, Trường Vân bên cạnh muốn khuyên can, thế nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, bệ hạ chưa từng nổi giận đến vậy, hình tượng dịu dàng ôn hòa thường ngày đều biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Đó là sự oai nghiêm của đế vương, cơn giận của đế vương.

Chương cô cô chăm sóc Bách Lý Hách Vân từ nhỏ, Bách Lý Hách Vân luôn rất bao dung những người hầu chăm sóc mình lớn lên này, đây là lần đầu tiên bà bị đánh không chút nể tình như thế, nước mắt bà ta lập tức trào lên: “Lão nô…”

“Là ai gia sai bà ta làm chuyện này, làm sao vậy, đường đường vua của một nước lại thất thố vì một gian phi địch quốc như vậy à?” Một giọng nói mềm mại vang lên ngoài điện, giọng nói kia cực kỳ dịu dàng mềm mại, như làm gió thổi qua mặt, ngay cả mắng nhiếc cũng khiến người ta cảm thấy mềm lòng.

Nếu nói có một loại người chỉ dựa vào giọng nói đã khiến người ta cảm thấy như tắm gió xuân, trong lòng mềm mại, vô thức có cảm tình với chủ nhân của giọng nói này, thì chính là đây.

“Mẫu hậu.” Bách Lý Hách Vân ngẩng đầu nhìn người vừa tới, một bóng người yểu điệu dẫn đám cung nữ vào, cũng tuyệt vời như giọng nói, chủ nhân của giọng nói này có khuôn mặt xinh đẹp điểm tĩnh, mặc dù đã trung niên thế nhưng dung mạo dường như chỉ ngoài ba mươi, tròng mắt màu hổ phách như ngọc lưu ly mang theo ánh mắt cực kỳ dịu dàng, khóe môi nhếch lên làm cho bà ta có vẻ dù không cười cũng mang ba phần tình.

Mặc dù cũng không phải giai nhân tuyệt sắc gì, thế nhưng sự dịu dàng điềm tĩnh, cộng thêm giọng nói làm cho người ta mềm lòng không thể từ chối đó có lẽ đã đủ để hiểu vì sao sau khi bà ta góa chồng còn có thể trở thành sủng thiếp của đế vương, cuối cùng nhảy lên đầu cành.

Minh Hiếu Thái Hậu của Tây Địch xưa nay dịu dàng tĩnh mỹ, cũng là một nữ tử truyền kỳ trong dân gian Tây Địch.

Mà đã là truyền kỳ, làm sao có thể không có thủ đoạn khiến người ta sợ hãi?

Minh Hiếu Thái Hậu phất tay một cái, để cung nữ nâng Chương cô cô đang ngã trên đất không dậy nổi, bà ta liếc mắt nhìn gương mặt xanh tím sưng vù của Chương cô cô, sau đó nhìn Bách Lý Hách Vân, lạnh lùng nói: “Hách Vân, con nói cho ta biết, hôm nay con giận dữ, thậm chí không nghĩ tới Chương cô cô chăm sóc con nhiều năm là vì gian phi Thiên Triều kia à?”

Cho dù bà ta ép hỏi như thế, giọng nói vẫn mềm mại, không giống như chất vấn, mà như ai oán, làm cho Bách Lý Hách Vân dù không thích có người nhúng tay vào chuyện mình đang xử lý, nhưng vẫn hạ giọng xuống: “Mẫu hậu, chuyện đối phó với Thiên Triều nhi tử tự có sắp xếp, việc này là việc lớn, Tây Địch chúng ta vừa mới ổn định, đối phó Cửu Thiên Tuế cũng không dễ dàng, tuyệt đối không cho phép có bất kỳ sai lầm nào, Chương cô cô tự ý làm như thế, nhi tử không thể tha thứ được!”

Minh Hiếu Thái Hậu nhíu mày, nhìn Bách Lý Hách Vân, nhàn nhạt nói: “Hách Vân, con không nghe rõ sao, ta nói, chuyện này là ta sai Chương cô cô đi làm, con muốn trách thì trách mẫu hậu là được!”

Thái độ có vẻ lấy lùi để tiến như vậy nhưng thực chất rất chèn ép như vậy khiến Bách Lý Hách Vân im lặng.

“Vì sau khi nghe chuyện của con ở Thiên Triều, ai gia vô cùng lo lắng, bây giờ con đã kế vị hơn một năm, vẫn chưa lập Hậu, bên cạnh chỉ có hai ba đứa con thứ xuất, mẫu thân của bọn chúng xuất thân quá thấp, từ khi Thái Tử Phi mất con cũng không tính nạp phi, bây giờ cả triều thần đều bàn tán ầm ĩ cả rồi.”

Minh Hiếu Thái Hậu ngồi xuống phía dưới chỗ ngồi của hắn, dừng một chút, lạnh lùng nhìn Bách Lý Hách Vân tiếp tục nói: “Cho nên ai gia không thể không đoán rằng, con kế vị không lâu đã tùy hứng đi Thiên Triều, còn ở cùng gian phi của Cửu Thiên Tuế khá lâu, một nữ tử vì mưu cầu quyền thế có thể gả cho hoạn quan, tâm cơ thâm trầm, phẩm đức bại hoại, nhất định sẽ quyến rũ con, chẳng lẽ con vì một nữ tử như vậy mà không để ý an nguy của mình, cũng không để ý sự nghiệp thống nhất đất nước của hoàng triều Tây Địch chúng ta sao!”

Bách Lý Hách Vân đứng chắp tay, chỉ nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu, ngài quá lo lắng rồi. Chuyện này thật sự là ngài sai Chương cô cô đi làm, mà không phải bà ấy tự ý hành động sao?”

“Không sai, Tế Nguyệt bên cạnh Trinh Nguyên đã sớm đưa tin cho ai gia, nói là gian phi đó có thai, thế nhưng nay Trinh Nguyên đã thành quân cờ hỏng, ta thấy con nhận được tin tức mà vẫn án binh bất động, cho nên ai gia đành phải làm thay con thôi.”

Minh Hiếu Thái Hậu lạnh như băng nói: “Nói mới thấy hai huynh muội các ngươi đều si tình như nhau, Tế Nguyệt nói Trinh Nguyên si mê hoạn quan Cửu Thiên Tuế, mà con lại có tình có nghĩa với gian phi của hắn, thật là làm ai gia thất vọng. Trinh Nguyên thì không nói làm gì, chỉ là một quân cờ do nha hoàn thấp hèn sinh ra mà thôi, rốt cuộc nó vẫn có chút tác dụng, sắp xếp tai mắt trong phủ Quốc Công, tuy bản thân nó đã bại lộ nhưng bất kể Trinh Nguyên có mục đích gì, giờ đã hoàn thành nhiệm vụ theo chỉ thị của ta, còn con lại là người khiến ta thất vọng nhất!”

Bách Lý Hách Vân nhìn Minh Hiếu Thái Hậu, không mặn không nhạt nói: “Thật không, hài nhi làm mẫu hậu thất vọng là lỗi của hài nhi, thế nhưng chính sự của quốc gia này là do hài nhi xử lý, rất nhiều chuyện mẫu hậu không nhúng tay cho nên không biết chi tiết.”

Lời nói lấy lệ như vậy khiến Minh Hiếu Thái Hậu biến sắc, rưng rưng nước mắt, nhẹ giọng nói: “Con nói gì vậy, Hách Vân, con đang chỉ trích mẫu hậu suy nghĩ cho con sao?”

Thấy mẫu thân của mình lập tức biến sắc, mang vẻ mặt bi thương khiến người ta đau lòng, Bách Lý Hách Vân nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu suy nghĩ nhiều, Hách Vân không có ý này.”

Minh Hiếu Thái Hậu thấy Bách Lý Hách Vân như vậy bèn buông hàng lông mi xuống, ưu thương lau nước mắt: “Mẫu hậu biết con có chút oán trách mẫu hậu mấy năm nay không quan tâm đến con, hiện giờ thân thể con không tốt, nếu mẫu hậu có thể giúp con được cái gì thì nhất định sẽ giúp, không để con vất vả vậy nữa, từ ngày mai, mẫu hậu cùng con phê duyệt tấu chương, cũng để đệ đệ con đến giúp, chia sẻ một ít cho con, sau này cũng tốt…”

Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên một nữ quan Tây Địch vội vàng tiến vào nói nhỏ vài câu bên tai Minh Hiếu Thái Hậu, lập tức làm cho Minh Hiếu Thái Hậu biến sắc, trên gương mặt dịu dàng dễ thân tràn đầy ngạc nhiên lo lắng: “Cái gì, Tố Nhi không chịu ăn uống, đổ hết canh xuống biển à?”

Bà ta đứng bật dậy, nói với Bách Lý Hách Vân: “Chờ mẫu hậu trấn an Tố Nhi xong sẽ quay lại nói với con việc này.”

Dứt lời, bà ta nhấc làn váy vội vội vàng vàng xoay người đi ngay.

Vội tới vội đi, Minh Hiếu Thái Hậu chỉ để lại mùi hoa bách hợp trong phòng, hàng năm bà ta luôn dùng loại hương thơm này.

Bách Lý Hách Vân nhẹ nhàng ngửi một cái, sau đó hơi nhăn mày.

Trường Niên lập tức hiểu ý đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra để gió biển thổi vào, làn gió mang theo vị mặn của biển thổi tan hương thơm nồng nặc của hoa bách hợp.

“Bệ hạ không sao chứ ạ?” Trường Nhật dâng trà nóng, có chút lo lắng hỏi.

Bách Lý Hách Vân nhận trà uống một ngụm, khẽ gật đầu: “Ừ.”

Trường Niên không nhịn được oán giận: “Sao Thái Hậu nương nương luôn không nhớ bệ hạ không chịu nổi mùi hoa bách hợp, cũng không chịu nổi hoa bách hợp, sẽ làm bệnh của bệ hạ tái phát chứ?”

Thể chất Bách Lý Hách Vân từ nhỏ không được khỏe mạnh, dị ứng mùi hoa bách hợp, ban đầu còn thở gấp, sau này tuổi càng lớn, lại có phương thuốc của vị cao nhân thế ngoại nên mới tốt hơn nhiều, thế nhưng một khi gặp phải phấn và hoa bách hợp thì da sẽ nổi nhiều nốt mụn đỏ, cực kỳ ngứa, phải tắm nước thảo dược mới hồi phục.

Bách Lý Hách Vân cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Không sao, lát nữa sai người chuẩn bị nước tắm thanh vân tảo hòa với thảo dược là được.”

Chương cô cô cúi đầu đứng một bên cũng không nhịn được nói: “Nhưng Thái Hậu mỗi lần nghe Thập Bát Hoàng Tử có chút động tĩnh gì sẽ lập tức đi ngay.”

“Được rồi, Tố Nhi là đệ đệ nhỏ tuổi nhất của ta, bây giờ mới lớn nhưng vẫn còn là con nít mà thôi, mẫu hậu yêu mến nhiều hơn chút cũng không lạ gì.” Bách Lý Hách Vân không quan tâm thua thiệt.

Mọi người ở đây đều là tâm phúc của Bách Lý Hách Vân, trong lòng đều không hẹn mà cùng nghĩ đến người được xưng là tồn tại bí mật – Bách Lý Liên Nhi, hắn hoặc có lẽ là nàng không phải cùng tuổi với Bách Lý Tố Nhi sao?

Thái Hậu nương nương cũng không…

“Chương cô cô, trẫm hy vọng loại chuyện tự ý làm việc này sẽ không xảy ra lần nữa, bằng không, ta sợ rằng sẽ không giữ được ngươi.” Bách Lý Hách Vân nhìn Chương cô cô, giọng nói lạnh lẽo, giống như một thùng nước biển lạnh như băng đổ xuống đầu bà ta.

Chương cô cô gật đầu, không dám nói gì.

Vị quân chủ nhà mình mặc dù bà nhìn lớn lên, rất có phong phạm của minh quân, mạnh mẽ vang dội, nhanh nhạy cơ trí, lòng dạ rộng lượng, bụng chứa bốn biển, thế nhưng một khi vượt qua ranh giới cuối cùng của hắn, hắn cũng sẽ giống như tất cả quân chủ tàn khốc, không do dự thể hiện sự tàn nhẫn của hắn.

“Bệ hạ, giờ chuyện đã như vậy, không biết bên Thiên Triều thế nào, còn có Trinh Nguyên Công Chúa, chúng ta thật sự nhìn Trinh Nguyên Công Chúa vĩnh viễn “cùng Kim Thái Hậu bàn luận phật pháp” sao ạ?” Trường Nhật chẳng những là người hầu của Bách Lý Hách Vân, mà còn là phụ tá đứng đầu dưới tay hắn.

Bách Lý Hách Vân nhìn bó hoa mai bằng lụa bên cửa sổ, nhàn nhạt cười: “Nếu đóa hoa mai kia tàn, chỉ sợ lúc này biên cảnh chúng ta cũng sẽ không yên tĩnh như thế này, hơn nữa ta nghĩ bông hoa mai trong tuyết sẽ không dễ tàn như hoa phía nam, nếu không làm sao có thể đơn độc nở hoa trong băng giá.”

Trường Nhật lại không cùng ý kiến: “Kẻ địch của Cửu Thiên Tuế quá nhiều, nói không chừng đã thành công rồi, bọn chúng chỉ không đoán được là chúng ta gây ra mà thôi.”

Bách Lý Hách Vân hơi nhếch khóe môi, nhìn về phía biển mây đen đang trôi nổi bất định trong gió biển, nheo mắt lại nhàn nhạt nói: “Chỉ sợ ai cũng không biết là chúng ta gây ra, thế nhưng nam nhân kia và nàng nhất định sẽ biết.”

“Có điều…” Bách Lý Hách Vân dừng một chút, thản nhiên nói: “Ta nghĩ rất nhanh có lẽ sẽ có một cuộc gặp mới.”