Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 54: Đường về




Tiểu Thắng Tử lắc đầu, vẻ mặt buồn rầu nói: “Ngài đến xem sẽ biết.”

Tây Lương Mạt nhăn mày, đứng dậy đi theo hắn đến Thái Cực Điện.

Nàng còn chưa đến Thái Cực Điện đã thấy xa xa cung nhân kinh hoàng lúng túng, không ít thị vệ vội vàng chạy tới chạy lui, thậm chí không chú ý tới nàng mặc thường phục đang dẫn Bạch Trân tới, Tây Lương Mạt không khỏi nhăn mày.

Đi đến Thái Cực Điện cách đó không xa lại nghe tiếng náo động, nhìn kỹ mới phát hiện gần đó đỗ đầy những xe da trâu da dê, còn có các loại đặc sản sa mạc, một số thùng châu báu mang phong cách nước ngoài.

Tây Lương Mạt nhíu mày, ngạc nhiên nghĩ thầm, năm nay tên Chuẩn Sát bị ấm đầu à, vì không cho tên vô liêm sỉ này đắc ý, hàng năm khi phái người tặng hạt giống cùng thợ thủ công và những nữ tử phương Bắc tự nguyện vào Hách Hách, nàng đều ép đổi lại bằng vàng bạc và một số đồ tốt.

Năm trước hắn còn ra sức từ chối, tỏ vẻ đau lòng, năm nay sao lại đưa tới nhiều như vậy?!

Nhìn đám cung nhân và bọn thị vệ phía trước không biết đang vây xem cái gì, Tây Lương Mạt bèn dẫn Bạch Trân đi tới.

Đến gần nàng mới thấy Bạch Khởi nay đã được phong làm Tả Kiêu Kỵ Tướng Quân mang vẻ mặt âm trầm giận dữ nhìn đặc phái viên của Hách Hách mang đồ tới, đặc phái viên Hách Hách là tráng sĩ dáng người cao lớn, tuy mặc một bộ đồ cẩm tú trên cổ lại đeo nanh sói, tóc kết thành bím tóc, trông chẳng ra sao, thế nhưng Tây Lương Mạt vẫn nhận ra người đang mặc trang phục này – Chuẩn Khắc Khâm.

Lúc này Chuẩn Khắc Khâm cũng tức giận trừng mắt nhìn Bạch Khởi, nghiến răng nghiến lợi như một con sói trên thảo nguyên bị chọc tức.

“Thế này là thế nào?” Tây Lương Mạt tùy tiện hỏi một thị vệ đang xem náo nhiệt.

Thị vệ kia vừa xem náo nhiệt vừa không quay đầu lại nói: “Còn chuyện gì nữa, đám người Hách Hách thật to gan, chưa cưới hỏi gì đã trực tiếp đem sính lễ tới chứ sao!”

“Sính lễ?” Tây Lương Mạt hơi khựng lại, sau đó kỳ quái hỏi: “Người Hách Hách muốn cưới ai?”

Thị vệ kia cười “hì hì”: “Còn cưới ai được nữa, không phải là Bạch Trân cô cô bên cạnh Thiên Tuế Vương Phi chúng ta sao, thật không ngờ, ai ai cũng nghĩ Bạch Trân cô cô sẽ hầu hạ Thiên Tuế Vương Phi cả đời không lấy chồng, hoặc giống Bạch Nhụy cô cô xứng đôi với đại nhân Tư Lễ Giám chúng ta, ai biết Bạch Trân cô cô còn bản lĩnh này, với được tới cả Hách Hách Vương nữa chứ!”

Hắn mới vừa nói xong đã nghe phía sau vang lên một tiếng hừ lạnh, hắn nhìn về sau theo bản năng, sắc mặt lập tức tái mét, không dám tin nhìn vẻ mặt không thay đổi của Tây Lương Mạt và nữ nhân vật chính mà hắn vừa buôn chuyện – Bạch Trân!

Sắc mặt thị vệ kia tái đi rồi lại đỏ ửng, lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: “Thiên Tuế Vương Phi!”

Hắn vừa gọi, đám cung nhân đang bàn luận ầm ỹ tức khắc im lặng, đồng thời quay đầu, tất nhiên nhìn thấy Tây Lương Mạt cùng Bạch Trân phía sau, sau đó mọi người đều cúi đầu không dám lớn tiếng, chỉ thấp giọng nói: “Tham kiến Thiên Tuế Vương Phi.”

Tây Lương Mạt lạnh lùng nói: “Từ lúc nào trong cung rảnh rỗi như vậy, để các ngươi có thời gian ở đây khua môi múa mép, còn không tránh ra!”

Đám cung nhân run lên, đầu cúi thấp hơn, sau đó giống như thuỷ triều tự giác tách ra một con đường.

Bọn họ vừa tách ra, Bạch Khởi và Chuẩn Khắc Khâm đương nhiên có thể nhìn thấy nàng.

Tây Lương Mạt đi tới, thản nhiên liếc đống lộn xộn bị Bạch Khởi ném trên đất, lại nhìn vẻ mặt tức giận của Chuẩn Khắc Khâm, trong lòng cũng hiểu được chuyện gì: “Bạch Tướng Quân đang hoan nghênh khách của chúng ta cho nên đặc biệt kích động phải không?”

Bạch Khởi rũ mắt xuống, hắn cũng biết mình gây rối ngay trước mặt nhiều người ở Thái Cực Điện như vậy là vô cùng không ổn, thế nhưng hắn…

Bạch Khởi nhìn thoáng qua Bạch Trân, thấy Bạch Trân không nhìn hắn mà hơi cúi người đi tới dọn lại sính lễ bị hắn ném xuống đất dưới ánh mắt quái dị của mọi người.

Trong lòng hắn lạnh ngắt, đang định nói gì đó đáp lại Tây Lương Mạt cuối cùng nghẹn lại trong cổ.

Tâm tình Bạch Khởi rất tệ, vẻ mặt không thay đổi nói: “Vi thần chỉ đang dạy dỗ đám mọi rợ này, để bọn họ hiểu không phải tất cả nữ tử Thiên Triều đều giống những nữ tử tham phú quý đưa đến chỗ bọn họ, nếu vi thần làm sai, Đốc Vệ đại nhân muốn nghiêm phạt vi thần thế nào cũng được.”

Lời này một lời hai ý, có ý châm chọc ai cũng hiểu, ánh mắt mọi người đều rơi vào sính lễ được Bạch Trân để lại xe.

Đây rõ ràng đang nói Bạch Trân không phải hạng người tham phú quý, nay xem ra không phải như thế.

“Ngươi nói chó má vô liêm sỉ gì hả, ngươi nghĩ ta là người Hách Hách thì nghe không hiểu ngươi châm chọc Khả Hãn chúng ta muốn cưới cô…” Chuẩn Khắc Khâm là người Hách Hách, không thích quanh co lòng vòng như người Hán, tên khốn kiếp này đang nói bọn họ đem mấy thứ này về, cút khỏi Thiên Triều, còn ném đồ của bọn họ lung tung!

Hắn có thể làm được đặc phái viên mấy năm đương nhiên không phải ngồi không, cũng không sợ những người Hán dối trá, hắn lập tức giận dữ gầm lên.

Nhưng lại bị Tây Lương Mạt cắt đứt.

“Chuẩn Khắc Khâm, các ngươi đang định cưới vợ hay đi đánh nhau thế. Cầu hôn phải có dáng vẻ của cầu hôn!” Giọng nói lạnh lùng của Tây Lương Mạt mặc dù không lớn, không nhanh không chậm lại khiến người ta sợ hãi, lập tức làm cho Chuẩn Khắc Khâm ngậm miệng, chỉ căm hận bất bình nhìn chằm chằm Bạch Khởi, đám người Hách Hách chuyển đồ phía sau hắn cũng tức giận nhìn Bạch Khởi.

Dù sao, Tây Lương Mạt vẫn là “con gái của Tử đại vương”, “nữ vương Thực Thi Giả”, lời của nàng vẫn có lực uy hiếp với Chuẩn Khắc Khâm và những người Hách Hách này.

Tây Lương Mạt nhìn biểu cảm của hắn, hơi nhăn mày, sau đó nhìn sang Chuẩn Khắc Khâm, nhàn nhạt nói: “Chuẩn Khắc Khâm, ngươi mang đồ và người của ngươi đến Cần Chính Điện đi, sẽ có người chiêu đãi các ngươi.”

Chuẩn Khắc Khâm căm giận nói: “Hừ, người Hách Hách chúng ta không phải dễ bắt nạt, nói không chừng ngày nào đó khai chiến, lão tử thấy tên khốn kiếp này sẽ…”

Tây Lương Mạt hơi nheo mắt, bỗng nhiên khoát tay, một cái bóng đỏ sẫm rất lớn như chim ưng không biết từ đâu bỗng nhiên lướt qua, lượn một vòng trên không trung rồi bỗng dưng lao xuống mang theo tiếng rít sắc nhọn, sau đó dừng trên bả vai Tây Lương Mạt, đôi mắt như trân châu đen đầy ngạo mạn dọa đám Chuẩn Khắc Khâm choáng váng.

Đám Chuẩn Khắc Khâm thấy vậy lập tức thông minh, cười khan khoát tay áo dưới ánh mắt kiêu ngạo của con chim lớn màu đỏ kia: “Ai ui, là Tử Hồn thần điểu, đã lâu không gặp, ngài vẫn có sức sống như vậy… Ha ha ha… Chúng ta đi trước, lát nữa sẽ sai người dâng cho ngài món thịt, đều là thịt người khô mới nhất, mùi vị rất ngon, rất ngon ạ.”

Dứt lời, hắn không thấy sắc mặt cung nhân Thiên Triều xung quanh lập tức trắng bệch lùi lại mấy bước, chỉ sai người thu dọn rồi chạy trốn.

Ánh mắt con chim béo bỗng lạnh xuống: “Cạc cạc cạc -!”

Chuẩn Khắc Khâm chợt nhớ tới cái gì, nhanh chóng xoay người, căng thẳng nịnh nọt nói: “Ai ui, xin lỗi, là Chuẩn Khắc Khâm không tốt, quên mất ngài không thích thịt loài người bẩn thỉu, chúng ta đền lại đôi chim gáy xinh đẹp nhất trong sa mạc cho ngài vậy.”

Đôi mắt con chim béo màu đỏ lập tức sáng rực lên, đang định vỗ cánh tỏ vẻ nó vô cùng hài lòng, thế nhưng bỗng nhiên có người hung hăng bóp cái bụng của nó, khiến nó suýt chút nữa kêu đau, lập tức ngậm mỏ chim, ngoan ngoãn thu cánh, đứng trên vai Tây Lương Mạt.

Chuẩn Khắc Khâm thấy Tiểu Bạch không bay qua đây, ánh mắt lập tức vừa kính nể vừa sợ hãi nhìn Tây Lương Mạt, sau đó nhanh chóng tiếp đón người một nhà kéo cái rương chứa đồ đạc bỏ chạy.

Bọn họ từng chứng kiến con gái tử thần dẫn theo Tử Hồn thần điểu tàn sát tứ phương, hơn nữa tuy bọn họ thờ phụng Tử đại vương, nhưng nhìn thấy những thứ liên quan đến của tử thần cũng mang tới điềm xấu!

Nếu không vì Khả Hãn, bọn họ sẽ không chạy tới Trung Nguyên!

Tây Lương Mạt đuổi đám người Chuẩn Khắc Khâm rồi, Tiểu Thắng Tử cũng đã đến, xua tan đám cung nhân không thức thời.

Tây Lương Mạt liếc vẻ mặt buồn bực của Tiểu Bạch, không nhịn được bất đắc dĩ liếc mắt: “Được rồi, được rồi, đi đi, đi kiếm chim mái của ngươi đi, đúng là không có tí liêm sỉ nào!”

Tiểu Bạch bây giờ càng lúc càng lớn, hơn nữa tướng mạo dần dần khác với vẻ ngoài mượt mà ngốc ngốc của đám vẹt khác, nhìn qua có chút cảm giác kết hợp giữa sự kiêu hãnh của chim ưng và sự xinh đẹp của vẹt, lông toàn thân cũng ngày càng bóng bẩy, đỏ thẫm chói mắt.

Thế nhưng chỉ một điều duy nhất không thay đổi chính là – nó vẫn siêng năng quảng bá chí hướng ngủ đủ các loài chim khắp thiên hạ của mình.

Tiểu Bạch ngạo kiều hừ một tiếng với chủ tử của mình, sau đó trực tiếp sải cánh bay đi.

Nó nghĩ, nó là thần điểu, có thể thông cảm được sự ghen tị của một bà cô già thiếu nam nhân!

Chờ Tiểu Bạch bay đi rồi, Tây Lương Mạt nhìn Bạch Khởi vẫn im lặng từ nãy đến giờ, lại liếc vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt của Bạch Trân, nàng nhàn nhạt nói: “Bạch Khởi, ngươi đi theo ta.”

Tây Lương Mạt xoay người đến phòng sưởi, Bạch Trân bình tĩnh đi theo.

Bạch Khởi phức tạp nhìn bóng lưng của nàng, rũ mắt xuống cũng đi theo.

Vào phòng sưởi Thái Cực Điện, Tiểu Thắng Tử thức thời sai cung nhân phục vụ bên trong đi ra, hắn ở bên ngoài đóng cửa lớn lại.

Tây Lương Mạt liếc nhìn Bạch Trân: “Bạch Trân, em đi lấy trà tới cho ta.”

Bạch Trân không nói gì, chỉ gật đầu, xoay người rời đi.

Sau khi cửa lớn đóng lại, Tây Lương Mạt mới xoay người lạnh lùng nhìn Bạch Khởi, ánh mắt sắc bén này làm cho Bạch Khởi không khỏi chột dạ, cúi đầu, lưng vẫn quật cường thẳng tắp.

Tây Lương Mạt nheo mắt nhìn hắn nói: “Bạch Khởi, có phải ngươi cảm thấy mình rất anh hùng, rất oan ức, bởi vì ngươi thấy mình không làm sai cái gì phải không?”

Bạch Khởi cắn môi, một lúc lâu chỉ cứng rắn nói: “Ta biết ta không nên gây sự ở trước mặt nhiều người, dù sao đối phương có vô lễ cũng là đặc phái viên nước khác!”

“Vô lễ? Ngươi nói vô lễ là bởi vì ngươi thấy Chuẩn Khắc Khâm đưa tới sính lễ của Chuẩn Sát Khả Hãn, cho nên ngươi mới cảm thấy bọn họ vô lễ có phải không?” Tây Lương Mạt mỉa mai nhếch khóe môi.

Bạch Khởi im lặng, đúng là trên đường đến Tốc Ngọc Cung hắn đi ngang qua Thái Cực Điện, vừa lúc thấy Chuẩn Khắc Khâm đắc ý sửa sang lại “sính lễ”, khi hắn nhìn Chuẩn Khắc Khâm dào dạt đắc ý tỏ vẻ những thứ này đều là sính lễ của Chuẩn Sát muốn cầu hôn Bạch Trân, hắn bỗng nhiên không nhịn được phẫn nộ trong lòng, xung đột với Chuẩn Khắc Khâm.

Tây Lương Mạt ngồi trên bảo tọa, nhìn Bạch Khởi cười lạnh hai tiếng: “Bạch Khởi, ngươi đúng là rất có chí khí nam nhi, có tiền đồ, xung quan giận dữ vì hồng nhan, nghe qua đúng là truyền kỳ không tệ, đáng tiếc trong truyền kỳ thường hồng nhan không có kết cục tốt, ta lại thấy đã nhìn lầm ngươi, vốn cho rằng ngươi là nam nhân, cầm được thì cũng buông được, không ngờ ngươi chẳng những không bỏ xuống được, còn muốn ép người mình thích đi tìm chết.”

Bạch Khởi ngẩn người, lớn tiếng phản bác theo bản năng: “Tiểu tiểu thư, ta không có, ngài không thể oan uổng ta!”

Tây Lương Mạt nhìn ánh mắt phẫn nộ oan ức của hắn, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ngươi không có, ngươi chỉ vào thời điểm nhạy cảm này, làm cho tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Trân là nữ tử tham phú quý, cho rằng nàng dã tâm bừng bừng, muốn leo lên cành cao, giống như tất cả nữ tử tội nhân tự nguyện đi hòa thân Hách Hách, vì tiền cái gì cũng làm được, khiến lời đồn về nàng ở trong cung trở thành sự thật mà thôi, ngươi khác gì đám nam tử ngu xuẩn lại ích kỷ ti tiện, không chiếm được sẽ hủy diệt!”

Bạch Khởi như bị sét đánh, toàn thân chấn động, hắn kinh ngạc nhìn Tây Lương Mạt, một lúc lâu sau hắn mới nhắm mắt lại, giấu đi đau đớn sâu trong đáy mắt, khàn giọng nói: “Tiểu tiểu thư… Ngài biết ta không có…”

Tây Lương Mạt lạnh lùng thốt: “Ta không biết trong lòng ngươi nghĩ thế nào, ta chỉ nhìn thấy ngươi đã làm gì, nếu như đây chính là kết quả ngươi muốn thì mục đích của ngươi đã đạt được, được rồi, ngươi có thể đi!”

Bạch Khởi nắm chặt hai tay, dường như đang kiềm chế cái gì, cuối cùng vẫn yên lặng đứng trong phòng sưởi không đi, cũng chẳng hề nói một câu, thế nhưng gân xanh nổi rõ trên trán để lộ sự sôi trào và giãy dụa trong lòng hắn.

Tây Lương Mạt nhìn hắn, khẽ thở dài một tiếng, chỉ lãnh đạm nói: “Bạch Khởi, ngươi phải sống như một nam nhân, có một số việc không thể miễn cưỡng được, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.”

Sau khi nói xong, nàng xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Bạch Khởi trong phòng sưởi, lẳng lặng đứng, vẻ mặt mất hồn mất vía mà đau xót.

Tây Lương Mạt vừa ra khỏi phòng sưởi Thái Cực Điện, thấy Bạch Trân đứng ở cạnh cửa, trong tay đang cầm ấm trà, còn Tiểu Thắng Tử ở bên cạnh nhẹ giọng nói gì đó bên tai nàng, Bạch Trân hơi gật đầu đáp lời, lại không nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì.

Bọn họ thấy Tây Lương Mạt đi ra, Tiểu Thắng Tử có chút lo lắng, không thấy Bạch Khởi ra cùng, hắn cũng không dám hỏi, chỉ liếc Bạch Trân, mà Bạch Trân lại làm như không xảy ra chuyện gì, mỉm cười nói với Tây Lương Mạt: “Chủ tử, trong phòng sưởi không có nước suối, pha trà không ngon, hay là chúng ta trở về Tốc Ngọc Cung pha trà đi ạ, nô tỳ đã sai người đi thông báo Hà ma ma rồi.”

Tây Lương Mạt cũng giống như không có gì xảy ra, chỉ mỉm cười gật đầu: “Được.”

Tiểu Thắng Tử thấy Tây Lương Mạt liếc mắt nhìn hắn một cái, ngầm hiểu ở lại, trong lòng thầm nói, ừm, xem ra phu nhân vẫn lo lắng Bạch tướng quân nghĩ quẩn rồi lại làm ra chuyện ngu xuẩn không thể cứu vãn được!

Dọc đường đi hai chủ tớ đều im lặng, đến khi sắp tới Tốc Ngọc Cung, Tây Lương Mạt bỗng nhiên mở miệng, ôn hòa hỏi: “Bạch Trân, em theo ta nhiều năm như vậy vẫn không chọn người để gả, ta nghĩ em cũng biết bên cạnh ta có một Mị Tinh là đủ rồi, ta không hy vọng thêm một Mị Trân nữa, em hiểu không?”

Bạch Trân sao lại không hiểu, Quận Chúa nhà mình nhiều năm qua đối với kẻ địch luôn dùng thủ đoạn độc ác, nhưng nếu có người thật lòng với nàng, nàng nhất định sẽ thật lòng đáp lại, nàng gần như không đối xử với bọn họ như nha hoàn mà giống người thân hơn, cho nên hy vọng nhìn thấy bọn họ đều có thể hạnh phúc, nhưng mà…

Bạch Trân nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói: “Quận Chúa, Bạch Trân sẽ không trở thành Mị Trân, còn chuyện hôm nay, sau khi Bạch Trân có lựa chọn nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục, sẽ không để chuyện hôm nay xảy ra lần nữa.”

Tây Lương Mạt quay mặt nhìn nàng ấy, một lúc lâu sau mới nhìn đám mây ở chân trời, nhẹ giọng nói: “Dường như chúng ta ở cùng nhau đã rất nhiều năm, mộ phần của Bạch Mai và Bạch Châu có lẽ cỏ xanh đã cao bằng người, mà Bạch ma ma trở về thôn trang trông giữ di vật mẫu thân sống qua ngày không muốn trở về, nay Bạch Ngọc cũng không biết ở phương trời nào, đại nha đầu bên cạnh ta đáng tin nhất chỉ còn lại em, Bạch Nhụy, Mị Tinh, thế nhưng thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, bất kể em quyết định thế nào ta đều ủng hộ em, có điều, ta hy vọng em có thể suy tính vì hạnh phúc của mình, đừng vì nguyên nhân nào khác.”

Tây Lương Mạt rất ít khi nói dài dòng, giọng nói mềm mại như vậy, làm cho Bạch Trân cảm thấy giống như rất nhiều năm trước, Bạch ma ma dẫn đám tiểu nha đầu các nàng lần đầu gặp thiếu nữ gầy yếu ôn mỹ như lan, lúc đó giọng nói của Tây Lương Mạt cũng mềm mại trầm tĩnh như thế, có cảm giác ấm áp vào tận đáy lòng.

Trong lòng Bạch Trân đột nhiên cảm thấy đau xót, đôi mắt dần ửng đỏ, thế nhưng sau đó nàng lẳng lặng nhắm mắt lại, mỉm cười nói: “Vâng.”

— Ông đây là đường ranh giới Sâu đại nhân muốn lột da rút xương Hương Nguyễn làm thành quạt mỹ nhân tặng cho Nguyễn Linh, chọc mỹ nhân vui vẻ —

Tiểu Hoàng Đế còn chưa lớn, tất nhiên không có chuyện tần phi tranh giành tình cảm lục đục với nhau, cho nên cuộc sống trong cung buồn chán, tin tức Hách Hách Khả Hãn cầu hôn Đại cô cô Bạch Trân bên cạnh Thiên Tuế Vương Phi nắm quyền trong cung đương nhiên truyền ra rất nhanh, còn Bạch tướng quân vì Bạch Trân cô cô mà tức giận với đặc phái viên Hách Hách đến cầu hôn tự nhiên cũng được cung nhân lấy ra tán gẫu thành câu chuyện trà dư tửu hậu.

Nhưng các nhân vật trung tâm câu chuyện lại rất yên lặng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì trong cuộc sống của mình.

Nhất là Bạch Trân, cho nên ngược lại làm cho rất nhiều người không hiểu nổi, nữ quan được Thiên Tuế Vương Phi tay cầm thực quyền yêu thích rốt cuộc đang nghĩ gì.

Mà chưa qua bao lâu, tâm tư Tây Lương Mạt cũng không còn hướng về việc này, mà hoàn toàn bị một phong thư đóng dấu chữ phượng màu đỏ chiếm hết tinh thần.

Thật ra trong lá thư này chỉ có một câu, mười mấy chữ mà thôi – phật quang phổ chiếu, thiên tuế trường an, hải lâm thiên cung, khả lâm hải tham bái.

Dù là người khác nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là một câu nói bình thường viết về một sự kiện cực kỳ kỳ lạ mới xảy ra ở ven biển Tây Địch mà thôi – sau một cơn bão lớn xảy ra trên biển, rất nhiều người ven biển nhìn thấy trên bầu trời phật quang chiếu khắp nơi, sau đó có Quan Âm đại sĩ, đình đài lầu các, lãng uyển tiên cung, ở giữa là tiên nhạc bay lên xuất hiện trên bầu trời, tất cả mây đen đều tan ra.

Tất cả mọi người quỳ xuống, khấu cầu Bồ Tát phù hộ.

Sau đó nghe nói, còn có không ít người từ các quốc gia khác chạy tới thăm viếng thần tích, chỉ vì cầu phúc.

Thế nhưng đối với Tây Lương Mạt mà nói Quan Âm hiện thế chỉ lả tác dụng của ảo ảnh, còn chủ nhân của bức thư này là Phượng Tỷ Nhi đang mượn ảo ảnh để nói cho nàng – có lẽ Bách Lý Thanh còn sống, ít nhất là trong lúc vô tình nàng ta đã gặp được Bách Lý Thanh!

Trên đời này ngoại trừ song sinh, hiếm có hai người nào giống nhau như đúc, mà đối với người quản lý chuỗi cửa hàng lớn nhất trong thiên hạ như Phượng Tỷ Nhi mà nói, nàng ta tuyệt đối sẽ không viết những tin tức chưa được xác minh.

Tây Lương Mạt hơi nheo mắt, tay có chút run rẩy nắm chặt bức thư trong tay – đúng vậy, nói cách khác Phượng Tỷ Nhi nắm chắc ít nhất bảy phần là nàng ta nhìn thấy Bách Lý Thanh!

“Thế nhưng tại sao Phượng Tỷ Nhi phải viết bí ẩn như vậy ạ?” Bạch Nhụy khó hiểu nhăn mày.

Tây Lương Mạt nhàn nhạt cười: “Rất đơn giản, bởi vì nàng ở Tây Địch bị người giám sát, hơn nữa người giám sát nàng cũng không tầm thường, khiến nàng chỉ có thể dùng phương thức này truyền tin tức cho ta.”

Bạch Nhụy giật mình: “Giám sát?”

Sau đó, nàng cắn răng nói: “Nhất định là người Tây Địch, không phải, chính là Bách Lý Hách Vân giở trò quỷ, nói cái gì tuy hắn gặp được Thiên Tuế gia, nhưng chỉ mời Thiên Tuế gia làm khách vài ngày, sau đó để Thiên Tuế gia trở về, còn nói cái gì rất nhiều người đều nhìn thấy, thế nhưng người đã đi đâu thì hắn không biết, hắn cũng không biết Thiên Tuế gia vì sao chưa về đến Thiên Triều.”

Đúng là khốn kiếp! Với bản lĩnh của Thiên Tuế gia và những sát thần Mị bộ, cho dù mấy vạn đại quân chặn đường bọn họ thì cũng nhất định máu chảy thành sông!

Dù thế nào đi nữa cũng sẽ không lặng yên không một tiếng động, không thấy tăm hơi đâu!

Tây Lương Mạt thả lỏng thân thể dựa vào gối mềm sau lưng, lười biếng nhìn mặt trời chiều ngoài cửa sổ, mỉa mai nói: “Còn cách nào khác, nếu đối phương khăng khăng khẳng định chúng ta cũng không có biện pháp, sử dụng tất cả lực lượng quỷ quân và Tư Lễ Giám cũng chỉ có thể tra được gia chưa ra khỏi biên cảnh, chỉ là Bách Lý Hách Vân không thừa nhận, chúng ta lại có thể thế nào, cũng không thể gióng trống khua chiêng nói Cửu Thiên Tuế mất tích.”

Mà Bách Lý Hách Vân biết rõ Bách Lý Thanh chưa trở về, lại không chỉ sai người chuẩn bị hậu lễ chúc mừng nàng sinh hạ lân nhi, đồng thời không hề lên tiếng khi nàng để Bách Lý Lạc giả mạo Bách Lý Thanh, theo nàng thấy, nam nhân này nếu thật sự có bản lĩnh tính kế A Cửu thì chỉ tính kế vì quốc gia, thế nhưng bây giờ, nàng cũng không hiểu nổi hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.

Nhưng bất kể như thế nào, những năm này điều tra cẩn thận rốt cuộc có một kết quả.

Mà kết quả này đối với Tây Lương Mạt thì bước tiếp theo dĩ nhiên là – tự mình đi tìm kiếm sự thật và mang Bách Lý Thanh về.

Thế nhưng sau khi biết tin tức, Francis cùng tất cả thân tín của Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt đều hết sức phản đối.

Dù sao trên triều đình hiện nay Bách Lý Lạc chỉ là Bồ Tát tượng mộc kim thân để khiến người ta thăm viếng mà thôi, Tây Lương Mạt mới thật sự là người nắm quyền, nếu như nàng cũng rời đi, có ngày cần quyết định đại sự, phải làm thế nào đây?

Hơn nữa nếu Tây Lương Mạt lại xảy ra chuyện, nên làm gì bây giờ!

Tây Lương Mạt vẫn kiên trì suy nghĩ của mình, cuối cùng tranh thủ được Francis ủng hộ, toàn bộ quyết sách đại sự đều giao phó cho Chu Vân Sinh và Ninh Vương quyết nghị, giám sát lẫn nhau, nếu có chuyện không thể quyết định được, Chu Vân Sinh sẽ dùng phương thức truyền tin tức đặc biệt của quỷ vệ truyền lại cho Tây Lương Mạt.

Còn hai đứa bé trước tiên ở lại thành Luật Phương với Francis, khi cần trực tiếp trở về Kính Hồ.

Mà Tây Lương Mạt thuyết phục mọi người chỉ bằng một câu – cuộc đời này ta luôn cầu một đáp án, hoặc sống, hoặc chết, tuyệt đối không trốn tránh.

Tất cả thân tín đều biết, Tây Lương Mạt chính là người như vậy, nàng dựa vào bản thân từng bước đi lên, sau đó từng bước đi đến nơi cao hơn tất cả mọi người, nàng luôn luôn tỉnh táo biết mình đang làm gì, cầu cái gì.

Sự việc đã quyết, tất cả vội vàng bắt đầu công việc chuẩn bị.

Một đêm trước khi đi, Tây Lương Mạt ngủ cùng với hai thằng nhóc, hai đứa bé Thanh Nhi cùng Hi Nhi chỉ hơn hai tuổi một chút, tất cả mọi người lừa bọn nhỏ, nói rằng Tây Lương Mạt phải đi xa nhà làm việc một chuyến, rất nhanh sẽ trở về.

Hai thằng nhóc lại dường như biết Tây Lương Mạt lần này đi xa nhà rất nguy hiểm, mỗi đứa ôm chặt Tây Lương Mạt không cho nàng đi.

“Hu hu hu… Mẹ không cần Tiểu Hi Nhi nữa ư, mẹ đừng đi, hu hu… Tiểu Hi Nhi có thể không cần ngựa gỗ hoa lê nữa!”

“Hu hu hu… Mẹ không cần Tiểu Thanh Nhi nữa ư, nhất định là Tiểu Hi Nhi quá soi mói, cho nên mẫu thân không vui, đánh cái mông Tiểu Hi Nhi là được mà!”

“…” Tây Lương Mạt nhìn hai đứa bé trắng ngần với đôi mắt to ngập nước, mỗi bên tay áo bị một bánh bao nhỏ dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn lôi kéo còn không quên thể hiện tính cách thật của mình, trong lòng không khỏi vừa buồn cười vừa chua xót cùng luyến tiếc.

Tây Lương Mạt ở trên giường nói chuyện với hai thằng nhóc rất lâu, khó khăn lắm mới dỗ hai đứa ngủ thì nghe có người gõ cửa.

Nàng rón rén xuống giường, ra cửa xem thì thấy là Chu Vân Sinh.

Hắn yên lặng đứng ngoài cửa, không biết đã chờ bao lâu, đuôi tóc đầy phủ sương đêm.

“Vân Sinh, có chuyện gì vậy?” Tây Lương Mạt sửng sốt, ôn hòa mỉm cười.

Chu Vân Sinh nhìn nàng một lúc, đôi mắt màu vàng hổ phách hiền hòa nhìn thẳng vào mặt nàng, cảm giác như ánh trăng nhu hòa chiếu xuống lại làm cho Tây Lương Mạt không khỏi cảm thấy ưu thương và trống trải.

Nhưng cũng chỉ là một lúc mà thôi, Chu Vân Sinh nhàn nhạt cười: “Không có gì, ta chỉ đến xem tiểu tiểu thư đã chuẩn bị xong chưa?”

Tây Lương Mạt gật đầu, khẽ thở dài: “Ừ, hai vật nhỏ này đều không dễ lừa gạt, cho nên ta nghĩ sau này nhờ ngươi quan tâm giúp.”

Chu Vân Sinh thâm trầm nhìn Tây Lương Mạt chốc lát, bỗng nhiên vươn tay vén những sợi tóc rủ trên mặt nàng, dịu dàng nói: “Ừ, ngài hãy yên tâm, ta sẽ thực hiện bằng cả tính mạnh của ta, bảo trọng.”

Tây Lương Mạt sửng sốt, chỉ thấy trong đôi mắt hổ phách của hắn tràn đầy dịu dàng khó nói thành lời, Tây Lương Mạt muốn nói điều gì đã thấy hắn thu tay lại, lẳng lặng xoay người rời đi.

Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng của hắn, thở dài thật sâu, nhẹ giọng nói: “Vân Sinh, ngươi cũng biết, ta không đáng để ngươi trả giá như thế…”

Bóng đêm rã rời, che lệ ai rơi, trăng lặn về tây, bầu trời dần dần hiện lên màu xanh.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, phủ Thiên Tuế gia đèn đuốc đã sáng trưng, mọi thứ được chuẩn bị đâu vào đấy, tất cả xe ngựa đã chuẩn bị xuất phát.

Tây Lương Mạt nhìn Hà ma ma cùng Francis ôm hai đứa bé ngủ say trong lòng, đôi mắt không nhịn được ửng hồng, sai người mang hai tiểu tử béo mập kia đi, Tây Lương Mạt đang định đi ra sân lại thấy một bóng người mảnh khảnh lẳng lặng đứng ngoài cửa viện.

Bạch Nhụy vừa nhìn người đó không khỏi kinh ngạc: “Bạch Trân, sao ngươi chưa chuẩn bị, phải đi ngay rồi!”

Bạch Trân lại nhìn Tây Lương Mạt, không biết có phải một đêm không ngủ hay không, vành mắt thâm đen, trong mắt nàng đầy tia máu đỏ.

Nàng nhẹ giọng nói: “Quận Chúa, Bạch Trân đã nghĩ xong rồi, lần này sẽ không đi cùng Quận Chúa, Bạch Trân muốn chuẩn bị đồ cưới cho mình, dù sao Hách Hách xa xôi như vậy, cần nhiều thời gian chuẩn bị hơn một chút.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người giật mình.

Tây Lương Mạt nhìn thật sâu vào mắt Bạch Trân, đáy mắt lướt qua tia sầu lo: “Bạch Trân, em thực sự nghĩ kỹ rồi?”

Bạch Trân nhìn nàng bỗng nhiên nở nụ cười: “Vâng, đã nghĩ kỹ rồi ạ.”

Tây Lương Mạt nhắm mắt lại: “Bạch Trân, các em luôn khiến ta cảm thấy áy náy.”

Bạch Trân cười hì hì nói: “Quận Chúa, ngài nói gì vậy, đây là nô tỳ tự quyết định, không liên quan đến ngài!”

Nàng dừng một chút, lại tiếp tục mỉm cười: “Quận Chúa, nô tỳ sẽ chờ ngài và Thiên Tuế gia trở về gả nô tỳ đi, nếu các ngài về không kịp, Trân Nhi đành phải tự mình gả đi, nô tỳ…”

Nàng do dự chốc lát, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ sẽ không tiễn mọi người, có quá nhiều chuyện cần phải xử lý ạ.”

Sau đó, nàng không đợi Tây Lương Mạt nói, xoay người rời đi, có điều trong giây phút khi nàng xoay người, dường như có giọt nước lẳng lặng rơi xuống.

Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng của nàng ấy chốc lát, sau đó quay người lại nhìn người bị Mị Thất ngăn cản, nhàn nhạt nói: “Bạch Khởi.”

Bạch Khởi không chút biểu cảm đi tới trước mặt nàng, không nói một lời.

Tây Lương Mạt gạt sợi tóc bên mặt mình, chậm rãi nói: “Ta biết, ngươi sẽ oán giận ta không ngăn cản quyết định của Bạch Trân, nhưng nếu ngươi vẫn không bỏ được Bạch Trân, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi trở về đại mạc đi, từ nay về sau không còn là Tả Kiêu Kỵ Tướng Quân của Thiên Triều, cũng không còn là một thành viên quỷ vệ nữa, vĩnh viễn không được bước vào Kính Hồ, nể mặt ngươi theo ta nhiều năm ta sẽ cho ngươi số tiền đủ để giàu nhất một vùng, ngươi có thể cầm số tiền này và dẫn những người thân tín trong quân bằng bằng lòng theo ngươi đi cướp lại Bạch Trân trên đường rước dâu.”

Bạch Khởi sửng sốt, không dám tin nhìn Tây Lương Mạt.

— Ông đây là đường ranh giới Ngọc Phượng nhà Phương lang nói yêu Phương lang và Phương lang cũng yêu Ngọc Phượng —

Một đường hết đường thủy tới đường bộ, đi nhanh tới đi chậm, cuối cùng cũng lên tới con thuyền ngoài bờ biển.

Tây Lương Mạt nghĩ rằng mình phải mất nhiều thời gian mới nhìn thấy người kia, không ngờ lần này gặp được Bách Lý Thanh sớm như vậy…