Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 38




Đột nhiên tăng thêm tốc độ, ở phương diện thể trọng một nam tử trưởng thành, có thể nói là chân chân thực thực áp ở trên người Lí Hữu Dữ, Lí Hưu Dữ không khỏi hít một ngụm lãnh khí, nội lực có sâu có cao cũng không thể chống được mà ánh mắt tối sầm, hơn nửa ngày mới hoãn khí lại.

Đang nhìn Triệu Trường Hữu, hắn nơi đó lại nghĩ tới Lí Hưu Dữ lại đột nhiên bị mình áp đảo, chỉ nhìn đến cảnh vật bốn phía vừa chuyển, chính mình liền đụng trúng đệm giường.

Từ trong ***g ngực người ta giãy dụa ngẩng đầu lên, liền thấy một gương mặt hoàn mỹ đến cực kỳ.

Khoảng cách phi thường gần, ngay cả lông mi trên mí mắt đều có thể đếm rõ ràng.

Khuôn mặt trắng nõn, mỗi lỗ chân lông đều không nhìn ra được, giống như ngọc điêu óng ánh trong suốt. Làn môi lộ vẻ bạc tình hơi hơi mở ra, như có như không thở dài, làm cho toàn bộ đôi môi tiên diễm vô cùng, làm cho người ta có loại xúc động tiến lên, đụng chạm vật thể mềm mại kia.

Không khỏi làm người si mê…

Không thể hô hấp…

Từng chút từng chút tiếp cận…

Triệu Trường Hữu phát hiện, trái tim mình chưa từng có đập mãnh liệt như thế, không biết là bởi vì do bản thân, hay là bởi vì bàn tay giữa thân thể kia.

Thân thể kia, cho dù xuyên qua chất liệu vải thượng thừa, cũng có thể cảm giác được mạch máu lưu động nhanh chóng, thậm chí có thể cảm giác mạch lạc rõ ràng kia. Nhiệt độ cơ thể ấm áp, có thể biết dưới thân thể ấm áp kia che dấu nguồn năng lượng cực lớn, đều nhắc nhở mình, sinh mệnh mạnh mẽ của nam tử này.

Từng chút từng chút tiếp cận…

Hoàn toàn đều có thể cảm giác được đôi môi mềm mại và làn da mềm dẻo của nam tử, Triệu Trường Hữu quên mất mục đích sau cùng hắn bổ nhào về phía nam tử, quên đi sự sỡ hãi với nam tử, quên đi thời gian, quên đi địa điểm, quên đi hết thảy sự tình cần phải nhớ rõ, liền ngay cả chính hắn, đều bị vứt ra sau đầu….(rõ là mê zai ^o^)

Từng chút từng chút tiếp cận…

Ở chỗ sâu trong cơ thể truyền đến thanh âm đứt gãy của thứ gì đó, từ trên môi truyền đến xúc cảm chân thật làm cho người ta ngất, một khi bắt đầu liền không thể đình chỉ.

Tâm không chịu khống chế điên cuồng nhảy lên, dường như muốn từ trong ***g ngực chạy ra, đập cực kỳ nhanh, tiếng vang thật lớn oanh kích lỗ tai, bên trong lại phi thường rõ ràng tiếng kêu đau rất nhỏ của người kia.

Triệu nhị công tử đột nhiên ngẩng đầu tỉnh táo lại, hoảng sợ nhìn nam tử bị chính mình áp dưới thân.

Chống lại chính là một đôi mắt trong suốt.

“Ngươi còn muốn ở trên người ta ngốc bao lâu!”

Nam tử xinh đẹp không nói lên lời cắn ngân nha phẫn hận nói.

Triệu nhị công tử lại bởi vì cử chỉ vừa rồi của bản thân dọa ngốc tại chỗ, không thể động đậy.

Lí Hưu Dữ khó thở, vừa nhấc chân cứ thế đem Triệu Trường Hữu từ trên người mình đạp xuống.

Triệu gia nhị gia bị người một cước ném ném trên mặt đất, che lấy bộ mông đã bị thương tổn nghiêm trọng, không dám nhiều lời gì, nhưng không khỏi bắt đầu oán hận bản thân hắn.

Triệu Trường Hữu a, Triệu Trường Hữu!

Ngươi làm sao lại bị ma đầu mỹ mạo kia mê hoặc, ngốc ngơ ngác ở trên người y ngây người lâu như vậy.

Còn, còn làm ra cái loại sự tình này…

Ở đây làm sao xinh đẹp, ở đây như thế nào xinh đẹp, kia cũng là một người nam nhân a!

Nam tử không hơn không kém!

Cao thủ nổi danh ở trong chốn võ lâm lừng lẫy!

Hành động vừa rồi, ở trong mắt người bình thường tuyệt đối không phải sự tình bình thường, khẳng định có ý tứ hàm xúc vũ nhục.

Ngươi sao lại làm ra việc như thế…

Thật sự là…

Chính là xét đến cùng vẫn là ma đầu kia không đúng, đều là lỗi của y!

Đường đường một người nam nhân, không có việc gì lớn lên xinh đẹp như thế làm cái gì!

Triệu gia nhị gia cúi đầu tư tưởng phức tạp đấu tranh, sẽ không thấy biểu tình âm tình bất định từ trên giường ngồi dậy của Lí Hưu Dữ.

Nhíu chặt lông mày duyên dáng, hoàn toàn không nhìn ra rốt cục Lí Hưu Dữ suy nghĩ cái gì, chính là cởi giầy, gạt tóc, ngã vào trong giường, không đề cập tới việc vừa rồi.