Hoàng Bán Tiên

Chương 4: Nhập vai sâu sắc




Tư Đồ cảm thấy rất rõ rằng, nhân sinh bất quá cũng chỉ là diễn tuồng, chẳng cần biết có người xem hay không, khi diễn hí kịch mọi người đều phải mang hết sức mình ra mà diễn cho tròn vai. Nếu diễn vai phản diện như Tào Tháo thì phải tỏ ra gian ác xảo trá, chứ nếu giả nhân giả nghĩa mà cố làm Lưu Bị, dù có gắng gượng diễn được thì cũng chẳng ra làm sao.

Từ khi sinh ra thì hắn đã chẳng phải người tốt, mười tuổi biết giết người, rồi bắt đầu bước chân vào giang hồ.

Giang hồ trong mắt hắn cùng lắm chỉ là một sân khấu kịch khổng lồ. Hôm nay ngươi diễn tốt thì sẽ có người khen ngợi, ngày mai có người khác diễn tốt hơn ngươi, thì ngươi phải cuốn gói ra đi, để rồi hai ba ngày sau sẽ chẳng còn ai nhớ đến ngươi nữa…Đây chính là diễn kịch.

Trong khoảnh khắc hắn dắt Hoàng Bán Tiên từ trong xe ngựa bước ra, hắn cảm thấy rất vừa lòng khi thưởng thức ánh mắt của những người xung quanh. Cho dù là một hoàng thân đứng trên vạn người, hoặc là phú hào giàu có một phương thì mỗi người trong mắt đều có một phần hâm mộ lẫn đố kỵ…Vì thế, trong lòng hắn cảm thấy thật thích thú, nhưng cụ thể thích cái gì, đắc ý cái gì thì nếu ngươi hỏi hắn, chính hắn cũng nói không được.

Chỉ là, bàn tay gầy yếu lạnh như băng trong tay hắn chợt truyền đến sự run rẩy thấu qua da thịt, như thể chủ nhân của nó đang rất lạnh…

Dường như xuất phát từ một thứ bản năng nào đấy, Tư Đồ không suy nghĩ nhiều, chỉ kéo thiếu niên đến trước mặt, dùng hai tay đặt hờ lên gờ vai y, tựa hồ như để cho thân thể đang bất giác run run kia có thể dựa vào, lại như muốn nói với y rằng, chỉ cần ở tại đây, dưới đôi tay của hắn thì sẽ tuyệt đối an toàn.

Nhưng Tư Đồ chưa từng nghĩ đến rằng, trò diễn kịch này rất dễ dàng thật giả lẫn lộn. Hắn nhẹ nhàng lôi kéo, không chỉ cuốn người khác vào, mà còn cuốn cả chính mình vào nữa.

Con người bước vào vở kịch, nếu muốn rời đi…cũng chỉ có thể chờ đến khi trống chiêng bặt tiếng…sân khấu kịch sụp đổ…người xem kịch chán ghét…còn kẻ hát khúc hí kịch mỏi mệt…

Hoàng Bán Tiên và Tư Đồ không giống nhau. Giây phút y đặt bước chân đầu tiên từ trong xe ra ngoài thì chỉ nghĩ mình đã một bước vào giang hồ. Từ nay về sau nhất định sẽ phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Ba năm số kiếp, thật sự là chạy trời không khỏi nắng ư?…

Nhưng đôi tay Tư Đồ chạm lên vai y, dường như đã cho y một tia hy vọng, như kẻ chìm giữa dòng nước dữ vớ được chiếc phao cứu sinh. Đây không phải là rồ dại, mà là không còn biện pháp nào khác.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà tâm tư đã trải qua thiên hồi bách chuyển, trong lòng mỗi người đều biết bản thân đã cầm trong tay kịch phổ, kế tiếp đều sẽ tự mình hát xướng.

Kim Hạc Minh dẫn mọi người vào biệt viện, đầu tiên là an bài chốn nghỉ chân.



Mười khu viện, nằm ở mười vị trí khác nhau trong một hoa viên rộng lớn, cách nhau khá xa xôi, cũng không phân biệt trọng yếu hay thứ yếu, chỉ khác ở chỗ màu sắc của ngói lưu ly…

Tại nơi này có thể thấy hết sự cẩn thận của Kim Hạc Minh. Mười mái ngói, mười loại sắc màu, tỷ như chỗ Nhị hoàng tử là màu vàng, còn chỗ Tư Đồ là màu đen vậy.

Phòng của Hoàng Bán Tiên sát vách phòng Tư Đồ. Đợi cho Kim Hạc Minh đi rồi, Tư Đồ liền sai người mang giường từ phòng Hoàng Bán Tiên sang phòng của mình.

Đây vẫn là xuất phát từ bản năng mà hạ lệnh. Ngươi lại hỏi Tư Đồ hắn thật ra là vì sao thì chính bản thân hắn cũng không rõ, hoặc hắn sẽ bảo căn bản chẳng nghĩ gì ~~~ Cứ nghĩ cẩn nghĩ thận thì có ích lợi gì đâu?

Sau khi an bài thỏa đáng, Tư Đồ bèn cúi xuống xem xét Hoàng Bán Tiên đang ở bên cạnh – “Mọt Sách, người đã đi hết rồi, ngươi mau buông tay ra đi.”

Hoàng Bán Tiên lúc này mới chú ý rằng mình vẫn đang nắm chặt góc vạt áo của Tư Đồ, như thể sợ bị người ta bắt mất vậy.

Lúc này, bên ngoài viện có âm thanh của mã xa, vậy hẳn những người khác cũng đến rồi. Chỉ trong vòng hai ngày, hôm qua và hôm nay, mười đạo nhân mã đã tề tựu đông đủ. Tư Đồ xem như đến trễ, những người kia hẳn đã sớm an bài xong hết.

Rất nhanh sau đó, có người đến báo với hắn rằng, đêm nay tại biệt viện giữa hoa viên sẽ thiết yến, cũng sẽ thỉnh tiểu thư ra cùng mọi người hội ngộ.

Tư Đồ mới rồi thấy diện mạo Kim Hạc Minh thì trong lòng thầm so sánh, hẳn mẫu thân phải rất đẹp thì mới có thể bù đắp cho vị phụ thân kia. Nói vậy, vị Kim tiểu thư này thì…

Tầm mắt hắn lại chuyển dời về trong viện, thấy ánh tà dương soi nghiêng nghiêng trên chiếc ghế bằng đá, dưới một gốc tùng cổ kính, tiểu hài tử dựa người vào thân cây, tay khẽ khàng lật mở từng trang sách…

Khi khẩn trương đã qua đi, thì y dường như cũng quên hết mọi chuyện, khôi phục lại dáng vẻ thấu triệt hồng trần, hiểu rõ những huyền ảo của cuộc đời như lúc ban đầu gặp gỡ, trong mắt y man mác một nỗi xa cách thản nhiên, gương mặt không chút biểu tình…Có lẽ chỉ có những khi bị kéo tóc, lộ ra bộ dạng ủy khuất trừng mắt thì thoạt trông mới giống một con người…Ai, xem ra làm thần tiên có gì mà hay chứ?

Mộc Lăng ở ngoài viện cùng Tương Thanh sắp xếp người gác đêm, khi quay đầu lại thì thấy được một cảnh tượng như thế: Tư Đồ im lặng ngồi trên bậc thềm, dõi theo thiếu niên trong viện đến ngẩn người. Họ không khỏi thấy ngạc nhiên…GãTư Đồ này, hiếm khi có lúc nào tĩnh lặng như vậy.

Đêm vừa đến, hoa đăng được thắp lên.

Tư Đồ dẫn theo Hoàng Bán Tiên, Mộc Lăng, Tương Thanh và mấy tên thủ hạ, tất cả cùng được một người nô bộc đưa lối đến một đình viện lớn ở trung tâm của biệt viện.

Kim Hạc Minh quả nhiên không hổ là người tài phú bậc nhất thiên hạ. Nhìn sự tráng lệ của biệt viện này, e rằng hoàng cung bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi. Lại nói nhìn Nhị hoàng tử kinh ngạc đến há hốc miệng nhìn tứ phía xung quanh thì có thể hiểu được ngay, thế mà Thụy Vương vẫn đủ trầm ổn. Hắn ngồi bên cạnh giúp hoàng tử rót rượu, vẻ mặt ân cần, trong mắt cũng chỉ đạm mạc.

Tư Đồ là người cuối cùng đến, vậy nên gây ra không ít sự chú ý.

Hoàng Bán Tiên đi theo phía sau Tư Đồ, cố sức cúi đầu, nhưng trong biệt viện sớm đã truyền tai nhau rằng thiếu niên này là thần tiên sống. Vậy nên mọi người đều châu đầu ghé tai, trong mắt ai cũng tràn ngập sự đánh giá lẫn rình rập.

Lúc này, chợt có một tiếng “rầm” vang lên, một người cách đó không xa đứng bật dậy, động tác có hơi thái quá nên khi nhích người đã va phải bàn, khiến chén bát khua loảng xoảng. Nhưng người nọ hoàn toàn không để tâm, chỉ gắt gao nhìn Hoàng Bán Tiên. Thấy động tĩnh, Tư Đồ xoay mặt nhìn lại, ánh mắt giao nhau, Hoàng Bán Tiên cũng giật mình một cái.

Đó là một nam tử trung niên, để râu lún phún, độ ngoài ba mươi, làn da ngăm đen có chút thô ráp. Tính ra thì dáng vẻ người này cũng không xấu, chỉ có ánh mắt mang sát khí quá nặng, lại nói cứ mỗi tấc da thịt lại có một vết sẹo khiến người ta cảm thấy có hơi đáng sợ. Trên người hắn ta mặc giáp phục cùng áo choàng đen, vừa nhìn đã biết là một võ tướng.

Hoàng Bán Tiên trước đây chưa từng gặp qua người này, nên thấy hắn nhìn mình chằm chặp thì sợ run cả người, theo bản năng nhích sát về phía Tư Đồ. Tư Đồ cũng chú ý đến ánh mắt của người nọ, trong lòng cảm thấy rất kỳ quặc, nhưng khi thấy tiểu hài tử dựa vào mình thì lại theo bản năng bảo vệ y. Hắn hướng người ra phía trước, để cho y ngồi phía trong, còn mình ngồi chắn bên ngoài, cũng là để ngăn trở tầm mắt sắc bén dị thường kia.

Vừa ngồi xuống thì hắn lại vươn tay túm một lọn tóc của tiểu hài tử – “Ngươi có quen hắn không?”

Hoàng Bán Tiên không dám mạnh tay giật tóc lại, sợ gây sự chú ý cho người khác, chỉ đành lắc nhẹ, sau đó nhìn tóc mình nằm trong tay người khác một cách đáng thương.

Tư Đồ thả tóc y ra, còn tiện thể giúp y vén đến sau vành tai, động tác vô cùng ôn nhu, bất giác lộ ra một tia chiều chuộng, khiến Tương Thanh bên cạnh thầm nghĩ – “Bang chủ cũng đã đến lúc nên thành thân sinh con đẻ cái rồi ~~”

Ở mái bên kia, nam tử trung niên vẫn còn đang đứng im, hai hàng chân mày nhíu chặt như tự hỏi một điều gì đó. Bất ngờ có một người nhẹ nhàng kéo hắn, thấp giọng gọi – “Nguyên soái…”

Nam tử trung niên chậm rãi ngồi xuống, nhưng nghi hoặc trong mắt càng lúc càng thêm sâu đậm.

Nhìn thấy phản ứng của hắn, Thụy Vương hài lòng bưng chén rượu lên, thản nhiên nhấp một ngụm, mà Kim Hạc Minh ngồi trên chủ vị trong lòng chợt rúng động. Hoàng Bán Tiên này, tuyệt đối không đơn giản.

Tư Đồ quan sát một lượt biểu tình của mọi người, trong lòng tính toán, bèn cúi xuống hỏi Hoàng Bán Tiên vẫn còn sợ mà không dám ngẩng đầu lên – “Mọt Sách, biết người nọ là ai không?”

Hoàng Bán Tiên lắc đầu.

“Hắn chính là đương kim đại nguyên soái, thê cữu của hoàng đế, Hộ Quốc Hầu Tề Dịch.” – Tư Đồ nói xong thì mỉm cười – “Hắn và Thụy Vương là hai người có khả năng kế vị ngôi hoàng đế nhất. Vậy mà hai người này đồng loạt xem trọng ngươi. Vật nhỏ, thật ra ngươi có bí mật gì hả?”

Hoàng Bán Tiên vừa nghe đến cái tên Tề Dịch thì vô cùng chấn động, khẽ nhíu mày suy tư, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch ra.

Tư Đồ thấy vẻ mặt y như sắp ngất đến nơi, lại vươn tay kéo tóc y, nói một cách thản nhiên – “Không sao cả, dù sao hiện tại ngươi là người của ta, ngươi không cần sợ. Ta đã bảo trong ba năm này sẽ cho ngươi chỗ ăn chỗ ở, còn có sách đọc không hết ~~”

Kim Hạc Minh nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người. Ông ta bưng chén rượu lên trước, kính rượu khách khứa, nói đôi ba lời khách sáo…

Hoàng Bán Tiên nghe qua có chút buồn tẻ vô vị, bèn đưa mắt nhìn chung quanh, xem thử là có những người nào. Đang lúc đưa mắt như thế thì cách chỗ bọn họ ngồi không xa có một nhóm bạch y nhân rất thu hút ánh nhìn của người khác. Người đứng đầu diện mạo tuấn tú, vô cùng tao nhã thanh lịch. Hoàng Bán Tiên ngây ngẩn cả người, trong lòng thầm tán thưởng người này thật đẹp, theo bản năng đưa mắt nhìn thêm lần nữa. Chẳng ngờ ánh mắt vừa đảo qua đã thấy người đó ngẩng đầu quan sát y, khiến y càng thêm hoảng sợ, cứ nín thở tròn mắt ra.

Người đó thấy Hoàng Bán Tiên như một chú thỏ con bị hoảng sợ thì chợt im lặng, nhẹ nhàng mỉm cười, trên mặt tràn ngập ý bỡn cợt, vừa cười vừa nháy mắt với y mấy cái.

Hoàng Bán Tiên biết người nọ có ý trêu chọc mình nên không nói gì, chỉ cúi đầu, mặt mày đỏ ửng không được tự nhiên. Nhưng đột nhiên Tư Đồ lại túm tóc y kéo mạnh một cái, khiến y suýt chút kêu lên thành tiếng. Tư Đồ ghé sát vào tai y hỏi – “Tiểu quỷ, theo như ngươi nói thì ba năm này ngươi là người của ta, ăn của ta, dùng của ta, thế mà còn dám nhìn người khác ư?”

Mặt Hoàng Bán Tiên lại đỏ thêm mấy phần, cúi gằm mặt, không dám nói lời nào, mà cũng chẳng dám ngẩng mặt lên thêm lần nào nữa.

Tư Đồ cảm thấy rất thú vị. Bộ dạng của tiểu hài tử thế này hình như là đang giận lẫy thì phải.

Kim Hạc Minh nhanh chóng nói xong những lời khách sáo, liền phân phó người dưới dâng rượu và thức ăn. Những người ở đây, có mấy ai là quan tâm đến chuyện ăn uống đâu, bọn họ đều là muốn được diện kiến Kim Khê Vân mà thôi. Trong đó có một bàn tỏ ra nôn nóng nói với Kim Hạc Minh – “Kim lão gia, Kim tiểu thư sao cứ mãi tránh mặt? Chúng ta đều đang chờ gặp nàng đấy.”

Mọi người nương theo tiếng nói mà nhìn, thấy mấy người ấy ăn vận không phải theo lối Trung Nguyên, thoạt nhìn dường như là ngoại tộc. Hoàng Bán Tiên nhìn y phục của họ, biết ngay đó người Khương tộc.

Tư Đồ liếc mắt đánh giá những người đó, rồi ngoảnh mặt lại nhìn Mộc Lăng, khẽ nhướn mày – “Là ai vậy?”

Mộc Lăng nhỏ giọng nói cho hắn biết, đó là thái tử Hạ Phần của Khương tộc.

Kim Hạc Minh cười cười, liên tục gật đầu, phân phó hạ nhân – “Đi thỉnh tiểu thư đến đây.”

Hạ nhân vâng lệnh đi xuống, chỉ chốc lát sau đã thấy từ bên ngoài viện một hồng y nữ tử thoải mái bước vào.

Mọi người ở đây lập tức đều thốt ra những lời tán thưởng, ai nấy đều khen ngợi mỹ mạo của nàng.

Hoàng Bán Tiên cũng hiếu kỳ nhìn thoáng qua. Nữ tử này vóc dáng không cao, thoạt nhìn có vẻ rất xinh đẹp, đúng với tiêu chuẩn mỹ nữ vùng Thục Trung, trông thật khả ái.

Mọi người xung quanh khen nàng xinh xắn, nói chính xác hơn cảm thấy may mắn làm sao vì nàng không xấu, mà phụ thân nàng lại có gia tài bạc triệu, thế là đủ quá rồi.

Duy độc chỉ có mỗi Tư Đồ nhìn lướt một cái rồi ngoảnh lại làm mặt quỷ trêu Hoàng Bán Tiên, túm tóc y kéo một cái – “Thế này mà cũng xưng là đệ nhất mỹ nữ ở Thục Trung? Xem nàng ta còn không bằng ngươi nữa là.”

Hoàng Bán Tiên bị hắn nói đến đỏ mặt thêm nữa. Tư Đồ thấy thế bèn bật cười – “Mặt đỏ lên trông càng đẹp hơn đó~~” – Mộc Lăng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng thầm bảo – “Tên Tư Đồ nhà ngươi nhìn xem bộ dạng mình hiện giờ thế nào? Ngươi cho ngươi là đang đùa giỡn dân nữ chốn ven đường ấy à?”

Kim Khê Vân từ tốn bước đến ngồi bên cạnh phụ thân mình, vẻ mặt tự nhiên, không hề tỏ ra nửa phần bẽn lẽn thẹn thùng của bậc nữ nhi. Sau khi nàng ngồi xuống thì đưa mắt đánh giá một lượt, từ bàn này sang bàn khác. Nàng nhìn xong rồi, ghé vào tai Kim Hạc Minh thì thầm vài câu, sau đó hành lễ với mọi người rồi duyên dáng rời đi.

Kim Hạc Minh cười bảo – “Ngày mai ta sẽ bày lôi đài ở đỉnh Kim Hạc. Lần này kén rể sẽ là văn thí và võ thí. Ngày mai sẽ là văn thí trước, các vị có thể mang theo một trợ thủ.”

Yến hội nhanh chóng tàn cuộc, mọi người ai nấy trở về chuẩn bị thật tốt để sớm mai còn tỷ thí.

Tư Đồ vừa trở về viện đã hò hét mình xui xẻo, phân phó Mộc Lăng thu thập vật dụng, chờ đêm đến sẽ xuống núi. Nữ tữ này nhìn thật chướng mắt hắn.

Mộc Lăng lắc đầu bảo – “Ngươi cứ thế mà đi thì người ta sẽ nghĩ là ngươi sợ. Hắc Vân Bảo ta không thể làm vậy được.”

Tư Đồ đang cố nén giận thì thấy Tương Thanh đi vào bẩm báo – “Bang chủ, Tề Dịch yêu cầu được gặp Hoàng Bán Tiên.”