Hoàng Bán Tiên

Chương 75: Chặng đường tương lai, thăm thẳm gập ghềnh




Người xưa có câu, rằng không nên đắc tội với người hiền lành, bởi vì một khi người hiền lành mà thịnh nộ, thì đó sẽ là một cơn đại thịnh nộ đấy. Mà Tư Đồ lại vừa cả gan chọc giận Tiểu Hoàng, người hiền lành thuộc hàng nhất nhì trong cả thiên hạ.

Tối hôm qua, sau khi bị Tiểu Hoàng đá văng khỏi đống cỏ khô rồi thì Tư Đồ lại chật vật lồm cồm bò lên, chỉ thấy Tiểu Hoàng nằm giữa đống cỏ mà khóc nức nở, đau lòng đành ôm người ta vào lòng, nhưng Tiểu Hoàng vẫn cứ khóc hoài. Tư Đồ thật sự không hiểu y đây là đang giận mình thật, hay chỉ nhân cơ hội này mà trút hết những chuyện buồn bực trong lòng suốt mấy ngày qua thôi.

Tuy rằng hắn không biết, nhưng kiểu gì thì Tư Đồ cũng cảm thấy đau lòng lắm. Tiểu Hoàng khóc một hồi thì mắt đã đỏ hết cả lên, lại thêm một trận náo loạn vừa nãy nên y phục xộc xệch, trên cổ cũng có mấy vết hồng ngân, mặt thì đầm đìa nước mắt, tóc tai rối bù, cánh môi đỏ hồng lên…Tư Đồ có cảm giác ngứa ngáy khắp người như thể muốn lấy mạng hắn vậy, hắn còn chưa hạ hỏa nữa mà…

“Tiên Tiên…” – Tư Đồ túm lấy tay áo Tiểu Hoàng, tiểu hài tử cũng chả còn sức đâu mà giãy dụa nữa, nhưng y cũng không thèm nhìn đến hắn, chỉ lặng lẽ dùng tay áo lau nước mắt, lặng thinh không nói tiếng nào.

“Ta sai rồi…” – Tư Đồ thành khẩn nhận sai – “Ngươi đừng giận nữa nha, khóc nữa là thành thỏ thật đó.”

Tiểu Hoàng khóc một trận đã nư rồi, cục tức nghẹn trong cổ cũng đã tan hết rồi, cả người dễ chịu hẳn, lại thấy Tư Đồ đang bày ra vẻ mặt áy náy, liên tiếp nhận sai với mình.

Tiểu Hoàng khẽ liếc mắt nhìn, thấy khoảng cách từ trên đống cỏ xuống mặt đất cũng xa lắm, thế mà mới nãy Tư Đồ lại bị mình đá văng xuống…Thật ra người này vốn quen thói cợt nhả, lần này cũng chẳng phải là quá đáng nhất, tất cả chỉ vì bản thân mình tâm tình không tốt, thế nên mới lấy hắn ra để trút giận. Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một hồi lại thấy áy náy, mặt đỏ hồng lên.

Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng rốt cuộc cũng ngừng khóc thì thở phào nhẹ nhõm, bèn tiến sát lại, thấp giọng hỏi – “Dễ chịu hơn chưa? Nếu vẫn còn giận thì ngươi đánh ta đi, đánh đến khi nào nguôi giận mới thôi, chỉ cần ngươi đừng có khóc nữa, ta nhìn thấy thì đau lòng lắm.”

Lời này vừa thốt ra thì Tiểu Hoàng lại càng tự trách mình hơn, bèn ngẩng lên nhìn Tư Đồ một cái, thấy đầu cổ tóc tai hắn toàn là cỏ, trên người còn có vết bùn đất, thế là vươn tay giúp hắn sửa sang lại, sau đó cúi đầu hỏi nhỏ – “Huynh có đau không?”

Tư Đồ lắc đầu – “Không đau tí nào, ngươi mới đau ấy…Ái da!” – Lời còn chưa dứt thì đã bị Tiểu Hoàng đánh cho một cái.

Tư Đồ cầm tay Tiểu Hoàng đánh vào ngực mình, cười làm lành – “Có còn giận không nào? Đừng giận nữa nhé, được không? Lần sau ta không dám nữa đâu.”

Tiểu Hoàng thở dài buồn bã – “Không phải ta giận huynh đâu.”

Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng ngồi thẳng dậy, giúp y mặc y phục vào, chỉnh trang đâu đó – “Thế ngươi giận gì nào?”

“Ngày mai Thịnh Nhi hồi cung rồi.” – Tiểu Hoàng chậm rãi nói – “Con đường phía trước là an lành hay hiểm nguy thì không ai biết được, mà ta lại không giúp gì được cho nó.”

Tư Đồ ôm chặt Tiểu Hoàng vào lòng, nhìn ra phía xa xăm mà nói – “Nếu nó không muốn làm hoàng đế thì chẳng có gập ghềnh nào, nhưng nó đã muốn làm hoàng đế thì con đường này là do nó tự mình chọn lấy, dù phải trả giá thì cũng không thể trách ai cả, đều là do tự chính nó cả thôi.”

Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng tựa vào lòng mình không nói lời nào, bèn bắt lấy cánh tay của y, nhẹ nhàng nói – “Ngươi còn tâm trí đi lo cho cái khổ của người khác ư? Ngươi mới chính là người vô tội nhất đấy.”

Tiểu Hoàng dựa vào Tư Đầu mà lắc đầu, nhỏ tiếng nói – “Ta còn có huynh mà, ông trời đối xử với ta không tệ đâu.”

Tư Đồ bật cười, khẽ nâng cằm Tiểu Hoàng lên – “Vậy xem ra ta phải đối xử với ngươi tốt hơn gấp bội mới được, kẻo không sẽ bị trời phạt mất thôi.”

Tiểu Hoàng hơi mỉm cười, những bất an trong lòng cũng dần tan biến đi. Tư Đồ thấy thế cũng thở hắt ra nhẹ nhõm. May mà tiểu hài tử không chấp nhất hắn, bằng không thì hắn biết làm sao đây. Hắn vội vàng ôm Tiểu Hoàng quay trở về, giúp y tắm rửa sạch sẽ rồi ru y ngủ. Hắn nhìn Tiểu Hoàng bởi vì đã mệt mà say ngủ thì toàn bộ cơn buồn ngủ đều tiêu tán. Hắn rời khỏi phòng, đứng một mình giữa sân, ngẩng mặt lên trời, chỉ thấy một vầng trăng sáng vằng vặc, sao trời thưa thớt, gió đêm phơ phất thoảng qua…thật lâu sau đó, chẳng biết từ nơi nào truyền đến tiếng tiêu thổi.

Tư Đồ nhảy lên đầu tường, phỏng chừng phương hướng của tiếng tiêu, sau khi xác định được rồi thì tung người nhảy về phía đó. Đợi đến khi đáp xuống rồi thì thấy có một bạch y nhân đang mỉm cười, phong thái có vẻ thong dong lắm.

“Sao lại có nhã hứng như vậy?” – Tư Đồ hỏi mà không thèm nhìn.

“Cũng không ngủ được ư?” – Người nọ trả lời có vẻ tùy hứng – “Xem chừng Tư Đồ bang chủ đang ngổn ngang một bầu tâm sự rồi.”

“Vì sao ngươi lại thổi khúc nhạc này?” – Tư Đồ không đáp mà hỏi tiếp.

“À…vì trước kia đã từng nghe được.”

“Vậy thì cút xa một chút mà thổi.” – Tư Đồ thản nhiên đáp – “Đừng làm phiền đến mộng đẹp của người khác.” – Nói rồi thì tung người bỏ trở về, tiếp tục ngắm sao.

Tiếu Lạc Vũ thu tiêu về, lắc đầu than nhẹ một tiếng – “Chỉ là chút tiếng tiêu thôi mà, có cần nhỏ nhen vậy không?” – Nói rồi thì nhảy xuống khỏi cây, thu thập hành lý, bỏ đi mất hút ngay trong đêm.

Tư Đồ đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên thấy Tiểu Hoàng đang nằm trên giường mà hai mắt mở to. Y thấy Tư Đồ vào thì thấp giọng hỏi – “Tiếu Lạc Vũ đi rồi ư?”

Tư Đồ gật đầu – “Xem chừng ngươi tính không sai gì mấy. Người nọ hành tung bí ẩn, thiện ác khó phân, quả nhiên là có chút dính dáng với Ân Tịch Ly.”

“Dù sao ta vẫn cảm thấy người đó sẽ không xem Ngao Thịnh là kẻ địch.” – Tiểu Hoàng nói – “Tuy rằng ta vẫn không rõ rốt cuộc người ấy muốn làm gì.”

“Yên tâm đi!” – Tư Đồ an ủi Tiểu Hoàng – “Ta và Tiếu Lạc Vũ đã từng giao thủ qua, công phu của hắn chưa chắc có thể thắng nổi Tương Thanh đâu, sẽ không thể uy hiếp đến Ngao Thịnh được. Phần khác…tên ấy cứ nhìn thấy ngươi là nước dãi lại chảy ròng ròng, hẳn cũng sẽ nể mặt ngươi vài phần đấy.”

Tiểu Hoàng bó tay – “Huynh lại nói vớ vẩn rồi.”

“Đã thế tên Tiếu Lạc Vũ ấy còn là đệ nhất mỹ nam chốn võ lâm…” – Tư Đồ bĩu môi – “Đến cả ngươi đẹp thế mà cũng không hơn được hắn.”

“Ta là nam tử.” – Tiểu Hoàng hung hăng vứt cho Tư Đồ một cái liếc – “Vẻ bề ngoài ra sao không quan trọng.”

“Ai thèm quan tâm là nam hay nữ chứ.” – Tư Đồ vươn tay nâng cằm Tiểu Hoàng – “Kẻ thấy ngươi mà không động tâm tư thì cầm chắc là hết thở rồi.”

–––

Sáng sớm hôm sau, mọi người của Hắc Vân Bảo đều rời khỏi giường rất sớm. Tiểu Hoàng từ sáng sớm đã trở dậy thu xếp mọi thứ, dặn dò phòng bếp chuẩn bị những món mà Ngao Thịnh thích ăn, giúp nó sắp hành lý, và bởi vì sợ khi nó trở về hoàng thành ăn uống không hợp khẩu vị nên cố tình chọn thêm hai đầu bếp để nó dẫn theo.

Tương Thanh an bày một số thuộc hạ lên đường đến kinh thành trước, một số thì mai phục ở ven đường, số khác thì bí mật đi theo, phần còn lại sẽ đi sau. Sau khi an bài thỏa đáng rồi thì Tương Thanh đến nghe Tư Đồ dặn dò lần cuối, chốt lại vẫn là một câu ––– “Tự mình xử lý cho tốt, nếu tên oắt con Ngao Thịnh kia không tốt thì cứ bỏ phứt nó đi, mang theo người tự mình lập môn lập phái, hoặc quay về Hắc Vân Bảo cũng được.”

Tương Thanh không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn hành lý, tâm không cam, lòng không nguyện mà thay bộ trường bào màu trắng kia vào, mang theo tay nải chuẩn bị đi tìm Ngao Thịnh, nhưng vừa ra đến cửa thì bị Mộc Lăng chặn lại.

“Đợi đã, cho ngươi mấy thứ này.” – Mộc Lăng cười hì hì tiến đến chặn đường Tương Thanh.

“Thứ gì cơ?” – Tương Thanh cảnh giác ––– Đừng nói là trước khi đi còn bị trêu chọc một phen đấy.

“Những thứ dược này ngươi mang theo đi.” – Mộc Lăng bật cười đưa cho y hai túi gấm – “Nhớ cho rõ, túi màu trắng là để cứu mạng, còn túi màu đen là để đoạt mạng.”

Tương Thanh sửng sốt, đưa tay nhận lấy. Sự sửng sốt hiển hiện trong mắt Tương Thanh khiến Mộc Lăng khoái chí lắm, liền xoa xoa tay đầy vẻ tà ác mà bảo rằng – “Ngươi ăn vận thế này chưa được à nha.”

Tương Thanh nhìn Mộc Lăng một cách cảnh giác – “Ta thế này là tốt lắm rồi, không cần huynh bận tâm lo lắng đâu.”

“Như vậy sao được chứ?” – Mộc Lăng nhìn nhìn rồi cười – “Ngươi nhìn mình đi, y phục thì như văn nhân, nhưng tóc tai buộc cao gọn gàng như thế, nhìn sao vẫn là kẻ tập võ cả. Hơn nữa, ngươi đi đứng cứ hùng hùng hổ hổ, bộ dạng thì oai vệ hiên ngang, thế thì gạt được ai hả?”

Tương Thanh vốn là kẻ hay kiệm lời, vậy thì làm sao là đối thủ của tên Mộc Lăng mỏ nhọn kia được chứ, thế nên trong nhất thời chẳng biết cãi lại làm sao cả. Mộc Lăng thì cứ hay thích bắt nạt người hiền lành, liền nhào đến túm lấy Tương Thanh – “Nào, lại đây, để ta sửa lại giúp ngươi.” – Mộc Lăng nói xong thì bất chấp cái lắc đầu của Tương Thanh, vung tay lấy ngay ra một cái đai lưng đã chuẩn bị tự hồi nảo hồi nào, ra sức thắt cho Tương Thanh. Sau đó y tháo tóc của Tương Thanh xuống, làm rối rồi mới buộc lại phía sau đầu, lại còn vốc thêm một nắm phấn hương, xoa xoa trong lòng bàn tay rồi mới vỗ lên mặt Tương Thanh…Và thế là Tương Thanh vốn dĩ đã trắng nay lại càng trắng hơn, vốn đã gầy, nay vì bị thắt chặt đai lưng mà thêm phần văn nhược, thêm vào đó là mái tóc trước giờ vẫn gọn gàng thì nay đã rối tung, phất phơ theo chiều gió. Trong dáng vẻ bây giờ thì cho dù y có cầm đao trên tay thì cũng chả ai tin y là người luyện võ.

Tương Thanh tức giận đến không nói nên lời, lại ngửi được thứ phấn dính trên mặt mình có mùi gì đó, chỉ mong sao có thể lao thẳng xuống sông để rửa cho sạch thôi. Đang lúc y tính nổi giận thì một thủ hạ chạy đến bẩm báo – “Phó bang chủ, người đã đến…” – thủ hạ ấy vừa ngẩng lên thấy Tương Thanh liền ngẩn người ra, muốn cười mà chỉ đành cố nén nhịn. Tương Thanh mặt mày đỏ bừng bừng, liếc Mộc Lăng một cái sắc như dao – “Huynh…kẻ ác ắt có kẻ ác hơn trừng trị. Huynh cứ chờ đó đi, sớm muộn gì cũng có một người sẽ thay trời hành đạo, thu phục huynh cho mà xem.” – nói xong thì hầm hầm bỏ đi.

Mộc Lăng trêu chọc thành công thì hứng thú ngút trời xanh, tung ta tung tăng bỏ đi. Ở vào thời điểm lúc bấy giờ y đâu có ngờ được chứ, nhiều năm sau nhớ lại lời Tương Thanh nói ngày hôm nay mới hối hận đến độ chỉ muốn khóc thét thôi ––– Kẻ ác ắt có kẻ ác hơn trừng trị, quả nhiên không phải lời nói đùa cho vui mà.

Ngao Thịnh mới sớm ngày ra đã lục tục thức giấc, bồn chồn lo lắng chờ ở trong phòng, cứ đi tới đi lui tự nhẩm lại những điều Tiểu Hoàng đã dạy nó, tự nhủ bản thân mình nhất định phải vững vàng hơn. Con đường mà nó phải đối mặt sau này rất gập ghềnh khó đi, thắng thì nắm được cả thiên hạ trong tay, có thể hô phong hoán vũ, thua thì rơi vào tay kẻ khác, chết không có chỗ chôn thây.

Đang lúc nghĩ ngợi thì Tương Thanh đẩy cửa tiến vào – “Chuẩn bị xong cả chưa?”

Ngao Thịnh ngẩng lên nhìn mãi một lúc mới nhận ra người đó là Tương Thanh, há hốc mồm cả buổi không sao khép lại được, kế tiếp là giậm chân bình bịch mà cười, bao nhiêu lo lắng trong lòng hóa thành hư không hết. Chỉ có Tương Thanh là não lòng muốn chết thôi.

Ngao Thịnh cười xong rồi thì đi đến chủ vị mà ngồi xuống, hỏi – “Có phải người đã đến rồi không?”

Tương Thanh có hơi giật mình khi nó bày ra bộ dạng người trên như thế, liền gật đầu đáp rằng – “Đã đến dưới chân núi rồi.”

Ngao Thịnh ngẩng lên vẫy tay với Tương Thanh – “Đến đây nào!”

Tương Thanh cứ như mộng du, nhấc chân bước đến gần Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh chăm chú nhìn y, trầm giọng nói – “Con đường sau này chỉ có mỗi mình ngươi theo giúp ta. Ta thề nếu có thể đoạt được thiên hạ, thì phải trở thành một vị hoàng đế tài giỏi nhất. Còn phần ngươi, nếu đã theo ta ra đi, thì từ giờ trở đi, ngươi không còn là phó bang chủ của Hắc Vân Bảo nữa, mà là người của ta. Chỉ có thể thề nguyện trung thành với ta mà thôi.”

Tương Thanh hơi sửng sốt, chỉ thấy Ngao Thịnh mỉm cười – “Nếu ngươi đồng ý thì mau cùng ta lập lời thề ước, từ bây giờ cho đến khi ta nắm được thiên hạ trong tay thì ngươi sẽ không rời bỏ ta, toàn tâm toàn ý, hay nói cách khác, là ngươi hoàn toàn có thể lựa chọn không đi theo ta, một mình ta sẽ tự lo liệu. Ngươi tự quyết định đi!”

Tương Thanh nhìn một Ngao Thịnh đột nhiên thay đổi trước mắt mình, mà không sao nói nên lời. Thật sự thì lúc mới bước vào cửa y vẫn còn lo lắng không biết sắp tới mình phải làm gì, khi mà Ngao Thịnh là một đứa trẻ được chiều quá hóa hư. Nhưng chỉ chớp mắt sau, kẻ trước mặt đã trở nên bừng bừng dã tâm, thâm sâu đến không sao lường nổi…Đứa trẻ này sẽ thay đổi như thế nào, y hoàn toàn không thể đoán ra được. Đang lúc còn chần chừ thì có tiếng người hồi bẩm – “Ngao công tử, đội người nghênh đón đã đến trước cửa Hắc Vân Bảo rồi, bang chủ mời công tử đến tiền sảnh.”

Ngao Thịnh khẽ gật đầu – “Ta biết rồi!”

Đợi cho người đi rồi thì Ngao Thịnh mới nói với Tương Thanh – “Ca ca ta bảo ta phải xem ngươi như bằng hữu, nhưng ta làm không được. Ta là kẻ sẽ trở thành hoàng đế, sẽ chỉ có kẻ dưới quyền mà thôi. Ta tuyệt đối không cùng ngồi chung một bàn ăn với bất kỳ kẻ nào, ngươi phải nghe lệnh của ta. Nhưng ta cũng có thể cam đoan, rằng ta sẽ tuyệt đối không xem ngươi như nô tài.”

Tương Thanh lại càng kinh ngạc hơn nữa. Hôm qua y đã mang thư của Tiểu Hoàng cho mình ra đọc hết một lần, trong đó có viết về rất nhiều khó khăn mà y có thể gặp phải, nhưng điều đầu tiên mà Tiểu Hoàng nói cho y biết chính là : Ngao Thịnh là kẻ tâm cao khí ngạo, sẽ không chịu tuân theo sự bày bố của bất kỳ ai. Lẽ dĩ nhiên chuyện bắt Tương Thanh phải tuyệt đối trung thành với Ngao Thịnh thì Tiểu Hoàng không thể ép buộc Tương Thanh được, chỉ đành phụ thuộc vào sự lựa chọn của chính Tương Thanh mà thôi.

Tương Thanh trong lòng rất bội phục Tiểu Hoàng tính toán cứ như thần, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi ở cùng nhau mà đã hiểu thấu Ngao Thịnh đến nhường ấy.

Đột nhiên y cảm thấy rất lo lắng khi nhìn Ngao Thịnh, và cũng đột nhiên y muốn xem đứa trẻ này rồi sẽ thay đổi trở thành người thế nào. Thế là y khẽ gật đầu, cúi đầu hành lễ với Ngao Thịnh, và nói một câu – “Dạ…Thái tử!”

Một cái cúi đầu của buổi sáng ngày hôm nay, đã kết nối con đường của cả hai người lại làm một. Nhưng Tương Thanh chỉ nghĩ đến đồng cam cộng khổ, chỉ nghĩ đến cùng chia vinh sẻ nhục, thậm chí là nghĩ cùng nhau đồng hành, lại hoàn toàn không hề nghĩ đến rằng, từ nay về sau họ đã là ràng buộc cả một đời với nhau, vạn kiếp bất phục.

–––

Tiểu Hoàng lặng lẽ đứng một mình ở trung đình. Nơi này có thể nhìn thấy rất rõ con đường ăn thông với tiền sảnh. Lúc Tiểu Hoàng nhìn thấy Ngao Thịnh dẫn theo Tương Thanh, một thân rực rỡ, bình thản tiến về phía tiền sảnh thì liền chậm rãi nhắm chặt mắt lại…Ngao Thịnh cũng như hoàng đế, là may mắn hay bất hạnh thì không thể biết được. Y chỉ biết rằng, màn kịch thứ hai mà người đó khổ tâm soạn ra nay đã gióng trống mở màn rồi. Phía sau chợt có một cỗ hơi ấm thân thuộc ùa đến, rồi toàn thân y rơi vào một cái ôm siết. Tiểu Hoàng nắm chặt tay Tư Đồ, và không còn sợ hãi nữa. Bởi lẽ đến khi vở diễn khép màn thì bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tay nắm chặt tay, dù cho là cùng nhau về nơi hoàng tuyền.