Hoàng Cung Tư Truyện

Chương 61-1




Nghe được những lời kia,An Nguyệt thoáng chốc có chút tái mặt đi.Từ khi rời khỏihoàngcungđến giờ cô luôn chú ý giữ thân phận chặt chẹ,thâm chí hạn chế ra ngòai, lúc nào cũng đeo mạng che mặt. Không thể có người nào biết thân phận thật sự của cô được...Người vừa mới lên tiếng là ai?An Nguyệt cố gắng lấy lại được bình tĩnh, có chút bất mãn mở miệng hỏi:

"Người nào đang có mặt trong này thì thỉnh bước ra ngoài mà đối diện nói cho rõ ràng.Ta không phải là An sung viên nào cả, ngài đã nhầm lẫn rồi.Ta chỉ tên là An Nguỵêt, một đại phu nghèo nhỏ bé mà thôi."-An Nguyệt liếc mắt quan sát xung quanh tìm kiếm, người kia vừa mới nói đây làhoàngcungTinh quốc sao? Hắn bắt cô đến đây để làm gì chứ?...Không hề có bất cứ tiếng trả lời nào, lại nghe được tiếng bước chân mỗi lúc một gần...An Nguyệt hơi hoảng sợ lùi lại phía sau. Bỗng chốc đèn trong phòng biến mất, nghe "xọat" một tiếng, một bức họa bằng giấy Tuyên Thành trắng được quăng tới trước mặt cô.An Nguyệt nhíu mày từ từ mở ra...người trong tranh chẳng phải là cô lúc mới vàocungsao?Người nào đã vẽ bức họa này?Cô nhớ khi đó chỉ có mình cô thôi mà?

" Rốt cuộc ngài muốn gì ở ta?"-An Nguyệt la lên,trước mắt cô vẫn tối mịt không thấy rõ bất cứ thứ gì .Bỗng nhiên cả người bị nâng lên,rơi vào đôi tay rắn chắt ban nãy, cẳm nhỏ xinh bị bóp chặt mà nâng lên không thương xót... ánh sáng bất ngờ vụt lên lộ rõ người đang giữ chặt cô...khuôn mặt anh tuấn nguy hiểm đầy quen thuộc có vẻ mất kiên nhẫn,chỉ thấy hắn kề sát vào mũi cô, thấp gịong nói nhỏ:

"Sao? Không còn gì để chối cãi nữa à?bức họa này vẽ cũng thật đặc sắc,còn treo ở chỗ trang trọng nhất trong Thanh Long điện,xem ra Vũ Hiên đế kia đã nhớ nàng đến phát điên lên rồi...Nếu như ta viết thư nói cho hắn nàng vẫn còn sống thì sẽ như thế nào nhỉ?...Cũng phải đa tạ nàng đã giúp ta một mạng,ta mới có ý tốt mời nàng về ở trongcungđiện này,còn không...kế hoạch của ta xem ra cũng phải nhờ nàng giúp sức một tay rồi...An sung viên à...ha ha ha"-Người kia cúi mặt xuống muốn chạm thử vào đôi môi mọng nước của mỹ nhân trong lồng ngực,lại bị cô sống chết dãy giụa...hắn dừng lại động tác,nhíu mày ôm trụ eo nhỏ An Nguyệt , tà mị cười lớn ...An Nguyệt căm ghét nhìn hắn...cô đã phạm sai lầm lớn khi cứu mạng tên này,lúc đó cô nên để hắn chết đi thì đúng hơn!

"Ngươi..hạ lưu vô sỉ,mau thả ta ra.Nếu biết ngươi vong ân bội nghĩa như vậy ta sẽ không cứu ngươi đâu...Cho dù bây giờ ngươi muốn lợi dụng ta thì sao chứ?Tên Vũ Hiên đế kia sẽ không bao giờ vì một vật nho nhỏ là ta mà mắc bẫy của ngươi...đừng hòng ép buộc được ta"

"Thật vậy sao?Đáng tiếc là bây giờ nàng có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi...nàng có dám cam đoan với ta hắn sẽ không bỏ mặc mọi thứ phía sau mà ngay lập tức chạy đến đây không?An sung viên...nàng còn quá ngây thơ rồi,một khi người nào đó đã động chân tình thì khó mà buông xuống được...cũng giống như muội muội thân yêu nhất của ta cũng vì tâm với hắn mà sẵn sàng nhận lấy cái chết.Cuối cùng thì nàng nhận được gì từ hắn?Vì thế ta đã tự thề rằng có chết cũng phải trả được mối thù chohoàngmuội của ta...ta sẽ cho hắn phải nếm trải nỗi đau mất đi người hắn yêu thương nhất.Nhưng trước hết...nàng vẫn còn chút giá trị,không dùng đến cũng thật uổng phí...hơn nữa nàng còn xinh đẹp như vậy..."- Hắn tức giận nói,khuôn mặt hiện rõ vẻ căm thù trực tiếp đẩy ngã An Nguyệt trên mặt đất,bỏ mặc sự kháng cự của cô mà xoay người đè lên.An Nguyệt vô cùng sợ hãi , tại sao cô lại phải dính vào những chuyện này chứ?Hắn nhắc đếnhoàngmuội...không phải chính là...

"Hoàngmuội?Không lẽ ngươi chính làhoàngđế Tinh quốc?Ngươi điên rồi,mau dừng tay lại...Vũ Hiên đế không phải là người làm hại Xuân tần đó mà là Giang hiền nghi,nàng ta đã bị bỏ vào ngục rồi.Hơn nữa ta cũng không hề liên quan gì trong chuyện này...nếu ngươi còn tiếp tục ta sẽ cắn lưỡi tự tử,lúc đó kế hoạch của ngươi đừng hòng thực hiện được"-An Nguyệt khó khăn la lên,thực sự chuẩn bị cắn lưỡi thì cằm lại bị bóp chặt...hắn dùng một tay nắm cổ tay cô hung hăng kéo lên,lạnh lùng nói tiếp:

"Đừng mơtưởng đến chuyện đó,nếu ngươi dám tự tử,ta sẽ đem đám nô tì kia ra chém đầu từng đứa một rồi mang lên núi cho điểu ăn...dù cho Vũ Hiên đế không hạihoàngmuội của ta chăng nữa,hắn cũng đã gián tiếp giết chết nó.Ta sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào đâu.Tốt nhất nàng nên ngoan ngoãn nghe theo lời của ta,còn không thì đừng trách."-Hắn buông lời đe dọa,khóe mắt hiện lên ánh lửa.An Nguyệt nghe xong thì vô cùng lo lắng...hắn cũng đã bắt mọi người rồi sao...Không được,cô không thể để họ hi sinh cho mình được...An Nguyệt thôi động tác trên người ,nhưng cổ tay bị nắm chặt lại lên cơn đau nhức kỳ lạ,cô bất đắc dĩ cầu xin hắn:

"Không được làm hại họ...ta biết ngươi chỉ muốn có được Kỳ quốc...ta có thể giúp ngươi hiến kế nhưng ngươi tuyệt đối không được đụng đến ta.Bây giờ mau buông tay ra đi"

"Cũng rất biết điều...nhưng nếu ngươi giám giở trò gì thì đừng trách ta độc ác"-Hắn nới lỏng tay,khúc cuối còn cố tình xiết chặt cổ tay cô một lần nữa,không thèm nhìn thêm lần nào mà trực tiếp đứng dậy xoay người bỏ đi...An Nguyệt nén chịu đau...cơ thể này thật sự quá yếu ớt,xém chút nữa có thể trật khớp tay.Lá thư được gửi đến tay của Vũ Hiên đều phải được Trưởng công chúa và Phó tểtướng xem qua,hy vọng họ sẽ hiểu được chúthoàngcảnh mà không có hành động gì quá lố.Tạm thời bây giờ cô chỉ có thể cùng hắn hợp tác mà thôi...


TG:Mọi người có vẻ thích đồng nhân phim nhỉ...nhưng nên viết phim nào bây giờ...nhiều quá a