Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 55




Hận lầm



Bóng đêm dày đặc, mọi người thừa dịp đêm tối yểm hộ lên núi. Các đại phái chọn ra các cao thủ kết thành một đội, nói ra cũng có hơn ba trăm người.

Ngoại trừ Long Việt Băng, tâm tình mỗi người đều đặc biệt khẩn trương. Dù sao sắp tới lúc đánh nhau chính diện với Nguyệt Linh giáo ác danh nổi tiếng trên giang hồ, đối phương lại thần bí  khiến bọn họ khó có thể thám thính nhiều ít tình hình bên trong. Rốt cuộc có thể hành động thành công hay không… đây là vấn mọi người đều cân nhắc từ đáy lòng.

Người có tâm tình phức tạp nhất trong đó đương nhiên chính là Mộ Dung Phi mang trong mình ba tầng thân phận, tay sai Nguyệt Linh giáo, trụ cột lớn nhất của Bạch Đạo, cùng với người báo thù ẩn sau màn… Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay, nguyện vọng bấy lâu của hắn sắp tới lúc được thực hiện.

Mộ Dung gia là y dược thế gia nổi danh giang hồ, chú trọng nghiên cứu học tập y học dược lý, từ đời đương gia thứ mười trở đi, mới từ từ bắt đầu nghiên cứu võ học. Từ sau khi danh y Mộ Dung Yêu bội thụ tôn kính chết đi xong, Mộ Dung Phi lấy danh nghĩa báo thù cho cha, càng thêm hăng hái nghiên tập võ nghệ, đạt thành quả cao, cũng bởi vậy thế lực Mộ Dung gia mới từ từ lớn mạnh lên. Trong lòng Mộ Dung Phi thập phần rõ ràng thực lực của bạch đạo và Nguyệt Linh giáo, lưỡng hổ tranh chấp, bạch đạo so ra nhỉnh hơn một chút, Nguyệt Linh giáo ắt gặp thiệt hại nghiêm trọng… Vậy nên trước đó hắn đã chuẩn bị vẹn toàn.

Dọc theo đường lên núi không thấy bất cứ sự ngăn cản nào của Nguyệt Linh giáo, trái lại gặp phải không ít cơ quan kỳ lạ ngoan tuyệt. Có vài người không để ý một cái liền bị cơ quan đó làm khổ tới chết đi sống lại. Những cơ quan này thiết lập rất tinh xảo bí mật, nhất là trong đêm đen càng khó phát hiện, rất nhiều người tức giận mắng chửi liên tục, trật tự của đội cũng hỗn loạn không ít.

Triệu Du Vân bất đắc dĩ phải khuyên bảo mọi người mau chóng lãnh tĩnh, nếu đã chọn hành động ban đêm, hắn không muốn kết quả lại là cái được không đủ bù cái mất.

Nguyệt Linh cung của Nguyệt Linh giáo ở ngay trên sườn núi Phượng Hoàng sơn. Năm xưa giáo chủ đời thứ nhất Bạch Thánh dã tâm bừng bừng, tốn hao số tiền lớn thành lập một quốc gia thuộc về riêng mình ở nơi này.

Nhìn thấy Nguyệt Linh cung gần ngay trước mắt, không biết là ai xung động rống lớn lên “Giết sạch bọn chúng! Vì huynh đệ đã chết báo thù!”, kéo mọi người khẩn cấp chạy ào vào Nguyệt Linh cung. Triệu Du Vân muốn ngăn cũng không ngăn được, chỉ đành vọt theo.

Ngoài dự đoán của mọi người chính là… trong Nguyệt Linh cung hoàn toàn vắng vẻ, không thấy bất cứ bóng người nào.

Có phải là trúng kế rồi hay không? Triệu Du Vân và Long Việt Băng trao đổi một ánh mắt.

“Mọi người không nên đi loạn xung quanh tìm kếm!” Ân Lục Phong cao giọng ra lệnh “Đây nhất định là quỷ kế của ma giáo! Chúng ta tuyệt đối không thể bị dao động!”

Tiếng hô của Ân Lục Phong vừa mới phát ra, chợt thấy một gã đệ tử phái Không Động từ xa xa ngã ngược lại, một vẻ bị kích động.

“Bạch Diêu… ma đầu đó đang ở bên kia!”

“Cái gì…”

Mọi người nghe vậy, vội vã chạy đi. Chỉ thấy trong lương đình khéo léo tinh xảo, Bạch Diêu một thân tuyết y nhàn nhã mà ngồi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấc chén rượu sứ trắng lên. Mỹ cảnh như vậy khiến người người nín thở.

Người lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan diễm lệ của Bạch Diêu, dĩ nhiên lại mất mặt mà nhìn tới ngây người, bị sư phụ nhà mình không vui nhắc nhở, mới vất vả phục hồi lại tinh thần.

“Yêu nghiệt này…” Chu Thanh Văn oán hận chửi bới một tiếng.

“Ha hả…” Bạch Diêu phát sinh một chuỗi tiếng cười khẽ dễ nghe, bình thản ung dung mà ngâm nga “Triệu gia, Lâm gia, Mộ Dung gia, Thiếu Lâm, Võ Đang, Cái Bang, Ánh Hồng trang, Uy Thiên bảo… Xin hỏi các vị đại hiệp đêm khuya giá lâm có việc gì chăng?”

“Bạch Diêu! Ngươi làm ra nhiều thủ đoạn độc ác, ngày hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi và toàn bộ giáo đồ Nguyệt Linh giáo!”

“Muốn giết bản tọa?” Bạch Diêu cười lạnh, biểu tình âm tà khiến người ta sợ hãi “Vậy còn phải xem các ngươi có bản lĩnh đó không!”

“Ba! Ba!” Hắn giơ tay lên vỗ hai cái, giáo chúng Nguyệt Linh giáo lúc trước không biết tiêu thất đi đâu, bỗng nhiên như quỷ mị từ các góc phòng ào ra, dần dần vây lấy võ lâm quần hùng.

Bọn họ đều mặc bạch y, như thể hôm nay cử hành tang lễ.

“Động thủ!”

Tình huống giằng co trong nháy mắt bị phá tan, tiếng tê sát vang dội khắp Nguyệt Linh cung.

Long Việt Băng một bên đối phó với địch nhân nhào về phía mình, một bên phân thần quan sát đến cử động của Mộ Dung Phi. Lúc này đây Mộ Dung gia tuy là huy động toàn bộ lực lượng ra, nhưng đệ tử thực sự vào Nguyệt Linh cung tham dự quyết chiến cũng không nhiều. Mộ Dung Phi lấy lý do chiếu cố thương hoạn để rất nhiều đệ tử ở lại hậu phương làm đại phu.

Không thể không nói, người này thật sự là giảo hoạt tới triệt để.

“Bản tọa đã từng nói qua… nếu như Triệu gia dám có gan giấu kín Trì Thiên Bằng, bản tọa nhất định đem mấy trăm khẩu trên dưới Triệu gia bầm thây vạn đoạn…” Bạch Diêu lạnh lùng đảo ống tay áo, từ lương đình phi thân ra.

“Triệu Du Vân, ngươi nạp mạng đây!”

Đối phương hoàn toàn là hướng về phía mình. Triệu Du Vân vung mạnh kiếm, cấp tốc bức lui những người hợp lực vây công hắn, xoay người đón đánh Bạch Diêu.

Bạch Diêu nội lực thâm hậu, hạ thủ vừa nhanh lại vừa ác. Triệu Du Vân tuy rằng biết rõ đối phương hiểu lầm hắn cấu kết với Trì Thiên Băng, nhưng tình hình lúc này đã không cho hắn thời gian giải thích.

Hai thân ảnh giống như hai đạo ánh sáng dây dưa phân hợp, tốc độ nhanh tới mức khiến người khác không thể nhìn rõ.

Long Việt Băng một lòng quan tâm hành động của Mộ Dung Phi và đối thủ trước mắt, khi y trong lúc vô tình phiêu mắt tới Triệu Du Vân đang tranh đấu với Bạch Diêu, không khỏi lấy làm kinh hãi.

“Du Vân…”

Long Việt Băng không dám tùy tiện ra quấy rối, cũng chần chờ không biết có nên ra tay giúp đỡ hay không. Phóng mắt nhìn bốn phía, tả hữu hộ pháp của Nguyệt Linh giáo đang chia ra đối chiến với Ân Lục Phong và Chu Mặc Nham, một mình Minh Kính cũng đồng thời ứng phó vài người… Một Nguyệt Linh giáo nho nhỏ khiến võ lâm quần hùng phải đau đầu như vậy, đây cũng là điều trước đó mọi người không ngờ tới.

Triệu Du Vân vung kiếm một cái, lại lấy một chiêu ‘Lãnh nguyệt vô thanh’ đâm thẳng vào vai phải Bạch Diêu, Bạch Diêu đúng lúc nhìn thấu dụng tâm của hắn, tránh cực nhanh, lại ra tay, Vĩnh Mặc bảo kiếm ứng thanh rơi xuống đất.

Triệu Du Vân bất chấp nhặt kiếm, tập trung nội lực toàn thân cố gắng theo sát một chưởng của Bạch Diêu, hai luồng năng lượng cực mạnh va nhau, thân thể Triệu Du Vân và Bạch Diêu văng ra giữa không trung, rơi về hai hướng khác nhau.

“Du Vân!”

Thấy tình hình đó, Long Việt Băng lập tức phi thân lên, vững vàng đỡ lấy Triệu Du Vân vào lòng mình.

“Không có việc gì chứ…”

Triệu Du Vân tuyệt đối không thể xảy ra chuyện… Nếu như có sai lầm gì, y sẽ hối hận cả đời.

“Không có…” Thanh âm lãnh tĩnh của người trong lòng khiến y an tâm “Ta vẫn ổn.”

Bạch Diêu rơi vào một bên hiển nhiên cũng đã bị trùng kích cực đại, hắn đứng thằng người lên, nhăn lại đôi mày tú lệ, lần thứ hai nhào về phía Triệu Du Vân.

Long Việt Băng thấy thời cơ đã đến, vội vã quát to một tiếng “Bạch giáo chủ! Đón!”, sau đó đem thứ đồ chuẩn bị từ trước ném vào không trung.

Đó là một cái chuỗi vòng cổ kim long xuyết đầy bảo thạch tỏa sáng lấp lánh, ở trong không trung vẽ ra một đường cong tuyệt vời.

Bạch Diêu nhãn lực vô cùng tốt nhất thời sắc mặt đại biến, hắn buông tha công kích Triệu Du vân, ngược lại nắm gọn lấy kim long đó vào lòng bàn tay.

“Sao ngươi lại có thứ này!?”

Nhẹ nhàng ấn lên phần đuôi của kim long, ‘khách đát’, thân thể kim long mở ra, bên trong là một khối ngọc thạch hồng sắc nho nhỏ. Bạch Diêu cầm khối ngọc thạch đó lên, đầu ngón tay run run.

Quả nhiên không sai… Khối ngọc thạch này là lễ vật lúc nhỏ hắn đùa giỡn đưa cho nghĩa phụ… Mà chuỗi vòng này, là vật phẩm nghĩa phụ mang theo người một tấc cũng không rời, nhìn thấy nó cũng như nhìn thấy bản thân nghĩa phụ.

Người này… vì sao lại có thứ nghĩa phụ âu yếm nhất?

“Bạch giáo chủ.” Long Việt Băng hướng hắn cười nhợt nhạt “Hiện tại quan trọng nhất cũng không phải là cái này. Trước hết xem chính tay ngươi thì hơn đấy.”

Bạch Diêu cả kinh, vội vàng cúi đầu nhìn… Chỗ trên tay hắn chạm qua kim long, da đã biến thành màu đen quỷ dị…

Trên kim long có bôi độc…

Bạch Diêu trong cơn giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói “Nhà ngươi…”

“Bạch giáo chủ, ngươi không nên nổi giận, loại độc này rất mạnh, mạnh tới mức sẽ một đường ăn mòn qua da thẩm thấu toàn thân, mỗi khi ngươi sử dụng nội lực, độc sẽ phát tác nhanh hơn.” Long Việt Băng hoàn toàn không để ý tâm tình của đối phương, cười đến ung dung ưu nhã “Nói ngắn lại, nếu như trong vòng mấy chiêu ngươi còn không giết được chúng ta, ngươi sẽ chết, đến lúc đó Nguyệt Linh giáo chắc chắn sẽ trở thành rắn mất đầu, biến thành năm bè bảy mảng… Nói chung, hiện tại muốn thu tay lại hẳn là còn kịp, toàn bộ trông vào giáo chủ ngươi muốn chính là thể diện, hay là mạng.”

Bạch Diêu căm tức Long Việt Băng trong chốc lát, thấp giọng gằn từng chữ:

“Bản tọa sớm muộn cũng có ngày làm thịt ngươi.”

“Vô cùng vinh hạnh.” Long Việt băng không hề sợ hãi mà đến gần Bạch Diêu, ngừng lại ở chỗ cách hắn ba thước, nói ra một câu bất ngờ.

“Lúc mặt trời mọc đơn độc tới rừng cây trên sườn núi Linh Hà gặp ta, ta sẽ giải thích với ngươi chuyện vòng cổ, cũng dâng luôn giải dược.”

“Bản tọa dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?”

“Ngươi biết không?” Long Việt Băng không hề để tâm mà chỉ mỉm cười “Độc ngươi trúng gọi là ‘Bích lạc’, mà người làm ra thứ này, chính là thê tử của nghĩa phụ ngươi Giang Ỷ La.”

Bạch Diêu hơi sửng sốt, lập tức xoay người hô lên với giáo chúng:

“Lui ──!”

Đệ tử Nguyệt Linh giáo nhận được mệnh lệnh, đều bằng tốc độ rất nhanh thoát khỏi dây dưa, tản đi về hướng ngoài cung. Bởi vì người quen thuộc địa hình Phượng Hoàng sơn ở trong bạch đạo rất ít, vậy nên rất nhanh liền mất mục tiêu.