Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 40: Lũ lụt




Dịch giả: Hoangtruc

oOo

Trần Cảnh không trả lời, nhưng khi Hồng đại hiệp tới gần, hắn lại lập tức ngồi lên lưng nó. Lúc này, Hồng đại hiệp mới phát hiện, Trần Cảnh lại suy yếu như vậy. Nó vội vàng ngự thủy chạy về Thủy Vân động thiên trong Tú Xuân loan.

Hồng đại hiệp khó có thể tưởng tượng nổi, vị Hà Bá nửa bước không lùi trước uy thế dời non lấp bể của Phong Lâm độ một khắc trước, trong nháy mắt lại suy yếu thành như thế này. Trở lại trong Thủy Vân động thiên, Hồng đại hiệp nhìn thấy Trần Cảnh ngồi ngay ngắn bất động, mà nó và vỏ sò thì canh giữ ở cửa động phủ.

Nó vẫn chưa thôi thầm hô: "Hà Bá gia thật lợi hại, ngang tay với cả Hà Bá Phong Lâm độ."

Trần Cảnh ngồi không nhúc nhích trong Thủy Vân động thiên, tâm thần hoàn toàn dung nhập vào trong khúc sông. Cả quá trình đánh với Phong Lâm độ, hai bên đấu bằng tâm lực. Trong mắt Hà Bá Phong Lâm độ, khi đó Trần Cảnh đã như ánh nến trong gió, có thể tắt bất cứ lúc nào, nhưng bất kể y làm gì, đối phương lại vẫn không chịu lùi bước. Thẳng đến khi chính y cảm thấy tâm lực sắp cạn, khí thế suy nhược mới đành rút lui.

Một trận chiến này để Trần Cảnh hiểu sâu thêm cách khống chế linh lực của khúc sông. Đúng là pháp quyết tu luyện nào cũng không thể sánh với việc mài luyện bên bờ sinh tử.

****

Liên tiếp mấy ngày trôi qua, đột nhiên, Hồng đại hiệp cảm giác cả khúc sông sống lại, đang từng ngụm từng ngụm phun ra nuốt vào nguyên khí thiên địa. Ảo ảnh khúc sông trên đỉnh đầu Trần Cảnh lúc phóng lớn lúc thu nhỏ, lập lòe bất định, lúc rõ ràng lúc mơ hồ, giống như đang biến hóa theo ngày đêm luân phiên, lại tựa như ẩn hiện theo biến hóa của khúc sông thật.

Hà Bá Phong Lâm độ trở lại Phong Lâm độ đả tọa tu hành. Y có một nhận thức hoàn toàn mới về Trần Cảnh. Vốn y không hề để Trần Cảnh vào mắt, bởi hắn mới làm Hà Bá có vài năm, tuy thần vị ngang nhau, nhưng căn bản không thể so sánh. Thậm chí, trong toàn bộ sông Kinh Hà, Hà Bá Phong Lâm độ chỉ để trong lòng duy có Giao Long Vương.

Nhưng y được người nhờ vả hỗ trợ giết Trần Cảnh, vì thế y liền phái một con cá quả tới động phủ ở Tú Xuân loan đổi tên, sau đó đợi Trần Cảnh trở về, bất kể là cá quả tinh có bị Trần Cảnh giết hay không, y đều có cớ để xuất thủ. Có lẽ người khác không thể nào hiểu được cách làm của y, nhưng y chính là như vậy, dù làm chuyện gì cũng phải có lý do, mà lý do này có thể chưa thông trong mắt người khác, nhưng miễn thuận lý thành chương trong lòng y là đủ.

Người ngoài không biết, chứ đây chính là nguyên nhân y có thể làm cho con sông nghịch chuyển, hình thành loại "thế" thay đổi triệt để.

Tất cả theo tâm, tùy tâm mà động.

Trần Cảnh làm phép trên người cá quả tinh, biết là Hà Bá Phong Lâm độ sẽ lập tức đánh tới. Nếu lúc ấy hắn có nửa phần lùi bước, nhất định đã bị Hà Bá Phong Lâm độ ngược dòng mà lên rồi. Hà Bá Phong Lâm độ ngồi ở trong động phủ, điều hòa linh lực, dưỡng thần dưỡng khí, cảm ngộ một trận chiến vừa rồi. Y chưa từng có đối thủ, cho dù năm đó một mình tới Phong Lâm độ đánh với yêu linh giữa sông cũng không vất vả như lần này.

*****

Đột nhiên có một ngày, thượng du liên tiếp có mưa lớn, nước lũ ngập trời, thổi quét từ trên xuống.

Nước ầm ầm đổ về, làn nước êm ả trong Tú Xuân loan cũng bị khuấy lên, chảy cuồn cuộn, xuất hiện vô số xoáy nước. Hồng đại hiệp biết đây là đợt lũ định kỳ hàng năm. Đúng lúc này, nó thấy Trần Cảnh đột nhiên mở mắt, trong mắt lóe ánh sáng như kiếm.

"Ầmmmm..."

Lũ tràn tới.

"Choeng..."

Một luồng sáng trắng chói lọi bất chợt lóe lên. Cả đầu óc lẫn hai mắt lồi của Hồng đại hiệp đều bị luồng sáng che hết, hai lỗ tai không nghe được cái gì ngoài tiếng kiếm ngân vang mãnh liệt.

Khi nó hồi phục lại thì lập tức nhìn sang Trần Cảnh. Trần Cảnh vẫn ngồi chỗ cũ, nhưng Hồng đại hiệp lại cảm thấy đó chỉ là một thể xác, hơn nữa vỏ kiếm bên hông Trần Cảnh đã trống không.

- Hà Bá gia...

Hồng đại hiệp chỉ vào Trần Cảnh muốn nói, nhưng lại không sao biểu đạt được ý nghĩ trong đầu ra.

- Hà Bá gia không ở nơi này.

Vỏ sò đột nhiên thốt lên một câu.

- Đây không phải là Hà Bá gia sao?

- Không phải, đây chẳng qua là thể xác của Hà Bá gia mà thôi.

Từ trong vỏ sò truyền ra một giọng nói của trẻ con, giọng điệu lại chắc như đinh đóng cột, hiển nhiên là biết rất rõ chuyện này.

- Thể xác? Lẽ nào Hà Bá gia đã chết?

- Không, Hà Bá gia mượn thế của lũ lụt để xông vào Phong Lâm độ.

Hồng đại hiệp quay đầu lại nhìn Trần Cảnh, tuy chưa hiểu lắm câu nói của vỏ sò, nhưng bản thân nó cũng cảm giác được rõ ràng, lúc này Trần Cảnh chỉ là một thể xác. Trong nhận thức của nó, bất kể là người hay là yêu, chỉ cần là sinh linh, muốn được trường sinh thì không thể rời khỏi thân thể. Nhưng đây chẳng qua là vì kiến thức của nó nông cạn mà thôi, người tu đạo chỉ cần tu ra Nguyên Thần là có thể thoát ly thân hình, yêu quái cũng có thần thông này, thần linh lại càng chỉ lệ thuộc sắc phù, vận dụng ảo diệu sẽ không cần thể xác.

Hà Bá Phong Lâm độ đột nhiên mở hai mắt ra, y cảm nhận được sát khí cuồn cuộn lan tới.

Lúc đầu sát khí này chỉ có một sợi, nhưng rất nhanh đã phát triển ngang với suối, sông, tựa như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Trong phút chốc, y có ảo giác, từ thượng du cuồn cuộn chảy xuống không phải là nước sông, mà là hàng tỷ thanh kiếm đâm xuống.

- Ha ha... Tốt! Tốt! Tốt! Chỉ có nhân tài như vậy mới xứng đáng làm đối thủ của Tiêu Ngọc Lâu ta.

Y đột nhiên cười lớn như vậy khiến chư yêu thuộc hạ cực kỳ hoảng sợ, tiếp đó chúng nó lại thấy y giơ tay nắm một cái, trong tay đã có thêm một cây thương lớn tối màu.

- Thiên địa sơ khai có núi Bất Chu, độc lập thiên địa, vạn núi ẩn mình, Thiên đế yêu tộc ta xây Thiên cung ở núi Bất Chu. Thương này cũng tên là "Bất Chu", duy nhất trong trời đất, chỉ lên thì phá trời cao, lật xuống thì trời sụp đổ.

Chư yêu cho dù là có kẻ có kiến thức cao minh, sống lâu năm một chút, cũng chưa từng nghe có núi Bất Chu, càng chưa từng nghe cái gì yêu tộc Thiên đế Thiên cung, chỉ biết có Ngọc Hoàng đại đế trên Linh Tiêu bảo điện.

Chúng nó đương nhiên đã sớm biết lũ đến, nhưng trực giác nhạy bén của yêu linh để chúng nó đột nhiên cảm giác được một luồng sát khí kinh tâm động phách dội thẳng vào tâm hồn. Chúng nó cực kỳ hoảng sợ, vội ngẩng đầu lên, Phong Lâm động thiên không một tiếng động mà vỡ tan như băng, những mảnh vỡ như lá vàng bay đi trong gió.

Trong hỗn loạn, chúng nó nhìn thấy một thanh kiếm mang theo thế thổi quét đất trời vọt xuống, khiến mỗi một giọt nước, mỗi một bọt sóng đều hóa thành một thanh kiếm.

Mắt trông thấy kiếm, sát khí đã tràn ngập thần hồn.

Giờ khắc này, mỗi một yêu linh đều chỉ nghĩ đến chạy trốn. Con nào con nấy cố vận pháp lực toàn thân để lặn xuống nước mà chạy, lại phát hiện thân thể đã rách ra từ lúc nào không biết, đầu đi đằng đầu, đuôi đi đằng đuôi, vây đi đằng vây, tất cả tan tác như động phủ Hà Bá. Chúng nó kinh sợ cùng cực, muốn hét lên những tiếng tê tâm liệt phế, nhưng lại không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Chúng nó không chỉ không nghe được tiếng của mình, mà cả tiếng sóng sông cũng không nghe được. Trước mắt chúng nó chỉ có hình ảnh tĩnh lặng không âm thanh, nhưng trong đôi mắt chúng nó lại phản chiếu một thanh kiếm đâm thẳng xuống, trên thân kiếm hình như có một con sâu trắng như tuyết, loáng tháng lại như có một bóng người hư ảo cầm chuôi kiếm bay đến, như tiên giáng phàm, vượt ngân hà hạ xuống từ chín tầng trời.

Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Lâu hét lớn một tiếng, hít sâu một hơi, toàn bộ Phong Lâm độ tức thì lặng ngắt, ngay sau đó liền có một cỗ lực lượng vô hình quấn quanh Tiêu Ngọc Lâu. Giờ khắc này, Tiêu Ngọc Lâu trong bộ quần áo sặc sỡ cũng phát ra hào khí tận trời.

Y ngửa mặt lên trời đâm ra một thương, thế nghịch thiên, phảng phất như muốn đâm thủng cả bầu trời.

"Choenggggg..."

Kiếm, thương chạm nhau, cả sóng sông như cũng lặng đi trong chốc lát, dòng nước lũ đông lại.

"Ầmmmm..."

Một tiếng nổ vang như sấm rền, yêu linh trong Phong Lâm độ phút chốc hóa thành cát bụi, trên mặt sông nhô lên những cơn sóng gió động trời.

Tiêu Ngọc Lâu một bước cũng không lùi, thế thương hơi khựng lại, kiếm kia lần nữa đâm xuống. Mũi kiếm khẽ rung, tỏa ra một làn hơi nước mông lung, biến mất. Tiêu Ngọc Lâu bất động, thương trong tay lại đâm về nơi không có vật gì.

"Choenggggg..."

Một cái vòng xoáy xuất hiện, bên trong vòng xoáy là một thanh kiếm sắc lạnh hiện ra.

Thế thương tới đơn giản, cũng không nhanh, nhưng mũi thương lại đâm trúng vào mũi kiếm.

Kiếm chợt tan chảy như nước, mắt Tiêu Ngọc Lâu lóe lên, thu thương về, lại đâm ra.

"Choenggggg..."

Kiếm lại hiển hiện, nhưng lần này không biến mất, mà như hóa thành thể lỏng quấn lấy thương. Tiêu Ngọc Lâu khẽ quát một tiếng, mũi thương rung lên, giũ ra một vòng sáng đen.

- Hảo kiếm thuật! Xưa nay chưa từng có kẻ nào có thể bức ta dùng hết thương pháp Bất Chu, ngươi là người đầu tiên!

Thế thương của Tiêu Ngọc Lâu trầm ổn, lần này nhẹ nhàng chặn lại thanh kiếm biến ảo.

Lúc này đây, Trần Cảnh công, công biến hóa thất thường. Tiêu Ngọc Lâu thủ, thủ vững như Thái Sơn.

Trên mặt sông hình thành một vòng xoáy thật lớn, sinh linh giữa sông bị cuốn vào vòng xoáy tức thì bị nghiền nát, không thấy thi thể, chỉ thấy nước sông biến đỏ. Trong thoáng chốc, con sông xanh biếc đã hóa thành sông máu.

Cơn lũ còn chưa qua, Hồng đại hiệp canh giữ ở trước động phủ, một tấc cũng không rời. Nó cảm giác ít nhất đã qua mấy ngày, thậm chí là mấy tháng. Hạ du cũng không có dao động dị thường gì truyền đến.

- Lẽ nào Hà Bá gia bị trấn phong rồi sao?

Hồng đại hiệp bất an nói. Nó không dám tới nhìn, thậm chí không dám cả dùng thần thức thăm dò, sợ bị cuốn vào đó khiến thần hồn bị tổn thương.

Không có ai trả lời nó. Ngay lúc này mưa ngừng, nước sông yên ả trở lại, từ hạ du có một vệt sáng trắng như là một con cá bạc lao vụt vào trong Tú Xuân loan, thoáng cái đã tới trước Thủy Vân động thiên rồi chui vào, trong khi Hồng đại hiệp và vỏ sò còn chưa kịp phản ứng.

"Choeng..."

Âm thanh kiếm tra vào bao vang lên, Trần Cảnh trong Thủy Vân động thiên đã tỉnh.

- Hà Bá gia, ngài tỉnh rồi.

Hồng đại hiệp mừng rỡ nói. Trần Cảnh khẽ gật đầu. Hồng đại hiệp lại hỏi:

- Hà Bá gia, ngài giết y rồi sao?

Trần Cảnh lắc đầu. Lúc này, Hồng đại hiệp nhìn ra Trần Cảnh còn suy yếu hơn lần trước, bởi đôi mắt của hắn trở nên ảm đạm vô thần. Hồng đại hiệp vội vàng rời khỏi động phủ, canh giữ bên ngoài, không dám làm phiền.

Trần Cảnh đánh một trận này càng thêm mạo hiểm, gần như không giữ lại đường lui cho mình, bởi vì hắn tiến hẳn vào trong Phong Lâm độ. Làm như vậy, chỉ cần có bất trắc, hắn sẽ bị thần hồn câu diệt. Nhưng hắn không còn cách nào, bởi từ lúc làm phép trên người cá quả tinh, nghe được Hà Bá Phong Lâm độ nói, hắn đã hiểu, nếu mình lui cũng chỉ có đường chết.

Thần vực cạnh nhau, hắn có thể cảm giác được đối phương cường đại thế nào. Vì thế hắn chủ động nghênh chiến, sau đó lại mượn thế của lũ lụt để dung nhập kiếm hồn vào, muốn nhân cơ hội chém Hà Bá Phong Lăng độ, lại không ngờ đối phương càng đánh càng mạnh, cuối cùng nếu không phải kiếm thuật của Trần Cảnh huyền diệu, lại đánh theo kiểu lưỡng bại câu thương, chỉ sợ là không về được.

*****

Tuy rằng linh lực dao động được cơn lũ che đậy, nhưng thần linh tiên đạo cảnh giới cao vẫn có thể cảm ứng được, cũng lấy thần thông bí pháp để theo dõi trận chiến sinh tử không tiếng động này.

Có lẽ Trần Cảnh không biết chuyện này, càng không biết tình cảnh lúc này của hắn cực độ nguy hiểm, khi mà tranh thần đoạt vị là chuyện phổ biến nhất trong trời đất. Cũng có lẽ hắn biết, lại không đủ lực để quan tâm. Nhưng lúc này, ở bên ngoài thần vực của hắn, có một người lơ lửng trên đỉnh núi xanh, trấn nhiếp yêu linh tám phương không dám tự tiện vượt lôi trì nửa bước...

-----oo0oo-----