Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 187-2: Nàng ta chết, hậu cung thổi kèn lệnh (Phần cuối)




Editor: Hương Cỏ

Trong Di cùng hiên, Tự Cẩm đang cầm một tấu chương trong tay, xem đến nhập thần. Đối diện là Tiêu Kỳ còn đang hết sức kiềm chế, mặt đen như sắt, cố gắng áp chế cơn giận của chính mình. Nhưng hai mắt đỏ ngầu lại biểu lộ rõ ràng tâm trạng hắn lúc ấy đang cực kỳ bất ổn.

Sau khi xem hết tấu chương Tự Cẩm đã không biết phải mở miệng an ủi Tiêu Kỳ như thế nào.

Kiêu Long Vệ điều tra ra được chân tướng của sự tình, thật là khiến người ta khiếp sợ. Bởi vì phụ thân nàng đề ra ba vụ thu một năm, Tiêu Kỳ lệnh Sở tư nông làm thí nghiệm. Kết quả đám thế gia muốn chia chác chút ích lợi, không thể đòi được ở chỗ Tiêu Kỳ nên đã âm thầm hãm hại Bành Đạt, nắm "chứng cớ phạm tội" trong tay uy hiếp Bành Minh Vi tranh thủ tình cảm với nàng, uy hiếp Bành Đạt lén lút cung cấp số liệu thí nghiệm và mầm giống.

Thế này... thế này là đầu óc suy nghĩ cái gì chứ.

Cũng quá to gan.

Dưới mắt Tiêu Kỳ mà dám làm chuyện như thế. Bây giờ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy sợ. Bây giờ nàng có thai. Điều quan trọng nhất là nếu vào mấy tháng trước, khi nền tảng tình cảm giữa nàng và Tiêu Kỳ còn chưa đủ vững khắc, nếu Tiêu Kỳ chỉ cần lơi lỏng không vững lòng thì không chừng Bành Minh Vi có thể thành công. Xuất hiện một Bành Minh Vi thì cũng có thể xuất hiện người thứ hai. Đến lúc đó mình đang có thai lại phải chiếu cố trưởng tử, tự lo thân còn không xong, làm gì còn có thừa tinh thần sức lực để tranh thủ tình cảm với người khác.

Nếu trong lòng lo lắng, sức khỏe yếu ớt, không chừng còn có thể dẫn tới sinh non. Mấy kẻ kia muốn gây loạn trong hậu viện của Tiêu Kỳ, làm hắn không có lòng đi lo việc thu chi của vụ nông. Lúc đó mấy kẻ kia có thể âm thầm động tay chân mưu lợi.

Quả thực to gan lớn mật!

Tội không thể tha!

Không cần nói Tiêu Kỳ, Tự Cẩm cũng muốn tức chết đi được. Kìm chế, lại cố kìm chế, vẫn không thể kìm nổi!

Đây mới là nằm cũng trúng đạn phải không?

Tấu chương không dám vứt!

Chén trà là bộ ngọc lưu ly Tiêu Kỳ mới vừa lấy từ kho riêng của hắn cho nàng, thời đại này ngọc lưu ly tương đối quý hiếm, nàng cũng không đành lòng ném vỡ!

Cuối cùng chỉ có thể cầm gối ôm lên dùng sức xoa nhẹ hai cái!

Tiêu Kỳ nhìn dáng vẻ đó của nàng ngược lại bị chọc cười, cơn giận của chính mình cũng tản đi hơn phân nửa. Hắn rất thích nàng không phóng khoáng đưa mấy thứ vờ coi là bảo bối cho hắn.

"Được rồi, đừng tức giận." Được, hắn lại phải an ủi nàng trước.

Tự Cẩm một lần nữa kiềm chế, lúc này mới nhìn Tiêu Kỳ hỏi: "Mấy kẻ kia sao dám làm vậy chứ? Dù sao Bành Đạt kia cũng là đại quan tam phẩm, bọn họ nói động thủ liền động thủ sao?"

Tiêu Kỳ cười nhạo một tiếng, "Thế này có là gì." Nói đến đây ngừng lại một chút, giải thích với Tự Cẩm: "Cũng do Bành Đạt xúi quẩy. Ông ta quản chính là kho lương tích trữ của kinh đô, kho lương thực và các việc cung ứng lương thực của kinh thành. Những chuyện này tuy vụn vặt nhưng lại phức tạp, rất dễ dàng bị người khác động tay động chân. Hơn nữa vừa vặn nhà bọn họ có con gái tiến cung. Không phải là thiên thời địa lợi nhân hoà có sẵn mục tiêu sao. Nhưng người có tâm trí không trung kiên, dễ dàng bị người ta nắm điểm yếu bức bách như thế, hạ thần dạng này không cần cũng được!"

Tự Cẩm trầm mặc, nếu như... Nếu như Bành Đạt có thể báo toàn bộ sự việc với Tiêu Kỳ, có lẽ còn có thể cứu ông ta. Nhưng ông ta lại cổ động con gái hợp tác với sài lang. Điều Tiêu Kỳ tức giận nhất kỳ thật không phải là Bành Đạt không biết nơi mình quản lý bị người khác động tay chân mà là ông ta quá nhanh chóng thỏa hiệp, giao những thứ kia cho nhóm thế gia.

Quan viên hắn chọn trúng lại không có nghĩa khí như thế, chẳng khác nào cú tát vào mặt Tiêu Kỳ, quả thực không thể dễ dàng tha thứ.

Còn Bành Minh Vi, Tự Cẩm không biết mình nên dùng tâm tình gì đối với nàng ta.

Cảm thông?

Thương hại?

Oán hận?

Mặc kệ loại nào đều không thể biểu đạt nổi sự phức tạp trong tâm trạng nàng lúc này. Ở thời đại này, nữ nhân lúc nào cũng dễ dàng bị gia tộc sau lưng thao túng.

Bành gia, xong rồi!

Tự Cẩm biết rõ, Tiêu Kỳ không bỏ mặc Bành Đạt tiếp tục phạm sai lầm như vậy. Sự tồn tại của ông ta sẽ luôn luôn nhắc nhở Tiêu Kỳ về những chuyện ngu xuẩn ông ta đã làm, chưa kể đích thực ông ta có phạm tội.

"Vậy chuyện này..." Tự Cẩm cũng muốn hỏi là những thế gia nào có liên lụy trong này, nhưng là lời nói đến miệng lại nuốt xuống, kịp thời thay giọng nói: "Chuyện này vẫn không cần làm náo động quá, giải quyết lặng lẽ mới là biện pháp tốt nhất."

Khoa cử sắp bắt đầu thi, nếu lúc này lại xảy ra gièm pha thì người bị ảnh hưởng nhất chính là triều đình cùng đế vương.

"Hừ, trẫm há có thể để bọn họ như ý!" Tiêu Kỳ gần như nghiến răng nói, cất tấu chương đi, nhìn Tự Cẩm, "Nói cho nàng nghe mấy chuyện này là không muốn làm cho nàng cả ngày suy nghĩ hiểu lầm." Nói rồi nhìn vào bụng nàng, "Nàng vui vẻ thì con mới vui vẻ được." Vừa nói ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm bụng Tự Cẩm.

Tự Cẩm sững sờ, người ở thời đại này không biết khi nào là dưỡng thai, cũng không có ý thức này. Nhưng Tiêu Kỳ lại có thể nói như vậy vẫn khiến cho nàng cảm thấy rất kinh ngạc, tự mình cũng đi theo sờ sờ bụng, sau đó mới nói: "Người biết thiếp là người dễ vui nhất mà, không cần lo lắng."

Tiêu Kỳ lại nghiêm trang nhìn Tự Cẩm, "Bên cạnh ta người duy nhất có thể tin tưởng chỉ có nàng."

Giây phút đó Tự Cẩm nghe được tiếng tim mình đập, thình thịch thình thịch, giống như đánh trống vậy.

Những người ở xung quanh Tiêu Kỳ, cho dù là hậu cung hay là triều đình, phần lớn đều là vì lợi ích. Người người đều hy vọng có thể chiếm được vô số ích lợi, quyền thế từ trên người hắn. Muốn tìm một người thật lòng trong số đó không khác gì lấy hạt dẻ trong lò lửa.

Cho nên trước đây, Tiêu Kỳ chưa từng nhắc tới trung thành, tin tưởng với nàng. Mặc dù tình cảm của hai người càng lúc càng sâu sắc, càng ngày càng ổn định. Nhưng Tự Cẩm vẫn biết rõ giữa bọn họ cách một tầng mỏng manh.

Bây giờ Tiêu Kỳ tự tay đánh vỡ tầng cách ngăn này, Tự Cẩm đột nhiên cười, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Nếu quân không hối hận, thiếp cả đời đi theo."

Tiêu Kỳ cũng cười, chống trán mình vào trán Tự Cẩm, cả hai cùng bật cười, ôm chặt nhau cùng một chỗ.

"Cả đời này của ta, chưa bao giờ nghĩ tới, cuộc đời này còn có thể có một người có thể nương tựa, tin tưởng, cùng sóng vai đi tới trước."

" Cả đời này của thiếp, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, có thể sống chung một nam nhân với nhiều nữ nhân như thế."

Bọn họ không có nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan giống nhau. Nhân duyên đưa đẩy, nàng xuyên không đến đây ở chung một chỗ với hắn. Một người chỉ coi hậu cung là lực lương nắm giữ triều chính, một người chỉ muốn an ổn sống trong hậu cung này. Khi vận mệnh trói chặt bọn họ cùng một chỗ, không ai nghĩ tới bọn họ có thể đi đến hôm nay.

Nữ nhân lúc nào cũng thiên về cảm tính, cho nên Tiêu Kỳ ôm vừa khóc vừa cười Tự Cẩm, đột nhiên hơi lo lắng, nhỡ đâu lại sinh ra một đứa bé dễ phát cáu, tính tình cổ quái thì làm sao?

Trong thời gian mang thai ư, nam nhân lúc nào cũng phải thêm nhẫn nại, coi như hai người tỏ tình một lần nữa, Tiêu Kỳ cũng chỉ có thể vừa ôm vừa dỗ vừa tĩnh trí đi sang Sùng Minh Điện tiếp tục làm việc.

Tự Cẩm ôm gối dựa, người yếu ớt như không thể đứng lên được. Giây phút đó bao nhiêu buồn bực mấy ngày nay tất cả đều tan thành mây khói.

Biến cố vĩnh viễn là chất xúc tác tình cảm mạnh mẽ nhất. Cũng giống như bây giờ Tự Cẩm kỳ thật không làm gì, người khác lại đẩy Tiêu Kỳ tới chỗ nàng.

Có lúc, vô dục vô cầu kỳ thật lại là chuyện tốt.

Sung huyết sống lại Tự Cẩm lại bắt đầu vui vẻ sống trong Di cùng hiên, nhưng người khác thì chưa chắc được sống khoái hoạt như vậy.

Đầu tiên là Bành Đạt bị hỏi tội, bị tố cáo lấy hàng giả đổi hàng thật, cấu kết với gian thương lấy lương thực cũ đổi thành lương thực mới, phân phát lương lực cũ cho dân chúng, lại dùng thủ đoạn đổi hàng giả vào kho tích trữ, giành món lợi kếch sù. Thiếu trách nhiệm, nhiều lần phạm tội, thẹn phụ hoàng ân!

Từng tội từng tội vạch ra, Bành Đạt bị giải vào trong ngục ngay giữa triều đình, bộ Hình phối hợp Đô sát viện điều tra kỹ chuyện này.

Nhưng mà không đợi kết quả điều tra ra, Bành Đạt tự sát trong ngục.

Tiền triều còn chưa dẹp loạn, trong hậu cung cũng đất bằng nổi sóng, Bành nương tử treo cổ tự tử!

Lúc Tự Cẩm nghe được tin tức này, nàng đang chơi trò trốn tìm với Đại hoàng tử. Khi đó nàng sửng sốt nhìn Khương cô cô, hỏi một câu, "Thật không?"

"Dạ, thi thể Bành nương tử mới được phát hiện, Hoàng hậu nương nương đã đi sang."

Hậu phi thắt cổ tự tử là tội lớn, sẽ liên lụy cả nhà. Sao Bành Minh Vi lại làm chuyện đó được? Nàng ta vì người nhà cũng có thể quyến rũ Tiêu Kỳ, làm sao lại thắt cổ tự tử để liên lụy người nhà chịu tội chứ.

Không thể nào!

Tự Cẩm nhìn thoáng qua Khương cô cô, Khương cô cô nhìn thẳng vào mắt chủ tử lặng yên một chút rồi mới nói: "Tin tức báo ra là như vậy, cụ thể thì nô tỳ cũng không rõ ràng lắm. Sau khi Hoàng hậu nương nương đến liền phong tỏa chỗ của Bành nương tử, không cho truyền ra bất cứ tin tức gì."

Nếu không phải chuyện có vấn đề thì hoàng hậu không làm như vậy. Tự Cẩm siết tay lại,  sau đó nhìn Khương cô cô nói: "Biết rồi, cô đi thăm dò hành tung của Kiều Tiểu Nghi và quý phi đi."

Tiêu Kỳ không thể lúc nào cũng chú ý đến hậu cung, nàng sẽ phải làm con mắt cho hắn. Trước kia Tự Cẩm không muốn dính vào chuyện hậu cung, nhưng sau khi Tiêu Kỳ tỏ tình, nàng cảm giác mình phải chủ động có trách nhiệm gánh vác một chút cùng với hắn.

Ví dụ như, Hoàng hậu nương nương phong tỏa tin tức là vì cái gì?

Ví dụ như, trước đó Quý phi tìm nàng liên minh, bây giờ Bành Minh Vi chết có liên quan gì với nàng ta hay không?

Còn có chỗ nào cũng có bóng dáng Kiều Linh Di, trong sự kiện này, nàng ta đóng vai trò gì?

Còn nữa...

Thái hậu vẫn im lặng như cũ, sự yên tĩnh như vậy lại lộ ra quỷ dị.

Tự Cẩm nhìn Khương cô cô rời đi, giơ tay chạm bụng mình, thấy con trai chạy về thì nắm lấy tay con. Tại đây, trong cung điện thăm thẳm này, nếu như cần thiết, nàng cũng có thể là một mũi kiếm đấu tranh anh dũng!

Chỉ cần nàng nguyện ý!

Bành Minh Vi chết khiến Tự Cẩm lại một lần nữa nhận ra những thủ đoạn mờ ám giết người không thấy máu trong hậu cung. Nàng không tin, người có thể làm chuyện kia vì gia tộc như Bành Minh Vi lại thắt cổ tự tử để liên lụy cả nhà.

Nếu như, họ muốn lấy cái chết của cha con Bành Minh Vi và Bành Đạt, lấy việc tiêu diệt toàn bộ Bành gia để tiêu diệt hết thảy chứng cớ tạo thành kết cục, Tự Cẩm biết rõ chắc chắn Tiêu Kỳ sẽ tức đến hộc máu. Hắn ở phía trước quân lâm thiên hạ, nàng ở chỗ này chiến đấu vì hắn!

Tiến cung mấy năm, giây phút đó nàng phá kén bay ra.

Đón ánh nắng, chậm rãi đi tới trước, từ giờ phút này, nàng sẽ trở thành sủng phi nương nương thực sự!

Hoàng hậu nhìn thi thể Bành nương tử nằm dưới đất, Đồng cô cô đứng ở bên cạnh nàng ta sai người phủ vải trắng lên, nhìn hoàng hậu nói: "Nương nương, người không cần nhìn mấy thứ rủi ro này, nô tỳ sẽ thay người giám sát chặt chẽ."

Hoàng hậu lắc đầu lắc đầu, ánh mắt rơi trên thi thể Bành Minh Vi, lại quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói với Đồng cô cô: "Nàng ta chết, hậu cung thổi kèn lệnh."