Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 1 - Chương 2: Lão cha Trần Thế Mỹ




Ta thừa nhận, Tần Nhi đối với ta thực sự rất tốt, nguyên buổi tối nhìn thấy nàng ngồi dưới ánh đèn làm xiêm y cho ta, thường thường may đến nửa đêm. Mới sáng sớm, sẽ dậy đi thêu thùa, đi theo tiểu thư xui xẻo ta đây, thật sự khổ cho nàng. Ta thề, nếu một ngày ta đây nở mày nở mặt, tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng. 

Sinh nhật ta tại nơi này, ta phá lệ mua thức ăn tốt hơn. Nói là bản thân muốn ăn, nhưng kì thực là muốn cải thiện bữa ăn cho Tần Nhi. Mỗi ngày đều rau củ cỏ, sao đủ dinh dưỡng. Sáng sớm ra đi, Tần Nhi không nghe theo lịch trình của ta, nói là sinh nhật nên nghỉ ngơi cho tốt. Ta không nghe theo, ngược lại mời nàng hảo hảo nghỉ ngơi một ngày. 

Ta làm một ít thức ăn bình thường, thịt kho tàu, rau hẹ xào trứng gà, canh cải trắng, cá chua ngọt, hương thơm tỏa bốn phía, rất xa cũng có thể nghe thấy được. Ta đã xuất ra bản lĩnh của mình, đây là kết quảviệc ta đã được mấy người chỉ dạy, cũng nghiên cứu qua N sách dạy nấu ăn. 

Tần Nhi nhìn bữa tối rất thịnh soạn, dùng ánh mắt sùng bái nhìn ta, “Tiểu thư, trừ canh cải trắng….mấy món khác là gì vậy? Ta trước giờ chưa từng ăn qua.” 

“A, không thể nào, đều là thức ăn rất bình thường.” 

“Thực sự tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành cũng không có những món thế này.” Phỏng đoán hiện tại còn rất nhiều món ăn chưa được khai phá, đáng tiếc, sớm biết thế này ta đã mở tửu lâu, với chừng này món ăn chắc cũng có thể có chỗ đứng. 

“ Đừng hỏi nhiều, mau ra ăn đi.” Nhìn thấy mỹ thực trước mắt, ta so sánh với cẩu đói thấy xương vẫn còn kinh khủng. 

Nàng ăn, miệng đầy mỡ, sau đó nhìn ta nói: “Tiểu thư, người thật là lợi hại’’ 

“Ây, tiểu thư nhà ngươi còn lợi hại hơn nhiều.’’ Ta nói khoác mà không biết ngượng, khoa trương bản thân. 

“Ân, tiểu thư thật lợi hại, nếu không phải trên mặt có khối sẹo, lần này nhất định trúng tuyển.” Nàng nói xong biết bản thân lỡ lời, cúi đầu nhìn ta đầy tội lỗi, vội vàng nói: “ Tiểu thư, ta lỡ lời.” 

“Tuyển cái gì?” Ta chính là quan tâm cái này. 

“Tuyển tú nữ……....” 

“A? Cái gì………Tú nữ………..?” Ta đây chẳng phải để làm thiếp cho cái gã Hoàng đế háo sắc kia. Đánh chết cũng không làm. Được, ta hiện tại rất xấu. Ta tưởng rằng bản thân vẫn là mỹ nữ ba trăm phần trăm kia. Quả thật là đầu heo mà. Nhan sắc ta như vậy, có thể trúng tuyển mới là lạ. 

Ta thoải mái cười, “Ta không để bụng, đừng tự trách. Ta thấy rất tốt, nhan sắc ta như vậy, cũng có thể đi tuyển chọn sao? Thật đúng là kì quái…” 

“Không phải, chính là tuyển nữ tử tài mạo song toàn, nhưng tiểu thư, người là được tiên hoàng khâm điểm.” “ Cái gì?? Điểm ta????” Ta hét lên, phun ra toàn bộ canh đang uống vào, gặp quỷ, ta là một nữ tử xấu xí, hắn điểm ta làm chi, nấu ăn chắc. 

“Nghe nói tiểu thư và Hoàng đế sinh cùng năm, cùng tháng cho nên chọn tiểu thư.’’ 

Như vậy a, xem ra là không có gì vô lý, người cổ đại thực sự mê tín, có lẽ là cao tăng linh tinh nào đó nói muốn chọn ta. “Đi thì đi, xem qua cũng tốt.” Tuyển tú a, có thể giống như ta chứng kiến được đại sự tuyển tú_ người hiện đại sợ không có ai. Dù sao ta cũng không cần lo lắng, dựa vào nhan sắc của ta, ta nhất định sẽ rớt ở vòng thứ nhất… 

“Được, nếu ta là Tam tiểu thư thì chắc ta còn có ca ca, tỷ tỷ a?” Ta phỏng đoán bọn họ đối với ta không có gì tốt đẹp…. Biết trước tình cảnh rõ ràng, ta sẽ không thiệt thòi. 

“Người còn có hai tỷ tỷ, Đại tiểu thư Tưởng Dung, Nhị tiểu thư Vân Dung, Tứ thiếu gia Mạc Ngôn. Đại tiểu thư cùng Tứ thiếu gia là do Nhị phu nhân sinh ra, Nhị tiểu thư là do Đại phu nhân sinh ra.” 

Ta nhẹ nhàng nói: “Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung 

Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.’’ 

(Trích Thanh Bình điệu_Lý Bạch, dịch: Trần Trọng San 

Mặt tưởng là hoa, áo ngỡ mây 

Hiên sương phơ phất gió xuân bay) 

Tên rất hay, Mạc gia như thế nào lại không có Lộ Hoa hoặc là Hoa Nùng. 

Tần Nhi ánh mắt tĩnh lặng nhìn ta nói, “Tỷ tỷ, người có thể ngâm thơ.” 

“ Này, ngạc nhiên cái gì, tiểu thư nhà ngươi cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú mọi thứ tinh thông.” Đương nhiên, không chỗ nào là không lừa gạt. 

“Hảo một cái Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Lúc ta đặt tên cho tỷ tỷ ngươi cũng không nghĩ được như vậy.” Không biết tự lúc nào, có người vỗ tay tán dương. 

Ta từ từ ngẩng đầu lên, một nam tử đứng trước mặt ta. Cẩm y hoa bào, trên mặt có vài phần thương cảm, phía sau hắn còn có một lão nhân, chắc là quản gia gì đấy. Nghe ý tứ trong lời nói của ông ta, lão đầu (ông già) này hình như là cha ta? Bước đi không tiếng động, ông ta cho rằng ông ta là quỷ chắc, hù chết người cũng có thể không đền mạng? 

Tần Nhi cuống quít đứng lên, kính cẩn kêu một tiếng: “Lão gia.” 

Ta nhún vai, gắp thức ăn bỏ vào chén, không chút để ý nói: “Tần Nhi, ngươi là nha hoàn của ta hay của ông ta? Ngươi hình như là không có lập khế ước bán mình cùng Mạc gia a? Sao ngươi phải khách khí với ông ta như vậy? Ăn cơm. Coi ông ta như không khí thôi.” 

Ta trước đây cũng có gia đình hạnh phúc, đáng tiếc cha của ta bị một hồ ly tinh dụ dỗ, ly dị mẹ ta. Quan tòa giao ta cho ba, chỉ là… ……. Ả hồ ly tinh kia ghét ta. Cho nên cha ta dẫn ta đến một thành phố khác, vứt bỏ ta tại đó, từ đó ta không gặp lại hắn nữa. Nếu không phải Viện trưởng nhặt được ta, phỏng đoán ta hiện tại đã đầu thai. Tục ngữ nói thật là đúng mà, chết sớm đầu thai sớm. Cho nên, ta hận nam nhân thay đổi thất thường. Mạng của ta cứ như vậy mà khổ, hiện đại có người cha phụ bạc, sau khi xuyên qua cũng có ông cha Trần Thế Mỹ. 

“ Liễm Dung, ngươi thế nào có thể như vậy.” Lão cha Trần Thế Mỹ không nể mặt lại. 

Ta cười ha ha, “Đúng vậy, ta nhất định phải như vậy. Vứt bỏ ta 18 năm ở nơi đó, tự nhiên sai người đón ta trở về, lại ba tháng chẳng quan tâm, hôm nay đột nhiên nhớ ra ta nên đến?” Ta không phải chó nhà ông nuôi, nhớ ra thì cho ăn, không nhớ ra thì vứt sang một bên. 

“Tam tiểu thư, người như thế nào có thể như vậy. Lão gia hắn luôn nhớ thương người, hắn biết được hôm nay là sinh nhật của người, nên cố ý đến thăm người.” Lão Quản gia đứng phía sau bộ dạng đau khổ nói.

Vẫn còn biết tới sinh nhật của ta, không thể nào. 

“Vậy thì thế nào? Mặc dù ta là Tam tiểu thư Mạc gia, nhưng ngươi có thể nhìn thấy cái dáng vẻ “tiểu thư’’ của ta, ta nghĩ đãi ngộ với nha hoàn còn không kém như vậy. Nhiều năm như vậy, nếu không có Tần Nhi bán đồ thêu, ta đã sớm chết đói.” Lão già vô lương tâm, đừng nói ta không ta thứ cho ông, “Liễm Dung” thực sự nhất định cũng không tha thứ cho ông. 

Mặt ông ta khẽ biến sắc, ông ta ôn hòa nói: “Liễm Dung, hôm nay ta đến đón ngươi về, từ nay về sau, ngươi đường đường chính chính là Tam tiểu thư Mạc gia, tất cả mọi chuyện cho qua đi.” 

“Ta cảm ơn ông, cảm tạ cả nhà ông. Ta rất tốt, cái gì Tam tiểu thư, ta không cần, ta tình nguyện đến thanh lâu làm xiếc cũng hơn trở về đi thụ điểu khí.” Không ăn qua thịt heo, cũng gặp qua heo chạy, ta là xem nhiều phim truyền hình. (không có kinh nghiệm thực tế, ngâm cứu từ phim truyền hình). Ở một nhà địa vị quyền quý như vậy,con gái do tiểu thiếp thất sủng sinh ra có thể có kết cục tốt đẹp không, không có. Phỏng đoán hai vị tỷ tỷ kia của ta đều rất vênh váo, tự đắc, còn vị đệ đệ kia càng không thể hiền lành…, ta phải ăn no mới có thể trở về. 

“Ngươi…” Mạc lão đầu thất kinh, “Ngươi là một nữ nhi, nói ra những lời như thế có biết liêm sỉ không?” 

“A, thực là nực cười, nếu ta nhớ không lầm mẹ ta cũng là thanh lâu nữ tử nhỉ? Nếu ngươi ghét bỏ nàng, tại sao lại muốn cưới nàng, khó hiểu.” Đều nói con trai giống cha, con gái giống mẹ là chuyện bình thường. 

“Liễm Dung, ta biết ngươi hận ta vì chuyện của nương ngươi, chính là…” ông ta thở dài một hơi, “Liễm Nhi, ngươi chính là tú nữ được tiên đế khâm điểm, phải tham gia hội tuyển tú nữ vào ba tháng sau, nếu không sẽ liên lụy Mạc gia cả nhà ta.” Nói những lời tốt đẹp như vậy, nguyên là muốn ta hi sinh vì Mạc gia a. Không có cửa đâu, ta cũng không phải là công cụ của ông ta.