Hoàng Hậu Hắc Đạo Của Lãnh Đế

Chương 11: Cấm địa




Sau khi rời khỏi Phượng Y cung,Nhiễm Nhiễm đi dạo xung quanh một lát. Hôm nay không có trăng,chỉ có một vài ngôi sao đơn độc trên bầu trời đêm yên tĩnh đó. Nhiễm Nhiễm vừa đi vừa nhìn trời,không biết từ lúc nào đã đến gần hồ nước trong hoàng cung. Giờ nàng mới nhìn về phía trước,cả người mất đà. Nhiễm Nhiễm a một tiếng dài rồi nhắm chặt mắt lại. Cứ tưởng Nhiễm Nhiễm sẽ ngã xuống hồ nước,bỗng có một lực đạo mạnh kéo nàng lại. Giờ nàng đang úp mặt vào bờ ngực rắn chắc của một nam nhân nào đó. Thực ra không phải vậy. Vốn theo như bình thường thì Nhiễm Nhiễm sẽ không úp mặt vào ngực người kia,nhưng người kia lại cố tình nhấn đầu nàng vào ngực hắn. Còn Nhiễm Nhiễm vẫn ngây thơ không biết gì,trong lòng cảm kích người kia vô độ. Vì Nhiễm Nhiễm vốn không biết bơi. Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:

-Mở mắt ra đi!

Nhiễm Nhiễm khẽ rung động. Nhưng...giọng nói này nghe quen quá. Nhiễm Nhiễm từ từ ngước lên nhìn nam nhân trước mắt mình. Ngay tức thì sự cảm kích không biết đã bay đi đâu hết:

-Tề Vũ Phong,là ngươi.

-Vậy nàng muốn là ai? Bổn vương không cứu nàng thì giờ nàng đã đi gặp Diêm Vương rồi,đến cả một câu đa tạ cũng không có.

Hắn khi nãy đang đi dạo gần đây lại nghe tiếng bước chân người nên lại gần. Vốn nơi này chỉ có hoàng thượng,hoàng hậu,hắn và đại ca của Trầm Ngư được phép đến. Mà Diệp Tử Ngạn đang ở ngoài biên cương,hoàng huynh và hoàng tẩu hắn hầu như rất ít lui tới đây. Có đến cũng chỉ đến khi trời sáng thôi. Hắn là không biết ai lại to gan như vậy. Khi đến thấy Nhiễm Nhiễm đang gần ngã xuống hồ nước thì vội vàng lại đỡ nàng. Nhiễm Nhiễm bất cẩn quá rồi. Nước trong hồ này rất sâu,lại còn lạnh nữa,ngã xuống không chết cũng bị nhiễm phong hàn nặng. Nhiễm Nhiễm vội đẩy Vũ Phong ra,đứng cách hắn một khoảng nhất định:

-Đa tạ. Nhị vương gia cứ thưởng thức cảnh đẹp đêm nay,nô tì không làm phiền người nữa.

Nhiễm Nhiễm nói xong định đi thì hắn giữ lại,nói với nàng bằng giọng uy hiếp.

-Đứng lại cho bổn vương. Đây là cấm địa,chỉ có hoàng thượng hoàng hậu,đại tướng quân và ta được phép đến, nàng tự ý xông vào đây là muốn chết à? Bên ngoài có thị vệ tuần tra liên tục,khi nãy là giờ đổi ca nên nàng mới vào được,giờ ra ngoài là tự nguyệt chết. Đến lúc đó bổn vương hay hoàng hậu cũng không cứu nổi nàng đâu.

Nhiễm Nhiễm nghe xong cau mày. Khi nãy nàng vốn không chú ý mình đã đi lối nào. Giờ ra ngoài thì chết,nhưng mà ở cùng nam nhân này,nàng không muốn. Loại nam nhân mặt dày vô sỉ như hắn,ai mà biết hắn có nhân cơ hội này ức hiếp nàng không.

-...

Nhiễm Nhiễm không biết mình nên nói gì bây giờ nữa. Hắn thấy nàng yên lặng môi khẽ nhếch lên,sau đó lại nghiêm mặt:

-Nàng ngoan ngoãn chờ 2 canh giờ nữa (2 canh giờ bằng 4 tiếng),ta đưa nàng ra ngoài.

Nhiễm Nhiễm nắm chặt tay. Hai canh giờ? Lúc đó khuya lắm rồi. Rõ ràng với thân phận của hắn muốn đưa nàng ra bây giờ không phải chuyện khó khăn gì,vậy mà hắn... Hắn cố tình muốn giữ nàng lại mà.

-Theo bổn vương,bổn vương dẫn nàng đến một nơi.

Nhiễm Nhiễm đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn thì hắn lên tiếng. Nàng chưa hoàn hồn đã bị hắn kéo đi.

-Thả ra...thả ta ra...

-Nàng còn hét nữa thị vệ sẽ xông vào đấy.

Nhiễm Nhiễm nghe vậy im bặt. Nàng không muốn người khác nghĩ nàng và hắn có quan hệ gì.

Hắn kéo Nhiễm Nhiễm đến một mảnh đất nhỏ,xung quanh được bao trùm bởi một loài hoa đang phát ra ánh sáng màu tím yếu ớt. Nhưng cả một vườn như vậy,ánh sáng ấy kết lại vô cùng lãng mạn. Xung quanh còn có một vài con đom đóm đang phát sáng. Nhiễm Nhiễm kích động,đi đến gần chỗ hoa kia. Lần đầu tiên trong đời nàng thấy được khung cảnh đẹp như vậy.

-Đẹp quá!

Hắn đi theo sát phía sau Nhiễm Nhiễm,tâm trạng tốt lên không ít.

-Thích không?

-Thích! Thích chứ! Lần đầu tiên trong đời ta được nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.

Nhiễm Nhiễm kích động nói. Hắn thấy nàng vui vẻ như vậy cũng vui theo. Nhiễm Nhiễm giơ tay ra bắt mấy con đom đóm nhưng không được.

-Sao lại khó bắt như vậy chứ?

Hắn nghe xong cười khẽ. Bỗng hai con đom đóm hay qua trước mặt hắn,hắn giơ tay liền bắt được. Qua kẽ tay,ánh sáng xanh yếu ớt toả ra. Hắn nhẹ nhàng lên tiếng:

-Bổn vương bắt được rồi!

-Đâu? Đưa ta xem.

Nhiễm Nhiễm nghe xong liền chạy lại gần hắn. Hắn từ từ mở tay ra,hai con đom đóm nâng đôi cánh yếu ớt bay lên. Nhiễm Nhiễm nhìn bọn chúng có chút nuối tiếc:

-Thả chúng đi ta không nỡ. Nhưng nếu bắt bọn chúng lại thì thực quá đáng. Nếu vậy bọn chúng sẽ chết mất.

Hắn nghe xong suy nghĩ một chút. Nàng có biết nàng đang ở đâu không vậy? Nàng đang ở trong hoàng cung. Mà trong cung này người không giết ta thì ta giết người,nàng lương thiện như vậy sớm muộn gì cũng bị kẻ khác lợi dụng. Nhiễm Nhiễm nên biết rằng,trong cung cấm đầy rẫy cạm bẫy,thủ đoạn,chỉ cần nàng sơ sẩy một chút là có thể chết như chơi. Có thể là nàng lương thiện giúp đỡ người khác,nhưng đến lúc nào đó người ta vẫn sẽ quay lại cắn nàng thôi. Hắn nhìn nàng, lại nói:

-Nàng đừng lương thiện quá. Sống trong cung không đơn giản đâu. Lương thiện cũng là một cái tội đấy.

Nhiễm Nhiễm nghe xong gật gật đầu. Nàng biết chứ. Chỉ là khi nãy bỗng thấy thương cảm cho mấy con đom đóm đó thôi. Bỗng cả người Nhiễm Nhiễm bị nhấc bổng lên. Nhiễm Nhiễm kinh hãi nhìn người vừa bồng mình,đập mạnh vào ngực hắn:

-Ngươi làm gì vậy,thả ta xuống.

-Ta đưa nàng đến một nơi khác.

Nói xong hắn dùng khinh công nhảy qua mấy nóc viện nhỏ. Nhiễm Nhiễm vẫn đập liên tục vào ngực hắn. Nhiễm Nhiễm biết khinh công,tự nhảy được,vốn không cần hắn bồng. Hắn chẳng có cảm xúc gì. Nữ nhân này đúng là ngang bướng mà.