Hoàng Hậu Hắc Đạo Của Lãnh Đế

Chương 9: Cái tát




Sau khi hai người kia bị lôi đi,hắn sai người dọn dẹp chỗ đĩa bị vỡ rồi nói thái giám lui hết. Giờ chỉ còn lại nàng,Nhiễm Nhiễm,hắn và nam tử kia. Nam tử kia nhẹ giọng:

-Hoàng tẩu!

Nàng khẽ gật đầu.

-Nhị vương gia.

Nhiễm Nhiễm vừa nghe nàng nói "nhị vương gia" thì chết lặng. Nhị vương gia này trở về từ biên cương 3 năm trước,tên là Tề Vũ Phong. Hắn cùng với Diệp Tử Ngạn-đại ca của Trầm Ngư cũng là đại tướng quân lập được vô số chiến công. Hắn với hoàng thượng tuy không cùng một mẫu thân nhưng vẫn luôn yêu thương nhau. Hắn được đặc cách không cần hành lễ với kẻ khác,trừ hoàng hậu thì phi tần trong cung đều phải hành lễ với hắn. Lần này,Nhiễm Nhiễm chọc nhầm người rồi. Nhiễm Nhiễm khẽ thở dài. Trầm Ngư nhìn Nhiễm Nhiễm,quan tâm hỏi.

-Nhiễm Nhiễm,sao thế?

-A...em không sao.

Nhiễm Nhiễm giật mình trả lời. Vũ Phong nghe xong khẽ cười. Hoá ra tên nữ nhân hôm đó làm hắn bị thương là Nhiễm Nhiễm,nghe cũng hay đấy. Nhưng dù sao hắn cũng có ăn thịt Nhiễm Nhiễm đâu,nàng cần gì bày ra vẻ mặt như sắp chết đến nơi vậy? Vũ Phong lại nhìn Nhiễm Nhiễm một lượt. Mặc bộ lục y của cung nữ này nhìn chẳng có gì là đẹp,quê mùa quá. Vũ Phong định nói gì đó thì Trầm Ngư lên tiếng trước.

-Nhiễm Nhiễm,hồi cung thôi. Ta mệt rồi.

-Vâng.

Nàng thấy Nhiễm Nhiễm không muốn ở lại đây mới hồi cung. Nhiễm Nhiễm biết ý nàng nên rất cảm động a~ Hơn nữa ở đây chẳng ai nói câu nào,không khí quỷ dị như vậy ở lại làm gì. Nhiễm Nhiễm đỡ nàng đứng dậy,hai nam nhân kia không hẹn mà cùng cau mày. Vũ Phong lên tiếng:

-Hoàng tẩu khoan đi đã.

Nàng quay sang nhìn người vừa nói kia. Tuy là nói với nàng nhưng lại nhìn chằm chằm vào Nhiễm Nhiễm. Nàng lại ngồi xuống.

-Chuyện gì?

-Ta muốn mượn tì nữ của hoàng tẩu một chút.

Nói xong không chờ nàng đồng ý đã đứng dậy kéo Nhiễm Nhiễm đi. Nàng nhìn nam nhân còn lại kia cau mày. Hắn lắc đầu,tỏ ý không biết. Nàng đứng dậy định hồi cung một mình thì hắn lên tiếng:

-Hôm qua nàng định hỏi chuyện gì?

Nàng nghe vậy ngạc nhiên. Không ngờ hắn vẫn nhớ chuyện nàng đang hỏi dở.

-Tích Cốt đan ở đâu?

Nàng ngồi xuống,không vòng vo nhiều lời. Hắn nhìn nàng một lượt nữa. Không ngờ nàng thẳng thắn như vậy. Nghĩ lại giọng dịu dàng của nàng hôm qua,hắn bỗng thấy buồn cười. Vậy mà hôm nay giọng nàng lại thay đổi hoàn toàn.

-Nàng muốn Tích Cốt đan làm gì?Chẳng phải đã có Hoàn Cốt đan rồi à.

-Nhiều lời. Ta tự có lý do của mình. Điều kiện,nói đi.

Nàng biết,hắn không cho không thứ gì bao giờ. Dù gì nàng cũng chẳng có gì ngoài cái mạng này cả. Hắn nhếch môi cười cợt.

-Thông minh lắm. Nàng chủ động hôn ta,ta nói cho nàng biết.

Nàng nắm chặt tay. Tên nam nhân biến thái trước mặt nàng mà cũng gọi là không gần nữ sắc được ư? Rõ là lừa người. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn,gằn giọng.

-Ngươi đừng mơ. Không nói thì...

Nàng chưa dứt câu hắn đã cúi xuống ngậm lấy môi nàng. Nàng mở to mắt,không tin vào những gì đang diễn ra. Không gian xung quanh như ngừng lại,yên ắng đến kỳ lạ. Đến cả tiếng lá rơi cũng có thể nghe rõ. Nàng ngơ ngác. Nam nhân này lại hôn nàng? Đáng chết. Nàng cắn môi hắn,hắn nhíu mày. Đến lúc môi hắn chảy máu hắn mới buông nàng ra. Nàng ngoài cắn hắn ra còn làm gì được nữa không?Bỗng bên má phải hắn đau rát. Hắn ngước lên nhìn nữ nhân đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lẽo. Nàng vừa tát hắn! Nàng cư nhiên lại tát hắn. Nàng phất tay áo bỏ đi,trước khi đi còn buông một câu:

-Tề Vũ Phong, Diệp Trầm Ngư ta đời đời chán ghét ngươi.

Hắn nhìn theo bóng nàng cười ngây ngốc. Nữ nhân này lại cự tuyệt hắn. Nàng được lắm. Nàng càng như vậy,hắn càng muốn có được nàng,dù dùng bất cứ thủ đoạn gì. Hắn cười nhạt,bãi giá hồi cung.

------------------------------------------

Sau khi Nhiễm Nhiễm bị Tề Vũ Phong kéo đi rất không ngoan ngoãn,liên tục đánh vào tay hắn đang nắm tay nàng. Hắn vẫn không buông ra. Kéo nàng đến một góc khuất,hắn nhìn Nhiễm Nhiễm,khẽ nói:

-Gặp bổn vương còn không mau hành lễ.

Hắn không phải thị uy với nàng,chỉ là muốn xem phản ứng của nàng thế nào thôi. Nhiễm Nhiễm xoa xoa cổ tay bị hắn nắm chặt khi nãy,không để tâm đến lời hắn nói. Hắn nhìn lướt qua cổ tay Nhiễm Nhiễm liền xót xa. Khi nãy hắn vội vàng quá rồi. Hắn hạ giọng:

-Nàng có sao không?

-Không phiền nhị vương gia quan tâm.

Nhiễm Nhiễm lạnh nhạt nói. Tốt nhất là nàng không nên rây rưa với nam nhân này. Nàng chẳng qua chỉ là một tỳ nữ,còn hắn lại là vương gia cao cao tại thượng,vốn thân phận đã khác biệt quá lớn. Bằng hữu cũng không thể làm được. Hắn nhìn nàng cười cười:

-Thế nào? Hành thích bổn vương cảm giác thế nào?

Hắn nói xong còn đưa tay vuốt ve vết thương trên cổ. Nhiễm Nhiễm chột dạ. Quả nhiên nam nhân này chẳng phải thứ gì tốt đẹp.

-Ta...

Hắn cũng không tiếp tục làm khó nàng,chủ động chuyển chủ đề:

-Khi nãy đám phi tần kia nói gì với nàng? Bổn vương thấy nàng có vẻ không vui.

Nhiễm Nhiễm ngẩn người. Nam nhân xa lạ này là đang quan tâm nàng ư? Trong lòng Nhiễm Nhiễm bỗng ập đến cảm giác ấm áp.

-Đám phi tần đó nói...liên quan gì đến nhị vương gia,nô tỳ cáo lui.

Nhiễm Nhiễm vốn định nói nhưng suy nghĩ lại một chút liền thay đổi. Nhiễm Nhiễm với Tề Vũ Phong không có quan hệ gì,việc của Nhiễm Nhiễm liên quan gì đến hắn chứ. Hắn nhìn theo bóng dáng nữ nhân vừa bỏ đi kia,cười chua xót. Lần thứ hai nàng bỏ đi trước mặt hắn rồi. Hắn nhất định không để chuyện này xảy ra lần nữa.