Hoàng Hậu Là Cường Giả

Chương 41




Phong cảnh của Dạ thôn nơi nơi đều rất đẹp nhưng theo cảm nhận của Hoàng Phủ Ngạo Thiên thì phong cảnh ngọn núi này là đẹp nhất, có gọi nó là tiên cảnh nhân gian cũng không quá. Từ trên đỉnh ngọn núi này có thể nhìn thấy toàn cảnh khu nhà của người Dạ gia, nhất là tòa viện mà Dạ Diễm Hương đang ở cùng với Hoàng Phủ Phong. Trong toàn bộ kiến trúc của Dạ thôn tòa viện của nàng là dễ nhận ra nhất bởi nó là tòa viện duy nhất có mái lợp bằng cỏ tranh. Hắn được biết tòa viện đó chính là nơi nàng cùng phụ thân nàng sống trước đây. Sau khi phụ thân mất đi, nàng chưa thay đổi đồ đạc hay cách bài trí. Nàng giữ gìn mọi thứ vô cùng cẩn thận. Tình cảm phụ tử của nàng thật sự rất tốt, tốt đến mức hắn phải ghen tị. Nam nhân đó chỉ sống với nàng 5 năm nhưng 15 năm qua đi dường như tình cảm của nàng chưa bao giờ dành cho người đó chưa bao giờ vơi. Hắn tự hỏi tình cảm phụ tử kỳ diệu đến thế sao mà có thể làm cho một bé gái chỉ năm tuổi sao lại có được tình cảm sâu sắc như thế? Hắn không trả lời được. Hắn sinh ra trong hoàng thất, thứ thiếu thốn nhất chính là tình cảm thuần khiết. Trong cung cấm dù là tình cảm cũng không phải tính toán dù là tình cảm cha con hay vợ chồng. Nghĩ đến đầy Hoàng Phủ Ngạo Thiển không tránh được thời dài một tiếng. Hắn càng ngắmTòa viện đó lại càng thấy nó khác biệt nhưng lại không lẻ loi, không biết người Dạ gia đã làm như thế nào lại có thể làm cho nó hòa hợp với những tòa viện bằng ngói đẹp tươi ở xung quanh như thế. Phải chăng con người nơi đây sống hòa hợp với nhau nên tự nhiên cũng tạo cho cảnh vật sự hòa hợp tương xứng?

Hoàng Phủ Ngạo Thiên đang đắm chìm trong cảnh vật tuyệt mĩ và những suy tư của mình thì bị đánh thức bởi tiếng cười như chuông bạc theo gió truyền tới. Tiếng cười trong trẻo và vô cùng vui vẻ làm cho người nghe cũng muốn vui lây. Hắn xác định phương hướng tiếng cười truyền đến rồi cất bước đến đó. Hắn rất tò mò là ai lại có được tiếng cười như vậy vì từ khi đén Dạ thôn hắn không có gặp được bất kỳ cô mương trẻ tuổi nào mà rõ ràng tiếng cười này lại không thể là của các phụ nhân trung niên dược. Càng tiến đến gần nơi phát ra tiếng cười hắn càng thấy tiếng cười của người này rất quen nhưng cũng rất lạ. Quen vì giọng cười của người này hắn được nghe rất nhiều nhờ phúc của con trai nhưng lạ vì hắn chưa bao giờ nghe người này cười thoải mái như thế cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra người này cũng có lúc cười vô tư, cười từ tận đáy lòng như thế này. Tiếng cười đã sát bên tai, hắn vạch một đám lá cây ra thì thấy nàng.Đúng thật là nàng. Nàng thế mà lại cười rạng rỡ, cười hạnh phúc đến vậy. Hoàng Phủ Ngạo Thiên đứng ngây người nhìn Dạ Diễm Hương vừa chơi đùa cùng chú sói trắng vừa cười vang. Từng tiếng cười của nàng truyền vào tai hắn lại làm trái tim của hắn rung lên. Hắn muốn tiến lên cùng chơi đùa với nàng. Hắn muốn gạt con sói đang đè hai chân trước của nó lên ngực nàng và ra sức liếm khuôn mặt nàng làm nàng cười không ngừng kia ra mà thay vào đó là đôi tay và đôi môi của hắn. Nhưng lí trí cho hắn biết hắn không thể bước ra. Hắn biết rất rõ nếu nàng phát hiện ra hắn, nàng sẽ không cười như vậy nữa. Trước mặt hắn nàng sẽ cười nhưng luôn là môt nụ cười nhạt nhẽo không có tình cảm. Nàng cười với mọi người, dù là một tì nữ cũng luôn ấm áp nhưng với hắn lại rất lạnh lẽo. Từ lúc mới gặp nhau nàng đã dành cho hắn nụ cười như thế. Khi phát hiện ra tình cảm của mình với nàng hắn đã cố gắng đối xử tốt với nàng để thay đổi điều này vì ít ra như thế chứng tỏ nàng đã động tâm với hắn nhưng có lẽ đến giờ những gì hắn làm vẫn chưa chạm đến trái tim nàng. Nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc. Hoàng Phủ Ngạo Thiên hắn chưa bao giờ biết đến bỏ cuộc hơn nữa nàng là điều hắn không thể bỏ qua. Càng ở bên nàng hắn càng nhận rõ điều đó. Nàng là giấc mơ ấm áp ở sâu trong lòng hắn. Có nàng sự trống vắng trong lòng hắn như được lấp đầy. Có nàng trái tim hắn rung lên những nhịp điệu lạ lùng nhưng hạnh phúc. Có nàng hắn cảm nhận được những tình cảm mà có lẽ nếu không có nàng hắn sẽ không bao giờ biết đến. Hắn cứ đứng đó nhìn nàng vui đùa cùng sủng vật mà ghen tị, ước ao nhưng cũng vui cùng niềm vui của nàng. Rồi hắn thấy Sói vương không chọc cười nàng nữa mà để nàng từ từ ngừng cười và ổn định lại hô hấp. Nó thì ngồi một bên chờ đợi. Khi hơi thở đã bình hòa, nàng ngồi dậy xoa đầu Sói vương và nói:

-“Chúng ta nên trở về. Phong nhi đang đợi chúng ta đó ".

Hoàng Phủ Ngạo Thiên nghe vậy liền quay lưng muốn rời đi trước thì nghe nàng cất tiếng gọi :

- «Xin Hoàng thượng dừng bước!".

Người Hoàng Phủ Ngạo Thiên cứng ngắc, đứng nguyên tại chỗ. Hắn hít một hơi thật sâu, cố nở một nụ cười thật thản nhiên rồi quay người lại nói :

-" Diễm Hương, nàng ở đây sao ? ".

Nghe hắn hỏi như vậy cùng với nụ cười không được tự nhiên của hắn, Dạ Diễm Hương thấy rất buồn cười. Người này không biết nụ cười của hắn muốn có bao nhiêu ngượng nghịu như kẻ trộm bị bắt gặp thì có bấy nhiêu. Thật không nghĩ một bậc thiên tử luôn lạnh lùng kiêu ngạo như hắn lại có biểu cảm như vậy. Nàng thấy buồn cười và thật sự nở nụ cười. Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy nụ cười của nàng sáng bừng lên, rực rỡ như ánh mặt trời làm hắn chói mắt, làm hắn ngẩn ngơ. Cả tâm hồn hắn như bị nụ cười này hút lấy. Rồi âm thanh dịu dàng vẫn mang chút ý cười của nàng vang lên kéo hồn hắn về lại :

-" Sói vương rất nhạy cảm với âm thanh và mùi lạ ".

Xoát một cái. Lần đầu tiên Hoàng Phủ Ngạo Thiên biết đến đỏ mặt. Này không phải nàng đã biết hắn ở đây ngắm nàng thật lâu sao ? Thế mà hắn còn hỏi nàng là nàng ở đây sao, cứ như đến lúc này hắn mới biết nàng ở đây vậy. Chuyện này thật là... Hắn ho khan :

-" Khụ...Khụ... Vậy à ? ".

Thấy Hoàng Phủ Ngạo Thiên tỏ vẻ bối rối, Dạ Diễm Hương cũng không muốn làm khó hắn thêm. Nàng nói :

-" Chúng ta cùng về thôi. Nơi này có bố trí kỳ môn độn giáp, không biết đường đi sẽ lạc hoặc gặp bẫy ".

Hoàng Phủ Ngạo Thiên ngạc nhiên hỏi lại :

-" Có trận pháp ? Nhưng ta đã lên ngọn núi này rất nhiều lần đều rất bình thường mà ? ".

Dạ Diễm Hương cười nhẹ nói :

-" Đúng là có trận pháp. Nhưng trận pháp này chỉ được bố trí ở chu vị hai dặm quanh chỗ chúng ta đang đứng. Hoàng thượng có thể vào được đến đây mà không hao tổn gì xem như vận may của người không tệ nhưng trở ra thì không đảm bảo sẽ được như thế. Vẫn là chúng ta nên cùng xuống núi thôi ".

Hoàng Phủ Ngạo Thiên gật đầu đáp :

-" Đươc ! ".

Hắn không cần biết có trận pháp hay không chỉ cần biết hắn sẽ đi cùng nàng là được rồi. Hắn nói : " Chúng ta đi thôi ! ". Hắn đang đinh quay lưng để trở về thì lại nghe nàng nói :

-" Hoàng thượng đợi ta một chút ! ".

Nàng nói rồi bước về hướng ngược lại. Hắn cất bước theo nàng. Sói vương vốn đi song song với nàng, thấy hắn đi theo thì quay đầu lại nhìn hắn. Hắn thề hắn dường như nhìn thấy trong mắt con sói dường như có ánh cười. Làm sao có thể ? Dù có là Sói vương thì nó cũng chỉ là con vật thôi. Có lẽ là do hắn tưởng tượng. Con sói bỗng cắn nhẹ tà áo của Dạ Diễm Hương rồi rời đi theo hướng khác. Hắn thấy nàng nhìn theo bóng con sói mà nở nụ cười bất đắc dĩ rồi nàng lại tiếp tục đi về phía trước. Hắn dĩ nhiên là vẫn theo nàng. Hai người đi một đoạn ngắn thì hắn nhìn thấy một ngôi mộ trang nhã. Hóa ra mộ của phụ thân nàng tọa lạc ở nơi này. Thì ra là vì bảo vệ nơi yên nghỉ của vị nhạc phụ hắn không có cơ hội biết mặt này mà nơi đây đặt trận pháp. Với khung cảnh nơi này thì nhạc phụ đã có nơi nghỉ ngơi thật tốt. Dù không phải là ngôi mộ xa hoa như bậc vua chúa nhưng phong thủy nơi này thì nơi các bậc vua chúa xây hoàng lăng không thể so được. Hắn biết nàng đến để tạm biệt phụ thân mình nhưng hắn nghĩ nàng chỉ nói vài lời chào. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ được nàng thế mà ôm bia mộ và còn đặt lên đó một nụ hôn rồi mới nói lời tạm biệt. Hoàng Phủ Ngạo Thiên cảm thấy thật buồn bực. Có phải vị nhạc phụ đại nhân này chiếm hết tình cảm của nàng rồi nên nàng chẳng còn tình cảm mà dành cho hắn nữa không ? Điều đáng giận là hắn không thể nào tranh giành với người đã mất, lại không thể làm khó gì được. Hắn cảm thấy có chút ấm ức. Nhưng nghĩ kỹ một chút thì hắn phải cảm ơn nhạc phụ vì người đã hứa gả Dạ Diễm Hương cho hắn, lại còn nhất quyết phải giữ hôn ước nữa. Ừ, hắn đúng là phải cảm tạ nhạc phụ. Nghĩ vậy hắn liền quỳ xuồng trước mộ lạy ba lạy như một người con rể bình thường ra mắt nhạc phụ. Hắn là thành tâm thành ý cảm ơn nên đã bỏ qua thân phận thiên tử của mình để bái lạy. Lạy xong hắn đứng dậy dắt tay ra Dạ Diễm Hương rời đi :

-" Chúng ta về thôi. Không phải nàng nói Phong nhi đang chờ nàng sao ? ".

-" Đúng ! ".

Dạ Diễm Hương buột miệng đáp và cũng chẳng để ý việc Hoàng Phủ Ngạo Thiên dắt tay nàng đi vì nàng còn đang sửng sốt việc hắn quỳ lạy phụ thân nàng. Hắn là ai chứ ? Là Hoàng thượng ! Là bậc cửu ngũ chí tôn ! Là người được người người quỳ lạy nhưng không phải quỳ lạy một ai cả. Thế nhưng vừa rồi hắn đã lạy phụ thân nàng ba lạy. Đây là chuyện gì a ?

Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy Dạ Diễm Hương bộ dạng ngơ ngẩn nhìn mình sao mà đáng yêu đến thế. Hành động vừa rồi của hắn chắc đã dọa nàng rồi. Nếu không phải vì nàng hắn sẽ không bao giờ làm như vậy. Nàng đáng giá được đối xử như thế! Chỉ là nếu nàng còn tiếp tục ngẩn người như thế này thì hai người không biết bao giờ mới rời khỏi nơi này được vì hắn nhận ra hắn và nàng đã vòng lại chỗ cũ hai lần rồi. Hắn đã bị trận pháp làm cho lạc đường. Không còn cách nào khác Hoàng Phủ Ngạo Thiên đành lên tiếng :

-" Diễm Hương, nàng nên dẫn đường ! ".

Dạ Diễm Hương bị câu nói này thức tỉnh. Nàng giật mình nhìn quanh thì thấy cảnh vật xung quanh đã khác. Càng giật mình hơn là nàng phát hiện tay của nàng đang trong tay của hắn. Xoát một cái mây hồng phủ kín đôi má của nàng. Nàng thế nhưng lại ngây ngốc để cho người này nắm tay dẫn đi một đoạn đường xa như vậy. Nàng ngượng ngùng nhẹ nhàng rút tay mình khỏi tay hắn rồi vội vàng bước lên trước dẫn đường :

" Để ta dẫn đường, Hoàng thượng hãy theo sát ta ".

Bộ dáng ngượng ngùng cùng đôi má đỏ diễm lệ của nàng lọt vào mắt Hoàng Phủ Ngạo Thiên là cảnh đẹp vô song. Nàng vẫn nên như thế này mới tốt. Thấy qua nàng như những ngày ở bên ngoài này thì hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng không mặn không nhạt, lạnh lùng thờ ơ của nàng như hồi ở trong cung một lần nào nữa. Nhìn bóng lưng yểu điệu đang đi như chạy trốn kia, khóe môi Hoàng Phủ Ngạo Thiên khẽ cong lên tạo thành một nụ cười đẹp đẽ. Hắn nghĩ : " Dù nàng trốn nhanh cỡ nào ta cũng bắt được nàng " rồi cất bước theo kịp nàng.