Hoàng Hậu Là Cường Giả

Chương 54-1




Nhìn bầu trời đêm nay dù có trăng nhưng không được sáng lắm bởi mặt trăng đã bị mây che bớt, Hoàng Phủ Thần đang lang thang vô định ở trong hoàng cung sau khi từ biệt Hoàng Phủ Ngạo Thiên tại thư phòng thì bỗng xuất hiện suy nghĩ: “Hôm nay liệu người đó có lên nóc nhà uống rượu ngắm trăng không?”. Hắn không dám khẳng định bởi nếu là bình thường thì rất có thể nàng vẫn sẽ làm như vậy nhưng buổi chiều nay đã xảy ra chuyện như vậy thì liệu nàng có còn nhã hứng để uống rượu thưởng trăng không? Hắn nhận thấy dù chỉ là một mình nàng ngồi trên nóc Phượng cung cao vòi vọi nhưng tâm trạng nàng luôn rất tốt. Hôm nay tâm trạng nàng không thể tốt được đi? Vậy nàng có hay không vẫn sẽ như những ngày có trăng bình thường mà nâng ly thưởng nguyệt? Hôm nay hắn đặc biệt muốn gặp nàng bởi hắn phát hiện một chuyện rất lạ. Chuyện này làm lòng hắn rất hoang mang. Hắn nghĩ nàng sẽ giải đáp được cho hắn. Cũng không biết từ bao giờ hắn lại tin tưởng nàng như thế. Có lẽ lòng tin của hắn dành cho nàng chỉ đứng sau Hoàng huynh thôi. Chuyện không thể nói với Hoàng huynh thì hắn có thể nói với nàng. Giờ là lúc hắn gặp chuyện như thế. Hắn hạ quyết tâm bước về phía Phượng cung. Mong rằng hôm nay nàng vẫn sẽ ở trên nóc Phượng cung ngắm trăng để hắn có thể nói chuyện cùng nàng. Dù sao nàng cũng là hoàng tẩu của hắn nên hắn không thể vào lúc đêm tối thế này mà bước vào nội cung của nàng được. Dù Hoàng huynh sẽ tin tưởng hắn và nàng nhưng đám quan ngự sử sẽ không như vậy, người trong cung rồi người đời sẽ không như vậy. Chị dâu em chồng, nam đơn gái chiếc ở trong một phòng mà truyền ra ngoài thì mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết hắn và nàng. Thật ra hắn ngông nghênh quen rồi cũng chẳng sợ chuyện đó nhưng hắn không muốn làm ô uế thanh danh của nàng. Nếu hai người gặp nhau ở nóc Phượng cung sẽ khác vì dù là đêm tối nhưng Phượng cung cũng là một trọng địa, thị vệ nhiều như mây. Đó là chưa kể đến đám ám vệ Hoàng huynh bố trí ở đó để bảo vệ Hoàng hậu yêu dấu của mình. Thế nên hai người có gặp nhau ở đó trong buổi tối thế này thì cũng là gặp nhau dưới con mắt mọi người và dĩ nhiên là được coi là quang minh chính đại. Hơn nữa hắn đến gặp nàng trên nóc Phượng cung cũng không phải là lần đầu tiên nhưng Hoàng huynh cũng chưa từng nên tiếng trách mắng hay ngăn cản. Vậy là huynh ấy cũng cho phép chuyện này. Bản thân hắn cũng không có suy nghĩ gì khuất tất nên cũng chẳng sợ hãi. Nàng thì luôn bình thản ở đó vừa uống rượu nhìn trăng, nhìn sao, nhìn mây trên trời vừa nghe hắn nói và khi cần thì cho hắn đáp án hắn cần. Trăm lần như một. Sự tin tưởng của hắn với nàng có lẽ chính vì vậy mà chậm dãi nhưng vững chắc hình thành.

Sự thật chứng minh Hoàng Phủ Thần là một kẻ có vận may không tồi, Dạ Diễm Hương quả thật đang ngồi trên nóc Phượng cung. Hoàng Phủ Thần liền tung mình bay lên đó. Lúc chân hắn vừa chạm nóc điện cũng là lúc hắn nhìn thấy nàng nâng ly uống một hơi cạn sạch ly rượu rồi lại rót đầy ly rồi lại cạn sạch. Cứ như thế ba lần. Hắn nhận thấy nàng hôm nay rất khác. Mọi khi nàng uống rượu rất tao nhã từ tốn chứ nào có bộ dạng của một tên sâu rượu thế này. Khuôn mặt nàng cũng không có nụ cười nữa mà có phần âm u. Người có mắt đều thấy tâm trạng nàng không tốt. Nàng cũng đã nhận ra sự có mặt của hắn nhưng dường như hắn không được chào đón vì nàng cho hắn một ánh mắt sắc lẻm lạnh lùng rồi lại quay lại uống rượu của nàng. Ý của nàng rất rõ ràng là: Ta đang không vui, không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi mau đi đi. Nếu là một người hiểu chuyện thì liền rời đi nhưng Hoàng Phủ Thần là ai chứ? Hắn là người chỉ hiểu chuyện lúc muốn hiểu chuyện thôi mà hôm nay hắn lại đặc biệt không muốn hiểu chuyện. Hơn nữa trước khi tới đây hắn đã biết là tâm trạng nàng không tốt rồi nhưng hắn vẫn muốn tới để nói chuyện với nàng thì sao có thể cứ như vậy mà rời đi được. Vì vậy hắn liền phớt lờ ánh mắt đuổi người của nàng mà vén vạt áo ngồi xuống cạnh nàng. Hắn phát hiện hôm nay không hề có hai ly rượu như mọi khi mà chỉ có duy nhất một chiếc chén đã nằm trong tay nàng. Rất rõ ràng hôm nay nàng chỉ muốn uống một mình. Như vậy hắn liền không khách khí mở nắp bình rượu cầm cả bình mà tu. Rượu ngon! Rượu ở chỗ nàng luôn ngon như vậy. Thấy hành động của hắn nàng cũng không nói gì mà chỉ đưa tay ra phía sau lưng lấy ra một bình rượu khác tiếp tục uống. Hắn hơi nghiêng người nhìn ra sau lưng nàng thì hơi giật mình rồi lại nhếch miệng cười khẽ. Nàng hôm nay không chỉ muốn uống một mình mà là muốn một mình uống thật nhiều rượu. Sau lưng nàng có rất nhiều bình rượu, hắn nhìn qua cũng không biết có bao nhiêu bình nữa. Chuyện buổi chiều nay làm nàng không vui đến vậy sao? Nhưng không phải Thanh Thanh mới là người không được nửa điểm lợi ích nào sao? Muội ấy không chỉ bị tát, bị đẩy ngã, bị châm chọc lại còn bị cấm vệ quân đuổi khỏi Phượng cung. Muội ấy chưa bao giờ phải chịu uất ức như thế đâu. Đi cáo trạng với hoàng huynh thì không có tác dụng còn phải bưng mặt khóc mà chạy đi. Còn nàng thì nghe nói đã rất uy phong vậy mà giờ đây lại có bộ dáng này là sao chứ? Có thể tâm trạng nàng có chút không tốt vì bị Chu Thanh Thanh kiếm chuyện thị uy nhưng thái độ của Hoàng huynh không hề trách phạt Dạ Tĩnh (Dạ Tĩnh nói: nhắc lại chuyện đó với ta hắn còn không dám nói lại còn dám trách phạt ta. Hừ, tuy võ công của hắn giờ đã cao hơn ta nhưng hắn dám nói dù là nửa câu nặng lời ta sẽ cho hắn không “cứng” được. Hừ!), cũng không hề hỏi lại nàng chuyện gì xảy ra cũng cho thấy sự sủng ái của huynh ấy với nàng cũng vượt qua Chu Thanh Thanh rồi. Nàng vốn dĩ không cần như bây giờ mới đúng. Haiii… Nữ nhân đúng là khó hiểu. Có lẽ trước hết hắn cứ bồi nàng uống rượu một chút rồi mới hỏi nàng về chuyện của hắn thì mời phải phép nhỉ. Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Thần dùng nội công hút lấy một bình rượu từ sau lưng Dạ Diễm Hương rồi im lặng mà từ tốn uống.

Sau khi uống cạn bình rượu, Dạ Diễm Hương thấy hắn vẫn không nói gì mà ngồi uống rượu cùng nàng. Vẻ mặt dường như có chút không giống hắn thường ngày liền hỏi:

-“Không phải ngươi đến hỏi tội chuyện ta cùng đệ đệ đã làm với người yêu dấu trong lòng người chiều nay sao? Sao lại không lên tiếng?”.

-“Hoàng tẩu!”. Đáp lại câu hỏi của Dạ Diễm Hương là câu nói này của Hoàng Phủ Thần. Dạ Diễm Hương nghe được liền giật mình một cái. Tên này từ khi biết nàng là người viết ra cuốn binh thư liền rất thích đến chỗ của nàng. Hoàng Phủ Ngạo Thiên cũng cho phép chuyện đó thì phải. Bằng chứng là tên này không chỉ một lần đến lải nhải với nàng lúc nàng uống rượu ngắm trăng. Nàng xem hắn như những đệ đệ đầy tò mò hiếu kỳ về thứ mình yêu thích của nàng mà kiên nhẫn giải thích cho hắn về cuốn sách đó. Nhưng chẳng biết từ bao giờ những câu hỏi về cuốn binh thư đó lại chuyển thành những câu hỏi về rất nhiều chuyện khác và trong đó lại có cả chuyện tình cảm của hắn nữa như chuyện cung nữ muốn bò lên giường hắn, như chuyện hoàng huynh hắn tính kế để hắn có thể mau cưới vợ, hoặc chí ít là có con trước cũng được nhưng không thành công,vv…Nàng cũng vẫn dùng sự kiên nhẫn của một tỷ tỷ mà nghe hắn nói. Đôi lúc nàng cũng sẽ cho hắn một vài ý kiến. Nàng cũng xem hắn như một người đệ đệ của mình. Nhưng hắn chưa bao giờ gọi nàng một tiếng “Hoàng tẩu” như hôm nay. Sau chuyện chiều nay hắn lại gọi nàng như vậy cùng với bộ mặt trầm mặc nghiêm túc không có nụ cười giả trang thường thấy của hắn nữa. Chuyện này làm nàng bất ngờ cũng có chút cảnh giác. Tên này muốn làm gì đây?

Hoàng Phủ Thần thấy vẻ mặt đầy nghi ngờ của Dạ Diễm Hương thì bật cười, nói:

-“Bộ mặt đó của tẩu là sao? Tẩu vốn dĩ là Hoàng tẩu của ta mà. Cũng chỉ có tẩu mới là Hoàng hẩu của ta. Không phải chỉ bởi là tẩu là Hoàng hậu. Tẩu có hiểu không?”

-“Coi như hiểu.”

Hoàng Phủ Thần thấy Dạ Diễm Hương thu lại biểu tình rồi buông một câu như vậy rồi lại im lặng tiếp tục uống rượu. Đây là không muốn để ý hắn sao? Nàng rút cục có hiểu ý hắn là hắn đã coi nàng như một người thân không a? Và là một người thân thì nàng nên nghe hắn tâm sự và giúp hắn giải quyết vấn đề là chuyện bình thường. Hay nàng hiểu thế nên mới muốn phớt lờ hắn. Không được! Hôm nay hắn nhất định phải nói chuyện này với nàng. Không nói ra hắn không thể yên lòng được.