Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 56: Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy




Mấy ngày nay, khí sắc của Lưu đại phu nhân đã tốt lên rất nhiều. Mỗi lúc ở chung với Kim Phượng, tự nhiên càng nói thêm nhiều chuyện. Nghe nói hôm trước Kim Phượng cùng Ngư Trường Nhai nghiên cứu kinh Phật đến tận đêm khuya, thần sắc Lưu đại phu nhân lại thêm phần nan giải.

“Kim Phượng, con ở trong cung sống có vui vẻ không?”

Kim Phượng có chút bất ngờ. Trở lại những ngày qua, đây là lần đầu tiên Lưu đại phu nhân quan tâm hỏi han đến cuộc sống trong cung của nàng.

“Nữ nhi sống trong cung rất tốt.” Nàng khép hờ mắt.

Lưu đại phu nhân nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu nàng, sâu kín thở dài: “Đây đều là do ta tạo nghiệt.”

“Vì cớ gì mẫu thân lại nói ra lời ấy?” Kim Phượng cả kinh nói.

“Trong cung là nơi nào, con đang ở đâu, làm sao có thể vui vẻ được đây?” Lưu đại phu nhân đau lòng nói. “Lúc trước, nếu ta dốc lời khuyên quốc công gia thêm vài câu, có lẽ cũng sẽ không đưa con tiến cung. Con cũng không phải chia lìa cùng mẹ ruột, càng không đến mức…”

“Càng không đến mức?”

“Càng không đến mức chia rẽ một đôi vốn là nhân duyên thượng hạng.”

Kim Phượng khó hiểu.

Lưu đại phu nhân vuốt ve mái tóc nàng, từ ái mà nói: “Ngư Trường Nhai kia, là thanh mai trúc mã của con đúng không?”

“…” Kim Phượng đầu đầy mây đen.

“Bỏ những thứ lễ giáo kia qua một bên không nói, trong lòng mỗi một thiếu nữ đều có một chàng thiếu niên thanh mai trúc mã.” Ánh mắt của Lưu đại phu nhân trở nên ngân nga mà bi thương. “Kim Phượng, mẫu thân thật có lỗi với con. Thằng bé đó, mẫu thân đã gặp qua rồi, là một đứa bé ngoan, phúc hậu cẩn thận. Nếu như… Khụ khụ… Nếu như lúc trước con gả cho Ngư Trường Nhai, hắn nhất định sẽ đối đãi với con rất tốt.”

“Mẫu thân…”

“Mẫu thân vốn muốn khuyên con nên cẩn trọng lời nói lẫn việc làm, đừng quên tránh hiềm nghi. Nhưng lời nói đến bên miệng, lại không đành lòng. Kim Phượng, nhân sinh khổ đoản, chỉ cần không làm ra chuyện hổ thẹn với lương tâm, còn những chuyện khác cũng đừng đến mức quá khắt khe, khắt khe chính mình.”

“Mẫu thân…” Ánh mắt Kim Phượng bắt đầu ẩm ướt.

Kim Phượng thăm qua thân thể của người đối đãi với mình tựa như mẹ ruột, nhẹ nhàng ôm lấy Lưu đại phu nhân. “Mẫu thân, ở trong cảm nhận của con, người chính là nữ nhân hoàn mỹ nhất trên đời, là nữ nhân đáng được kính nể nhất.”

Ánh mắt Lưu đại phu nhân hơi chút lóe sáng. “Kỳ thật, mẫu thân cũng là một người có lòng riêng. Có đôi khi, cũng sẽ tùy hứng làm bậy.”

“Ví dụ như?” Kim Phượng cười hỏi.

Lưu đại phu nhân khẽ cười, trong vẻ tươi cười mang theo một tia xảo quyệt. “Ví như, mẫu thân vẫn muốn sinh một đứa cho phụ thân của con.”

Kim Phượng ngạc nhiên.

Thật lâu sau, Kim Phượng mới bừng tỉnh xoay người lại, lẩm bẩm nói: “Mẫu thân, người có thai.”

Lưu đại phu nhân mím môi, dựng thẳng ngón trỏ trên môi ra hiệu im lặng. “Đừng nói cho người khác biết.” Giữa hai hàng lông mày của bà khe khẽ lộ vẻ mừng thầm, làm như chỉ trong một đêm đã trở lại năm mười sáu tuổi.

“Ngài…” Ngàn câu vạn chữ, Kim Phượng cũng không biết phải nói từ đâu. Nàng muốn nói, với sức khỏe của Lưu đại phu nhân lúc này tuyệt đối không thích hợp sinh con. Nàng muốn nói, những người khác tuyệt đối sẽ không giống như Lưu đại phu nhân, mừng rỡ mong đợi đứa bé này ra đời.

Nhưng đứa bé đã có, còn có thể làm sao?

Hoặc là có thể sai đại phu nghĩ cách, dù sao sức khỏe của Lưu đại phu nhân càng quan trọng hơn. Đứa bé, để sau này sinh lại cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Lưu đại phu nhân năm nay đã hơn bốn mươi. Hơn hai mươi năm qua bà chưa từng mang thai lần nào, đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng Lưu đại phu nhân. Hôm nay cơ hội khó được, Lưu đại phu nhân sao chịu buông tha?

Dù cho đại phu có thể phá cái thai trong bụng Lưu đại phu nhân, Lưu đại phu nhân há lại có thể chịu được ốm đau khi phá thai?

Kim Phượng nghĩ tới nghĩ lui, không có chủ ý.

“Phụ thân có biết không?”

Lưu đại phu nhân dường như không hề hay biết tình cảnh của mình. “Đương nhiên là ông không biết, ta muốn cho ông ấy một niềm vui bất ngờ.”

Niềm vui bất ngờ? Kim Phượng cười khổ, kinh hãi còn không kém bao nhiêu đâu.

“… Cái thai đã được bao lâu rồi?”

“Vẫn chưa tới hai tháng.”

“Nếu đại phu đã biết, sao có thể lừa gạt được phụ thân?”

“Ta bắt hắn không được nói với phụ thân con.”

“Hắn dám sao?”

Lưu đại phu nhân nhẹ nhàng nở nụ cười. “Trong phủ Uy quốc công này, chuyện phụ thân con không biết, nhiều lắm.”

Kim Phượng im lặng.

“Kim Phượng, con nên biết. Nam nhân có lẽ cường tráng, dũng cảm, nhưng nữ nhân lại có năng lực mà nam nhân vĩnh viễn cũng không có cách nào khống chế.”

Kim Phượng thở dài. “Ngài thật sự rất yêu phụ thân.”

“Đúng vậy, ta rất yêu ông ấy.”

“Có điều, ông ấy lại cưới về nhiều trắc phu nhân như vậy.”

Lưu đại phu nhân lặng yên, trong con ngươi trầm tĩnh lộ rõ vẻ kiên nghị. “Kim Phượng, ta yêu phụ thân của con, ta muốn sinh con cho ông ấy. Chuyện này, cho dù trời có muốn cản, ta cũng không đáp ứng.”

Kim Phượng còn muốn nói gì, Lưu đại phu nhân lại làm như mệt mỏi, khép hờ đôi mắt, rồi bỗng dưng mở mắt ra nhìn Kim Phượng, nói: “Cây quạt này của con, ngược lại cũng không tệ lắm. Bức tranh, chính là Ngàn dặm Côn Lôn có đúng không?”

Kim Phượng cúi đầu nhìn cây quạt trong tay, không nói gì.

Sau giờ ngọ trở lại Ngọa Mai Viện, trong cung có người đến đưa đồ.

“Hoàng thượng tha thiết dặn dò, nhất định phải đem vật này đưa đến tận tay Nương nương.” Cung nhân đưa đồ quỳ trên mặt đất, khiếp vía nói, làm như bị điều gì làm cho kinh hãi.

Kim Phượng cầm túi gấm trong tay, cũng không vội vã mở ra mà hỏi trước: “Hoàng thượng giao túi gấm này cho ngươi, là lúc nào?”

“Hôm nay, sau khi lâm triều trở về.”

“Lúc ấy hoàng thượng đang làm gì?”

Cung nhân có chút do dự, ngẩng đầu tiếp xúc đến ánh mắt của Kim Phượng, lại nhanh chóng cúi đầu: “Hoàng thượng… đang nói chuyện với Lại bộ Thượng thư Sài đại nhân.”

“Đã nói những gì?” Kim Phượng đuổi sát không buông.

“Nô tỳ cũng không nghe rõ… Giống như nhắc tới chuyện tối hôm qua, cái gì cá, cái gì tản bộ, còn có cái gì kinh Phật nữa…”

“… Ngươi có thể lui xuống.” Kim Phượng trầm trầm nói.

Trong phủ Uy quốc công quả nhiên cũng không thiếu người của Sài Thiết Chu. Chuyện tối hôm qua, sáng nay Sài Thiết Chu đã biết rồi.

Nàng mở túi gấm ra, bên trong lộ ra một nhúm cỏ xanh tươi mới, đúng là một nhúm cỏ xuân vừa mới được nhổ từ mặt đất lên, thưa thớt tàn phá, chùm rễ còn mang bùn đất.

Phong Nguyệt lại gần, cười nói: “Nương nương, ý hoàng thượng đang muốn hỏi ngài ‘Cỏ xuân năm nay xanh biếc, vương tôn có về hay không*?”

Kim Phượng nắm túi gấm trong tay, đột nhiên cảm giác được mùa xuân này ấm áp đến lạ.

Cái gì mà ‘Cỏ xuân năm nay xanh biếc’, Đoàn Vân Chướng rõ ràng muốn nói:

“Lưu Hắc Bàn, nếu nàng không trở lại, sẽ giống như cỏ này!”

Nàng nhớ Đoàn Vân Chướng, nhớ đến lòng phát đau. Nàng muốn biết dạo này hắn ăn uống có ngon không, ngủ có tốt không, sớm chiều có lúc nào nhớ thương đến nàng hay không. Nàng muốn biết lúc hắn phê duyệt tấu chương, có nhớ đệm thêm sau lưng một cái gối dựa không, chưa được uống chè xuân trà Long Tĩnh có phát cáu không, bữa sáng có ăn qua loa vài thứ hay không, lúc cưỡi ngựa luyện kiếm có để lại trên cổ tay thêm vết thương nào rồi len lén giấu đi không để cho nàng biết hay không.

Bất luận là Lưu Hiết, Lưu đại phu nhân hay Ngư Trường Nhai, bất luận là người mang ác ý hay thiện ý với nàng, không có một người nào, không có bất cứ ai tin rằng Đoàn Vân Chướng sẽ yêu nàng. Cuộc sống trong hậu cung của nàng, trong mắt bọn họ, cơ hồ là một cục diện đáng buồn.

Nàng vốn tưởng rằng, nàng sống dương dương tự đắc, tất cả đều nhờ vào bản thân mình. Nhưng quay đầu nhìn lại những năm gần đây, nếu như không có Đoàn Vân Chướng, sinh mạng của nàng sẽ hoang vu cỡ nào.

Nàng không biết Đoàn Vân Chướng bắt đầu yêu nàng từ khi nào, nhưng kể từ sau khi nàng tiến cung, nàng không có một ngày nào là không tiếp nhận sự quan tâm chăm sóc ấm áp của hắn, không có một ngày nào thiếu vắng sự chống đỡ mưa gió giúp nàng của hắn.

Vì thế, nàng thật là may mắn.

“Phong Nguyệt, thu dọn đồ xong chưa? Chúng ta lập tức hồi cung.”

“Hả, nương nương, không đợi đến ngày mai sao?”

“Không đợi, nương nương của ngươi không kịp đợi.”

Nàng thật sự muốn ngay lập tức, ngay lập tức được nhìn thấy hoàng đế bệ hạ phóng khoáng anh tuấn của nàng.

Vốn từ trước đã quá mức giản lược, cho nên khi chuẩn bị hồi cung cũng cực kỳ nhanh chóng. Chào tạm biệt Uy quốc công cùng mấy vị phu nhân, Kim Phượng liền kéo Lưu Bạch Ngọc lên xe ngựa.

Lưu Bạch Ngọc ở phủ Uy quốc công đã nhiều ngày, ngoại trừ trò chuyện cùng Lục phu nhân, cực ít thấy nàng ta ra khỏi Khuy Trúc Viện. Hôm nay muốn đi, trên mặt lại hiện ra một tia miễn cưỡng kỳ lạ.

Kim Phượng lên xe, ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới phát giác vẻ mặt của nàng ta có chỗ không đúng, nhân tiện nói: “Nếu muội không muốn hồi cung, bây giờ có thể ở lại phủ Uy quốc công.”

Lưu Bạch Ngọc hừ một tiếng, không trả lời.

Kim Phượng cũng không nói nhiều lời. Xe ngựa khởi hành. Nhưng vẻ mặt của Lưu Bạch Ngọc chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ càng tỏ ra trang nghiêm, giống như một con chim tước đã biết trước số phận bị cầm tù của mình vậy.

Ngày hôm đó, tựa hồ là một ngày đặc biệt. Dân chúng dọc đường hối hả, so với hôm xuất cung thì náo nhiệt hơn rất nhiều. Thị vệ đi theo vốn không nhiều lắm, gạt ra gạt ra, liền có mấy người bị rơi lại phía sau. Đám thị vệ phía trước, phần lớn cũng đang bận rộn tách người đi đường, chẳng còn rảnh rỗi lo lắng động tĩnh trong xe. Kim Phượng nghe tiếng người ngoài xe, cảm thấy vô cùng thú vị. Ngay cả Lưu Bạch Ngọc, khói mù trên mặt cũng tản mát, vén một góc rèm cửa sổ lên, hứng lấy những tia nắng ấm áp.

Xe ngựa đi đến đầu một con đường, phía trước rốt cuộc cũng trống trải hơn. Bọn thị vệ đều thở phào một hơi, có mấy tên bị rơi ở phía sau cũng gấp rút đuổi lên. Đúng lúc này, một tiếng gầm thét vang lên như sấm sét chụp xuống đất bằng, một bóng người đen nhánh khổng lồ từ dưới mái hiên của tòa tửu lâu ven đường nhảy xuống giống như đại bàng xòe cánh. Người nọ cầm trong tay một thanh trường kiếm sáng loáng, mũi kiếm nhắm thẳng vào xe ngựa.

“Quốc tặc Lưu Hiết, để cái mạng lại đây!”

Không khí cả con đường lập tức căng phồng khẩn trương như dây cung căng tên. Mọi người vốn đang tùy ý đi lại liền hét rầm lên, dùng hết khả năng đặc biệt bén nhạy của dân chúng kinh thành nhanh chóng thoát khỏi phạm vi tai họa, rồi sau đó nhao nhao đi tìm vị trí có thể quan sát tốt nhất tình thế phát triển.

Bọn thị vệ cũng không phải là đèn dầu đã cạn, nhất loạt rút đao, hàn quang sáng loáng đặt ở trước người, vây quanh xe ngựa chật như nêm cối. Người nọ không sợ chút nào, vung kiếm mà lên. Kiếm kia tựa như thần binh, hết sát lại thương. ‘Keng’ một tiếng, đao kiếm đụng nhau, đao quan của thị vệ liền như sợi mì, bị chém thành hai đoạn.

Trong lúc nhất thời, bọn thị vệ đều sững sờ một chút, vẻ mặt nhìn thích khách kia cũng tăng thêm vài phần sợ hãi.

Thân hình thích khách cao lớn, lại hết sức bén nhạy, vung ra lực lớn vô cùng. Y tranh thủ khoảng trống, tung chưởng đánh vào một góc xe ngựa, vậy mà xe ngựa thật sự bị đánh thủng một lỗ to. Bọn thị vệ kinh hãi không hiểu, nhưng không có cách nào ngăn trở được y.

Xem ra, hôm nay gặp phải cao nhân rồi.

Một tên thị vệ đánh bạo rống to: “Oanh, tên tặc tử nhà ngươi thật to gan, lại dám giữa đường hành thích! Ngươi có biết người trong xe là…” Hắn còn chưa dứt lời, đã bị một chưởng đánh bay, đụng lên bức tường phía sau hai trượng, không rõ sống chết.

Mọi người lúc này mới nhìn rõ, thích khách kia là một gã đại hán râu quai nón. Y cười rộ lên, âm thanh như tiếng đánh trống trên núi cao. “Hừ, kẻ mà lão tử muốn giết, chính là lão tặc Lưu Hiết này!” Nói xong, vung kiếm đâm vào lỗ thủng trên cỗ xe ngựa.

Mọi người kinh ngạc, đã thấy thế kiếm khẽ ngừng, nghĩ là đã đâm trúng vật gì rồi.

Nhẹ nhàng, trong xe phát ra từng tiếng hút hơi ngắn như máu thịt bị nứt ra.

Không gian yên tĩnh trong nháy mắt, rồi tiếng kêu thất thanh của Hoàng hậu nương nương vang lên thê lương.

——******——

*Trích trong bài thơ Tống Biệt (Sơn Trung Tương Tống Bãi – Vừa tiễn bạn trên núi)

Sơn trung tương tống bãi,

Nhật mộ yểm sài phi.

Xuân thảo minh niên lục,

Vương tôn quy bất quy?

Dịch thơ: Nguyễn Hữu Bông

Trèo non tiễn bạn vừa xong,

Non chìm bóng ác cửa lồng then mây.

Cỏ xanh xuân mới mọc đầy,

Vương tôn kia hỡi về hay chẳng về ?