Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 60: Một khi mất hết phú quý




Kim Phượng đặc chuẩn cho Phong Nguyệt xuất cung, ra ngoài gặp gỡ Đoàn Vân Trọng. Phong Nguyệt ở trước mặt Kim Phượng dập đầu lạy ba cái, nhận bạc của Kim Phượng, cũng không nói gì thêm liền đi. Kim Phượng nhìn theo bóng lưng Phong Nguyệt, đột nhiên cảm thấy cực kỳ hiu quạnh.

Nàng cảm thấy Phong Nguyệt thật không có lương tâm. Nàng thương cô ta như vậy, còn cứu mạng cô ta. Cô ta lại vì một nam nhân, cứ như vậy dứt nàng mà đi, bỏ lại một mình nàng trong nội cung không chút thú vị này.

Trong lòng Kim Phượng, khó tránh khỏi ngập tràn oán khí.

Có điều, dù sao cũng là chính nàng chủ động đề xuất cho Phong Nguyệt ra đi.

Kim Phượng ngồi trong đình Thử Vi bên cạnh Thái Dịch Trì cả một buổi chiều. Nàng nghĩ không thông, Từ thái hậu, Từ thái phi cho đến Đoàn Vân Trọng, Phong Nguyệt; từ Lưu Hiết, Lưu đại phu nhân cho đến Lưu Bạch Ngọc; từ Chu đại tài tử, Lữ đại thượng thư cho đến Sài Thiết Chu, Ngư Trường Nhai, ngay cả Đoàn Vân Chướng cũng vậy, tất cả mọi người, dù là người nàng vốn quen thói nịnh nọt hoặc ứng phó, hay những người nàng thích hoặc không thích, đột nhiên đều trở nên mơ hồ. Giống như những người này đang liên hợp lại, tiến hành một âm mưu khổng lồ và bí mật. Mà nàng, là người duy nhất đã sa chân vào vũng bùn rồi vẫn còn không hề hay biết chút nào.

Nàng đột nhiên có chút nhớ nhung Lưu Bạch Ngọc, mang theo một loại tâm tình không có ánh sáng, nhớ nhung Lưu Bạch Ngọc. Khi Lưu Bạch Ngọc còn ở trong cung, ít nhất nàng sẽ cảm thấy mình còn không phải là người đầu óc không rõ ràng nhất.

Sau đó, nàng nhớ lại câu nói mà Lưu Bạch Ngọc đã nói với nàng lúc xuất cung. Khi đó nàng không để ý lắm. Nàng biết rõ Lưu Bạch Ngọc, nếu như không để cho nàng ta chịu chút ấm ức, chắc sẽ không biết an phận. Nhưng hôm nay, đem những lời nói của Lưu Bạch Ngọc ra ngẫm lại, lại có cảm thụ khác.

“Muội muội, muội là con gái của Uy quốc công, là vợ của đương kim thánh thượng. Đây là sự thật không có cách nào thay đổi. Muội có từng nghĩ đến, nếu có một ngày nào đó thiên hạ thật sự đại loạn, muội sẽ phải xử sự thế nào hay không?”

Kim Phượng nhắm mắt lại.

Từ ngày nàng tiến cung, nàng liền ôm định tâm tư được chăng hay chớ, nhưng không ngờ nàng lại chạy đến bước đường này. Không những không làm cho tình cảnh của mình khá hơn, ngược lại càng lúc càng gian nan. Có điều, những chuyện dơ bẩn trên triều đình lại không giống như ‘Thư sơn hữu lộ, cần vi kính’, người có chí lại cần cù là có thể làm nên chuyện được. Cực nhọc vất vả tính mọi mưu đồ thì sẽ thế nào? Còn không bằng ôm chăn nằm ngủ cho ngon giấc. (Thư sơn hữu lộ, cần vi kính: Có một con đường đi lên núi sách, chính là con đường cần cù)

Nếu nàng nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho Đoàn Vân Chướng nghe, Đoàn Vân Chướng tất nhiên sẽ mắng nàng không muốn phát triển, nghe theo mệnh trời.

Nghĩ tới nghĩ lui, Kim Phượng quá mức buồn rầu.

Bỗng dưng, một âm thanh thản nhiên từ bên ngoài đình bay vào: “A ơ ơ, cháu dâu, đầu mày cau có như thế sẽ sinh ra nếp nhăn ơ.”

Hai mắt Kim Phượng tỏa sáng.

“Long Nguyệt hoàng thúc!”

Đoàn Long Nguyệt vẫn giống như rất nhiều năm trước, phất phơ cây quạt, mỉm cười đứng bên cạnh một lùm hoa vàng dập dờn.

“Hoàng thúc trở về nhanh vậy sao? Còn tưởng ngài sẽ ở Thương Châu nghỉ ngơi ba tháng chứ.”

“Ha ha, nghe nói kinh thành hỗn loạn, nhịn không được phải trở về xem một chút.”

“Hoàng thúc quả là thích tham gia náo nhiệt.”

“Đương nhiên.”

Kim Phượng cúi đầu, liền nghe thấy Đoàn Long Nguyệt thổn thức nói: “Ta thật không nhìn ra, Vân Trọng lại có cốt khí như vậy.”

“Có cốt khí?”

“Giận đỏ mặt vì một hồng nhan, còn chưa tính là có cốt khí sao?”

“Hoàng thúc cảm thấy, Vân Trọng làm như vậy thật sự vì một nữ tử sao?” Kim Phượng hỏi. Trong lòng nàng kỳ thật càng muốn hỏi: Đoàn Vân Chướng giáng chức Vân Trọng, thật sự là vì hôn sự của y sao?

Đoàn Long Nguyệt thoáng dừng, bí hiểm mà nhìn Kim Phượng: “Cháu dâu a, hôm nay ngược lại cháu có vài phần tang thương cùng sắc bén của đàn bà, như vậy không tốt, không tốt.”

Kim Phượng nhếch miệng.

Đoàn Long Nguyệt cười nhạt một tiếng: “Nam nhân của Đoàn gia làm gì có kẻ si tình như vậy.”

“Chẳng lẽ hoàng thúc không phải là kẻ si tình sao?”

“Nếu ta là kẻ si tình…” Trên nét mặt Đoàn Long Nguyệt mang chút lạnh lùng. “Nếu ta là kẻ si tình, lúc trước cần gì phải trơ mắt nhìn nàng ấy gả cho…”

“Cho ai?” Kim Phượng tay mắt lanh lẹ bắt lấy lời ông.

Đoàn Long Nguyệt lại kiên quyết nuốt nửa câu sau vào bụng.

Ông nhìn bức tranh vẽ hai đóa hoa đào trên cây quạt giấy trong tay Kim Phượng, thờ ơ đổi chủ đề. “Cháu dâu, cây quạt Côn Lôn của ta dùng còn thuận tay không.”

Kim Phượng vốn định truy hỏi, thấy ông như thế cũng đành ngượng ngùng khép miệng lại. “Thuận tay, thuận tay.”

“Vậy sao không thấy ngài dùng?” Ông ra vẻ canh cánh trong lòng.

Kim Phượng áy náy. “Lần trước lúc trở về phủ Uy quốc công, mẫu thân thấy cây quạt đó đẹp quá, yêu thích không nỡ buông tay, ta bèn dâng tặng. Hoàng thúc, làm vậy có ổn không ạ?”

Đoàn Long Nguyệt sững sờ, hai đầu lông mày dường như có vật gì đó đang chậm rãi phát sáng.

“Mẫu thân của ngài?”

“Chính là Đại phu nhân của phủ Uy quốc công a.”

“Ồ…”

“Hoàng thúc, hay là, ta đến đó đòi về?”

Đoàn Long Nguyệt lại không trả lời. Một lúc sau, đôi mắt có chút mông lung, hỏi: “Bà ấy có thích nó không?”

“Ừm, thích.”

“Bà ấy… bà ấy có biết cây quạt đó là của ta không?”

“Biết rõ.” Kim Phượng nhíu mày. Long Nguyệt Vương gia rõ ràng cũng có lúc bị thắt đầu lưỡi.

Đoàn Long Nguyệt nở nụ cười.

“Bà ấy thích là tốt rồi.”

Kim Phượng nhìn vẻ mặt phong lưu phóng khoáng đã không còn thật sự thanh xuân của Đoàn Long Nguyệt, thoáng chốc sợ run cả người. Đột nhiên, một luồng ánh sáng bổ thẳng vào đầu nàng. Việc này hình như tuyệt không có khả năng, lại dường như rất hợp lẽ.

“Hoàng thúc, người trong lòng của hoàng thúc, chẳng lẽ chính là bà ấy ư?”

“Ai cơ?”

“Mẫu thân của ta, Lưu đại phu nhân.”

Mí mắt Đoàn Long Nguyệt run rẩy trong bóng râm u ám.

“Làm sao có thể.” Ông nói.

Kim Phượng theo dõi ông trong chốc lát, rồi cũng ha hả cười một tiếng. “Làm sao có thể.”

Lại nói tới, phụ thân của Lưu đại phu nhân năm đó chính là thị vệ trưởng trong phủ của Đoàn Long Nguyệt. Nếu nói hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, cũng không có gì quá đáng. Nhưng những chuyện đã qua, chỉ có người trong cuộc biết rõ, người ngoài không thể nào đụng vào.

Có nhiều thứ lại không có cách nào kể lại cho ai.

Lúc trước nàng vẫn cho rằng người Đoàn Long Nguyệt nhớ thương là Thái hậu nương nương. Hôm nay xem ra đã nhìn sai rồi. Người như Đoàn Long Nguyệt, tâm sự bí ẩn thật sự, phân nửa cũng sẽ không tiết lộ.

Ngày hôm sau, Kim Phượng ngẫu nhiên gặp Sài Thiết Chu đang vào cung diện thánh, liền gọi hắn ngừng lại một chút. Sài Thiết Chu có vẻ không được tự nhiên, dường như đang muốn giấu giếm điều gì. Có lẽ đang sợ nàng đề ra nghi vấn, vì sao hắn lại giám thị hành động của nàng tại phủ Uy quốc công – Kim Phượng nghĩ thầm.

Kim Phượng sai người đưa qua một chiếc hộp gấm, trịnh trọng giao phong thư trong hộp gấm cho Sài Thiết Chu. Sài Thiết Chu nhận lấy, hồ nghi mở ra, trên mặt lập tức biến sắc.

“Nương nương, đây là… đây là…” Môi hắn run lên, ngay sau đó, giấy viết thư cũng xột xoạt rung động trong tay hắn.

“Là do Ngư Trường Nhai đã giao cho bản cung, dặn dò bản cung phải tự tay giao lại cho ngươi.”

“Nhưng…” Sài Thiết Chu nghĩ không ra, một hồi lâu mới kéo căng lông mày, hỏi: “Nương nương đã xem qua nội dung trong thư này chưa?”

“Không có.”

Sài Thiết Chu thở phào một cái.

“Nhưng Ngư Trường Nhai đã nói cho bản cung biết bên trong đó có gì rồi.”

“…” Sài Thiết Chu không nói gì, một lát lại hỏi. “Nương nương biết rõ đây là cái gì, còn giao nó cho hạ thần ư?”

Kim Phượng thở dài. “Bản cung cũng không còn cách nào khác.”

Sài Thiết Chu nghiêm nghị, trong mắt lập tức nhiều thêm vài phần kính ý.

Kim Phượng mỉm cười: “Sài đại nhân, bản cung muốn ngươi nói thật một câu. Ngươi cùng hoàng thượng, các ngươi rốt cuộc đang có kế hoạch gì vậy? Giáng chức Lư Vương, đến tột cùng là vì chuyện gì?”

Sài Thiết Chu có chút đồng tình nhìn nàng. “Nương nương, có một số việc, hoàng thượng không nói cho ngài biết, đó là vì muốn tốt cho ngài.”

Kim Phượng cúi đầu xuống. Nàng cũng biết, không nói cho nàng biết là vì muốn tốt cho nàng. Nhưng những chuyện này, nàng lại không thể không quan tâm đến.

“Sài Thiết Chu, ngươi lui xuống đi.” Nàng dặn dò, suy nghĩ một chút lại nói: “Đúng rồi, Sài đại nhân, nói cho ngươi biết một việc.”

“Nương nương, mời nói.”

“Năm đó ngươi trúng giải trạng nguyên, trong Ân Vinh Yến, đích xác là bản cung đã sai người rút ghế của ngươi.”

Sài Thiết Chu nở nụ cười. “Nương nương đánh thật hay. Nếu không bị té một lần, Sài Thiết Chu vẫn là một kẻ ngu dại không biết trời cao đất rộng.”

“…” Kim Phượng không nói gì. Sài Thiết Chu thật sự không hề phóng đại uy lực của trò đùa dai kia. Sài Thiết Chu kiêu ngạo tự phụ của năm nào, cùng Sài Thiết Chu thâm trầm nội liễm của hôm nay, đúng thật không giống là cùng một người. Hôm nay, Sài Thiết Chu nghiễm nhiên có được tư thái của Lưu Hiết nhiều năm về trước.

Người cũng thay đổi, trời tựa hồ cũng nên thay đổi. Còn nàng, trước sau vẫn luôn khốn thủ trong cung, như ếch ngồi đáy giếng, nhìn không rõ thế sự, cũng chẳng có được chủ ý nào.

Tâm sự của Từ thái phi, quá khứ của thái hậu nương nương, việc Lưu đại phu nhân mang thai, chuyện tình của Đoàn Long Nguyệt, còn có những bí sự triều đình đủ loại đang ẩn núp dưới vẻ bình tĩnh kia nữa, cho dù ngươi có thể giả vờ như không nhìn thấy, chúng cũng sẽ tự động tự giác bắt đầu khởi động không ngừng như một mạch nước ngầm, cho đến khi tất cả mọi chuyện bị đẩy đến một phương hướng mà chính ngươi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Kim Phượng cảm thấy, sẽ có chuyện lớn phát sinh.

Mà Đoàn Vân Chướng, vẫn là thần long thấy đầu không thấy đuôi như cũ.

Qua ba ngày, bình yên vô sự.

Lại tiếp ba ngày nữa, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Đến ngày thứ bảy, một nữ quan của Hoán Y Cục báo lại, nói có một dân nữ đã quỳ trước cổng Triểu Dương suốt cả một ngày một đêm. Cô gái này không ăn không uống, chỉ khóc lóc cầu xin thị vị thông báo, muốn gặp hoàng hậu nương nương.

Một dân nữ lại chạy đến cửa cung nói muốn gặp hoàng hậu nương nương, đây quả thực là một chuyện từ lúc khai thai lập địa đến giờ cũng chưa từng nghe qua. Thị vệ đương nhiên không thể thông báo. Nếu không phải vì thương tiếc cô gái kia có vài phần tư sắc, e rằng sẽ coi cô ta như thích khách, bắt nhốt cũng chưa biết chừng.

Cho đến khi nữ quan quản sự Hoán Y Cục phụng mệnh xuất cung mua đồ, lúc hồi cung có đi qua cổng Triêu Dương, chợt phát hiện cô gái quần áo đơn sơ, tóc tai bù xù kia rất giống Phong Nguyệt cô nương bên cạnh hoàng hậu nương nương lúc trước. Nữ quan Hoán Y Cục trái lo phải nghĩ, cuối cùng cảm thấy không quá yên tâm, vì vậy đánh bạo đến bẩm báo hoàng hậu nương nương.

Sau khi Kim Phượng nghe báo, chưa nói hai lời đã tự mình đến cổng Triêu Dương.

Quả nhiên chính là Phong Nguyệt.

Phong Nguyệt xuất cung, cũng chưa quá mười ngày, đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Quỳ suốt một ngày một đêm bên ngoài cửa cung, quỳ đến nỗi người không giống người, ma không giống ma. Trông tấy Kim Phượng chỉ biết khóc nức lên một tiếng, liền đã ngất đi.

Kim Phượng hoàn toàn bị dọa rồi. Bất luận thế nào nàng cũng không nghĩ ra, Phong Nguyệt vì sao lại phải luân lạc đến hoàn cảnh này. Đoàn Vân Trọng tuy bị giáng chức, nhưng cũng đến nỗi thiếu cơm thiếu áo. Phong Nguyệt lại là bảo vật trong lòng Đoàn Vân Trọng, hắn sao có thể để cô ta phải vất vả đến vậy?

Huống chi, Phong Nguyệt xuất cung cùng lắm cũng chỉ mới mười ngày.

May mà Phong Nguyệt chỉ vì lo lắng quá nhiều, suy nghĩ quá độ, thân thể lại suy yếu, cũng không có gì lo ngại. Kim Phượng vốn định sai cung nhân chăm sóc cô ta, nhưng trong lòng làm như có điều gì đó khẩn yếu dính dấp không buông, bèn tự mình ngồi trước giường Phong Nguyệt. Đám cung nhân đến khuyên, nàng cũng không nỡ rời đi.

Phong Nguyệt tỉnh lại, đã là nửa đêm. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Kim Phượng, cô ta lại dường như không bất ngờ chút nào.

“Nương nương,” Nước mắt tuôn ra. “Nô tỳ đáng chết.”

Kim Phượng thở dài. “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì, từ từ nói đi.” Nha đầu này từ trước đến nay không có tim không có phôi. Hay là cùng Đoàn Vân Trọng sống cuộc đời khổ cực, cô ta không quen, lại hối hận muốn quay về?

Phong Nguyệt quỳ ở trên giường. “Nương nương, Vân Trọng hắn… hắn có lẽ muốn tạo phản!”