Hoàng Hậu Margot

Chương 21




Phòng ở của phu nhân de Sauve

Sự ngờ vực của Catherine không phải là không có cơ sở: Henri lại trở lại thói quen cũ, đêm nào cũng tới chỗ phu nhân de Sauve.

Thoạt tiên, ông còn tới đó một cách hết sức cẩn mật, nhưng rồi dần dần ông không còn giữ được thận trọng nữa, đến nỗi Catherine chẳng khó khăn gì mà không biết chắc rằng Marguerite chỉ là hoàng hậu Navarre trên danh nghĩa, còn hoàng hậu thực lại là phu nhân de Sauve.

Vào đầu câu chuyện này chúng ta đã biết đôi điều về khu phòng ở của phu nhân de Sauve. Nhưng do cánh cửa mà Dariole mở ra cho vua Navarre lại đóng kín bịt bùng ngay lại sau lưng ông ngay, nên chúng ta chẳng biết chút gì về bên trong phòng ở đó, nơi diễn ra cuộc tình duyên đầy bí ẩn của anh chàng Bearnais. Đó là loại nhà mà các vương hầu thường dành cho đám hầu cận của họ để lúc nào cũng có họ ở gần bên, nên chắc chắn là có phần nhỏ và kém tiện nghi hơn một căn nhà ở ngoài phố.

Như ta đã biết, phòng đó ở lầu hai, gần như ở ngay phía trên phòng của Henri. Cửa phòng mở ra một hành lang được soi sáng nhờ một cửa sổ hình ô van có cửa kính ca rô nhỏ. Ngay cả trong những ngày đẹp trời nhất trong năm cánh cửa sổ đó cũng chỉ để lọt qua một thứ ánh sáng lờ mờ. Vào mùa đông, ngay từ ba giờ chiều, người ta buộc phải thắp lên một ngọn đèn mà đông cũng như hè, chỉ chứa được một lượng dầu nhất định nên về mùa đông ngọn đèn đó thường tàn lụi ngay từ lúc mười giờ tối. Điều đó đã đem lại sự an toàn chắc chắn cho đôi bạn tình khi mùa đông tới.

Một phòng ngoài nhỏ xíu có phủ lụa damas dệt những bông hoa to màu vàng, một phòng khách có trải nhung xanh lơ, một phòng ngủ với chiếc giường có những trụ xoắn và rèm satanh màu anh đào, đầu giường có chiếc gương khảm bạc lồng hai bức tranh có chủ đẽ dựa theo các chuyện tình giữa thần Vệ nữ và Adonis. Đó là phòng ở - ngày nay người ta gọi là cái tổ chim - của viên nữ quan chuyên việc trông coi trang phục lộng lẫy của Catherine de Médicis.

Nhìn kỹ hơn người ta còn thấy trong một góc tối tăm của gian phòng, trước chiếc bàn trang điểm chất đầy mỹ phẩm có một cánh cửa nhỏ dẫn vào một tiểu giáo đường với chiếc ghế cầu nguyện được kê cao trên hai chiếc bục. Dường như để sửa sai lại cho hai bức tranh có chủ đề thần thoại mà chúng tôi đã nói ở trên, trên tướng tiểu giáo đường treo ba bốn bức tranh theo chủ nghĩa tâm linh sùng tín nhất. Xen giữa những bức tranh đó là những thứ vũ khí dành cho phụ nữ treo trên những chiếc đinh mạ vàng, vì vào cái thời buổi đầy những mưu mô bí mật đó đàn bà cũng trang bị vũ khí như đàn ông và đôi khi sử dụng chúng cũng không kém phần khéo léo.

Tối hôm đó - tức là sau cái ngày xảy ra những chuyện ở nhà thầy René - phu nhân de Sauve ngồi trên một chiếc giường trong phòng ngủ của mình kể cho Henri nghe những mối e sợ và tình yêu của nàng. Nàng tỏ cho Henri thấy bằng chứng của những mối lo ngại và tình yêu đó là sự tận tụy của nàng trong cái đêm phi thường sau đêm lễ Saint-Barthélémy. Đêm đó, như chúng ta còn nhớ, Henri ở chỗ vợ mình.

Về phía mình, Henri bày tỏ lòng biết ơn đối với phu nhân de Sauve. Tối hôm đó nhìn nàng thật duyên dáng trong chiếc áo choàng tắm bằng vải batit. Vì Henri thực sự si tình nên ông ngồi đó mà vẫn mơ màng.

Phu nhân de Sauve đã hoàn toàn thuận lòng với mối tình do Catherine chỉ đạo, nàng nhìn Henri chăm chú để xem ánh mắt ông có thật ăn nhập với những lời ông nói hay không.

- Nào Henri - Phu nhân de Sauve nói - Mình phải thẳng thắn nhé! Trong cái đêm ngủ trong buồng của lệnh bà hoàng hậu Navarre với ông de Mole nằm ở dưới chân, có thật mình không tiếc là nhà quý tộc đó lại nằm chắn giữa mình với phòng ngủ của hoàng hậu không?

- Thật ra thì có mình ạ - Henri đáp - Vì tôi nhất định phải đi qua cái phòng ngủ đó mới tới được phòng ngủ này, nơi tôi thấy thoải mái và giờ đây tôi đang sung sướng.

- Thế mình không quay lại đấy từ hồi ấy đến giờ à?

- Lần nào thì tôi cũng đã kể với mình rồi.

- Mình sẽ không bao giờ đến đấy mà không nói cho tôi biết chứ?

- Không bao giờ.

- Mình có dám thề không?

- Có chứ, nếu tôi còn là người Tân giáo thì tôi dám lắm, nhưng...

- Nhưng sao?

- Nhưng đạo Giatô mà tôi đang theo thì lại cho tôi biết rằng người ta không bao giờ được thề.

- Xọa thật! - Phu nhân de Sauve vừa nói vừa lắc đầu.

- Thế còn mình, Charlotte - Henri hỏi - Nếu tôi hỏi mình thì mình có trả lời các câu hỏi của tôi không?

- Chắc chắn rồi, tôi chẳng có gì phải giấu mình cả.

- Này Charlotte - Nhà vua nói - Mình hãy giải thích cho tôi một lần chót, tại sao trước đám cưới tôi, mình kháng cự lại tôi kịch liệt như thế mà sau đó lại trở nên nhân từ với tôi, vốn là một anh chàng Bearnais vụng về, một thằng cha tỉnh lẻ lố bịch, tóm lại là một ông hoàng quá nghèo nên không thể làm cho những đồ châu báu trên vương miện của y lấp lánh thêm được.

- Henri - Charlotte đáp - Sao mình cứ đi tìm hiểu cái điều bí ẩn mà triết gia mọi nước đã tìm hiểu từ ba nghìn năm nay rồi. Đừng bao giờ lại đi hỏi người đàn bà tại sao người ta yêu mình. Mình chỉ nên hỏi thế này thôi: "Em có yêu tôi không?"

- Mình có yêu tôi không, Charlotte? - Henri hỏi.

- Tôi yêu mình - Phu nhân de Sauve trả lời với một nụ cười duyên dáng và thả rơi bàn tay kiều diễm của nàng vào tay người yêu.

Henri giữ lấy bàn tay đó và ông vẫn tiếp tục theo đuổi ý nghĩ của mình:

- Thế nhưng nếu tôi đã đoán ra từ mà các triết gia đã hoài công tìm kiếm từ ba nghìn năm nay, ít ra là liên quan tới mình thôi thì sao.

Charlotte?

Phu nhân de Sauve đỏ mặt.

- Mình yêu tôi - Henri nói tiếp - Vậy nên tôi chẳng còn điều gì khác để hỏi mình và tôi coi tôi là người đàn ông hạnh phúc nhất đời. Nhưng mình biết đấy, hạnh phúc bao giờ cũng như còn thiếu thứ gì. Adams sống ở thiên đường vẫn chưa tự coi mình là hoàn toàn sung sướng và đã cắn vào cái quả táo khốn kiếp nên đã làm cho cả lũ chúng ta mang cái tật tò mò, khiến cho mỗi người suốt đời đều theo đuổi một thứ ẩn số nào đó. Mình hãy giúp tôi tìm thấy ẩn số của tôi, hãy nói cho tôi biết có phải Thái hậu Catherine đã bảo mình yêu tôi trước phải không?

- Henri - Phu nhân de Sauve bảo - Nói đến Thái hậu thì phải nói khẽ thôi.

- Ờ ngày xưa khi chúng tôi còn chưa cơm lành canh ngọt với nhau thì tôi mới phải e ngại bà ta - Henri nói với vẻ buông thả và tin tưởng đến nỗi chính phu nhân de Sauve cũng bị nhầm - Chứ còn bây giờ thì tôi đã là chồng con gái bà ta rồi, cái bà hiền mẫu ấy...

- Chồng của lệnh bà Marguerite ấy à? - Phu nhân de Sauve vừa nói, vừa đỏ mặt lên vì ghen.

- Đến lượt mình nói khẽ thôi chứ - Henri nói - Bây giờ tôi đã là chồng của con gái bà ta rồi, chúng tôi thân thiện với nhau nhất đời đấy. Người ta muốn gì tôi nào? Muốn tôi thành người Giatô giáo, hình như thế. Thế thì ơn Chúa đã chạm vào tôi và nhờ sự chuyển cầu của Saint-Barthélémy, tôi trở thành Giatô giáo rồi đấy. Bây giờ chúng tôi sống trong gia đình như những người anh em chân thành, những con chiên ngoan đạo.

- Thế còn hoàng hậu Marguerite?

- Hoàng hậu Marguerite ấy à? Này, bà ta là sợi dây nối liền tất cả chúng tôi lại với nhau.

- Nhưng Henri, mình đã nói với tôi là hoàng hậu Navarre có lòng bao dung đối với tôi để trả ơn tôi đã tận tụy đối với bà ta. Nếu mình đã nói thật, nếu cái lòng bao dung mà tôi rất biết ơn ấy là thực thì bà ta chỉ là một mối liên kết ước lệ rất dễ bẻ gãy mà thôi. Mình chẳng thể dựa vào đấy được đâu vì chẳng ai tin được cái gọi là tình thân mật giữa mình với bà ta.

- Thế mà tôi vẫn dựa vào đấy, từ ba tháng nay tôi ngủ trên cái gối ấy đấy.

- Henri, nếu thế thì mình lừa tôi, lệnh bà Marguerite là vợ mình thật rồi - Phu nhân de Sauve thốt lên.

Henri mỉm cười.

- Này, Henri - Phu nhân de Sauve nói - Những cái cười kiểu ấy làm tôi bực mình, khiến tôi đôi khi cứ muốn móc mắt mình ra lắm lắm, dù cho mình có là vua cũng mặc.

- Này, thế mà tôi vẫn khiến người ta tin vào cái tình thân mật ấy - Henri bảo - Vì dù tôi có là vua, đôi khi mình vẫn muốn móc mắt tôi ra vì mình cũng còn tưởng tình thân ấy có thật nữa là!

- Ôi Henri! - Phu nhân de Sauve kêu - Tôi tin là Chúa cũng chẳng bao giờ biết mình nghĩ gì.

- Mình ạ, tôi nghĩ là trước tiên Catherine đã bảo mình yêu tôi, rồi sau trái tim mình cũng bảo mình như thế, khi cả hai tiếng nói này vang lên thì mình chỉ nghe tiếng nói trái tim mình thôi.

Giờ đây tôi cũng vậy, tôi yêu mình, yêu với tất cả tâm hồn, chính vì thế nên cho dù tôi có những chuyện bí mật, tôi cũng không kể cho mình nghe vì tất nhiên tôi sợ cho mình... tình thân của Thái hậu hay thay đổi lắm, bà ta là mẹ vợ cơ mà.

Cách tính toán này chẳng hợp với Charlotte chút nào. Nàng cảm thấy bức màn ngăn giữa nàng với người yêu cứ dày mãi lên mỗi khi nàng muốn thăm dò đáy sâu của cái tấm lòng không đáy này. Bức màn đó dần dần cứng lại như bức tường và chia rẽ nàng với Henri. Câu trả lời làm mắt nàng đẫm lệ, và vì lúc đó đồng hồ điểm mười tiếng nên nàng nói:

- Thưa bệ hạ, đến giờ tôi đi nghỉ rồi. Sáng mai tôi phải trực rất sớm tại cung Thái hậu.

- Vậy tối nay mình đuổi tôi à? - Henri hỏi.

- Henri, tôi buồn lắm. Vì buồn nên mình sẽ thấy tôi đâm cáu kỉnh và mình sẽ không yêu tôi nữa. Mình cũng thấy là mình nên lui về thì hơn.

Thôi được, Charlotte, mình đã muốn như thế thì tôi cũng phải về - Henri nói -Nhưng dù sao mình cũng gia ơn cho tôi được xem mình trang điểm chứ?

- Nhưng bệ hạ ngồi xem như thế thì chả bắt hoàng hậu Marguerite phải chờ lâu à?

- Charlotte - Henri nghiêm giọng nói - Chúng ta đã thoả thuận là không bao giờ nói về hoàng hậu Navarre, thế mà tối nay tôi thấy hình như chúng mình chỉ nói chuyện về bà ta thôi.

Phu nhân de Sauve thở dài và tới ngồi trước bàn điểm trang.

Henri kéo một cái ghế sát tới bên cạnh người tình, quỳ chân lên ghế và chống tay lên thành.

- Nào, Charlotte bé nhỏ xinh đẹp của tôi, cho tôi xem mình làm đẹp nhé. Dù mình có nói gì thì nói, mình cũng vẫn cứ làm đẹp vì tôi Chúa ơi, ở đâu ra mà lắm bình đựng hoa, túi phấn với lọ với hộp thế này!

- Trông thì có vẻ nhiều đấy - Charlotte thở dài nói - Thế mà lại vẫn là ít vì với tất cả những thứ này tôi vẫn còn chưa tìm ra cách để ngự trị một mình trong trái tim hoàng thượng.

- Thôi nào, đừng có rơi vào cái trò chính trị nữa - Henri nói - Cái bút lông nhỏ thanh thanh này là cái gi thế? Có phải là để vẽ cặp lông mày cho vị nữ thần của tôi không?

- Đúng rồi, thưa bệ hạ - Phu nhân de Sauve mỉm cười trả lời - mình đoán một cái là đúng ngay.

- Thế còn cái cài bằng ngà xinh xinh này?

- Đây là để rẽ đường ngôi tóc.

- Thế còn cái hộp bạc có gắn xi dễ thương này là cái gì?

- Ôi, đây là của René gửi đấy. Đây là thứ son nổi tiếng mà ông ta hứa với tôi từ lâu rồi để làm mềm hơn nữa đôi môi mà khi. bệ hạ có lòng khen là mềm mại ấy.

Như để tán đồng với những điều mà người đàn bà đầy duyên dáng này nói, trán nàng rạng rỡ dần lên khi được đưa vào địa hạt làm dáng, Henri ghé hôn môi lên đôi môi mà nam tước phu nhân đang chăm chú nhìn trong gương.

Chắc hẳn để chỉ cho Henri thấy thứ bột son sử dụng như thế nào, Charlotte bèn với tay lấy chiếc hộp mà nàng vừa nói tới.

Vừa lúc đó có một tiếng gõ khô khốc vang lên ở phòng ngoài khiến đôi tình nhân giật mình.

- Thưa phu nhân, có người gõ cửa - Dariole thò đầu qua tấm thảm treo nói vọng vào.

- Em ra xem ai gõ rồi quay lại nhé - Phu nhân de Sauve dặn.

Henri và Charlotte lo lắng nhìn nhau và Henri đã nghĩ tới chuyện lui vào trong tiểu giáo đường, nơi ông đã nhiều lần ẩn náu, thì đúng lúc Dariole quay vào báo:.

- Thưa phu nhân, đó là thầy René bán hương phẩm.

Nghe tới tên này, Henri cau mày và vô tình cắn môi.

- Mình có muốn em không cho ông ta vào không? - Charlotte hỏi.

- Không? - Henri đáp - Thầy René không làm gì mà không suy nghĩ trước. Nếu y đến nhà mình thì chắc là có lý do gì đây.

- Vậy mình có muốn lánh đi không?

- Tôi sẽ không làm thế vì thầy René biết hết. Y biết rằng tôi ở đây.

- Nhưng sự có mặt của ông ta chẳng nhẽ lại không có lý do gì có thể gây cho hoàng thượng phiền lòng hay sao?

- Tôi ấy à, không, chẳng có gì đâu - Henri gắng gượng nói, mặc cố sức chế ngự, ông vẫn không hoàn toàn che giấu được cố gắng đó

- Quả tình là chúng tôi không mặn mà gì với nhau, nhưng từ tối hôm lễ Saint-Barthélémy, chúng tôi lại làm lành với nhau rồi.

- Cho vào đi! Phu nhân de Sauve nói với Dariole.

Một lát sau René xuất hiện và lướt nhìn bao quát cả gian phòng. Phu nhân de Sauve vẫn ở nguyên trước bàn trang điểm. Henri đã tới ngồi lại trên giường. Charlotte ngồi giữa ánh sáng còn Henri ngồi trong tối.

- Thưa phu nhân - René nói với vẻ thân mật mà không kém phần cung kính - Tôi tới để xin lỗi phu nhân.

- Xin lỗi gì cơ ông René? - Phu nhân de Sauve hỏi với giọng hạ cố mà những người đàn bà đẹp thường vẫn dành cho giới bán đồ vây quanh họ và làm họ đẹp thêm.

- Về việc tôi đã hứa làm cho đôi môi xinh đẹp kia và về việc...

- Về việc ông mới chỉ giữ lời hứa được trong ngày hôm nay thôi có phải không?

- Trong ngày hôm nay thôi? - René lặp lại.

- Vâng ạ, mới hôm nay thôi, thậm chí chỉ mới tối nay tôi mới nhận được cái hộp ông gửi cho tôi.

- À vâng! - René vừa nói vừa nhìn với ánh mắt kỳ lạ cái hộp đang nằm trên bàn của phu nhân de Sauve giống hệt như những hộp y để ở cửa hàng.

- Tôi đã đoán mà! - Y lẩm bẩm - Phu nhân đã dùng chưa ạ?

- Chưa, tôi đang sắp dùng thì ông vào đấy.

Gương mặt René thoáng vẻ mơ màng và nó không lọt qua khỏi mắt Henri.

- Sao René, ông sao vậy! - Nhà vua lên tiếng hỏi.

- Thưa bệ hạ, không có gì, tôi cúi mình chờ mong bệ hạ nói với tôi trước khi tôi xin cáo từ nam tước phu nhân.

- Thôi đi! - Henri mỉm cười nói - Cứ gì ông cần ta phải nói với ông thì mới biết được rằng ta vui lòng được gặp ông.

René đảo mắt quanh phòng như muốn dùng tai mắt thăm dò cả các cánh cửa và các tấm thảm treo. Rồi y dừng lại trong một tư thế có thể nhìn thấy cả phu nhân de Sauve lẫn Henri.

- Tôi không biết điều đó - Y nói.

Nhờ vào cái bản năng đáng khâm phục giống như một giác quan thứ sáu đã dẫn dắt ông suốt trong giai đoạn đầu của cuộc đời, giữa những mối nguy hiểm bao bọc, Henri thấy rằng lúc này hẳn có điều gì lạ lùng giống như một cuộc đấu tranh nội tâm đang diễn ra bên trong gã bán dầu thơm. Ông quay về phía y nhưng vẫn ngồi trong tối, trong khi gương mặt của gã người xứ Florence cứ phơi ra ánh sáng.

- Giờ này mà ông còn tới đây ư, René? - Henri hỏi.

- Liệu tôi có làm phiền tới hoàng thượng hay không? - Gã bán hương phẩm trả lời và lùi lại một bước.

- Không đâu. Tuy nhiên ta muốn biết một điều.

- Điều gì, thưa bệ hạ?

- Ông có nghĩ sẽ gặp ta ở đây không?

- Tôi tin chắc thế.

- Vậy ông muốn gặp ta phải không?

- Ít ra là tôi vui mừng được gặp bệ hạ.

- Ông muốn nói gì với ta phải không? - Henri nhấn mạnh.

- Có lẽ thế, thưa bệ hạ! - René đáp.

Charlotte đỏ mặt. Nàng e rằng sự tiết lộ mà René có vẻ muốn nói ra này có liên quan tới cách xử sự trong quá khữ của y với Henri. Nàng làm như thể đã để hết tâm trí vào việc tô điểm và không nghe thấy gì hết, nàng ngắt ngang câu chuyện và vừa nói vừa mở hộp:

- A René, ông thực dễ thương quá, son này màu đẹp tuyệt. Nhân có ông ở đây, tôi sẽ làm ông vinh dự thêm bằng cách thử ngay đồ mới chế của ông trước mặt ông.

Một tay cầm hộp son, nàng đưa ngón tay kia quệt lên thứ bột màu hồng sẽ được bôi lên môi nàng.

René rùng mình. Nam tước phu nhân vừa mỉm cười vừa đưa son lên môi.

René tái mặt.

Henri vẫn ngồi trong bóng tối, mắt ông nhìn chằm chằm nảy lửa, ông không bỏ qua một cừ động nào của người này lẫn cơn rùng mình của kẻ kia.

Bàn tay Charlotte chỉ còn chút nữa là chạm vào môi thì René nắm lấy cánh tay nàng đúng vào lúc Henri đứng dậy định làm như vậy.

Henri nhẹ nhàng thả người xuống giường.

- Xin phu nhân chờ cho một chút - René nói với một nụ cười gượng gạo - Không nên dùng thứ son này nếu thiếu một vài chỉ dẫn đặc biệt.

- Thế ai sẽ cho tôi các chỉ dẫn ấy?

- Tôi ạ - Khi nào ông đưa cho tôi?

- Ngay sau khi tôi nói xong chuyện với hoàng thượng Navarre đây.

Charlotte mở to mắt, nàng chẳng hiểu gì hết về thứ ngôn ngữ bí ẩn đang được nói bên tai nàng. Một tay cầm hộp son nàng nhìn đầu ngón tay kia đỏ lên vì thứ bột hồng thắm đó.

Henri đứng dậy. Trong lòng ông nung nấu một ý nghĩ mà cũng như những ý nghĩ khác của nhà vua trẻ, đều có hai mặt, một mặt dường như là hời hợt và mặt kia sâu sắc, ông tới cầm tay Charlotte và toan đưa bàn tay vẫn còn đỏ chót ấy lên môi.

- Xin chờ cho một lát! - René hấp tấp nói - Xin phu nhân hãy vui lòng rửa đôi bàn tay kiều diễm của bà bằng thứ xà phòng Naple mà tôi đã quên không gửi đến cho bà cùng với son và nay tôi có hân hạnh được tự mình đem đến hầu bà đây.

René lôi từ trong chiếc hộp bạc ra một bánh xà phòng đẹp nhỏ màu xanh lá cây nhợt. Y cho xà phòng vào một chiếc chậu mạ vàng, đổ nước vào và quỳ chân xuống dâng cái chậu lên cho phu nhân de Sauve.

- Nhưng này thầy René, quả tình ta không nhận ra ông nữa đấy - Henri nói - Ông nịnh đầm còn giỏi gấp vạn lần các chàng tán gái của triều đình rồi đấy.

- Ôi thơm quá! - Charlotte vừa nói vừa cọ tay với thứ bột xà cừ tan ra từ bánh xà phòng có ướp hương.

René hoàn thành nhiệm vụ hiệp sĩ hầu cận của mình cho tới cùng, y dâng cho phu nhân de Sauve một chiếc khăn vải mịn xứ Frise để nàng lau tay.

- Và bây giờ xin đức ông cứ tuỳ nghi - Gã người xứ Florence nói với Henri.

Charlotte giơ tay cho Henri và trong khi Charlotte quay nửa mình trên ghế để nghe những điều René sắp nói thì vua Navarre về lại chỗ của mình. Ông tin chắc hơn bao giờ hết là trong đầu gã bán dầu thơm có chuyện gì khác thường xảy ra.

- Thế nào? - Charlotte hỏi.

René có vẻ như thu hết quyết tâm quay về phía Henri.