Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch

Chương 44: Quay về thời cổ đại




Mạc Phong Thần ...Sao cô lại thấy quen quen thế nhỉ , hình như cô đã từng nghe thấy cái tên này , rất nhiều lần là đằng khác ..

Mạc Phong Thần ....Cái tên này ...

Phong Thần...

-"AAAAAAA......" - đầu của cô đột nhiên đau như muốn nổ tung , ký ức tràn về như một cơn sóng thần nhanh đến nỗi khiến cô không thở được . Ký ức về ngày đầu đến thời cổ đại , về hoàng cung rộng lớn , về hậu cung thâm độc và còn hắn , chính hắn , người tên Mạc Phong Thần , là hoàng thượng , là người nàng yêu sâu đậm . Mỗi ký ức hiện lên rõ mồn một trong đầu cô , mọi thứ xung quanh dường như thật mơ hồ .

Cô choàng tỉnh dậy , trên trán bịn rịn mồ hôi ướt đẫm , gương mặt cô hiện rõ vẻ hoàng loạn , cô ôm lấy đầu cô gắng nhớ lại tất cả .

Cô đã nhớ , nhớ ra một kiếp mình từng trải qua , trái tim cô dường như đang nhói đau ..

Vậy còn chàng - Mạc Phong Thần , chàng sẽ biết làm sao đây....

Nhớ một lần , hắn từng ôm nàng trong lòng , yêu chiều sủng ái như một trân bảo quý báu , trên môi nói ra những lời thủ thỉ khiến cô cảm động

-" Đến lúc này ta vẫn không thể tin rằng ra lại động lòng với nàng , ta đã nghĩ nếu đời này ta không gần nữ sắc thì đến cuối đời ta sẽ nhường ngôi cho một người xứng đáng trong triều . Cả đời ta trị nước tính kế không ngờ lại động lòng với nàng . Vì vậy , tốt nhất là nàng hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh ta cả đời đi , đừng rời xa ta nếu không, ta sẽ không biết ra sao , có lẽ ta sẽ nổi điên mà vong quốc mất . Băng nhi , ta rất yêu nàng , có biết không ?"- Nếu cô không biết một thời quá khứ huy hoàng đẫm máu của tên hoàng thượng lạnh lùng này thì cô đã nghĩ đây là một người si tình điển hình trong truyện ngôn tình rồi !

Cô biết làm sao bây giờ ? Cô hiểu hắn hơn ai hết , cô biết hắn yêu cô , yêu cô đến mức mà khiến cô không thể hình dung ra được ...Nếu một ngày , à không , ngày đó đã đến rồi , là ngày hôm nay , cô đã rời xa hắn , nói cách khác là cô đã chết ở thời không kia thì ..hắn sẽ ra sao ?

Nổi điên mà hỗn loạn triều đình khiến bá quan thần dân lo lắng , hay sẽ khơi mào mấy trận đẫm máu sa trường cho vơi nỗi buồn...có nghĩ cô cũng chẳng dám nghĩ tiếp

Toàn người cô run như cầy sấy , mặt trời lúc này đã bắt đầu ló rạng , tiếng đập cửa dồn dập ngay bên cạnh cô . Anh cô có lẽ nghe thấy tiếng hét vừa rồi nên chạy sang đây , cô biết giải thích thế nào đây , tâm trạng cô bây giờ đang rối bời

Hít một hơi thật sâu , cô cố gắng chấn tĩnh lại tinh thần , lau hết nước mắt trên mắt mà cố gượng một nụ cười trước mặt anh trai đang lo lắng vì cô

-" Em không sao , chỉ là gặp chút ác mộng mà thôi ! Còn sớm , anh nói với ba mẹ dùm em rồi cũng về ngủ tiếp đi , em đi ngủ đây "- Cô hé cửa nói với anh trai rồi lập tức đóng cửa , cô đâu còn tâm trạng để giải thích mấy truyện này .

Cô ngồi thụp ngay say cánh cửa , đầu cô sụp xuống đầu gối trên nền đất ...

Cô đã trở lại cuộc sống hiện tại , cô không biết nên vui trước hay nên buồn . Điều này có lẽ đã rõ ràng khi lòng cô càng ngày càng đau xót .

Kể từ lúc mà cô động lòng với hắn , cô đã nghĩ cả đời này sống ở thế giới đó cũng tốt , làm một vị hoàng hậu trên vạn người , hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý

Không thể ngờ rằng cô lại thiệt mạng sau khi rút máu trong tim , có lẽ thân thể kia thực sự đã không thể chống trọi đến cùng , chính vì thế cô mới xuyên trở về. Sự thật quá tàn khốc khiến cô chưa hết ngỡ ngàng .

Nhìn xung quanh những đồ vật hiện đại , lòng cô càng chua xót nhớ đến những bức trạm trổ trong cung , mái tóc dài xoăn lọn khiến cô nhớ đền mái tóc mềm mại tự nhiên trước kia , nhớ đền nhưng y phục mà cô còn chưa biết mặc .

Mạc Phong Thần , thiếp biết làm sao bây giờ !

Mặt trời đã lên đỉnh đầu , suốt một buổi sáng cô nhốt mình trong phòng , mặc cho bố mẹ , anh trai khuyên nhủ cũng nhất quyết không nghe , làm ngơ .

Cho đền tối hôm đó , sau một ngày suy nghĩ về những thứ đã qua , cô đã có quyết định trong lòng . Cô thay quần áo sửa soạn đầu tóc gọn gàng , nhìn khuôn mặt trong gương , cô càng hạ quyết tâm về quyết định của mình .

Cô cũng không phải dạng con gái yếu đuối , chịu chết trước số mệnh , cô phải tự mình thay đổi , tự mình dành lấy hạnh phúc tương lai . Ông trời muốn làm khó cô đến mức nào thì cô sẽ chống mắt lên coi , xem ai mới là người thắng cuộc , nếu cô thắng , mọi thứ sẽ do cô quyết định .

-" Chào ba , mẹ anh hai "- Cô xuống nhà thì thấy cả nhà đang ăn cơm , lần này cô đi có lẽ sẽ hơi lâu , có khi còn cả đời .

Cô hơi chần chừ bước xuống nhà , nhìn thấy ba mẹ , anh trai , cả nhà thương yêu cô hết mức và bây giờ cô lại bỏ họ ra đi .

Con xin lỗi nhưng con không thể để mặc số mệnh !

Thấy cô xuống , cả nhà lập tức dừng đũa , lo lắng hỏi cô

-" Con không sao chứ , mau lại đây ăn cơm , cả ngày đã không ăn gì rồi , ở trong phòng mãi làm gì vậy ?"- Mẹ cô lo lắng đứng lên kéo cô xuống bàn ăn , tự tay gắp đồ ăn cho cô .

Trong chốc lát , cô ngây người , nước mắt như trực rớt xuống nhưng cô đã kìm lại được . Liệu cô có rời xa ba mẹ được không đây ?

-" Mẹ ngồi xuống đi . Ba , mẹ , anh hai con có chuyện muốn nói ."- Cô lên tiếng mở miệng , có lẽ cô nên tìm một lý do gì hợp lý để ba mẹ trước mắt khỏi lo lắng .

-" Ba , mẹ , con định đi ra nước ngoài một thời gian , có lẽ sẽ hơi lâu . Con có việc phải sang đấy , thật đó ! Ba mẹ đừng lo lắng , con tự chăm sóc được bản thân mà , ba mẹ biết con là ai rồi mà , đúng không ?"- Cô gắng gượng vui vẻ để ba mẹ khỏi phiền lòng , thấy thế anh hai cô đương nhiên cũng không dễ dàng đồng ý

-" Em sang đấy một mình làm gì , anh sẽ đi cùng , có việc gì thì anh cũng em giải quyết "- Anh hai cô chen lời làm cho ba mẹ cô lung lay đôi chút

-" Không không ba mẹ ,anh hai đi chỉ làm vướng chân con , lỡ con đi hẹn hò với người yêu thì sao , anh ấy đi phiền chết đi được "- Cô quay sang nhìn ba mẹ bằng ánh mắt đáng thương mặc cho anh hai ra sức ngăn cản

-" Được rồi , con muốn đi đâu thì đi , nhưng nhớ giữ gì sức khoẻ , mỗi ngày phải gọi điện về nhà có biết không . Vừa khoẻ chưa bao lâu đã đi linh tinh rồi ...đúng à con gái lớn không thể giữ trong nhà !"- Ba cô cuối cùng cũng thoả hiệp nói , chắc có lẽ ba nghĩ cô cẫn đi chơi cho khuây khoả

Anh hai cuối cùng cũng chẳng thể nói gì hơn , hậm hự ăn cơm , đã thế ba mẹ còn ra lệnh cho anh hai không được theo dõi cô .

Vậy thì được rồi , có lẽ cô lên bắt đầu từ lúc này cho sớm .

Nhìn cả nhà một lần nữa , cô lại cảm thấy buồn trong lòng , xin lỗi cả nhà !

Ăn cơm xong xuôi , cô sai người gói gém hành lý rồi chào ba mẹ , anh hai . Cô ôm từng người một , nước mắt không tự giác rơi xuống nhưng cô vẫn gặng cười đùa là do cô sẽ nhớ . Đúng , cô sẽ rất nhớ !

-" Xì , anh rồi cũng sẽ tìm ra em , có mà trốn đằng trời , đợi đấy "- Anh hai ôm cô rồi nói nhỏ bên tai , chắc anh hai vẫn chưa vừa lòng đây . Nhưng anh cô là lo lắng cho cô , anh hai , em xin lỗi nhé !

-" Em sẽ chờ "- Cô ôm anh hai thật chặt rồi chính thức tạm biệt

Thực ra cô biết , ba mẹ không lo lắng vì tai mắt có khắp mọi nơi chắc chắn sẽ cử người sóc cho cô . Nhưng vẫn còn sớm , lúc này cô nên đi tìm cách để quay về thì hơn

Cô sẽ đáp chuyên cơ sang đảo Thiên Trường , cô mò được tin tức , hầm mộ trước kia sau khi bị sập nhưng đã được khôi phục lại , nghe nói vẫn còn nguyên giá trị như xưa , không biết nếu cô quay lại đấy liệu có lần hai xuyên không được không .

Dù cơ hội thành công là 1|100.000.00 thì cô cũng nhất định phải thử , không có cách này thì có cách khác , cô không tin cô không tìm ra .

Trong lòng cô biết rõ điều này khó có thể xảy ra nhưng vẫn một mực muốn tin , tin vào nó một phần vẫn còn hơn là không tin mà không thử .

Ngay trong đêm cô đã bay sang đó rồi ở lại một khách sạn tìm hiểu thêm một chút về địa hình ở đây , cố gắng nhớ lại tai nạn lần trước . Mảnh ngọc cổ vẫn còn ở trên cổ cô chính là lý do khiến cô tin có thể quay trở về

Trời đã sáng , cô đứng trước gió nhìn bầu trời xanh biếc , lòng buồn đến khô quạnh .

Phong Thần , chờ ta , ta sẽ rất nhanh chóng trở về bên chàng ! Chỉ cần , đợi ta !

Cô không hề biết rằng ở thời không kia , Mạc Phong Thần cũng đang tìm đủ mọi cách để có thể phản xuyên , đến thế giới hiện đại để tìm cô . Nhưng e rằng không có cách vì họ không thể tìm được một khe hở nào để xuyên qua , một dấu vết gì cũng không thấy . Mọi nỗ lực dường như chưa đủ để tìm ra cách khiến cho hắn càng ngày càng mất kiên nhẫn . Việc triều chính khiến hắn càng điên cuồng hơn .

Cô hít thật sâu , hạ quyết tâm rồi chuẩn bị mọi thứ cùng với đoàn thám hiểm chuẩn bị tiến vào hầm mộ .

Ông trời , chúng ta cùng đánh cược .

Cô đi cùng đoàn thám hiểm chẳng qua để cho có lệ , ngay từ khi bước chân vào hầm mộ tối đen cô đã nhanh chóng tách ra lối khác . Bên trong là một màu đen khiến cho người ta sợ hãi nhưng cô vẫn can đảm cầm đèn bước tiếp

Nơi này không đón khách mà đoàn của cô do quen biết dây dưa mấy người có quyền mới lén vào còn lần trước là cô vào quang minh chính đại .

Lần này một mình cô đi tận vào sâu bên trong mất hút một màu , càng đi cô càng cảm thấy mơ hò , đây cứ như một ma trận khiến cô lạc lõng , xung quanh thật vô hướng , lòng cô có hơi chùng xuống nhưng chân vẫn bước tiếp .

-" Có ai không ?"- Cô thử lên tiếng gọi , đáp lại là tiếng vọng mất hút . Cô cảm thấy càng đi cô càng lẫn , chưa có dấu hiệu gì của việc xuyên không cả . Hay là còn phải rơi xuống cái vực nào đó nhỉ ? Đã thế cô dẫm chân nhảy mấy cái mà chẳng có gì xảy ra cả . Xung quanh đã dẫn xuất hiện mấy hiện vật

Có vài bộ xương nằm la liệt dưới đất , xung quanh rất nhiều đồ vật kì dị , cô nhìn xung quanh chân vẫn dậm dậm xem có chỗ nào thụt xuống không mà chẳng có gì tiến triển .

Đột nhiên , tiếng đoàn người kia vang lên , họ đã tìm thấy cô từ lúc nào , có lẽ đi lòng vòng hoài rồi cũng ra , niềm hy vọng của cô lúc này đã vơi đi một nữa , bàn tay nắm mảnh ngọc siết chặt

-" Tiểu thư , cô đi đâu vậy làm chúng tôi tìm mãi , bên trong chẳng còn cái gì cả , chúng ta nên đi ra bên ngoài thôi "- Đoàn trưởng lên tiếng nói , họ cũng chỉ là nhận lệnh ông bà chủ đi theo tiểu thư , có mệnh hệ gì họ không đền nổi mạng

Cô không nói gì tiếp tục đi vào bên trong , cả đoàn người đi theo cô , không một ai lên tiếng , khung cảnh im lặng bao phủ khiến cho xung quanh càng lạnh lẽo hơn

Đi một hồi lâu , cô vừa đi vừa run trong lòng , chẳng lẽ không thể xuyên qua lần lữa ...

Mạc Phong Thần , ta nên làm sao đây ?

Đi trong hầm mộ một lúc , cuối cùng cô cũng không thể từ chối sự thật thêm được nữa , thất thần cùng đoàn người ra khỏi hầm mộ .

Ông trời , ông thắng rồi !

Cô làm sao bây giờ , cô cứ nghĩ rằng nhất định sẽ quay trở về được , cô đã tự tin khẳng định thế nhưng sự thật vẫn khiến cô đau lòng . Ngồi sụp xuống cô không kiềm được nước mắt , lòng cô đau xót

Vậy là hết thật rồi , cô thật sự không thể quay trở về được ..

Cô ngồi sụp như thế suốt bao nhiêu lâu , nước mắt cũng đã cạn , cô đột nhiên giật mình hoảng hốt

Mảnh ngọc của cô đâu rồi , cô cầm trong tay suốt từ nãy đến giờ cơ mà . Cô nhớ là mình cầm nó trong tay và....chắc là cô lúc đi ra hơi thất thần nên tuột mất từ lúc nào .

Cô đứng lên muốn đi vào tìm mảnh ngọc , đoàn người lại muốn theo cô vào nên cả nhóm lại tiếp tục vào lần nữa để tìm mảnh ngọc .

Lần ba chui vào hầm địa , cô đã không còn hy vọng vào chuyện xuyên không ở đây nữa , trong đầu cô đã có dự định đi tìm một tu sĩ nào đó có thể hiểu chuyện này mà giúp cô xuyên qua thời không .

Trong lúc đi tìm , cô phát hiện hoá ra dưới mặt đất có nhiều đường kẻ lạ hoắc chằng chịt , cô không để tâm lắm cho đến khi nhìn thấy mảnh ngọc bị rớt ở ngay bên kia .

Cô hô lên bảo mọi người đã tìm thấy cúi xuống nhặt mặt ngọc thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại , cơ thể mất cảm giác rồi tất cả chìm vào trong bóng tối

Cô đã xuyên qua ư ? Ông trời cô đã xuyên qua thật ư ?

Mạc Phong Thần , đợi ta !!!