Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 44: Không có giá trị thì thả ta đi




Edit: PT a.k.a Ring.

“Trẫm làm như vậy đơn giản là muốn giành được tươi cười của hồng nhan, lẽ nào Hoàng hậu không hãnh diện sao?” Điền Triết Hiên khiêu mi, tà tà cười.

“Ý tốt của Hoàng thượng nô tì xin nhận.” Mắt thấy sắp đến Khôn Trữ Cung, tay Điền Triết Hiên chính là vẫn không chịu buông ra.

Một đường này bị cung nữ cùng thái giám nhìn như người sao Hỏa xuống Địa cầu. Hủ liên thật ra cũng không để ý, bất quá nghĩ đến thân phận hiện tại cũng nên thu liễm một chút.

“Hoàng thượng là muốn phát tán lời đồn người sủng hạnh nô tì trong cung sao?”

“Hoàng hậu quả nhiên thông minh, không hổ là nữ nhân trẫm coi trọng.” Đi vào nội điện, trong mắt Điền Triết Hiên âm thầm lộ ra tán thưởng.

“Phụ thân kia của ta hẳn là chờ không kịp tới hỏi thăm tình hình thực tế, này xem như là trả giá cho việc để ta làm trùng lười sao?” Hủ Liên lơ đễnh, đã sớm biết Điền Triết Hiên làm việc đều có mục đích.

“Hủ Liên, nếu như nàng thực sự đứng ở phe Nam Cung gia, ta thật không biết làm thế nào.” Lần đầu tiên gọi tên cô, Điền Triết Hiên có loại cảm giác như trút được gánh nặng, không muốn trước tên cô lại có thêm hai chữ Nam Cung.

“Ta đối quá khứ cũng không có chút nào lưu luyến, chỉ là hy vọng người đừng xem trọng ta quá. Ta chỉ là một nữ nhân bình thường, có đôi khi chịu không nổi trách nhiệm quá lớn.” Hủ Liên ý tứ nhìn Điền Triết Hiên.

Hủ Liên đưa tay để Điền Triết Hiên cùng chính mình bảo trì khoảng cách, cho dù cô đã không còn là thiếu nữ ảo tưởng với tình yêu, nhưng để không cho chính mình rơi vào vạn kiếp bất phục*, tại một số phương diện nào đó cô vẫn đặc biệt mẫn cảm.

(R: vạn kiếp bất phục: không thể quay đầu).

“Ai, nghe xong lời nàng nói, ta đối với sức quyến rũ của mình có chút mất lòng tin rồi.” Điền Triết Hiên nhíu mày, Hủ Liên này phòng bị hắn thật đúng là không ít. Lẽ nào cùng hắn có quan hệ là chuyện rất nguy hiểm sao?

“Mị lực của Hoàng thượng tất nhiên là khiến người khác khuất phục, bất quá đối với phàm phu tục tử như ta thì tự nhiên sẽ trì độn không ít. Cho nên, đợi đến thời điểm người không cần ta nữa có thể tìm cho ta một thôn nhỏ hẻo lánh để ta tiếp tục quãng đời còn lại, ta sẽ vô cùng cảm kích người.”

“Nếu như ta nói không thì sao?” Điền Triết Hiên tiến lên một bước, hai tròng mắt vững vàng tập trung vào gương mặt Hủ Liên.

“Như vậy, nếu Nam Cung gia thực sự suy tàn, ta hẳn không thể yên ổn thóai lui.” Lời tuy như vậy, thế nhưng trên mặt Hủ Liên không có một chút biểu tình bi ai.