Hoàng Hậu Rắc Rối

Chương 30: Chạy trốn. .




Khuynh Triều chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ khá ung dung, khác với Linh San đang xoay tới xoay lui như gà mắc tóc. Thấy vậy, thằng bé lên tiếng:

- Hắn là cao thủ, mấy tên hắc y nhân tầm thường không đánh lại hắn đâu!

- Không lại à? Ta thuê bọn chúng cũng 1000 lượng rồi đấy!- Nếu không thành công thì hốt xác 5 tên đó. Khuynh Triều nhướn mày xong lại thở dài. . .

Linh San đứng dậy, chép miệng:

- Mẹ đi mua hoa quả ăn đỡ tức vậy!

Nói rồi đi luôn. Đứng ở sạp cam lựa được vài trái, nàng ngẩng đầu lên định hỏi chủ sạp cái gì đó liền nhìn thấy... nhân vật khả nghi. Chính là cái tên Hoàng Minh Thống chết tiệt dám ăn cắp 6 vạn lượng của nàng.

Vương Kim tình cờ gặp Linh San, điều đầu tiên hắn làm chính là chạy trối chết, biết vậy hắn đã mua tấm da mặt khác là được rồi.

Linh San ngay lập tức đuổi theo, cuộc rượt đuổi không ồn ào mà chỉ diễn ra trong âm thầm nhưng chẳng khác gì phim hành động, bay qua mấy cái xe gỗ rồi lại bay qua mấy chuồng gà. . .

Vì tiền, nàng nguyện “theo đuổi” hắn đến khi nào bắt được thì thôi!

- Hoàng Minh Thống, ngươi đứng lại cho ta, tên chết tiệt!

Đi đến đoạn đường vắng, Vương Kim rẽ vào ngõ tối, trèo lên nóc nhà phóng thẳng vào nhà tri huyện. Linh San bị mất dấu nên bực bội dậm chân tại chỗ, đứng trước phủ tri huyện bực tức không thôi. Cánh cửa tự dưng bật mở...

Nàng chỉ kịp trợn mắt, xoay người đi thẳng...

Sở Lâm Vũ đã nhìn ra cô gái đó, chỉ sợ rằng mình hoa mắt, giơ tay ra phía trước:

- Khoan đã!

Linh San bặm môi, thấy hắn thì trong lòng bất an vô cùng, 36 kế, chạy là thượng sách, nàng cắm đầu bỏ chạy thật nhanh. Võ công Sở Lâm Vũ cao hơn nàng nên chạy là không trốn khỏi nhưng chạy được bao xa thì cứ chạy. Linh San rẽ vào đường rừng định trèo lên cây trốn nhưng 10 năm trước hắn đã làm sơn tặc, nàng trốn thoát sao?

Đại Ngưu ngồi quan sát bên bìa rừng, thấy Sở Lâm Vũ từ đằng xa, 1 thân 1 mình xuất hiện trong đất của Vương Kim thì không khỏi ngạc nhiên. Tách đám lá phía trước, Linh San cũng vùng chạy đi. Tình thế cấp bách, không vội suy nghĩ nhiều, Đại Ngưu định phóng ra giúp nhưng đã bị ai đó kéo vai lại. Ngay lập tức, Vương Kim chạy đến ôm lấy Linh San bế bổng nàng chạy vào rừng sâu.

- Nha Đầu, muội đừng chạy!- Sở Lâm Vũ hét lên. Đồ điên, có hơi sức thì giữ lại mà dùng, não tôm mới không chạy đi ấy, đứng lại cho ngươi bắt à?

Vương Kim phi thân, đạp lên mấy nhánh cây đã đổ ngã. Linh San đột nhiên cảm thấy khá yên tâm dù tình thế đang rất cấp bách. Đến bây giờ, thân phận thật sự của tên Hoàng Minh Thống này vẫn là một ẩn số chưa biết.

Đuổi đến vực thẳm, đường cùng bí bách, Vương Kim nói nhỏ:

- Nàng giữ cho chắc!

Linh San định nhìn xuống bên dưới liền bị hắn lấy tay che mắt. 2 bàn tay bé nhỏ ngoan ngoãn siết chặt lấy vạc áo của hắn. Vương Kim nhảy xuống vực sâu. . .

Sở Lâm Vũ đuổi theo đến đó, ngừng lại nhìn xuống vực. Người ban nãy thân thủ bất phàm, võ công cao cường nên sẽ không chết nhưng vực sâu thế nào cũng sẽ bị thương, không chạy được bao xa. Hắn nhất định thắt chặt vòng vây, tìm cho ra Nha Đầu, hắn đã tìm 10 năm rồi, lần này không thể để vuột mất. . .

******

Lúc tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên người Hoàng Minh Thống, chúng tôi rơi trong không trung rất lâu, gió thúc vào lồng ngực như muốn vỡ tung ra. Tôi cựa người, người bên dưới liền rên rỉ 1 tiếng đau đớn. Tôi ngồi sang bên cạnh vỗ vai hắn:

- Này, ngươi có sao không?

- Ta... không sao!- Tốt lắm, không sao thì ta có cơ hội lấy lại 6 vạn lượng rồi. Tôi sờ soạng túi áo của hắn, hết túi may ở tay rồi lại túi may ở trong ngực nhưng hoàn toàn không có xu nào. Hay hắn giấu ở giày? Tôi cởi giày hắn ra tìm, vẫn không thấy. Bực bội, tôi hét lên:

- Ngươi giấu tiền của ta ở đâu? Mau đưa ra đi!

Hắn ho mấy tiếng, khóe miệng rỉ ra ít máu, xem ra bị thương nghiêm trọng hơn tôi tưởng, chắc là do che chắn cho tôi, ban nãy tôi còn đè lên người hắn kia mà. Nè Hoàng Minh Thống, ngươi nhất định không được có chuyện gì nha, nếu ngươi mà chết thì ai trả lại 6 vạn lượng cho ta? Tôi hoang mang tột độ, loay hoay mãi vẫn không biết nên làm gì. Hắn thở nhè nhẹ chỉ tay về phía tây:

- Gần đó có 1 sơn động, ta và cô vào đó nấp, đợi người của Sở Lâm Vũ đi khỏi rồi hẳn tìm cách về nhà!

Tôi gật đầu, 1 mình chạy đi về phía hắn chỉ. Hắn dùng hết sức lực rú lên:

- Cô đúng là không có nhân tính... cô định bỏ ta chết quắp ở đây sao?

Tôi nở nụ cười ăn năn, chạy đến đỡ hắn dậy, từ từ cùng nhau đi nấp.

Tôi ngồi trong sơn động, cứ lo lắng nhìn ra bên ngoài. Trong này tối om, người bên ngoài nhìn vào không thấy nhưng bên trong nhìn ra sẽ thấy, rất thuận lợi cho việc lẫn trốn. Tôi nhìn sang tên phế nhân bên cạnh, hắn đang rất đau đớn cầm cự, từng hơi thở đều có vẻ nặng nề. Chẳng biết hắn có sống qua được đêm nay không nữa. . .

Nửa canh giờ sau, quả nhiên, người Sở Lâm Vũ đến đông như kiến, tìm kiếm khắp các ngỏ ngách, đến cả bụi cây cũng không chừa. Hoàng Minh Thống thấy tình hình không ổn, sợ bọn chúng sẽ tìm đến sơn động này liền nói với tôi:

- Cô đỡ ta đi vào sâu trong đấy đi, sẽ có đường dẫn về sơn trang, chỉ có thế mới thoát được bọn chúng!

Tôi không chần chừ thêm giây phút nào nữa, kề cận giữa sự sống và cái chết khiến con người ta minh mẩn lạ thường. Tôi đỡ hắn đi thẳng vào bên trong, lối rất nhỏ, rất tối, quanh co uốn khúc. Hơn 10 phút tôi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, mò đường đi như người mù. Tôi và hắn cứ đi vòng vèo mấy đợt, cuối cùng cũng nghe tiếng nước chảy ào ào, là thác suối. Tôi ngờ vực hỏi hắn:

- Ở đây có thác ư?

- Chúng ta phải bơi qua, cẩn thận bị cuốn ra dốc!- Hắn nói bình thản cứ như cân đường hộp sữa. Haha, bơi trên sông còn sợ chuột rút, giờ phải lội thác cơ đấy. Tôi sống qua trăng này hay không vẫn là câu hỏi chưa có đáp án.

Tôi hỏi hắn:

- Ngươi còn bơi nổi không?

- Cô phải kéo ta rồi!- Hắn miễn cưỡng đáp lại.

Tôi cắn răng, ta nhất định phải tuyệt tình:

- Ta tự bơi 1 mình!

- Người trong sơn trang thấy cô sẽ giết cô ngay vì cô dám đột nhập. Chi bằng mang ta theo làm kim bài miễn tử!- Bà mẹ, hắn dám uy hiếp tôi, tôi không thể nào không quay lại cứu hắn được. Thấy vậy, tôi cởi dây thắt lưng ra, buộc tay hắn vào tay tôi, chầm chậm bước từng bước xuống suối.

Càng ra xa bờ dòng nước càng chảy siết, cứ muốn cuốn trôi tôi đi mất. Biết vậy tôi đã ăn cho thật mập, sẽ nổi lềnh bềnh như cái phao, nước cuốn trôi đến đâu cũng không sợ chìm. Tôi đạp trúng sỏi, đau điếng nhưng vẫn cố đi về phía trước. Tên Hoàng Minh Thống ấy liêu xiêu như cành liễu trước gió, tự nhiên, tôi biến thành 1 con cầy ốm yếu đeo thêm cục tạ vào người vượt lũ. Tôi có nên cởi dây thắt ở tay ra không? Có nên không đây? Dù sao hắn cũng đã cứu tôi 1 mạng, nếu để hắn chết như vậy tôi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Nhưng người không vì mình trời tru đất diệt, tôi lo chuyện sống còn mình còn chưa xong, làm sao có thể lo chuyện chết của hắn kia chứ. Thấy tôi hơi xao nhãn, hắn nói:

- Tập trung đi. Đừng sợ, có ta bên cạnh cô!

Cái đệt, có ngươi bên ta ta mới sợ đó, sợ sẽ chết chùm, chết chung với ngươi ngay tại đây cơ. Tôi cắn răng, rướn người về phía trước nhưng khi đạp lên tảng đá lại trượt chân, mất thăng bằng ngã xuống. Dòng thác như cơn lũ cuồn cuộn, cuốn trôi tôi đi về phía chân thác. Hoàng Minh Thống nhanh chóng kéo tay tôi lại, ôm vào lòng như màn rơi trên không ban nãy. Tuy hắn đã thấm mệt nhưng vòng tay vẫn ghì chặt tôi như sợ vuột mất, hắn đang... che chở tôi!

Vậy mà ban nãy tôi còn có ý định bỏ hắn lại, xem ra, tôi... a huhu...

Tôi cảm thấy cả thân mình bị xốc nẩy, chính người bên dưới đã bị va vào mấy tảng đá lỏm chỏm. Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ bị kiềm chế trong cổ họng, dù rất đau nhưng hắn vẫn không hé môi than thở. Đến đoạn gần chân thác, hắn giơ tay nắm lấy tảng đá lớn, đẩy người tôi để tôi ngồi lên trên. Hắn nói lớn:

- Cởi dây ra, không thì cả 2 sẽ rơi xuống dưới.

Tôi nghe vậy liền răm rắp làm theo nhưng càng cởi thì nó lại càng siết chặt, hắn thấy vậy mắng tôi:

- Còn siết vào làm gì? Định chết chung ư?

Huhu, đâu phải ta không muốn thả ngươi trôi theo dòng nước mà là do cởi không ra, càng cởi càng chặt. Loay hoay 1 hồi đầu óc tôi quay cuồng, sơ ý mất thăng bằng, cả 2 nhào xuống thác nước chảy siết. . .

Lần này tôi lại may mắn tỉnh lại được, nhưng người bên cạnh thì nổi lên như cái xác chết nước. Tôi chạy đến chỗ hắn, 1 cái hầu bao màu đỏ bị nước cuốn trôi ra trước mặt tôi: Vương Tiểu Yến- Vương Khuynh Triều. . .

Mặt nạ da cũng bị nước cuốn, hắn không phải Hoàng Minh Thống gì cả, hắn là... Vương Kim. . .